-
Chương 255
Đám người đó chẳng những không chịu đi ra, cũng chả gây ra động tĩnh gì cả. Đống đổ nát hoang tàn của hành cung này quá lớn, và trải qua một trận động đất, địa hình xảy ra chút biến hóa, xuất hiện rất nhiều vết nứt đổ, thậm chí có một số nơi còn sập ra một cái lỗ ngầm dưới lòng đất, không ai có thể nói rõ tình hình hiện giờ ở dưới đó như thế nào, thật ra cho dù cho người té chết ở trong kia, hoặc ngã trong đó không thoát ra được cũng có khả năng.
Nhưng buổi tối thực sự có người nhìn thấy ma trơi, và có nhiều người gan dạ, cộng với quà thưởng quá hấp dẫn, bọn họ đều ở lại đây.
Đỗ Văn Hội dắt theo người dựng lên vài túp lều, trong lòng lo lắng chống đầu mình suy nghĩ, phải làm sao đây? Nếu như đi vào vẫn không thể tìm thấy Đế Phi thì sao?
Lúc này, một tên thuộc hạ phóng bước to chạy tới, trong tay dâng lên một lá thư, gấp gáp nói: “Đại nhân, Đế Quân gửi thư!”
Đỗ Văn Hội lập tức nhảy cẫng lên: “Mau mang qua đây!”
Năm ngày trước hắn đã báo cáo tình hình bên đây về đó, bởi vì bây giờ ba trăm trạm dịch đã được thiết đặt hoàn chỉnh, mỗi một đoạn đều có bồ câu đưa thư, cho nên thư rất nhanh được đưa tới, nhưng hắn không ngờ đến Đế Quân hồi thư nhanh như vậy!
Đọc thư hắn mới biết, thì ra Đế Quân sớm rời khỏi Phá Vực tiến về Bắc Thương! Thư được gửi đi từ ba ngày trước trên đường đi, đoán chắc chẳng bao lâu nữa ngài sẽ đến!
Thư được đích thân Trầm Sát viết, bút nét rất có lực, nét chữ sắc bén phóng khoáng.
“Đế Quân đến rồi!” Đỗ Văn Hội tay cầm bức thư run run. Đám thuộc hạ cũng bỗng dưng hưng phấn. Thật ra đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ, nếu là việc khác thì còn đỡ, những thứ liên quan đến Đế Phi, Đế Quân từng dặn dò, nếu nàng xảy ra chuyện gì trước mặt bọn họ, thì cả đám phải chết chôn cùng.
Bây giờ Đế Quân đích thân đến đây, bọn họ cũng xem như có người chủ cốt rồi.
…
Trên sàn đất ướt át nhơ nhớp khiến trong lòng người cảm thấy bực bội, dưới đế giầy dính phải những thứ này, làm cách nào cũng không gỡ ra được. Càng khiến người ta sụp đổ, đó là nàng đã đi vòng nơi đây vỏn vẹn ba ngày nay rồi.
Lâu Thất chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng đến như vậy.
Đương nhiên, nếu người khác biết được thứ nàng giẫm phải suốt là thứ gì mà mặt mày vẫn không thay đổi biến sắc, thì sẽ cảm thấy nàng thực sự ngược đời lắm rồi.
Đây là dầu xác. Một lượng lớn dầu xác.
Dưới lớp dầu xác nổi lên một lớp cỏ tiển gì đó không rõ tên, loại tiễn này phủ đầy mặt đất, chỉ cần đạp phải sẽ chảy ra một dịch thể nhớp nhớp, hòa lẫn với dầu xác ở trên đây, trở thành một thứ khiến người ta suy sụp. Và có thể tưởng tượng một phen mùi vị đó.
Nàng không biết tại sao ở đây có một lượng lớn dầu xác, bởi vì nàng không rõ lai lịch của hành cung này, bọn Đỗ Văn Hội ở bên ngoài đã thám thính được những gì, nàng không hề biết được. Nhưng bây giờ ít ra nàng biết, đống đổ nát này ẩn chứa một càn khôn rất lớn.
Biết thì biết như vậy, cứ lẩn quẩn trong đây không thoát ra ngoài được cũng chẳng làm được gì.
Và nơi này trên mặt đất được dầu xác và quái tiển phủ đầy, không thể nào sinh trưởng ra những thứ khác, cho nên nàng chả có gì bỏ bụng. May là trên người nàng còn có một chai lớn đồ ăn vặt được làm từ dược hoàn của U U, ba ngày nay mỗi ngày nàng và U U ăn hai viên, cũng có thể duy trì cung cấp năng lượng cho cơ thể. Nhưng ăn không no, thứ này dùng để bổ huyết bổ khí bổ tinh thần, không giúp no bụng.
Bức tường cao cao ở trên đầu có mọc ra hai ba bó cây nhỏ, bổ sung lượng nước thì nhờ vào việc nhai lá, rất chát, nhưng ít nhiều cũng có chút dịch thể.
Dưới hoàn cảnh tệ hại như vậy, cái gì nàng cũng nuốt được. Giống như hồi đó ở mưa rừng không có đồ để ăn, nàng còn ăn tươi con cá sấu và uống máu nó.
“U U, sao ngươi hóa ngu rồi, nhanh, đi tìm đường thoát ra nào, chúng ta chia nhau hành sự!” Lâu Thất nhai hai phiến lá trong miệng, vỗ vỗ đầu của U U.
“U u…”
Bạn Tử Vân Hồ U U những ngày nay cũng bị đói đến nỗi gào thét rồi. Nó nhảy ra khỏi người của Lâu Thất, hướng về bức tường đá, chỉ vì không muốn chạm phải cái đống dưới kia. Lâu Thất mang đôi ủng, đến lúc đó cùng lắm tháo đôi ủng vứt bỏ, còn nó thì không được.
Lâu Thất cũng quay người đi hướng khác.
Nàng không tin nơi này không có lối ra, không, đáng lẽ nói ba ngày nay ngay cả lối vào nàng cũng chưa được nhìn thấy lần nữa, nếu không thì đã sớm rời khỏi rồi.
Bọn Trần Thập đương nhiên không đến những nơi như thế, nếu không đã sớm gặp lại nhau. Bây giờ nàng cảm thấy, cánh cửa trước đó được mở ở trên kia, có phải kẻ khống chế sau lưng Tiểu Bảo cố tình mở ra, là để dẫn dụ người đến nơi đây, nhốt chết người ở đây, không thể đi phá hoại việc tốt của hắn.
Nếu như dự tính của hắn là như thế, muốn đối phó với đám người kia bằng cách gì đó vậy mấy ngày nay nàng bị nhốt, bọn Trần Thập có lẽ sớm mất mạng rồi.
Vừa nghĩ đến điều này, Lâu Thất hận người đó không xuất hiện ngay trước mặt nàng, để nàng cầm Phá Sát lăng trì ra ngàn miếng thịt.
Nàng vừa suy nghĩ, vừa sờ mó gõ gõ bức tường ở bên cạnh, xem có các loại như cơ quan chẳng hạn, tuy ba ngày nay nàng đã gõ qua những bức tường trái phải. Lúc này, nàng lại đi đến một nơi bằng phẳng hơi cao, cũng có thể nói chỗ này có địa hình cao nhất trong không gian, ở đây có một cái lò khổng lồ, trong đó dựng một cái chảo thật to, cái bếp bên dưới ước chừng một lần có thể nhét gần trăm nhánh củi. Bây giờ trong bếp đều là một màu xám tro.
Cho dù trong chảo có đồ ăn, nàng cũng chả dám ăn, bởi vì đây là chảo nấu xác luyện dầu, trong chảo có một lớp dầu xác dày đặc, hơi nghiêng ngửa, nên dầu xác mới đổ một lượng lớn xuống dưới sàn. Và ở bên cạnh cái bếp để vài cái lu gốm to lớn, có cái thì lộn ngược dưới đất, có cái thì bị nứt ra hoàn toàn, chắc rằng trong đó cũng chứa đầy dầu xác, bây giờ đã chảy sạch sẽ. Gần đó còn đặt một đống xương cốt, có vài bộ lâu cốt rơi vương vãi tứ phía, bị dầu xác dính chặt trên mặt đất.
Người bình thường gặp phải cảnh này đã sớm bị dọa ngất xỉu rồi, cảm giác như ải A Tị trong mười tám tầng địa ngục. Đương nhiên Lâu Thất nhìn nó cũng không được thoải mái, nàng không hoảng sợ, nhưng trong lòng cũng có chút không khỏe. Ở thời hiện đại nàng từng đi qua một xưởng hóa công rất tà ác, trong đó có nung lửa luộc xác để chế luyện dầu xác, loại dầu xác đó được dùng để chế tạo mỹ phẩm dưỡng da thần thánh, nghe nói sau khi sử dụng làn da vô cùng mướt mịn trơn tru, một lọ nhỏ bán rất đắt tiền. Đương nhiên, trong đó thêm dầu xác là điều bí mật, những người tiêu thụ mua dùng cũng không biết có cái thứ này trong mỹ phẩm dưỡng da mà mình bôi hằng ngày lên khuôn mặt cơ thể. Hộp đựng bên ngoài viết các loại từ chuyên môn mà người thông thường không biết được.
Rất nhiều nữ nhân chỉ xem hiệu quả, không để ý về thành phần lắm. Và sự lưu ý này cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Ở đây đã chế luyện ra quá nhiều dầu xác, cũng không biết đã luộc bao nhiêu cái thi thể, và đống dầu này được dùng để làm gì. Không phải bọn họ cũng muốn dùng cao dầu xác đi bán mỹ phẩm dưỡng da chứ?
Ba ngày nay Lâu Thất đi ngang qua nơi này rất nhiều lần rồi, mỗi ngày cũng sẽ kiểm tra xem xét, thời gian tiếp sau đó nàng nhìn một lần liền rời đi, nhưng lần này nàng đứng lại.
Nếu như ba ngày nay có chỗ nào nàng chưa kiểm tra kĩ lưỡng, thì chỉ có chỗ này thôi.
Lâu Thất lại đi gần đến cái chảo lớn, quan sát tỉ mỉ. Thậm chí nàng còn đứng vào trong bếp, đào xới đống bụi cỏ dày dặn, khiến mình trở thành con mèo hoa hòe.
Không có, không có.
Sau khi đứng yên, ánh mắt của nàng đặt vào một cái lu bên góc tường. Cái lu đó cao khoảng hai mét, bụng to, nhưng đã vỡ ra một phần lớn, bên trong trống rỗng. Bởi vì nó đã vỡ nát, cho nên nàng không hề để ý. Bây giờ xem ra, cái lu ở bên tường vẫn nguyên vẹn, ít ra phải xem thử.
Nàng đi qua đó, vận công, một tay lật cái lu bị vỡ một nửa lên. Nguyên dạng sau cái lu, lộ ra một cánh cửa.
Lâu Thất vỗ đầu, than một hơi.
Thật là càng sống càng ngu, cái lối đi ra tốt như vậy, nàng lại phớt lờ bỏ qua, để đến nỗi lẩn quẩn trong ba ngày nay!
Người không ngu sẽ không chết. Còn nàng ngu chết đi được.
“U U, U U qua đây!” Nàng vội vàng gọi U U, vội vàng đi ra thôi, đừng để đói khát chết ở trong đây chứ, lão đạo sĩ thối nhất định cắt đứt mối quan hệ với nàng, mắc công sự ngu dốt của nàng khiến lão mất hết mặt mũi.
U U chạy qua, cũng nhìn thấy cánh cửa đó, nhảy vào lòng nàng vô cùng uất ức u u vài tiếng, dường như đang khóc.
“Được rồi được rồi, là ta ngu, những ngày nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, ra ngoài ta nướng thịt cho ngươi ăn.” Lâu Thất vỗ nhẹ đầu của nó. Chỉ là nàng không dám chắc chắn, cánh cửa này là lối ra. Hoặc có thể dẫn đến một nơi có hoàn cảnh thảm khốc hơn nữa?
Nhưng U U rất tin tưởng nàng, kêu hai tiếng liền nằm trong lòng nàng nghỉ ngơi. Ba ngày nay nó giúp đỡ tìm lối thoát, trên nhảy dưới bò, không được ăn, nó mệt chết đi được, và điều quan trọng nhất là may mắn có con vật nhỏ này ở bên cạnh, nàng còn có thể nói chuyện có động lực giữ gìn mạng sống, nếu bị nhốt trong không gian tràn đầy hơi thở chết chóc ngập đầy dầu xác, nàng hóa điên mất.
Nàng ẵm theo U U không do dự gì mà mở cánh cửa đó đi ra.
Không như nàng tưởng tượng có một hoàn cảnh khác, chỉ là một lối đi, tứ phía đều là ván gỗ, lạnh cứng nhưng sạch sẽ, một vật khác cũng không có. Lối đi cao khoảng một mét tám, không tới hai mét, bề ngang rộng chưa được hai người đi ngang hàng với nhau, không gian không lớn lắm. Trái phải đều có vài ngọn đèn, nhưng đã sớm dập lửa, đứng ở cửa còn đỡ, có tí ánh sáng, nhìn về phía trước là một màn đen tối, giơ tay không thấy năm ngón.
Sớm biết vậy nàng nên đem theo Lam Hải Dạ Minh Châu ở bên người, trong tình cảnh này cũng có thể chiếu sáng. Xem ra bây giờ phải mò mẫm tiến lên rồi, nếu nói trong bóng tối không ẩn chứa nguy hiểm gì, Lâu Thất không tin đâu.
Nàng cười khổ một tiếng, thật ra sớm biết tính cách không sợ chết của mình không thể nào rửa tay gác kiếm sau đó thoải mái hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt ngao du sơn thủy. Kiếp trước người bạn về sau làm nghề điểm tâm nói nàng, là một nhà mạo hiểm bẩm sinh, người con gái yêu kiều bình dị trông có vẻ ôn nhu vô hại, nàng không thích dạng như thế, cho nên mới lựa chọn lái trực thăng đi thám hiểm Bermuda.
Núi thì nàng chỉ thích chỗ hiểm dốc, nước, nàng càng thích dậy sóng hùng vĩ. Đây không phải là tính cách không sợ chết thì còn gì nữa.
“U, u u.” U U nhảy từ trong lòng nàng ra, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đột nhiên nghênh đầu kêu hai tiếng, toàn thân run rẩy, Lâu Thất nhìn thấy lông lá trên người nó đột nhiên phát sáng lên rất nhiều, bởi vì số lượng đông đúc, cho nên đại khái có thể dựa vào nó phát sáng làm trung tâm, phạm vi chiếu sáng khoảng chu vi một mét.
Ánh sáng như vậy đối với nàng đã đủ rồi! Lâu Thất mừng rỡ ôm lấy nó, đưa lên trước mặt, nhịn không được tặng cho nó một nụ hôn. “U U, ngươi thật là một bảo bối!”