Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm thứ 8: Chương 3 + 4
Đêm thứ tám – Nhiếp chính vương tà ác và nữ phò mã dịu dàng 3
Thư Khuynh Mặc vội vàng đứng dậy, ra vẻ phủi vạt áo quan dính bụi của mình, bình tĩnh tránh được thái độ nâng đỡ quá thân thiết của nhiếp chính vương.
Trong lòng nàng quả thật khâm phục vị nhiếp chính vương đại nhân này, vì hắn cầm quyền kiên trì không chịu trả lại cho hoàng đế mới, phe thái hậu trưởng công chúa mới càng không hài lòng chống đối hắn, đảng nhiếp chính vương và đảng thái hậu hai bên xưa nay không hòa hợp, có thể nói là thề không đội trời chung phân biệt rõ ràng.
Mà mấy hôm nữa nàng sẽ trở thành phò mã của công chúa, người nhìn thấy đều hiểu rõ thái hậu và công chúa đều ở đảng bảo vệ hoàng đế, vị nhiếp chính vương này còn bày ra dáng vẻ của bậc bề trên quan tâm đến cháu gái công chúa, không nhìn ra chút nào đối địch và không hài lòng…
Hơn nữa ngôn ngữ hành động lại còn cực kỳ thân thiết giống y như thật, khả năng diễn kịch lá mặt lá trái như vậy quả thật thuần thục, khả năng vô liêm sỉ trợn mắt nói dối cũng khiến người xem cảm thấy quá đủ.
Chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch thôi, ai thua ai chứ!
Cũng không biết nhiếp chính vương đại nhân lòng dạ sâu sắc này định gây ra chuyện gì? Muốn đi vào uống trà sao, vậy cứ để hắn uống cho đủ đi!
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nàng ngượng ngùng cười nhạt, cũng không khách sáo mà trực tiếp gọi hoàng thúc, luôn miệng gọi rất tự nhiên trôi chảy: “Hoàng thúc nói quá lời, trưởng công chúa vô cùng xinh đẹp lại còn dịu dàng hiền lành, Khuynh Văn tu luyện có phúc ba đời mới có thể may mắn được công chúa coi trọng, đương nhiên phải bảo vệ như châu báu, sao dám bắt nạt nàng ta chứ!”
“Khuynh Văn hồ đồ, nhất thời quên mất mời hoàng thúc vào cửa uống trà, hoàng thúc đừng trách Khuynh Văn!” Nói xong Thư Khuynh Mặc hơi khom người hành lễ.
Suy nghĩ một lát lại không kiềm được nói ra lời thăm dò, khẽ nói: “Trước đó Khuynh Văn thấy sắc trời đã quá muộn lại nhìn hoàng thúc mặc áo vải kiểu này, cho rằng hoàng thúc đang làm việc quan trọng chẳng qua chỉ trò chuyện với Khuynh Văn mấy câu thôi. Có điều Khuynh Văn thấy bây giờ hoàng thúc đã rảnh rỗi uống trà được rồi, có lẽ cũng đã giải quyết hơn nửa chuyện quan trọng kia rồi, cũng không biết rốt cuộc hoàng thúc có chuyện gì phiền lòng, Khuynh Văn có thể chia sẻ với hoàng thúc được chăng?”
“Chút chuyện nhỏ này hoàng thúc vẫn có thể giải quyết được, không nhọc Khuynh Văn phí tâm! Ta và ngươi đi vào trong rồi nói kỹ hơn!” Hoa Tỷ Thần che giấu, khựng một lát mới tùy ý đáp mấy câu.
Nhiếp chính vương bị kích thích hứng thú nồng đậm dâng lên, thầm nghĩ Trạng nguyên mới thật sự là tài trí thông minh nhạy bén khôn khéo, chẳng qua chỉ mới nhìn áo vải hắn mặc trên người đã có thể đoán bừa mà trúng vô cùng chính xác.
Hơn nữa hắn cùng lắm chẳng qua đòi uống hớp nước thôi, đã bị người này khéo léo gặng hỏi, a, thật đúng là một tên ranh mãnh suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự là một cô gái trong khuê phòng thì sẽ khiến hắn đánh giá cao mấy phần rồi!
“Hoàng thúc đi theo ta, viện Hàn Lâm này miếu nhỏ nghèo khó, Khuynh Văn không có trà ngon tiến cống gì để chiêu đãi vị tôn đại phật như hoàng thúc, hoàng thúc ngài đừng chê!” Thư Khuynh Mặc đi đằng trước dẫn đường cho nhiếp chính vương đi vào sau viện, trong lòng cũng hơi hoang mang.
Ban ngày khi nàng làm đàn ông không những dùng vải quấn vú sữa đẫy đà nở nang trước ngực quá chặt, còn đeo thêm lót giày để tăng chút chiều cao trong giày gấm, thậm chí vì muốn che giấu dáng vẻ thướt tha của con gái, dưới áo quan còn bọc bông vải làm giả vai giả eo, dùng để thể hiện ra lưng vai rộng rãi của đàn ông…
Có điều càng ngày càng đến gần mùa hè, nóng bức thật sự là khó chịu nổi, Thư Khuynh Mặc nàng nhất thời chậm trễ mệt mỏi, nghĩ thầm ban đêm chỉ có mình nàng ở lại phòng làm việc của viện Hàn Lâm nên tháo bông vải giả lưng eo dưới áo kia ra.
Sau đó, sau đó ngay cả mảnh vải siết vô cùng chặt trước ngực cũng lặng lẽ lỏng ra một chút, nghĩ thả lỏng đôi vú sữa quá mức đầy đặn kiêu ngạo kia một chút, như vậy cũng đỡ cho bộ ngực đẫy đà này bị buộc chặt đến mức đau đớn khó tả, như vậy cũng để cho bộ ngực cả ngày bị nghẹn chặt không kịp thở thoải mái chút.
Ai mà ngờ được nửa đêm không người giờ Hợi muộn như vậy, nàng chẳng qua chỉ đi đóng cửa lại gặp phải nhiếp chính vương đến chơi còn đòi uống trà, có điều có lẽ nàng cũng không đến mức xui xẻo tận cùng như vậy.
Giả mạo “Thư Khuynh Văn” làm Trạng nguyên khóa này, Học sĩ viện Hàn Lâm mấy tháng qua đều rất an toàn, nàng làm việc chưa từng xảy ra chút sai lầm sơ sót nào! Nhiếp chính vương này cho dù có tài giỏi hơn người mưu trí vô song đến mấy, chỉ trong giây lát uống ngụm nước này cũng sẽ không lập tức phát hiện ra thân phận con gái của nàng đâu!
Nhiếp chính vương Hoa Tỷ Thần tài giỏi hơn người mưu trí vô song thật đúng là đã phát hiện có chuyện không ổn rồi, trong lòng hắn vốn dĩ còn nghi ngờ vì trên người “Thư Khuynh Văn” này có hương thơm cơ thể ngào ngạt, lúc này thân hình Thư Khuynh Mặc đi đằng trước, hắn đi chậm theo sau nhìn bóng lưng người kia.
Hắn vô cùng thận trọng chỉ không để ý lướt qua đã phát hiện chút manh mối.
Mặc dù bộ ngực sữa của Thư Khuynh Mặc vẫn dùng mảnh vải bó lỏng lại, nhưng giờ phút này gió đêm phần phật, dễ dàng thổi áo quan màu đỏ rực của nàng tha thướt lướt qua.
Gió mát yên lặng quấn quanh lưng tuyết gầy yếu lẻ loi dưới lớp áo quan rộng thùng thình của nàng, còn có vòng eo theo bước chân cô gái đi lại thon thon lại càng nổi bật lên dịu dàng như cành liễu không đủ một vòng tay, cùng với dưới vòng eo là mông trắng đột ngột nhếch lên hoàn toàn không thể che giấu được…
Nếu nói trước đó Hoa Tỷ Thần chỉ mới suy đoán hai phần, bây giờ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp chỉ thuộc về con gái này, trong lòng đã hiểu rõ, dĩ nhiên đã khẳng định năm, sáu phần.
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nếu hắn đoán không sai, có lẽ vị “Thư Khuynh Văn” này chính là Thư Khuynh Mặc em gái song sinh của Thư Khuynh Văn nữ đóng giả nam rồi.
Cũng không biết Thư Khuynh Văn này rốt cuộc là bệnh nặng hết thuốc chữa hay là không chữa chết rồi, tóm lại tam phòng nhà họ Thư vì thái hậu nương nương trong cung đã để em gái này thay thế cho anh trai bị bệnh ra ngoài đi thi, sau khi mưu cầu được một chức quan thì hợp tình hợp lý làm phò mã gia của trưởng công chúa.
Cõ lẽ định dùng thân phận phò mã gia này ép nhà họ Thư đứng bên phía thái hậu, đợi sau này đẩy ngã nhiếp chính vương hắn rồi, sẽ cho phò mã gia này hoặc chết hoặc ở ẩn để công chúa vừa mất chồng tái hôn, đến lúc đó “nữ phò mã” này cũng sẽ thay hình đổi dạng làm Thư tiểu thư nở mặt nở mày gả chồng thôi!
Lúc nói chuyện nhìn bóng lưng duyên dáng mảnh khảnh trẻ tuổi mặc áo màu đỏ đang dẫn hắn lên bậc thang, con ngươi trong mắt hắn càng lộ ra vẻ sâu sắc nặng nề.
Hắn nhẹ nhàng gọi người trước mặt một tiếng: “Khuynh Mặc…”
“Hả?” Thư Khuynh Mặc đột nhiên bị gọi tên rất tự nhiên đáp lời, vừa nói ra khỏi miệng đã phát hiện không đúng, nàng vội vàng che giấu: “Sao hoàng thúc lại đột nhiên gọi khuê danh của xá muội? Đúng là dọa cho Khuynh Văn giật mình!”
Hoa Tỷ Thần thấy thế đã xác nhận suy đoán trong lòng, khóe môi hắn cong lên cười rất ấm áp, vẻ lạnh băng trong mắt dường như cũng bị ánh mặt trời mùa xuân hòa tan: “Khuynh Mặc cô nương bây giờ thế nào rồi? Ta muốn hỏi chút hiện nay dáng vẻ lệnh muội ra sao! Vẫn còn nhớ trước đây khi Khuynh Mặc còn nhỏ thường xuyên vào cung ở bên thái hậu nương nương…”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ nhớ lại chuyện xưa, giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng thân thiết: “Khi đó nàng mới ba, bốn tuổi, nho nhỏ tròn xoe mập mạp như một nắm gạo nếp vậy, có điều rất thích đi theo sau lưng ta quấn quýt lấy ta đuổi theo ta, cô bé dính như keo gọi ta là Thần ca ca Thần ca ca… Ta nói xét vai vế nàng phải gọi ta là tiểu thúc mới phải, Khuynh Mặc còn nhỏ sống chết không chịu, còn luôn miệng nói cái gì sau này phải gả cho Thần ca ca, phải làm nàng dâu của Thần ca ca!”
Nghe thấy lời này, bước chân Thư Khuynh Mặc suýt nữa lảo đảo, nàng đỡ cột trụ sơn màu đỏ thẫm bên cạnh cười xấu hổ nói: “Hoàng thúc ngài vào phòng ngồi đợi một lát đi, viện Hàn Lâm này bây giờ vắng vẻ cũng chỉ còn lại một mình ông lão Vương canh cửa thôi, cũng chỉ có Khuynh Văn đi pha trà cho hoàng thúc vậy! Ngài ngồi đợi trước nhé…”
Đêm thứ tám ( 4)
Hoa Tỉ Thần cũng không ngờ cuộc đời hắn lần đầu tiên nổi lên tâm tư, định nói câu ngả ngớn tán tỉnh với cô nương mình thích lại xuất sư bất lợi, chỉ mấy lời bông đùa đã dọa mỹ nhân sợ tới mức cực kỳ kinh hoàng thất thố.
Thậm chí còn dọa người ta run tay, đổ cả ấm trà đầy nước đang cầm. Cũng không biết nàng có bị bỏng không… Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ được ấm trà rơi xuống, thấy có nước trà hất về phía mình thì theo bản năng nhanh chóng dựa ra sau ghế. Tư thế này đã né hơn phân nửa chỗ nước ấm tưới xuống.
Hơn nữa nước trà này vốn không phải nước sôi vừa mới nấu, dù vẫn còn hơi nóng nhưng cũng không đến mức khiến người ta bị bỏng. Vậy nên cuối cùng Hoa Tỉ Thần cũng chỉ ướt xiêm y, còn người thì không bỏng chút nào.
Hắn vừa định xua xua tay nói không có việc gì, nhưng kia người đang quỳ kia căn bản không nghe vào những gì hắn nói: “Không… không, ngươi… ngươi làm gì thế? Đừng…” Thư Khuynh Mặc nửa nằm trên đầu hắn, đôi tay ngọc thon dài vội vàng mấy miếng vụn trà đen đen bên trên, nhìn nước trà vẫn còn hơi nóng nhanh chóng thấm vào xiêm y thì vẻ mặt rất là nôn nóng.
Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy không nấu nước sôi pha trà, nhưng cho dù như vậy thì nước này vẫn rất nóng, làm Nhiếp Chính Vương bị bỏng thì khó rồi đây!
Nàng vội vàng kéo đai lưng màu xanh của người trước mặt, không đợi hắn kịp phản ứng còn vội vàng cởi đai tà áo thanh y, tác phong hành sự gấp gáp vô tình có vẻ giống đám du côn lưu manh.
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Thư Khuynh Mặc thật ra không hề nhận thấy hành vi vô lại của bản thân giờ phút này hơi có chút mùi vị Bá Vương Ngạnh Thượng Cung*. Lúc này nàng chỉ sợ nước trà làm bỏng vị này thôi: “Nhiếp Chính Vương ngài đừng động đậy! Cơ thể ngài tôn quý, nếu bị bỏng thật, thần chết muôn lần cũng không thể đền tội của mình… Ngài đừng động đậy, thần giúp ngài xem xem có phải bị bỏng không. Bị bỏng lúc đầu nhìn có vẻ không sao, nhưng chỉ một chốc chỉ sợ sẽ nghiêm trọng lên. Không biết có bị nổi bóng nước không…”
* Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Giờ phút này lòng nàng như lửa đốt, hồn nhiên không phát hiện ra một tiểu thư khuê các như nàng hào phóng giúp một người nam nhân cởi áo tháo thắt lưng như thế là không biết lễ nghĩa cỡ nào… Có điều dù biết nàng cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Nếu nàng thật sự làm vị trước mặt bị bỏng, với địa vị của hắn, dù chính hắn khoan dung độ lượng không truy cứu, nhưng phụ tá môn hạ của hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Có khi đây còn là ngọn nguồn trị nàng tội đại bất kính, tiện đà uy hiếp một mạch của Thái Hậu cũng cũng chưa biết chừng. Việc trên triều đình thay đổi thất thường, đừng nhìn chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, có khi chỉ thoáng chốc sẽ gây sóng gió động trời!
Thư Khuynh Mặc sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại sợ hãi sốt ruột, cầm gần khăn tay thấm nước trà ướt đã lạnh trên bàn, bất chấp tị hiềm cầm khăn ướt với thẳng vào dưới lớp áo lót tuyết cẩm mỏng manh của nam nhân.
Nàng sốt ruột hoảng hốt lau liên tục lên chỗ bụng bị ướt của Nhiếp Chính Vương. Nhìn da thịt màu mật đã hơi phiếm hồng, Thư Khuynh Mặc sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu thổi lên chỗ đó: “Lúc còn nhỏ, khi thần bị bỏng, mẫu thân sẽ giúp thần thổi như vậy, khi đó thần sẽ cảm thấy không còn đau như vậy nữa. Thần giúp Nhiếp Chính Vương ngài thổi, chắc Nhiếp Chính Vương đại nhân sẽ không bị đau!”
Mỹ nhân cúi đầu, có thể loáng thoáng thấy được hàng mi dài dày phủ bóng, vẻ mặt chăm chú, lo lắng, đau lòng thay hắn… Tuy biết rằng loại lo lắng này chắc cũng không phải xuất phát từ cảm xúc quan tâm hắn thuần túy, nhưng không biết vì sao nghe những lời ngây thơ buồn cười của nàng, Hoa Tỉ Thần lại cảm thấy trong lòng ấm áp, còn có cả sự vui mừng không ngăn nổi… Chỉ riêng giờ phút này, nhìn bàn tay trắng như búp măng xuân của bé con trước mặt cọ qua cọ lại trên bụng, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn, còn có đôi môi đỏ ướt át như hoa hồng chớm nở đang thổi khí như lan… Ư… nếu không biết thân phận thật của hắn, Hoa Tỉ Thần sẽ nhịn không được hoài nghi người trước mặt này đang quyến rũ hắn? Có khi nào là mỹ nhân kế mà Thái Hậu nương nương bày ra để đưa hắn vào bẫy?
Bụng hơi hơi lạnh, còn có hương thơm nhẹ nhàng như lan phất qua, Hoa Tỉ Thần cảm thấy một luồng hơi nóng lao về phía bí ẩn không thể nói nào đó.
Nơi đó tụ lại không ít hơi nóng, khí huyết dồn về càng khiến nó sinh cơ bừng bừng chuẩn bị phá tan lớp trói buộc, nơi nóng bỏng dựng đứng lên… Bờ vai cường tráng của Hoa Tỉ Thần cứng đờ, như mũi tên đã lên cung. Hắn nỗ lực ổn định ngữ điệu, nhưng giọng nói nặng nề đã mang theo tia ẩn nhẫn không dễ phát hiện: “Không, không cần phiền phức như vậy, bổn vương không sao, thật sự không sao!”
Hắn còn chưa dứt lời, ngón tay mềm mại mảnh khảnh của thiếu nữ giả nam trang đã cầm khăn ướt dời vị trí, không cẩn thận sờ lên vị trí liền dưới rốn ba tấc cách quần lót của hắn, sờ đến chỗ dưới háng ngủ say đã lâu vừa tỉnh dậy trong chớp mắt…
Thư Khuynh Mặc nhìn chỗ eo Nhiếp Chính Vương hình như chỉ hơi đỏ lên, thật ra không có vấn đề gì, nhịn không được nhìn bụng Hoa Tỉ Thần. Bàn tay nhỏ vuốt lên cơ bụng cứng rắn như đá tảng… Ồ, vừa cứng vừa nóng hổi… Nàng còn chưa hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tay đột nhiên nắm phải một vật to lớn dưới háng nóng bỏng như bàn ủi thiêu hồng. Nàng không biết nó là gì nên sờ soạng thêm mấy cái, tức khắc hoảng hốt trong lòng!
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Cảm giác sưng to nóng bỏng trong lòng bàn tay làm nàng sợ tới mức run cả giọng: “Trời ơi, sao chỗ dưới háng Nhiếp Chính Vương lại nóng thế? Nóng tới nỗi sưng hết lên rồi… Ta vốn thấy nó không bỏng xuống bụng nên mới vừa yên tâm lại, nào ngờ hóa ra chỗ bị nước trà tưới bỏng nặng nhất lại là chỗ này. Để thần nhìn miệng vết thương ra sao… ngài đừng giấu bệnh sợ thầy, ta chỉ nhìn thôi, liếc mắt một cái là được…”
Thư Khuynh Mặc thấy Hoa Tỉ Thần duỗi tay định cản, tay nhỏ trắng nõn duỗi qua trước hắn một bước, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tụt thắt lưng quần tuyết trắng đang treo trên hai đường cơ nhân ngư tuyệt đẹp của Nhiếp Chính Vương.
Trong khu rừng rậm rạp ấy, một vật đỏ tím vật bỗng nhiên nhảy ra, thô to, nóng bỏng hùng vĩ, quanh thân nó thậm chí còn có mấy đường gân xanh gồ lên.
Trên đó còn có một đầu nấm tròn kỳ quái, tròn trịa no đủ, to tầm quả trứng ngỗng, sưng đỏ lên lại hơi phiếm nước. Vật này sưng to cứng, thậm chí còn rung rung, suýt đập vào sườn mặt Thư Khuynh Mặc… Thư Khuynh Mặc chỉ liếc mắt nhìn quái vật khổng lồ mạnh mẽ oai phong này một cái, lập tức cảm thấy nó sưng to đến đáng sợ, dữ tợn dọa người. Bàn tay trắng thon dài vô thức chọc vào đầu nấm một chút, đôi mắt xinh đẹp long lanh toát lên vẻ đau lòng không nỡ.
Nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Nhiếp Chính Vương, trong lòng cực kì áy náy: “Thần vốn tưởng nước trà này chưa sôi nên sẽ bỏng không nghiêm trọng lắm, không ngờ chỗ dưới háng ngài lại bị bỏng nặng như vậy! Hồng hồng tím tím vừa thấy đã biết bị thương vô cùng nghiêm trọng, bị bỏng tới nỗi sưng lớn như vậy…” Thứ hồng tím kia không ngờ dưới cái nhìn chăm chú của nàng lại sưng to thêm một vòng, khiến Thư Khuynh Mặc nhìn mà giật mình bật thốt … Thứ này giờ vẫn còn sưng to lên ư! Chắc là bị bỏng thật, nhìn bộ dạng bị thương của nó làm cho người ta sợ hãi: “Nhiếp Chính Vương, ngài đúng nam nhi cứng rắn như sắt thép, bị trọng thương như thế còn cắn răng chịu đựng không kêu đau! Nhiếp Chính Vương, ngài đừng lo lắng, dù bây giờ nó bị sưng hơi xấu xí dữ tợn một chút, ta… ta lập tức đi tìm thuốc bỏng ngự tứ trong cung bôi cho ngài, thương thế sẽ tốt lên thôi. Chắc chắn sẽ tốt, sẽ tốt lên…”
Thư Khuynh Mặc vội vàng đứng dậy, ra vẻ phủi vạt áo quan dính bụi của mình, bình tĩnh tránh được thái độ nâng đỡ quá thân thiết của nhiếp chính vương.
Trong lòng nàng quả thật khâm phục vị nhiếp chính vương đại nhân này, vì hắn cầm quyền kiên trì không chịu trả lại cho hoàng đế mới, phe thái hậu trưởng công chúa mới càng không hài lòng chống đối hắn, đảng nhiếp chính vương và đảng thái hậu hai bên xưa nay không hòa hợp, có thể nói là thề không đội trời chung phân biệt rõ ràng.
Mà mấy hôm nữa nàng sẽ trở thành phò mã của công chúa, người nhìn thấy đều hiểu rõ thái hậu và công chúa đều ở đảng bảo vệ hoàng đế, vị nhiếp chính vương này còn bày ra dáng vẻ của bậc bề trên quan tâm đến cháu gái công chúa, không nhìn ra chút nào đối địch và không hài lòng…
Hơn nữa ngôn ngữ hành động lại còn cực kỳ thân thiết giống y như thật, khả năng diễn kịch lá mặt lá trái như vậy quả thật thuần thục, khả năng vô liêm sỉ trợn mắt nói dối cũng khiến người xem cảm thấy quá đủ.
Chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch thôi, ai thua ai chứ!
Cũng không biết nhiếp chính vương đại nhân lòng dạ sâu sắc này định gây ra chuyện gì? Muốn đi vào uống trà sao, vậy cứ để hắn uống cho đủ đi!
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nàng ngượng ngùng cười nhạt, cũng không khách sáo mà trực tiếp gọi hoàng thúc, luôn miệng gọi rất tự nhiên trôi chảy: “Hoàng thúc nói quá lời, trưởng công chúa vô cùng xinh đẹp lại còn dịu dàng hiền lành, Khuynh Văn tu luyện có phúc ba đời mới có thể may mắn được công chúa coi trọng, đương nhiên phải bảo vệ như châu báu, sao dám bắt nạt nàng ta chứ!”
“Khuynh Văn hồ đồ, nhất thời quên mất mời hoàng thúc vào cửa uống trà, hoàng thúc đừng trách Khuynh Văn!” Nói xong Thư Khuynh Mặc hơi khom người hành lễ.
Suy nghĩ một lát lại không kiềm được nói ra lời thăm dò, khẽ nói: “Trước đó Khuynh Văn thấy sắc trời đã quá muộn lại nhìn hoàng thúc mặc áo vải kiểu này, cho rằng hoàng thúc đang làm việc quan trọng chẳng qua chỉ trò chuyện với Khuynh Văn mấy câu thôi. Có điều Khuynh Văn thấy bây giờ hoàng thúc đã rảnh rỗi uống trà được rồi, có lẽ cũng đã giải quyết hơn nửa chuyện quan trọng kia rồi, cũng không biết rốt cuộc hoàng thúc có chuyện gì phiền lòng, Khuynh Văn có thể chia sẻ với hoàng thúc được chăng?”
“Chút chuyện nhỏ này hoàng thúc vẫn có thể giải quyết được, không nhọc Khuynh Văn phí tâm! Ta và ngươi đi vào trong rồi nói kỹ hơn!” Hoa Tỷ Thần che giấu, khựng một lát mới tùy ý đáp mấy câu.
Nhiếp chính vương bị kích thích hứng thú nồng đậm dâng lên, thầm nghĩ Trạng nguyên mới thật sự là tài trí thông minh nhạy bén khôn khéo, chẳng qua chỉ mới nhìn áo vải hắn mặc trên người đã có thể đoán bừa mà trúng vô cùng chính xác.
Hơn nữa hắn cùng lắm chẳng qua đòi uống hớp nước thôi, đã bị người này khéo léo gặng hỏi, a, thật đúng là một tên ranh mãnh suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự là một cô gái trong khuê phòng thì sẽ khiến hắn đánh giá cao mấy phần rồi!
“Hoàng thúc đi theo ta, viện Hàn Lâm này miếu nhỏ nghèo khó, Khuynh Văn không có trà ngon tiến cống gì để chiêu đãi vị tôn đại phật như hoàng thúc, hoàng thúc ngài đừng chê!” Thư Khuynh Mặc đi đằng trước dẫn đường cho nhiếp chính vương đi vào sau viện, trong lòng cũng hơi hoang mang.
Ban ngày khi nàng làm đàn ông không những dùng vải quấn vú sữa đẫy đà nở nang trước ngực quá chặt, còn đeo thêm lót giày để tăng chút chiều cao trong giày gấm, thậm chí vì muốn che giấu dáng vẻ thướt tha của con gái, dưới áo quan còn bọc bông vải làm giả vai giả eo, dùng để thể hiện ra lưng vai rộng rãi của đàn ông…
Có điều càng ngày càng đến gần mùa hè, nóng bức thật sự là khó chịu nổi, Thư Khuynh Mặc nàng nhất thời chậm trễ mệt mỏi, nghĩ thầm ban đêm chỉ có mình nàng ở lại phòng làm việc của viện Hàn Lâm nên tháo bông vải giả lưng eo dưới áo kia ra.
Sau đó, sau đó ngay cả mảnh vải siết vô cùng chặt trước ngực cũng lặng lẽ lỏng ra một chút, nghĩ thả lỏng đôi vú sữa quá mức đầy đặn kiêu ngạo kia một chút, như vậy cũng đỡ cho bộ ngực đẫy đà này bị buộc chặt đến mức đau đớn khó tả, như vậy cũng để cho bộ ngực cả ngày bị nghẹn chặt không kịp thở thoải mái chút.
Ai mà ngờ được nửa đêm không người giờ Hợi muộn như vậy, nàng chẳng qua chỉ đi đóng cửa lại gặp phải nhiếp chính vương đến chơi còn đòi uống trà, có điều có lẽ nàng cũng không đến mức xui xẻo tận cùng như vậy.
Giả mạo “Thư Khuynh Văn” làm Trạng nguyên khóa này, Học sĩ viện Hàn Lâm mấy tháng qua đều rất an toàn, nàng làm việc chưa từng xảy ra chút sai lầm sơ sót nào! Nhiếp chính vương này cho dù có tài giỏi hơn người mưu trí vô song đến mấy, chỉ trong giây lát uống ngụm nước này cũng sẽ không lập tức phát hiện ra thân phận con gái của nàng đâu!
Nhiếp chính vương Hoa Tỷ Thần tài giỏi hơn người mưu trí vô song thật đúng là đã phát hiện có chuyện không ổn rồi, trong lòng hắn vốn dĩ còn nghi ngờ vì trên người “Thư Khuynh Văn” này có hương thơm cơ thể ngào ngạt, lúc này thân hình Thư Khuynh Mặc đi đằng trước, hắn đi chậm theo sau nhìn bóng lưng người kia.
Hắn vô cùng thận trọng chỉ không để ý lướt qua đã phát hiện chút manh mối.
Mặc dù bộ ngực sữa của Thư Khuynh Mặc vẫn dùng mảnh vải bó lỏng lại, nhưng giờ phút này gió đêm phần phật, dễ dàng thổi áo quan màu đỏ rực của nàng tha thướt lướt qua.
Gió mát yên lặng quấn quanh lưng tuyết gầy yếu lẻ loi dưới lớp áo quan rộng thùng thình của nàng, còn có vòng eo theo bước chân cô gái đi lại thon thon lại càng nổi bật lên dịu dàng như cành liễu không đủ một vòng tay, cùng với dưới vòng eo là mông trắng đột ngột nhếch lên hoàn toàn không thể che giấu được…
Nếu nói trước đó Hoa Tỷ Thần chỉ mới suy đoán hai phần, bây giờ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp chỉ thuộc về con gái này, trong lòng đã hiểu rõ, dĩ nhiên đã khẳng định năm, sáu phần.
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nếu hắn đoán không sai, có lẽ vị “Thư Khuynh Văn” này chính là Thư Khuynh Mặc em gái song sinh của Thư Khuynh Văn nữ đóng giả nam rồi.
Cũng không biết Thư Khuynh Văn này rốt cuộc là bệnh nặng hết thuốc chữa hay là không chữa chết rồi, tóm lại tam phòng nhà họ Thư vì thái hậu nương nương trong cung đã để em gái này thay thế cho anh trai bị bệnh ra ngoài đi thi, sau khi mưu cầu được một chức quan thì hợp tình hợp lý làm phò mã gia của trưởng công chúa.
Cõ lẽ định dùng thân phận phò mã gia này ép nhà họ Thư đứng bên phía thái hậu, đợi sau này đẩy ngã nhiếp chính vương hắn rồi, sẽ cho phò mã gia này hoặc chết hoặc ở ẩn để công chúa vừa mất chồng tái hôn, đến lúc đó “nữ phò mã” này cũng sẽ thay hình đổi dạng làm Thư tiểu thư nở mặt nở mày gả chồng thôi!
Lúc nói chuyện nhìn bóng lưng duyên dáng mảnh khảnh trẻ tuổi mặc áo màu đỏ đang dẫn hắn lên bậc thang, con ngươi trong mắt hắn càng lộ ra vẻ sâu sắc nặng nề.
Hắn nhẹ nhàng gọi người trước mặt một tiếng: “Khuynh Mặc…”
“Hả?” Thư Khuynh Mặc đột nhiên bị gọi tên rất tự nhiên đáp lời, vừa nói ra khỏi miệng đã phát hiện không đúng, nàng vội vàng che giấu: “Sao hoàng thúc lại đột nhiên gọi khuê danh của xá muội? Đúng là dọa cho Khuynh Văn giật mình!”
Hoa Tỷ Thần thấy thế đã xác nhận suy đoán trong lòng, khóe môi hắn cong lên cười rất ấm áp, vẻ lạnh băng trong mắt dường như cũng bị ánh mặt trời mùa xuân hòa tan: “Khuynh Mặc cô nương bây giờ thế nào rồi? Ta muốn hỏi chút hiện nay dáng vẻ lệnh muội ra sao! Vẫn còn nhớ trước đây khi Khuynh Mặc còn nhỏ thường xuyên vào cung ở bên thái hậu nương nương…”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ nhớ lại chuyện xưa, giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng thân thiết: “Khi đó nàng mới ba, bốn tuổi, nho nhỏ tròn xoe mập mạp như một nắm gạo nếp vậy, có điều rất thích đi theo sau lưng ta quấn quýt lấy ta đuổi theo ta, cô bé dính như keo gọi ta là Thần ca ca Thần ca ca… Ta nói xét vai vế nàng phải gọi ta là tiểu thúc mới phải, Khuynh Mặc còn nhỏ sống chết không chịu, còn luôn miệng nói cái gì sau này phải gả cho Thần ca ca, phải làm nàng dâu của Thần ca ca!”
Nghe thấy lời này, bước chân Thư Khuynh Mặc suýt nữa lảo đảo, nàng đỡ cột trụ sơn màu đỏ thẫm bên cạnh cười xấu hổ nói: “Hoàng thúc ngài vào phòng ngồi đợi một lát đi, viện Hàn Lâm này bây giờ vắng vẻ cũng chỉ còn lại một mình ông lão Vương canh cửa thôi, cũng chỉ có Khuynh Văn đi pha trà cho hoàng thúc vậy! Ngài ngồi đợi trước nhé…”
Đêm thứ tám ( 4)
Hoa Tỉ Thần cũng không ngờ cuộc đời hắn lần đầu tiên nổi lên tâm tư, định nói câu ngả ngớn tán tỉnh với cô nương mình thích lại xuất sư bất lợi, chỉ mấy lời bông đùa đã dọa mỹ nhân sợ tới mức cực kỳ kinh hoàng thất thố.
Thậm chí còn dọa người ta run tay, đổ cả ấm trà đầy nước đang cầm. Cũng không biết nàng có bị bỏng không… Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ được ấm trà rơi xuống, thấy có nước trà hất về phía mình thì theo bản năng nhanh chóng dựa ra sau ghế. Tư thế này đã né hơn phân nửa chỗ nước ấm tưới xuống.
Hơn nữa nước trà này vốn không phải nước sôi vừa mới nấu, dù vẫn còn hơi nóng nhưng cũng không đến mức khiến người ta bị bỏng. Vậy nên cuối cùng Hoa Tỉ Thần cũng chỉ ướt xiêm y, còn người thì không bỏng chút nào.
Hắn vừa định xua xua tay nói không có việc gì, nhưng kia người đang quỳ kia căn bản không nghe vào những gì hắn nói: “Không… không, ngươi… ngươi làm gì thế? Đừng…” Thư Khuynh Mặc nửa nằm trên đầu hắn, đôi tay ngọc thon dài vội vàng mấy miếng vụn trà đen đen bên trên, nhìn nước trà vẫn còn hơi nóng nhanh chóng thấm vào xiêm y thì vẻ mặt rất là nôn nóng.
Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy không nấu nước sôi pha trà, nhưng cho dù như vậy thì nước này vẫn rất nóng, làm Nhiếp Chính Vương bị bỏng thì khó rồi đây!
Nàng vội vàng kéo đai lưng màu xanh của người trước mặt, không đợi hắn kịp phản ứng còn vội vàng cởi đai tà áo thanh y, tác phong hành sự gấp gáp vô tình có vẻ giống đám du côn lưu manh.
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Thư Khuynh Mặc thật ra không hề nhận thấy hành vi vô lại của bản thân giờ phút này hơi có chút mùi vị Bá Vương Ngạnh Thượng Cung*. Lúc này nàng chỉ sợ nước trà làm bỏng vị này thôi: “Nhiếp Chính Vương ngài đừng động đậy! Cơ thể ngài tôn quý, nếu bị bỏng thật, thần chết muôn lần cũng không thể đền tội của mình… Ngài đừng động đậy, thần giúp ngài xem xem có phải bị bỏng không. Bị bỏng lúc đầu nhìn có vẻ không sao, nhưng chỉ một chốc chỉ sợ sẽ nghiêm trọng lên. Không biết có bị nổi bóng nước không…”
* Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Giờ phút này lòng nàng như lửa đốt, hồn nhiên không phát hiện ra một tiểu thư khuê các như nàng hào phóng giúp một người nam nhân cởi áo tháo thắt lưng như thế là không biết lễ nghĩa cỡ nào… Có điều dù biết nàng cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Nếu nàng thật sự làm vị trước mặt bị bỏng, với địa vị của hắn, dù chính hắn khoan dung độ lượng không truy cứu, nhưng phụ tá môn hạ của hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Có khi đây còn là ngọn nguồn trị nàng tội đại bất kính, tiện đà uy hiếp một mạch của Thái Hậu cũng cũng chưa biết chừng. Việc trên triều đình thay đổi thất thường, đừng nhìn chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, có khi chỉ thoáng chốc sẽ gây sóng gió động trời!
Thư Khuynh Mặc sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại sợ hãi sốt ruột, cầm gần khăn tay thấm nước trà ướt đã lạnh trên bàn, bất chấp tị hiềm cầm khăn ướt với thẳng vào dưới lớp áo lót tuyết cẩm mỏng manh của nam nhân.
Nàng sốt ruột hoảng hốt lau liên tục lên chỗ bụng bị ướt của Nhiếp Chính Vương. Nhìn da thịt màu mật đã hơi phiếm hồng, Thư Khuynh Mặc sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu thổi lên chỗ đó: “Lúc còn nhỏ, khi thần bị bỏng, mẫu thân sẽ giúp thần thổi như vậy, khi đó thần sẽ cảm thấy không còn đau như vậy nữa. Thần giúp Nhiếp Chính Vương ngài thổi, chắc Nhiếp Chính Vương đại nhân sẽ không bị đau!”
Mỹ nhân cúi đầu, có thể loáng thoáng thấy được hàng mi dài dày phủ bóng, vẻ mặt chăm chú, lo lắng, đau lòng thay hắn… Tuy biết rằng loại lo lắng này chắc cũng không phải xuất phát từ cảm xúc quan tâm hắn thuần túy, nhưng không biết vì sao nghe những lời ngây thơ buồn cười của nàng, Hoa Tỉ Thần lại cảm thấy trong lòng ấm áp, còn có cả sự vui mừng không ngăn nổi… Chỉ riêng giờ phút này, nhìn bàn tay trắng như búp măng xuân của bé con trước mặt cọ qua cọ lại trên bụng, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn, còn có đôi môi đỏ ướt át như hoa hồng chớm nở đang thổi khí như lan… Ư… nếu không biết thân phận thật của hắn, Hoa Tỉ Thần sẽ nhịn không được hoài nghi người trước mặt này đang quyến rũ hắn? Có khi nào là mỹ nhân kế mà Thái Hậu nương nương bày ra để đưa hắn vào bẫy?
Bụng hơi hơi lạnh, còn có hương thơm nhẹ nhàng như lan phất qua, Hoa Tỉ Thần cảm thấy một luồng hơi nóng lao về phía bí ẩn không thể nói nào đó.
Nơi đó tụ lại không ít hơi nóng, khí huyết dồn về càng khiến nó sinh cơ bừng bừng chuẩn bị phá tan lớp trói buộc, nơi nóng bỏng dựng đứng lên… Bờ vai cường tráng của Hoa Tỉ Thần cứng đờ, như mũi tên đã lên cung. Hắn nỗ lực ổn định ngữ điệu, nhưng giọng nói nặng nề đã mang theo tia ẩn nhẫn không dễ phát hiện: “Không, không cần phiền phức như vậy, bổn vương không sao, thật sự không sao!”
Hắn còn chưa dứt lời, ngón tay mềm mại mảnh khảnh của thiếu nữ giả nam trang đã cầm khăn ướt dời vị trí, không cẩn thận sờ lên vị trí liền dưới rốn ba tấc cách quần lót của hắn, sờ đến chỗ dưới háng ngủ say đã lâu vừa tỉnh dậy trong chớp mắt…
Thư Khuynh Mặc nhìn chỗ eo Nhiếp Chính Vương hình như chỉ hơi đỏ lên, thật ra không có vấn đề gì, nhịn không được nhìn bụng Hoa Tỉ Thần. Bàn tay nhỏ vuốt lên cơ bụng cứng rắn như đá tảng… Ồ, vừa cứng vừa nóng hổi… Nàng còn chưa hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tay đột nhiên nắm phải một vật to lớn dưới háng nóng bỏng như bàn ủi thiêu hồng. Nàng không biết nó là gì nên sờ soạng thêm mấy cái, tức khắc hoảng hốt trong lòng!
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Cảm giác sưng to nóng bỏng trong lòng bàn tay làm nàng sợ tới mức run cả giọng: “Trời ơi, sao chỗ dưới háng Nhiếp Chính Vương lại nóng thế? Nóng tới nỗi sưng hết lên rồi… Ta vốn thấy nó không bỏng xuống bụng nên mới vừa yên tâm lại, nào ngờ hóa ra chỗ bị nước trà tưới bỏng nặng nhất lại là chỗ này. Để thần nhìn miệng vết thương ra sao… ngài đừng giấu bệnh sợ thầy, ta chỉ nhìn thôi, liếc mắt một cái là được…”
Thư Khuynh Mặc thấy Hoa Tỉ Thần duỗi tay định cản, tay nhỏ trắng nõn duỗi qua trước hắn một bước, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tụt thắt lưng quần tuyết trắng đang treo trên hai đường cơ nhân ngư tuyệt đẹp của Nhiếp Chính Vương.
Trong khu rừng rậm rạp ấy, một vật đỏ tím vật bỗng nhiên nhảy ra, thô to, nóng bỏng hùng vĩ, quanh thân nó thậm chí còn có mấy đường gân xanh gồ lên.
Trên đó còn có một đầu nấm tròn kỳ quái, tròn trịa no đủ, to tầm quả trứng ngỗng, sưng đỏ lên lại hơi phiếm nước. Vật này sưng to cứng, thậm chí còn rung rung, suýt đập vào sườn mặt Thư Khuynh Mặc… Thư Khuynh Mặc chỉ liếc mắt nhìn quái vật khổng lồ mạnh mẽ oai phong này một cái, lập tức cảm thấy nó sưng to đến đáng sợ, dữ tợn dọa người. Bàn tay trắng thon dài vô thức chọc vào đầu nấm một chút, đôi mắt xinh đẹp long lanh toát lên vẻ đau lòng không nỡ.
Nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Nhiếp Chính Vương, trong lòng cực kì áy náy: “Thần vốn tưởng nước trà này chưa sôi nên sẽ bỏng không nghiêm trọng lắm, không ngờ chỗ dưới háng ngài lại bị bỏng nặng như vậy! Hồng hồng tím tím vừa thấy đã biết bị thương vô cùng nghiêm trọng, bị bỏng tới nỗi sưng lớn như vậy…” Thứ hồng tím kia không ngờ dưới cái nhìn chăm chú của nàng lại sưng to thêm một vòng, khiến Thư Khuynh Mặc nhìn mà giật mình bật thốt … Thứ này giờ vẫn còn sưng to lên ư! Chắc là bị bỏng thật, nhìn bộ dạng bị thương của nó làm cho người ta sợ hãi: “Nhiếp Chính Vương, ngài đúng nam nhi cứng rắn như sắt thép, bị trọng thương như thế còn cắn răng chịu đựng không kêu đau! Nhiếp Chính Vương, ngài đừng lo lắng, dù bây giờ nó bị sưng hơi xấu xí dữ tợn một chút, ta… ta lập tức đi tìm thuốc bỏng ngự tứ trong cung bôi cho ngài, thương thế sẽ tốt lên thôi. Chắc chắn sẽ tốt, sẽ tốt lên…”