Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm thứ 1: Chương 19 + 20
Đêm thứ nhất 19, bảo bối của vương gia chống vào mông nhỏ của nàng.
Nhìn tư thế như đang gọi một chú chó con đó, Thư Khuynh Mặc rất muốn có cốt khí ngoảnh đầu rời đi, nhưng nhìn đôi môi mỏng mỉm cười trên gương mặt đẹp trai đó, tức khắc cảm thấy xương mềm thịt xốp, linh hồn cũng dường như bị câu đi mất, ngoan ngoãn nghe lời nhẹ bước gót sen, đi đến bên cạnh Hoa Tỉ Thần. Đợi nàng dễ dàng hồi thần sau khi bị “Nam sắc mê hoặc”, cơ thể đã bị đôi tay dài ôm lấy, bị Hoa Tỉ Thần bao bọc trong lòng.
“A… Làm gì vậy, đừng, ngoài cửa có người…” Nhớ hồi trước từng thấy trong sân bên ngoài thư phòng có trọng binh canh giữ, Thư Khuynh Mặc có chút không hài lòng vùng vẫy, mặc dù không phải lần đầu tiên bị Hoa Tỉ Thần ôm lấy, nhưng bây giờ bị mùi hương cỏ cây của vương gia bao bọc cả người, còn cảm thấy da mặt phát nóng, mặt đỏ tim đập, “Buông ta ra…”
“Sợ cái gì, không có phân phó của ta, không ai dám tiến vào…” Hoa Tỉ Thần nhìn tiểu cô nương trong lòng.Đêm đó, lúc thấy nàng trong ánh nến lấp lóe, giọng nói và dáng vẻ của nàng đều đã đi vào lòng hắn. Bây giờ ban ngày sáng tỏ, càng để lộ ra dung mạo tuyệt vời của giai nhân. Má nàng ủng đỏ như ráng chiều càng làm cho hắn siết chặt thêm, sợ để người đẹp như thần tiên này cứ thế mà đi.
Có điều ngọc mềm hương ấm đang ở trong lòng, nàng lại vặn vẹo làm bậy, thật làm cho hắn động tình không thôi, vật dưới hông đã bừng bừng nổi giận, ngóc đầu biểu thị ý kiến, từ trước đến giờ hắn không phải là người trọng sắc, nhưng tiểu cô nương này lại dễ dàng gợi lên sắc dục hắn áp chế trong nhiều năm, hắn phết nhẹ cái mũi thẳng tắp vểnh lên đó: “Đồ ngốc, đừng quấy nữa, tí nữa đè trúng bảo bối của ta, ta không dễ tha thứ cho nàng đâu…”
“Hơ… Vậy ta không động nữa, lần trước đè hỏng bảo bối của ngài, bị ngài bắt nạt rất lâu nha…” Nghe đến chuyện đè hỏng bảo bối này, Thư Khuynh Mặc bị dọa đến không dám động đậy, nhưng không động lại cảm thấy không thỏa đáng, cánh tay ngọc ngà bên dưới tay áo mỏng thuần thục trèo lên vai vương gia. Có điều, nghĩ đến lần trước chính là vì đè trúng bảo bối, liền bị vương gia “Uc hiếp” đau nhức cả người, cái miệng nhỏ không vui vẻ trề thành một độ cong xinh đẹp. “Ngài đã nói muốn cưới ta làm vương phi, lại còn bảo vệ bảo bối của ngài, không cho ta xem, còn sợ ta đè trúng nó…”
“Hahaha, nàng thật sự là đồ ngốc…” Nghe thấy lời làm nũng ngây thơ đó, Hoa Tỉ Thần không nhịn được mà bật cười lớn. Từ sau khi hắn trưởng thành, được tiên hoàng ban cho tước vị vương gia, hắn hiếm khi vui vẻ thế này, nha đầu này bình thường nhìn là biết khuê các đại gia thông minh khôn khéo biết lễ nghĩa, nhưng lại không thạo việc người, bị hắn xoay như chong chóng, nói những lời ngây thơ hồn nhiên, khiến hắn cực kì thích, “Được được được, vậy ta nghe lời vương phi của ta, tí nữa cho nàng xem bảo bối của ta được không… Bây giờ, bây giờ làm việc khác trước đã…”
Còn chưa đợi Thư Khuynh Mặc mở cái miệng hồng hào, lên tiếng hỏi làm gì, cái cằm nhỏ nhắn đã được bàn tay lớn nắm lấy, Hoa Tỉ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng diễm hồng đã ham muốn từ lâu, phủ lên cái miệng nhỏ anh đào khẽ mở, ngậm lấy môi dưới đẫy đà đã mong mỏi từ lâu.
Chiếc lưỡi lớn cũng linh hoạt tiến vào khoang miệng, đuổi theo cái lưỡi nhỏ tử đinh hương kia, vô cùng triền miên và dịu dàng, không kiềm được mà hút lấy hương thơm nồng nàn giữa môi và răng, khiến cho chiếc mũi ngọc của giai nhân hừ nhẹ, phát ra tiếng ư ử, cơ thể càng lúc càng như nước, vô lực dựa vào lòng nam nhân.
Nam nhân hôn lấy hôn để, cũng cảm thấy không thỏa mãn, tay lớn nhịn không được mà đặt lên khuôn ngực nhô cao mềm mại. Hắn sốt ruột kéo mở vạt áo mỏng nhẹ, tay lớn đã phủ lên bộ phận mềm mại đó của nàng, vừa vê vừa nặn, sự đẫy đà yếu mềm trong tay, cánh môi ngọt ngào trong miệng, cự vật dưới hông càng lúc càng cương cứng trương lên, giương xiêm y lên cao.
“Hưm… Ta sắp không thở được rồi… Sao lại muốn ăn nước bọt của ta, đừng sờ chỗ đó, có chút đau…” Nhìn giai nhân dường như không thể hít thở, Hoa Tỉ Thiên mới vạn phần quyến luyến buông tiểu cô nương ra. Thư Khuynh Mặc ngượng đỏ mặt gỡ bàn tay to lớn đang phủ trên ngực mình ra, bị hắn rờ một hồi, tuyết đoàn màu hồng xinh đẹp trên hai nụ hoa âm ỉ đau, căng ra, đều đã vểnh lên, hơn nữa bụng dưới cảm giác ấm lên hệt như trên xe ngựa ngày đó, có gì đó trĩu xuống chảy ra.
Nàng có phần khó khăn chịu đựng siết lấy hai chân dưới váy, sau đó lại phát hiện bên dưới mông nhỏ dường như bị cái gì đó chống vào, cảm thấy rất quen thuộc. Đúng rồi đúng rồi, chính là bảo bối mà trước đó nàng không cẩn thận đè trúng, cảm giác đó, mang theo chút độ ấm thần kỳ, còn hơi hơi động đậy, nhưng nàng rõ ràng nghe lời không động nha, lời nói vội vàng không hoàn chỉnh, “Ta… Ta không có động, ta không có… Đè hỏng nó, ta thật sự không có động…”
“Vậy sao, ta lại cảm thấy nàng đè trúng nó, không tin, bây giờ ta cho nàng xem nó, ta cảm thấy nàng đè đỏ nó rồi…” Ánh mắt Hoa Tỉ Thần thâm trầm, còn cả vẻ mặt tĩnh mịch mà Thư Khuynh Mặc nhìn không thấu, cảm giác dường như hắn có mưu đồ quấy rối, lại không thể nói rõ ra được.
Hắn chầm chậm bỏ nàng trong lòng xuống, để nàng quỳ trên đôi ủng bằng gấm của hắn, ngoan ngoãn nằm sấp trên đầu gối hắn, sau đó thong thả ung dung vén vạt áo dưới, cởi quần, đem bảo bối của hắn bày ra cho “Bảo bối” vương phi khác của hắn xem.
Đêm thứ nhất 20, bảo bối sẽ biến lớn biến dài, còn sẽ hôn mặt của nàng.
Thư Khuynh Mặc vô cùng vui vẻ chống hàm, chuẩn bị chăm chú quan sát bảo bối “Sẽ động” đó, kết quả nhìn thấy cự vật vẫn luôn giấu bên dưới vải bố đó, không khỏi có chút thất vọng. Trong trí tưởng tượng của nàng, bảo bối đó sẽ trắng trắng mềm mềm, có dáng vẻ rất xinh đẹp rất đáng yêu, nhưng bây giờ thứ nàng nhìn thấy lại không hề như vậy.
Bên trong đám cỏ dại lộn xộn đen thui, đang ẩn giấu cự vật dài màu hồng dường như đang căng cứng, lắc đầu sống động, nó dường như rất không quen với việc phơi bày trong không khí như một điểm sáng nhút nhát, thô ráp và dài, cảm thấy tay nhỏ của nàng không thể nắm lấy toàn bộ.
Đỉnh trụ là đầu nấm màu nhạt, bên ngoài linh khẩu màu thịt hồng vẫn còn thấm vết nước nhạt, mà ở bên dưới là hai quả cầu nhỏ hình tròn, dường như tăng thêm vài phần đáng yêu cho dáng vẻ hung dữ đó, ngay cả như vậy, quan sát tổng thể, vẫn là rất xấu.
Thư Khuynh Mặc nói thẳng, “Hừm…Xấu quá…Ta không thích bảo bối này, thật khó coi, hơn nữa tại sao nó ở chỗ này của ngài là không giống chỗ đó của ta…”
“Bởi vì đây là bảo bối độc nhất vô nhị của ta, không có mấy người có thể nhìn thấy, nàng không thích nó, nó không vui đâu. Nàng xem, nàng vừa đè nó bị thương, vừa đỏ vừa sưng, bây giờ nàng còn thẳng thừng nói nó xấu, đến cả ta cũng không vui, nàng lại gần chạm vào nó, hôn nó được không… …” Hoa Tỉ Thần bắt đầu lừa gạt tiểu cô nương.
Hắn không cảm thấy có gì không đúng, tiểu cô nương đều nói vật này của hắn khó coi, khiến cho tự tôn của hắn ít nhiều bị tổn hại, muốn chút bồi thường thì có sao? Hơn nữa ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm vật đó, sự căng tràn và mềm mại trước ngực cũng đè trên đầu gối của hắn, cảm thấy vật dưới hông càng lúc càng tức giận bừng bừng, nóng hổi cương cứng.
“Ơ, nhưng… Thật sự xấu mà, tỉ mỉ nhìn lại vẫn rất xấu nha, thật sự là ta đè sưng nó sao…” Thư Khuynh Mặc nghe lời, lại gần xem xét kỹ hơn, nhưng càng xem càng thấy vật này hung dữ đáng sợ, trên thân trụ còn có những gân xanh nổi lên, cực kì rợn người.
Hơn nữa càng kì quái là, rõ ràng nàng không thích nó, nhưng giữa hai chân càng lúc càng dính lại. Nàng không an phận lắc người, nhỏ giọng ngập ngừng cự tuyệt: “Ưm, dài thế này, quá thô ráp, không muốn, ta không muốn sờ nó, càng không muốn hôn nó… …”
“Thử xem, nàng xem nhiều, sẽ phát hiện nó vẫn rất đẹp…” Hoa Tỉ Thần nghe giai nhân vô tình khen ngợi cự vật của mình vừa dài vừa thô, tâm tình không khỏi rất vui mừng. Giọng nói từ tính mát lạnh mang theo vẻ nhẹ nhàng mê hoặc có hơi khàn khàn.
Hắn thấy giai nhân nghe lời, tiến lại gần mình, đôi môi đỏ mọng bị hắn hôn hơi sưng lên thốt ra từng lời, khí tức mềm mại thơm mát đánh vào dục vọng nóng rực của hắn, khiến cho vật đó càng lúc càng sưng to và đau đớn. Nó dường như có ý thức của mình nên rung lắc thân trụ, đầu nấm lần lượt lắc lư bất định, quét qua gò má đỏ hồng dựa vào gần của Thư Khuynh Mặc.
“Ơ… Nó lại to hơn rồi, còn hôn mặt của ta nữa này…” Thư Khuynh Mặc còn chưa kịp nói hết, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào náo động, lờ mờ hình như nghe thấy giọng nói quận chúa, dọa nàng vội vàng che miệng lại.
Hỏng bét, quận chúa không biết nàng là tân vương phi, nếu bị nàng ấy phát hiện mình ở trong thư phòng của vương gia, giấu nàng ấy chuyện mình là mẹ kế nàng ấy, nhất định sẽ nổi giận. Nàng sợ đến mức dúi đầu nhỏ vào eo vương gia, bịt tai sợ hãi.
Vừa vùi đầu, Thư Khuynh Mặc liền cảm thấy vừa nãy bảo bối cự vật đó bị nàng chán ghét vứt bỏ sượt ngang một bên mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng không thể lơ là đó truyền độ ấm vào gò má phớt hồng của nàng. Nàng cảm thấy độ nóng da mặt dường như không hề thua kém vật đó, đỏ còn hơn quả mơ bình thường hay ăn.
Có điều, chuyện quan trọng hơn bây giờ chính là giọng nói của quận chúa càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
“Phụ vương…Phụ vương, con có chuyện tìm người, các ngươi bỏ ta ra, to gan, các ngươi ai dám cản ta…” Giọng nói quen thuộc của quận chúa, mang theo vài phần tùy hứng không thể cự tuyệt, trong lúc nói, dường như đã thoát khỏi vòng vây thị vệ, đến trước cửa thư phòng.
“To gan, ai cho phép con đến trước cửa thư phòng ta lớn tiếng náo loạn, thân là quận chúa nhưng không có một chút quy củ, quỳ xuống…” Hoa Tỉ Thần đang động tình, mắt nhìn chính là muốn dụ dỗ tiểu cô nương vào tay, kết quả lại bị con gái mình cắt ngang.
Hắn thật sự có chút giận giữ ra mặt, đến cả tiểu nha đầu ngốc nghếch ngờ nghệch dúi đầu vào eo hắn, tư thế thân mật thế này cũng không cách nào ngăn cản cơn giận của hắn, có lẽ là sự tức giận tác động đến vật đó, rắn chắc chống vào gò má non mềm của mỹ nhân.
Nhưng nếu không phải là quận chúa đột nhiên tiến vào, thì làm gì chỉ có hời hợt kề sát gương mặt thanh tú này? Hoa Dương vương gia, người đã bị sắc dục xọc lên não làm mê man đầu óc càng lúc càng tức giận, con gái của mình đánh không được, còn không thể quản thúc đám thị vệ này sao, hắn nghiêm giọng khiển trách, “Bản vương đã nói không có sự cho phép của bản vương, không cho phép bất kì ai ra vào thư phòng, các ngươi đến cả quận chúa còn cản không nổi, lui xuống lãnh phạt ba mươi trượng… Đường đường là công chúa, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì, quy củ đã học đi đâu hết rồi, trở về lâu các của mình quỳ hai… Quỳ một giờ…”
Nhìn tư thế như đang gọi một chú chó con đó, Thư Khuynh Mặc rất muốn có cốt khí ngoảnh đầu rời đi, nhưng nhìn đôi môi mỏng mỉm cười trên gương mặt đẹp trai đó, tức khắc cảm thấy xương mềm thịt xốp, linh hồn cũng dường như bị câu đi mất, ngoan ngoãn nghe lời nhẹ bước gót sen, đi đến bên cạnh Hoa Tỉ Thần. Đợi nàng dễ dàng hồi thần sau khi bị “Nam sắc mê hoặc”, cơ thể đã bị đôi tay dài ôm lấy, bị Hoa Tỉ Thần bao bọc trong lòng.
“A… Làm gì vậy, đừng, ngoài cửa có người…” Nhớ hồi trước từng thấy trong sân bên ngoài thư phòng có trọng binh canh giữ, Thư Khuynh Mặc có chút không hài lòng vùng vẫy, mặc dù không phải lần đầu tiên bị Hoa Tỉ Thần ôm lấy, nhưng bây giờ bị mùi hương cỏ cây của vương gia bao bọc cả người, còn cảm thấy da mặt phát nóng, mặt đỏ tim đập, “Buông ta ra…”
“Sợ cái gì, không có phân phó của ta, không ai dám tiến vào…” Hoa Tỉ Thần nhìn tiểu cô nương trong lòng.Đêm đó, lúc thấy nàng trong ánh nến lấp lóe, giọng nói và dáng vẻ của nàng đều đã đi vào lòng hắn. Bây giờ ban ngày sáng tỏ, càng để lộ ra dung mạo tuyệt vời của giai nhân. Má nàng ủng đỏ như ráng chiều càng làm cho hắn siết chặt thêm, sợ để người đẹp như thần tiên này cứ thế mà đi.
Có điều ngọc mềm hương ấm đang ở trong lòng, nàng lại vặn vẹo làm bậy, thật làm cho hắn động tình không thôi, vật dưới hông đã bừng bừng nổi giận, ngóc đầu biểu thị ý kiến, từ trước đến giờ hắn không phải là người trọng sắc, nhưng tiểu cô nương này lại dễ dàng gợi lên sắc dục hắn áp chế trong nhiều năm, hắn phết nhẹ cái mũi thẳng tắp vểnh lên đó: “Đồ ngốc, đừng quấy nữa, tí nữa đè trúng bảo bối của ta, ta không dễ tha thứ cho nàng đâu…”
“Hơ… Vậy ta không động nữa, lần trước đè hỏng bảo bối của ngài, bị ngài bắt nạt rất lâu nha…” Nghe đến chuyện đè hỏng bảo bối này, Thư Khuynh Mặc bị dọa đến không dám động đậy, nhưng không động lại cảm thấy không thỏa đáng, cánh tay ngọc ngà bên dưới tay áo mỏng thuần thục trèo lên vai vương gia. Có điều, nghĩ đến lần trước chính là vì đè trúng bảo bối, liền bị vương gia “Uc hiếp” đau nhức cả người, cái miệng nhỏ không vui vẻ trề thành một độ cong xinh đẹp. “Ngài đã nói muốn cưới ta làm vương phi, lại còn bảo vệ bảo bối của ngài, không cho ta xem, còn sợ ta đè trúng nó…”
“Hahaha, nàng thật sự là đồ ngốc…” Nghe thấy lời làm nũng ngây thơ đó, Hoa Tỉ Thần không nhịn được mà bật cười lớn. Từ sau khi hắn trưởng thành, được tiên hoàng ban cho tước vị vương gia, hắn hiếm khi vui vẻ thế này, nha đầu này bình thường nhìn là biết khuê các đại gia thông minh khôn khéo biết lễ nghĩa, nhưng lại không thạo việc người, bị hắn xoay như chong chóng, nói những lời ngây thơ hồn nhiên, khiến hắn cực kì thích, “Được được được, vậy ta nghe lời vương phi của ta, tí nữa cho nàng xem bảo bối của ta được không… Bây giờ, bây giờ làm việc khác trước đã…”
Còn chưa đợi Thư Khuynh Mặc mở cái miệng hồng hào, lên tiếng hỏi làm gì, cái cằm nhỏ nhắn đã được bàn tay lớn nắm lấy, Hoa Tỉ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng diễm hồng đã ham muốn từ lâu, phủ lên cái miệng nhỏ anh đào khẽ mở, ngậm lấy môi dưới đẫy đà đã mong mỏi từ lâu.
Chiếc lưỡi lớn cũng linh hoạt tiến vào khoang miệng, đuổi theo cái lưỡi nhỏ tử đinh hương kia, vô cùng triền miên và dịu dàng, không kiềm được mà hút lấy hương thơm nồng nàn giữa môi và răng, khiến cho chiếc mũi ngọc của giai nhân hừ nhẹ, phát ra tiếng ư ử, cơ thể càng lúc càng như nước, vô lực dựa vào lòng nam nhân.
Nam nhân hôn lấy hôn để, cũng cảm thấy không thỏa mãn, tay lớn nhịn không được mà đặt lên khuôn ngực nhô cao mềm mại. Hắn sốt ruột kéo mở vạt áo mỏng nhẹ, tay lớn đã phủ lên bộ phận mềm mại đó của nàng, vừa vê vừa nặn, sự đẫy đà yếu mềm trong tay, cánh môi ngọt ngào trong miệng, cự vật dưới hông càng lúc càng cương cứng trương lên, giương xiêm y lên cao.
“Hưm… Ta sắp không thở được rồi… Sao lại muốn ăn nước bọt của ta, đừng sờ chỗ đó, có chút đau…” Nhìn giai nhân dường như không thể hít thở, Hoa Tỉ Thiên mới vạn phần quyến luyến buông tiểu cô nương ra. Thư Khuynh Mặc ngượng đỏ mặt gỡ bàn tay to lớn đang phủ trên ngực mình ra, bị hắn rờ một hồi, tuyết đoàn màu hồng xinh đẹp trên hai nụ hoa âm ỉ đau, căng ra, đều đã vểnh lên, hơn nữa bụng dưới cảm giác ấm lên hệt như trên xe ngựa ngày đó, có gì đó trĩu xuống chảy ra.
Nàng có phần khó khăn chịu đựng siết lấy hai chân dưới váy, sau đó lại phát hiện bên dưới mông nhỏ dường như bị cái gì đó chống vào, cảm thấy rất quen thuộc. Đúng rồi đúng rồi, chính là bảo bối mà trước đó nàng không cẩn thận đè trúng, cảm giác đó, mang theo chút độ ấm thần kỳ, còn hơi hơi động đậy, nhưng nàng rõ ràng nghe lời không động nha, lời nói vội vàng không hoàn chỉnh, “Ta… Ta không có động, ta không có… Đè hỏng nó, ta thật sự không có động…”
“Vậy sao, ta lại cảm thấy nàng đè trúng nó, không tin, bây giờ ta cho nàng xem nó, ta cảm thấy nàng đè đỏ nó rồi…” Ánh mắt Hoa Tỉ Thần thâm trầm, còn cả vẻ mặt tĩnh mịch mà Thư Khuynh Mặc nhìn không thấu, cảm giác dường như hắn có mưu đồ quấy rối, lại không thể nói rõ ra được.
Hắn chầm chậm bỏ nàng trong lòng xuống, để nàng quỳ trên đôi ủng bằng gấm của hắn, ngoan ngoãn nằm sấp trên đầu gối hắn, sau đó thong thả ung dung vén vạt áo dưới, cởi quần, đem bảo bối của hắn bày ra cho “Bảo bối” vương phi khác của hắn xem.
Đêm thứ nhất 20, bảo bối sẽ biến lớn biến dài, còn sẽ hôn mặt của nàng.
Thư Khuynh Mặc vô cùng vui vẻ chống hàm, chuẩn bị chăm chú quan sát bảo bối “Sẽ động” đó, kết quả nhìn thấy cự vật vẫn luôn giấu bên dưới vải bố đó, không khỏi có chút thất vọng. Trong trí tưởng tượng của nàng, bảo bối đó sẽ trắng trắng mềm mềm, có dáng vẻ rất xinh đẹp rất đáng yêu, nhưng bây giờ thứ nàng nhìn thấy lại không hề như vậy.
Bên trong đám cỏ dại lộn xộn đen thui, đang ẩn giấu cự vật dài màu hồng dường như đang căng cứng, lắc đầu sống động, nó dường như rất không quen với việc phơi bày trong không khí như một điểm sáng nhút nhát, thô ráp và dài, cảm thấy tay nhỏ của nàng không thể nắm lấy toàn bộ.
Đỉnh trụ là đầu nấm màu nhạt, bên ngoài linh khẩu màu thịt hồng vẫn còn thấm vết nước nhạt, mà ở bên dưới là hai quả cầu nhỏ hình tròn, dường như tăng thêm vài phần đáng yêu cho dáng vẻ hung dữ đó, ngay cả như vậy, quan sát tổng thể, vẫn là rất xấu.
Thư Khuynh Mặc nói thẳng, “Hừm…Xấu quá…Ta không thích bảo bối này, thật khó coi, hơn nữa tại sao nó ở chỗ này của ngài là không giống chỗ đó của ta…”
“Bởi vì đây là bảo bối độc nhất vô nhị của ta, không có mấy người có thể nhìn thấy, nàng không thích nó, nó không vui đâu. Nàng xem, nàng vừa đè nó bị thương, vừa đỏ vừa sưng, bây giờ nàng còn thẳng thừng nói nó xấu, đến cả ta cũng không vui, nàng lại gần chạm vào nó, hôn nó được không… …” Hoa Tỉ Thần bắt đầu lừa gạt tiểu cô nương.
Hắn không cảm thấy có gì không đúng, tiểu cô nương đều nói vật này của hắn khó coi, khiến cho tự tôn của hắn ít nhiều bị tổn hại, muốn chút bồi thường thì có sao? Hơn nữa ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm vật đó, sự căng tràn và mềm mại trước ngực cũng đè trên đầu gối của hắn, cảm thấy vật dưới hông càng lúc càng tức giận bừng bừng, nóng hổi cương cứng.
“Ơ, nhưng… Thật sự xấu mà, tỉ mỉ nhìn lại vẫn rất xấu nha, thật sự là ta đè sưng nó sao…” Thư Khuynh Mặc nghe lời, lại gần xem xét kỹ hơn, nhưng càng xem càng thấy vật này hung dữ đáng sợ, trên thân trụ còn có những gân xanh nổi lên, cực kì rợn người.
Hơn nữa càng kì quái là, rõ ràng nàng không thích nó, nhưng giữa hai chân càng lúc càng dính lại. Nàng không an phận lắc người, nhỏ giọng ngập ngừng cự tuyệt: “Ưm, dài thế này, quá thô ráp, không muốn, ta không muốn sờ nó, càng không muốn hôn nó… …”
“Thử xem, nàng xem nhiều, sẽ phát hiện nó vẫn rất đẹp…” Hoa Tỉ Thần nghe giai nhân vô tình khen ngợi cự vật của mình vừa dài vừa thô, tâm tình không khỏi rất vui mừng. Giọng nói từ tính mát lạnh mang theo vẻ nhẹ nhàng mê hoặc có hơi khàn khàn.
Hắn thấy giai nhân nghe lời, tiến lại gần mình, đôi môi đỏ mọng bị hắn hôn hơi sưng lên thốt ra từng lời, khí tức mềm mại thơm mát đánh vào dục vọng nóng rực của hắn, khiến cho vật đó càng lúc càng sưng to và đau đớn. Nó dường như có ý thức của mình nên rung lắc thân trụ, đầu nấm lần lượt lắc lư bất định, quét qua gò má đỏ hồng dựa vào gần của Thư Khuynh Mặc.
“Ơ… Nó lại to hơn rồi, còn hôn mặt của ta nữa này…” Thư Khuynh Mặc còn chưa kịp nói hết, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào náo động, lờ mờ hình như nghe thấy giọng nói quận chúa, dọa nàng vội vàng che miệng lại.
Hỏng bét, quận chúa không biết nàng là tân vương phi, nếu bị nàng ấy phát hiện mình ở trong thư phòng của vương gia, giấu nàng ấy chuyện mình là mẹ kế nàng ấy, nhất định sẽ nổi giận. Nàng sợ đến mức dúi đầu nhỏ vào eo vương gia, bịt tai sợ hãi.
Vừa vùi đầu, Thư Khuynh Mặc liền cảm thấy vừa nãy bảo bối cự vật đó bị nàng chán ghét vứt bỏ sượt ngang một bên mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng không thể lơ là đó truyền độ ấm vào gò má phớt hồng của nàng. Nàng cảm thấy độ nóng da mặt dường như không hề thua kém vật đó, đỏ còn hơn quả mơ bình thường hay ăn.
Có điều, chuyện quan trọng hơn bây giờ chính là giọng nói của quận chúa càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
“Phụ vương…Phụ vương, con có chuyện tìm người, các ngươi bỏ ta ra, to gan, các ngươi ai dám cản ta…” Giọng nói quen thuộc của quận chúa, mang theo vài phần tùy hứng không thể cự tuyệt, trong lúc nói, dường như đã thoát khỏi vòng vây thị vệ, đến trước cửa thư phòng.
“To gan, ai cho phép con đến trước cửa thư phòng ta lớn tiếng náo loạn, thân là quận chúa nhưng không có một chút quy củ, quỳ xuống…” Hoa Tỉ Thần đang động tình, mắt nhìn chính là muốn dụ dỗ tiểu cô nương vào tay, kết quả lại bị con gái mình cắt ngang.
Hắn thật sự có chút giận giữ ra mặt, đến cả tiểu nha đầu ngốc nghếch ngờ nghệch dúi đầu vào eo hắn, tư thế thân mật thế này cũng không cách nào ngăn cản cơn giận của hắn, có lẽ là sự tức giận tác động đến vật đó, rắn chắc chống vào gò má non mềm của mỹ nhân.
Nhưng nếu không phải là quận chúa đột nhiên tiến vào, thì làm gì chỉ có hời hợt kề sát gương mặt thanh tú này? Hoa Dương vương gia, người đã bị sắc dục xọc lên não làm mê man đầu óc càng lúc càng tức giận, con gái của mình đánh không được, còn không thể quản thúc đám thị vệ này sao, hắn nghiêm giọng khiển trách, “Bản vương đã nói không có sự cho phép của bản vương, không cho phép bất kì ai ra vào thư phòng, các ngươi đến cả quận chúa còn cản không nổi, lui xuống lãnh phạt ba mươi trượng… Đường đường là công chúa, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì, quy củ đã học đi đâu hết rồi, trở về lâu các của mình quỳ hai… Quỳ một giờ…”