Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm thứ 6: Chương 11 + 12
Đêm thứ sáu (11), thật sự không chịu nổi nữa, anh buông tha cho em…
Tiểu mỹ nhân khóc lóc nũng nịu hồn nhiên không kiềm chế được, thân thể tuyết trắng mềm mại lúc này bủn rủn run rẩy không ngừng. Ngay khi cô kêu khóc cầu xin tha thứ, cái quy đầu tròn trịa thô cứng kia lại nặng nề chọc vào nơi non mềm kia.
Miệng tử cung mềm mại nhạy cảm căn bản không thể phản vấn, đường hoa chật hẹp ngập nước ở giữa chân run rẩy co rút, “póc póc póc” một tiếng, lại thêm một làn hoa thủy phun ra ngoài, bành trướng như hồng thủy vỡ đê liền trút xuống cái thứ đang tung hoành ngang dọc kia như mưa…
“Bụng bị xuyên thủng? Tiểu quỷ thích phá phách này, chủ ý này không tệ! Anh Thần sẽ nỗ lực, thêm chút sức mạnh khiên con cặc của anh va chạm mãnh liệt vào trong huyệt nhỏ này của em. Tốt nhất là nên chọc thủng bụng em mới được… Tuy rằng đứa em này quấn thật nhanh.”
“Vui vẻ phun nước thế này, khóc chọc rách lắm, nhưng anh cũng có thể toàn lực phối hợp. Như vậy em mới có thể ghi nhớ lâu một chút, đúng không? Em đã nói sẽ ngoan ngoãn, không gây sự… anh cũng không dám tin…” Mồ hôi lớn chừng hạt đậu bám trên trán Hoa Tỷ Thần cũng chậm chạp chảy xuống theo góc cạnh tuấn tú ấy. Nhất là khi nghe thấy tiểu mỹ nhân xưa nay vô cùng bướng bỉnh chịu thua gọi anh là lớp trưởng, anh tốt, anh Thần. Quả thực khiến thể xác và tinh thần Hoa Tỷ Thần sung sướng muốn ngừng không ngừng được, thậm chí còn nói đùa.
Tiểu mỹ nhân dưới thân mềm mại không xương, thân thể như nước xuân yêu kiều quả thật như trời sinh với anh. Vật tráng kiện nóng hổi của anh và lỗ huyệt ấm áp yếu mềm sít chặt càng hoàn mỹ…
Con cặc dưới bụng kích thước to dài hùng tráng mà có thể đi vào được toàn bộ, đều bị tiểu hoa mềm mại giữa chân Thư Khuynh Mặc dung nạp trong đó. Đóa hoa nhỏ non yêu kiều mà không ngờ bên trong lại hệt như một động danh lam thắng cảnh. Không chỉ có đường hoa không ngừng ào ra nước hoa ấm áp hơn nữa còn cực kỳ co giãn bao lấy hoàn toàn cây gậy lớn của anh. Đúng là bảo bối mà!
Nhất là khi anh hung mãnh hữu lực xông tới đút vào, thỉnh thoảng còn có dòng hoa thủy ấm áp đón đầu giội lên. Vách tường mị thịt đẫy đà mềm mại cực kỳ lanh lẹ quấn người. Chợt cảm thấy tiêu hồn thực cốt tràn trề thích thú hả hê, còn thiếu niên tốt bụng trẻ tuổi cường tráng là anh thì phải cố gắng giữ nguyên ý chí chiến đấu.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Vật sung huyết cứng rắn chiếm đoạt va đụng vào mảnh xốp xinh đẹp. Hoa thịt quấn xoắn giữa dòng thủy nộn run run, quả thực như hoa viên trên thiên đình. Khoái cảm như chớp giật từ hông chạy thẳng lên não khiến anh tê dại da đầu, thiếu niên thể lực siêu tốt, huyết khí phương cương càng được tiện nghi không hề dừng lại…
Dương vật cứng rắn như sắt nhắm ngay vào lỗ huyệt sũng nước cực phẩm êm ái, càng phấn khởi va chạm đâm rút. Hoa Tỷ Thần vừa hưởng thụ hoan ái triền miên, vừa thở hổn hển đùa giỡn nói: “Anh cố gắng như vậy cũng là vì nghe lời em… Như vậy thì về sau em mới có thể nghe lời một chút… Trước kia em đi muộn về sớm, không làm bài tập, không tập thể dục buổi sáng, không tham gia hoạt động ngoại khóa. Lại còn thỉnh thoảng ngủ gật trên lớp hay khi làm làm bài tập… Em thích lường biếng ham ngủ như vậy, anh Thần sao có thể tin tưởng cam kết của em chứ? Có phải nên chọc thủng cái bụng này của em, chọc cho nước dâm chảy ra, dâm thủy ứa ra… Chắc chắn về sau sẽ không dám tiếp tục gây sự, tập trung vào học…”
Dù biết Hoa Tỷ Thần đang nói đùa mà thôi, gì mà muốn dùng con cặc lớn đâm thủng bụng là không thể nào…
Nhưng cơ thể Thư Khuynh Mặc không tốt, không tốt một chút nào! Cô cảm thấy bụng bị giày vò quá mức, bị đâm không chịu được nữa rồi!
Thậm chí còn cảm thấy thân thể này không còn là của mình nữa, giống như bị Hoa Tỷ Thần va chạm hữu lực khiến cơ thể mệt rã rời. Có đến mấy lần nếu không được tay Hoa Tỷ Thần giữ chặt thì đầu mình suýt thì cụng vào giường, bị đâm đầu rơi máu chảy…
Hơn nữa, hơn nữa khi hai người họ đang mây mưa không ngừng nghỉ trên giường lớn, khi hai chân cô mở rộng ra không có sức thừa nhận, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ bị Hoa Tỷ Thần mang tới kích thích mãnh liệt khiến khiến cao trào này nối tiếp cao trào kia nổi lên, lay động theo chiều gió. Ngay cả tiểu hoa giữa chân cũng há miệng phun ra nhiều lần, Thư Khuynh Mặc vô lực nghe thấy Hoa Tỷ Thần tính toán từng cái từng cái “việc xấu” của cô ở trường học, Thư Khuynh Mặc đúng là vừa thẹn vừa xấu hổ. Nhưng, nhưng…
Nhưng tên bại hoại này là Hoa Tỷ Thần!
Đại sắc lang đúng là có ý đồ xấu!
Cái gì mà vì tốt cho cô nên muốn dùng con cặc lớn chọc hỏng lỗ nhỏ của cô chứ!
Cái kia, quả nhiên con cặc lớn càng đâm càng hăng. Xỏ xuyên này tạo ra khoái cảm quá mãnh liệt làm cô khó có thể chịu đựng được. Cảm giác thoải mái tràn trề lan ùn ùn kéo đến, tỏa ra khắp tứ chi. Kích thích tê dại mất hồn đúng là khiến cô muốn chết mà. Cô cảm giác mình dần dần không giống đám mây nữa, mà như linh hồ dần dần bay lên…
Thư Khuynh Mặc thật sự không chịu nổi nữa, tiểu mỹ nhân nũng nịu khóc đến mức cuống họng khản đặc, tứ chi cô bủn rủn không còn khí lực. Hai chân như ngọc kéo căng thẳng tắp không còn sức bám vào eo Hoa Tỷ Thần. Đầu cũng theo tiết tấu va chạm hung tàn đưa đẩy từng phát từng phát. Tóc dài như tảo biển sau lưng cũng rối tung. Đôi mắt của tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu như tơ như đóa Hải Đường dưới mưa. Xinh đẹp vô cùng, mị hoặc vô cùng!
Thư Khuynh Mặc đỏ bừng mặt, hơi thở tựa mùi đàn hương, lại như lan ngọc bật ra tiếng rên rỉ a a, khóc lóc nước mắt rơi liên tục. Xương cốt quá yếu ớt không chịu nổi cuồng phong bão táp như vậy, con mắt ngập nước nửa khép, giữa chừng bật ra tiếng rên nhỏ vụn chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua Hoa Tỷ Thần: “Đừng… Nhẹ… anh… em nghe lời, nghe lời… Về sau em không, không đi muộn về sớm… Làm một học sinh ngoan ngoãn… Nghiêm tú làm bài… Sẽ tham gia hoạt động ngoại khóa… Không được… Không chịu nổi, sắp bị đụng hư rồi… A… Buông tha cho em được không… A… A… A… Cứu mạng… anh, anh Thần… Nóng quá… A…”
…
Trong phòng ngủ lớn tối tăm.
Trên chiếc giường rộng lớn, thiếu niên anh tuấn đang đè lên thân thể thiếu nữ xinh đẹp, giao hợp quấn quýt như một thể. Chỉ nghe thấy âm thanh “A, đừng… không chịu nổi” kêu lên như tiếng chim hoàng anh, du dương nhu nhược khóc nức nở ríu rít của cô gái. Nam sinh thì “tiểu yêu tinh… muốn chết…” trầm khàn từ tính thở gấp. Lẫn vào đó là tiếng va chạm “bạch bạch” như có như không cùng tiếng nước “póc póc” dâm mỹ. Lại nghe kỹ hơn thì tựa như nghe ra âm thanh “kít kít” nho nhỏ từ cái giường kiểu dáng châu Âu có chất liệu tốt nhất.
Hòa lẫn vào nhau vào sắc lửa dục…
Đêm, còn rất dài! Huyết khí cương dương của thiếu niên vẫn còn dồi dào đây!
Đêm thứ sáu (12), cô, cô lại biến thành một con mèo rồi.
Ánh tà dương rơi về phía tây treo phía chân trời, như là muốn rơi xuống.
Ráng mây điềm đạm lững lờ chỉ không muốn thua kém chị em.
Tầng trời lớn như vậy, non nửa tầng mây như được khảm vàng, nhiễm một tầng mạ vàng nổi bật. Cảnh sắc hoàng hôn không hề cảm thấy bi thương buồn bã, chỉ có mảng lớn ánh chiều phản chiếu lên đám mây như đóa lửa ấm áp đốt xán lạn.
Lớp đỏ hồng rộng lớn quyện với mảng màu tím đậm, vàng cùng lam nhạt, dệt lên một cảnh trời tuyệt đẹp, vui tươi chói mắt. Tầng mây phủ đầy trời mang dáng hình khác nhau, đẹp đẽ rộng lớn, xinh đẹp đồ sộ…
“Wow, không ngờ là lên núi ngắm sao băng mà lại có thể thấy mây hồng, là mây hồng đúng không, đẹp quá!”
“Đúng vậy, trời ạ, thật là đẹp! Nếu tớ mà có bộ váy có màu như ráng màu trước mắt thì tốt quá, chắc chắn sẽ đẹp đến kinh sợ bốn phương! Chụp ảnh lại, về tìm nhà thiết kế làm cho tớ một cái…”
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
“Giờ phút này tớ mới hiểu được tạo hóa xinh đẹp là sao, mọi người, nhìn bầu trời bát ngát, núi non hùng vĩ, bóng núi trùng trùng điệp điệp, ánh chiều mạ vàng khắp tầng mây… Lại nghĩ tới tối nay chúng ta sẽ được chứng kiến cơn mưa sao băng trăm năm khó gặp một lần… Thiên nhiên thật là đẹp. Tớ phải kêu mọi người bỏ điện thoại di động xuống, thưởng thức cảnh đẹp, thưởng thức cảnh đẹp!”
“Cậu không ốm mà rên cái gì, cần cậu già mồm cãi láo hay sao! Chẳng lẽ người ta không có mắt nhìn thấy cảnh đẹp à, đừng có dùng mấy từ sứt sẹo hình dung, có người thường nào nói như vậy không! Bệnh à! Sĩ diện cãi láo!”
“Tớ mặc kệ, trăm cay nghìn đắng bò lên núi, mà đến giữa sườn núi đã mệt chết rồi. Lúc mưa sao băng bắt đầu, tớ chắc chắn sẽ phải cầu nguyện, ai cũng đừng hòng giành nguyện vọng này của tớ… Tớ, tớ, tớ muốn… Hey! Giữ bí mật! Nguyện vọng mà bị nói ra sẽ không linh!”
“Hừ, giữ bí mật cái gì! Cái tên hoa si nhà cậu, chắc chắn sẽ ước một anh bạn trai đẹp kinh thiên động địa…”
“Chắc chắn là tơ tưởng đến chủ tịch hội học sinh rồi. Tám phần là cầu nguyện được làm vợ của chủ tịch hội học sinh… Thật là, cái đứa không biết xấu hổ này, đừng nói là muốn tên Hoa Tỷ Thần kia làm bạn trai của cậu đấy nhé!”
“Cậu có biết dùng thành ngữ không vậy? Cái gì mà kinh thiên động địa chứ! Cậu không thấy lần này có nhiều nữ sinh đến ngắm à, chín phần mười là tới vì Hoa Tỷ Thần! Nguyện vọng thế còn không rõ ư! Còn cả, cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại lãnh diễm bốn phương chứ, nó chỉ có thể dùng để gọi cho hoa khôi học đường thôi!”
“Nhắc tới cũng kỳ, chẳng phải nữ thần cao lãnh, hoa hậu giảng đường lớp tớ trước nay chưa từng tham gia hoạt động tập thể sao? Sao tự nhiên lần đầu đi ngắm sao băng nhỉ, có phải nữ thần cảm thấy hứng thú với thiên văn học không ta. Đúng là phải ghi chép kiến thức rồi, về tớ phải nghiên cứu những tác phẩm đồ sộ của thiên văn, như thế mới có thể tìm chủ đề nói chuyện phiếm với hoa hậu giảng đường rồi!”
…
Bạn học xung quanh đều thưởng thức cảnh trời chiều tuyệt mỹ, cảm thán thiên nhiên đúng là cảnh sắc điêu luyện sắc sảo. Thậm chí còn có bát quái liên quan tới cô, Thư Khuynh Mặc lại không có sức tham gia cùng…
Ánh chiều tà rất đẹp? Đúng!
Nhưng leo núi mệt quá! Thật sự thật sự rất rất mệt!
Cô mệt nhọc leo núi, mệt đến mức muốn chết đi đây này!
Nếu sớm biết cái núi cao này quá chênh lệch so với thể lực của mình, chắc chắn cô sẽ không tham gia trò này!
Vì xảy ra chuyện linh dị biến thành mèo kia, cô đã đi chùa miếu, giáo đường cầu thần cầu phật, còn gọi điện cho cha mẹ bảo dùng “quỹ giáo dục” của cô thu lưu những con mèo, con chó hoang. Tuy cô biến thành mèo nhỏ, nhưng lang thang khổ sở cô đã được nếm trải. Những chú mèo, chó lang thang đều thật đáng thương…
Sáng hôm trước cô tỉnh dậy trên giường Hoa Tỷ Thần, không ngờ là mình vẫn có thể nhúc nhích. Vì thế vui vẻ nhân lúc Hoa Tỷ Thần đang ngủ say mà nhẹ nhàng bước xuống giường.
Bất chấp thân thể như bị xe tải nghiền ép đau nhức không có sức, Thư Khuynh Mặc cầm khăn thấm nước lau bãi cỏ lầy lội ở giữa chân. Nếu không vì sợ đánh thức Hoa Tỷ Thần, Thư Khuynh Mặc thật sự hận không thể đạp bay tên trứng thối đang ngủ ngon lành kia xuống giường!
Đồ lưu manh đại sắc lang, lật qua lật lại cô cả một đêm khiến cô ngất đi rồi lại tỉnh!
Tới gần sáng còn nói cái gì mà sáng mai muốn đến trường nên mới khó khăn kết thúc “trận chiến”. Cuối cùng còn phải nhét cái thứ nửa cứng kia vào giữa hai chân cô mới hài lòng đi ngủ.
Đáng thương cô phải hao hết trăm cay nghìn đắng mới có thể rút thứ kia ra được, còn phải nhẹ nhàng đến tủ quần áo của Hoa Tỷ Thần, cầm chiếc áo sơ mi bình thường nhất cùng áo khoác dài mặc lên.
Cuối cùng lén lén lút lút chạy trốn, đến khi lên tầng về nhà cũng chưa tỉnh hồn, Thư Khuynh Mặc thấy may mắn vì nhà mình dùng khóa vân tay, nếu không sợ là cô phải lưu lạc bên ngoài không vào nhà được. Đóng cửa nhà lại, Thư Khuynh Mặc vọt đi tắm trước. Nhìn toàn thân pha trộn vết cắn xanh xanh tím tím, Thư Khuynh Mặc thầm rủa trong lòng tên lớp trưởng lưu manh dưới tầng bằng một loạt hình thức lăng trì xử tử!
Sau cô nhân lúc sắc trời chưa tỏ, mặc trang phục chỉnh tề, ra ngoài nhặt được túi sách quần áo mình đã giấu đi trở về. Lúc này mới choáng váng mặt mày ngủ thẳng đến giữa trưa. Sau khi tỉnh dậy đầu váng mắt hoa cực kỳ khó chịu, Thư Khuynh Mặc tội nghiệp gọi cho mẹ mình: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá… Con muốn về nhà…”
Nghe giọng con gái suy yếu khiến trái tim của mẹ Thư đau lòng không dứt, tự mình lái xe đưa con gái bị cảm về nhà chăm sóc thật tốt, còn không quên gọi cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ bệnh hai ngày.
Thư Khuynh Mặc còn mượn mình đổ bệnh, làm nũng với bố mẹ đồng ý ý tưởng thu lưu chó mèo hoang của cô. Về nhà uống thuốc cảm liền ngủ tròn một ngày, tuy đã khỏi bệnh nhưng Thư Khuynh Mặc vẫn đau nhức toàn thân. Dù vậy cô vẫn gấp gáp đến chùa miếu nổi tiếng cầu bái, hi vọng mình không biến thành mèo nữa.
Thậm chí cô còn muốn thi thăm toàn bộ các chùa miếu nổi danh một phen, nhưng cha mẹ Thư thấy kỳ nghỉ hai ngày bệnh đã kết thúc, thấy cô khỏi hẳn rồi thì buộc cô ngoan ngoãn đến trường. Vừa đến lớp thì thấy các bạn học đang bàn luận cái gì mà buổi tối có hoạt động ngắm mưa sao băng. Cô vốn độc lập không tham gia hoạt động tập thể nào đương nhiên, đương nhiên là lập tức đăng ký muốn tham gia.
Mưa sao băng à, một đám sao băng rơi thì cầu nguyện sẽ có tỷ lệ trúng cao hơn!
Đương nhiên cô muốn đi, còn muốn thành kính cầu nguyện với sao chổi, cầu sẽ không bao giờ phải trải qua sự kiện “biến thân” quái dị nữa!
Nhưng bây giờ cô chẳng muốn quan tâm gì đến sao băng nữa rồi.
Thư Khuynh Mặc tinh bì lực tẫn lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng đuổi theo những học sinh phía trước càng ngày càng nhiều, nhưng chân lại đau xót không thể làm được gì.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Mấy ngày trước bị người nào đó không biết thỏa mãn đè lên chà đạp, hiện giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đây. Thư Khuynh Mặc vốn bị tụt phía sau, bước chân ngày càng nhỏ.
Cô thở phì phò ngồi lên tảng đá lớn bên đường, thấy các bạn trai xung quanh xum xoe tới đưa nước, cô ngẩng đầu nhìn thấy mười mấy bạn học nam đứng phía trước đang đợi mình cách đó không xa. Trong lòng thấy cảm động lắm, lại không muốn kéo chân sau của mọi người. Hoạt động ngoại khóa này cũng vô hình có sự cạnh tranh giữa các lớp.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười rực rỡ, mở miệng nói: “Mọi người à, không cần phải chờ tớ! Tớ nghỉ một lát rồi sẽ đi tiếp, dù sao cũng không xa nữa. Các bạn lớp bên chắc hẳn sẽ có nhóm đầu tiên leo đến đỉnh đấy, sao có thể để thế được? Nam sinh lớp chúng ta khí vũ hiên ngang, không cần nói cũng biết khi so với bọn họ, lớp chúng ta chắc chắn sẽ là hạng nhất! Mọi người lấy được danh hiệu trèo lên đỉnh đầu tiên, ở đó chờ tớ là được rồi!”
Hoa hậu giảng đường cũng đã cố gắng động viên như vậy rồi, mười mấy nam sinh nghe thấy nữ thần cổ vũ xong hệt như cắn phải thuốc lắc leo lên đỉnh núi. Trước khi đi vẫn không quên vỗ ngực cam đoan: “Hạng nhất chắc chắn sẽ nằm trong bàn tay lớp chúng ta!”
Nhìn bóng dáng các bạn nam sinh chạy nhanh như gió đuổi theo những binh sĩ phía trước, lại gần như có thể đuổi kịp còn có xu thế vượt qua. Thân thể sau khi được nghỉ ngơi ngắn ngủi dần có sức, Thư Khuynh Mặc không nhịn được bật cười. Trước kia cô không phát hiện ra nam sinh trong lớp sao đáng yêu thế nhỉ!
Lại nói hôm nay đến trường không thế tên lưu manh Hoa Tỷ Thần đâu, lớp trưởng còn nói cô không nghe lời đi muộn về sớm, lần này không phải tên này đang trốn học hay sao?
Cũng chỉ là cả vú lấp miệng em, hừ!
Đang yên đang lành tự nhiên nhớ đến tên bại hoại đó rồi, hừ, nghĩ gì đến anh ta chứ! Quá sát phong cảnh!
Thư Khuynh Mặc hăng hái ngẩng đầu thưởng thức bầu trời chiều đang ngả bóng, còn cả ngũ vân như lửa bỏng dầu sôi. Cảnh trí đỏ rực như vậy thật quá đẹp. Thậm chí cô cũng muốn có một bộ váy có màu sắc như vậy, đẹp quá!
Dõi mắt trông về phía xa, tuy chưa tới đỉnh núi nhưng cũng đã có bóng dáng của “đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những núi non trùng trùng”, khiến người ta thoải mái vui vẻ lên. Cô không nhịn được nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không khí trong núi thật là tươi mát, thiên nhiên đúng là thần kỳ và tốt đẹp!
Ôi, bên tảng đá gần con dốc kia có một bông hoa lan đẹp quá, hoa nở trên đá, thật thần kỳ!
Thư Khuynh Mặc tâm tình tốt kích động chạy tới nhìn hoa.
Nhưng cô chạy quá nhanh, không để ý nên mũi giày va vào một khối đá nhô ra, cổ chân mảnh khảnh bị trật rồi, bàn tay nhỏ bé thuận thế muốn chống vào tảng đá bên cạnh để ổn định trọng tâm. Ai ngờ tảng đá này dầm mưa dãi nắng cực kỳ trơn trượt. Tay cô vừa chống cả người vào liền ngã nhào trên mặt đất. Cái trán đập đúng vào viền tảng đá, cảm thấy trước mắt tối sầm vào, cả người ngã xuống dốc đứng.
Cô chưa kịp phản ứng, cơ thể đã lăn lóc xuống theo con dốc thoải. Hay nói chính xác hơn thì là toàn bộ cơ thể mèo của cô đã lăn xuống dưới!
Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy? Cô, cô lại biến thành một con mèo! Cứu mạng!
Tiểu mỹ nhân khóc lóc nũng nịu hồn nhiên không kiềm chế được, thân thể tuyết trắng mềm mại lúc này bủn rủn run rẩy không ngừng. Ngay khi cô kêu khóc cầu xin tha thứ, cái quy đầu tròn trịa thô cứng kia lại nặng nề chọc vào nơi non mềm kia.
Miệng tử cung mềm mại nhạy cảm căn bản không thể phản vấn, đường hoa chật hẹp ngập nước ở giữa chân run rẩy co rút, “póc póc póc” một tiếng, lại thêm một làn hoa thủy phun ra ngoài, bành trướng như hồng thủy vỡ đê liền trút xuống cái thứ đang tung hoành ngang dọc kia như mưa…
“Bụng bị xuyên thủng? Tiểu quỷ thích phá phách này, chủ ý này không tệ! Anh Thần sẽ nỗ lực, thêm chút sức mạnh khiên con cặc của anh va chạm mãnh liệt vào trong huyệt nhỏ này của em. Tốt nhất là nên chọc thủng bụng em mới được… Tuy rằng đứa em này quấn thật nhanh.”
“Vui vẻ phun nước thế này, khóc chọc rách lắm, nhưng anh cũng có thể toàn lực phối hợp. Như vậy em mới có thể ghi nhớ lâu một chút, đúng không? Em đã nói sẽ ngoan ngoãn, không gây sự… anh cũng không dám tin…” Mồ hôi lớn chừng hạt đậu bám trên trán Hoa Tỷ Thần cũng chậm chạp chảy xuống theo góc cạnh tuấn tú ấy. Nhất là khi nghe thấy tiểu mỹ nhân xưa nay vô cùng bướng bỉnh chịu thua gọi anh là lớp trưởng, anh tốt, anh Thần. Quả thực khiến thể xác và tinh thần Hoa Tỷ Thần sung sướng muốn ngừng không ngừng được, thậm chí còn nói đùa.
Tiểu mỹ nhân dưới thân mềm mại không xương, thân thể như nước xuân yêu kiều quả thật như trời sinh với anh. Vật tráng kiện nóng hổi của anh và lỗ huyệt ấm áp yếu mềm sít chặt càng hoàn mỹ…
Con cặc dưới bụng kích thước to dài hùng tráng mà có thể đi vào được toàn bộ, đều bị tiểu hoa mềm mại giữa chân Thư Khuynh Mặc dung nạp trong đó. Đóa hoa nhỏ non yêu kiều mà không ngờ bên trong lại hệt như một động danh lam thắng cảnh. Không chỉ có đường hoa không ngừng ào ra nước hoa ấm áp hơn nữa còn cực kỳ co giãn bao lấy hoàn toàn cây gậy lớn của anh. Đúng là bảo bối mà!
Nhất là khi anh hung mãnh hữu lực xông tới đút vào, thỉnh thoảng còn có dòng hoa thủy ấm áp đón đầu giội lên. Vách tường mị thịt đẫy đà mềm mại cực kỳ lanh lẹ quấn người. Chợt cảm thấy tiêu hồn thực cốt tràn trề thích thú hả hê, còn thiếu niên tốt bụng trẻ tuổi cường tráng là anh thì phải cố gắng giữ nguyên ý chí chiến đấu.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Vật sung huyết cứng rắn chiếm đoạt va đụng vào mảnh xốp xinh đẹp. Hoa thịt quấn xoắn giữa dòng thủy nộn run run, quả thực như hoa viên trên thiên đình. Khoái cảm như chớp giật từ hông chạy thẳng lên não khiến anh tê dại da đầu, thiếu niên thể lực siêu tốt, huyết khí phương cương càng được tiện nghi không hề dừng lại…
Dương vật cứng rắn như sắt nhắm ngay vào lỗ huyệt sũng nước cực phẩm êm ái, càng phấn khởi va chạm đâm rút. Hoa Tỷ Thần vừa hưởng thụ hoan ái triền miên, vừa thở hổn hển đùa giỡn nói: “Anh cố gắng như vậy cũng là vì nghe lời em… Như vậy thì về sau em mới có thể nghe lời một chút… Trước kia em đi muộn về sớm, không làm bài tập, không tập thể dục buổi sáng, không tham gia hoạt động ngoại khóa. Lại còn thỉnh thoảng ngủ gật trên lớp hay khi làm làm bài tập… Em thích lường biếng ham ngủ như vậy, anh Thần sao có thể tin tưởng cam kết của em chứ? Có phải nên chọc thủng cái bụng này của em, chọc cho nước dâm chảy ra, dâm thủy ứa ra… Chắc chắn về sau sẽ không dám tiếp tục gây sự, tập trung vào học…”
Dù biết Hoa Tỷ Thần đang nói đùa mà thôi, gì mà muốn dùng con cặc lớn đâm thủng bụng là không thể nào…
Nhưng cơ thể Thư Khuynh Mặc không tốt, không tốt một chút nào! Cô cảm thấy bụng bị giày vò quá mức, bị đâm không chịu được nữa rồi!
Thậm chí còn cảm thấy thân thể này không còn là của mình nữa, giống như bị Hoa Tỷ Thần va chạm hữu lực khiến cơ thể mệt rã rời. Có đến mấy lần nếu không được tay Hoa Tỷ Thần giữ chặt thì đầu mình suýt thì cụng vào giường, bị đâm đầu rơi máu chảy…
Hơn nữa, hơn nữa khi hai người họ đang mây mưa không ngừng nghỉ trên giường lớn, khi hai chân cô mở rộng ra không có sức thừa nhận, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ bị Hoa Tỷ Thần mang tới kích thích mãnh liệt khiến khiến cao trào này nối tiếp cao trào kia nổi lên, lay động theo chiều gió. Ngay cả tiểu hoa giữa chân cũng há miệng phun ra nhiều lần, Thư Khuynh Mặc vô lực nghe thấy Hoa Tỷ Thần tính toán từng cái từng cái “việc xấu” của cô ở trường học, Thư Khuynh Mặc đúng là vừa thẹn vừa xấu hổ. Nhưng, nhưng…
Nhưng tên bại hoại này là Hoa Tỷ Thần!
Đại sắc lang đúng là có ý đồ xấu!
Cái gì mà vì tốt cho cô nên muốn dùng con cặc lớn chọc hỏng lỗ nhỏ của cô chứ!
Cái kia, quả nhiên con cặc lớn càng đâm càng hăng. Xỏ xuyên này tạo ra khoái cảm quá mãnh liệt làm cô khó có thể chịu đựng được. Cảm giác thoải mái tràn trề lan ùn ùn kéo đến, tỏa ra khắp tứ chi. Kích thích tê dại mất hồn đúng là khiến cô muốn chết mà. Cô cảm giác mình dần dần không giống đám mây nữa, mà như linh hồ dần dần bay lên…
Thư Khuynh Mặc thật sự không chịu nổi nữa, tiểu mỹ nhân nũng nịu khóc đến mức cuống họng khản đặc, tứ chi cô bủn rủn không còn khí lực. Hai chân như ngọc kéo căng thẳng tắp không còn sức bám vào eo Hoa Tỷ Thần. Đầu cũng theo tiết tấu va chạm hung tàn đưa đẩy từng phát từng phát. Tóc dài như tảo biển sau lưng cũng rối tung. Đôi mắt của tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu như tơ như đóa Hải Đường dưới mưa. Xinh đẹp vô cùng, mị hoặc vô cùng!
Thư Khuynh Mặc đỏ bừng mặt, hơi thở tựa mùi đàn hương, lại như lan ngọc bật ra tiếng rên rỉ a a, khóc lóc nước mắt rơi liên tục. Xương cốt quá yếu ớt không chịu nổi cuồng phong bão táp như vậy, con mắt ngập nước nửa khép, giữa chừng bật ra tiếng rên nhỏ vụn chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua Hoa Tỷ Thần: “Đừng… Nhẹ… anh… em nghe lời, nghe lời… Về sau em không, không đi muộn về sớm… Làm một học sinh ngoan ngoãn… Nghiêm tú làm bài… Sẽ tham gia hoạt động ngoại khóa… Không được… Không chịu nổi, sắp bị đụng hư rồi… A… Buông tha cho em được không… A… A… A… Cứu mạng… anh, anh Thần… Nóng quá… A…”
…
Trong phòng ngủ lớn tối tăm.
Trên chiếc giường rộng lớn, thiếu niên anh tuấn đang đè lên thân thể thiếu nữ xinh đẹp, giao hợp quấn quýt như một thể. Chỉ nghe thấy âm thanh “A, đừng… không chịu nổi” kêu lên như tiếng chim hoàng anh, du dương nhu nhược khóc nức nở ríu rít của cô gái. Nam sinh thì “tiểu yêu tinh… muốn chết…” trầm khàn từ tính thở gấp. Lẫn vào đó là tiếng va chạm “bạch bạch” như có như không cùng tiếng nước “póc póc” dâm mỹ. Lại nghe kỹ hơn thì tựa như nghe ra âm thanh “kít kít” nho nhỏ từ cái giường kiểu dáng châu Âu có chất liệu tốt nhất.
Hòa lẫn vào nhau vào sắc lửa dục…
Đêm, còn rất dài! Huyết khí cương dương của thiếu niên vẫn còn dồi dào đây!
Đêm thứ sáu (12), cô, cô lại biến thành một con mèo rồi.
Ánh tà dương rơi về phía tây treo phía chân trời, như là muốn rơi xuống.
Ráng mây điềm đạm lững lờ chỉ không muốn thua kém chị em.
Tầng trời lớn như vậy, non nửa tầng mây như được khảm vàng, nhiễm một tầng mạ vàng nổi bật. Cảnh sắc hoàng hôn không hề cảm thấy bi thương buồn bã, chỉ có mảng lớn ánh chiều phản chiếu lên đám mây như đóa lửa ấm áp đốt xán lạn.
Lớp đỏ hồng rộng lớn quyện với mảng màu tím đậm, vàng cùng lam nhạt, dệt lên một cảnh trời tuyệt đẹp, vui tươi chói mắt. Tầng mây phủ đầy trời mang dáng hình khác nhau, đẹp đẽ rộng lớn, xinh đẹp đồ sộ…
“Wow, không ngờ là lên núi ngắm sao băng mà lại có thể thấy mây hồng, là mây hồng đúng không, đẹp quá!”
“Đúng vậy, trời ạ, thật là đẹp! Nếu tớ mà có bộ váy có màu như ráng màu trước mắt thì tốt quá, chắc chắn sẽ đẹp đến kinh sợ bốn phương! Chụp ảnh lại, về tìm nhà thiết kế làm cho tớ một cái…”
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
“Giờ phút này tớ mới hiểu được tạo hóa xinh đẹp là sao, mọi người, nhìn bầu trời bát ngát, núi non hùng vĩ, bóng núi trùng trùng điệp điệp, ánh chiều mạ vàng khắp tầng mây… Lại nghĩ tới tối nay chúng ta sẽ được chứng kiến cơn mưa sao băng trăm năm khó gặp một lần… Thiên nhiên thật là đẹp. Tớ phải kêu mọi người bỏ điện thoại di động xuống, thưởng thức cảnh đẹp, thưởng thức cảnh đẹp!”
“Cậu không ốm mà rên cái gì, cần cậu già mồm cãi láo hay sao! Chẳng lẽ người ta không có mắt nhìn thấy cảnh đẹp à, đừng có dùng mấy từ sứt sẹo hình dung, có người thường nào nói như vậy không! Bệnh à! Sĩ diện cãi láo!”
“Tớ mặc kệ, trăm cay nghìn đắng bò lên núi, mà đến giữa sườn núi đã mệt chết rồi. Lúc mưa sao băng bắt đầu, tớ chắc chắn sẽ phải cầu nguyện, ai cũng đừng hòng giành nguyện vọng này của tớ… Tớ, tớ, tớ muốn… Hey! Giữ bí mật! Nguyện vọng mà bị nói ra sẽ không linh!”
“Hừ, giữ bí mật cái gì! Cái tên hoa si nhà cậu, chắc chắn sẽ ước một anh bạn trai đẹp kinh thiên động địa…”
“Chắc chắn là tơ tưởng đến chủ tịch hội học sinh rồi. Tám phần là cầu nguyện được làm vợ của chủ tịch hội học sinh… Thật là, cái đứa không biết xấu hổ này, đừng nói là muốn tên Hoa Tỷ Thần kia làm bạn trai của cậu đấy nhé!”
“Cậu có biết dùng thành ngữ không vậy? Cái gì mà kinh thiên động địa chứ! Cậu không thấy lần này có nhiều nữ sinh đến ngắm à, chín phần mười là tới vì Hoa Tỷ Thần! Nguyện vọng thế còn không rõ ư! Còn cả, cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại lãnh diễm bốn phương chứ, nó chỉ có thể dùng để gọi cho hoa khôi học đường thôi!”
“Nhắc tới cũng kỳ, chẳng phải nữ thần cao lãnh, hoa hậu giảng đường lớp tớ trước nay chưa từng tham gia hoạt động tập thể sao? Sao tự nhiên lần đầu đi ngắm sao băng nhỉ, có phải nữ thần cảm thấy hứng thú với thiên văn học không ta. Đúng là phải ghi chép kiến thức rồi, về tớ phải nghiên cứu những tác phẩm đồ sộ của thiên văn, như thế mới có thể tìm chủ đề nói chuyện phiếm với hoa hậu giảng đường rồi!”
…
Bạn học xung quanh đều thưởng thức cảnh trời chiều tuyệt mỹ, cảm thán thiên nhiên đúng là cảnh sắc điêu luyện sắc sảo. Thậm chí còn có bát quái liên quan tới cô, Thư Khuynh Mặc lại không có sức tham gia cùng…
Ánh chiều tà rất đẹp? Đúng!
Nhưng leo núi mệt quá! Thật sự thật sự rất rất mệt!
Cô mệt nhọc leo núi, mệt đến mức muốn chết đi đây này!
Nếu sớm biết cái núi cao này quá chênh lệch so với thể lực của mình, chắc chắn cô sẽ không tham gia trò này!
Vì xảy ra chuyện linh dị biến thành mèo kia, cô đã đi chùa miếu, giáo đường cầu thần cầu phật, còn gọi điện cho cha mẹ bảo dùng “quỹ giáo dục” của cô thu lưu những con mèo, con chó hoang. Tuy cô biến thành mèo nhỏ, nhưng lang thang khổ sở cô đã được nếm trải. Những chú mèo, chó lang thang đều thật đáng thương…
Sáng hôm trước cô tỉnh dậy trên giường Hoa Tỷ Thần, không ngờ là mình vẫn có thể nhúc nhích. Vì thế vui vẻ nhân lúc Hoa Tỷ Thần đang ngủ say mà nhẹ nhàng bước xuống giường.
Bất chấp thân thể như bị xe tải nghiền ép đau nhức không có sức, Thư Khuynh Mặc cầm khăn thấm nước lau bãi cỏ lầy lội ở giữa chân. Nếu không vì sợ đánh thức Hoa Tỷ Thần, Thư Khuynh Mặc thật sự hận không thể đạp bay tên trứng thối đang ngủ ngon lành kia xuống giường!
Đồ lưu manh đại sắc lang, lật qua lật lại cô cả một đêm khiến cô ngất đi rồi lại tỉnh!
Tới gần sáng còn nói cái gì mà sáng mai muốn đến trường nên mới khó khăn kết thúc “trận chiến”. Cuối cùng còn phải nhét cái thứ nửa cứng kia vào giữa hai chân cô mới hài lòng đi ngủ.
Đáng thương cô phải hao hết trăm cay nghìn đắng mới có thể rút thứ kia ra được, còn phải nhẹ nhàng đến tủ quần áo của Hoa Tỷ Thần, cầm chiếc áo sơ mi bình thường nhất cùng áo khoác dài mặc lên.
Cuối cùng lén lén lút lút chạy trốn, đến khi lên tầng về nhà cũng chưa tỉnh hồn, Thư Khuynh Mặc thấy may mắn vì nhà mình dùng khóa vân tay, nếu không sợ là cô phải lưu lạc bên ngoài không vào nhà được. Đóng cửa nhà lại, Thư Khuynh Mặc vọt đi tắm trước. Nhìn toàn thân pha trộn vết cắn xanh xanh tím tím, Thư Khuynh Mặc thầm rủa trong lòng tên lớp trưởng lưu manh dưới tầng bằng một loạt hình thức lăng trì xử tử!
Sau cô nhân lúc sắc trời chưa tỏ, mặc trang phục chỉnh tề, ra ngoài nhặt được túi sách quần áo mình đã giấu đi trở về. Lúc này mới choáng váng mặt mày ngủ thẳng đến giữa trưa. Sau khi tỉnh dậy đầu váng mắt hoa cực kỳ khó chịu, Thư Khuynh Mặc tội nghiệp gọi cho mẹ mình: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá… Con muốn về nhà…”
Nghe giọng con gái suy yếu khiến trái tim của mẹ Thư đau lòng không dứt, tự mình lái xe đưa con gái bị cảm về nhà chăm sóc thật tốt, còn không quên gọi cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ bệnh hai ngày.
Thư Khuynh Mặc còn mượn mình đổ bệnh, làm nũng với bố mẹ đồng ý ý tưởng thu lưu chó mèo hoang của cô. Về nhà uống thuốc cảm liền ngủ tròn một ngày, tuy đã khỏi bệnh nhưng Thư Khuynh Mặc vẫn đau nhức toàn thân. Dù vậy cô vẫn gấp gáp đến chùa miếu nổi tiếng cầu bái, hi vọng mình không biến thành mèo nữa.
Thậm chí cô còn muốn thi thăm toàn bộ các chùa miếu nổi danh một phen, nhưng cha mẹ Thư thấy kỳ nghỉ hai ngày bệnh đã kết thúc, thấy cô khỏi hẳn rồi thì buộc cô ngoan ngoãn đến trường. Vừa đến lớp thì thấy các bạn học đang bàn luận cái gì mà buổi tối có hoạt động ngắm mưa sao băng. Cô vốn độc lập không tham gia hoạt động tập thể nào đương nhiên, đương nhiên là lập tức đăng ký muốn tham gia.
Mưa sao băng à, một đám sao băng rơi thì cầu nguyện sẽ có tỷ lệ trúng cao hơn!
Đương nhiên cô muốn đi, còn muốn thành kính cầu nguyện với sao chổi, cầu sẽ không bao giờ phải trải qua sự kiện “biến thân” quái dị nữa!
Nhưng bây giờ cô chẳng muốn quan tâm gì đến sao băng nữa rồi.
Thư Khuynh Mặc tinh bì lực tẫn lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng đuổi theo những học sinh phía trước càng ngày càng nhiều, nhưng chân lại đau xót không thể làm được gì.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Mấy ngày trước bị người nào đó không biết thỏa mãn đè lên chà đạp, hiện giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đây. Thư Khuynh Mặc vốn bị tụt phía sau, bước chân ngày càng nhỏ.
Cô thở phì phò ngồi lên tảng đá lớn bên đường, thấy các bạn trai xung quanh xum xoe tới đưa nước, cô ngẩng đầu nhìn thấy mười mấy bạn học nam đứng phía trước đang đợi mình cách đó không xa. Trong lòng thấy cảm động lắm, lại không muốn kéo chân sau của mọi người. Hoạt động ngoại khóa này cũng vô hình có sự cạnh tranh giữa các lớp.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười rực rỡ, mở miệng nói: “Mọi người à, không cần phải chờ tớ! Tớ nghỉ một lát rồi sẽ đi tiếp, dù sao cũng không xa nữa. Các bạn lớp bên chắc hẳn sẽ có nhóm đầu tiên leo đến đỉnh đấy, sao có thể để thế được? Nam sinh lớp chúng ta khí vũ hiên ngang, không cần nói cũng biết khi so với bọn họ, lớp chúng ta chắc chắn sẽ là hạng nhất! Mọi người lấy được danh hiệu trèo lên đỉnh đầu tiên, ở đó chờ tớ là được rồi!”
Hoa hậu giảng đường cũng đã cố gắng động viên như vậy rồi, mười mấy nam sinh nghe thấy nữ thần cổ vũ xong hệt như cắn phải thuốc lắc leo lên đỉnh núi. Trước khi đi vẫn không quên vỗ ngực cam đoan: “Hạng nhất chắc chắn sẽ nằm trong bàn tay lớp chúng ta!”
Nhìn bóng dáng các bạn nam sinh chạy nhanh như gió đuổi theo những binh sĩ phía trước, lại gần như có thể đuổi kịp còn có xu thế vượt qua. Thân thể sau khi được nghỉ ngơi ngắn ngủi dần có sức, Thư Khuynh Mặc không nhịn được bật cười. Trước kia cô không phát hiện ra nam sinh trong lớp sao đáng yêu thế nhỉ!
Lại nói hôm nay đến trường không thế tên lưu manh Hoa Tỷ Thần đâu, lớp trưởng còn nói cô không nghe lời đi muộn về sớm, lần này không phải tên này đang trốn học hay sao?
Cũng chỉ là cả vú lấp miệng em, hừ!
Đang yên đang lành tự nhiên nhớ đến tên bại hoại đó rồi, hừ, nghĩ gì đến anh ta chứ! Quá sát phong cảnh!
Thư Khuynh Mặc hăng hái ngẩng đầu thưởng thức bầu trời chiều đang ngả bóng, còn cả ngũ vân như lửa bỏng dầu sôi. Cảnh trí đỏ rực như vậy thật quá đẹp. Thậm chí cô cũng muốn có một bộ váy có màu sắc như vậy, đẹp quá!
Dõi mắt trông về phía xa, tuy chưa tới đỉnh núi nhưng cũng đã có bóng dáng của “đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những núi non trùng trùng”, khiến người ta thoải mái vui vẻ lên. Cô không nhịn được nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không khí trong núi thật là tươi mát, thiên nhiên đúng là thần kỳ và tốt đẹp!
Ôi, bên tảng đá gần con dốc kia có một bông hoa lan đẹp quá, hoa nở trên đá, thật thần kỳ!
Thư Khuynh Mặc tâm tình tốt kích động chạy tới nhìn hoa.
Nhưng cô chạy quá nhanh, không để ý nên mũi giày va vào một khối đá nhô ra, cổ chân mảnh khảnh bị trật rồi, bàn tay nhỏ bé thuận thế muốn chống vào tảng đá bên cạnh để ổn định trọng tâm. Ai ngờ tảng đá này dầm mưa dãi nắng cực kỳ trơn trượt. Tay cô vừa chống cả người vào liền ngã nhào trên mặt đất. Cái trán đập đúng vào viền tảng đá, cảm thấy trước mắt tối sầm vào, cả người ngã xuống dốc đứng.
Cô chưa kịp phản ứng, cơ thể đã lăn lóc xuống theo con dốc thoải. Hay nói chính xác hơn thì là toàn bộ cơ thể mèo của cô đã lăn xuống dưới!
Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy? Cô, cô lại biến thành một con mèo! Cứu mạng!