Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 101 CÔ GÁI ĐÓ GIỐNG NHƯ MỘT CÁI GAI
CHƯƠNG 101: CÔ GÁI ĐÓ GIỐNG NHƯ MỘT CÁI GAI
Vì không thích bị quấy nhiễu trong lúc ăn cơm, anh bao trọn cả một nhà hàng, đầu bếp, phục vụ bên cạnh chờ lệnh sẵn cùng với vệ sĩ đều tự giác đứng cách hai người thật xa.
Độ sáng của ánh đèn vừa vặn, tiếng nhạc êm dịu, những món ăn đẹp mắt ngon miệng, tất cả khiến bầu không khí của bữa tối trở nên cực kỳ tốt.
Vẻ mặt Mộc Dương Hà vẫn bình thường, An Ly ngồi đối diện anh cười khẽ, tao nhã giơ nâng ly lên với anh.
Mộc Dương Hà cũng nâng ly rượu lên chạm khẽ vào ly rượu của cô.
An Ly nhấp một ngụm, cười mỉm nói: “Đây hình là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta sau khi gặp lại thì phải.”
Mộc Dương Hà cũng uống một hớp, gật đầu cười: “Đúng thế.”
Câu trả lời ngắn gọn của anh khiến An Ly không nhịn được cười mỉm: “Lần này quay về, em phát hiện ra anh đã thay đổi rồi.”
“Ồ?” Mộc Dương Hà bị câu nói vừa rồi của cô khơi lên chút hứng thú: “Thay đổi chỗ nào?”
An Ly nhìn anh, cười nói: “Trước đây khi chúng ta hẹn hò, anh luôn là người gợi chuyện trước, luôn thích chia sẻ với em về những chuyện xảy ra trong cuộc sống, công việc của anh, cho dù là lớn hay nhỏ. Nhưng lần này trở về, em phát hiện dường như anh không giống vậy nữa, cảm giác trong lòng anh có rất nhiều chuyện khiến em không nhìn thấu.”
Mộc Dương Hà lại nhấp một ngụm rượu, cố ý đón lấy ánh mắt của An Ly, nhìn cô ta và nói: “Em nghĩ nhiều rồi, anh vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay chưa hề thay đổi. Chỉ là trong thời gian gần đây tập đoàn tương đối nhiều việc, nên hơi mệt.”
An Ly gật đầu ra vẻ hiểu: “Em biết mấy năm nay Thành Công có thể từ vị trí top ba nhảy lên đứng đầu như bây giờ, chắc chắn là anh đã hao tốn không ít tâm huyết và sức lực, cảm thấy mệt cũng là bình thường. Xưa nay anh chưa bao giờ chịu thua, nhưng cũng đừng ép bản thân mình quá, mệt thì nên nghỉ ngơi hợp lý.”
“Ừm, anh biết rồi.” Đôi môi mỏng của Mộc Dương Hà khẽ cong lên, gật đầu trả lời.
Mộc Dương Hà lại một lần nữa nâng ly lên chuẩn bị uống thì bị An Ly ngăn lại.
An Ly dịu dàng nói: “Uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Mộc Dương Hà định thần lại, đặt ly rượu xuống nói: “Em nói đúng lắm, anh đang uống thuốc, quả thật không thể uống nhiều rượu được.”
An Ly sững người, hỏi: “Anh… bây giờ lại bắt đầu uống thuốc sao?”
Mộc Dương Hà thở dài, gật đầu: “Ừm.”
Cô ta hơi cúi đầu, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt, nói với vẻ lo lắng: “Xin lỗi, là em không tốt.”
Trong mắt của cô ta, khoảng thời gian ban đầu khi Mộc Dương Hà đang yêu cô ta gần như đã thoát khỏi sự quấy nhiễu của bệnh trầm cảm, thoát khỏi sự phụ thuộc vào thuốc. Nhưng bởi vì cô ta bỏ đi không lời từ biệt đã khiến anh tổn thương sâu sắc, hại anh lại lần nữa phải dùng thuốc. Đối với chuyện này, An Ly thực sự rất đau lòng áy náy.
Nhưng Mộc Dương Hà rất rõ ràng, chuyện An Ly ra đi không lời từ biệt quả thật khiến anh cảm thấy chán nản mất một thời gian dài, nhưng sau đó sự xuất hiện của cô gái tên Phương Tuyết Nhi đã thay đổi tình trạng của anh, mà bây giờ anh lại rơi vào trạng thái uống thuốc là bắt đầu từ sau lần hôn lễ bị hủy bỏ, sau khi người con gái ấy bỏ đi, chứ không hề liên quan đến An Ly.
Bởi vì Mộc Dương Hà vẫn còn tình cảm với Phương Tuyết Nhi nên khi đối mặt với An Ly lòng đầy áy náy và nghe cô ta xin lỗi, anh lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Không phải là lỗi của em, em không cần xin lỗi anh.” Mộc Dương Hà khẽ cau mày, nhìn An Ly nói: “Mà ngược lại, mấy năm nay để em ở nước ngoài gánh chịu tất cả, anh chẳng hề biết gì, người nên xin lỗi là anh mới phải.”
An Ly lắc đầu, bàn tay trắng trẻo tinh tế phủ lên đôi tay lớn của Mộc Dương Hà, dịu giọng cười nói: “Đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chỉ cần anh đối với em vẫn như trước, trong lòng chỉ có em, vậy là đủ rồi, những thứ khác em không để ý.”
An Ly nói rất chân thành tha thiết khiến Mộc Dương Hà có chút rung động. Mấy năm trôi qua, mối tình đầu chân thành ban đầu này vẫn luôn nằm trong tim anh.
Đối với anh, An Ly vẫn là một sự tồn tại đặc biệt. Điều này anh không thể phủ nhận, nhưng cô ta vẫn là duy nhất trong lòng anh sao? Ngay đến bản thân anh cũng không biết…
Bởi vì cô gái tên Phương Tuyết Nhi ấy giống như một cái gai, đâm sâu vào trong tim anh, nhổ hay không đều đau cả.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nhà hàng vốn dĩ rất yên tĩnh đột nhiên có chút rối loạn.
Mộc Dương Hà và An Ly đồng thời nhìn về phía cửa phòng bếp, một bóng dáng bé nhỏ bỗng nhiên chạy ra khỏi bếp, mà hai đầu bếp đuổi sát phía sau. Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn sang, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bóng dáng bé nhỏ đó rất linh hoạt, để tránh sự truy đuổi đằng sau, cậu bé không ngừng luồn lách giữa những khoảng trống giữa các bàn trong nhà hàng.
Chốc lại nhảy lên ghế để trốn, chốc lại chui xuống gầm bàn và nhanh chóng bò đi, làm cho hai đầu bếp đuổi theo chạy vòng vòng.
Hai đầu bếp kia toát mồ hôi hột, thở phì phò, mấy lần thấy sắp bắt được thì cậu bé lại nhanh nhẹn tránh thoát, họ tức tối hét lên: “Thằng ranh con kia đứng lại cho ông! Xem ông bắt được mày ông xử lý mày thế nào!”
Lại đuổi theo vài vòng, cuối cùng cậu bé cũng không trốn được hai gã đầu bếp cao lớn, bị bọn họ túm được.
Một trong hai đầu bếp xách cổ áo cậu lên, tức tối quát to: “Giỏi lắm ranh con, dám chạy đến đây ăn vụng, mày có biết đây là nơi nào không?”
Gã đầu bếp còn lại cũng hổn hển phụ họa: “Đúng thế! Nói mau, ngoại trừ ăn vụng ra mày còn trộm cái gì nữa?!”
Nói rồi, ông ta thô bạo giật cái túi xách sau lưng cậu bé ra, dốc ngược ba lô, muốn kiểm tra xem còn chứng cứ gì khác không.
Cậu bé vừa hoảng vừa sợ, nhìn thấy quyển sách tập tô mình yêu thích nhất bị vứt trên đất liền ấm ức khóc to: “Cháu đâu có trộm thứ khác, cháu chỉ ăn vụng mấy miếng điểm tâm thôi mà, thật đấy, cháu không nói dối đâu.”
Sau đó cậu bé mở nắm đấm đang siết chặt của mình ra, trong tay cậu là một miếng bánh bị bóp bẹp dúm.
Cậu bé vừa khóc vừa thật thà nói: “Các bác nhìn xem, cháu chỉ lấy mấy miếng bánh thôi mà, còn để lại cho bác…”
“Bộp…” Ngay sau đó miếng bánh đã bị một gã đầu bếp vứt toẹt xuống đất.
Gã đầu bếp dí mạnh ngón tay vào đầu cậu bé, khinh bỉ nói: “Thằng ranh con nhà mày, giỡn mặt với tao à! Bánh bị mày bóp nát bét thế này còn ăn được nữa hả? Mày biết bánh này đắt thế nào không! Nói mau, nhà mày ở đâu, bảo ba mẹ mày bồi thường đi!”
Cậu nhóc sợ mẹ biết chuyện mình ăn vụng và tức giận nên lập tức lắc đầu cầu xin: “Chú ơi, cháu xin chú đừng nói với mẹ cháu mà, hu hu hu…”
“Ha, giờ thì biết cầu xin tao rồi đấy hả, vừa nãy mày còn trốn chỗ nọ chỗ kia, lừa bọn tao chạy chóng hết cả mặt cơ mà!” Gã đầu bếp nói như thể đang xem kịch vui, giơ tay ra định véo tai cậu bé.
“Ái dà ui!” Trong nhà hàng liền vang lên tiếng hét thảm thiết. Tiếng hét này chính là của gã đầu bếp đang định véo tai Nhạc Bảo Bối.
Gã đầu bếp không còn chút khí thế nào, ngã ngửa trên mặt đất, trông vô cùng chật vật.
Một vệ sĩ hằm hằm sát khí đang đứng trước mặt gã, cũng chính là người vệ sĩ này túm tay gã đầu bếp quẳng xuống đất.
Mà gã đầu bếp còn lại đang run rẩy đứng một bên, không dám bước đến dìu đồng nghiệp của mình mà cũng chẳng dám làm gì khác. Gã nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn đứng sau người vệ sĩ.
“Chú Mộc!”
Vì không thích bị quấy nhiễu trong lúc ăn cơm, anh bao trọn cả một nhà hàng, đầu bếp, phục vụ bên cạnh chờ lệnh sẵn cùng với vệ sĩ đều tự giác đứng cách hai người thật xa.
Độ sáng của ánh đèn vừa vặn, tiếng nhạc êm dịu, những món ăn đẹp mắt ngon miệng, tất cả khiến bầu không khí của bữa tối trở nên cực kỳ tốt.
Vẻ mặt Mộc Dương Hà vẫn bình thường, An Ly ngồi đối diện anh cười khẽ, tao nhã giơ nâng ly lên với anh.
Mộc Dương Hà cũng nâng ly rượu lên chạm khẽ vào ly rượu của cô.
An Ly nhấp một ngụm, cười mỉm nói: “Đây hình là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta sau khi gặp lại thì phải.”
Mộc Dương Hà cũng uống một hớp, gật đầu cười: “Đúng thế.”
Câu trả lời ngắn gọn của anh khiến An Ly không nhịn được cười mỉm: “Lần này quay về, em phát hiện ra anh đã thay đổi rồi.”
“Ồ?” Mộc Dương Hà bị câu nói vừa rồi của cô khơi lên chút hứng thú: “Thay đổi chỗ nào?”
An Ly nhìn anh, cười nói: “Trước đây khi chúng ta hẹn hò, anh luôn là người gợi chuyện trước, luôn thích chia sẻ với em về những chuyện xảy ra trong cuộc sống, công việc của anh, cho dù là lớn hay nhỏ. Nhưng lần này trở về, em phát hiện dường như anh không giống vậy nữa, cảm giác trong lòng anh có rất nhiều chuyện khiến em không nhìn thấu.”
Mộc Dương Hà lại nhấp một ngụm rượu, cố ý đón lấy ánh mắt của An Ly, nhìn cô ta và nói: “Em nghĩ nhiều rồi, anh vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay chưa hề thay đổi. Chỉ là trong thời gian gần đây tập đoàn tương đối nhiều việc, nên hơi mệt.”
An Ly gật đầu ra vẻ hiểu: “Em biết mấy năm nay Thành Công có thể từ vị trí top ba nhảy lên đứng đầu như bây giờ, chắc chắn là anh đã hao tốn không ít tâm huyết và sức lực, cảm thấy mệt cũng là bình thường. Xưa nay anh chưa bao giờ chịu thua, nhưng cũng đừng ép bản thân mình quá, mệt thì nên nghỉ ngơi hợp lý.”
“Ừm, anh biết rồi.” Đôi môi mỏng của Mộc Dương Hà khẽ cong lên, gật đầu trả lời.
Mộc Dương Hà lại một lần nữa nâng ly lên chuẩn bị uống thì bị An Ly ngăn lại.
An Ly dịu dàng nói: “Uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Mộc Dương Hà định thần lại, đặt ly rượu xuống nói: “Em nói đúng lắm, anh đang uống thuốc, quả thật không thể uống nhiều rượu được.”
An Ly sững người, hỏi: “Anh… bây giờ lại bắt đầu uống thuốc sao?”
Mộc Dương Hà thở dài, gật đầu: “Ừm.”
Cô ta hơi cúi đầu, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt, nói với vẻ lo lắng: “Xin lỗi, là em không tốt.”
Trong mắt của cô ta, khoảng thời gian ban đầu khi Mộc Dương Hà đang yêu cô ta gần như đã thoát khỏi sự quấy nhiễu của bệnh trầm cảm, thoát khỏi sự phụ thuộc vào thuốc. Nhưng bởi vì cô ta bỏ đi không lời từ biệt đã khiến anh tổn thương sâu sắc, hại anh lại lần nữa phải dùng thuốc. Đối với chuyện này, An Ly thực sự rất đau lòng áy náy.
Nhưng Mộc Dương Hà rất rõ ràng, chuyện An Ly ra đi không lời từ biệt quả thật khiến anh cảm thấy chán nản mất một thời gian dài, nhưng sau đó sự xuất hiện của cô gái tên Phương Tuyết Nhi đã thay đổi tình trạng của anh, mà bây giờ anh lại rơi vào trạng thái uống thuốc là bắt đầu từ sau lần hôn lễ bị hủy bỏ, sau khi người con gái ấy bỏ đi, chứ không hề liên quan đến An Ly.
Bởi vì Mộc Dương Hà vẫn còn tình cảm với Phương Tuyết Nhi nên khi đối mặt với An Ly lòng đầy áy náy và nghe cô ta xin lỗi, anh lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Không phải là lỗi của em, em không cần xin lỗi anh.” Mộc Dương Hà khẽ cau mày, nhìn An Ly nói: “Mà ngược lại, mấy năm nay để em ở nước ngoài gánh chịu tất cả, anh chẳng hề biết gì, người nên xin lỗi là anh mới phải.”
An Ly lắc đầu, bàn tay trắng trẻo tinh tế phủ lên đôi tay lớn của Mộc Dương Hà, dịu giọng cười nói: “Đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chỉ cần anh đối với em vẫn như trước, trong lòng chỉ có em, vậy là đủ rồi, những thứ khác em không để ý.”
An Ly nói rất chân thành tha thiết khiến Mộc Dương Hà có chút rung động. Mấy năm trôi qua, mối tình đầu chân thành ban đầu này vẫn luôn nằm trong tim anh.
Đối với anh, An Ly vẫn là một sự tồn tại đặc biệt. Điều này anh không thể phủ nhận, nhưng cô ta vẫn là duy nhất trong lòng anh sao? Ngay đến bản thân anh cũng không biết…
Bởi vì cô gái tên Phương Tuyết Nhi ấy giống như một cái gai, đâm sâu vào trong tim anh, nhổ hay không đều đau cả.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nhà hàng vốn dĩ rất yên tĩnh đột nhiên có chút rối loạn.
Mộc Dương Hà và An Ly đồng thời nhìn về phía cửa phòng bếp, một bóng dáng bé nhỏ bỗng nhiên chạy ra khỏi bếp, mà hai đầu bếp đuổi sát phía sau. Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn sang, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bóng dáng bé nhỏ đó rất linh hoạt, để tránh sự truy đuổi đằng sau, cậu bé không ngừng luồn lách giữa những khoảng trống giữa các bàn trong nhà hàng.
Chốc lại nhảy lên ghế để trốn, chốc lại chui xuống gầm bàn và nhanh chóng bò đi, làm cho hai đầu bếp đuổi theo chạy vòng vòng.
Hai đầu bếp kia toát mồ hôi hột, thở phì phò, mấy lần thấy sắp bắt được thì cậu bé lại nhanh nhẹn tránh thoát, họ tức tối hét lên: “Thằng ranh con kia đứng lại cho ông! Xem ông bắt được mày ông xử lý mày thế nào!”
Lại đuổi theo vài vòng, cuối cùng cậu bé cũng không trốn được hai gã đầu bếp cao lớn, bị bọn họ túm được.
Một trong hai đầu bếp xách cổ áo cậu lên, tức tối quát to: “Giỏi lắm ranh con, dám chạy đến đây ăn vụng, mày có biết đây là nơi nào không?”
Gã đầu bếp còn lại cũng hổn hển phụ họa: “Đúng thế! Nói mau, ngoại trừ ăn vụng ra mày còn trộm cái gì nữa?!”
Nói rồi, ông ta thô bạo giật cái túi xách sau lưng cậu bé ra, dốc ngược ba lô, muốn kiểm tra xem còn chứng cứ gì khác không.
Cậu bé vừa hoảng vừa sợ, nhìn thấy quyển sách tập tô mình yêu thích nhất bị vứt trên đất liền ấm ức khóc to: “Cháu đâu có trộm thứ khác, cháu chỉ ăn vụng mấy miếng điểm tâm thôi mà, thật đấy, cháu không nói dối đâu.”
Sau đó cậu bé mở nắm đấm đang siết chặt của mình ra, trong tay cậu là một miếng bánh bị bóp bẹp dúm.
Cậu bé vừa khóc vừa thật thà nói: “Các bác nhìn xem, cháu chỉ lấy mấy miếng bánh thôi mà, còn để lại cho bác…”
“Bộp…” Ngay sau đó miếng bánh đã bị một gã đầu bếp vứt toẹt xuống đất.
Gã đầu bếp dí mạnh ngón tay vào đầu cậu bé, khinh bỉ nói: “Thằng ranh con nhà mày, giỡn mặt với tao à! Bánh bị mày bóp nát bét thế này còn ăn được nữa hả? Mày biết bánh này đắt thế nào không! Nói mau, nhà mày ở đâu, bảo ba mẹ mày bồi thường đi!”
Cậu nhóc sợ mẹ biết chuyện mình ăn vụng và tức giận nên lập tức lắc đầu cầu xin: “Chú ơi, cháu xin chú đừng nói với mẹ cháu mà, hu hu hu…”
“Ha, giờ thì biết cầu xin tao rồi đấy hả, vừa nãy mày còn trốn chỗ nọ chỗ kia, lừa bọn tao chạy chóng hết cả mặt cơ mà!” Gã đầu bếp nói như thể đang xem kịch vui, giơ tay ra định véo tai cậu bé.
“Ái dà ui!” Trong nhà hàng liền vang lên tiếng hét thảm thiết. Tiếng hét này chính là của gã đầu bếp đang định véo tai Nhạc Bảo Bối.
Gã đầu bếp không còn chút khí thế nào, ngã ngửa trên mặt đất, trông vô cùng chật vật.
Một vệ sĩ hằm hằm sát khí đang đứng trước mặt gã, cũng chính là người vệ sĩ này túm tay gã đầu bếp quẳng xuống đất.
Mà gã đầu bếp còn lại đang run rẩy đứng một bên, không dám bước đến dìu đồng nghiệp của mình mà cũng chẳng dám làm gì khác. Gã nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn đứng sau người vệ sĩ.
“Chú Mộc!”