Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm thứ 6: Chương 5 + 6
Đêm thứ sáu (5) Cô dường như đâu được biến trở lại thành người
Nhất là khi Hoa Tỷ Thần càng ngày càng gần, một con tiểu sắc mèo nào đó vô cùng ẩn nhẫn mà kiềm chế khi nhìn kỹ hết bờ vai làm cho người ta thèm muốn, vòng eo thon gọn và đôi chân dài kia của Hoa Tỷ Thần, căn bản càng xem càng không thể kiềm chế được tâm trạng muốn nhìn của chính mình.
Hơn nữa vừa rồi cái tên này thấy hết thân thể meo meo của cô, cho nên cô thu lãi này một chút cũng chưa đủ! Nghĩ đến điều này, ánh mắt cô đảo qua rất yên tâm thoải mái, càng kiềm chế ý muốn ngắm trộm thì càng suồng sã hơn. Sự tò mò và thôi thúc giống như ngọn lửa nhỏ lan ra từng chút một và trở thành ngọn lửa trên thảo nguyên.
Thư Khuynh Mặc cảm giác không biết mình bị ma quỷ dẫn lối mê hoặc thế nào, con ngươi màu xanh ngắt của mèo không thể tránh né mà chỉ tập trung vào phần cơ thể duy nhất được che đậy của Hoa Tỷ Thần.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Đường cong dẻo dai của nhân ngư chìm dưới chiếc quần lót hình viên đạn màu đen có thêu chữ, vừa liếc nhìn qua, Thư tiểu sắc mèo đã cảm thấy mặt mình như phát sốt. Cô gật gù đắc ý dời mắt đi, thậm chí bộ dạng còn liếm lên chiếc đĩa giả vờ điềm nhiên như không có việc gì vậy, nhưng cái nhìn kinh hồng thoáng qua vừa rồi quả thực khiến cho trong trái tim cô cũng dấy lên không biết bao nhiêu trận cuồng phong, biển động sóng to gió lớn…
Cô mới làm cái gì vậy chứ, chẳng phải vừa trở thành một “con mèo nhìn chằm chằm vào đũng quần” danh xứng với thực sao. Thật đáng hổ thẹn mà…, tiểu khả ái cô đường đường là một hoa khôi của trường còn chưa từng yêu ai, tại sao lại có thể làm ra chuyện hạ lưu như nhìn trộm con trai chứ, đúng là cô lẫy lừng cả một đời mà…
Chỉ có điều, A… Anh, anh ta, có một cái bọc thật lớn cất giấu dưới quần lót của mình… Phình to lên… Thùng thình…
Lớp vải đen bó sát này gượng gạo bọc quanh hình dáng to dài và hùng vĩ bên dưới. Ngay cả khi nó vẫn đang trong trạng thái say ngủ, người ta chỉ đơn giản nhìn một cái vẫn có thể nhận ra kích thước của thứ kia hẳn phải thật đồ sộ nếu nó thức dậy…
Tuy nhiên còn chưa nhìn rõ lắm, Thư mèo con muốn xem cho kỹ càng hơn, nhưng kết quả là buồn như mất sổ gạo vì phát hiện ra rằng ai đó đã mặc áo choàng tắm vào, che phủ thân hình đẹp của mình cực kỳ kỹ. Hoa Tỷ Thần tiến lại và xoa xoa đầu của cô, tìm một món đồ chơi quả cầu lông cho cô, và rồi phải đi đến phòng học để làm bài tập.
Thư mèo con vô cùng chán nản nhảy lên ghế sô pha nhà Hoa Tỷ Thần và cuộn mình lại thành một đống, đôi tai nhỏ cụp xuống một cách không vui. Người chủ kiểu gì thế…, không chơi đùa với cô, hơn nữa làm gì mà phải bọc kín như vậy, ôi chao cô mới chỉ có thể liếc thấy qua một cái, có điều nghe nói là nếu như…
Nếu như vật kia của chàng trai lớn khỏe sẽ làm cho cô gái đạt đến cực khoái sướng muốn chết. Xem ra phải mười tám xăng ti mét mới tương đối ổn, liền nhìn một cái bọc lớn giấu dưới quần lót của Hoa Tỷ Thần, kích thước đó chắc hẳn phải là tám chín không thì cũng mười… Cũng không biết, liệu sẽ có cảm giác như thế nào nếu cô và Hoa Tỷ Thần làm chuyện tế nhị trên giường? Phải chăng đó chính là loại cảm giác tiêu hồn thực cốt, đê mê ngây ngất trong truyền thuyết…
Chờ đã…, cô đang nghĩ cái gì vậy! Ai da, bây giờ cô vẫn chỉ là một con mèo nhỏ, còn muốn gây lộn xộn gì nữa, cũng không biết liệu đời này cô có thể phục hồi cơ thể người của mình hay không…
A…, thật đáng xấu hổ mà…, đúng là vật háo sắc…, rốt cuộc có mấy cái thứ gì trong đầu con mèo con như cô vậy chứ? Làm thế nào mà suy nghĩ của cô lại trở nên hỗn loạn hoặc khát khao như thế sau khi cô trở thành một con mèo con, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là làm như thế nào cô mới có thể biến đổi trở lại cơ thể người một lần nữa?
Thư mèo con càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng thấy uất ức, lúc Hoa Tỷ Thần làm xong việc bận của mình thì liền trông thấy cuộn lông nhỏ trên ghế sô pha vừa hết sức đáng thương, lại cũng rất đáng yêu, vốn anh định làm cho vật nhỏ một cái ổ chỗ ghế sô pha, nhưng kết quả bây giờ nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch có chút ỉu xìu của Tiểu Mặc Nhi, lại khiến anh nhớ đến cô gái mà anh khắc cốt ghi tâm kia, mà ngay cả cái vẻ u sầu cũng đều gần giống như nhau vậy.
Hoa Tỷ Thần nhất thời mềm lòng, sợ vật nhỏ này đã quen đi lang thang vì thế mà mới về nhà mình thì cảm thấy bất an, hắn âu yếm sờ sờ lên đôi tai nhỏ bơ phờ của Tiểu Mặc Nhi, sau đó liền ôm theo vật nhỏ trở về phòng ngủ của mình rồi nhẹ nhàng đặt cuộn lông xù nhỏ mềm mại lên trên giường lớn: “Tiểu Mặc Nhi, có phải mày buồn ngủ rồi hay không? Nào, để chủ nhân đưa mày đi nghỉ ngơi cho tốt được chứ, hôm nay mày tạm chịu thiệt thòi cùng chen chúc trên một cái giường lớn với chủ nhân được không? Mày ngủ bên trái, tao ngủ bên phải…”
Vốn Thư mèo con còn đang ưu tư, ăn năn hối hận thì nghe thấy bốn chữ “chen chúc trên một cái giường lớn” làm cho giật mình một cái, chen nhau trên một cái giường á? Chen chúc trên một cái giường lớn! Cô không khỏi kêu lên: “Meo, meo, meo!”
Không không không.
Đang đùa cái gì thế? Cô nam quả nữ!
Thư mèo con đang chuẩn bị chống cự quyết liệt, cô khổ sở trèo lên khỏi chăn đệm mềm mại và chuẩn bị trịnh trọng phản đối Hoa Tỷ Thần. Tuy nhiên, một bức ảnh đứng thẳng trên tủ đầu giường bên cạnh đã thu hút sự chú ý của cô. Cô gái trong ảnh có đôi mắt sáng thiện lương, cười tươi đến mức mặt mày xinh đẹp như hoa đào. Cô gái trong tấm hình lại thực sự chính là mình!
Đó là Thư Khuynh Mặc cô, và có vẻ như bức ảnh đã được chụp một cách bí mật. Hoa Tỷ Thần đặt bức hình của cô ở trên đầu giường và còn gọi con vật cưng nhỏ mình mới nuôi bằng tên cô. Trời ơi, có thể nào, có lẽ nào là Hoa Tỷ Thần đã luôn yêu thầm cô……
“Rất xinh đẹp và dễ thương phải không? Tên của cô ấy là Khuynh Mặc.
Tên của mày được đặt theo tên của cô ấy, Tiểu Mặc Nhi. Mày nói xem chúng ta muốn cô ấy làm nữ chủ nhân của mày thì có được không? Cô ấy sống ở tầng trên. Tao chuyển đến đây chính là bởi vì cô ấy sống ở chỗ này, vốn đã nghĩ rằng ở gần sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích, thế mà cả ngày kẻ lừa đảo nhỏ kia đều đi sớm về khuya. Đã một hai tháng kể từ khi tao chuyển đến đây mà thật sự là chưa gặp được cô ấy dù chỉ một lần…” Thấy Tiểu Mặc Nhi đang nhìn chằm chằm vào đầu giường, Hoa Tỷ Thần cầm tấm ảnh chụp lên và rủ rỉ giới thiệu với vật nhỏ nữ chủ nhân tương lai của nó.
Nhìn nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ trong bức ảnh, Hoa Tỷ Thần cũng bị nụ cười như vậy lây nhiễm, đôi mắt anh sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch lên, vươn ngón tay dài đến tấm kính rồi điểm một cái vào chóp mũi thẳng tắp của người đẹp trong ảnh: “Chỉ có điều tựa hồ có cảm giác con đường theo đuổi vợ hơi gánh nặng đường xa, bình thường tao luôn thích quản cô ấy, chẳng qua là để gây sự chú ý với cô ấy mà thôi, thế mà hôm nay kẻ gây rối nhỏ này đã trốn giờ tự học. Đợi xem ngày mai tao sẽ phạt cô ấy như thế nào… Quái lạ, tao nói những thứ này cho con mèo con mày làm gì chứ? Đã khuya rồi, Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn đi ngủ thôi… Ngủ ngon nhé, bảo bối Khuynh Mặc của anh.”
Hoa Tỷ Thần hôn một cái trên khóe miệng Thư Khuynh Mặc đang mỉm cười trong bức ảnh rồi mới để lại bức ảnh lên đầu giường, anh tự tay đặt vật cưng nhỏ của mình sang phía bên kia giường lớn, cẩn thận lấy một góc chăn bông mỏng đắp lên trên bụng tuyết trắng của nó xong, lúc này mới cầm điều khiển để tắt bóng đèn sáng trưng trong phòng ngủ đi, sau đó cởi áo choàng tắm trên người, nằm ườn ra trên giường lớn mà ngủ.
Hoa Tỷ Thần ngủ rất ngon, hơi thở của anh liền trở nên bình ổn và nhẹ nhàng chỉ sau chốc lát, nhưng Thư Khuynh Mặc hoàn toàn không thể ngủ được, ngày hôm nay thật là quá mức giả tưởng, phảng phất giống như một giấc mộng hư vô viển vông.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Hơn nữa, một đoạn hội thoại vừa rồi chứa rất nhiều thông tin, Hoa, Hoa Tỷ Thần thật sự thích cô, còn thân mật gọi cô là kẻ gây sự nhỏ, tình nhân trong mộng của muôn vàn nữ sinh ở trường lại thích cô, vừa nghĩ đến điều này thì dường như lòng ham phù phiếm nhỏ bé của cô đã nhận được một chút thỏa mãn nho nhỏ, nếu như, nếu là anh chủ động tới truy lời của cô, cô…
Với ánh sáng xanh nhạt của bóng đèn ngủ nhỏ nhoi trong phòng, Thư Khuynh Mặc khẽ cọ vào người Hoa Tỷ Thần, cô cố gắng duỗi hai miếng đệm thịt hồng nhỏ mềm mại ra trên gối trước mặt Hoa Tỷ Thần, cô sáp lại nhìn kỹ thiếu niên đang say sưa ngủ mơ kia, với mái tóc đen ngắn hất lên qua trán để lộ rõ ra khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan lập thể lại càng toát ra nét tao nhã khiêm tốn.
Bên cạnh đó, Thư mèo con lại đè mũi chân và liếc nhìn xuống dưới tấm chăn mỏng che phủ lên vóc dáng và khí phách cường tráng của Hoa Tỷ Thần.
Bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài to, cả cơ bụng sôcôla rắn chắc hấp dẫn, thậm chí còn cái vốn liếng gì mà có kích thước ấn tượng trông như mười tám xăng ti mét. Chà, đợi khi cô khôi phục cơ thể người, anh sẽ đến theo đuổi cô. Vậy thì cô ấy mà, sẽ miễn cưỡng đồng ý đàm phán với anh về tình yêu oanh liệt ngọt ngào vui buồn lẫn lộn…
Nếu cô trở thành bạn gái của anh, vậy thì anh không được lúc nào cũng quản đầu quản chân cô, bằng không, bằng không cô sẽ không cho phép anh hôn cô, để cho anh cả đời chỉ có thể hôn ảnh chụp mà thôi, hừ, Thư mèo con tính toán rõ ràng đâu ra đấy.
Kết quả miếng đệm thịt nhỏ trắng nõn mềm mại dưới chân đột nhiên trượt xuống, bởi vì trước đó cô sáp lại rất gần để nhìn kỹ bộ dạng của Hoa Tỷ Thần, trọng tâm meo meo gầy nhỏ của cô không ổn định mà người bị nghiêng ngả một cái, sau đó miệng dường như bị cái gì đó mềm mại va vào…
A…, cô, cô đã hôn lên miệng Hoa Tỷ Thần…
Mới vừa rồi còn bảo để cho anh hôn ảnh cả đời mà lại chủ động đi hôn thế này! Vả mặt cũng không nên đến quá nhanh như vậy chứ, Thư Khuynh Mặc cảm thấy da mặt mình lập tức bỏng rát…, khoan, không chỉ mặt, mà mơ hồ cả tứ chi cũng đều bốc hỏa lên, dường như khắp nơi trong cơ thể có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, khó chịu, thật là khó chịu…
Thư Khuynh Mặc khó chịu nhắm mắt lại, hơi thở mong manh không khỏi rên rỉ như than: “A… Khó chịu quá…”
Chờ một chút…, ôi, đây không phải là tiếng meo meo!
Thư Khuynh Mặc đã nhận thấy sự khác thường trong cơ thể mình, cảm giác nóng rực đang từ từ biến mất, còn với loại xúc cảm này trong thân thể, cô, hình như cô đã biến trở lại!
Đêm thứ sáu (6) Bàn tay nhỏ bé động vào dương vật to và cứng, có khốn nạn không cơ chứ.
Như đang đặt mình vào biển lửa rực cháy trong bao siết chặt, dù lúc này Thư Khuynh Mặc đã đầm đìa mồ hôi rất bứt dứt và khó chịu nhưng lòng cô lại tràn đầy niềm vui mừng và sự mong đợi, bởi vì cô giống như, giống như thể thực sự đang chầm chậm biến đổi trở lại cơ thể con người…
Thư Khuynh Mặc lờ mờ cảm giác được thân thể mềm mại của mình cấp tốc giãn ra kéo dài như cành liễu, sau khi cô khôi phục lại thân hình thì cả tấm nệm êm ái dưới thân dường như cũng có chút lõm xuống do bị sức nặng của cơ thể đè lên…
Cảm giác nóng ran và nhói nhói đang dâng lên trong cơ thể đến rồi đi nhanh chóng, cơn đau như thiêu đốt kia dường như dần tan biến khi cơ thể cô hoàn toàn khôi phục, đợi đến khi dấu vết cuối cùng của cảm giác bỏng rát cũng biến mất, Thư Khuynh Mặc có hơi thở hổn hển lúc này mới thử mở mắt ra, đây là, đã được khôi phục rồi sao…
Nhưng lại không ngờ rằng thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hàng mi dày và dài của Hoa Tỷ Thần khi nhắm mắt lại, phía bên dưới mí mắt hiện lên một bóng mực mờ ảo.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Thư Khuynh Mặc hơi ngẩng đầu lên và ánh mắt chuyển động, đôi mắt nho đen tựa như nước của cô lại đảo qua nhìn vòng xung quanh. Tất cả đồ đạc bày trí có kích thước lớn nhỏ phù hợp. Cô không còn nhìn mọi thứ giống như qua một chiếc kính lúp, tuyệt quá, cuối cùng cũng khôi phục thị giác của con người bình thường, cô thực sự đã biến trở lại, Thư Khuynh Mặc cảm thấy mắt mình chảy nước, quả nhiên là nước mắt rưng rưng vì tràn đầy xúc động…
Tuy nhiên, ôi lông mi của Hoa Tỷ Thần có vẻ còn dài hơn so với của con gái, song trông vẫn không được cong lên như lông mi đẹp đẽ của cô… A…, Chờ đã…, tại sao thứ cô nhìn thấy đầu tiên lại là lông mi được phóng đại của Hoa Tỷ Thần? Hở?
Thư Khuynh Mặc không kìm được mừng rỡ để rồi sau khi xem xét kỹ càng mới nhận ra lúc này môi mình vẫn còn kề sát với môi Hoa Tỷ Thần, A…, là do cô vừa vô tình va vào miệng ai đó khi cô vẫn chỉ là một con mèo sữa nhỏ. Nhưng bây giờ cô đã khôi phục cơ thể người của mình rồi, có vẻ như cô rất không rụt rè cũng không ngại ngùng, lẳng lặng tranh thủ nhìn trộm người thân thương trong khi chàng đang ngủ say…
Cô nàng Thư Khuynh Mặc da mặt cực mỏng thừa nhận mình khá dè dặt và ngại ngùng, nhất là khi cô ý thức được bây giờ mình đang trần như nhộng nằm cạnh một nam sinh, thậm chí lại còn duy trì trong tình trạng chủ động trao nụ hôn! Trời ạ! Điều này! Cô vẫn còn là một tiểu khả ái trong sáng chưa từng trải qua yêu đương! Cô phải thừa cơ rời đi ngay khi mà Hoa Tỷ Thần còn chưa tỉnh.
Tiểu khả ái ngây thơ muốn tranh thủ mà lặng lẽ trốn đi trong lúc người nào đó đang ngủ say, ai ngờ vừa định ra tay thì liền phát hiện toàn thân mình căn bản yếu ớt không thể cử động được, lúc này thân thể mềm nhũn, giống như là phen này “thành công biến thân” đã rút cạn năng lượng toàn thân của cô, chết tiệt, cơ thể trở nên mất kiểm soát và không thể điều khiển được. Đây là cái tình huống gì vậy chứ? Có phải là di chứng của việc biến hình thành công không?
Thư Khuynh Mặc lo lắng đến độ phát khóc, cô chỉ muốn quay đầu đi tránh khỏi gặm đôi môi mỏng trên cái miệng nhỏ nhắn của ai đó như bây giờ, thế nhưng đầu cô lại nặng đến mức không nhấc lên được, cô cùng lắm chỉ có thể lê chầm chậm vài lần coi như có chút ít còn hơn không.
Bởi vì dùng sức lực toàn thân, chính mình không chỉ có cánh môi mềm như hoa hồng không thể di dời đi, ngược lại còn mơ hồ cọ xát lên môi Hoa Tỷ Thần đầy lưu luyến, thậm chí nôn nóng đến cả cái lưỡi đinh hương cũng không nhịn được mà thè ra liếm bờ môi hơi mát lạnh của người ta, như đôi tình nhân bé bỏng với tình cảm vô bờ bến…
A, Thư Khuynh Mặc, người vừa xấu hổ vừa tức giận thêm, cảm thấy hai gò má mình đỏ bừng, đã cùng anh như vậy lại còn dụi môi qua lại, có lẽ cũng sẽ không làm gì cả đâu! Chờ đã…, bây giờ cánh tay của cô đang đặt ở chỗ nào? Sao lại có cảm giác vị trí quá là lạ như thế!
Ban đầu miếng đệm thịt nhỏ để ở mép chăn bông mỏng, nhưng do đã khôi phục lại cơ thể người nên sau khi duỗi cánh tay trắng ra, bàn tay nhỏ bé liền trực tiếp nghiêng nghiêng leo lên cơ bụng rắn chắc, mạnh mẽ và nóng bỏng của ai đó, khuỷu tay khẽ ma sát vài cái, đôi khi có thể chạm thấy đường cong da thịt mềm dẻo và uyển chuyển kia rõ rệt, a…, quả nhiên là sờ vào cũng giống như cô đã tưởng tượng trước đây…
Thư Khuynh Mặc vô cùng khinh thường những ý nghĩ thoáng qua trong đầu, a…, hình như có vài sợi lông dày, mềm và bồng bềnh đang cọ cọ vào cổ tay mảnh khảnh của cô, bởi vì bàn tay nhỏ bé này bị nhồn nhột nên xoa xoa vài lần theo vô thức, ưm, đã chạm phải cái thứ gì bằng đầu ngón tay vậy nhỉ? Bên trong lớp vải trơn đựng đầy một bao lớn, có
hơi cứng, lại hơi mềm, có vẻ rất nóng bỏng, đây là cái gì?
“A… Trời ơi…” Đầu Thư Khuynh Mặc ầm một tiếng nổ tung, gương mặt trắng nõn theo đó cũng nổ ra hai quả pháo hoa đỏ ửng lộng lẫy, chết mất thôi!
Cô nhớ lại trước đó từng nhìn thấy thứ căng phồng thành một bọc to dưới quần lót viên đạn màu đen, lúc này mới giật mình bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên thứ dài nóng ở nửa thân dưới của người đang ngủ say.
Thư Khuynh Mặc vội vàng muốn rút tay lại nhưng có lẽ vì toàn thân không có chút sức lực nào, bàn tay nhỏ bé không rút lại, ngược lại lòng bàn tay nõn nà còn ấn xuống, xoa nắn trên thứ nóng bỏng kia một cái, dục vọng lửa nóng đã mơ hồ có xu thế thức tỉnh làm sao chịu đựng được khiêu khích như vậy, ngay lúc này lập tức nhiệt tình dào dạt vểnh lên trướng lên, cứng rắn chọc vào lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh của Thư Khuynh Mặc…
Ôi chao, chết người mất! Cô, cô chính là cô gái trong sáng ngây thơ, sao lại, sao lại… Sao lại sờ đến thứ kia của đàn ông! Hơn nữa, thứ kia còn càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng to ra, càng ngày càng cứng, cô thấy, có lẽ quần lót viên đạn khéo léo này của Hoa Tỷ Thần sợ rằng sắp không chứa được nữa rồi…
Trong lúc giãy giụa, thứ to lớn cực kỳ cứng rắn kia cũng nặng nề nóng lên, trướng to trong lòng bàn tay cô, Thư Khuynh Mặc cũng cảm thấy thân thể mình như chạm vào điện, chỗ vú không ngừng sưng lên, cột sống tê rần, bụng dưới tê dại, nơi giữa hai chân không thể nói ra cũng đã dâng lên dòng nước ẩm ướt lầy lội, đôi chân thon dài cũng không kiềm lòng được xoắn chặt vào nhau…
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Toàn thân Thư Khuynh Mặc không có sức lực không cử động được, da mặt nóng bừng, chóp mũi dường như còn quanh quẩn hơi thở đàn ông lẫn với hương thơm cây cỏ tươi mát trên người đang nằm bên cạnh, trong lòng cũng lan tràn một khao khát kỳ lạ không nói rõ được, hơi thở Thư Khuynh Mặc hỗn loạn, cô liều mạng cắn cánh môi đỏ, giống như làm vậy có thể khiến cô nuốt lại tiếng rên rỉ giống như oanh vàng kêu khóc vừa bật ra khỏi miệng vậy: “A…”
Thư Khuynh Mặc khóc không ra nước mắt, giờ phút này hận không thể mình vẫn là con mèo nhỏ chỉ biết kêu meo meo, có thế nào cô cũng không ngờ được sau khi khôi phục lại rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy… Cứu cô với…
Cô chỉ có thể cầu xin thượng đế phù hộ làm cho Hoa Tỷ Thần ngủ say hơn nữa, cầu xin Vương mẫu nương nương Ngọc hoàng đại đế phù hộ cho cô nhanh chóng khôi phục sức lực không còn không thể nhúc nhích được như vậy, cầu xin Tây thiên phật tổ phù hộ…
Nhưng mà có lẽ Thư Khuynh Mặc thử hết mọi thứ khi tuyệt vọng, không thành tâm bái lạy, thần phật quá lẫn lộn, cũng có thể là hơi thở dốc của Thư Khuynh Mặc quá mức mềm mại quyến rũ, tóm lại Thư Khuynh Mặc trơ mắt nhìn đôi mi dài dày rậm cong lên của Hoa Tỷ Thần bắt đầu run rẩy chuyển động…
Nhìn đôi mắt sâu như bầu trời đầy sao của Hoa Tỷ Thần mơ màng mở ra xong, nhịp tim Thư Khuynh Mặc đập như sắp nhảy lên cổ họng đến nơi, nhưng mà cô không ngờ sau khi người nào đó mở mắt vẫn là dáng vẻ mờ mịt ngái ngủ, sau khi nhìn thấy cô xong cũng không hề kinh ngạc chút nào, đôi mắt lim dim và lông mi dài nhấp nháy mấy lần, chẳng qua chỉ nặng nề hôn mấy cái lên cánh môi ngọt ngào của cô, sau đó nhanh chóng khép mắt lại.
Động tác trên tay Hoa Tỷ Thần không hề ngừng lại, cánh tay dài ôm hết thân thể trần trụi như ngọc của Thư Khuynh Mặc vào lòng xoa nắn, miệng nỉ non hàm hồ nói: “Quỷ nhỏ gây sự, không những ban ngày trốn học, ban đêm còn dám vào giấc mơ của anh gây chuyện ầm ĩ… Quỷ nhỏ gây sự thích ăn đòn có phải không, lén hôn anh còn không tính, lại còn dám ngấp nghé chim to của lớp trưởng đại nhân này, bàn tay nhỏ nhắn động vào chim to cứng rắn, có phải quỷ nhỏ gây sự thèm bị làm không hả…”
Nhất là khi Hoa Tỷ Thần càng ngày càng gần, một con tiểu sắc mèo nào đó vô cùng ẩn nhẫn mà kiềm chế khi nhìn kỹ hết bờ vai làm cho người ta thèm muốn, vòng eo thon gọn và đôi chân dài kia của Hoa Tỷ Thần, căn bản càng xem càng không thể kiềm chế được tâm trạng muốn nhìn của chính mình.
Hơn nữa vừa rồi cái tên này thấy hết thân thể meo meo của cô, cho nên cô thu lãi này một chút cũng chưa đủ! Nghĩ đến điều này, ánh mắt cô đảo qua rất yên tâm thoải mái, càng kiềm chế ý muốn ngắm trộm thì càng suồng sã hơn. Sự tò mò và thôi thúc giống như ngọn lửa nhỏ lan ra từng chút một và trở thành ngọn lửa trên thảo nguyên.
Thư Khuynh Mặc cảm giác không biết mình bị ma quỷ dẫn lối mê hoặc thế nào, con ngươi màu xanh ngắt của mèo không thể tránh né mà chỉ tập trung vào phần cơ thể duy nhất được che đậy của Hoa Tỷ Thần.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Đường cong dẻo dai của nhân ngư chìm dưới chiếc quần lót hình viên đạn màu đen có thêu chữ, vừa liếc nhìn qua, Thư tiểu sắc mèo đã cảm thấy mặt mình như phát sốt. Cô gật gù đắc ý dời mắt đi, thậm chí bộ dạng còn liếm lên chiếc đĩa giả vờ điềm nhiên như không có việc gì vậy, nhưng cái nhìn kinh hồng thoáng qua vừa rồi quả thực khiến cho trong trái tim cô cũng dấy lên không biết bao nhiêu trận cuồng phong, biển động sóng to gió lớn…
Cô mới làm cái gì vậy chứ, chẳng phải vừa trở thành một “con mèo nhìn chằm chằm vào đũng quần” danh xứng với thực sao. Thật đáng hổ thẹn mà…, tiểu khả ái cô đường đường là một hoa khôi của trường còn chưa từng yêu ai, tại sao lại có thể làm ra chuyện hạ lưu như nhìn trộm con trai chứ, đúng là cô lẫy lừng cả một đời mà…
Chỉ có điều, A… Anh, anh ta, có một cái bọc thật lớn cất giấu dưới quần lót của mình… Phình to lên… Thùng thình…
Lớp vải đen bó sát này gượng gạo bọc quanh hình dáng to dài và hùng vĩ bên dưới. Ngay cả khi nó vẫn đang trong trạng thái say ngủ, người ta chỉ đơn giản nhìn một cái vẫn có thể nhận ra kích thước của thứ kia hẳn phải thật đồ sộ nếu nó thức dậy…
Tuy nhiên còn chưa nhìn rõ lắm, Thư mèo con muốn xem cho kỹ càng hơn, nhưng kết quả là buồn như mất sổ gạo vì phát hiện ra rằng ai đó đã mặc áo choàng tắm vào, che phủ thân hình đẹp của mình cực kỳ kỹ. Hoa Tỷ Thần tiến lại và xoa xoa đầu của cô, tìm một món đồ chơi quả cầu lông cho cô, và rồi phải đi đến phòng học để làm bài tập.
Thư mèo con vô cùng chán nản nhảy lên ghế sô pha nhà Hoa Tỷ Thần và cuộn mình lại thành một đống, đôi tai nhỏ cụp xuống một cách không vui. Người chủ kiểu gì thế…, không chơi đùa với cô, hơn nữa làm gì mà phải bọc kín như vậy, ôi chao cô mới chỉ có thể liếc thấy qua một cái, có điều nghe nói là nếu như…
Nếu như vật kia của chàng trai lớn khỏe sẽ làm cho cô gái đạt đến cực khoái sướng muốn chết. Xem ra phải mười tám xăng ti mét mới tương đối ổn, liền nhìn một cái bọc lớn giấu dưới quần lót của Hoa Tỷ Thần, kích thước đó chắc hẳn phải là tám chín không thì cũng mười… Cũng không biết, liệu sẽ có cảm giác như thế nào nếu cô và Hoa Tỷ Thần làm chuyện tế nhị trên giường? Phải chăng đó chính là loại cảm giác tiêu hồn thực cốt, đê mê ngây ngất trong truyền thuyết…
Chờ đã…, cô đang nghĩ cái gì vậy! Ai da, bây giờ cô vẫn chỉ là một con mèo nhỏ, còn muốn gây lộn xộn gì nữa, cũng không biết liệu đời này cô có thể phục hồi cơ thể người của mình hay không…
A…, thật đáng xấu hổ mà…, đúng là vật háo sắc…, rốt cuộc có mấy cái thứ gì trong đầu con mèo con như cô vậy chứ? Làm thế nào mà suy nghĩ của cô lại trở nên hỗn loạn hoặc khát khao như thế sau khi cô trở thành một con mèo con, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là làm như thế nào cô mới có thể biến đổi trở lại cơ thể người một lần nữa?
Thư mèo con càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng thấy uất ức, lúc Hoa Tỷ Thần làm xong việc bận của mình thì liền trông thấy cuộn lông nhỏ trên ghế sô pha vừa hết sức đáng thương, lại cũng rất đáng yêu, vốn anh định làm cho vật nhỏ một cái ổ chỗ ghế sô pha, nhưng kết quả bây giờ nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch có chút ỉu xìu của Tiểu Mặc Nhi, lại khiến anh nhớ đến cô gái mà anh khắc cốt ghi tâm kia, mà ngay cả cái vẻ u sầu cũng đều gần giống như nhau vậy.
Hoa Tỷ Thần nhất thời mềm lòng, sợ vật nhỏ này đã quen đi lang thang vì thế mà mới về nhà mình thì cảm thấy bất an, hắn âu yếm sờ sờ lên đôi tai nhỏ bơ phờ của Tiểu Mặc Nhi, sau đó liền ôm theo vật nhỏ trở về phòng ngủ của mình rồi nhẹ nhàng đặt cuộn lông xù nhỏ mềm mại lên trên giường lớn: “Tiểu Mặc Nhi, có phải mày buồn ngủ rồi hay không? Nào, để chủ nhân đưa mày đi nghỉ ngơi cho tốt được chứ, hôm nay mày tạm chịu thiệt thòi cùng chen chúc trên một cái giường lớn với chủ nhân được không? Mày ngủ bên trái, tao ngủ bên phải…”
Vốn Thư mèo con còn đang ưu tư, ăn năn hối hận thì nghe thấy bốn chữ “chen chúc trên một cái giường lớn” làm cho giật mình một cái, chen nhau trên một cái giường á? Chen chúc trên một cái giường lớn! Cô không khỏi kêu lên: “Meo, meo, meo!”
Không không không.
Đang đùa cái gì thế? Cô nam quả nữ!
Thư mèo con đang chuẩn bị chống cự quyết liệt, cô khổ sở trèo lên khỏi chăn đệm mềm mại và chuẩn bị trịnh trọng phản đối Hoa Tỷ Thần. Tuy nhiên, một bức ảnh đứng thẳng trên tủ đầu giường bên cạnh đã thu hút sự chú ý của cô. Cô gái trong ảnh có đôi mắt sáng thiện lương, cười tươi đến mức mặt mày xinh đẹp như hoa đào. Cô gái trong tấm hình lại thực sự chính là mình!
Đó là Thư Khuynh Mặc cô, và có vẻ như bức ảnh đã được chụp một cách bí mật. Hoa Tỷ Thần đặt bức hình của cô ở trên đầu giường và còn gọi con vật cưng nhỏ mình mới nuôi bằng tên cô. Trời ơi, có thể nào, có lẽ nào là Hoa Tỷ Thần đã luôn yêu thầm cô……
“Rất xinh đẹp và dễ thương phải không? Tên của cô ấy là Khuynh Mặc.
Tên của mày được đặt theo tên của cô ấy, Tiểu Mặc Nhi. Mày nói xem chúng ta muốn cô ấy làm nữ chủ nhân của mày thì có được không? Cô ấy sống ở tầng trên. Tao chuyển đến đây chính là bởi vì cô ấy sống ở chỗ này, vốn đã nghĩ rằng ở gần sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích, thế mà cả ngày kẻ lừa đảo nhỏ kia đều đi sớm về khuya. Đã một hai tháng kể từ khi tao chuyển đến đây mà thật sự là chưa gặp được cô ấy dù chỉ một lần…” Thấy Tiểu Mặc Nhi đang nhìn chằm chằm vào đầu giường, Hoa Tỷ Thần cầm tấm ảnh chụp lên và rủ rỉ giới thiệu với vật nhỏ nữ chủ nhân tương lai của nó.
Nhìn nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ trong bức ảnh, Hoa Tỷ Thần cũng bị nụ cười như vậy lây nhiễm, đôi mắt anh sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch lên, vươn ngón tay dài đến tấm kính rồi điểm một cái vào chóp mũi thẳng tắp của người đẹp trong ảnh: “Chỉ có điều tựa hồ có cảm giác con đường theo đuổi vợ hơi gánh nặng đường xa, bình thường tao luôn thích quản cô ấy, chẳng qua là để gây sự chú ý với cô ấy mà thôi, thế mà hôm nay kẻ gây rối nhỏ này đã trốn giờ tự học. Đợi xem ngày mai tao sẽ phạt cô ấy như thế nào… Quái lạ, tao nói những thứ này cho con mèo con mày làm gì chứ? Đã khuya rồi, Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn đi ngủ thôi… Ngủ ngon nhé, bảo bối Khuynh Mặc của anh.”
Hoa Tỷ Thần hôn một cái trên khóe miệng Thư Khuynh Mặc đang mỉm cười trong bức ảnh rồi mới để lại bức ảnh lên đầu giường, anh tự tay đặt vật cưng nhỏ của mình sang phía bên kia giường lớn, cẩn thận lấy một góc chăn bông mỏng đắp lên trên bụng tuyết trắng của nó xong, lúc này mới cầm điều khiển để tắt bóng đèn sáng trưng trong phòng ngủ đi, sau đó cởi áo choàng tắm trên người, nằm ườn ra trên giường lớn mà ngủ.
Hoa Tỷ Thần ngủ rất ngon, hơi thở của anh liền trở nên bình ổn và nhẹ nhàng chỉ sau chốc lát, nhưng Thư Khuynh Mặc hoàn toàn không thể ngủ được, ngày hôm nay thật là quá mức giả tưởng, phảng phất giống như một giấc mộng hư vô viển vông.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Hơn nữa, một đoạn hội thoại vừa rồi chứa rất nhiều thông tin, Hoa, Hoa Tỷ Thần thật sự thích cô, còn thân mật gọi cô là kẻ gây sự nhỏ, tình nhân trong mộng của muôn vàn nữ sinh ở trường lại thích cô, vừa nghĩ đến điều này thì dường như lòng ham phù phiếm nhỏ bé của cô đã nhận được một chút thỏa mãn nho nhỏ, nếu như, nếu là anh chủ động tới truy lời của cô, cô…
Với ánh sáng xanh nhạt của bóng đèn ngủ nhỏ nhoi trong phòng, Thư Khuynh Mặc khẽ cọ vào người Hoa Tỷ Thần, cô cố gắng duỗi hai miếng đệm thịt hồng nhỏ mềm mại ra trên gối trước mặt Hoa Tỷ Thần, cô sáp lại nhìn kỹ thiếu niên đang say sưa ngủ mơ kia, với mái tóc đen ngắn hất lên qua trán để lộ rõ ra khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan lập thể lại càng toát ra nét tao nhã khiêm tốn.
Bên cạnh đó, Thư mèo con lại đè mũi chân và liếc nhìn xuống dưới tấm chăn mỏng che phủ lên vóc dáng và khí phách cường tráng của Hoa Tỷ Thần.
Bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài to, cả cơ bụng sôcôla rắn chắc hấp dẫn, thậm chí còn cái vốn liếng gì mà có kích thước ấn tượng trông như mười tám xăng ti mét. Chà, đợi khi cô khôi phục cơ thể người, anh sẽ đến theo đuổi cô. Vậy thì cô ấy mà, sẽ miễn cưỡng đồng ý đàm phán với anh về tình yêu oanh liệt ngọt ngào vui buồn lẫn lộn…
Nếu cô trở thành bạn gái của anh, vậy thì anh không được lúc nào cũng quản đầu quản chân cô, bằng không, bằng không cô sẽ không cho phép anh hôn cô, để cho anh cả đời chỉ có thể hôn ảnh chụp mà thôi, hừ, Thư mèo con tính toán rõ ràng đâu ra đấy.
Kết quả miếng đệm thịt nhỏ trắng nõn mềm mại dưới chân đột nhiên trượt xuống, bởi vì trước đó cô sáp lại rất gần để nhìn kỹ bộ dạng của Hoa Tỷ Thần, trọng tâm meo meo gầy nhỏ của cô không ổn định mà người bị nghiêng ngả một cái, sau đó miệng dường như bị cái gì đó mềm mại va vào…
A…, cô, cô đã hôn lên miệng Hoa Tỷ Thần…
Mới vừa rồi còn bảo để cho anh hôn ảnh cả đời mà lại chủ động đi hôn thế này! Vả mặt cũng không nên đến quá nhanh như vậy chứ, Thư Khuynh Mặc cảm thấy da mặt mình lập tức bỏng rát…, khoan, không chỉ mặt, mà mơ hồ cả tứ chi cũng đều bốc hỏa lên, dường như khắp nơi trong cơ thể có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, khó chịu, thật là khó chịu…
Thư Khuynh Mặc khó chịu nhắm mắt lại, hơi thở mong manh không khỏi rên rỉ như than: “A… Khó chịu quá…”
Chờ một chút…, ôi, đây không phải là tiếng meo meo!
Thư Khuynh Mặc đã nhận thấy sự khác thường trong cơ thể mình, cảm giác nóng rực đang từ từ biến mất, còn với loại xúc cảm này trong thân thể, cô, hình như cô đã biến trở lại!
Đêm thứ sáu (6) Bàn tay nhỏ bé động vào dương vật to và cứng, có khốn nạn không cơ chứ.
Như đang đặt mình vào biển lửa rực cháy trong bao siết chặt, dù lúc này Thư Khuynh Mặc đã đầm đìa mồ hôi rất bứt dứt và khó chịu nhưng lòng cô lại tràn đầy niềm vui mừng và sự mong đợi, bởi vì cô giống như, giống như thể thực sự đang chầm chậm biến đổi trở lại cơ thể con người…
Thư Khuynh Mặc lờ mờ cảm giác được thân thể mềm mại của mình cấp tốc giãn ra kéo dài như cành liễu, sau khi cô khôi phục lại thân hình thì cả tấm nệm êm ái dưới thân dường như cũng có chút lõm xuống do bị sức nặng của cơ thể đè lên…
Cảm giác nóng ran và nhói nhói đang dâng lên trong cơ thể đến rồi đi nhanh chóng, cơn đau như thiêu đốt kia dường như dần tan biến khi cơ thể cô hoàn toàn khôi phục, đợi đến khi dấu vết cuối cùng của cảm giác bỏng rát cũng biến mất, Thư Khuynh Mặc có hơi thở hổn hển lúc này mới thử mở mắt ra, đây là, đã được khôi phục rồi sao…
Nhưng lại không ngờ rằng thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hàng mi dày và dài của Hoa Tỷ Thần khi nhắm mắt lại, phía bên dưới mí mắt hiện lên một bóng mực mờ ảo.
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Thư Khuynh Mặc hơi ngẩng đầu lên và ánh mắt chuyển động, đôi mắt nho đen tựa như nước của cô lại đảo qua nhìn vòng xung quanh. Tất cả đồ đạc bày trí có kích thước lớn nhỏ phù hợp. Cô không còn nhìn mọi thứ giống như qua một chiếc kính lúp, tuyệt quá, cuối cùng cũng khôi phục thị giác của con người bình thường, cô thực sự đã biến trở lại, Thư Khuynh Mặc cảm thấy mắt mình chảy nước, quả nhiên là nước mắt rưng rưng vì tràn đầy xúc động…
Tuy nhiên, ôi lông mi của Hoa Tỷ Thần có vẻ còn dài hơn so với của con gái, song trông vẫn không được cong lên như lông mi đẹp đẽ của cô… A…, Chờ đã…, tại sao thứ cô nhìn thấy đầu tiên lại là lông mi được phóng đại của Hoa Tỷ Thần? Hở?
Thư Khuynh Mặc không kìm được mừng rỡ để rồi sau khi xem xét kỹ càng mới nhận ra lúc này môi mình vẫn còn kề sát với môi Hoa Tỷ Thần, A…, là do cô vừa vô tình va vào miệng ai đó khi cô vẫn chỉ là một con mèo sữa nhỏ. Nhưng bây giờ cô đã khôi phục cơ thể người của mình rồi, có vẻ như cô rất không rụt rè cũng không ngại ngùng, lẳng lặng tranh thủ nhìn trộm người thân thương trong khi chàng đang ngủ say…
Cô nàng Thư Khuynh Mặc da mặt cực mỏng thừa nhận mình khá dè dặt và ngại ngùng, nhất là khi cô ý thức được bây giờ mình đang trần như nhộng nằm cạnh một nam sinh, thậm chí lại còn duy trì trong tình trạng chủ động trao nụ hôn! Trời ạ! Điều này! Cô vẫn còn là một tiểu khả ái trong sáng chưa từng trải qua yêu đương! Cô phải thừa cơ rời đi ngay khi mà Hoa Tỷ Thần còn chưa tỉnh.
Tiểu khả ái ngây thơ muốn tranh thủ mà lặng lẽ trốn đi trong lúc người nào đó đang ngủ say, ai ngờ vừa định ra tay thì liền phát hiện toàn thân mình căn bản yếu ớt không thể cử động được, lúc này thân thể mềm nhũn, giống như là phen này “thành công biến thân” đã rút cạn năng lượng toàn thân của cô, chết tiệt, cơ thể trở nên mất kiểm soát và không thể điều khiển được. Đây là cái tình huống gì vậy chứ? Có phải là di chứng của việc biến hình thành công không?
Thư Khuynh Mặc lo lắng đến độ phát khóc, cô chỉ muốn quay đầu đi tránh khỏi gặm đôi môi mỏng trên cái miệng nhỏ nhắn của ai đó như bây giờ, thế nhưng đầu cô lại nặng đến mức không nhấc lên được, cô cùng lắm chỉ có thể lê chầm chậm vài lần coi như có chút ít còn hơn không.
Bởi vì dùng sức lực toàn thân, chính mình không chỉ có cánh môi mềm như hoa hồng không thể di dời đi, ngược lại còn mơ hồ cọ xát lên môi Hoa Tỷ Thần đầy lưu luyến, thậm chí nôn nóng đến cả cái lưỡi đinh hương cũng không nhịn được mà thè ra liếm bờ môi hơi mát lạnh của người ta, như đôi tình nhân bé bỏng với tình cảm vô bờ bến…
A, Thư Khuynh Mặc, người vừa xấu hổ vừa tức giận thêm, cảm thấy hai gò má mình đỏ bừng, đã cùng anh như vậy lại còn dụi môi qua lại, có lẽ cũng sẽ không làm gì cả đâu! Chờ đã…, bây giờ cánh tay của cô đang đặt ở chỗ nào? Sao lại có cảm giác vị trí quá là lạ như thế!
Ban đầu miếng đệm thịt nhỏ để ở mép chăn bông mỏng, nhưng do đã khôi phục lại cơ thể người nên sau khi duỗi cánh tay trắng ra, bàn tay nhỏ bé liền trực tiếp nghiêng nghiêng leo lên cơ bụng rắn chắc, mạnh mẽ và nóng bỏng của ai đó, khuỷu tay khẽ ma sát vài cái, đôi khi có thể chạm thấy đường cong da thịt mềm dẻo và uyển chuyển kia rõ rệt, a…, quả nhiên là sờ vào cũng giống như cô đã tưởng tượng trước đây…
Thư Khuynh Mặc vô cùng khinh thường những ý nghĩ thoáng qua trong đầu, a…, hình như có vài sợi lông dày, mềm và bồng bềnh đang cọ cọ vào cổ tay mảnh khảnh của cô, bởi vì bàn tay nhỏ bé này bị nhồn nhột nên xoa xoa vài lần theo vô thức, ưm, đã chạm phải cái thứ gì bằng đầu ngón tay vậy nhỉ? Bên trong lớp vải trơn đựng đầy một bao lớn, có
hơi cứng, lại hơi mềm, có vẻ rất nóng bỏng, đây là cái gì?
“A… Trời ơi…” Đầu Thư Khuynh Mặc ầm một tiếng nổ tung, gương mặt trắng nõn theo đó cũng nổ ra hai quả pháo hoa đỏ ửng lộng lẫy, chết mất thôi!
Cô nhớ lại trước đó từng nhìn thấy thứ căng phồng thành một bọc to dưới quần lót viên đạn màu đen, lúc này mới giật mình bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên thứ dài nóng ở nửa thân dưới của người đang ngủ say.
Thư Khuynh Mặc vội vàng muốn rút tay lại nhưng có lẽ vì toàn thân không có chút sức lực nào, bàn tay nhỏ bé không rút lại, ngược lại lòng bàn tay nõn nà còn ấn xuống, xoa nắn trên thứ nóng bỏng kia một cái, dục vọng lửa nóng đã mơ hồ có xu thế thức tỉnh làm sao chịu đựng được khiêu khích như vậy, ngay lúc này lập tức nhiệt tình dào dạt vểnh lên trướng lên, cứng rắn chọc vào lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh của Thư Khuynh Mặc…
Ôi chao, chết người mất! Cô, cô chính là cô gái trong sáng ngây thơ, sao lại, sao lại… Sao lại sờ đến thứ kia của đàn ông! Hơn nữa, thứ kia còn càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng to ra, càng ngày càng cứng, cô thấy, có lẽ quần lót viên đạn khéo léo này của Hoa Tỷ Thần sợ rằng sắp không chứa được nữa rồi…
Trong lúc giãy giụa, thứ to lớn cực kỳ cứng rắn kia cũng nặng nề nóng lên, trướng to trong lòng bàn tay cô, Thư Khuynh Mặc cũng cảm thấy thân thể mình như chạm vào điện, chỗ vú không ngừng sưng lên, cột sống tê rần, bụng dưới tê dại, nơi giữa hai chân không thể nói ra cũng đã dâng lên dòng nước ẩm ướt lầy lội, đôi chân thon dài cũng không kiềm lòng được xoắn chặt vào nhau…
///Truyện được Edit & đăng tại Vietwriter.vn///
Toàn thân Thư Khuynh Mặc không có sức lực không cử động được, da mặt nóng bừng, chóp mũi dường như còn quanh quẩn hơi thở đàn ông lẫn với hương thơm cây cỏ tươi mát trên người đang nằm bên cạnh, trong lòng cũng lan tràn một khao khát kỳ lạ không nói rõ được, hơi thở Thư Khuynh Mặc hỗn loạn, cô liều mạng cắn cánh môi đỏ, giống như làm vậy có thể khiến cô nuốt lại tiếng rên rỉ giống như oanh vàng kêu khóc vừa bật ra khỏi miệng vậy: “A…”
Thư Khuynh Mặc khóc không ra nước mắt, giờ phút này hận không thể mình vẫn là con mèo nhỏ chỉ biết kêu meo meo, có thế nào cô cũng không ngờ được sau khi khôi phục lại rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy… Cứu cô với…
Cô chỉ có thể cầu xin thượng đế phù hộ làm cho Hoa Tỷ Thần ngủ say hơn nữa, cầu xin Vương mẫu nương nương Ngọc hoàng đại đế phù hộ cho cô nhanh chóng khôi phục sức lực không còn không thể nhúc nhích được như vậy, cầu xin Tây thiên phật tổ phù hộ…
Nhưng mà có lẽ Thư Khuynh Mặc thử hết mọi thứ khi tuyệt vọng, không thành tâm bái lạy, thần phật quá lẫn lộn, cũng có thể là hơi thở dốc của Thư Khuynh Mặc quá mức mềm mại quyến rũ, tóm lại Thư Khuynh Mặc trơ mắt nhìn đôi mi dài dày rậm cong lên của Hoa Tỷ Thần bắt đầu run rẩy chuyển động…
Nhìn đôi mắt sâu như bầu trời đầy sao của Hoa Tỷ Thần mơ màng mở ra xong, nhịp tim Thư Khuynh Mặc đập như sắp nhảy lên cổ họng đến nơi, nhưng mà cô không ngờ sau khi người nào đó mở mắt vẫn là dáng vẻ mờ mịt ngái ngủ, sau khi nhìn thấy cô xong cũng không hề kinh ngạc chút nào, đôi mắt lim dim và lông mi dài nhấp nháy mấy lần, chẳng qua chỉ nặng nề hôn mấy cái lên cánh môi ngọt ngào của cô, sau đó nhanh chóng khép mắt lại.
Động tác trên tay Hoa Tỷ Thần không hề ngừng lại, cánh tay dài ôm hết thân thể trần trụi như ngọc của Thư Khuynh Mặc vào lòng xoa nắn, miệng nỉ non hàm hồ nói: “Quỷ nhỏ gây sự, không những ban ngày trốn học, ban đêm còn dám vào giấc mơ của anh gây chuyện ầm ĩ… Quỷ nhỏ gây sự thích ăn đòn có phải không, lén hôn anh còn không tính, lại còn dám ngấp nghé chim to của lớp trưởng đại nhân này, bàn tay nhỏ nhắn động vào chim to cứng rắn, có phải quỷ nhỏ gây sự thèm bị làm không hả…”