Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 450
Hắn đã nhìn thấy biểu hiện của Ấn Dao Phong, nhưng lúc này, hắn đánh giá cao sự bình tĩnh của Lâu Thất hơn.
Hắn không nhịn được, hỏi Trần Thập: “Trần Thập, lúc này không phải ngươi nên hành động như nam tử hán đại trượng phu sao? Mau đến cõng Lâu cô nương đi!”
Trần Thập ngơ ngác hỏi: “Cõng làm gì?”
Cô nương nhà bọn họ sẽ cảm thấy thứ này rất buồn nôn, nhưng cũng không đến mức phải để cho hắn cõng.
Hỏa nói: “Không phải ngươi vẫn để ý mấy lễ nghi thế tục đấy chứ? Dù sao về sau cũng là người sống cùng ngươi cả đời, không cần so đo quá nhiều.”
Bình thường, Hỏa không thích xen vào việc của người khác, nhưng nhìn gương mặt đó của Lâu Thất, lại ở trong hoàn cảnh như vậy, hắn luôn cảm thấy có chút không thích hợp. Hắn muốn nhìn Lâu Thất bị cõng, ít nhất thì hắn cũng muốn nhìn biểu cảm tái nhợt của nàng, giống như biểu cảm của Ấn Dao Phong vậy.
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có ý nghĩ như thế.
Nhưng Trần Thập nghe xong lại giật mình, suýt nữa té ngã trên đất.
Hắn không dám tin, quay đầu nhìn Hỏa vệ: “Hỏa vệ đại nhân, lời này có ý gì?” Cái gì gọi là sống cùng nhau cả đời chứ?
Không sai, hắn đã từng thề muốn đi theo cô nương cả đời, nhưng lời của Hỏa vệ sao nghe cứ có chút kì quái…
Hỏa thản nhiên nói: “Lâu cô nương không phải người trong lòng của ngươi sao?”
Lời này không thể tùy tiện nói ra, nhưng Hỏa đã ở thảo nguyên lâu năm, ở đó phóng khoáng hơn trung nguyên rất nhiều, nam nữ có tình cảm đều có thể công khai bày tỏ với nhau. Cho nên hắn nói xong cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng không ngờ vừa nói xong thì thái dương Trần Thập lập tức đổ mồ hôi lại.
“Hỏa vệ đại nhân đừng nói lung tung…”
Trần Thập có chút tức giận, trừng mắt nhìn Hỏa vệ, mặt hơi căng thẳng.
Lâu Thất xoay đầu lại, nhìn bọn họ, nàng bật cười: “Vân vệ đại nhân đang ghép đôi bừa bãi sao?”
Mặc dù giọng hắn rất nhỏ, nhưng công lực của Lâu Thất thâm hậu như vậy, đương nhiên nghe được mấy lời kia. Nhưng Lâu Thất cũng có chút bất ngờ, nàng không ngờ Hỏa vệ lại là người thích nói chuyện bát quái như vậy.
Hỏa ngơ ngác: “Sao vậy? Lâu cô nương không phải cùng Trần Thập…”
Lời còn chưa nói xong, Trần Thập tức giận cắt ngang lời hắn: “Hỏa vệ đại nhân, hai chúng ta không thù không oán, sao ngươi lại muốn hại ta chứ?”
Nếu Đế Quân nghe được lời này thì hắn xong đời rồi. Đừng nói đến việc hắn có thể tiếp tục đi theo cô nương hay không, nhưng rất có khả năng xương cốt của hắn sẽ bị đem ra gõ trống…
Hỏa không ngờ Trần Thập lại phản ứng gay gắt như vậy, hắn ngây ngẩn cả người, sao lời nói này lại làm hại Trần Thập được chứ?
“Ta là thị vệ của cô nương, cả đời đều như vậy, chỉ cần cô nương không đuổi ta đi là được. Hỏa vệ đại nhân đừng nói lung tung nữa.” Trần Thập đỏ bừng mặt.
Hắn không ngờ Hỏa vệ lại hiểu lầm hắn như vậy…
Lâu Thất thấy gương mặt khó xử của Trần Thập, không nhịn được cười, nàng vỗ vỗ bả vai hắn. Tên này đúng là bị dọa sợ rồi, xem ra trình độ ghen tuông của Đế Quân đã khiến cho Trần Thập bị ám ảnh tâm lý.
Nghĩ tới đây, nàng lại lập tức nhớ tới Trầm Sát. Trước đây, tuy nàng thích hắn nhưng vẫn sẽ khống chế bản thân, không nghĩ về hắn quá nhiều. Bây giờ nàng đã mở rộng trái tim, đặt hắn vào trong lòng, nàng mới phát hiện ra mới chỉ một ngày không gặp mà nàng lại nhớ hắn như vậy…
Cũng không biết lúc này hắn đang làm gì? Có đang xuất chinh ra trận hay không?
Hỏa đang muốn hỏi thân phận của Lâu Thất thì đột nhiên Lâu Thất giơ tay lên, ra hiệu im lặng, vì vậy tất cả mọi người đều dừng hành động lại.
Phía trước mọc rất nhiều cây cối màu xanh nâu, cao khoảng nửa người, đằng sau có ánh sáng lấp lánh. Quanh khu vực này trừ chỗ đó ra thì không có chỗ nào có thể ẩn nấp được…
“Lâu cô nương thấy gì vậy?”
Hỏa thấp giọng hỏi.
Gió khẽ thổi qua, Lâu Thất không kịp trả lời hắn, nàng quát lên: “Sát chú.”
“Vâng!”
Hai mươi sáu đội viên lập tức trả lời nàng, Ấn Dao Phong cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng thẳng lưng.
Trần Thập kéo Hỏa lui qua một bên. Cô nương muốn dạy dỗ đội viên, bọn họ không cần ra tay.
Sau đó, Hỏa lập tức thấy được một màn khiến cho hắn không dám tin vào mắt mình.
Từ đằng sau đám cây kia có mười mấy con trùng lao tới, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy trùng nào như vậy. Trên người chúng là lớp vỏ giáp xác màu đỏ, đầu có hai xúc tu, mắt to như hai quả trứng gà, trên thân còn có rất nhiều thứ giống như ốc sên kí sinh, đám ốc sên đó đang giãy dụa, sắp rơi xuống.
Chúng há to miệng, mùi tanh hôi tràn ra, cả đám người vội vàng nín thở.
Một con côn trùng lắc mình, gốc cây bên cạnh lập tức bị nó húc đổ, nó bò lên trên, lá cây rơi đầy đất, cành cũng gãy vụn…
Điều này chứng tỏ con côn trùng đó rất nặng, mà phần bụng lại có bộ phận sắc nhọn.
Rất nhanh, hắn phát hiện trong bầu không khí tràn ngập mùi tanh hôi lại có vài luồng khí lạnh, ngân châm sắc bén bắn về phía đám côn trùng kia. Đây là đang dùng ám khí sao?
Một giây sau, ngâm châm biến mất không thấy dấu vết, mà khí lạnh trong không khí lại tăng thêm. Ngay sau đó, hình bóng của hai mươi sáu đội viên lập tức trở nên mơ hồ, đáng sợ hơn là nội lực của hắn cũng không tệ, vậy mà lại không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Nhiều người như vậy, ở ngay khoảng cách gần như vậy mà chớp mắt một cái đã không còn chút khí tức nào…
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hỏa ở thảo nguyên nhiều năm, cũng coi như hiểu biết sâu rộng, nhưng chuyện quỷ dị như vậy hắn đúng là chưa từng gặp. Hắn nhìn ra được, cả đội người kia đều coi Lâu Thất làm chủ, đồng thời nàng cũng đang dạy bảo bọn họ. Nói như vậy, đây đều là bản lĩnh của nàng sao?
Ngay khi hắn giật mình thì mười mấy con trùng kia lâp tức ngã nhào trên mặt đất, vặn vẹo giãy dụa, có vài con vừa ngã xuống đã không động đậy được nữa.
“Có người!” Ánh mắt Hỏa nhìn chăm chú xung quanh, lập tức quay người, nhưng hắn chưa kịp ra tay thì bên cạnh đã có một luồng gió thổi tới, nhanh chóng vọt qua bên người hắn, giống như có rất nhiều người đang chạy qua bên cạnh hắn vậy. Trong tiếng gió, hắn nghe được âm thanh lạnh lùng của Lâu Thất.
“Giết!”
Sau đó là một màn mưa gió máu tanh.
Năm trăm cao thủ đều tụ tập ở đây, muốn giết chết bọn họ. Nhưng phần lớn đám người kia đều chỉ có võ công thuộc hàng trung đẳng, chỉ là năm trăm người đó đồng thời ra tay thì việc tiêu diệt bọn họ cũng không khó khăn gì. Hoàn toàn không ngờ đám người đó vừa tiến đến đã bị sát trận khiến cho phân tán, sương mù nổi lên, thỉnh thoảng còn có khói độc và ám khí đánh lén, ý thức trở nên mơ hồ, đến khi bọn họ lấy lại tinh thần thì đã đầu lìa khỏi cổ…
Sát trận quỷ dị như vậy, khiến cho Hỏa vừa gia nhập vào vòng chém giết cũng cảm thấy kinh hãi.
Nhưng ngay khi hắn vừa gia nhập thì một dáng người yểu điệu lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, đồng thời nhét một viên thuốc vào trong tay hắn. Hắn nghe được giọng của Lâu Thất: “Ăn.”
Cũng không nói là thuốc gì, có tác dụng gì, chỉ ném lại một chữ như vậy. Sau đó, hắn nhìn thấy đôi mắt nàng, nàng cũng nhìn hắn, trong ánh mắt nàng có một loại khiêu khích, giống như đang nhìn xem hắn có dám ăn viên thuốc đó hay không.
Hỏa giơ tay lên, ném viên thuốc vào trong miệng.
Vô cùng dứt khoát.
Lâu Thất nhíu lông mày, dựng ngón tay cái với hắn, không nói gì thêm, trực tiếp lách vào giữa trận pháp.
Sau đó Hỏa mới biết tác dụng của viên thuốc này. Sau khi hắn uống thuốc thì cảm thấy cả người trở nên ấm áp hơn, nội lực và tinh thần cũng được tăng thêm, mà điều thần kì nhất chính là khí tức của hắn cũng được che giấu. Nếu hai mươi sáu người trong trận pháp này gặp được hắn thì sẽ tránh đi, không ra tay với hắn.
Võ công của hắn lại không tầm thường, đương nhiên sẽ không nhầm người mình với kẻ địch.
Ba mươi mấy người đấu với năm trăm cao thủ, sát ý chồng chất, đầu rơi máu chảy, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Đương nhiên, những tiếng kêu thảm thiết kia đều là của đối phương.
Độc Công thấy tình thế không ổn, quyết định trốn chạy, lặng lẽ lùi về sau… Hắn hoàn toàn không ngờ tới mấy người kia võ công không tốt lắm nhưng lại rất hung hãn, trong nháy mắt đã giết hơn một nửa số cao thủ kia…
Từ trước tới giờ hắn luôn cẩn thận, cũng rất khôn khéo, lúc đầu hắn cảm thấy bên hắn đông người hơn thì sẽ không bị thua, nhưng bây giờ hắn nhận ra được sự đáng sợ của đối phương, cho nên muốn rút lui trước.
Lâu Thất vốn đứng ở vị trí có thể nhìn thấy toàn cảnh, cho nên Độc Công vừa lui ra ngoài thì nàng đã phát hiện ra rồi. Lần này nàng muốn giết cả đám bọn họ ở chỗ này, đương nhiên sẽ không để cho con cá nào lọt lưới, vì vậy nàng lập tức đuổi theo.
“Đế Quân, Cao Anh Anh có tinh thần lực rất mạnh, thuộc hạ cảm thấy rất xấu hổ, không học được một phần bản lĩnh của Đế Phi…” Hoa Vu Tồn ủ rũ. Hắn đi theo Lâu Thất học được thuật thôi miên, thẩm vấn tội phạm, nhưng Cao Anh Anh này lại quá lợi hại, tinh thần lực cũng rất mạnh, căn bản hắn không thể hỏi ra được điều gì.
Ưng cũng chờ ở bên cạnh, nghe xong lời này vội vã đứng lên: “Chủ tử, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải bái đường với nữ nhân kia?”
Hắn rất lo lắng cho Lâu Thất, nếu như không bái đường, Lâu Thất xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Thấy sắc mặt Đế Quân trầm xuống, hắn không khỏi lùi lại một bước, giải thích: “Dù sao thì cũng có thể giả vờ bái đường, không coi là thật là được rồi…”
“Cút xéo!”
Trầm Sát quát một tiếng, đuổi Ưng ra, sau đó nhanh chân bước ra ngoài, nói thêm một câu: “Vậy thì tạm thời án binh bất động.”
“Đế Quân.” Thiên Ảnh và Thiên Nhất lập tức đuổi theo.
Trầm Sát nói: “Bổn Đế Quân đi đón Thất Thất.”
Tuy hắn tin tưởng nàng sẽ không có chuyện gì nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng cho nàng. Lúc này hắn chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, có như vậy hắn mới yên tâm được.
Hắn không nên tách khỏi nàng mới đúng!
Trên đầu có một bóng đen xuất hiện, Bạch Ưng Vương kêu lớn tiếng, bay xuống. Thúc Trọng Châu ôm Tử Vân Hồ nhảy xuống khỏi lưng Bạch Ưng Vương. Lúc này trên người hắn đổ rất nhiều mồ hôi, vội vã gọi Trầm Sát: “Đế Quân, ngươi mau giữ con vật này lại đi, ta sắp bị nó giày vò tới chết rồi…”
Tử Vân Hồ U U nhảy ra khỏi ngực Thúc Trọng Châu, chạy về phía Trầm Sát.
Ánh mắt Trầm Sát sáng lên. Tử Vân Hồ này trước đây đều rất sợ hắn, có thể tránh thì sẽ tránh, sao bây giờ lại chủ động đi đến chỗ hắn chứ?
Trong lúc hắn nghi hoặc thì Tử Vân Hồ đã nhảy lên người hắn, kêu ô ô. Nghe tiếng kêu của nó có vẻ rất gấp gáp, nhưng Trầm Sát hoàn toàn không hiểu nó đang kêu cái gì.