Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm thứ 1: Chương 1 + 2
Đêm thứ nhất 1
“Ưm… Đừng…”
Tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua lớp rèm cửa dày, chiếu vào trong căn phòng lịch sự tao nhã mộc mạc. Trong lúc mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ xinh đẹp thoát tục của người đang nằm trên giường lớn.
///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Cùng với thân hình mảnh dẻ xinh đẹp, da thịt mềm mại lộ ra ngoài chăn mỏng giống như bạch ngọc hoàn mỹ lại như sương như tuyết. Lúc này lại hiện lên màu đỏ ửng, đặc biệt là trên gương mặt xinh đẹp kia, trên hai gò má hiện lên màu đỏ nhạt như ánh nắng chiều, như là hoa đào bùng lên nở rộ vào tháng ba. Gương mặt xinh đẹp động lòng người kia càng xinh đẹp hơn không gì sánh được…”
Lông mày xinh đẹp nho nhã hơi nhíu lại, lông mi dài cong khẽ rung động. Trong chăn, Thư Khuynh Mặc dần tỉnh lại, nhưng khi thân thể ngồi dậy từ giường lớn, cô
quay đầu lại nhìn cách bố trí quen thuộc trong căn phòng, cô mới thở dài một hơi…
Cô xốc chăn mỏng lên, ngay cả dép lê cũng không kịp mang vào, vội vàng đi phòng tắm rửa mặt…
Sau khi tạt nước lên mặt vài lần, cô lim dim xoay người, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc trong tấm gương kia, lại cảm thấy hơi lạ lẫm.
Gương mặt quen thuộc, chỉ là đôi mắt đẹp kia lại trở nên rực rỡ, dịu dàng như làn thu thủy. Hai gò má cũng ửng hồng, mặt giống như hoa đào, môi anh đào cũng hơi sưng đỏ, kiều diễm ướt át. Trên gương mặt thanh lệ xinh đẹp lại theo vài phần quyến rũ, khóe mắt, đuổi lông mày đều lộ ra mấy phần quyến rũ hút hồn…
Đôi môi dưới của Thư Khuynh Mặc hơi đỏ tươi, giống như có gì không đúng…
Trời ạ, cô cảm nhận được trong quần lót dưới váy ngủ rộng rãi có cảm giác dính dính…
Cô vội vàng đi thay rồi giặt quần áo, vò mớ tóc dày đen đi tìm xà bông để tắm rửa…
Nằm trong bồn tắm, lần đầu tiên trong lòng Thư Khuynh Mặc xúc động mà chửi thề, đúng là phải trách móc cô bạn thân ở tha hương nơi đất khách quê người, cái miệng quạ đen của cô ấy lại nói một câu thành lời tiên tri…
Do cô ấy ban tặng, đêm qua thật sự mình đã có một giấc mộng xuân, đó là lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua.
Hơn nữa, cô lại vì giấc mộng xuân này mà ẩm ướt…
Quan trọng hơn đó chính là không chỉ nhớ vài thứ giống những giấc mộng trước, mà cô lại nhớ rõ ràng từng chút một giấc mộng xuân xấu hổ kia, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng đều… Rõ mồn một ngay trước mắt…
Trong mộng, cô là một tiểu thư trong một gia tộc, con gái của nhà Thượng thư, quý danh tên là Thư Khuynh Mặc.
Vào hội hoa xuân đêm thất tịch, được tiểu thư quý tộc có quan hệ thân thiết ba năm mời đi xem hoa đăng.
Vón dĩ bầu không khí vui vẻ hòa thuận, từ trước đến nay tiểu thư khuê các đều không ra cổng chính, không bước khỏi cổng trong, thật vất vả mới được đi ra ngoài vui chơi. Mỗi người đều vô cùng vui vẻ ngắm hoa đăng, còn thỉnh thoảng trêu ghẹo thảo luận xem công tử nhà nào có dáng vẻ tuấn tú…
Lại đột nhiên xuất hiện một con mưa to làm rối loạn hành trình. Trong phút chốc, mọi người đều hoảng sợ tránh mưa, mỗi người đều tranh nhau ẩn nấp. Đám đông hỗn loạn làm đám tiểu thư lạc nhau, bởi vì được con gái của vương công quý tộc khác mời, lại suy nghĩ hộ vệ của Hầu phủ đầy đủ, nên Thư Khuynh Mặc chỉ dẫn theo một nha hoàn…
Cho nên lúc này bọn hộ vệ tranh nhau bảo vệ chủ tử của mình trở lại xe ngựa. Đèn hoa lạnh lẽo, dòng người chen chúc, trong tình hình rối loạn đó, tiểu thư Thư gia không được mọi người để ý đã bị dòng người cuốn xô đi. Mà cũng không biết tiểu nha hoàn đáng thương của nàng đã bị đẩy đến nơi hẻo lánh nào rồi…
Thư Khuynh Mặc bảo vệ thân thể mình khi bị nước mưa xối đến ướt nhẹp, nàng cố gắng né qua dòng người muốn tìm chiếc xe ngựa đã đỗ ở đó khi nãy. Trên đường đi va va chạm chạm, trên người trên mặt đều dính không ít bùn đất, trái lại nó cũng vô tình che bớt dung mạo hơn người của nàng, tránh để những tên du côn lợi dung mưa to đi quấy rối…
Trải qua nguy hiểm vất vả, cuối cùng cũng tới nơi dừng xe khi nãy, lại phát hiện nơi đây đã không có bóng dáng của xe ngựa, nhưng nàng vẫn đứng yên ở đó chờ…
Nàng biết những tiểu thư kia khi bình tĩnh lại sẽ tới đây tìm mình…
Dù cho những tiểu thư kia quên thì gã sai vặt, hạ nhân trong nhà cũng sẽ tới tìm mình. Có lẽ sẽ hơi chậm trễ một chút…
Bóng đêm dày đặc, mưa rơi không dứt, hoa đăng ven đường đều bị hoa đăng làm cho ướt nhẹp. Nếu không phải ở nơi xa vẫn có những người cầm đèn lồng vội vàng đi qua, mang theo đèn đuốc sáng ngời, nàng sợ mình cũng chẳng thể tìm được đường trở về. Thật vất vả mới tìm được một gốc cây đại thụ để che mưa chắn gió, nhưng chẳng thể che chắn được bao nhiêu cả. Nhưng dẫu có chút ít cũng còn hơn không, thỉnh thoảng có hạt mưa nhỏ rơi trên người nàng. Nàng loanh quanh đó thân thể đã lạnh run, rùng mình, hi vọng có người đến tìm mình sớm một chút…
Có lẽ do thật lòng cầu khẩn, dường như từ nơi xa vang lên tiếng bánh xe ngựa, còn có một tia sáng ngời đung đưa trong đêm đen. Thư Khuynh Mặc dựa vào thân cây đại thụ kia, vỏ cây thô ráp xuyên qua quần áo mỏng manh mà cọ vào phần lưng mềm mị của nàng. Nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra, trong đáy lòng đang chờ đợi chiếc xe ngựa này đến tìm mình…
Nhìn thấy ánh sáng kia càng lúc càng đến gần, càng lúc càng sáng, bỗng dưng lòng nàng căng thẳng… ///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Xe ngựa kia treo đèn bão bằng lưu ly, bốn phía đều treo thêm chuông đồng bằng ngọc. Ngay cả ở trước cửa xe ngựa cũng không phải là màn gấm bình thường, mà là gỗ được điêu khắc sơn đỏ ở hai bên cột cửa, phức tạp mà cao quý. Xem ra cũng không phải xe ngựa tiểu thư bình thường ngồi mà là phải phẩm cấp vương công quý tộc mới xứng ngồi trong loại xe có kiểu dáng thế này. Ngay cả Thư phủ là phủ Thượng thư cũng không đủ phẩm cấp có được…
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, xe ngựa đã đến gần. Phu xe hất áo tơi, nón lá đi xuống xe, cung kính cúi đầu hỏi nói: “Xin hỏi có phải tiểu thư Thư gia không ạ. Chủ tử nhà ta là cha của Hoa Dương quận chúa, được quận chúa nhờ vả nên đi đến đưa Thư tiểu thư hồi phủ…”
Đêm thứ nhất 2
“Là tiểu nữ, tiểu nữ tạ ơn vương gia…” Thư Khuynh Mặc vội vàng khom người cảm tạ, nàng vốn tưởng rằng xe ngựa lộng lẫy này chỉ đi ngang qua, lại không nghĩ đến là xe ngựa của Hoa Dương vương gia… Mặc dù cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng nàng vẫn tuân thủ lễ tiết. Đầu tiên là khom người cảm tạ rồi mới bước lên thang, đi vào bên trong xe ngựa.
///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Đẩy cửa bằng gỗ khắc hoa ra, bước vào trong xe ngựa to to, phát hiện bên trong lại hoàn toàn khác biệt, không giống như xe ngựa bình thường. Nó được trang trí lộng lẫy, giường êm bàn vuông đầy đủ mọi thứ. Lư hương Tỳ Hưu màu tím vô cùng quý báu, nơi góc khuất của xe ngựa còn có ngăn tủ bằng gỗ hoa lê dựng đứng. Trên cửa sổ xe còn treo cống vật tơ tằm bằng gấm Tứ Xuyên, một tấc đáng giá ngàn vàng…
Ánh mắt nàng lướt nhìn qua nam tử áo trắng đang dựa vào giường êm và gã sai vặt đang hầu hạ bên cạnh. Nàng tỏ ra phục tùng nhu thuận cụp mắt, không dám nhìn lâu…
Nhưng mà cảm giác dưới chân cũng vô cùng mềm mại, nàng tập trung nhìn xem thì đúng là da hổ thượng đẳng xếp thành thảm. Mà giày thêu dính bùn và váy lại lưu lại dấu chân bẩn thỉu màu đen, trong lòng nàng thoáng giật mình, vội vàng nhận tội với vương gia đang khom người ngồi trên giường êm: “Trước tiên tiểu nữ cảm ơn vương gia, còn xin vương gia tha tội. Nước bùn trên chân tiểu nữ đã làm bẩn tấm da hổ quý giá…”
“Không sao, Thư tiểu thư là bạn khuê mật của Hoa Dương. Nàng mất mẹ từ lúc còn nhỏ, quả thật đã bị bổn vương nuôi dưỡng thành tính cách điêu ngoa. Nhưng Thư tiểu thư lại không ghét bỏ, còn muốn cùng nàng làm bạn tâm giao, nhường nhịn nàng. Hôm nay ta trở về từ trong cung, trên đường thấy xe ngựa của nàng, mới nghe nàng nói trong lúc hốt hoảng đã làm lạc Thư tiểu thư trong hội hoa đăng…”
Thư Khuynh Mặc chưa thấy qua Hoa Dương vương gia, lại nghe người ta nói hắn ta tuấn tú tài giỏi, nhưng tính cách lại đa nghi xảo quyệt, ngang ngược xấu xa. Nhưng lúc này lại nghe giọng nói hắn lạnh lùng mờ mịt, hấp dẫn thản nhiên, thật sự gióng một quân tử đoan chính.
“Hoa Dương mời tiểu thư trước, sau đó lại làm thất lạc tiểu thư, như thế thật vô lễ lỗ mãng. Ta đã ra lệnh cho nàng đóng cửa một tháng không được ra khỏi cửa, lấy đó để răn đe.”
“Vương gia đừng trách phạt quận chúa, mọi chuyện xảy ra quá gấp gáp, thân thể ngàn vàn của quận chúa là quý giá nhất, hộ vệ vương phủ nên bảo vệ chủ tử trước. Hơn nữa, tiểu nữ thật sự vẫn ổn, thỉnh xin vương gia đừng trách phạt quận chúa. Ở đây vẫn phải cảm ơn quận chúa đã nhớ đến tiểu nữ, cảm ơn vương gia đến tìm tiểu nữ, nhưng mà… Tiểu nữ còn một yêu cầu quá đáng, thiếp thân nha hoàn của ta là Lục Nhi đã thất lạc cùng ta, đến nay chưa về. Có thể cầu xin vương gia phái người tìm kiếm một phen không… Nàng ấy mặc quần áo màu xanh.”
Thư Khuynh Mặc vẫn không dám ngẩng đầu lên, nàng vô cùng lo lắng cho Lục Nhi. Sau khi nói xong mới giật mình, bởi vì hành động này của mình quá lớn mật. Đối phương là vương gia một phương, bây giờ lại bảo hắn phái người đi tìm tiểu nha hoàn, thật sự là… Thật sự là…
“Bình An, đã nghe chưa? Nha hoàn quần áo màu xxanh, ngươi đi xung quanh hội hoa đăng tìm đi… Sau khi tìm được thì đưa tiểu nha hoàn kia về phủ Thượng thư…”
Trái lại Hoa Dương vương gia lại vô cùng gần gũi bình dị, không nhanh không chậm dặn dò gã sai vặt bên cạnh làm việc này. Lúc gã sai vặt ra ngoài mở cửa xe lại khiến một cơn gió lạnh tràn vào, làm thân thể Thư Khuynh Mặc mới hơi ấm áp lại trở nên lạnh lẽo. Nàng chỉ nghe giọng nói trầm xuống vang lên bên tai.
“Thư tiểu thư, không bằng ngồi xuống uống chén trà nóng. Nhìn người run lẩy bẩy thế này, dáng vẻ thuận theo không ngẩng đầu, chẳng lẽ là sợ bổn vương hay sao…”
“Tiểu nữ không dám, vương gia uy danh hiển hách… Tiểu nữ… Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ không thôi… Sao có thể e ngại chứ…”
Thư Khuynh Mặc chỉ có thể nghe theo lời, đi đến ngồi bên giường êm cạnh cửa sổ. Cho dù cảm thấy lo lắng không yên, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn thẳng về phía Hoa Dương vương gia đang ở trên giường, để tỏ ra mình không hề e ngại vị vương gia nổi tiếng này…
Hoa Dương vương gia Hoa Tỉ Thần tuy ba mươi tuổi, nhưng lại có tướng mạo hơn người, gương mặt như vẽ. Cả người mang theo toát lên vẻ thư hương, tuấn tú, còn có vẻ tôn quý kiêu ngạo hơn người. Hai khí chất hoàn toàn khác biệt trộn lẫn vào nhau, lại vô cùng trong trẻo dịu dàng. Thảo nào từ sau khi tang vợ, vô số thiếu nữ muốn gả cho hắn. Dáng vẻ, tướng mão, gia đình như thế, quả nhiên là đối tượng hâm mộ của khuê nữ…
Lúc này, hắn đang đun nước pha trà, ngón tay to cầm nhẹ để nhẹ, động tác tự nhiên nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy. Quần áo màu đen, tay áo rộng phấp phới theo gió, nhưng lại thoải mái không hề chạm đến chén nhỏ dù chỉ một chút.
“Ừm… Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ bổn vương cái gì…” Thấy nước trà đã được đun sôi, Hoa Tỉ Thần giương mắt nhìn thoáng qua Thư Khuynh Mặc, mới phát hiện Thư tiểu thư này lại có một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cho dù bị nước bùn dính trên da tuyết kia, thì cũng chỉ làm nổi bật lên làn da trơn bóng như ngọc, mặt mày như hoa, đôi môi giống như ngậm chu sa.
Gương mặt không đánh phấn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, lại có nhan sắc xinh đẹp bức người. Bên ngoài xinh đẹp thoát tục, bên trong rực rỡ khí chất, lại cất giấu mấy phần quyến rũ như ẩn như hiện.
Thấy nàng cụp mắt tỏ ra phục tùng, mấy sợi tóc ẩm ướt đen nhánh đã che mất thân thể yểu điệu lung linh khi nàng khom người hành lễ, bây giờ khi nàng ngồi xuống lại nhìn thấy rõ ràng hơn.
Dường như có thể thế được dáng vẻ nở nang mềm mại và lại mảnh mai hợp lại với nhau, dưới lớp quần áo bị nước mưa xối ướt nhẹp và nước bùn xanh nhạt, có thể thấy được chiếc yếm mỏng. Mơ hồ có thể nhìn thấy đầu ngực màu hồng non mềm, có vẻ tinh xảo, dường như nếu không bị buộc lại thì sẽ dựng thẳng kiêu ngạo…
///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Tóc mềm đen nhánh ẩm ướt khoác trên vai, thuận theo đường cong cao ngất nhấp nhô uốn lượn rủ xuống dưới. Trông có vẻ đang che lấp nhưng ngược lại càng phát họa ra ngọc nhũ đầy đủ và vòng eo nhỏ nhắn như liễu làm người ta phải khen ngợi. Dáng vẻ này còn đẹp hơn hoa khôi ở thanh lâu một bậc.
“Thư tiểu thư, năm nay bao nhiêu tuổi…” Đôi mắt Hoa Tỉ Thần tối sầm lại, đưa trà ngon trong tay qua, giống như là tùy ý hỏi. Đôi mắt phượng tinh xảo kia vốn không thể dời khỏi nơi căng tràn đứng thẳng to lớn tròn trịa kia, bộ ngực đầy đặn làm chiếc yếm che lại phình lên căng chặt, vểnh lên cao ngất. Không biết thưởng thức trong lòng bàn tay có cảm xúc thế nào!
“Ưm… Đừng…”
Tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua lớp rèm cửa dày, chiếu vào trong căn phòng lịch sự tao nhã mộc mạc. Trong lúc mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ xinh đẹp thoát tục của người đang nằm trên giường lớn.
///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Cùng với thân hình mảnh dẻ xinh đẹp, da thịt mềm mại lộ ra ngoài chăn mỏng giống như bạch ngọc hoàn mỹ lại như sương như tuyết. Lúc này lại hiện lên màu đỏ ửng, đặc biệt là trên gương mặt xinh đẹp kia, trên hai gò má hiện lên màu đỏ nhạt như ánh nắng chiều, như là hoa đào bùng lên nở rộ vào tháng ba. Gương mặt xinh đẹp động lòng người kia càng xinh đẹp hơn không gì sánh được…”
Lông mày xinh đẹp nho nhã hơi nhíu lại, lông mi dài cong khẽ rung động. Trong chăn, Thư Khuynh Mặc dần tỉnh lại, nhưng khi thân thể ngồi dậy từ giường lớn, cô
quay đầu lại nhìn cách bố trí quen thuộc trong căn phòng, cô mới thở dài một hơi…
Cô xốc chăn mỏng lên, ngay cả dép lê cũng không kịp mang vào, vội vàng đi phòng tắm rửa mặt…
Sau khi tạt nước lên mặt vài lần, cô lim dim xoay người, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc trong tấm gương kia, lại cảm thấy hơi lạ lẫm.
Gương mặt quen thuộc, chỉ là đôi mắt đẹp kia lại trở nên rực rỡ, dịu dàng như làn thu thủy. Hai gò má cũng ửng hồng, mặt giống như hoa đào, môi anh đào cũng hơi sưng đỏ, kiều diễm ướt át. Trên gương mặt thanh lệ xinh đẹp lại theo vài phần quyến rũ, khóe mắt, đuổi lông mày đều lộ ra mấy phần quyến rũ hút hồn…
Đôi môi dưới của Thư Khuynh Mặc hơi đỏ tươi, giống như có gì không đúng…
Trời ạ, cô cảm nhận được trong quần lót dưới váy ngủ rộng rãi có cảm giác dính dính…
Cô vội vàng đi thay rồi giặt quần áo, vò mớ tóc dày đen đi tìm xà bông để tắm rửa…
Nằm trong bồn tắm, lần đầu tiên trong lòng Thư Khuynh Mặc xúc động mà chửi thề, đúng là phải trách móc cô bạn thân ở tha hương nơi đất khách quê người, cái miệng quạ đen của cô ấy lại nói một câu thành lời tiên tri…
Do cô ấy ban tặng, đêm qua thật sự mình đã có một giấc mộng xuân, đó là lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua.
Hơn nữa, cô lại vì giấc mộng xuân này mà ẩm ướt…
Quan trọng hơn đó chính là không chỉ nhớ vài thứ giống những giấc mộng trước, mà cô lại nhớ rõ ràng từng chút một giấc mộng xuân xấu hổ kia, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng đều… Rõ mồn một ngay trước mắt…
Trong mộng, cô là một tiểu thư trong một gia tộc, con gái của nhà Thượng thư, quý danh tên là Thư Khuynh Mặc.
Vào hội hoa xuân đêm thất tịch, được tiểu thư quý tộc có quan hệ thân thiết ba năm mời đi xem hoa đăng.
Vón dĩ bầu không khí vui vẻ hòa thuận, từ trước đến nay tiểu thư khuê các đều không ra cổng chính, không bước khỏi cổng trong, thật vất vả mới được đi ra ngoài vui chơi. Mỗi người đều vô cùng vui vẻ ngắm hoa đăng, còn thỉnh thoảng trêu ghẹo thảo luận xem công tử nhà nào có dáng vẻ tuấn tú…
Lại đột nhiên xuất hiện một con mưa to làm rối loạn hành trình. Trong phút chốc, mọi người đều hoảng sợ tránh mưa, mỗi người đều tranh nhau ẩn nấp. Đám đông hỗn loạn làm đám tiểu thư lạc nhau, bởi vì được con gái của vương công quý tộc khác mời, lại suy nghĩ hộ vệ của Hầu phủ đầy đủ, nên Thư Khuynh Mặc chỉ dẫn theo một nha hoàn…
Cho nên lúc này bọn hộ vệ tranh nhau bảo vệ chủ tử của mình trở lại xe ngựa. Đèn hoa lạnh lẽo, dòng người chen chúc, trong tình hình rối loạn đó, tiểu thư Thư gia không được mọi người để ý đã bị dòng người cuốn xô đi. Mà cũng không biết tiểu nha hoàn đáng thương của nàng đã bị đẩy đến nơi hẻo lánh nào rồi…
Thư Khuynh Mặc bảo vệ thân thể mình khi bị nước mưa xối đến ướt nhẹp, nàng cố gắng né qua dòng người muốn tìm chiếc xe ngựa đã đỗ ở đó khi nãy. Trên đường đi va va chạm chạm, trên người trên mặt đều dính không ít bùn đất, trái lại nó cũng vô tình che bớt dung mạo hơn người của nàng, tránh để những tên du côn lợi dung mưa to đi quấy rối…
Trải qua nguy hiểm vất vả, cuối cùng cũng tới nơi dừng xe khi nãy, lại phát hiện nơi đây đã không có bóng dáng của xe ngựa, nhưng nàng vẫn đứng yên ở đó chờ…
Nàng biết những tiểu thư kia khi bình tĩnh lại sẽ tới đây tìm mình…
Dù cho những tiểu thư kia quên thì gã sai vặt, hạ nhân trong nhà cũng sẽ tới tìm mình. Có lẽ sẽ hơi chậm trễ một chút…
Bóng đêm dày đặc, mưa rơi không dứt, hoa đăng ven đường đều bị hoa đăng làm cho ướt nhẹp. Nếu không phải ở nơi xa vẫn có những người cầm đèn lồng vội vàng đi qua, mang theo đèn đuốc sáng ngời, nàng sợ mình cũng chẳng thể tìm được đường trở về. Thật vất vả mới tìm được một gốc cây đại thụ để che mưa chắn gió, nhưng chẳng thể che chắn được bao nhiêu cả. Nhưng dẫu có chút ít cũng còn hơn không, thỉnh thoảng có hạt mưa nhỏ rơi trên người nàng. Nàng loanh quanh đó thân thể đã lạnh run, rùng mình, hi vọng có người đến tìm mình sớm một chút…
Có lẽ do thật lòng cầu khẩn, dường như từ nơi xa vang lên tiếng bánh xe ngựa, còn có một tia sáng ngời đung đưa trong đêm đen. Thư Khuynh Mặc dựa vào thân cây đại thụ kia, vỏ cây thô ráp xuyên qua quần áo mỏng manh mà cọ vào phần lưng mềm mị của nàng. Nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra, trong đáy lòng đang chờ đợi chiếc xe ngựa này đến tìm mình…
Nhìn thấy ánh sáng kia càng lúc càng đến gần, càng lúc càng sáng, bỗng dưng lòng nàng căng thẳng… ///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Xe ngựa kia treo đèn bão bằng lưu ly, bốn phía đều treo thêm chuông đồng bằng ngọc. Ngay cả ở trước cửa xe ngựa cũng không phải là màn gấm bình thường, mà là gỗ được điêu khắc sơn đỏ ở hai bên cột cửa, phức tạp mà cao quý. Xem ra cũng không phải xe ngựa tiểu thư bình thường ngồi mà là phải phẩm cấp vương công quý tộc mới xứng ngồi trong loại xe có kiểu dáng thế này. Ngay cả Thư phủ là phủ Thượng thư cũng không đủ phẩm cấp có được…
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, xe ngựa đã đến gần. Phu xe hất áo tơi, nón lá đi xuống xe, cung kính cúi đầu hỏi nói: “Xin hỏi có phải tiểu thư Thư gia không ạ. Chủ tử nhà ta là cha của Hoa Dương quận chúa, được quận chúa nhờ vả nên đi đến đưa Thư tiểu thư hồi phủ…”
Đêm thứ nhất 2
“Là tiểu nữ, tiểu nữ tạ ơn vương gia…” Thư Khuynh Mặc vội vàng khom người cảm tạ, nàng vốn tưởng rằng xe ngựa lộng lẫy này chỉ đi ngang qua, lại không nghĩ đến là xe ngựa của Hoa Dương vương gia… Mặc dù cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng nàng vẫn tuân thủ lễ tiết. Đầu tiên là khom người cảm tạ rồi mới bước lên thang, đi vào bên trong xe ngựa.
///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Đẩy cửa bằng gỗ khắc hoa ra, bước vào trong xe ngựa to to, phát hiện bên trong lại hoàn toàn khác biệt, không giống như xe ngựa bình thường. Nó được trang trí lộng lẫy, giường êm bàn vuông đầy đủ mọi thứ. Lư hương Tỳ Hưu màu tím vô cùng quý báu, nơi góc khuất của xe ngựa còn có ngăn tủ bằng gỗ hoa lê dựng đứng. Trên cửa sổ xe còn treo cống vật tơ tằm bằng gấm Tứ Xuyên, một tấc đáng giá ngàn vàng…
Ánh mắt nàng lướt nhìn qua nam tử áo trắng đang dựa vào giường êm và gã sai vặt đang hầu hạ bên cạnh. Nàng tỏ ra phục tùng nhu thuận cụp mắt, không dám nhìn lâu…
Nhưng mà cảm giác dưới chân cũng vô cùng mềm mại, nàng tập trung nhìn xem thì đúng là da hổ thượng đẳng xếp thành thảm. Mà giày thêu dính bùn và váy lại lưu lại dấu chân bẩn thỉu màu đen, trong lòng nàng thoáng giật mình, vội vàng nhận tội với vương gia đang khom người ngồi trên giường êm: “Trước tiên tiểu nữ cảm ơn vương gia, còn xin vương gia tha tội. Nước bùn trên chân tiểu nữ đã làm bẩn tấm da hổ quý giá…”
“Không sao, Thư tiểu thư là bạn khuê mật của Hoa Dương. Nàng mất mẹ từ lúc còn nhỏ, quả thật đã bị bổn vương nuôi dưỡng thành tính cách điêu ngoa. Nhưng Thư tiểu thư lại không ghét bỏ, còn muốn cùng nàng làm bạn tâm giao, nhường nhịn nàng. Hôm nay ta trở về từ trong cung, trên đường thấy xe ngựa của nàng, mới nghe nàng nói trong lúc hốt hoảng đã làm lạc Thư tiểu thư trong hội hoa đăng…”
Thư Khuynh Mặc chưa thấy qua Hoa Dương vương gia, lại nghe người ta nói hắn ta tuấn tú tài giỏi, nhưng tính cách lại đa nghi xảo quyệt, ngang ngược xấu xa. Nhưng lúc này lại nghe giọng nói hắn lạnh lùng mờ mịt, hấp dẫn thản nhiên, thật sự gióng một quân tử đoan chính.
“Hoa Dương mời tiểu thư trước, sau đó lại làm thất lạc tiểu thư, như thế thật vô lễ lỗ mãng. Ta đã ra lệnh cho nàng đóng cửa một tháng không được ra khỏi cửa, lấy đó để răn đe.”
“Vương gia đừng trách phạt quận chúa, mọi chuyện xảy ra quá gấp gáp, thân thể ngàn vàn của quận chúa là quý giá nhất, hộ vệ vương phủ nên bảo vệ chủ tử trước. Hơn nữa, tiểu nữ thật sự vẫn ổn, thỉnh xin vương gia đừng trách phạt quận chúa. Ở đây vẫn phải cảm ơn quận chúa đã nhớ đến tiểu nữ, cảm ơn vương gia đến tìm tiểu nữ, nhưng mà… Tiểu nữ còn một yêu cầu quá đáng, thiếp thân nha hoàn của ta là Lục Nhi đã thất lạc cùng ta, đến nay chưa về. Có thể cầu xin vương gia phái người tìm kiếm một phen không… Nàng ấy mặc quần áo màu xanh.”
Thư Khuynh Mặc vẫn không dám ngẩng đầu lên, nàng vô cùng lo lắng cho Lục Nhi. Sau khi nói xong mới giật mình, bởi vì hành động này của mình quá lớn mật. Đối phương là vương gia một phương, bây giờ lại bảo hắn phái người đi tìm tiểu nha hoàn, thật sự là… Thật sự là…
“Bình An, đã nghe chưa? Nha hoàn quần áo màu xxanh, ngươi đi xung quanh hội hoa đăng tìm đi… Sau khi tìm được thì đưa tiểu nha hoàn kia về phủ Thượng thư…”
Trái lại Hoa Dương vương gia lại vô cùng gần gũi bình dị, không nhanh không chậm dặn dò gã sai vặt bên cạnh làm việc này. Lúc gã sai vặt ra ngoài mở cửa xe lại khiến một cơn gió lạnh tràn vào, làm thân thể Thư Khuynh Mặc mới hơi ấm áp lại trở nên lạnh lẽo. Nàng chỉ nghe giọng nói trầm xuống vang lên bên tai.
“Thư tiểu thư, không bằng ngồi xuống uống chén trà nóng. Nhìn người run lẩy bẩy thế này, dáng vẻ thuận theo không ngẩng đầu, chẳng lẽ là sợ bổn vương hay sao…”
“Tiểu nữ không dám, vương gia uy danh hiển hách… Tiểu nữ… Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ không thôi… Sao có thể e ngại chứ…”
Thư Khuynh Mặc chỉ có thể nghe theo lời, đi đến ngồi bên giường êm cạnh cửa sổ. Cho dù cảm thấy lo lắng không yên, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn thẳng về phía Hoa Dương vương gia đang ở trên giường, để tỏ ra mình không hề e ngại vị vương gia nổi tiếng này…
Hoa Dương vương gia Hoa Tỉ Thần tuy ba mươi tuổi, nhưng lại có tướng mạo hơn người, gương mặt như vẽ. Cả người mang theo toát lên vẻ thư hương, tuấn tú, còn có vẻ tôn quý kiêu ngạo hơn người. Hai khí chất hoàn toàn khác biệt trộn lẫn vào nhau, lại vô cùng trong trẻo dịu dàng. Thảo nào từ sau khi tang vợ, vô số thiếu nữ muốn gả cho hắn. Dáng vẻ, tướng mão, gia đình như thế, quả nhiên là đối tượng hâm mộ của khuê nữ…
Lúc này, hắn đang đun nước pha trà, ngón tay to cầm nhẹ để nhẹ, động tác tự nhiên nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy. Quần áo màu đen, tay áo rộng phấp phới theo gió, nhưng lại thoải mái không hề chạm đến chén nhỏ dù chỉ một chút.
“Ừm… Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ bổn vương cái gì…” Thấy nước trà đã được đun sôi, Hoa Tỉ Thần giương mắt nhìn thoáng qua Thư Khuynh Mặc, mới phát hiện Thư tiểu thư này lại có một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cho dù bị nước bùn dính trên da tuyết kia, thì cũng chỉ làm nổi bật lên làn da trơn bóng như ngọc, mặt mày như hoa, đôi môi giống như ngậm chu sa.
Gương mặt không đánh phấn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, lại có nhan sắc xinh đẹp bức người. Bên ngoài xinh đẹp thoát tục, bên trong rực rỡ khí chất, lại cất giấu mấy phần quyến rũ như ẩn như hiện.
Thấy nàng cụp mắt tỏ ra phục tùng, mấy sợi tóc ẩm ướt đen nhánh đã che mất thân thể yểu điệu lung linh khi nàng khom người hành lễ, bây giờ khi nàng ngồi xuống lại nhìn thấy rõ ràng hơn.
Dường như có thể thế được dáng vẻ nở nang mềm mại và lại mảnh mai hợp lại với nhau, dưới lớp quần áo bị nước mưa xối ướt nhẹp và nước bùn xanh nhạt, có thể thấy được chiếc yếm mỏng. Mơ hồ có thể nhìn thấy đầu ngực màu hồng non mềm, có vẻ tinh xảo, dường như nếu không bị buộc lại thì sẽ dựng thẳng kiêu ngạo…
///Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Tóc mềm đen nhánh ẩm ướt khoác trên vai, thuận theo đường cong cao ngất nhấp nhô uốn lượn rủ xuống dưới. Trông có vẻ đang che lấp nhưng ngược lại càng phát họa ra ngọc nhũ đầy đủ và vòng eo nhỏ nhắn như liễu làm người ta phải khen ngợi. Dáng vẻ này còn đẹp hơn hoa khôi ở thanh lâu một bậc.
“Thư tiểu thư, năm nay bao nhiêu tuổi…” Đôi mắt Hoa Tỉ Thần tối sầm lại, đưa trà ngon trong tay qua, giống như là tùy ý hỏi. Đôi mắt phượng tinh xảo kia vốn không thể dời khỏi nơi căng tràn đứng thẳng to lớn tròn trịa kia, bộ ngực đầy đặn làm chiếc yếm che lại phình lên căng chặt, vểnh lên cao ngất. Không biết thưởng thức trong lòng bàn tay có cảm xúc thế nào!