Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 524
Nghe cô ta nói vậy, trong lòng Lâu Thất có chút rùng rợn.
Nàng vốn tưởng rằng cô gái lông trắng thích nữ nhân, không quan tâm tới nam nhân, rõ ràng những người rơi xuống đây đều là những nam nhân tuấn tú hiếm có, vậy mà cô ta cũng không buồn để tâm, chỉ nhớ tới mình...
Bây giờ nghe ra, cô ta không phải thích nữ nhân, mà là thích da mặt của nữ nhân?
Thích da mặt của nữ nhân để làm gì?
Trầm Sát chỉ còn cách Lâu Thất mấy bước chân, một lần nữa lại bị cản trở, trong mắt hắn sát ý bùng cháy, kiếm chém ra những bông hoa sát khí u hàn, sắc lạnh tấn công vào mặt của cô gái lông trắng.
"Đàn ông đều đáng ghét, đều đáng ghét, tướng mạo xấu xí cũng xấu xa, tướng mạo tuấn tú cũng xấu xa, càng ngươi hãy ở lại đây để ta cho mỹ nhân ăn!" Cô gái lông trắng vừa kêu gào vừa dùng hai cánh tay làm côn, đánh thành vòng tròn về phía Trầm Sát, tốc độ của cô ta rất nhanh, ra tay rất hiểm hóc, thường tránh được lưỡi kiếm Ẩm Huyết Kiếm, đánh về thân kiếm, mấy lần cánh tay đập vào Ẩm Huyết Kiếm thậm chí rung lên khiến gan bàn tay Trầm Sát tê đi.
Quái vật lông trắng này thực sự không hoàn toàn được gọi là người, cô ta không chị có sức mạnh vô cùng, tốc độ cũng rất nhanh, hơn nữa thiên phú võ học cũng cao hơn người thường.
Sao họ chưa bao giờ nghe qua về nhân vật này?
Nhất thời Trầm Sát cũng không thể nhanh chóng giết được cô ta.
Hách Liên Quyết nhướng mày lại nhìn Lâu Thất, sự chú ý của nàng hoàn toàn đặt về phía Trầm Sát, đứng cạnh hắn mà không hề có sự đề phòng, là vì cho rằng hắn bị nhốt ở đây hoàn toàn không có cách nào sao?
Hắn liếc nhìn Thanh Y, nhíu mày, truyền âm cho hắn: "Lam Y đâu?"
Thanh Y nghiến răng, ánh mắt có chút đỏ hoe: "Gia, Lam Y hắn, hắn bị Trầm Sát giết rồi!"
Ánh mắt Hách Liên Quyết lập tức lạnh như băng.
Nhưng hắn cũng không nói gì nữa, chỉ thò tay qua kẽ đá, trên cúc tay áo phóng ra một sợi tơ hắc kim, Thanh Y cầm lấy một đầu, cắt thẳng về phía tảng đá khổng lồ chặn trước mặt Hách Liên Quyết.
Nói cũng lạ, tảng đá nhìn có vẻ kiên cố vô cùng, gặp phải sợi tơ nhỏ này liền trở nên như đậu phụ, chỉ một lát đã bị cắt một tảng.
Hai người lại tiếp tục cắt thêm một tảng, chỉ một lúc, tảng đá khổng lồ đã bị cắt đi một khối lớn, xuất hiện một lối đi đủ cho một người, đủ để Hách Liên Quyết né người đi ra.
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, quái nữ lông trắng kêu gào the thé, gầm gào liên tục, trong động phủ cảnh giao chiến hỗn loạn, Hách Liên Quyết chỉ cần cắt thêm một khối đá nữa là có thể đi ra.
"Lột da tên súc sinh này để làm nệm lót!" Hiên Viên Trọng Châu thấy Trần Thập bị bạch hổ cào trúng ngực, y phục rách ra xuất hiện mấy vết thương rỉ máu lập tức giận dữ, đưa tay móc ra một chiếc quạt, mở ra, phía trước xương quạt nảy ra lưỡi dao, chém về phía đầu bạch hổ.
Tốc độ của bạch hổ thực sự quá nhanh, Trần Thập, Lâu Tín và Hỏa đều đã bị thương, Hiên Viên Trọng Châu cũng thấy rằng không thể kéo dài thêm nữa, lập tức sử dụng mười phần công lực, lưỡi dao trên xương quạt chịu nội lực phóng ra mấy luống ánh sáng lạnh, có hai luồng phóng vào mắt bạch hổ.
Bách hổ đau đớn gầm lên, mất đi thị lực, lập tức đâm vào tường.
Bùm một tiếng, bên trên nước xả xuống như mưa.
"Ngay bây giờ, Hỏa vệ."
Hỏa nhận lệnh, nhấc kiếm bay lên, thân hình nhảy lên cao, đâm thẳng xuống đầu hổ! Đồng thời Hiên Viên Trọng Châu cũng vung quạt, lưỡi dao bay đi, đâm toàn bộ vào đầu hổ.
"Grào!"
Bạch hổ gầm lên thảm thiết, cô gái lông trắng trong lòng khiếp sợ, lập tức quay đầu lại nhìn, lúc này Ẩm Huyết Kiếm vung về phía cổ cô ta.
Cô gái lông trắng toàn thân cứng đơ không nhúc nhích, đầu từ từ nghiêng sang một bên, vết cắt bằng phẳng lộ ra, đầu cô ta rơi xuống đất, lăn mấy vòng, lăn tới chân Lâu Tín, hắn rùng mình, một chân đá bay đi.
Trầm Sát thu kiếm, keng một tiếng cất vào bao, không buồn nhìn cô ta, quay người đi về phía Lâu Thất. Vừa quay người liền nhìn thấy Hách Liên Quyết đã chui ra khỏi khe nứt, hắn ta còn kéo Lâu Thất, Lâu Thất đang kháng cự. Hắn lập tức nổi giận, thân hình vụt tới bên Lâu Thất, một chưởng đánh về phía một bên của tảng đá.
Rắc một tiếng, tảng đá trượt về bên Hách Liên Quyết, một lần nữa bịt chặt khe hở lại, còn bên phía Lâu Thất thì xuất hiện một khe hở.
"Bỏ tay ra, bổn đế quân có lẽ sẽ suy nghĩ tha cái mạng chó cho ngươi." Thốn kình trong tay Trầm Sát vung ra, Thanh Y lập tức bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ. "Còn cả hắn nữa, bổn đế quân giết một mình ngươi, cũng có thể giết người thứ hai."
Ánh mắt Thanh Y lộ vẻ phẫn nộ.
Nếu Hách Liên Quyết có thể lựa chọn, hắn thật sự không muốn buông tay. Trầm Sát lấy Thanh Y sơ với Lâu Thất, lẽ nào hắn ta không biết tầm quan trọng của Lâu Thất trong lòng hắn sao?
Nhưng hắn không còn cách nào khách, vì vừa nãy hắn kéo tay Lâu Thất mới nhớ ra mình bị Lâu Thất hạ thuốc, bây giờ sức lực của hắn đang mất đi.
Không muốn buông tay cũng không thể.
Hắn gượng cười, nhìn Lâu Thất nói: "Nếu bổn vương chết trong tay nam nhân của cô nương, mạng này sẽ tính lên người cô nương, là cô nương hạ thuốc bổn vương, như vậy, ít nhiều cũng liên quan tới cô nương, chắc cả đời này cô nương cũng không quên được bổn vương."
Trầm Sát đã nắm lấy một tay của Lâu Thất, kéo nàng ra, Lâu Thất được hắn ôm vào lòng.
Mặc dù y phục của hai người đều đã ướt, nhưng ôm đối phương vào lòng, vẫn cảm giác được sự ấm áp.
Trầm Sát ra tay giải huyệt cho nàng nói: "Có sao không?"
Lâu Thất lắc đầu, nhưng cũng vẫn làm nũng nhéo một cái vào eo hắn: "Sao lại nhìn ta như vậy?" còn để nàng bị người khác bắt đi mất.
Nàng vừa dứt lời, Trầm Sát liền nhét Phá Sát vào tay nàng: "Cho nàng xả giận."
"Chàng điên rồi sao?" Lâu Thất đẩy hắn ra, ý hắn là để nàng lấy Phá Sát xả giận lên hắn? Nhưng ngay lập tức nàng thấy mắt hắn từ từ đỏ hoe.
Hắn nhìn chằm chặp vào dung nhan của nàng, sự tự trách và sợ hãi trên mặt hắn khiến trái tim nàng run lên.
Giọng hắn hơi khàn: "Nếu như nàng xảy ra chuyện, bổn đế quân sẽ không biết phải làm sao..."
Lâu Thất sững người, bỗng nghe thấy Hiên Viên Trọng Châu quát lên một tiếng: "Hách Liên vương gia cứ đi như vậy sao?"
Không biết Hách Liên Quyết đã ra từ khi nào, giải huyệt cho Thanh Y, hai người đang định đi. Hiên Viên Trọng Châu lao đi, chặn trước mặt bọn họ.
Hách Liên Quyết chắp tay sau lưng, nhìn Hiên Viên Trọng Châu lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải đối thủ của bổn vương, nếu bổn vương muốn ra tay, ngươi đã bị trọng thương rồi."
"Cứ ra tay đi." Hiên Viên Trọng Châu cầm quạt mỉm cười.
"Hắn không thể ra tay." Lâu Thất quay đầu lại nói: "Hách Liên Quyết, không ngờ ngươi cũng là người biết co biết duỗi."
"Tiểu công chúa quá khen."
Hiên Viên Trọng Châu nhíu mày, đang định nói gì thì Trầm Sát lên tiếng: "Để hắn đi."
"Hắn..."
"Bổn đế quân nói, để hắn đi."
Hiên Viên Trọng Châu nhìn Lâu Thất, nàng khẽ gật đầu, Hiên Viên Trong Châu lúc này mới né người.
"Từ từ!" Lâu Thất nhướng mày nhìn về phía Hách Liên Quyết: "Đai lưng của ta đâu?"
Nghe nàng nói vậy, người Trầm Sát cứng đơ, lệ khí suýt chút nữa thì không kìm chế được.
Hách Liên Quyết khẽ bật cười, lấy đai lưng ra khỏi tay áo, khiêu khích đặt lên má chạm nhẹ, liếc nhìn Trầm Sát: "Đai lưng của tiểu công chúa đúng là rất thơm."
Trong lòng Thanh Y rất khổ, gia, lúc này rồi mà người còn kích đối phương, như vậy thực sự không sao chứ?
Hách Liên Quyết đã ném đai lưng ra, Trầm Sát gọi: "Trần Thập, đón lấy."
Trần Thập lập tức giơ tay đón lấy đai lưng cầm trong tay, sau đó không nói lời nào, nhanh chóng lấy trong tay nải trên lưng mình ra một chiếc đai lưng mới, đổi hết thuốc bên trong qua, sau đó xé vụn đai lưng cũ vứt xuống đất, lấy chân giẫm lên.
Hắn hừ một tiếng, hai tay dâng đai lưng mới cho Lâu Thất: "Đế hậu, đai mới, không bị tiện nhân chạm vào."
Lâu Thất suýt chút nữa bật cười.
Có ấu trĩ không chứ? Nàng muốn hỏi là, mấy người đàn ông này có ấu trĩ không?
Hách Liên Quyết liếc nhìn đống vải vụn dơ bẩn trên mặt đất, ánh mắt thoáng qua tia sáng u ám, miệng mỉm cười: "Tiểu công chúa, hẹn ngày gặp lại."
Thanh Y đề phòng nhìn họ, bảo vệ Hách Liên Quyết lùi ra một góc, đưa tay vỗ vào chỗ nhô lên, một cánh cửa ngầm mở ra, hai người nhanh chóng đi vào.
"Đó là..." Trần Thập định đuổi theo, Lâu Thất liền gọi hắn lại.
"Đừng đuổi theo nữa, hướng đó chắc chỉ có thể đi theo đường cũ ra khỏi Lưu Liên Cốc." Còn họ nếu như muốn đi qua Lưu Liên Cốc, không muốn về lại đường cũ thì chỉ có thể đi ra theo một con đường khác, cũng chính là mật đạo có bảo bối mà cô gái lông trắng nói.
Nàng cất Phá Sát đi, liếc nhìn Trầm Sát: "Đế quân thực sự tấm lòng bao la, bây giờ không giết hắn, lẽ nào không sợ sau này không giết được hắn?"
Mọi người đều nhìn Trầm Sát, thực ra họ cũng không hiểu tại sao Trầm Sát lại tha cho Hách Liên Quyết. Lam Y chẳng qua chỉ nói một câu khiêu khích hắn đã không chịu nổi mà đánh chết hắn ta, huống hồ là kẻ trùm sỏ này?
Trầm Sát liếc nhìn nàng, ánh mắt u tối: "Bổn đế quân muốn giết hắn, lúc nào cũng được." Nói xong hắn liền ôm lấy eo nàng:"Bổn đế quân tuyệt đối không chiếm lợi của hắn, mặc dù hắn đáng chết."
Trần Thập và những người khác vẫn không hiểu, Hiên Viên Trọng Châu đã ngẫm nghĩ, bật cười nhìn Lâu Thất: "Hương độc của muội, trong đai lưng không có thuốc giải sao?"
Lâu Thất nhún vai: "Thuốc giải ta còn chưa nghiên cứu ra."
Vì thế lúc này Hách Liên Quyết toàn thân không còn sức lực, đừng nói trọng thương hắn ta, chắc hắn chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể tiêu diệt đối phương. Nhưng Hách Liên Quyết vừa rồi nói cứ y như thật, đúng là da mặt dày.
Hắn có thể cướp được Lâu Thất từ tay Trầm Sát, Trầm Sát đương nhiên sẽ coi hắn là đối thủ, kèm thêm câu lúc trước hắn ta nói, cái gì mà Lâu Thất trong lòng có hắn ta, với sự kiêu ngạo của Trầm Sát, sao có thể giết hắn ta khi hắn ta không có sức kháng cự? Giết hắn ta như vậy, chỉ e sau này có người biết được sẽ nói rằng Hách Liên Quyết thực ra là trúng hương độc của Lâu Thất nên mới chết oan.
Trầm Sát sẽ không cho hắn ta cơ hội như vậy, hắn đợi khi Hách Liên Quyết võ công hồi phục tới mức đỉnh điểm, sẽ đánh bại hắn ta, giết hắn ta.
Đây là sự kiêu ngạo của đàn ông.
Lâu Thất cũng hiểu vì thế ban nãy mới không ngăn cản.
"Chúng ta mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi." Trên mặt đất là thi thể mất đầu của cô gái lông trắng, còn có cả một con bạch hổ, xung quanh lại ẩm thấp lạnh lẽo, ở lại đây thật sự rất khó chịu.
Trầm Sát đi lên phía trước Lâu Thất, quay lưng khom người: "Lên đi."