Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 549
Vừa nghe câu này, Hiên Viên Trọng Châu đã nghiến chặt răng.
Thì ra, lông lá trên thân của U U không hoàn toàn tự nhổ dùng làm kí hiệu, mà kẻ này mới chính là hung thủ đầu sọ!
Nghe giọng điệu kia, là một nữ nhân, nghe không có vẻ là âm thanh của thiếu nữ, nhưng tuyệt đối không già cả. Điều khiến Hiên Viên Trọng Châu kinh hãi là, nếu không nhờ U U báo hiệu, thì vốn dĩ hắn không phát giác có người tới đây.
Điều này nói rõ tu vi nội lực của người nữ nhân này nằm trên cơ của hắn.
U U nhìn hắn một phen, sau đó chạy đi hướng khác. Và Hiên Viên Trọng Châu phát hiện, tốc độ của nó chậm hơn hồi trước không chỉ có một chút, trong lòng nghi ngờ lo lắng, chẳng lẽ bị thương rồi sao?
Hắn tin tưởng Lâu Thất, cho nên cũng tin tưởng con tiểu hồ ly này, nếu nó bảo hắn đừng động đậy, vậy chắc chắn có đạo lý riêng của nó. Hiên Viên Trọng Châu bèn nằm yên trên giường không động đậy.
Nhưng mà, thật tình con mẹ nó lạnh quá!
Chiếc giường băng này ngoại trừ có thể lạnh chết người, chắc chắn có thêm vật gì đó, nếu không nội lực của hắn sao cứ bị trôi mất, thể lực cũng bị cuốn trôi rất nhanh rất nhanh.
Bây giờ hắn chỉ lo lắng cho bọn người Trình Vi không chống chọi nổi.
Chẳng biết qua bao lâu, vào lúc Hiên Viên Trọng Châu cắn răng cảm thấy thật sự chịu đựng hết nổi, thì bộ lâu cốt trên đầu hắn bỗng dưng xoạc xoạc vài tiếng, như một cơ quan treo lơ lửng, được chuyển dời.
Đôi mắt của Hiên Viên Trọng Châu sáng rực, lập tức dựa vào chiếc giường băng định đứng dậy, chỉ cảm giác có một cơn chóng mặt bao trùm lấy.
"U u."
Một hình bóng bay tới, U U nhảy vào trong lòng hắn, hắn ôm chặt lấy nó, chỉ cảm thấy nó cứ thở hộc mãi, thân thể nhỏ bé kia tựa như năng lượng đang bị rút sạch.
"U U?" Hắn gọi nó.
U U thở hổn hển, há miệng ra, trong miệng nó rớt ra một chai sứ nhỏ.
"Đây là cái gì vậy?" Hiên Viên Trọng Châu tháo nút đậy ra, bèn ngửi được mùi vị của thuốc.
Tuy U U có linh tính, nhưng cũng tuyệt đối không lên tiếng nói chuyện được, vật này là gì thì hắn chỉ có thể tự suy đoán. Nhưng mà, nó tốn công sức mang vật này tới đây, tuyệt đối không vô dụng, thằng nhóc nhỏ U U này rất ma lanh, tuyệt đối không làm những việc vô bổ đâu.
"U u." U U dùng bộ móng vuốt của nó đạp giẫm tay của hắn.
"Ăn sao?" Hiên Viên Trọng Châu đang định đổ một ít thuốc vào lòng bàn tay, nhưng U U đạp đậy lại miệng chai.
Hiên Viên Trọng Châu sững sờ một hồi: "Không phải dùng để ăn sao?"
Không dùng để ăn thì để làm gì ta? U U dường như đang than thở, lại nhảy xuống, cắn cắn ống quần của hắn, ra ý hắn đi theo mình.
Hiên Viên Trọng Châu nhìn lướt đám người Trình Vi, cắn cắn răng đi theo sau lưng nó.
Xem ra, toàn bộ người của hắn dẫn theo đều có mặt ở đây, bao gồm mấy người đi vào rừng trúc đầu tiên. Chỗ này giống như một động núi to lớn, cao khoảng ba mét, bởi vì buộc trên trăm sợi xích sắt, treo trên trăm bộ lâu cốt, đối xứng với trên trăm giường băng, thì trông không có vẻ trống trải rộng rãi lắm, chỉ là, đỉnh động và tứ phía đều là những bức tường u ám, không nhìn rõ được gì, cảm giác cực kì rùng rợn.
Nhưng U U dắt hắn đi về phía cửa động, chỗ đó có một cây trụ lộ ra ngoài cao khoảng nửa người, giữa cây trụ có một lỗ tròn nhỏ.
"Cái này dùng để làm gì vậy?"
"U u."
U U nhẹ giọng kêu và xoay vòng ở bên cạnh.
Hiên Viên Trọng Châu khó khăn lắm mới đoán ra ý nghĩa của nó, "Ngươi muốn ta đổ thuốc vào trong cái lỗ này?"
U U gật đầu.
"Được, vậy thì nghe lời ngươi." Hiên Viên Trọng Châu cũng suy nghĩ được nếu U U có mặt ở nơi đây, và còn trộm được thuốc từ tay của nữ nhân có võ công cao cường, và phải mang đến chỗ này khó khăn biết bao, cũng không dám chậm trễ, lập tức đổ chai thuốc đó vào cái lỗ tròn nhỏ.
Chỉ là khi đổ ra không có dược viên như trong tưởng tượng của hắn, mà dạng sệt sệt giống thủy ngân.
Sau khi đổ xuống hắn nghe được tiếng động cọt kẹt, từng tiếng từng tiếng một, dường như được truyền ra từ những chiếc giường băng kia.
U U ra dấu bảo hắn chạy về chiếc giường băng của hắn nằm, chỉ thấy chính giữa chiếc giường băng đột nhiên lộ ra tám hàng ống ngọc xếp thành hình trăng khuyết, từ trong ống ngọc có làn khí nhạt nhoà được bay ra một cách chậm rãi.
"Đây là cái gì vậy?" Hiên Viên Trọng Châu đang buồn bực, U U đã bổ nhào qua đó, cả cơ thể nằm bò lên hình dạng trăng khuyết, nhỏ giọng rên tiếng u u, trên mặt quả nhiên có biểu cảm "thoải mái hơn nhiều", khiến Hiên Viên Trọng Châu cực kì ngơ ngác.
Hắn quay đầu nhìn đám người Trình Vi ở bên cạnh, phát hiện khuôn mặt trắng bệch của bọn họ có chút tốt lên, trong lòng càng cảm thấy kì dị.
"Trọng Vương, chúng ta đang ở đâu vậy?" Trình Vi mở mắt liền nhìn thấy Hiên Viên Trọng Châu, đôi mắt đảo vòng, bèn bắt gặp bộ lâu cốt ở trên đỉnh đầu, bỗng hít thở một hơi sâu.
"Trình Vi, ngươi cảm thấy sao rồi?"
"Thuộc hạ luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, cực kì băng giá, dường như nội lực đang mất dần, nhưng vừa mới nãy, dường như có ai đó truyền nội lực, tinh thần liền ổn định trở lại."
Hiên Viên Trọng Châu vội quay đầu nhìn vào chiếc giường băng vốn dĩ của hắn nằm, mở to mắt không dám tin.
Điều này có nghĩa là, vốn dĩ bên trong chiếc giường băng này có cài đặt cơ quan, hoặc đại loại các dạng như mộ pháp, rút hơi thở tinh thần của bọn họ? Và sau đó chai thuốc đó dùng để khởi động cơ quan nào đó, làm cho vật thu rút kia hoàn trả lại khi trở thành ống ngọc hình trăng khuyết?
Vậy thì, bây giờ U U đang hấp thụ, chẳng phải là của hắn sao.
Chết tiệt.
Con tiểu hồ ly đó quả thật thành tinh rồi!
Hiên Viên Trọng Châu khóc dở mếu dở.
Nhưng đương nhiên lúc này hắn không thèm so đo tính toán với tiểu hồ ly, hắn tự mình rời khỏi chiếc giường liền không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi yếu đuối thôi, không nghiêm trọng lắm, cũng không để bụng việc chia một ít nội lực hoặc tinh thần lực cho tiểu hồ ly.
"Mau xuống đây, chúng ta phải đi thôi."
Tất cả mọi người đều tỉnh giấc, bước ra khỏi chiếc giường băng. Tiểu hồ ly cũng nhảy nhót tràn trề tinh thần, sau đó nhảy trên chiếc giường băng vài phát thật mạnh. Răng rắc, chiếc giường bị nứt toạc ra ở chính giữa.
Hiên Viên Trọng Châu hiểu ý của nó, lập tức hạ lệnh, bảo tất cả mọi người phá hủy chiếc giường băng của mình.
Vật này không thể chừa lại để hại người!
"U u."
"Đi, đi theo U U, nói không chừng nó sẽ dắt mình ra ngoài được." Hiên Viên Trọng Châu làm một động tác tay, đang định đi theo, Thần Quỷ Binh đằng sau đột nhiên kéo lấy người nam nhân đứng bên cạnh mình, thấp giọng quát: "Ngươi là ai?"
Bọn họ quay đầu lại, mới phát hiện trong đội ngũ xuất hiện thêm một người.
Khuôn mặt của kẻ đó được râu ria rậm rạp che phủ đầy mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt và cái miệng. Tóc của ông dài cực kì được vuốt hết ra đằng sau, đại bộ phận màu trắng bạc xen lẫn một ít màu đen.
Rất cao, nhưng cũng rất gầy, chỉ mặc một chiếc áo trong chất liệu gòn màu xám trắng, trông có vẻ màu sắc ban đầu là màu trắng, màu xám kia chẳng qua bị vấy bẩn thôi.
Bên cạnh ông ta cũng có một chiếc giường băng, và cũng vừa được phá hủy theo bọn họ.
Vậy thì, nam nhân này cũng bị bắt tới đây, nhưng không biết bị giam bao lâu. Trông tuổi tác không còn nhỏ, chiếc giường băng bên cạnh hắn đã vỡ vụn thành mấy mảnh, phá hủy triệt để hơn bọn họ.
"A a."
Ông ta hé miệng, nhưng chỉ phát ra một tiết tấu duy nhất.
"Chẳng lẽ ông ta bị câm?"
Ông nghe thấy hai chữ bị câm, trong mắt lóe lên tia đau đớn, lập tức lắc đầu tỏ ra ông không bị câm, nhưng há miệng không nói ra được lời nào cả.
Hiên Viên Trọng Châu cau mày: "Chẳng lẽ bị nhốt ở đây lâu quá, thời gian dài tới nỗi quên mất cách nói chuyện?" Hồi đó hắn ở trại lao của Đông Thanh cũng bắt gặp người như vậy, bị giam ngày này qua tháng nọ, quan phủ vì một lý do nào đó mãi chưa phán quyết người đó, cũng không có người đến thăm nom, bị giam mấy chục năm, người đó quên mất cách ăn nói ra sao.
Lời nói vừa thốt ra, hắn thấy ông ta gật đầu lia lịa.
Nếu đã như vậy, thì người này không được tính là kẻ địch. Hiên Viên Trọng Châu hỏi: "Ngươi có võ công không? Có thể đi theo không?"
Ông gật gật đầu. Đôi mắt đặt lên cơ thể của U U.
U U bỗng dưng bổ nhào về hướng của ông, ông ta giơ tay ôm lấy U U, đôi mắt bộc lộ sự đau đớn.
Hiên Viên Trọng Châu hơi nheo mắt. "Đi thôi, chúng ta mau thoát ra ngoài."
"A a." Ông ta ẵm lấy U U đòi dẫn đầu, ra hiệu bảo bọn họ đi theo.
"Trọng Vương, chúng ta nên tin tưởng không?" Trình Vi nhỏ tiếng hỏi.
Hiên Viên Trọng Châu ngập ngừng một lát, "Thú cưng của Đế Hậu các ngươi đã đi theo ông ta, ngươi nói tin được không? Không tin cũng phải đi theo."
Bây giờ đang là bình minh, bởi vì đã vào thu, nên trời chưa sáng hẳn, chỉ có một góc bầu trời lộ ra màu trắng mờ nhạt.
Tất cả mọi người đi ra khỏi núi động, vốn tưởng sẽ bắt gặp cảnh núi hiểm hóc, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải một sân vườn xinh đẹp, lan can điêu khắc xà ngang được hội họa.
Và nơi bọn họ đang đứng là một chỗ bằng phẳng được tu sửa ở núi động, địa hình thấp hơn sân vườn một chút, trước mặt là một bậc thang gồm khoảng mười bậc, hình dạng vòng xoắn ốc, dùng lan can chia tách thành mấy hướng, dường như từ những vị trí khác nhau của bậc thang sẽ đi về các hướng khác nhau.
Ông lão nhìn sân vườn này dường như không có sự kinh ngạc, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên cao, bộ dạng rất hoài niệm.
Sau đó ông nhìn trái ngó phải, ôm U U rẽ sang phía bên phải. Hiên Viên Trọng Châu ra dấu tay, tỏ ý đi theo.
Bọn họ đi lên bậc thang, bèn thấy một lối đi trái phải được dựng lên tảng đá cao cao, lối đi không dài, ở tận cùng là một cánh cửa màu đen.
Một màu đen thui, hai cái bộ gõ cửa đều được sơn thành màu đen, bắt gặp một cánh cửa như vậy vào buổi sáng sớm tinh mơ, dù sao thì cũng khiến bọn họ cảm thấy có chút nghẽn lòng.
Ông lão nhìn thấy cánh cửa đó, nhưng không có dừng lại bước nào, sau đó đứng ở trước cánh cửa, chân trái giẫm ba phát, chân phải giẫm bốn phát.
Cọt kẹt một tiếng, cánh cửa đó dần dần được mở ra.
Tất cả mọi người trở nên sững sờ.
Dù sao thì ở một nơi như vậy, quen thuộc với cơ quan của đối phương, thì có được bình thường hay không? Chẳng được bình thường chút nào đâu.
"Rốt cuộc thì ngươi là ai? Chỗ này là chỗ nào?" Hiên Viên Trọng Châu cau mày.
"U u." U U ngẩng đầu ra, đôi mắt long lanh đầy nước, mang theo vẻ xin xỏ cầu khẩn tội nghiệp.
Ông lão quay đầu nhìn bọn họ một phen, im lặng đi vào cánh cửa đó.
Ngập ngừng một hồi, Hiên Viên Trọng Châu cắn răng vẫy tay, "Đi theo."
Trong cửa ngoài cửa là hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Bước vào cửa, bọn họ cảm giác một cơn gió âm u, không biết gió cuồn cuộn bốc ra từ nơi nào lướt qua bên cạnh bọn họ. Mọi người không nhịn được run rẩy toàn thân.
Là một lối đi dài đằng đẵng, hai bên được đốt đèn cầy màu trắng, ánh lửa lập lờ, không cảm nhận được nửa phần ấm áp.
Chỉ trong thoáng chốc, ông lão đã bỏ đi rất xa.
Bóng lưng của ông vô cùng nhỏ bé.