Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm thứ 8: Chương 9 + 10
Đêm thứ tám (9): Hai mắt cô gái tối sầm, hôn mê bất tỉnh
Quy đầu góc cạnh đi theo dòng nước xuân ấm áp trơn trượt yêu kiều nhầy nhụa nặng nề cắm về phía trước, trong lúc lơ đãng cọ qua thịt mềm đột nhiên chọc vào dường như lại đâm thủng thứ gì đó, Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy nấm đầu góc cạnh dường như lại rơi xuống một nơi cực kỳ hẹp cực kỳ non, từ xương sống có một dòng khoái cảm chạy dọc lên theo thắt lưng, thật sự có thể nói là vô cùng sung sướng.
Hoa Tỷ Thần vô cùng sung sướng, trong sảng khoái Thư Khuynh Mặc lại đạt được vô số kích thích kỳ diệu khó mà nhịn được…
Nàng cắn chặt môi dưới non hồng, vừa nãy là sao vậy?
Rõ ràng nơi quan trọng dưới thân nhiếp chính vương hình như không phải thần kỳ chốc lát đã mềm xuống không sưng lên nữa sao? Là ảo giác sao? Tại sao lại sưng lên dữ dội nhanh như vậy!
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lúc này gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng như tuyết của nàng giống như rặng mây hồng đỏ rực khi nắng chiều phía chân trời, đối mặt với Hoa Tỷ Thần luôn miệng hỏi có sung sướng hay không, nàng rất muốn lắc đầu không thừa nhận, nhưng hoàn toàn không kiềm chế được tiếng rên rỉ trầm thấp trong miệng nhỏ phát ra…
Nàng cũng không cố hỏi kỹ được kết quả, thứ to lớn nóng bỏng ở dưới thân nhiếp chính vương va đập không hề có ý dừng lại, ngược lại càng điên cuồng xâm nhập hơn nữa, từng đường gân xanh nhô ra trên thân gậy đúng lúc cọ xát lên thịt mềm tường hoa tầng tầng lớp lớp run rẩy.
Như vậy vốn dĩ đã chọc cho cô gái khó kiềm được rên rỉ, sau đó nhụy hoa tinh xảo ngậm sâu trong chân tâm đã bị đụng đến, theo đó một cái miệng hẹp nho nhỏ ở tận sâu bên trong bị chọc trúng hờ hững.
Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của mình như bị sét đánh, co rút rùng mình, không kiềm được ngửa cổ thiên nga thon dài thật cao về phía sau, hai chân trắng nõn thon dài quấn chặt lấy thắt lưng rắn chắc của người đàn ông không ngừng run rẩy, nhưng vẫn dốc hết sức lực kẹp đến mức không thể chặt hơn được nữa.
Cô gái cảm thấy toàn thân mình nóng rực, đầu cũng choáng váng nặng nề theo, nàng rất khó chịu vặn vẹo vòng eo nhỏ dịu dàng không đầy một vòng tay, ý định ban đầu là muốn thứ to lớn hơi lùi ra một chút, nhưng thứ to lớn nóng rực cứng rắn này ngược lại càng ngày càng vào sâu hơn nữa, càng đâm càng mạnh hơn nữa.
Mỗi lần, thứ to lớn quấy rối va đập giống như mọc thêm con mắt nữa, liều mạng đòi hỏi đâm vào miệng tử cung nhỏ chật hẹp nơi sâu nhất kia, có đến mấy lần nàng cảm thấy bụng sắp bị đâm thủng rồi…
Trong mắt Thư Khuynh Mặc nước mắt tràn trề không ngừng chảy xuống, cánh môi ướt át xinh đẹp cũng theo đó run rẩy lên, thở gấp nức nở đều tràn đầy tình dục giãy giụa, không thể không đầu hàng cấu xin tha thứ: “Đừng… Sâu quá, đã rất sung sướng rồi… Nhưng, đừng vào sâu hơn nữa… Lần này ta thật sự không chịu nổi, thật sự sắp đâm thủng ta rồi… Nhẹ một chút, ca ca tốt, Thần ca ca, cầu xin ngươi chậm lại một chút… A…”
Ngược lại, Hoa Tỷ Thần vô cùng hưởng thụ người đẹp trong lòng hờn dỗi cầu xin tha thứ, hắn hổn hển thở nặng nề trầm thấp nói: “Sung sướng đúng không? Còn có thể càng sảng khoái hơn nữa… Tiểu Mặc Nhi nàng thật đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích, bản vương muốn Tiểu Mặc Nhi sảng khoái đến mức sắp bay lên trời… Được rồi, ngoan, đừng khóc… Sẽ chậm lại, chậm lại, sẽ không sâu hơn nữa… Ôi chao, đừng kẹp chặt như vậy, huyệt mềm nhỏ đừng phun nước nữa, còn phun nữa có lẽ sẽ dìm ngập nơi quan trọng của bản vương mất… Cũng không biết đã bắn mấy lần rồi, thật sự chính là một tiểu yêu tinh nhạy cảm…”
Tuy rằng miệng đồng ý chậm lại một chút, nhưng mà động tác thẳng lưng ở nửa thân dưới của Hoa Tỷ Thần lại không hề có ý chậm lại chút nào, bàn tay hắn vươn tay sờ lên vùng bụng bằng phẳng trơn mềm của Thư Khuynh Mặc.
Chỗ kia vẫn còn dấu vết thứ tròn to thô cứng chọc vào gồ lên, đây là biểu tượng vật thô dài dưới háng hắn xâm nhập vào tận sâu bên trong, lại càng là biểu tượng tốt đẹp của việc hắn và cô gái này quan hệ gắn bó linh hồn và thể xác hòa hợp!
Nghĩ đến đây, người đàn ông thẳng lưng, càng dốc sức mạnh mẽ dâng trào hơn nữa, càng tàn nhẫn hơn nữa trêu chọc hoa huyệt non mềm không chịu nổi một đòn của cô gái, thứ kiêu ngạo to tròn thô cứng từng lần va đập vào hoa non ở tận trong cùng, phun ra dịch hoa trơn dính một lần nữa.
Thịt mềm cánh hoa hồng rực bị đâm chọc đến mức lật ra thật đáng thương, thậm chí trong lúc rút ra cắm vào còn bị rất nhiều nước xuân trơn trượt mang theo bắn ra khắp nơi, sức lực hung dữ tàn nhẫn gần như muốn hoa thịt nhỏ mềm mại bốc đầy hơi nước này bị giẫm nát vậy.
Miệng cánh hoa nhỏ tươi đẹp quyến rũ bị gậy lớn quấn chặt vẫn thường có chất lỏng thơm tho chảy ra tràn trền, rồi lại bị gậy lớn thô dài này chặn ngược lại.
Tiếng nước phụt phụt rất nhỏ không ngừng vang lên, còn có hai túi dịch to nặng trĩu cũng theo đó đột nhiên ác độc va đập, khiến cho múi tuyết mềm mại trắng nõn của cô gái đều sưng đỏ lên.
Miệng hoa non mềm cũng bị ma sát tạo thành bọt biển nho nhỏ li ti, mông trắng và chân dài của cô gái cũng bị nhiễm rất nhiều nước mật thơm tho, ngay cả túi dịch và lông mu màu đen thô cứng của người đàn ông cũng đều bị đầm nước óng ánh dễ chịu này tỏa sáng…
Thư Khuynh Mặc ngẩn ra tinh thần rời rạc không rõ, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần giống như chưa từng vui sướng như vậy bao giờ, toàn thân thật giống như Hoa Tỷ Thần nói sung sướng đến mức sắp bay lên trời vậy…
Cô gái cảm thấy mình lâng lâng, giống như một chân nhẹ một chân nặng giẫm lên đám mây, lâng lâng bay lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như măng mùa xuân kéo chặt vạt áo mở rộng của Hoa Tỷ Thần, móng tay đẹp mắt trên ngón tay mượt mà cũng vô tình rạch ra từng vệt từng vệt máu.
Toàn thân nàng mồ hôi như mưa thơm ngát, hơi thở dốc như gió, ánh mắt ngập nước mênh mông mê ly động lòng người, mềm mại nũng nịu oán giận: “A… Ta còn lâu mới là tiểu yêu tinh… Ưm… Không chịu nổi… Ngươi lừa gạt… Nào có chậm, rõ ràng là nhanh mà… A, bụng thật sự sắp bị đâm thủng… Ngươi chính là tên hư hỏng… Xấu lắm… A, sung sướng sung sướng… Thật sự rất sung sướng, khi nào mới kết thúc…”
Thư Khuynh Mặc cảm thấy thân thể mình bị đụng đến mức gần như sắp tan rã, mềm nhũn giống như bùn lầy mềm xốp trên bãi sông.
Thứ to lớn này mỗi lần hung dữ cắm vào gần như đều đưa nàng lên một tầng đỉnh cao ham muốn còn cao hơn nữa, giống như từng chút từng chút kéo khát khao tình dục chôn sâu trong hồn phách nàng ra ngoài.
Khoái cảm tê dại đến tận xương dường như dời non lấp biển, trong xương cốt trong máu huyết nàng yếu ớt quanh quẩn mở ra, thứ lửa nóng khuây khỏa trong chân tâm kia từng đợt từng đợt giống như sóng biển trào dâng ầm ầm vang lên che phủ vùi lấp đánh úp tới…
Hoa Tỷ Thần hoàn toàn không quan tâm đến mấy vết đỏ bị cô gái cào ra loang lổ trên ngực mình, hắn dùng thứ to lớn sưng tấy kia biến đổi đa dạng điều khiển cắm vào huyệt mềm nhỏ của nàng, theo đó là dữ dội chọc cắm rồi lại hời hợt quấy rối, chín nông một sâu ba sâu một nông không theo quy tắc gì đâm vào rút ra.
Vẫn luôn va đập thịt mềm trong cánh hoa đầy nước trơn trượt ở chân tâm Thư Khuynh Mặc, run rẩy lắc lư, mỗi nếp thịt mềm mại đều bị gậy lớn cường tráng mạnh mẽ của hắn đụng phải đến mức nóng bỏng thỏa mãn tuân theo nhẹ nhàng run rẩy…
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Huyệt mềm nhỏ chặt chẽ đầy nước ấm dường như hoàn toàn không hỏng, đầy nước trơn trượt phun ra ngoài từng dòng nhựa hoa, còn có thịt hoa mềm yếu quấn người, càng quấn chặt vặn xoắn cây gậy to này, Hoa Tỷ Thần sướng đến mức hít vào khí lạnh.
Cũng không biết bao lâu, Thư Khuynh Mặc sắp mệt đến mức không còn gào khóc rên rỉ được nữa, Hoa Tỷ Thần mới phát hiện ra mình không kiềm chế được nữa, càng tăng nhanh tốc độ va chạm dưới thân vào huyệt mềm, chẳng qua chỉ mấy chục cái, người đàn ông cuối cùng cũng không đánh lại huyệt mềm tươi non nhiều chất lỏng của cô gái tấn công từ hai phía.
Theo tiếng gầm nhẹ nặng nề, Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy linh khẩu thả lỏng, tinh dịch dính nhớp trắng đục nồng đậm lại trào dâng nóng bỏng, cô gái mệt mỏi suy yếu cũng đã đi đến đường cùng, toàn thân bị nóng đến mức run rẩy, sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê bất tình…
Đêm thứ tám (10), có quý nhân đợi ngài, ngắm nhìn muôn hoa đua sắc trong ngự hoa viên.
“Có sự bẩm tấu, vô sự bãi triều.” Âm điệu của thái giám tư lễ lảnh lót, âm cuối kéo dài.
Tảo triều kết thúc, các quan lại dập đầu với hoàng đế, một đám quan viên bước qua đại điện màu vàng chuông, nối đuôi nhau bước qua ngưỡng cửa màu son.
Tốp năm tốp ba đi với nhau hàn huyên về tình hình triều chính, thấp giọng nghị luận: “Nhiếp chính vương này làm việc thật là dứt khoát và nhanh chóng, ai mà ngờ là hắn sẽ mượn danh nghĩa bệnh nặng rồi cải trang ra khỏi kinh. Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, cũng không sợ nửa đường xảy ra chuyện gì…”
“Ôi ôi ôi, vị này thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Không đề cập tới hắn từng dẫn binh đánh lui đám man di Tắc Bắc, gần đây ngươi có nghe đến hành trình đi Tây Nam lần này mang theo hai trăm thổ binh dám đánh lên núi trừ phản loạn… Đây chính là đám tội phạm chiếm giữ Tây Nam hơn mười năm mà không có cách đánh lui đấy. Có thể thấy được lũ lực của hắn bất phàm…”
“Còn có, các ngươi cũng đã thấy vị này kéo một đám quan viên ở Tây Nam ngã xuống ngựa, không hề có chút lưu tình nào mà cứ thế xét nhà… Ngẫm lại đúng là khiến người ta lạnh gáy…”
“May mà xử trảm ngay tại chỗ để trấn an dân tâm, nên mới không bị liên lụy tới ngươi, ôi nghĩ lại ta từng nhận hạ lễ của Tây Nam Đô Đốc, lo sợ không thôi…”
“Đồng cảnh ngộ cả, vừa mới nãy lão phu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng… Nhưng đúng là nhiếp chính vương xưa nay khó thấy, một đám quan lại Tây Nam dây mơ rễ má với nhau, toàn bộ triều đình bị đảo lộn long trời lở đất hết cả…”
“Ngươi nhìn vị này cứ thế xét trảm tham quan, có thể nói là sát phạt quyết đoán. Nhìn như không nể mặt nhưng thực ra là hạ thủ lưu tình, nếu không mà bới hẳn những người có liên quan ra, mệnh của ta và ngươi sợ là….”
“Nói nhảm, nếu vậy thì toàn bộ triều đình sẽ có lỗ hổng lớn… Nhưng chiêu thức này quá hay, vừa lộ ra sự thanh liêm làm yên ổn dân tâm rồi lại khiến các quan lại chúng ta khiếp sợ…”
“Lần này nhiếp chính vương diệt trừ tham quan, đánh bắt cường đạo đúng là danh tác. Ngay tại chỗ dùng những vàng bạc được giao nộp ra để phân phát cháo miễn phí cho lưu dân Tây Nam, lại xây nhà dựng cửa… Tai họa cứ như vậy được cấp bách giải trừ từng chút một, đáng tiếc như vậy thì ta và ngươi chẳng được chút đỉnh nào…”
“Lúc nào rồi mà ngươi còn muốn cái đó, giờ ai mà dám gióng trống khua chiêng đứng nơi đầu sóng ngọn gió chứ, ta và ngươi cứ tạm thời cụp tai cụp đuôi mà đối nhân xử thế thôi… Làn sóng trừ khử tham quan chỉ nổi lên ở Tây Nam thôi, nếu và tràn vào kinh thành thì ngươi còn nửa cái mạng được hay sao? Quyền thế của vị này giờ lừng lẫy như mặt trời ban trưa rồi, phe thái hậu như chúng ta cứ tránh huênh hoang cái đã…”
“Chứ còn gì nữa! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên tân trạng nguyên bất tài này chịu về phe thái hậu à? Sao giờ mới nhìn thấy tên đó bò lên?”
“Tuy là ý chỉ của tiểu hoàng đế bệ hạ, nhưng ai mà không biết đó là ý của nhiếp chính vương cơ chứ. Xưa nay nhiếp chính vương tâm tư thâm trầm tính toán không bỏ sót, hay lại đang có ý đồ gì?”
“Ngươi xem cái tân khoa trạng nguyên này dù không thăng bậc, vẫn chỉ giữ cái chức tiểu quan lục phẩm, nhưng Hàn Lâm học sĩ ở Hàn Lâm viện cùng Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng khác nhau rất lớn đó…”
“Chẳng lẽ nhiếp chính vương muốn lôi kéo vị thư gia mới này? Nhưng Thư đại nhân là phò mã của trưởng công chúa, theo phe hoàng đế nhưng bị thua phe thái hậu. Nhiếp chính vương có thể lôi kéo được sao?”
“Lôi kéo? Cũng chỉ là thả người ta vào ngự thư phòng mà thôi, không chừng là muốn theo dõi. Chỉ cần hơi ý sơ xót một cái là có thể coi như phạm thượng rồi…! Nhiếp chính vương tâm nhãn như vậy là để muốn bắt được sơ hở của tân nhiệm Hàn Lâm, không dễ như bắt một con châu chấu non trong ổ cỏ đâu?”
“Nhưng dù như thế nào thì nhiếp chính vương cũng thận trọng với vị Thư đại nhân như thế, chúng ta không thể coi thường, cũng không thể đắc tội được!”
Thư Khuynh Mặc đi theo các chư quan, hiển nhiên cũng nghe thấy họ châu đầu bàn tán cái gì. Nội tâm oán thầm nàng không giống như con châu chấu già, mới nhảy hai cái trong tay nhiếp chính vương đã bị bóp nát…
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nghĩ đến trước kia thoáng một cái đã bị hỏa nhãn kim tinh của nhiếp chính vương nhìn ra thân phận nữ nhi, lại bị hắn mượn cái gì mà danh tiếng bị bỏng mà giày vò nàng hết lần này tới lần khác. Khiến nàng đau nhức toàn thân như bị bốn cái bánh xe ngựa đạp qua. Sáng sớm hôm sau còn phải cáo ốm nghỉ ngơi trong phủ hai ngày mới đỡ được. Thế cũng khác gì bị nhiếp chính vương bóp chặt chứ?
Hôm nay xếp hàng vào triều, nàng đang bình chân như vại dòm trộm người ta thì nghe thấy thánh thượng gọi danh hào của mình lên. Còn tưởng là nhiếp chính vương muốn hỏi tội vì thân phận nữ nhi của nàng, sợ tới mức nàng tâm hoảng ý loạn…
Khi tâm trạng bất định bất an, không ngờ lại truyền chỉ muốn nàng đến ngự thư phòng làm Hàn Lâm học sĩ, phục tùng thiên tử. Dù phẩm cấp không thay đổi nhưng đúng là một bước lên mây, biến hóa nhanh chóng đã thành cận thần của thiên tử rồi!
Đang suy nghĩ thì thấy một vài quan lại gió chiều nào theo chiều ấy chắp tay thở dài với nàng: “Thư đại nhân, chúc mừng chúc mừng, thiếu niên anh tài, tương lai xán lạn, thật đúng là… có triển vọng… Hai ngày trước ngài xin cáo nghỉ bệnh, thân thể không khỏe sao?”
Nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, đồng thời khom người hoàn lễ: “Đâu có đâu có? Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, bệnh nhẹ mà thôi. Tại hạ chỉ là một tiểu quan lục phẩm, được nhiếp chính vương thưởng thức mà được nhậm chức ở ngự thư phòng. Kẻ hèn này tài sơ học thiển, ở đâu mà dám so với chư vị…”
Những thí sinh cùng đợt thi đi theo hơi chua chát, khuôn mặt lại nịnh nọt: “Dù trước và giờ đều là lục phẩm Hàn Lâm nhưng trước là đảm nhiệm chức vụ ở viện Hàn Lâm, ở Hàn Lâm không có thực quyền lắm. Giờ ngài lại làm Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng viết chiếu thư, tấu lên truyền đạt cho chư quan. Thư đại nhân một bước lên mây đừng quên tình nghĩa năm này của chúng ta nhé, mong được ngài dẫn dắt một chút…”
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nói xong còn có mấy bàn tay vỗ lên vai nàng. Vỗ lại vỗ tỏ ra thân thiết làm toàn thân Thư Khuynh Mặc không được tự nhiên. Nàng ngượng ngùng nở nụ cười, lại không biết thoát ra như thế nào.
Trong dĩ vãng, dù được đề tên bảng vàng hay được tứ hôn cùng công chúa nhưng không có nhiều quan viên lôi kéo hàn huyên với nàng đến vậy.
Hiện tại, Hoa Tỷ Thần chỉ mới xin ý chỉ của hoàng thượng, để nàng làm Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng viết chiếu thư thì đủ loại quan viên không sợ nhiếp chính vương thì vì uy nghiêm của nhiếp chính vương, làm gì có chuyện sẽ bao bọc xu nịnh như lúc này? Dù như ếch ngồi đáy giếng nhưng cũng đủ thấy lực ảnh hưởng của nhiếp chính vương tới triều chính rồi.
Đương lúc Thư Khuynh Mặc cảm thấy khó có thể thoát thân thì một tiểu thái giám chạy tới thăm hỏi nàng: “Thư đại nhân an lành, kính xin ngài đi theo nô tài đến ngự hoa viên. Hoa Tây Vực tiến cống nở rộ, có quý nhân đợi ngài, ngắm nhìn muôn hoa đua sắc trong ngự hoa viên…”
Lời này vừa nói ra, những quan lại xung quanh đều có ánh mắt ngầm hiểu. Chạy tứ tán như chim tước cũng không quên trêu chọc vài câu: “Quý nhân có lời mời? Làm gì có chuyện chúng ta không nhìn ra lời đùa này, hiển nhiên là công chúa điện hạ muộn hẹn ước với Thư đại nhân rồ. Ta và ngươi phải cáo từ nhau rồi!”
“Gian nhân hẹn ra ngắm cảnh đẹp, Thư đại nhân không chỉ được thăng chức, hiện tai còn được diễm phúc như thế. Thật sự là làm chúng ta hâm mộ không thôi…”
“Ngươi phải lớn lên mặt này như ngọc tuấn mỹ thanh tú như Thư đại nhân đây thì mới có diễm phúc đó! Đôi mắt tinh tường của công chúa điện hạ nhìn trúng Thư đại nhân, ngươi có ghen cũng không thể… Làm chậm trễ cuộc hẹn của phò mã tương lại và tiểu thơ cành vàng lá ngọc là không đẹp. Chúng ta đi nhanh thôi, đừng lại hại người ta chậm trễ chuyện tốt…”
“Đâu có đâu có? Còn không thành hôn, kẻ hèn này sao gánh nổi tiếng phò mã của các vị, không đảm đương nổi…” Thư Khuynh Mặc khiêm tốn khom người, cười đến mức cứng đờ mặt mày.
Các đồng liêu còn có hàm ý khác thay nhau khen ngợi, Thư Khuynh Mặc thuận lợi nhận mình có chút chuyện nên thuận lợi đi ra ngoài, sau khi cáo từ nàng đi theo tiểu thái giám đến ngự hoa viên.
Trong lòng thì lo sợ không biết vị biểu tỷ trưởng công chúa kia có phải muốn mượn chuyện ngắm hoa để nói gì đó với nàng hay không. Kết quả vừa quẹo trái quẹo phải trong rừng hoa rực rỡ, tiểu thái giám dẫn đường cho nàng đến hòn non bộ rồi biến mất không thấy bóng dáng…
Thư Khuynh Mặc không suy nghĩ nhiều, nàng tưởng là đi qua khe hở của hòn non bộ thì đến địa điểm hẹn gặp nhau với trưởng công chúa nên bước nhanh đi. “Ai? Ngươi… A… A… Buông ra…” Sau đó nàng bất ngờ không kịp đề phòng bị ai đó che kín cái miệng nhỏ nhắn muốn hô lên của nàng. Người nọ ôm chặt lấy nàng từ phía sau lưng, thuận thế nắm cả lưng áo kéo nàng vào giữa khe hòn non bộ nguy nga.
Quy đầu góc cạnh đi theo dòng nước xuân ấm áp trơn trượt yêu kiều nhầy nhụa nặng nề cắm về phía trước, trong lúc lơ đãng cọ qua thịt mềm đột nhiên chọc vào dường như lại đâm thủng thứ gì đó, Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy nấm đầu góc cạnh dường như lại rơi xuống một nơi cực kỳ hẹp cực kỳ non, từ xương sống có một dòng khoái cảm chạy dọc lên theo thắt lưng, thật sự có thể nói là vô cùng sung sướng.
Hoa Tỷ Thần vô cùng sung sướng, trong sảng khoái Thư Khuynh Mặc lại đạt được vô số kích thích kỳ diệu khó mà nhịn được…
Nàng cắn chặt môi dưới non hồng, vừa nãy là sao vậy?
Rõ ràng nơi quan trọng dưới thân nhiếp chính vương hình như không phải thần kỳ chốc lát đã mềm xuống không sưng lên nữa sao? Là ảo giác sao? Tại sao lại sưng lên dữ dội nhanh như vậy!
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lúc này gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng như tuyết của nàng giống như rặng mây hồng đỏ rực khi nắng chiều phía chân trời, đối mặt với Hoa Tỷ Thần luôn miệng hỏi có sung sướng hay không, nàng rất muốn lắc đầu không thừa nhận, nhưng hoàn toàn không kiềm chế được tiếng rên rỉ trầm thấp trong miệng nhỏ phát ra…
Nàng cũng không cố hỏi kỹ được kết quả, thứ to lớn nóng bỏng ở dưới thân nhiếp chính vương va đập không hề có ý dừng lại, ngược lại càng điên cuồng xâm nhập hơn nữa, từng đường gân xanh nhô ra trên thân gậy đúng lúc cọ xát lên thịt mềm tường hoa tầng tầng lớp lớp run rẩy.
Như vậy vốn dĩ đã chọc cho cô gái khó kiềm được rên rỉ, sau đó nhụy hoa tinh xảo ngậm sâu trong chân tâm đã bị đụng đến, theo đó một cái miệng hẹp nho nhỏ ở tận sâu bên trong bị chọc trúng hờ hững.
Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của mình như bị sét đánh, co rút rùng mình, không kiềm được ngửa cổ thiên nga thon dài thật cao về phía sau, hai chân trắng nõn thon dài quấn chặt lấy thắt lưng rắn chắc của người đàn ông không ngừng run rẩy, nhưng vẫn dốc hết sức lực kẹp đến mức không thể chặt hơn được nữa.
Cô gái cảm thấy toàn thân mình nóng rực, đầu cũng choáng váng nặng nề theo, nàng rất khó chịu vặn vẹo vòng eo nhỏ dịu dàng không đầy một vòng tay, ý định ban đầu là muốn thứ to lớn hơi lùi ra một chút, nhưng thứ to lớn nóng rực cứng rắn này ngược lại càng ngày càng vào sâu hơn nữa, càng đâm càng mạnh hơn nữa.
Mỗi lần, thứ to lớn quấy rối va đập giống như mọc thêm con mắt nữa, liều mạng đòi hỏi đâm vào miệng tử cung nhỏ chật hẹp nơi sâu nhất kia, có đến mấy lần nàng cảm thấy bụng sắp bị đâm thủng rồi…
Trong mắt Thư Khuynh Mặc nước mắt tràn trề không ngừng chảy xuống, cánh môi ướt át xinh đẹp cũng theo đó run rẩy lên, thở gấp nức nở đều tràn đầy tình dục giãy giụa, không thể không đầu hàng cấu xin tha thứ: “Đừng… Sâu quá, đã rất sung sướng rồi… Nhưng, đừng vào sâu hơn nữa… Lần này ta thật sự không chịu nổi, thật sự sắp đâm thủng ta rồi… Nhẹ một chút, ca ca tốt, Thần ca ca, cầu xin ngươi chậm lại một chút… A…”
Ngược lại, Hoa Tỷ Thần vô cùng hưởng thụ người đẹp trong lòng hờn dỗi cầu xin tha thứ, hắn hổn hển thở nặng nề trầm thấp nói: “Sung sướng đúng không? Còn có thể càng sảng khoái hơn nữa… Tiểu Mặc Nhi nàng thật đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích, bản vương muốn Tiểu Mặc Nhi sảng khoái đến mức sắp bay lên trời… Được rồi, ngoan, đừng khóc… Sẽ chậm lại, chậm lại, sẽ không sâu hơn nữa… Ôi chao, đừng kẹp chặt như vậy, huyệt mềm nhỏ đừng phun nước nữa, còn phun nữa có lẽ sẽ dìm ngập nơi quan trọng của bản vương mất… Cũng không biết đã bắn mấy lần rồi, thật sự chính là một tiểu yêu tinh nhạy cảm…”
Tuy rằng miệng đồng ý chậm lại một chút, nhưng mà động tác thẳng lưng ở nửa thân dưới của Hoa Tỷ Thần lại không hề có ý chậm lại chút nào, bàn tay hắn vươn tay sờ lên vùng bụng bằng phẳng trơn mềm của Thư Khuynh Mặc.
Chỗ kia vẫn còn dấu vết thứ tròn to thô cứng chọc vào gồ lên, đây là biểu tượng vật thô dài dưới háng hắn xâm nhập vào tận sâu bên trong, lại càng là biểu tượng tốt đẹp của việc hắn và cô gái này quan hệ gắn bó linh hồn và thể xác hòa hợp!
Nghĩ đến đây, người đàn ông thẳng lưng, càng dốc sức mạnh mẽ dâng trào hơn nữa, càng tàn nhẫn hơn nữa trêu chọc hoa huyệt non mềm không chịu nổi một đòn của cô gái, thứ kiêu ngạo to tròn thô cứng từng lần va đập vào hoa non ở tận trong cùng, phun ra dịch hoa trơn dính một lần nữa.
Thịt mềm cánh hoa hồng rực bị đâm chọc đến mức lật ra thật đáng thương, thậm chí trong lúc rút ra cắm vào còn bị rất nhiều nước xuân trơn trượt mang theo bắn ra khắp nơi, sức lực hung dữ tàn nhẫn gần như muốn hoa thịt nhỏ mềm mại bốc đầy hơi nước này bị giẫm nát vậy.
Miệng cánh hoa nhỏ tươi đẹp quyến rũ bị gậy lớn quấn chặt vẫn thường có chất lỏng thơm tho chảy ra tràn trền, rồi lại bị gậy lớn thô dài này chặn ngược lại.
Tiếng nước phụt phụt rất nhỏ không ngừng vang lên, còn có hai túi dịch to nặng trĩu cũng theo đó đột nhiên ác độc va đập, khiến cho múi tuyết mềm mại trắng nõn của cô gái đều sưng đỏ lên.
Miệng hoa non mềm cũng bị ma sát tạo thành bọt biển nho nhỏ li ti, mông trắng và chân dài của cô gái cũng bị nhiễm rất nhiều nước mật thơm tho, ngay cả túi dịch và lông mu màu đen thô cứng của người đàn ông cũng đều bị đầm nước óng ánh dễ chịu này tỏa sáng…
Thư Khuynh Mặc ngẩn ra tinh thần rời rạc không rõ, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần giống như chưa từng vui sướng như vậy bao giờ, toàn thân thật giống như Hoa Tỷ Thần nói sung sướng đến mức sắp bay lên trời vậy…
Cô gái cảm thấy mình lâng lâng, giống như một chân nhẹ một chân nặng giẫm lên đám mây, lâng lâng bay lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như măng mùa xuân kéo chặt vạt áo mở rộng của Hoa Tỷ Thần, móng tay đẹp mắt trên ngón tay mượt mà cũng vô tình rạch ra từng vệt từng vệt máu.
Toàn thân nàng mồ hôi như mưa thơm ngát, hơi thở dốc như gió, ánh mắt ngập nước mênh mông mê ly động lòng người, mềm mại nũng nịu oán giận: “A… Ta còn lâu mới là tiểu yêu tinh… Ưm… Không chịu nổi… Ngươi lừa gạt… Nào có chậm, rõ ràng là nhanh mà… A, bụng thật sự sắp bị đâm thủng… Ngươi chính là tên hư hỏng… Xấu lắm… A, sung sướng sung sướng… Thật sự rất sung sướng, khi nào mới kết thúc…”
Thư Khuynh Mặc cảm thấy thân thể mình bị đụng đến mức gần như sắp tan rã, mềm nhũn giống như bùn lầy mềm xốp trên bãi sông.
Thứ to lớn này mỗi lần hung dữ cắm vào gần như đều đưa nàng lên một tầng đỉnh cao ham muốn còn cao hơn nữa, giống như từng chút từng chút kéo khát khao tình dục chôn sâu trong hồn phách nàng ra ngoài.
Khoái cảm tê dại đến tận xương dường như dời non lấp biển, trong xương cốt trong máu huyết nàng yếu ớt quanh quẩn mở ra, thứ lửa nóng khuây khỏa trong chân tâm kia từng đợt từng đợt giống như sóng biển trào dâng ầm ầm vang lên che phủ vùi lấp đánh úp tới…
Hoa Tỷ Thần hoàn toàn không quan tâm đến mấy vết đỏ bị cô gái cào ra loang lổ trên ngực mình, hắn dùng thứ to lớn sưng tấy kia biến đổi đa dạng điều khiển cắm vào huyệt mềm nhỏ của nàng, theo đó là dữ dội chọc cắm rồi lại hời hợt quấy rối, chín nông một sâu ba sâu một nông không theo quy tắc gì đâm vào rút ra.
Vẫn luôn va đập thịt mềm trong cánh hoa đầy nước trơn trượt ở chân tâm Thư Khuynh Mặc, run rẩy lắc lư, mỗi nếp thịt mềm mại đều bị gậy lớn cường tráng mạnh mẽ của hắn đụng phải đến mức nóng bỏng thỏa mãn tuân theo nhẹ nhàng run rẩy…
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Huyệt mềm nhỏ chặt chẽ đầy nước ấm dường như hoàn toàn không hỏng, đầy nước trơn trượt phun ra ngoài từng dòng nhựa hoa, còn có thịt hoa mềm yếu quấn người, càng quấn chặt vặn xoắn cây gậy to này, Hoa Tỷ Thần sướng đến mức hít vào khí lạnh.
Cũng không biết bao lâu, Thư Khuynh Mặc sắp mệt đến mức không còn gào khóc rên rỉ được nữa, Hoa Tỷ Thần mới phát hiện ra mình không kiềm chế được nữa, càng tăng nhanh tốc độ va chạm dưới thân vào huyệt mềm, chẳng qua chỉ mấy chục cái, người đàn ông cuối cùng cũng không đánh lại huyệt mềm tươi non nhiều chất lỏng của cô gái tấn công từ hai phía.
Theo tiếng gầm nhẹ nặng nề, Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy linh khẩu thả lỏng, tinh dịch dính nhớp trắng đục nồng đậm lại trào dâng nóng bỏng, cô gái mệt mỏi suy yếu cũng đã đi đến đường cùng, toàn thân bị nóng đến mức run rẩy, sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê bất tình…
Đêm thứ tám (10), có quý nhân đợi ngài, ngắm nhìn muôn hoa đua sắc trong ngự hoa viên.
“Có sự bẩm tấu, vô sự bãi triều.” Âm điệu của thái giám tư lễ lảnh lót, âm cuối kéo dài.
Tảo triều kết thúc, các quan lại dập đầu với hoàng đế, một đám quan viên bước qua đại điện màu vàng chuông, nối đuôi nhau bước qua ngưỡng cửa màu son.
Tốp năm tốp ba đi với nhau hàn huyên về tình hình triều chính, thấp giọng nghị luận: “Nhiếp chính vương này làm việc thật là dứt khoát và nhanh chóng, ai mà ngờ là hắn sẽ mượn danh nghĩa bệnh nặng rồi cải trang ra khỏi kinh. Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, cũng không sợ nửa đường xảy ra chuyện gì…”
“Ôi ôi ôi, vị này thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Không đề cập tới hắn từng dẫn binh đánh lui đám man di Tắc Bắc, gần đây ngươi có nghe đến hành trình đi Tây Nam lần này mang theo hai trăm thổ binh dám đánh lên núi trừ phản loạn… Đây chính là đám tội phạm chiếm giữ Tây Nam hơn mười năm mà không có cách đánh lui đấy. Có thể thấy được lũ lực của hắn bất phàm…”
“Còn có, các ngươi cũng đã thấy vị này kéo một đám quan viên ở Tây Nam ngã xuống ngựa, không hề có chút lưu tình nào mà cứ thế xét nhà… Ngẫm lại đúng là khiến người ta lạnh gáy…”
“May mà xử trảm ngay tại chỗ để trấn an dân tâm, nên mới không bị liên lụy tới ngươi, ôi nghĩ lại ta từng nhận hạ lễ của Tây Nam Đô Đốc, lo sợ không thôi…”
“Đồng cảnh ngộ cả, vừa mới nãy lão phu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng… Nhưng đúng là nhiếp chính vương xưa nay khó thấy, một đám quan lại Tây Nam dây mơ rễ má với nhau, toàn bộ triều đình bị đảo lộn long trời lở đất hết cả…”
“Ngươi nhìn vị này cứ thế xét trảm tham quan, có thể nói là sát phạt quyết đoán. Nhìn như không nể mặt nhưng thực ra là hạ thủ lưu tình, nếu không mà bới hẳn những người có liên quan ra, mệnh của ta và ngươi sợ là….”
“Nói nhảm, nếu vậy thì toàn bộ triều đình sẽ có lỗ hổng lớn… Nhưng chiêu thức này quá hay, vừa lộ ra sự thanh liêm làm yên ổn dân tâm rồi lại khiến các quan lại chúng ta khiếp sợ…”
“Lần này nhiếp chính vương diệt trừ tham quan, đánh bắt cường đạo đúng là danh tác. Ngay tại chỗ dùng những vàng bạc được giao nộp ra để phân phát cháo miễn phí cho lưu dân Tây Nam, lại xây nhà dựng cửa… Tai họa cứ như vậy được cấp bách giải trừ từng chút một, đáng tiếc như vậy thì ta và ngươi chẳng được chút đỉnh nào…”
“Lúc nào rồi mà ngươi còn muốn cái đó, giờ ai mà dám gióng trống khua chiêng đứng nơi đầu sóng ngọn gió chứ, ta và ngươi cứ tạm thời cụp tai cụp đuôi mà đối nhân xử thế thôi… Làn sóng trừ khử tham quan chỉ nổi lên ở Tây Nam thôi, nếu và tràn vào kinh thành thì ngươi còn nửa cái mạng được hay sao? Quyền thế của vị này giờ lừng lẫy như mặt trời ban trưa rồi, phe thái hậu như chúng ta cứ tránh huênh hoang cái đã…”
“Chứ còn gì nữa! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên tân trạng nguyên bất tài này chịu về phe thái hậu à? Sao giờ mới nhìn thấy tên đó bò lên?”
“Tuy là ý chỉ của tiểu hoàng đế bệ hạ, nhưng ai mà không biết đó là ý của nhiếp chính vương cơ chứ. Xưa nay nhiếp chính vương tâm tư thâm trầm tính toán không bỏ sót, hay lại đang có ý đồ gì?”
“Ngươi xem cái tân khoa trạng nguyên này dù không thăng bậc, vẫn chỉ giữ cái chức tiểu quan lục phẩm, nhưng Hàn Lâm học sĩ ở Hàn Lâm viện cùng Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng khác nhau rất lớn đó…”
“Chẳng lẽ nhiếp chính vương muốn lôi kéo vị thư gia mới này? Nhưng Thư đại nhân là phò mã của trưởng công chúa, theo phe hoàng đế nhưng bị thua phe thái hậu. Nhiếp chính vương có thể lôi kéo được sao?”
“Lôi kéo? Cũng chỉ là thả người ta vào ngự thư phòng mà thôi, không chừng là muốn theo dõi. Chỉ cần hơi ý sơ xót một cái là có thể coi như phạm thượng rồi…! Nhiếp chính vương tâm nhãn như vậy là để muốn bắt được sơ hở của tân nhiệm Hàn Lâm, không dễ như bắt một con châu chấu non trong ổ cỏ đâu?”
“Nhưng dù như thế nào thì nhiếp chính vương cũng thận trọng với vị Thư đại nhân như thế, chúng ta không thể coi thường, cũng không thể đắc tội được!”
Thư Khuynh Mặc đi theo các chư quan, hiển nhiên cũng nghe thấy họ châu đầu bàn tán cái gì. Nội tâm oán thầm nàng không giống như con châu chấu già, mới nhảy hai cái trong tay nhiếp chính vương đã bị bóp nát…
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nghĩ đến trước kia thoáng một cái đã bị hỏa nhãn kim tinh của nhiếp chính vương nhìn ra thân phận nữ nhi, lại bị hắn mượn cái gì mà danh tiếng bị bỏng mà giày vò nàng hết lần này tới lần khác. Khiến nàng đau nhức toàn thân như bị bốn cái bánh xe ngựa đạp qua. Sáng sớm hôm sau còn phải cáo ốm nghỉ ngơi trong phủ hai ngày mới đỡ được. Thế cũng khác gì bị nhiếp chính vương bóp chặt chứ?
Hôm nay xếp hàng vào triều, nàng đang bình chân như vại dòm trộm người ta thì nghe thấy thánh thượng gọi danh hào của mình lên. Còn tưởng là nhiếp chính vương muốn hỏi tội vì thân phận nữ nhi của nàng, sợ tới mức nàng tâm hoảng ý loạn…
Khi tâm trạng bất định bất an, không ngờ lại truyền chỉ muốn nàng đến ngự thư phòng làm Hàn Lâm học sĩ, phục tùng thiên tử. Dù phẩm cấp không thay đổi nhưng đúng là một bước lên mây, biến hóa nhanh chóng đã thành cận thần của thiên tử rồi!
Đang suy nghĩ thì thấy một vài quan lại gió chiều nào theo chiều ấy chắp tay thở dài với nàng: “Thư đại nhân, chúc mừng chúc mừng, thiếu niên anh tài, tương lai xán lạn, thật đúng là… có triển vọng… Hai ngày trước ngài xin cáo nghỉ bệnh, thân thể không khỏe sao?”
Nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, đồng thời khom người hoàn lễ: “Đâu có đâu có? Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, bệnh nhẹ mà thôi. Tại hạ chỉ là một tiểu quan lục phẩm, được nhiếp chính vương thưởng thức mà được nhậm chức ở ngự thư phòng. Kẻ hèn này tài sơ học thiển, ở đâu mà dám so với chư vị…”
Những thí sinh cùng đợt thi đi theo hơi chua chát, khuôn mặt lại nịnh nọt: “Dù trước và giờ đều là lục phẩm Hàn Lâm nhưng trước là đảm nhiệm chức vụ ở viện Hàn Lâm, ở Hàn Lâm không có thực quyền lắm. Giờ ngài lại làm Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng viết chiếu thư, tấu lên truyền đạt cho chư quan. Thư đại nhân một bước lên mây đừng quên tình nghĩa năm này của chúng ta nhé, mong được ngài dẫn dắt một chút…”
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nói xong còn có mấy bàn tay vỗ lên vai nàng. Vỗ lại vỗ tỏ ra thân thiết làm toàn thân Thư Khuynh Mặc không được tự nhiên. Nàng ngượng ngùng nở nụ cười, lại không biết thoát ra như thế nào.
Trong dĩ vãng, dù được đề tên bảng vàng hay được tứ hôn cùng công chúa nhưng không có nhiều quan viên lôi kéo hàn huyên với nàng đến vậy.
Hiện tại, Hoa Tỷ Thần chỉ mới xin ý chỉ của hoàng thượng, để nàng làm Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng viết chiếu thư thì đủ loại quan viên không sợ nhiếp chính vương thì vì uy nghiêm của nhiếp chính vương, làm gì có chuyện sẽ bao bọc xu nịnh như lúc này? Dù như ếch ngồi đáy giếng nhưng cũng đủ thấy lực ảnh hưởng của nhiếp chính vương tới triều chính rồi.
Đương lúc Thư Khuynh Mặc cảm thấy khó có thể thoát thân thì một tiểu thái giám chạy tới thăm hỏi nàng: “Thư đại nhân an lành, kính xin ngài đi theo nô tài đến ngự hoa viên. Hoa Tây Vực tiến cống nở rộ, có quý nhân đợi ngài, ngắm nhìn muôn hoa đua sắc trong ngự hoa viên…”
Lời này vừa nói ra, những quan lại xung quanh đều có ánh mắt ngầm hiểu. Chạy tứ tán như chim tước cũng không quên trêu chọc vài câu: “Quý nhân có lời mời? Làm gì có chuyện chúng ta không nhìn ra lời đùa này, hiển nhiên là công chúa điện hạ muộn hẹn ước với Thư đại nhân rồ. Ta và ngươi phải cáo từ nhau rồi!”
“Gian nhân hẹn ra ngắm cảnh đẹp, Thư đại nhân không chỉ được thăng chức, hiện tai còn được diễm phúc như thế. Thật sự là làm chúng ta hâm mộ không thôi…”
“Ngươi phải lớn lên mặt này như ngọc tuấn mỹ thanh tú như Thư đại nhân đây thì mới có diễm phúc đó! Đôi mắt tinh tường của công chúa điện hạ nhìn trúng Thư đại nhân, ngươi có ghen cũng không thể… Làm chậm trễ cuộc hẹn của phò mã tương lại và tiểu thơ cành vàng lá ngọc là không đẹp. Chúng ta đi nhanh thôi, đừng lại hại người ta chậm trễ chuyện tốt…”
“Đâu có đâu có? Còn không thành hôn, kẻ hèn này sao gánh nổi tiếng phò mã của các vị, không đảm đương nổi…” Thư Khuynh Mặc khiêm tốn khom người, cười đến mức cứng đờ mặt mày.
Các đồng liêu còn có hàm ý khác thay nhau khen ngợi, Thư Khuynh Mặc thuận lợi nhận mình có chút chuyện nên thuận lợi đi ra ngoài, sau khi cáo từ nàng đi theo tiểu thái giám đến ngự hoa viên.
Trong lòng thì lo sợ không biết vị biểu tỷ trưởng công chúa kia có phải muốn mượn chuyện ngắm hoa để nói gì đó với nàng hay không. Kết quả vừa quẹo trái quẹo phải trong rừng hoa rực rỡ, tiểu thái giám dẫn đường cho nàng đến hòn non bộ rồi biến mất không thấy bóng dáng…
Thư Khuynh Mặc không suy nghĩ nhiều, nàng tưởng là đi qua khe hở của hòn non bộ thì đến địa điểm hẹn gặp nhau với trưởng công chúa nên bước nhanh đi. “Ai? Ngươi… A… A… Buông ra…” Sau đó nàng bất ngờ không kịp đề phòng bị ai đó che kín cái miệng nhỏ nhắn muốn hô lên của nàng. Người nọ ôm chặt lấy nàng từ phía sau lưng, thuận thế nắm cả lưng áo kéo nàng vào giữa khe hòn non bộ nguy nga.