Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 368
Nghe thấy lời của Ấn Dao Phong thì Lâu Thất mới kéo mình ra từ mớ bòng bong nào là vương tộc, Đoạn Trần Tông, Hiên Viên, Trầm Thị, chân tướng động trời, biểu huynh đệ, đường huynh muội hầm bà lằng đó.
Nàng và Trầm Sát có một điểm tương đồng chính là bọn họ không phải kiểu người hễ nghe thấy những việc đại loại như là thân thế bí mật của mình, thảm án diệt môn mà tăng xông sôi máu kêu gào tìm ra chân tướng, tìm thân nhân, báo huyết thù. Cái bọn họ coi trọng hơn là bản thân mình hiện tại, bây giờ bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.
Ví như bây giờ việc nàng cần làm chính là dẫn dắt tiểu đội nhỏ đó.
Lâu Thất bảo Ấn Dao Phong bình tĩnh không phải nóng vội, bản thân nàng thì đến nhà lao một chuyến. Hoa Vu Tồn nhìn thấy nàng dĩ nhiên cảm thấy vui mừng, ông ta nghe nàng bảo muốn gặp Phi Hoan thì ngay lập tức nhíu mày lại.
“Đế Phi, mạng của nữ nhân đó lớn thật đấy, như này mà vẫn không chết, vẫn chống đỡ được.
Lâu Thất lại thở phào một hơi.
“May mà cô ta không sao, muốn chết thì cũng phải đợi ta dùng xong hẵng chết chứ.”
Trên đường tới đây nàng còn cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng chỉ sợ Phi Hoan không chịu nổi sự khổ sở trong nhà lao mà chết đi. Nếu lúc trước nghĩ đến việc lập ra một đội ngũ như này thì có lẽ nàng sẽ không để Phi Hoan bị thương nặng như vậy.
Vì sao ư?
Bởi bọn họ còn phải luyện giải bùa chú chứ, dĩ nhiên phải tìm hiểu kỹ nhất về bùa chú Tây Cương rồi, nhưng ngay cả đến nàng cũng không dám nói là hiểu rõ, Tây Trường Ly và Tây Phi Hoan bị nàng làm cho kinh hãi, tưởng rằng nàng có thể giải được tất cả bùa chú, kỳ thực thì không phải, chẳng qua là đúng những cái nàng gặp phải đều là những bùa chú cấp bậc cao siêu nhất, cấp bậc cao siêu đều để lại ấn tượng sâu sắc cho lão đạo sĩ thối, lão cũng chuyên tâm nghiên cứu những cái này, vì vậy mà nàng đều biết, nhưng những cái sơ cấp nhập môn, những bùa chú cơ sở có thể nàng giải được nhưng nàng hoàn toàn không biết nó có những cái gì, cách giải thông thường của từng loại là gì, vì vậy mà nàng có muốn dạy thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tìm Phi Hoan là tốt nhất.
Trần Thập và Lâu Tín đi theo nàng tới đây, đều cảm thấy không lý giải nổi.
“Cô nương, Phi Hoan đó sao lại chịu dạy cô tất cả những bùa chú mà cô ta biết chứ?”
Lâu Thất cười xảo quyệt: “Bản cô nương tự sẽ có cách.”
Nàng muốn xem xem, thánh nữ Tây Cương, người có thể kiểm soát được cơn ác mộng liệu có thể ngăn chặn nổi thuật thôi miên của nàng hay không.
Sự thực chứng minh rằng nàng đã quá đề cao Phi Hoan rồi, thương thế của Phi Hoan thực ra hoàn toàn không phải là không thể chống đỡ thêm được vài ngày, cái khiến cô ta gục xuống là ý chí của cô ta, ý chí của cô ta đã sụp đổ rồi, khi Phi Hoan tới Cửu Tiêu Điện tuyệt đối chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ chết, cô ta cũng chưa từng nghĩ đến việc bỗng một ngày bản thân mất đi đôi tay, không còn cách nào để thi triển bùa chú được nữa, toàn thân cô ta đều phế thành bộ dạng như này.
Sự tuyệt vọng này mới là nguyên nhân khiến cô ta nhanh chóng đi tới con đường tử vong.
Bây giờ cô nào còn chút ý chí để chống cự lại thuật thôi miên của Lâu Thất.
Chuyến này Lâu Thất quả thật đã quá thuận lợi rồi, dĩ nhiên, nàng còn tặng cô ta một viên thuốc có thể khiến Phi Hoan cầm cự lâu một chút để dạy cho nàng một lượt tất cả bùa chú mà cô ta biết.
Bùa chú của Tây Cương quả thực là quá nhiều, loại lớn loại bé nhiều không kể xiết, mà thánh nữ của Tây Cương lẽ hiển nhiên là phải học đầy đủ nhất. Trong hai ngày, Lâu Thất đã học được toàn bộ bùa chú mà Phi Hoan biết.
“Cô nương đều đã học xong hết rồi?” Lâu Tín có chút không tin vào điều này.
Lâu Thất ra khỏi cửa, nàng ngoái đầu lại nhìn Phi Hoan đã không còn sinh khí, thở dài thườn thượt. “Có rất nhiều cái chỉ là học qua loa, không được thấu đáo.”
Câu này khiến Trần Thập và Lâu Tín mém chút té ngã.
Hai ngày hôm nay bọn họ đều theo tới đây, cũng đứng túc trực bên ngoài, những cái mà Phi Hoan nói bọn họ đều nghe thấy, dù sao thì đối với bọn họ mà nói thì cứ như là nghe sách trời vậy! Không cách nào nghe hiểu, chỉ đại khái đếm ra được ít nhất cũng hơn trăm loại bùa chú, nhưng cô nương nhà bọn họ lại học hết rồi! Học hết toàn bộ đã đủ người khác tung hô là thiên tài rồi, cô lại còn muốn học thấu đáo triệt để!
Lâu Tín kêu ai oán, “Cô nương à, cho người ta con đường sống đi mà, cứ như vậy áp lực tâm lý của thuộc hạ lớn lắm, thủ hạ làm được cái gì nên hồn đây?” Đi theo nàng không biết bản thân liệu có thể làm được cái gì...
Lâu Thất liếc xéo hắn: “Hay là sau này đế giày ta rách rồi ngươi vá nhé?”
Lâu Tín: “……”
Có được tất cả bùa chú của Phi Hoan thì Lâu Thất mới coi như là thật sự có được cơ sở. Ba mươi mấy người chờ đợi cũng cảm thấy sốt ruột. Cuối cùng cũng đến ngày được đón tới Cửu Tiêu Điện.
Bọn họ chờ ở phiên điện trong Nhất Trùng Điện, hoàn toàn không biết lúc này Lâu Thất đang bị đôi mắt giận dữ của Trầm Sát nhìn chằm chằm.
“Bản Đế Quân không đồng ý, không cho phép, không duyệt.” Giọng trầm khàn vang lên lộ ra tâm trạng vô cùng xấu của nam nhân này.
Lâu Thất bất lực trợn mắt lên trả lời chàng: “Vậy chàng nói xem nguyên nhân chàng không đồng ý, không cho phép, không duyệt là gì? Bản cô nương sẽ lần lượt thuyết phục chàng!”
Nguyệt và Ưng cũng cạn lời, chuyện sờ sờ ra đó mà Đế Phi vẫn làm ra cái vẻ chuẩn bị liệt ra một, hai, ba, bốn, năm lý do.
“Nàng nói cái gì cơ?” Trầm Sát hận một nỗi không thể dùng sức bóp nàng nhỏ lại, bóp nhỏ tới mức có thể để vào trong ống tay chàng đem theo bên mìmnh, tránh khỏi việc nàng có những ý nghĩ viển vông như này. Lần trước ở trên Quả Sơn ngoài Lâu thành, sự đáng sợ của Kiến Xích Băng chẳng phải là họ chưa từng chứng kiến, bây giờ nàng lại nói là muốn đem theo ba mươi người đi đến cái địa điểm của đám người tử vong đó!
Đó chẳng phải là sào huyệt của Kiến Xích Băng sao?
Sao chàng có thể đồng ý được chứ!
Đến ngay cả Ưng cũng cật lực khuyên gián. “Đế Phi, người đổi địa điểm khác đi, làn trước thủ hạ khó khăn lắn mới có thể sống sót ra khỏi nơi đó, thứ đó ép thủ hạ phải giả chết, thật sự là quá nguy hiểm.”
Lâu Thất có chút bất lực nói: “Đó mới là địa điểm tốt nhất để tiến hành huấn luyện đặc biệt, một nơi mà đến ngay cả ta cũng chưa hề đi tới thì ta mới có thể quan sát bọn họ tốt hơn được, hơn nữa sau này nơi mà bọn họ được phái tới là Tây Cương, Nam Cương, những nơi đó đều không phải là chỗ để chơi, vì vậy mà ta không rảnh rỗi bày vẽ mấy trò như là nhổ răng mấy con rắn nhỏ, ngay từ khi bắt đầu đã cho họ đường lui thì biết đến lúc nào mới có thể kích thích bọn họ phát huy tiềm năng?”
Bọn họ đều biết những cái nàng nói đều có lý, nhưng....
“Đế Phi, tuy vậy thì cũng không cần phải đến nơi nguy hiểm như vậy.” Nguyệt lại thở dài một tiếng.
Bọn họ quả thực không dám nghĩ nếu nàng có xảy ra chuyện gì thì Đế Quân sẽ thế nào.
“Ta đã nói rồi, nơi đó chắc là không còn Kiến Xích Băng nữa, đã chết năm người rồi, bọn Kiến Xích Băng nhất định đều đã chui vào trong xác của năm người đó, bọn chúng đã bị thiêu chết hết từ lâu rồi.”
“Chắc là không còn?” Giọng nói của Trầm Sát vẫn vô cùng lạnh lùng,
“Nhỡ còn thì sao?”
“Nhỡ còn..... Trên đường đi ta nhất định sẽ nghĩ ra cách đối phó với Kiến Xích Băng, có được không?”
“Không được.”
Trầm Sát không chút kiêng nể buông lời cự tuyệt.
Lâu Thất hậm hực giẫm giẫm chân, ba mươi lăm người đó đã đang ở Nhất Trùng Điện đợi nàng rồi, đôg đạc nàng cũng thu xếp xong rồi, chuẩn bị đi thì lại bị chàng tóm về, còn lề mề nữa chẳng phải là đang lãng phí thời gian sao?
“Có phải chàng đang lo ta khiến đám người này thiệt mạng hết không?”
Trầm Sát lườm nàng một cái, ánh mắt loé lên sự phẫn nộ, chàng không nói gì. Tính cách của chàng quả thực là không biết nói những lời tình tứ và mềm mỏng, thực ra lúc này trong lòng chàng nghĩ là bản Đế Quân quản người khác làm gì, người ta lo lắng là nàng!
Quả thật là đâu ra cái lẽ này, nàng lại cho rằng chàng sợ nàng khiến đám người này thiệt mạng.
Lâu Thất nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng có chút sốt ruột, nàng nháy mắt ra hiệu với Nguyệt và Ưng bảo bọn họ đi ra. Nguyệt cười thầm trong bụng, Ưng lại thấy chẳng hiểu gì cả, làm gì đấy?
Nguyệt kéo hắn lui ra “Thủ hạ cáo lui.”
Đi ra bên ngoài, Ưng hất tay hắn ra, “Sao ngươi không để ta tiếp tục khuyên cô ấy? Ngươi có biết không, Kiến Xích Băng đó quả thật không đùa được đâu!”
Nguyệt liếc xéo hắn một cái: “Đế Phi nếu có thể thuyết phục được chủ tử thì còn cần ngươi khuyên cái gì? Nếu không thuyết phục được thì còn cần ngươi làm cái gì?”
Ưng đần mặt ra, “Vậy cô ta bảo chúng ta đi ra đây là có ý gì? Chúng ta ở đó thì cô ta không thuyết phục được chủ tử sao?”
“Ngươi đúng là cái đồ đầu đất. Có những cách thuyết phục mà không tiện để chúng ta nhìn thấy!” Nguyệt đứng im quan sát hắn một hồi rồi nói: “Ưng à, ngươi cũng nên tìm một nữ nhân đi thôi.”
Ưng cảm thấy bất lực, hắn hậm hực nói: “Ngươi cứ làm như mình rõ lắm, chúng ta bằng tuổi đấy!” Hắn nói cứ như là mình đã có nữ nhân vậy!
Còn ở trong ngự thư phòng, Lâu Thất vừa nghe thấy tiếng chân bọn họ đã đi xa bèn lập tức bổ nhào vào Trầm Sát, nàng ngồi lên đùi chàng, ôm lấy cổ chàng, dùng giọng nói vô cùng nũng nịu nói với chàng: “Ai dà, người yêu dấu ơi, chàng để ta đi đi mà, ta bảo đảm sẽ an toàn trở về.....”
Trầm Sát bĩu môi.
“Đại sư, người hãy thuận theo bần ni đi mà!” Lâu Thất lay lay chàng.
“Nàng nói linh tinh cái gì đấy?” Mặt Trầm Sát đen xì lại. Nàng học đâu ra mấy lời nhăng cuội đó chứ!
Lâu Thất lại bất ngờ hạ ngữ khí xuống: “Ngộ Không, ngươi mà còn không đồng ý thì vì sư sẽ phải niệm chú kim cô đó!”
Trầm Sát sao mà không hiểu lúc này nàng lại đang tác yêu tác quái cơ chứ, nhưng chàng thật sự là nghe không hiểu nổi những cái vớ va vớ vẩn mà nàng nói, chàng đang định nói thì lại nghe thấy nàng mềm mỏng nhẹ nhàng nói: “Nam thần, xin hãy để ta đi nhé.... đi nhé... nhé... nhé....”
Tự nói tự trả lời sao?
Nàng đâu có biết làm nũng cơ chứ, mấy cái này lúc trước học được trên mạng không biết rốt cuộc có tác dụng không?
Nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt của Trầm Sát đen như bị bôi mực vậy.
Hai tay Trầm Sát vòng qua ôm lấy cái eo thon của nàng, hạ giọng nói: “Nàng có từng nghĩ đến cảm nhận của bản Đế Quân không?”
Lâu Thất ngây ra, với tính cách của nàng thì lúc trước thường xuyên đơn độc làm mọi thứ của mình, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc phải nói với ai về hành tung của bản thân, lão đạo sĩ thối cũng chẳng quản nàng đi đâu, nhận được nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào, thậm chí có lúc nàng nhận được nhiệm vụ tương đối dễ dàng còn bị lão khinh bỉ.
Có điều bây giờ nghĩ lại, liệu có khi nào vì muốn nàng tới tứ phương đại lục này, lão biết nơi này lắm chuyện đã vậy lại hiểm nguy trùng trùng, vì lão muốn rèn luyện nàng nên lão đạo sĩ thối lúc trước mới đem nàng theo làm nhiệm vụ khi nàng chỉ mới vài tuổi không?
Thực ra cũng giống như suy nghĩ của nàng lúc này khi muốn huấn luyện ba mươi lăm người đó.
Khi có người dìu dắt có người che chở thì phải xông pha đến những nơi thật sự nguy hiểm thì mới có thể học được bản lĩnh, đồng thời luyện được lòng gan dạ và sự hiểu biết vượt trội hơn người bình thường.
“Nàng lại dám phân tâm sao?” Trầm Sát nghiến răng nghiến lợi, “Lâu Thất.”
Vòng eo của nàng bị chàng dùng sức bóp lại, Lâu Thất hoàn hồn vội nói: “Ta hứa với chàng, ta đảm bảo là sẽ không xảy ra chuyện gì được chưa? Ta sẽ đem theo ưng vương đi!”
Nàng nghĩ ra rằng ngọn núi tuyết đó Bạch Ưng Vương cũng phải dẫn đi một vòng, sau này lúc cần dùng đến thì người và ưng mới có sự ăn ý với nhau!
Nghe nàng nói muốn đưa ưng vương đi thì sắc mặt Trầm Sát lúc này mới giãn ra, thực ra chàng nhìn ra được nàng đã hạ quyết tâm muốn đi, nàng tương đối cố chấp ở vài phương diện, việc đã quyết định rất khó mà thay đổi.
“Đi mấy ngày?”
Huấn luyện đặc biệt không thể nào chỉ đi một hai ngày, chàng có dự cảm như vậy.
Lâu Thấy rụt rè giơ ra một ngón tay.
Hơi thở của Trầm Sát ngay lập tức loạn nhịp. Một ngón tay, không thể nào là một ngày chứ? Thời gian một ngày vốn dĩ là không đủ, vậy lẽ nào là.....
“Một tháng.” Lâu Thất nói xong liền lập tức nhảy ra khỏi đùi chàng, nhanh như bay lủi ra ngoài cửa.
“Ruỳnh!” một tiếng, suýt nữa nàng đâm vào làm hỏng cửa, nhưng mà, nàng đã thành công “trốn” ra ngoài!
Đến khi nàng đi tới bên cạnh cái lồng sắt khổng lồ cùa Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương thì Thiên Ảnh cũng theo tới.
“Đế Phi, Đế Quân ra lệnh cho thủ hạ đi theo người.”
Lâu Thất cảm thấy có chút bất lực, nàng đã đem theo Trần Thập và Lâu Tín rồi mà, Thiên Ảnh chính là ám vệ của chàng đó!