Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326
Cậu nhóc Thạch Phi quả nhiên bị U U thu hút, U U chạy vòng vòng quanh chân nó, bộ lông mềm mài màu tím xen lẫn màu bạc thu hút nó giơ tay vuốt ve, U U lè lưỡi liếm nhẹ lên lòng bàn tay nó, khiến nó bật cười khanh khách.
Lâu Thất chạy tới hỏi: "Nói cho dì biết, con là Thạch Phi có phải không?"
"Không phải!" Nó nói: "Con là Tiểu Phi!"
Ừ, được thôi, Tiểu Phi. Tộc Long Dẫn không có người ngoài, cả tộc đều mang họ Thạch, chắc họ cũng không có thói quen gọi cả họ lẫn tên.
"Tiểu Phi, cha mẹ con đâu?"
Lâu Thất vừa hỏi vừa nhìn vết thương trên vai nó, điều khiến nàng bất ngờ là những mảng rêu kia rụng xuống rồi, vết thương cũng đã đỡ hơn nhiều, máu đã cầm hẳn, miệng vết thương se lại, nhìn giống như vết thương từ nhiều ngày trước, hồi phục được bốn năm phần.
Hiệu quả của thứ thuốc đó thật đáng kinh ngạc.
Trần Thập lúc này bước tới, thất nàng nhìn vết thương của Thạch Phi liền chạy tới nói: "Cô nương, nó vừa tỉnh dậy liền kêu ngứa, thò tay gãi thì đám rêu đó đều rơi ra...."
Lâu Thất liếc nhìn hắn: "Ta có hỏi ngươi không? Ta nói có thể nói chuyện với ta rồi sao?"
Gương mặt tuấn tú của Trần Thập lập tức trở nên rầu rĩ: "Cô nương, cô nương đừng làm lơ thuộc hạ như vậy..."
Lâu Thất phớt lờ hắn, tiếp tục hỏi Thạch Phi: "Vậy cha mẹ con đâu? Còn cả ông con nữa?"
"Cha và mẹ, còn cả ông..." Thạch Phi như thể nhớ ra điều gì rất đáng sợ, bĩu môi bật khóc: "Mọi người rơi hết xuống sông rồi, đại ưng cứ tới bắt con..."
"Họ rơi xuống sông rồi sao?" Lâu Thất lập tức nhíu mày, ngẩng đầu lên thì thấy Trầm Sát đã bay lên trên núi nham thạch, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Họ rơi xuống sông rồi, mau đi cứu họ!" Thạch Phi đứng dậy, lại đi ôm tiểu hồ ly.
Trầm Sát nhảy xuống, "Sông ở bên kia." Hắn chỉ về một hướng, cánh tay ôm lấy eo Lâu Thất, nàng muốn giãy giụa nhưng không được, liền trừng mắt lườm hắn.
"Đừng để trẻ con cười nhạo nàng." Trầm Sát thì thầm bên tai nàng.
Trẻ coi có gì mà cười nhạo nàng? "Chàng một mình cũng rất ổn mà?" Lâu Thất nghiến răng nghiến lợi, cục tức này không xuôi được, không xuôi được. Hắn căn bản là tự quyết định theo ý mình, nếu hắn lúc đó thực sự xảy ra chuyện, vậy nàng còn rất nhiều điều chưa kịp nói với hắn, hơn nữa cũng không thể nhìn được hắn lần cuối, cứ đưa nàng ra ngoài như vậy, nàng sẽ thấy mình rất ngốc nghếch.
Từ trước tới giờ khi gặp nguy hiểm, không cố gắng tới giây phút cuối cùng nàng sẽ không từ bỏ, hơn nữa hắn làm vậy tức là đã tước đoạt quyền nỗ lực tới giây phút cuối cùng của nàng. Ai mà biết được tới giây cuối cùng nàng có nghĩ được ra cách hay không? Dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà tự quyết định thay cho nàng? Nếu như tới giây cuối cùng nàng có thể cứu được cả hai người, hắn lại đưa nàng ra còn mình thì chết bất đắc kỳ tử, vậy những năm tháng sau này nàng sẽ phải sống trong tâm trạng ra sao?
Ai cho hắn quyền làm vậy? Ai cho?
"Bổn Đế Quân chỉ muốn nàng bình an!"
"Không phải nói là chết rồi sẽ để ta bối táng sao? Khốn kiếp, chàng nói lời không giữ lời!" Lâu Thất gào xong câu này thì lập tức cảm thấy không ổn, nàng lẽ nào muốn bồi táng cùng hắn tới vậy sao? Phì phì phì!
Trầm Sát giơ tay ra hiệu, Trần Thập ôm đứa bé lên, dỗ nó là đi gặp cha mẹ, Nguyệt ôm Tử Vân Hồ, mọi người đi theo hắn về hướng sông.
Người, họ đã đồng ý với tộc Long Dẫn sẽ cứu, mục đích chủ yếu của Trầm Sát vẫn là dòng suối thần kia, cứu Thạch Minh Cơ sẽ càng có cơ hội tìm được dòng suối thần đó.
Khi đi đường, Đế Quân đại thần tiếp tục hành động dỗ vợ mà hắn không mấy thành thục.
"Bổn Đế Quân vốn cho rằng có người đi cùng trên đường hoàng tuyền cũng rất tuyệt, nhưng bây giờ lại thấy rằng để lại một người tới tết Thanh Minh thắp hương tảo mộ là tốt nhất..."
"Phì phì phì!" Lâu Thất tức giận, khốn kiếp, nói cái gì vậy? "Chàng không biết nói chuyện thì đừng nói nữa có được không?"
Thực ra nàng đâu phải không biết ý của hắn, sao có thể không biết. Nhưng nàng vẫn giận, nghe hắn giải thích như vậy lại càng giận.
Đế Quân đại thần rất rầu rĩ, không nói vậy thì phải nói sao đây?
Cũng may chẳng mấy chốc đã tới bờ sông,hắn cũng không có cơ hội để tiếp tục nói nữa. Lâu Thất hừ một tiếng, gọi Tử Vân Hồ, Tử Vân Hô tìm người chắc sẽ nhanh hơn họ.
Trên người Thạch Phi chắc chắn có mùi của ba người bọn họ, khứu giác của Tử Vân Hồ rất nhạy, không cần phải lo lắng nó không ngửi được.
Con sông này không rộng nhưng nước sông chảy rất xiết, vì địa thể nghiêng dốc xuống dưới, trên mặt sông còn có cả đá nhấp nhô.
Hạ lưu sông rẽ vào một hiệp cốc, nhìn không thấy nữa.
"Tiểu Phi, con xem có còn nhớ ba mẹ con rớt xuống sông ở khúc nào không?"
Lâu Thất hỏi Thạch Phi, nhưng một đứa trẻ ba bốn tuổi có thể lúc đó cũng đang vô cùng sợ hãi, sao có thể chú ý tới môi trường xung quanh? Thạch Phi quả nhiên lắc đầu, khóc lóc nói: "Tiểu Phi không nhớ."
Lâu Thất quan sát địa thế xung quanh, lại hỏi tiếp: "Vậy con có nhớ khi đó cha mẹ con rớt xuống sông như thế nào không?"
"Thuốc, thuốc rớt xuống!"
"Là thuốc gì?"
Thạch Phi chỉ vào vai mình: "Thuốc bôi cho Tiểu Phi rớt xuống, ông đi vớt, rớt xuống, cha mẹ cũng rớt xuống."
Nói như vậy cha của Thạch Minh Cơ không cẩn thận làm rớt thuốc xuống sông, sau đó đi với, kết quả là không cẩn thận mình cũng rớt xuống sông, hai vợ chồng Thạch Minh Cơ thấy vậy đi kéo ông ta vã cũng bị cuốn xuống sông.
Lâu Thất đang định nói gì thì Trầm Sát chỉ vào một tảng đá trước mặt: "Ở chỗ kia."
Đó là một chỗ trũng đột ngột trên sông, phía trên có một tảng đá lớn, bề mặt bằng phẳng, chắc lúc trước họ nghỉ ngơi trên tảng đá đó, sau đó không cẩn thận làm rơi thuốc xuống dưới tảng đá, cũng chính là rơi xuống sông.
Nguyệt đi kiểm tra một lát về báo cáo: "Chỗ hướng ra sông của tảng đá rất trơn, có vết ma sát."
"Vậy là trôi từ đây xuống hạ du." Lâu Thất dẫn đầu đi xuống hạ du, vừa đi vừa quan sát lòng sông.
Lúc này, Tử Vân Hồ đã chạy đi rất xa, chớp mắt đã rẽ vào khúc cong, không thấy bóng dáng đâu nữa. Nàng lập tức cũng tăng tốc đi theo nói.
Trời đã tối dậy, trong lòng mọi người không khỏi lo lắng, nếu như trời tối sẽ càng khó tìm. Hơn nữa họ cũng không biết ở đây có nguy hiểm gì không, lão tộc trưởng nói rằng cấm địa cơ quan trùng trùng, nhưng bây giờ họ vẫn chưa gặp phải cơ quan do con người bố trí, có điều hung hiểm cũng rất nhiều.
"Đế phi, người nói xem có khi nào hiệp cốc phía trước mới là nơi trung tâm của cấm địa không?"
Lâu Thất lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."
Không biết tại sao nàng có một cảm giác bất an, cảm giác đối với nơi này rất tồi tệ, nhưng rất kì lạ là nàng biết cảm giác này không hề thuộc về mình, không biết phải giải thích ra sao về cảm giác này.
Có điều sự bất ổn này của nàng, Trầm Sát cũng nhận ra. Hắn nắm chặt lấy tay nàng, trong đầu nghĩ tới tình hình lúc trước khi nàng nhìn thấy trâm phượng hoàng bảy màu, nàng nói rằng có lẽ đó là vật của mẹ nàng, vậy có khi nào cấm địa này chí ít cũng có chút quan hệ với nàng chăng?
Cuối cùng đã đi tới khúc rẽ của con sông, nhưng họ vừa tới khúc rẽ liền giật mình khiếp sợ.
Vì vừa mới vào khúc rẽ, trước mặt là nơi đứt gãy địa tầng, cũng có nghĩa là phía trước đã hết đường, dòng sông đổ xuống hình thành một thác nước. Nếu như họ chạy quá nhanh nói không chừng đã không kịp dừng lại, rơi xuống dưới.
"U U đâu rồi?" Lâu Tín rầu rĩ hỏi. U U đã đi trước một thời gian rồi, không lẽ nào lại rơi xuống kia rồi?
"Mọi người có thấy thác nước nảy rất kì lạ không?" Lâu Thất nhíu mày nói.
Trầm Sát nói tiếp lời nàng: "Không có tiếng nước chảy."
Không sai, rất yên tĩnh, yên tích tới mức không giống thác nước. Vốn dĩ thác nước đổ từ trên cao xuống nhất định phải có tiếng nước chảy và tiếng nước đổ xuống đầm, nhưng ở đây hoàn toàn không có, vì không có âm thanh nên vừa nãy họ mới không phát giác ra,
"Nếu như ta đoán không nhầm, nơi này chính là nơi có trận pháp và cơ quan." Lâu Thất tới nơi này đột nhiên có cảm giác vô cùng háo hức, phấn khích.
Nàng không cần biết nơi này có thực sự liên quan tới mẹ của mình hay không, nàng chỉ muốn phá trận pháp của nơi này, mở nó, xem rốt cuộc có dị bảo gì.
"Không sai, nơi này có một đại trận." Trầm Sát nhìn xung quanh nói: "Tới núi non quanh đây cũng đặc biệt dẫn vào trong đại trận nửa tự nhiên nữa nhân tạo ở đây, người bày trận đúng là một thiên tài."
Lâu Thất rút tay ra khỏi tay hắn, gọi: "U U!"
U U cũng không biết chui từ đâu ra, Lâu Thất nhìn nơi nó vừa chui ra, một cái cây cong queo mọc ra từ trong vách núi, nhưng rõ ràng không hề có cửa hang nào, U U chui ra từ đâu?
Nàng bước tới, thò tay vào phía cái cây cong queo đó, nhưng kiếm của Trầm Sát bỗng dưng rung lên kêu keng một tiếng.
Động tác của nàng lập tức dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn: "Kiếm có động tĩnh."
Trầm Sát mặt nghiêm túc: "Vật liệu rèn thanh kiếm này là Băng Huyền Thiết Ngàn Năm, hút rất nhiều máu mới hình thành, nếu như có thể đột nhiên gây ra sự cộng hưởng với nó, điều đó có nghĩa là gì nàng có biết không?"
Nói lên điều gì?
Lâu Thất sững người, ngẫm nghĩ rồi nói: "Nói lên rằng ở trong này cũng có một lượng máu lớn?"
Trầm Sát gật đầu: "Nếu như bổn Đế Quân đoán không nhầm, trong trận pháp khổng lồ này từng là một chiến trường tu la, chắc chắn đã có rất nhiều người chết ở đây. Như vậy nàng có còn muốn phá trận nữa hay không?"
"Không phá trận này lẽ nào chúng ta không tìm người, không tìm suối thần nữa sao?" Lâu Thất nói: "Hơn nữa, bất luận là có người hay có suối thần không, trận pháp này ta nhất định phải phá."
Ánh mắt nàng nhìn về chỗ để trâm phượng hoàng, nơi này nói không chừng sẽ có thứ gì đó có thể khiến nàng nằm mơ một giấc.
"Được, bổn Đế Quân đi cùng nàng."
Những người khác đứng ở bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt cũng lộ ra ý định, nàng đi đâu họ sẽ đi đó.
Lâu Thất mím môi, đưa tay về phía gốc cây cong queo kia, nắm lấy một cành cây.
Cảm giác trong tay lạnh toát.
Lâu Thất lập tức giật mình: "Khí nước hóa thành băng, dùng băng làm trận?"
Những điều nàng nói ngoài Trầm Sát ra, nhưng người khác đều không hiểu lắm.
"Lấy hàn để phong hàn, trong này chắc chắn là cực âm." Trầm Sát nói.
"Ghét nhất là những nơi cực âm, nhưng vẫn phải vào thôi." Lâu Thất nói, sau đó ấn mạnh vào gốc cây kia.