-
Chương 69
“Đế Quân, chúng tôi không phục, không phục” 1 mỹ nhân lên tiếng, rồi quỳ trước mặt Trầm Sát, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâu Thất, “Rốt cuộc cô là ai ? Nếu cô là thị nữ của Đế Quân, thì sao có thể tùy ý hỗn xược như thế ? Làm sao có thể làm gương cho những thị nữ khác của Tam Điện ?”
Lâu Thất gật đầu. Đúng thế, mỹ nhân này hỏi đúng. Đây đâu phải là những điều thị nữ có thể làm ?
Vậy thì, cô ấy là thị cơ ?
Vừa nghĩ tới đây, Tuyết vệ lên tiếng như để giải vây, “Lâu cô nương có thể coi là thị cơ của Đế Quân”
Thị cái con mẹ nhà ngươi.
Lâu Thất không thèm đoái hoài.
Thị cơ là cái gì ? Nếu nói Đế Quân chỉ coi như tiểu thiếp, thế thì thị cơ chẳng là cái thá gì hết.
Lâu Thất cô sao có thể thành trò chơi của đàn ông. Nói ra, những kẻ từng bại trong tay cô chẳng phải sẽ cười rụng răng hay sao ? Mặt cô trắng bệch, nhìn Tuyết vệ, “Tuyết vệ đại nhân nói sai rồi, Lâu Thất tôi không phải là thị cơ, tuyệt đối không phải là thị cơ của Đế Quân.”
Tuyết vệ cắn răng nhìn cô, “Bình thường cô chỉ gây chuyện, bây giờ cô hãy biết thân phận, nếu không, cố đang gây khó dễ cho chủ nhân đó.”
“Người của bổn Đế Quân, không cần phải thu mình.” Trầm Sát nói, “Lâu Thất cũng phải tuân thủ điều kiện khi nãy. Sau này cô ấy sẽ không rời ta nửa bước, cùng Đế Quân ta chinh phạt bốn phương. Chỉ cho phép chảy máu, không cho phép rơi lệ. Đợi khi cô ấy lập được công, sẽ phong cô ta làm phi, bất kể thân phận.”
“Sặc sặc sặc !”
Lâu Thất suýt nghẹn bởi miếng hoa quả.
Cái đó không đúng, không phải như thế. Đoạn này không có trong kế hoạch của họ. Đã nói rồi, chỉ cần đuổi được đám mỹ nhân kia đi, chỉ cần họ rút lui, chứ cô đâu có tham gia vào chuyện này. Cùng anh ta chinh chiến, coi anh ta là người đàn ông của mình là chuyện khác. Thế nhưng bây giờ lại nói ra giữa trước bàn dân thiên hạ, lại còn nói sẽ không rời anh ta nửa bước, chỉ được đổ máu, không được rơi lẽ. Thế thì cô đâu có cần
Hồ ly, xảo trá, ích kỷ, bá đạo qua !
Cô trừng mắt nhìn Trầm Sát, trong lòng chì muốn chửi rủa anh a.
Điều này có nghĩa như thế nào với cô ấy không ?
Điều đó có nghĩa là cả thiên hạ này biết sự tồn tại của cô, biết được thân phận của cô. Thiên hạ này sẽ coi cô là người đàn bàn của Trầm Sát. Nếu họ muốn loại bỏ Trầm Sát, thì cô ta cũng sẽ bị liên lụy. Nhìn thấy cô ta như nhìn thấy Trầm Sát, còn nữa, nhưng người đàn bà thích anh ta sẽ trở thành kẻ thù của cô. bây giờ, cô đúng là đang rơi vào nghịch cảnh
Bây giờ có thể nói cô đang ở chỗ cao nhất, hứng chịu phong ba nhiều nhất !
Chết tiệt ! Đừng có đùa kiểu này chứ ? Cô chưa từng đồng ý điều này, chưa từng !
Còn nữa, cho dù sau này ở cũng anh ta. Mỗi lần lập công, mọi người đều sẽ nói. Ui chà, chẳng qua là vì muốn được lập phi.
Chết tiệt ! Khốn nạn, chẳng phải muốn cho người khác thấy cô muốn lấy anh ta sao ?
Lâu Thất nhếch mép nhìn Trầm Sát, “Chủ nhân, có thể rút lại mấy lời khi nãy không ?”
Một ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, cô lập tức che miệng. Ánh mắt ấy muốn cô hiểu rằng anh ta không chấp nhận một sự phản kháng nào. Cô phải coi anh là là ông trời.
Ông trời nào. Xem cô kéo ông trời đó xuống mà đập cho một trận ngay bây giờ.
Lời của Trầm Sát cũng đã khiến những mỹ nhân kia im miệng. Nếu Lâu Thất tự nguyện tuân thủ quy tắc, thì họ còn gì để mà nói. Ban đầu họ cũng có cơ hội, chỉ cần họ tự nguyện.
Thân phận của Lâu Thất vốn không thể làm Đế Phi. Thế nhưng bây giờ có quy tắc này, cô ta sẽ có cơ hội. Nếu cô thực sự lập công, vậy thì Trầm Sát sẽ phong cô ấy làm phi. Quân vô hý ngôn ! Nếu cô thực sự lập được công, thì tin rằng người ở Phá Vực cũng sẽ thần phục, không thể phản đối được.
Chỉ trừ có Vấn Thiên Sơn.
Trầm Sát tùy ý phong phi, thì người ở Vấn Thiên Sơn chắc không có ý kiến. Thế nhưng nếu nếu Trầm Sát vốn lạnh lùng lại sủng ái một người đàn bà thì người ở Vấn Thiên Sơn sao có thể ngồi yên được.
“Đừng nói người của Vấn Thiên Sơn, ngay cả vị sư tỷ của Trầm Sát kia cũng không thể ngồi yên” Tại một góc, một người cười nói. Vốn định suy nghĩ đối phó với cô ta thế nào. Bây giờ xem ra, chưa phải làm gì thì kẻ thù của cô ta đã nhiều rồi. Chẳng cần họ phải ra tay.
Ánh mắt người này nhìn Lâu Thất như nhìn một người đã chết.
Lâu Thất đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn qua. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm nhận được ánh mắt khác lạ đó.
Là ai ?
Xem ra, tại Cửu Tiêu Điện này, tại Phá Vực này quả thật một mớ hỗn độn.
Cô cảm thấy có chuyện gì đó đang tới ? Chẳng lẽ cô không thể sống những ngày tháng yên ổn hay sao ? Không thể để cho cô sống đơn giản qua ngày hay sao ?
Trầm Sát ôm chặt eo cô, hoàn toàn không màng tới nhưng ai oán của cô, “Là người của bổn Đế Quân, đương nhiên phải sánh vai cùng Đế Quân.”
“Nhưng..”
“Không có như gì hết .”
Trầm Sát quay sang nhìn hai mỹ nhân tại sảnh. Chỉ còn lại hai người đó là Đại công chúa từ Bắc Thương và Tần Vũ Tâm đến từ Thanh Sơn trại
“Hai vị muốn thử hay sao ?” Trầm Sát có chút ngạc nhiên. Anh vốn cho rằng chỉ ra ra chiêu đó là sẽ từ bỏ, thế nhưng hai người này lại không.
Thế nhưng nếu hai nàng nghĩ rằng làm thế có thể cảm động anh ta thì đã nhầm. Trầm Sát chỉ cảm thấy chán nản, và thể hiện rõ sự chán nản ấy ra ngoài khiến hai nãng mỹ nhân bị tổn thương.
Tần Vũ Tâm cắn môi nói, “Đế Quân, tiểu nữ không thể tự quyết được chuyện này, có thể để tiểu nữ quay lại thương lương với cha rồi quyết định không ?”
“Đại công chúa Bắc Thương cũng có ý này sao ?”
“Hồi bẩm Đế Quân, Phù Dung cần thương lương với Hoàn muội” Bắc Phù Dung nói.
Trầm Sát nói, “Được, vậy cho hai người thời gian 2 ngày.”
“Tạ Đế Quân !”
Hai người lùi xuống, Nạp Lan Đan Nhi nhìn Lâu Thất, đột nhiên hòi, “Trầm Sát ca ca, nghe nói Lâu cô nương đã thuần phục được một con Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, sư tỷ của ta luôn muốn được nhìn thất Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, có thể cho ta đem Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương về Vấn Thiên Sơn cho sư tỷ xem không ? Trầm Sát ca ca đừng có lo, hai tháng sau sư tỷ của ta sẽ hạ sơn. Khi đó sư tỷ sẽ tự động đem Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương quay lại Cửu Tiêu Điện.”
Thánh nữ của Vấn Thiên Sơn muốn mượn Ưng Vương hai tháng, yêu cầu này quả thật không thể từ chối được.
Trầm Sát tạm thời chưa cần tới con chim ưng đó nên gật đầu, “Được.”
Nạp Lan Đan Nhi vui mừng trong lòng, đang định nói cảm ơn thì Nguyệt vệ lên tiếng: “Nạp Lan cô nương muốn đem Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương về Vấn Thiên Sơn là điều có thể. Thế nhưng Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương vô cùng hung hãn, nếu như làm Nạp Lan cô nương bị thương thì không ổn.”
Đây quả thực là một vấn đề. Lâu Thất đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng cô chưa kịp nói thì Nạp Lan Đan Nhi đã nói thêm: “Chuyện này thì đâu có khó gì, chẳng phải Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương do Lâu Thất cô nương thuần phục hay sau ? Vậy thì Lâu Thất cô nương đi cùng, đưa Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương tới Vấn Thiên Sơn luôn.” Nói xong, trong ánh mắt cô lóe lên một suy ngha.
Lâu Thật đột ngột chau mày, đang định từ chối thì Nạp Lan Đan Nhi nói: “Bây giờ Lâu Thất cô nương vẫn chỉ là thị nữ của Trầm Sát ca ca ? Trừ phi Trầm Sát ca ca muốn đối xử với cô ấy như một Đế Phi ?”
Mặc dù luôn miệng gọi Trầm Sát ca ca thế nhưng sự kiêu ngạo từ Vấn Thiên Sơn đó khiến người khác có cảm giác bị ép buộc. Ngay cả đối với Trầm Sát cũng như vậy.
Nhìn xung quanh, mội người đều im lặng, xem ra họ đều quen với việc thần phục Vấn Thiên Sơn,
Ngay đến cản Nguyệt vạ và Ưng vệ cũng đã quen điều này, chỉ là hơi lo lắng nhìn cô.
Lâu Thất cảm thấy không thoải mái.
Một khi không thoải mái cô sẽ không nghĩ được nhiều là nên hay không lên. Cô khẽ nhìn Nạp Lan Đan Nhi, cô chống cằm nhìn Nạp Lan Đan Nhi với vẻ khó hiểu, “Nạp Lan cô nương, tôi có vài điều không hiểu, có thể hỏi không ?”
“Cô cứ hỏi” Nạp Lan Đan Nhi trải lời
“Phá Vực là do chủ nhân của chúng tôi chiếm được hay do người của Vấn Thiên Sơn giành được.”
“Đương nhiên là do Trầm Sát ca ca chiếm được.”
“Tôi là thị nữ của chủ nhân hay thị nữ của Vấn Thiên Sơn ?”
“Đương nhiên là thị nữ của Trầm Sát ca ca rồi”
“Vậy xin hỏi Nạp Lan cô nương, cô là khách hay chủ nhân của cái Cửu Tiêu Điện này ?”
Ngay từ câu hỏi đầu tiên đã có sự sắc sảo, khiến mọi người lặng thinh. Giọng nói của hai người rõ ràng. Tới lúc này giọng của Nạp Lan Đan Nhi đã có phần trùng xuống một cách lạnh lùng, “Đương nhiên là khách.”
Cô đang định suy nghĩ xem Lâu Thất sẽ hỏi gì tiếp theo, nếu cô ta có gì bất kính với Vấn Thiên Sơn, thì cô sẽ đánh chết ngay lập tức, xem Trầm Sát có dám ngăn cản hay không !
Thế nhưng cô chưa kịp đợi có cơ hội để bắt lỗi Lâu Thất thì Lâu Thất đã lên tiếng giận dữ.
“Nếu Phá Vực là đất của chủ nhân, còn cô là khách, tôi là thị nữ của chủ nhân. Vậy thì chủ nhân sẽ đối xử với tôi như thế nào ?” Cô dừng lại trong giây lát, rồi nhìn Nạp Lan Đan Nhi nới với giọng rất kiêu ngạo, “Làm chuyện thừa thãi?”
Làm chuyền thừa thãi ?
Rất cả mọi người đều giật mình.
Cái cô Lâu Thất này lấy đâu ra dũng khí ? Ai cho cô ta cái gan này ? Sao cô ta dám ? Dám nói nhưng lời này với người của Vấn Thiên Sơn ? Người này còn là để từ của đại trưởng lão với biệt danh Tiểu La Thích cơ mà !
Lâu Thất sao dám ?
Ngay cả ông trời đến đây thì cô cũng dám.
Nạp Lan Đan Nhi tức đến sôi người, từ trước tới nay chưa ai dám nói như vậy với cô ta.
“Lâu Thất ! Cô có bản lĩnh nói lại một lần nữa xem sao ?”
“Nếu cô nương nhỏ tuổi mà thính giác kém như vậy, thì tôi có thể nói lại một lần nữa.” Lâu Thất đứng dậy, cô cao hơn những người con gái khác một chút. Cô đứng dậy nói với vẻ cúi nhìn, một tay cô đặt vào vai Trầm Sát, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Đan Nhi, “Tôi nói, trong chuyện của Cửu Tiêu Điện này, đừng làm chuyện thừa thãi !”