Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 551
Không sai, trông bộ dạng này rõ ràng là đã trúng phải Tuyệt Mệnh Cổ.
Trong lòng Lâu Thất cảm thấy sốt sắng: “Nếu bọn họ cũng trúng Tuyệt Mệnh Cổ, nếu bọn họ thật sự là người của Kim gia lần này bị bắt đi thì điều đó chứng tỏ kẻ hạ Tuyệt Mệnh Cổ đang ở ngay tại đây.”
Đây có thể coi là một phát hiện trọng đại.
Trầm Sát gật gật đầu nói: “Ừm, nếu không phải ở Lâu gia thì chắc chắn là ở vách núi Thông Thiên này.”
Bây giờ cái Lâu Thất nghĩ tới lúc này chính là việc Vân U nói chuyện mất tích ở vách núi Thông Thiên, vậy thì là bà ta bị đối phương bắt hay là vốn dĩ bà ta đến để gặp người bên đó.
Tựa như có một luồng sương khói mịt mù ngàn lớp đang phủ lên trên đầu bọn họ, phía trước mặt cũng là một khoảng mênh mang còn có rất nhiều điểm nghi vấn vẫn chưa giải thích được, nàng không biết là đến lúc cuối cùng cái chân tướng chờ đợi bọn họ là cái gì.
“Đứng lại.” Hiên Viên Ý kêu ba người đó dừng lại, “Các ngươi là ai?”
Ba người đó nghe như gió để ngoài tai, tiếp tục bước từng bước tới. Sức khoẻ của bọn họ vốn dĩ rất cứng cáp nhưng xem ra tựa như đang phải chịu nỗi đau khổ cùng cực, dáng vẻ của họ bước đi từng bước đều vô cùng chậm chạp, vô cùng khó khăn.
Trầm Sát biết nỗi thống khổ khi Tuyệt Mệnh Cổ phát tác, chàng vừa mới trải qua ban nãy rồi, vì vậy mà nhìn thấy dáng vẻ của ba người này chàng khẽ nhíu mày, nói với Lâu Thất: “Xem ra bọn họ cũng vừa mới phát tác thôi.”
Nếu phát tác từ sớm thì không thể nào chống chọi lâu như vậy được, nỗi thống khổ đó đến ngay cả chàng cũng không chịu đựng nổi.
“Các người là ai?” Hiên Viên Ý lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“啊”
“A...”
Có một người há miệng ra nhưng chỉ có thể phát ra âm tiết khó hiểu như vậy. Toàn thân của Hiên Viên Ý khẽ run lên, ông ta nói với đám người Lâu Thất: “Lưỡi của bọn họ bị cắt mất rồi.”
Bởi vì lưỡi đều bị cắt mất nên căn bản không cách nào có thể nói chuyện được.
“Là ai làm vậy?” Ánh mắt Lâu Thất bỗng cảm thấy sợ hãi. Mục đích của đối phương rốt cục là gì?
Thế nhưng không để bọn họ kịp chuẩn bị, ngực của ba người đó đột nhiên lồi lên một cái bọc, cái bọc đó còn nhanh chóng chuyển động, đã vậy còn càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, chỉ nghe thấy “xoẹttt!” một tiếng, y phục đều bị căng rách hết ra rồi, lộ ra hình dáng của cái bọc lớn đó, thứ đó nổi ở ngay dưới da khiến cho làn da nở ra mỏng dính, mỏng đến nỗi còn có thể nhìn thấy hình dạng của cái thứ đó, nó có hình bầu dục, dường như trên lưng còn có một vài cái gờ ráp cứng, sau khi cái thứ đó chuyển động to lên thì nó đâm ra ngoài, sau đó lại tiếp tục chuyển động, nó đem theo cái gờ ráp cứng đó đâm toạc làn da vốn đã trở nên rất mỏng manh đó, làn da bị cắt vỡ ra hơn mười lỗ hổng nhưng không hề có máu.
“A a a a a a”
Ánh mắt của ba người đó vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, kêu lên mấy tiếng “a a” tựa như đang cầu cứu. Nhưng cái này phải cứu sao đây?
Bỗng nhiên, “Bụp!” một tiếng, cái bọc đó ở ngực của một người đột ngột phát nổ, thêm một tiếng “Đùng!” nữa, ngực nổ ra một cái lỗ to tướng, da thịt của hắn, máu thịt của con Cổ Trùng mập mạp đó phun hết ra ngoài, hai người ở gần hắn nhất bị bắn hết lên người.
Cái lỗ to ở trên ngực người đó trông vô cùng đáng sợ, hơn nữa còn nhìn thấy những cái lỗ nhỏ ở chỗ khác, dường như con côn trùng này trước khi trưởng thành đã đục lỗ lung tung ở khắp nơi.
Không nhìn thấy những cái này thì Lâu Thất đối với Cổ Trùng còn không có cảm nhận trực quan như vậy, bây giờ thấy rồi, nghĩ tới trên người Trầm Sát cũng có những Cổ như vậy nàng cảm thấy tim mình cứ luôn run rẩy, hơn nữa còn vô cùng xót xa. Còn nữa, nàng càng căm hận những kẻ hạ Cổ chàng.
“Bọn họ~”
Thần y và Hiên Viên Ý cũng bị doạ cho thất kinh, đều không kiềm nổi lùi xuống hai bước, nhưng lúc này, ngực của hai người đàn ông còn lại cũng cùng nổ ra một lúc.
Một mớ máu thịt bắn ra, Trầm Sát bảo vệ Lâu Thất lùi lại liên tiếp mấy bước liền.
Ba người đó trợn trừng mắt rồi đổ gục xuống đất, các lỗ to ở ngực của mỗi người đều đầm đìa máu trông rất tởm lợm. Trên mặt đất trước mặt bọn họ cũng có một cục máu thịt vỡ vụn.
Vụn lắt nhắt, khiến con người ta cảm thấy rợn hết cả tóc gáy.
Cảnh này làm cho Lâu Thất sợ hãi cực độ.
Nàng không dám tưởng tượng nổi nếu như Trầm Sát cũng giống như ba người đàn ông này bị phát tác Tuyệt Mệnh Cổ, trên ngực nổ ra một cái lỗ, con người chàng trở nên xấu xí tởm lợm, đến ngay cả diện mạo ban đầu cũng không nhận ra được, nếu như vậy thì nàng tuyệt đối không thể chấp nhận.
Thần y và Hiên Viên Ý cũng bị làm cho khiếp sợ, đứng chết trân nhìn Trầm Sát.
Bọn họ đều cho rằng người khó chịu nhất chính là chàng. Bởi vì chuyện này có thể sẽ xảy ra trên người chàng, bây giờ Cổ Trùng đó đang ở trong người chàng, có lẽ chàng đang sợ hãi lắm.
Trầm Sát nhíu chặt mày, liếc ba cái xác không ra hình hài kia một cái rồi quay sang Lâu Thất, khinh bỉ nói: “Chết xấu quá!”
Ựa~
Lâu Thất vốn dĩ cảm thấy trái tim mình đau đớn đến mức không thoát ra được, vừa nghe chàng nói câu này thì lại không nhịn được cười: “Đúng vậy, chết xấu quá đi mất, vì vậy chúng ta không chết.”
“Ừm.” Trầm Sát vô cùng nghiêm túc gật gật đầu.
Chàng cự tuyệt kiểu chết này.
Nhưng bọn họ cũng biết rằng không phải cứ cự tuyệt là có thể giải được Cổ.
“Tìm, cứ tìm ở vách núi Thông Thiên này!” Lâu Thất nghiến răng nói: “Có ba kẻ này xuất hiện thì cũng có thể sẽ có cả người khác, nói không chừng sẽ tìm được kẻ hạ Cổ.”
Tìm được rồi nhất định nàng sẽ băm nát đối phương ra làm trăm nghìn mảnh.
Hiên Viên Ý ở trước, thần y ở sau, Lâu Thất dìu Trầm Sát đi ở giữa.
Vách núi Thông Thiên này ngăn cách giữa đại lục Long Ngâm và đại lục Tứ Phương, dĩ nhiên cự ly không ngắn, hơn nữa là cả bất ngờ và nguy hiểm đều song song tồn tại. Đi được một canh giờ, bọn họ đã gặp được rất nhiều loại thuốc tốt hiếm thấy, còn cả vài loại thú hoang hung tàn nữa. Lần nào Lâu Thất cũng không để cho Trầm Sát động thủ, một tay nàng nắm lấy tay chàng, bảo vệ trước mặt chàng, khí thế lẫm liệt, nàng không để bất cứ con thú hoang nào có thể làm tổn thương đến một sợi tóc của chàng.
Trầm Sát cảm nhận được sự bất an và căng thẳng từ bờ lưng đang đứng thẳng của nàng.
Nữ nhân của chàng đang sợ hãi, sợ chàng đột nhiên bị Cổ độc phát tác. Cái chết của ba người đàn ông kia quả thực đã đem tới đả kích rất lớn cho nàng.
“Tiểu Thât, mau nhìn bên đó~”
Hiên Viên Ý đi ở đằng trước bỗng nhiên kêu lên, tay của ông ta chỉ về phía xa.
Bọn họ nhìn theo hướng mà ngón tay ông ta chỉ thì chỉ thấy một sơn đạo dài hẹp, khoảng một trăm mét về phía trước bỗng nhiên rẽ ra một lối ra khác, địa thế núi dốc xuống, sau đó ép sát vào một miếng đất phẳng chung quanh. Còn trên miếng đất phẳng to ấy có một quần thể kiến trúc, hai bên của con đường thẳng tắp trồng những loại cây không biết tên, lá cây kim hoàng, hai hàng cây rợp sắc vàng chói lọi, những chiếc lá kim hoàng rụng đầy dưới đất.
Xem ra nó giống như một cái thành trì nhỏ.
Thế nhưng, tại vách núi Thông Thiên này tại sao lại có một nơi như vậy? Lẽ nào còn có một thế gia nào đó mà bọn họ không biết tới sao?
Hiên Viên Ý nhìn một cái rồi bỗng nhiên có chút ngập ngừng nói: “Đó, liệu có phải là Đoạn Trần Tông không?”
“Đoạn Trần Tông ở hướng này sao?” Lâu Thất bàng hoàng.
“Đoạn Trần Tông sau khi chia ra thành Thượng Tông và Hạ Tông thì dường như nơi ở cũng phân ra rồi, có điều không biết là nơi này là Thượng Tông hay Hạ Tông.
Cả bốn người nhìn ra xa liền thấy bên hướng đại lục Long Ngâm đó đột nhiên có một đoàn người cưỡi ngựa phi như bay về quần thể kiến trúc đó, đem theo một đống cát bụi mịt mù.
Đoàn người ngựa đó không dưới trăm người. Hiên Viên Ý hỏi: “Tiểu Thất, cháu thấy thế nào?” Lúc này bất cứ lúc nào Trầm Sát cũng có thể bị phát tác Cổ, bọn họ muốn thám hiểm thì cũng không an toàn cho lắm.
Nhưng, nếu đã nhìn thấy nơi đó thì cũng phải đi thám thính xem sao, nhỡ đâu kẻ hạ Cổ ở đó thì sao?