Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291
Sau khi bước vào cánh cổng của Hội Hoa Lầu, tiếng đàn tựa cơn gió thanh thoát sau cơn mưa truyền đến, khiến người khác cảm thấy thật mới mẻ.
Vốn nghĩ rằng mỹ nhân phủ cầm, ai ngờ nhìn lướt qua mấy chục bàn ở đại sảnh, trên bục hoa được trang trí bằng các đóa hoa tươi vây kín là một đồng tử đang ngồi được búi tóc, ở giữa kế có cắm một cây trâm tóc bằng gỗ. Đồng tử trạc tuổi mười hai mười ba, mặc một chiếc áo trắng rộng tay, ngồi ở bên cây đàn, thần thái chăm chú gảy đàn.
“Các ngươi nói ở đây có giống lầu xanh không, thật là hơi xem thường người ta quá đó.” Lâu Thất lướt qua Đỗ Văn Hội, đi thám thính tin tức kiểu gì vậy? Chẳng qua cách bày trí như lầu xanh, trong đây đâu có điểm nào giống lầu xanh nữa, thì đừng có nói cái từ này ra có được không? Đây là muốn hại nàng đó, muốn hại nàng có phải không?
Đỗ Văn Hội sờ sờ lỗ mũi lui về sau một bước. Ai mà biết được bên trong như thế nào? Nhìn từ bên ngoài, đích thực giống lầu xanh bên bờ hồ mà.
Ở đại sảnh có bày trí mấy chục cái bàn, và bàn nào cũng có người. Kinh doanh như vậy quả thật là bùng nổ.
Nhưng mà giữa đại sảnh và cửa lớn vẫn được ngăn ra bằng tấm lưới hơi xuyên thấu. Chỉ vén một góc lên, những người vừa bước vào liền nhìn thấy đồng tử ngồi gảy đàn ở trên đài, những người ở bên trong nhìn khách vừa từ bên ngoài vào lại có chút mơ hồ.
Lúc này, có một nam tử dáng vẻ như thư sinh mặc bộ đồ màu xanh, dùng dây buộc tóc màu xanh để thắt tóc đến tiếp đón bọn họ, Lâu Thất nhìn thấy ở lầu này còn các nam tử cũng mặc đồng phục tựa tựa vậy, xem ra đây có thể là chức vụ như tiểu nhị.
Người này nhìn thấy Trầm Sát mặc bộ đồ màu đỏ, sững sờ một lát, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhè nhẹ, “Kính hỏi quý khách muốn lên lầu hay muốn ngồi ở đại sảnh?”
Lâu Thất biết Trầm Sát kiệm lời, những lúc như thế này chắc chắn sẽ không mở miệng, mọi thường cũng đâu cần hắn mở miệng, bèn hỏi: “Lên lầu và ngồi ở đại sảnh có gì khác biệt không?”
Tuy đại khái biết được sự khác biệt giữa tiêu tiền bình thường và tiêu tiền dạng VIP, nhưng nàng vẫn có chút tò mò.
“Chỉ nộp bách kim, ngồi ở đại sảnh được tặng một bình rượu ngon, hai dĩa đồ ăn, những thứ khác tính riêng. Phòng ở lầu hai cần nộp một ngàn kim, tặng hai bình rượu ngon thời gian ủ mười năm, đồ ăn có thể cung cấp không giới hạn, mỗi phòng đều có hai kẻ hầu hạ riêng. Lầu ba phòng chữ bảy, cần nộp năm ngàn kim, tiêu phí…” Hắn ngắt lời ở đây, dừng một chút rồi nói: “Nhưng mà bây giờ lầu ba phòng chữ bảy đã được khách đặt sẵn hết rồi.”
Đối với những người không hiểu biết gì về tình hình của Hội Hoa Lầu, cho dù có tiền, cũng khó đặt được lầu ba phòng chữ bảy, bởi vì những kẻ có tiền có quyền đã sớm đặt sẵn rồi. Người có thể đặt được phòng chữ bảy chắc chắn là biểu tượng thân phận hơn người, mỗi khi bước ra ngoài nhất định nhận được sự ngưỡng mộ quỳ bái của mọi người.
Lâu Thất nhìn Trầm Sát một phen, lặng lẽ lè lưỡi, không hỏi nữa, “Dắt chúng tôi đến phòng chữ tím.”
Phòng chữ bảy, thực chất là bảy căn phòng, mỗi một phòng dùng một màu đặc trưng, hồng cam xanh lam tím đỏ kim, Triệu Vân hẹn nàng ở phòng chữ tím.
Từ đó có thể thấy được, Triệu Vân hoặc không chỉ mang thân phận đơn giản của thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng, gia thế của hắn, không chỉ có một cái Thịnh Dược Hàng.
Vừa nghe bọn họ cần đến phòng chữ tím, sắc mặt của tiểu nhị lịch sự kia lập tức trở nên cung kính hơn nữa. “Mời quý khách đi lối này.”
Lâu Thất thấy phía trước càng gần đại sảnh thì có một chiếc cầu thang, nhưng người này không dắt bọn họ đi vào cây cầu thang đó, mà đi ngang qua một lối đi ngắn gọn hai bên treo đầy vải lưới màu vàng kim, một cây cầu thang khác. Dưới cầu thang có thị nữ mặc y phục màu vàng, mái tóc dài mềm mại được buộc thắt để sau lưng đứng phân biệt trái phải hai bên, ngoan ngoãn ngồi quỳ trên sàn đất, khi bọn họ đi tới, giọng điệu nhẹ nhàng mềm nhũn đồng thanh: “Hoan nghênh quý khách.”
Chậc chậc, chủ nhân của Hội Hoa Lầu này thật là một gã biết sử dụng mười ba nguyên tắc một cách thông thạo nhuần nhuyễn.
Lâu Thất nghía hai tên thị nữ đó, kinh ngạc phát hiện nhan sắc của bọn họ toàn thuộc hạng thượng đẳng, thân hình quỳ ở đó cũng đặc biệt xinh đẹp dị thường.
Hai thiếu nữ tuyệt sắc này, chỉ có tư cách quỳ ở hai bên cầu thang? Vậy thì, hoa chủ kia sẽ thuộc hàng nhan sắc như thế nào đây?
Lâu Thất cười nhẹ, nói với Trầm Sát: “Gia, buổi tối người phải banh to con mắt mà nhìn, hoa chủ nhất định đẹp muôn màu muôn vẻ, quốc sắc thiên hương, thiên tiên hạ phàm, tuyệt sắc thế gian hiếm có. Nếu người nhìn ưng, dắt về nhà làm tỷ muội với ta, ta nhất định…”
“Ngươi nhất định thế nào?”
Người hầu hạ dẫn đường lần đầu tiên nghe thấy Trầm Sát mở miệng, chỉ ngắn gọn vài chữ, lại khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.
Giọng điệu thật là lạnh lùng!
Lâu Thất thấy hắn mới nói một câu liền khiến kẻ hầu hạ bỗng dưng kéo căng cơ thể, động tác bước đi hơi hơi cương cứng, bất chợt bĩu môi, “Ta nhất định sẽ không cho chứ sao.”
Người hầu hạ ngạc nhiên nhanh chóng nhìn lấy nàng.
Ban đầu hắn tưởng Lâu Thất là thị nữ của vị gia này, đợi đến khi nàng thốt ra câu dắt về nhà làm tỷ muội với nàng, mới biết được nàng là phu nhân của vị gia.
Vốn dĩ nghĩ nàng sẽ nói những lời dạng như nhất định đối xử thật tốt với phu nhân mới đại loại vậy, thì nàng đột nhiên chuyển ý.
Vị phu nhân này thật nặng lòng đố kỵ, vị gia này thoạt nhìn đã biết không thuộc gia đình bình thường, thân thế như vậy, có ai mà không tam thê tứ thiếp? Vị phu nhân này dám trực tiếp nói thẳng không cho phép, nàng không cho phép.
Thật là to gan quá đi.
Trầm Sát còn chưa mở miệng, một tiếng cười mỉa mai đột nhiên vang lên.
“Có một vài người thật sự chả có chút tự lượng sức mình gì cả!”
Giọng nói này thật quen tai, Lâu Thất ngước mặt lên nhìn, liền thấy cánh cửa trước mặt đang có một thiếu nữ dịu dàng đứng đó, bộ váy đầm hoa mai được thêu từ lụa tơ lấp lánh, khiến cô ta trông thật yêu kiều.
Và khi nhìn được khuôn mặt của cô ta, Lâu Thất liền muốn cười.
Cảnh Dao.
Lần trước ở Băng Nguyên, Cảnh Dao từng gạt qua sư tỷ của mình là Thẩm Mộng Quân, gạt qua nhị hoàng tử Đông Thanh và thái tử Đông Thời Ngọc, thần không biết quỷ không hay trộm mất Thạch Tủy Ngàn Năm trên người của Thẩm Mộng Quân, còn nhận được sự phò trợ của ám vệ Ngọc thái tử tiễn về Bích Tiên Sơn. Nhưng bây giờ xem ra, cô ta không vì chuyện này bị trừng phạt nặng, cũng chẳng biết rốt cuộc cô ta có dâng đồ vật kia lên không, hay là sau khi dâng lên Mộng Bích tiên tử mới phát hiện đó là đồ giả.
Chỉ là không biết Thẩm Mộng Quân giờ ra sao rồi.
Nàng nhận ra Cảnh Dao, Cảnh Dao không nhận ra được nàng.
Lâu Thất lúc này đang mặc một bộ đầm màu tím nhạt, chải tóc kiểu lưu vân kế, giữa búi tóc chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc, và được điểm xuyến một chuỗi trân châu, thực là hơi mộc mạc chút.
Có thể lên lầu ba phòng chữ bảy, một thị nữ còn quý phái hơn cả nàng.
Nhưng mà, cô ta không biết, đối với Lâu Thất mà nói thì đây là cách ăn mặc sửa soạn lắm rồi. Nửa năm nay, nàng còn chưa mặc nữ trang cổ đại có vẻ phiêu dật mỹ cảm đến vậy, còn chưa từng được chải qua kiểu tóc như vậy đó.
Khi nàng vừa thay đồ xong, đôi mắt Trầm Sát nhìn nàng phát sáng, nàng biết tuy bản thân đơn giản mộc mạc, nhưng tuyệt đối không phải không đẹp mắt.
Nhưng mà, nguyên nhân khiến Cảnh Dao không nhận ra được nàng, là do mặt nàng được đậy chiếc khăn voan kim châu. Đây là vì muốn phối hợp với chiếc mặt nạ của Trầm Sát, hắn mặc cả cây màu đỏ, đeo chiếc mặt nạ hoàng kim nửa bên, chỉ lộ ra từ chiếc miệng tới dưới cằm một nửa, khí chất lạnh lùng được thay thế bởi sự thần bí. Và trên mặt nàng là chiếc mành được tết từ các tiểu kim châu nhỏ nhắn, che mất bộ phận từ chiếc mũi trở xuống, chỉ để lộ một đôi mắt linh động.
Nếu trong con mắt của người bình thường, chỉ đơn thuần chiếc mành hoàng kim châu trên mặt nàng, đã rất đáng giá lắm rồi, nhưng đây là lầu ba, vật phẩm trang trí bằng hoàng kim, trân châu phổ biến, vậy thì thực là giản dị quá sức.
Lâu Thất biết lần này là cuộc hội tụ giữa các kẻ thù, nhưng không ngờ Cảnh Dao là người nàng đụng độ trước tiên. Vừa thấy cánh cửa bên cạnh cô ta treo một con chữ “Cam” phiêu dật, nàng mỉm cười nhẹ nhàng.
Với thân phận của Cảnh Dao, đoán chắc chưa đủ tư cách đặt được căn phòng này, cho nên, Mộng Bích tiên tử chắc chắn ở phía trong đó.
Trước kia Cảnh Dao ưng ý Trầm Sát, bây giờ Trầm Sát đeo mặt nạ, cô ta vẫn bị thu hút đến hồn xiêu phách đổ. Lâu Thất vừa nhìn thấy tia sáng ngưỡng mộ đối với Trầm Sát trong ánh mắt của cô ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, còn đang tơ tưởng về người nam nhân của nàng sao?
Tức chết ngươi.
Nàng giơ tay ôm lấy cánh tay của Trầm Sát, ngước đầu lên nhìn hắn: “Gia, chàng không thể để mấy con tiểu yêu tinh muốn tự dâng hiến tận cửa móc hồn đi đó nha.”
Khóe miệng của Trầm Sát co giật.
Cảnh Dao đột nhiên đại nộ: “Ngươi nói ai là tiểu yêu tinh chủ động dâng hiến lên tận cửa?”
Lâu Thất dường như lúc này mới chú ý đến cô ta, ngạc nhiên chớp chớp mắt nói: “Ủa, yên tâm, ta không phải nói ngươi là tiểu yêu tinh.” Quay đầu nói với Trầm Sát rằng: “Tiểu yêu tinh còn chưa chạm tới, liền nghe có tiếng chó sủa đâu đây rồi.”
Phụt.
Đỗ Văn Hội và Tiểu Trù suýt chút nữa nhịn hết nổi cười phụt ra.
Dám chắc là, cô ta ngay cả tiểu yêu tinh còn chưa đủ tư cách, chỉ có thể là một con chó con!
Kể cả người hầu hạ kia cũng khống chế không được khóe miệng giật giật.
“Bổn cô nương thấy người không muốn sống nữa rồi! Ám vệ, giết ả cho ta.” Cảnh Dao đen sầm mặt, liền hạ lệnh giết người.
Đột nhiên hai bóng ảnh xuất hiện, mang theo sát ý.
Hai tên ám vệ đó võ công cao cường!
Đỗ Văn Hội lập tức kéo căng cơ thể, sắc mặt Tiểu Trù trắng bệch.
Hai tên ám vệ này có thể dùng nội lực áp chế người khác! Và Đỗ Văn Hội cùng Tiểu Trù chỉ là thuận tiện bị áp chế, sát ý kia, thực ra toàn bộ xông về phía Lâu Thất.
Nếu võ công của nàng không được tốt, chắc chắn bị sự áp chế vô hình trên đỉnh đầu đè đến nổi quỳ xuống nhổ máu.
Trầm Sát nhìn hai bóng ảnh đen kia một cách lạnh lùng, thân hình hơi động, không thấy hắn nhúc nhích, nhưng đã cản trở trước mặt của Lâu Thất, đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Hai người kia quả nhiên cùng lúc lùi bước, sát ý bỗng dưng bị lung lây, sự hiếu thắng áp chế liền tan tành theo mây khói. Sắc mặt của Đỗ Văn Hội và Tiểu Trù lập tức hòa hoãn trở lại.
“Dao Nhi, con đang làm gì đó? Còn không vào đây.” Trong phòng vang ra giọng nữ nói chuyện hơi lạnh nhạt. Cảnh Dao cắn cắn răng, không cam tâm nhìn Trầm Sát và Lâu Thất một phen, quay lưng bước vào cửa.
Thân hình hai tên ám vệ cũng lập tức ẩn vào bên trong.
Lúc này, Trầm Sát lạnh lùng buông ra một câu, “Ức hiếp nữ nhân của ta còn định bỏ đi?” Chưa dứt lời, hắn một chỉ bắn ra, một hơi khí mang sức lực mạnh mẽ bắn về phía lưng của một trong hai tên ám vệ.
Sát ý tràn đầy.
Ám vệ kia phát giác ra được, nhưng hắn càng phát hiện ra mình chẳng thể nào tránh khỏi!
Phụt.
Nhẹ nhàng ghim vào trong da thịt, lực đạo hơi khí bắn vào sau lưng hắn, thoáng chốc xuyên qua ngực, và hơi khí đó vẫn chưa dừng lại tiêu tan, và tốc độ không hề thuyên giảm tiếp tục bắn về phía trước.
Bởi vì ám vệ kia đang đúng lúc vào cửa, hơi khí đó bèn vừa vặn bắn theo hướng Cảnh Dao đang đi phía trước, cô ta nhanh chóng quay đầu, thấy sắc mặt của ám vệ trắng bệch nằm té nhào trên sàn đất, kinh hãi thất thanh.
“Còn không né ra?” Giọng nói lạnh lùng của nữ nhân khi nãy trách móc một tiếng, một chưởng phong đánh Cảnh Dao té xuống dưới sàn, xém xém tránh được một đạo hơi khí đã giết được một người.
Xịt. Hơi khí nhập vào bức tường đối diện, đánh ra một vết sâu thăm thẵm.
Lâu Thất nhìn Trầm Sát sùng bái, “Gia, người thật lợi hại!” Chả trách hắn ít khi sử dụng vũ khí, bởi vì hắn sử dụng nội lực đã đạt đến trình độ thành thục như lò luyện lửa xanh rồi!