Chiến Hoàng vẫn luôn kín tiếng như vậy!
Tới đại lục Tứ Phương, tới Băc Thương nhưng cũng không hiện thân trước mặt mọi người.
Đông Thời Ngọc vội kéo Bắc Thược Dược hành lễ về phía đó: "Đông Thanh Đông Thời ngọc cùng hoàng hậu bái kiến Hiên Viên Chiến Hoàng..."
Hiên Viên Chiến xua tay: "Miễn lễ."
Nói xong ông cũng không để tâm tới hai người bọn họ nữa mà quay ra nói với Lâu Thất, giọng nói, ngữ khí hoàn toàn là hai loại hình.
Vừa rồi nói miễn lễ là giọng nói uy nghiêm, lạnh nhạt, vừa quay sang nói với Lâu Thất lập tức vô cùng dịu dàng, ấm áp.
"Ông ngoại của con không nói gì! Chỉ nói rằng, sự việc quan trọng, nếu những người đó thành công, e rằng sẽ khó lòng thu xếp được!"
Lâu Thất hơi cạn lời, xem ra ông ngoại nàng cũng là người kiệm lời, không thích nói nhiều, nếu như hắc vụ này chính là do những kẻ ông tìm gây ra, vậy thì đâu chỉ là bốn chữ "khó lòng thu xếp" có thể hình dung!
Đó là ngày tận thế đấy!
Nhưng nàng không nghĩ ra, loài người lấy đâu ra bản lĩnh làm ra được thứ có quy mô lớn thế này?
Đúng là còn lợi hại hơn cả vũ khí sinh hóa, là diêm la muốn diệt thế, là tà thần nào đó muốn tiêu diệt địa cầu hay là thế nào đây?
Nếu như ông ngoại nàng tìm được nhưng người đó lẽ nào có cách xử lý và ngăn chặn sao?
"Chúng ta phải đích thân đi xem thế nào." Trầm Sát nói.
Nghe Đỗ Văn Hội mô tả, mọi người có mặt ở đây đều không tránh khỏi sợ hãi, nhưng họ cũng không thể né tránh.
Hiên Viên Chiến gật đầu, khen ngợi nhìn Trầm Sát, ông rất hài lòng về người con rể này, lúc này nếu còn ham sống sợ chết thì đâu phải nam nhân đầu đội trời chân đạp đất? Đâu giống với bậc đế vương trong lòng có thiên hạ?
Trầm Sát rất tốt.
"Thế này đi, ta, lão tam và cả Tiểu Thiên đi xem thế nào, ngươi hãy cùng Tiểu Thất ở đây đợi tin tức của chúng ta."
Trầm Sát liếc nhìn ông: "Bổn đế quân đích thân đi."
"Ngươi ở đây với Tiểu Thất."
"Đây là đại lục Tứ Phương, bổn đế quân nói sao sẽ là vậy."
Thấy bọn họ lại sắp sửa tranh cãi, Lâu Thất lập tức cảm thấy đau đầu, giơ tay kêu dừng: "Ta kháng nghị!"
Hiên Viên Lại nói: "Bỏ phiếu biểu quyết! Ai đồng ý với lão đại thì giơ tay!"
Ông ta, Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Hoan Thiên, ba người đồng loạt giơ tay.
"Ba hơn hai, chúng ta thắng rồi." Hiên Viên Lại lập tức kết luận.
Lâu Thất tức giận: "Thắng cái khỉ mốc! Lão đạo sĩ thối, để phụ hoàng và đại ca của con, hai cổ nhân không biết gì đi thì làm được gì? Họ phát hiện ra được gì chứ?"
Hiên Viên Lại sững người, hai cha con Hiên Viên Chiến đồng loạt trừng mắt: "Cái gì mà cổ nhân không biết gì?"
"Vậy ta đi, ta đi là được chứ gì..." Hiên Viên Lại nói.
"Những thứ này, lão hiểu hơn con sao?" Lâu Thất liếc nhìn ông: "Chắc chắn chứ?"
Một câu nói đã chặn lời tất cả bọn họ.
Điều Lâu Thất nói là sự thật, ở đây không ai hiểu nhiều bằng nàng, họ đi cũng chưa chắc đã nhìn ra được điều gì, nhưng Lâu Thất đi thì đúng là có hi vọng.
"Nếu đã vậy, chúng ta sẽ cùng đi." Hiên Viên Chiến chậm rãi nói: "Tất cả cùng đi, cả nhà chúng ta, cho dù tới đường cùng cũng có người bầu bạn."
Trầm Sát nhìn Lâu Thất, vẫn còn chưa kịp nói gì thì Lâu Thất đã quyết định: "Được, cùng đi!" Nàng nhìn hắn, biết hắn muốn phản đối liền nói trước: "Nếu như mọi người tới đó mà không bảo vệ được ta, ta không có khả năng chạy trốn, vậy thì trốn ở đâu chả như nhau, hơn nữa để ta một mình ở đây lo lắng cho mọi người, chàng cho rằng đó là việc tốt?"
Nói xong, nàng khẽ vuốt nhẹ lên bụng mình.
Trầm Sát hiểu ý của nàng.
Nếu như nhiều người đi thế này cũng không bảo vệ được nàng, vậy thì đi tới đâu cũng không ngăn cản được hắc vụ di chuyển lên phía trước, cuối cùng vẫn không thể nào thoát được.
Nếu như phu quân nàng, phụ hoàng nàng, huynh trưởng nàng, lại cả lão đạo sĩ thối vừa là sư phụ vừa là phụ thân nàng đều đi đối mặt với nguy hiểm, đều xảy ra chuyện, vậy thì để nàng lại ở nơi an toàn cũng có ích gì?
Nếu như nàng xảy ra chuyển hắn cũng không thể sống một mình.
Ngược lại nàng cũng vậy.
Cổ họng hắn nghẹn lời, đưa tay nắm lấy tay nằng, khẽ cúi đầu nói: "Được thôi."
Lâu Thất thở phào, vì hiếm khi hắn nhượng bộ, cũng là vì hắn có thể hiểu được tâm ý của nàng.
Bắc Thược Dược nhìn họ, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, đố kỵ.
Gió mưa cận kề, hai người họ bất luận khi nào, bất luận đối mặt với điều gì cũng đều kề vai sát cánh như thế này chăng? Nàng ta ngưỡng mộ cảm giác giữa họ.
Không để Lâu Thất đi là vì muốn bảo vệ nàng, vì muốn tốt cho nàng, nhưng để nàng đi cũng là vì muốn ở bên nhau.
Nàng ta lại nhìn Đông Thời Ngọc.
Đông Thời Ngọc cũng rất tuấn mỹ, hơn nữa cũng là một nam nhân không tồi, một hoàng đế không tồi, nhưng không phải là một phu quân tốt. Hắn có hậu cung ba ngàn người đẹp, khi nàng có thai, nữ nhân khác cũng có thai.
Nghĩ tới đây nàng ta đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó liền nhìn Lâu Thất, bất giác hỏi: " Đế hậu cũng có thai?"
Lâu Thất mỉm cười không trả lời, nhưng cũng coi như xác nhận.
Bắc Thược Dược không kìm nén được sự đố kị với nàng nói: "Vậy thật trùng hợp, bổn cung cũng có thai. Ngự y và ma ma trong cung nói rằng, ba tháng đầu không thích hợp hầu hạ hoàng thượng, không biết đế hậu có dẫn theo phi tử cho đế quân không? Ờ, đúng rồi, đế quân Đại Thịnh không có phi tử, có điều trong thời kì đặc biệt, có mấy tì thiếp cũng không sao. Nếu như đế hậu không kịp lựa chọn cho đế quân, chi bằng bổn cung giúp chọn mấy người đưa tới đây? Nữ tử Bắc Thương chúng ta nhan sắc..."
"Hoàng hậu!"
Đông Thời Ngọc giận dữ ngắt lời nàng ta.
Đồ ngốc!
Không thấy đế quân Đại Thịnh, Hiên Viên tân hoàng, Chiến Hoàng còn cả vị vương gia kia sắc mặt đều đen như đít nồi rồi sao? Rốt cuộc hắn ta đã lấy một kẻ ngu ngốc thế nào vậy? Tự mình muốn chết cũng đừng kéo theo hắn như vậy chứ?
Trầm Sát đúng lại giẫm phải chỗ đau, vốn dĩ việc thần y nói ba tháng đầu cấm việc phòng the đã khiến hắn canh cánh trong lòng, giờ Bắc Thược Dược lại còn nhắc lại, đúng là rắc muối vào nỗi đau của hắn!
Cái gì mà tì thiếp?
Chó mèo nào cũng có thể lên giường của hắn sao?
Ba người đàn ông nhà Hiên Viên thì muốn một chưởng đập chết nữ nhân muốn khiến bảo bối Tiểu Thất của họ bực bội.
Bảo bối Tiểu Thất của họ cần phải chung chồng với những nữ nhân khác sao?
"Hừm, nếu không phải nể mặt ngươi cũng có thai, bây giờ đã có thể gọi người thu xác cho ngươi rồi." Câu nói lạnh như hàn băng của Hiên Viên Chiến khiến Bắc Thược Dược sợ hãi giật mình bừng tỉnh, toàn thân vã mồ hôi lạnh ngã nhào xuống đất.
"Ta, ta ta ta..."
Là nàng ta đầu óc mê muội!
Trầm Sát mặc dù không nói gì nhưng khí lạnh tỏa ra trên người đã đủ khiến nàng ta sợ hãi dựng tóc gáy. Sao nàng ta có thể quên đi rằng đây là một nam nhân đáng sợ tới nhường nào!
"Cút!"
Trầm Sát trầm giọng nói một từ, Bắc Thược Dược cũng muốn cút, nhưng chân nàng ta mềm nhũn, Đông Thời Ngọc cảm thấy rất mất mặt, đích thân kéo nàng ta dậy.
"Đế quân bớt giận, Thời Ngọc sẽ lập tức đưa nàng ta về."
Bước ra khỏi Hội Hoa Lầu, Đông Thời Ngọc lập tức vứt Bắc Thược Dược cho cung nữ.
"Lập tức đưa hoàng hậu về Đông Thanh! Đưa cả Huệ Phi về!"
Hắn đã nhìn thấu rồi, lúc này bên cạnh không nên có những nữ nhân ngu ngốc này, trái không cẩn thận lại gây sự cho hắn. Mấy nam nhân trong kia có ai là người có thể đắc tội? Ai cũng là người không vừa ý cũng có thể một chưởng đập chết hắn!
Đã muốn đi kiểm tra hắc vụ có thể nuốt chửng vạn vật kia thì cũng cần chuẩn bị kĩ càng. Trầm Sát ra lệnh cho Lâu Thất nghỉ ngơi một ngày, đảm bảo sức khỏe không vấn đề gì mới có thể xuất phát.
Đỗ Văn Hội dẫn đường cũng cần phải nghỉ ngơi trị thương.
Cũng may Hội Hoa Lầu vốn là một nơi cực kì dễ chịu, nghỉ ngơi tại đây cũng không có gì khó khăn.
Mọi người ai cũng đi nghỉ, Lâu Thất tắm xong bước ra liền nhìn thấy Trầm Sát đứng dựa trước cửa, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ núi xa như vẽ, phong cảnh nên thơ.
Mặc dù hắn không nói gì nhưng Lâu Thất nhìn hắn lập tức có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn.
Nàng bước tới, dựa mình vào lưng hắn, ôm lấy cổ hắn, tì cằm lên vai hắn. "Sao vậy, đế quân đại thần lo lắng những cảnh sắc kia, những núi non kia, thành trì kia sẽ đều bị hắc vụ nuốt chửng?"
Trầm Sát kéo nàng ra trước mặt, ôm nàng ngồi lên đùi mình, hít một hơi thật sâu làn hương thơm trên tóc nàng, trầm giọng nói: "Bổn đế quân đang lo lắng không thể được ôm nàng nữa."
Lâu Thất lặng lẽ nói: "Không cần lo lắng, chúng ta chưa chắc đã không có cách."
"Cách?" Trầm Sát vuốt ve má nàng, giọng nói dịu xuống hẳn: "Thất Thất, nàng biết bổn đế quân thích nhất điều gì ở nàng không?"
"Vóc dáng bốc lửa? Gương mặt xinh như tiên?"
Hắn cười khẽ: "Da mặt dày!" Làm gì có ai tự khen mình như vậy? Mặc dù đó là sự thật, đó cũng là hai điểm mà hắn thích nhưng không phải chủ yếu.
"Bổn đế quân thích nàng nhất... chỗ này." Ngón tay hắn khẽ chỉ vào ngực nàng.
Lâu Thất lập tức sợ hãi ôm ngực, liếc nhìn hắn: "Dê xồm!"
"Nghĩ gì chứ. Nói là trái tim nàng, trái tim chưa bao giờ biết sợ hãi, chưa bao giờ từ bỏ của nàng."
Giọng trầm thấp của hắn vang lên trong tai nàng, Lâu Thất cảm thấy sống mũi cay cay, nàng bị lời hắn nói làm cho cảm động. Không biết có phải do sau khi có thai sẽ càng dễ mủi lòng hay không.
"Thất Thất, bổn đế quân sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo vệ nàng, bảo vệ con của chúng ta." Tay Trầm Sát khẽ vuốt nhẹ lên bụng nàng.
Thời khắc vốn dĩ ấm áp tình cảm là vậy, Lâu Thất không nhịn được bật cười, trêu chọc hắn: "Có cần tì thiếp không?"
Sắc mặt Trầm Sát lập tức sa sầm.
Sáng sớm ngày thứ hai, chim hót ríu rít đánh thức mọi người dậy.
Bên ngoài Hội Hoa Lầu, Đỗ Văn Hội dẫn đầu lên ngựa, ngoảnh đầu lại nhìn, trong lòng dấy lên tình cảm hào hùng. Sợ, có gì đáng sợ chứ? Đế quân, đế hậu, hai đời đế vương của hoàng triều Hiên Viên đại lục Long Ngâm, còn có sư phụ của đế hậu ở đây! Đi tới đâu tìm một đội hình như thế này?
Nếu như họ cũng không có cách nào, vậy thì có thể cùng chết với họ, đời này của hắn ta cũng xem như xứng đáng!
"Xuất phát!"
Giọng nói trong trẻo của Lâu Thất vang lên.
"Tuân lệnh!"
Đỗ Văn Hội quát lên: "Đi!"
Mười kỵ binh nhanh chóng lao đi, trong thành Nặc Lạp có bách tính tiễn đương, mang theo hi vọng.
Ở một góc của Hội Hoa Lầu, Nhị Vy mặc trang phục nam nhi cũng nhảy lên lưng ngựa, vòng một vòng mới ra khỏi cổng thành, đuổi theo bọn họ.
Hãy để Lâu Thất sống thêm một thời gian nữa.
Bí mật hắc vụ bà ta cũng muốn tìm hiểm! Người bà ta tìm kiếm nửa đời lẽ nào có liên quan tới hắc vụ?
Bình luận facebook