-
Chương 511
Cơ thể Mộc Lan lập tức cứng đờ, tóm cổ tay A Mộc lại, giọng hơi trầm xuống, quát: “Tiểu La, không được nói!”
Nguyệt khẽ cười thành tiếng.
A Mộc quay đầu lại, con ngươi nàng đen thẫm, nàng đối mặt với Hỏa, trong lòng run lên. “Hỏa đại ca, ta…”
"Nói cũng không nói, khó lựa chọn như thế sao?" Giọng điệu của Hỏa thản nhiên, nhưng lại nghe ra một tia xa cách, điều này khiến cho trong lòng A Mộc cảm thấy hoảng sợ, lập tức buột miệng nói ra: "Không, không phải! Chúng ta tới từ Đoạn Trần Tông!"
Câu này vừa nói ra, nàng liền nhìn thấy sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.
Nước mắt A Mộc lại rơi lã chã: “Ta không phải cố ý giấu diếm các huynh, ta…”
“Nói.” Hỏa nói một chữ này rất nặng nề.
A Mộc thấy thái độ của hắn thật giống như muốn phân rõ giới hạn với nàng, nên càng đau lòng, khóc lóc thảm thiết, lập tức rút tay từ tay của Mộc Lan ra, xoay người quay về phía Hỏa, nhào vào trong ngực hắn, cú nhào rất mạnh, suýt chút nữa thì khiến Hỏa phải lùi lai một bước.
Nàng đụng phải vết sẹo của hắn, vết sẹo này hình như đau hơn so với trước đây, nhưng Hỏa cũng không đẩy nàng ra, trong lòng khẽ than thầm, hai tay ôm lấy vai của nàng, khẽ kéo nàng sang một bên.
“Làm cái gì vậy?” Bao nhiêu người đang nhìn đây này. Trước đây, khi thân phận của nàng còn chưa bị lộ, hắn cũng không biết nước mắt của nàng lại nhiều đến thế.
“Hỏa đại ca, A Mộc thật sự không phải cố ý giấu giếm gì ngươi, trước đây ta thật sự không biết chuyện này có liên quan tới ngươi, sau khi đi tới Cửu Tiêu Điện, ta lại không dám nói lung tung, sợ ngươi đuổi ta đi. Hỏa đại ca, không cần biết ngươi muốn biết cái gì, A Mộc đều phải nói ra hết có được không…”
“Tiểu La! Ngươi làm như thế này liệu có xứng đáng với nghĩa phụ không?” Mộc Lan giãy giụa bổ nhào tới, một tay Hoa Vu Tồn để lên trên bả vai của nàng, khiến nàng muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được.
Lâu Thất lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, dùng một tay ra hiệu, Hoa Vu Tồn khẽ gật đầu rồi bắt nàng ta lại.
Nếu như A Mộc đã biết hết, thế thì hỏi nàng ta vậy. Hiện giờ gương mặt của Mộc Lan đã khôi phục trở thành gương mặt vốn có của nàng ta, coi như một mối nguy hiểm lớn đã được giải trừ, Lâu Thất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngồi xuống ghế chủ vị trong sảnh, Tiểu Trù đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu xuống khẽ nói ở bên tai nàng mấy câu, hai hàng lông mày Lâu Thất nhíu lại.
“Uấn Nhiễm?”
Tiểu Trù khẽ gật đầu.
Loại chất độc này nàng trước đây nàng đã từng nghe Hiên Viên nói, sở dĩ nàng nhớ là bởi vì tên của loại chất độc này khá lạ và sau khi bị trúng độc biểu hiện của người trúng độc rất kịch liệt. Cái tên của nó thực sự rất thú vị, chỉ có điều sau khi bị trúng độc, vết thương ở trên cơ thể hoặc là vết sẹo sẽ càng ngày càng lớn, càng chữa trị càng đáng sợ, mép của vết thương sẽ luôn mở rộng ra, lan ra mãi, đến khi toàn bộ phần da của cơ thể không còn một chỗ da thịt nào hoàn hảo, cuối cùng sẽ trông như một cơ thể máu thịt lẫn lộn.
Trước đây Hiên Viên Lại đã cầm cái đó đến để dọa nàng, chính vì thế mà nàng có thể miêu tả những biểu hiện sau khi bị trúng độc rất kỹ càng, hơn nữa hắn còn từng nói, loại chất độc này chắc hẳn trong thiên hạ này chỉ có hắn và người của sư môn hắn mới có thể giải được.
Vừa nhìn thấy vết sẹo của Hỏa vệ, nàng đã vội vàng kéo hắn đi tìm Lâu Thất. Nếu như Lâu Thất không học được cách giải thì Hỏa vệ coi như xong rồi.
Lâu Thất khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi đi ra phía sau vườn thuốc bảo thần y lấy cho ngươi mấy cây tảo biển xanh, bảo dược đồng ép lấy nước, thêm nước vào khuấy một chút.”
Trong lòng Tiểu Trù có chút kinh sợ, nàng hiểu rõ chất độc ở vết thương của Hỏa vệ kia có thể truyền nhiễm thông qua tiếp xúc trực tiếp qua da, cho dù trên người nàng không có vết thương thì cũng có thể lây sang. Việc đề phòng chẳng may bị dính phải cũng là cần thiết, vì thế nàng đáp một tiếng, bước nhanh về phía vườn thuốc phía sau.
Lâu Thất nói câu lúc nãy cũng không hề hạ giọng, nên tất cả mọi người ở trong sảnh đều nghe thấy. Ưng nhìn nàng tỏ vẻ không hiểu, Nguyệt lại nhìn về phía Ưng và A Mộc, dường như đã hiểu ra cái gì đó, sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn.
Ngược lại, sắc mặt Hỏa vẫn bình thản, không nhìn ra được cái gì cả.
“Đợi lát nữa các ngươi cũng đi tìm thần y đi, các ngươi tiếp xúc với Hỏa vệ khá nhiều, tốt nhất nên đi tắm một lần.” Lâu Thất nói với Nguyệt và Ưng.
“Đế Phi, Hỏa bị trúng độc sao?” Nguyệt hỏi.
Ưng kinh ngạc: “Sao lại bị trúng độc vậy? Ai hạ độc hắn chứ?” Hắn nhìn về phía A Mộc: “Là ngươi phải không?”
A Mộc nhất thời kinh sợ, lập tức kêu lên: “Không phải ta! Sao ta có thể hạ độc Hỏa đại ca được chứ?”
“Không phải ngươi hạ độc, nhưng cũng có liên quan đến ngươi, con sâu trên người ngươi giống hệt với con sâu trên người Đế Quân, nhưng quả thực không phải là cùng một loại sâu. Sâu trên người ngươi là độc mang tính ẩn, loại độc này không có tác dụng với ký chủ, nhưng lại ảnh hưởng đến những người tiếp xúc với ngươi. Người bị truyền nhiễm chất độc nếu như không bị thương thì tạm thời không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần người ta bị thương, có vết thương hở thì vết thương ấy sẽ dần dần chuyển biến xấu, cuối cùng, toàn thân sẽ đầy vết thương.”
Mấy người nghe thấy vậy đều ngạc nhiên.
Toàn thân sẽ đầy vết thương, câu này là có ý gì? Mọi người suy nghĩ một chút liền cảm thấy tóc gáy trên người toàn bộ dựng hết cả lên.
Vẻ mặt A Mộc tái nhợt, nhanh chóng nhoài người từ trong lòng của Hỏa ra, cặp mắt đỏ hoe nhìn Hỏa, môi khẽ run lên, tự nhiên nặng nề quỳ xuống.
“Hỏa đại ca... A Mộc thật có lỗi với huynh, A Mộc đáng chết!” Giờ nhớ ra, nàng mới hiểu được vì sao trước đây ở bên ngoài vẫn chưa có chuyện gì, còn thời gian này thì vết sẹo của Hỏa lại càng lúc càng nghiêm trọng. Cái này liệu có phải là bởi vì trước đây ở Bách Trùng Cốc, bọ họ đã hôn môi nhau, hắn còn động vào thân thể của nàng hay không...
Nàng vẫn luôn nhớ lại cái hôn và cái động chạm ấy, nhưng không biết rằng hóa ra điều đó đã hại Hỏa đại ca!
A Mộc nghiến răng, dùng một chưởng vỗ xuống đầu mình!
Nàng đáng chết, nàng là yêu tinh hại người...
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Hỏa tức giận, một tay tóm lấy cổ tay nàng.
A Mộc giãy dụa: “Hỏa đại ca, ngươi mau buông tay ta ra, không nên động vào ta nữa...” Tìm đến cái chết, tất nhiên là để nàng chuộc lại mọi lỗi lầm của mình, nhưng thật ra phần nhiều chính là tuyệt vọng. Hóa ra về cơ bản, nàng không thể ở cùng với Hỏa được, đến động chạm vào nhau thôi cũng làm hại người ta phải trúng độc...
“Đủ rồi!” Hỏa trầm giọng quát: “Mạng của ngươi chẳng nhẽ không phải của ta hay sao? Ta cho phép ngươi chết sao?”
“Hỏa đại ca...” A Mộc nhìn hắn, nước mắt trào ra mãnh liệt.
“Đế Phi còn có lời này muốn hỏi ngươi.” Nguyệt từ tốn nói một câu, thật ra hắn lại không mấy hoảng sợ, bởi vì hắn hiểu rõ Lâu Thất rồi, thấy bộ dạng bình tĩnh như thế của nàng, rõ ràng là nàng có cách giải độc. Ngược lại lúc này trong mắt nàng hứng thú dạt dào, lẽ nào xem vở kịch ái tình khổ sở này đến nghiện rồi sao?
Nguyệt có chút bất đắc dĩ, ở một phương diện khác, tâm địa bọn Đế Phi nương nương cũng không mềm hơn so với Đế Quân bao nhiêu.
Lâm Thất liếc mắt nhìn hắn: “Độc này ta có thể giải được, ta có thể cứu Hỏa vệ, nhưng có điều, A Mộc, ngươi nguyện ý vì hắn làm được những gì?”
Vừa nghe thấy câu nói này, Hỏa liền bất đắc dĩ nhìn về phía nàng ta.
Nếu như nàng có thể giải được độc, thì nhất định nàng sẽ nể mặt Đế Quân, thay hắn giải độc, hà tất còn cần A Mộc phải tự làm khổ mình chứ? Hắn và Nguyệt thì vừa nghe đã hiểu, nhưng Ưng và A Mộc lại không hiểu. Ưng vẫn ngơ ngác như cũ, còn A Mộc lại cúi đầu khóc lóc.
“Đế Phi, cầu xin người, cầu xin người cứu Hỏa đại ca, cho dù A Mộc phải làm cái gì, A Mộc đều bằng lòng!”
“Hả?” Lâu Thất xoa xoa cằm: “Bao gồm cả việc bán đứng nghĩa phụ của ngươi sao?”
A Mộc không hề do dự, lập tức dùng sức gật mạnh đầu: “Đúng vậy!”
“Nói thử xem, thân phận của tỷ muội các ngươi là gì? Còn có mục đích nào khi xuất hiện ở đây nữa?” Lâu Thất nói, rồi đột nhiên búng tay một cái thật kêu, Long Ngôn lập tức hiện thân, hỏi han rối rít: “Tiểu Thất Lầu chủ có gì dặn dò? Cho dù nguy hiểm tới đâu thì Long Ngôn cũng không chối từ.”
“Ừ, đi lấy cho ta một cái bánh Bách Hoa và một chén nước ô mai lại đây, đúng rồi, nếu như có thể, hãy dặn đầu bếp lấy cho ta mấy ổ bánh xốp.”
Long Ngôn: “Vâng...”
Nàng muốn xem kịch vui sao?
Hai mắt A Mộc đỏ lên, nhìn vết sẹo của Hỏa, sụt sịt mũi một cái, khẽ nói: “Thật ra ta cũng sớm đã phản bội nghĩa phụ...”
Nàng đã dùng một câu như thế để bắt đầu, khiến cho tất cả mọi người hơi sửng sốt.
“Nghĩa phụ của các ngươi là ai?”
“Hắn nói hắn họ Mộc, ta và tỷ tỷ vốn đều là người của Lâu gia, phụ thân chúng ta, đều là trưởng tử đích thực của Lâu gia.”
Câu nói này là ý gì, vẻ mặt của Lâu Thất biểu lộ rõ là không hiểu. Kim lão từng nói, nàng có bản mạng huyết chú, đó chính là con cháu dòng chính của Lâu gia mới có thể có, nhưng bây giờ nàng lại bị chứng minh nàng là người của Hiên Viên gia, mà tỷ muội Mộc Lan nếu như quả thật chính là tôn nữ đích thực của Lâu gia thì tại sao lại đến Đoạn Trần Tông, nhận nghĩa phụ, mà ngay cả họ cũng sửa theo hắn chứ?
Nhưng nàng có dự cảm, A Mộc càng có thể cởi bỏ những nghi ngờ của nàng, làm cho nàng hiểu được rất nhiều vấn đề mà trước đây dù nghĩ thế nào nàng cũng không thể nghĩ ra.
“Nói tiếp đi.” Nàng cũng có chút sốt ruột, giống như tất cả chân tướng của sự việc đang bày ra trước mắt, chỉ còn một tầng sa mỏng mà thôi, đưa tay là có thể vạch trần được.
Ánh mắt của A Mộc có chút trống rỗng: “ Hồi nhỏ, bọn ta chưa từng sống ở trong Lâu gia, phụ thân nói, trong nhà có người muốn hại người thế nên bọn ta đều sinh sống ở bên ngoài, chờ đến một ngày nào đó mà bản mạng huyết chú ở trên cơ thể của phụ thân hoặc trên cơ thể ta và tỷ tỷ có thể thi triển được thì sẽ trở về. Lúc đó ta và tỷ tỷ không hiểu vì sao lại phải làm như thế, ta thì không sao, dù sống ở đâu thì cũng được, nhưng tỷ tỷ thì ngược lại, lúc nào cũng buồn rầu, bởi vì người của Lâu gia ai cũng mặc vàng đeo bạc, sống một cuộc sống nhung lụa sung sướng, còn chúng ta thì phải sống cuộc sống cơm ăn không đủ, tỷ tỷ hàng ngày phải giúp người ta thêu hoa kiếm thêm chút bạc để hỗ trợ chi tiêu hàng ngày. Chính vì thế mà tỷ tỷ ghi hận phụ thân, cảm thấy nhất định là phụ thân đã làm điều gì đó sai lầm, sau đó bị gia đình đuổi đi. Chính vì thế, khi gặp nghĩa phụ, tỷ tỷ đã không do dự mà quyết định đi theo hắn.”
Trong đại sảnh chỉ có tiếng của A Mộc đều đều vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe. Nhưng khi A Mộc đang định tiếp tục kể câu chuyện thì Thiên Nhất đột nhiên chạy đến, nhìn Lâu Thất, sốt ruột nói: “Đế Phi, nhanh lên, Đế Quân thổ huyết rồi.”
Lâu Thất đứng lên: “Hiện giờ chàng ở đâu?”
Thổ huyết ư? Lẽ nào độc trùng lại phát tác?
“Đã đưa về tẩm điện!”
Bóng dáng của Lâu Thất liền biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Đám người Hỏa cũng lập tức đuổi theo, cơ thể của A Mộc bỗng chốc mềm nhũn rồi ngã xuống.
“A Mộc!” Trong lòng Hỏa bỗng nhiên giật mình, vội vàng bế nàng lên, hét lớn một câu: “Thần y!”
Cùng thời khắc đó, ở trong vườn thuốc phía sau, Tiểu Trù đang ngồi ở hành lang lấy nước thuốc ngâm hai tay, chỉ nghe được bịch một tiếng, thần y đang chăm sóc dược liệu bỗng ngã vào trong ruộng thuốc.
“Thần y, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Trù kinh sợ kêu lên, tiến đến muốn nâng hắn dậy, nhưng khi nhìn thấy tay của mình thì vội vàng ngừng lại.
“Người đâu, mau tới đây, thần y bị ngất rồi.”
Hình như có một bàn tay đen tối đang âm thầm phá rối Cửu Tiêu Điện. Nhưng hiện giờ bọn họ không ai có tâm tư để đi tìm hiểu chuyện đó, mà cho dù tìm ra cũng chưa chắc đã quản được.
Lâu Thất cũng không hề biết chuyện thần y và A Mộc bị ngất xỉu, nàng vội vàng quay trở về Tam Trùng điện. Lâu Tín đang ôm U U, vẻ mặt rất sốt ruột, thấy nàng trở về liền lập tức tiến lên nghênh đón.