-
Chương 237
Nhất thời hắn có chút không khống chế được, trong đầu chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt lên một câu: “Không biết một năm này, Lâu Thất trải qua thế nào?”
Động tác viết của Trầm Sát bỗng dừng lại một chút, lát sau mới tiếp tục viết. Hắn cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Dịch thừa đã chọn xong chưa?” Hắn không tiếp nhận đề tài của Nguyệt.
Nguyệt nhất thời cũng không hiểu rõ suy nghĩ của hắn lắm, gật đầu nói: “Ba trăm dịch thừa đã chọn xong rồi ạ.”
Trầm Sát cầm bút đứng dậy, từ trong bản vẽ rút ra một tập, mở ra trên bàn, đó là một phần bản đồ thiên hạ còn sơ sài, ở đó đại khái có Phá Vực, Đông Thanh, Bắc Thương, Tây Cương Nam Cương. Hắn cúi đầu, lát sau, lấy bút không do dự vẽ lên đó.
Từ Phá Vực nối đến Đông Thanh, đến Bắc Thương, đến Tây Cương và Nam Cương, hắn đều chọn những tuyến đường gần nhất.
“Phân ba trăm dịch thừa này ra, mười người một tổ, ở những nơi này tìm địa điểm thích hợp nhất, lấy tốc độ nhanh nhất xây dựng trạm dịch ngầm của Phá Vực, dùng để truyền tin tức và tình hình quân địch. Bản Đế Quân hi vọng sau này tất cả tin tức của các quốc gia trong thiên hạ đều có thể được truyền về nhanh nhất.”
Nguyệt nghiêm nghị đáp: “Vâng.”
“Nhiệm vụ đầu tiên giao cho ba trăm dịch thừa này là toàn lực tìm kiếm hành tung của Lâu Thất.” Trầm Sát vẽ lên lộ tuyến ở Bắc Thương một cái: “Trọng điểm, Bắc Thương.”
“Chủ tử là nói, Lâu Thất sẽ đi Bắc Thương?” Lúc này, rốt cuộc Nguyệt đã hiểu được mục đích của chủ tử nhà bọn hắn. Ba trăm dịch thừa này, nếu nói là muốn cấp báo tình hình quân địch, không bằng nói, chủ tử nhà hắn muốn nắm được hành tung của Lâu Thất mới quyết địch như thế.
Trầm Sát nhìn bản đồ, hơi thở lạnh lẽo: “Bản Đế Quân xác định, lúc này nàng đang ở Bắc Thương.”
Đông Thanh gần với Phá Vực hơn một chút, bọn hắn cũng đã chạy qua không ít nơi ở đó, chỉ có Bắc Thương ở xa Phá Vực, cũng là nơi bọn hắn không nắm rõ.
Có lẽ Lâu Thất cho rằng, đó là nơi thích hợp để nàng ẩn náu.
Nguyệt lĩnh mệnh lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Trầm Sát. Đèn lồng cũng đã tối hơn, Trầm Sát đứng dậy, mở chụp đèn ra, lấy kéo cắt bấc nến, sau đó lại chụp lại.
Hắn lại ngồi trở về, ánh mắt dừng lại trên một quyển sách trên bàn, mở ra, bên trong kẹp hai bức thư. Trầm Sát cầm hai bức thư lên, ngón tay mơn trớn trên đó một chút, trong mắt có vài phần tức giận.
Trên thư viết Nguyệt Vệ đại nhân, là thư viết cho Nguyệt, do Lâu Thất gửi đến.
Trong Thần Ma Cốc, quả nhiên nàng không có chuyện gì, còn an toàn thoát ra khỏi cốc. Hơn nữa, với tính cách của nàng, sao có thể vào núi mà tay không trở về? Nàng đào được vô số bảo vật trân quý, bán một ít, còn dư lại đều là thứ tốt, nàng không có ý định bán cho người khác mà quyết định làm ăn với Phá Vực.
Đúng thế, làm ăn.
Nữ nhân này đúng là rất tốt, không chỉ muốn rời xa hắn, mà còn muốn bàn chuyện làm ăn, nói chuyện tiền bạc với hắn.
Trong thư, Lâu Thất đã ép giá của dược liệu xuống, nhưng cái này với Phá Vực, với Cửu Tiêu điện mà nói thì vẫn là một khoản tiền lớn.
Mười hai gốc Thiên Cơ Thảo đã đến mười vạn lượng bạc, ngay cả mấy hạt Tử Anh Quả cũng hơn mười vạn bạc trắng, đừng nói đến Linh Chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm, còn có linh quả bên ngoài muốn tìm cũng không tìm thấy kia.
Toàn bộ cộng lại cũng đã tính bằng vàng rồi, hơn mười vạn lượng vàng.
Tính ra chẳng khác nào hắn phải đưa cho nàng một núi vàng.
Lúc trước phần đại lễ nàng tặng là tài bảo trong khố phòng của Độc Nhãn, tuy cực kỳ khổng lồ, nhưng phần lớn là những kỳ trân dị bảo, đương nhiên hắn cũng cho vào quốc khố, sau này các nước khác đến, tặng lễ sẽ cần dùng đến nó, không thể nào đổi hết tất cả thành bạc được.
Đoạn thời gian này, thành Phá Vực tiêu tiền như nước, muốn hắn lấy ra mười vạn lượng vàng thì không thể được.
Thế nhưng, hắn lại không muốn những dược liệu nàng vất vả cực khổ, thậm chí là dùng tính mạng đổi lấy lại bị nàng bán cho người khác. Nàng đã nghĩ đến muốn đưa đồ cho hắn, điều này rất tốt.
Có điều, việc làm ăn này hắn không thích, rất không thích.
Trầm Sát xem lại thư một lần nữa, mím chặt môi, lấy thánh chỉ bằng vải vàng ra, trong thông báo tìm nhân tài trong thiên hạ của hắn đúng là dùng cái này để viết.
Trầm Sát đang muốn đặt bút viết, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh mừng rỡ của Nguyệt.
Không phải hắn đã đi sắp xếp chuyện của ba trăm dịch thừa kia rồi sao? Mặt Trầm Sát hơi trầm xuống, chuyện này với hắn mà nói là một chuyện rất quan trọng, không thể vì bất kỳ chuyện gì khác mà dừng lại được.
“Chủ tử, có chuyện vui.”
Chuyện vui? Trầm Sát nhíu mày.
“Vào đi.”
Nguyệt đầy cửa vào, Trầm Sát thấy trong tay hắn còn túm theo một người nữa, không khỏi ngẩn ra.
Người nọ cả người đầy bụi đất, y phục rất bẩn, trên mặt cũng có bịu bặm, nhưng đôi mắt đen sáng ngời, có vẻ cực kỳ vui mừng.
Người này hắn có ấn tượng, vì là người mà Lâu Thất gọi đến.
Hà Khánh Niên. Hắn còn có một người cha có tài khắc ngọc và một thê tử.
“Chuyện gì?”
Nếu không phải chuyện lớn, Nguyệt cũng sẽ không mất đi vẻ bình tĩnh, thận trọng, nửa đêm canh ba dẫn người đến tẩm điện của hắn như thế.
Nguyệt đẩy Hà Khánh Niên một cái: “Hà Khánh Niên, ngươi nói đi.”
“Vâng, vâng.” Môi Hà Khánh Niên hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng áp chế bản thân, hi vọng sẽ không vui mừng quá mà quên thất lễ: “Bẩm Đế Quân, thần, thần không phụ trọng trách, đã tìm thấy mỏ vàng rồi.”
Trầm Sát đã chuẩn bị tâm lý cũng nhịn không được đứng lên: “Tìm được rồi?”
“Vâng, tìm được rồi, hơn nữa, hơn nữa cũng đã đào ra được khối vàng đầu tiên.” Hai tay Hà Khánh Niên run rẩy, lấy từ trong ngực ra một khối đá màu vàng to bằng quả trứng gà, hai tay cầm lấy giơ cao lên đỉnh đầu.
Trầm Sát bước nhanh đi qua, cầm lấy khối đá kia.
Khối đá màu vàng còn chưa được xử lý qua, nhưng dưới ánh nến, sắc vàng đậm sáng rực lại ánh lên rực rỡ.
Đó là vàng.
Ở Phá Vực của hắn, quả nhiên có giấu mỏ vàng.
“Tốt, tốt, tốt.” Trầm Sát liên tiếp nói ra ba chứ tốt, lại nói: “Hà Khánh Niên, ngươi nói cho bản Đế Quân, mỏ vàng này có lớn không?”
“Đế Quân hỏi hàm lượng vàng ư? Nói ra thì, trước đây Lâu cô nương biết thần đi lần này nên đã cho thần rất nhiều ý kiến hữu dụng, hơn nữa, nàng cũng nói rất nhiều từ ngữ chuyên dụng. Hàm lượng vàng này cũng là Lâu cô nương nói. Đế Quân, mỏ vàng tìm được lần này, mạch khoáng rất dài, hàm lượng vàng cũng rất lớn, muốn lấy vàng ra thì thần còn cần nhiều nhân thủ hơn nữa.”
“Chuẩn. Ngươi muốn bao nhiêu người, muốn người thế nào, chỉ cần nói là được.”
“Tạ Đế Quân.”
Trầm Sát lại hỏi thêm vài vấn đề nữa, cuối cùng thấy Hà Khánh Niên có vẻ mệt mỏi không đứng vững, liền phất tay cho hắn lui xuống nghỉ ngơi.
Chờ hắn rời đi, Nguyệt cười nói: “Chủ tử, cuối cùng chúng ta cũng không cần chỉ dựa vào tài nguyên người khác để lại để sống nữa rồi.”
Có mỏ vàng, có của cải, mới có thể không có nỗi lo về sau mà đi thi hành những luật pháp quy định đã lập ra.
Trầm Sát ừ một tiếng, ngồi xuống, lần nữa đặt bút viết. Lúc này, Nguyệt mới nhìn thấy thánh chỉ vàng trước mặt, hắn hơi kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Chủ tử, muốn viết thông báo gì sao?”
“Những dược liệu mà Thất Thất nói kia, ngươi nghĩ thế nào?”
Trong lòng Nguyệt vừa động, sáng nay, sau khi nhận được thư, hắn cũng không dám kéo dài, lập tức mang đến cho Đế Quân. Lần trước, vì chuyện một nhà ba người của Hà Khánh Niên, thư Lâu Thất lại gửi cho Ưng, khiến Đế Quân ăn không ít dấm chua, lần này nàng lại viết cho hắn, Đế Quân sẽ không muốn tìm hắn tính sổ chứ?
“Chủ tử, Lâu Thất nàng biết thuộc hạ quản lý việc chi tiêu tiền bạc của Phá Vực, cho nên thư này mới viết cho thuộc hạ.”
“Bản Đế Quân không phải nói cái này, ngươi nói xem, vụ làm ăn này làm hay không làm?” Ánh mắt Trầm Sát sâu thẳm.
Nguyệt lắc đầu: “Thuộc hạ muốn làm, nhưng không được. Tiền bạc của chúng ta không đủ, không, không, bây giờ không nhất định a. Chủ tử, đúng lúc Hà Khánh Niên tới báo tin vui tìm được mỏ vàng, không nhất định sẽ không làm được a.” Vẻ mặt Nguyệt đột nhiên vui mừng nói. Những dược liệu hiếm có kia, bọn hắn có thể xếp đầy quốc khố, hơn nữa, sau này trong Cửu Tiêu điện cũng nhiều chủ tử hơn, ai bị bệnh gì, có nhóm dược liệu này thì cũng không phải sợ nữa.
Ngữ khí Trầm Sát hơi lạnh: “Ngươi có nhìn thấy bên trên viết cái gì không? Thất Thất muốn đổi bốn gốc Thiên Cơ Thảo lấy sáu ngàn năm trăm vạn lượng bạc, những thứ còn lại nàng cũng tự mình tính toán, giảm cho chúng ta, nhưng ít nhất cũng phải hơn mười vạn lượng vàng. Có mỏ vàng, nhưng ngươi cảm thấy có thể khai thác được bao lâu mới có thể lấy được mười vạn lượng?”
Nguyệt ngây ngẩn.
Trầm Sát lại nói tiếp: “Cứ cho là lấy được mười vạn lượng vàng thì bản Đế Quân cũng không thể dùng toàn bộ mua những thứ dược liệu đó được.”
“Như vậy, chỉ có thể từ bỏ những dược liệu hiếm có trong tay Lâu Thất kia?” Nếu trước khi Lâu Thất đi Thần Ma cốc, Nguyệt cảm thấy nàng chỉ là thị nữ của Đế Quân, vậy những thứ nàng có được, đương nhiên cũng là của Đế Quân, sao còn phải dùng tiền mua nữa. Thế nhưng, trải qua lần này, hắn đã biết, Lâu Thất không giống bọn hắn, trong lòng nàng tuyệt đối không coi mình là thị nữ, nàng vẫn có suy nghĩ của nàng.
Trầm Sát lắc đầu không lên tiếng.
Nguyệt lại nói: “Chủ tử, không bằng ghi nhớ công lao này của Lâu Thất...” Lời này chưa nói xong, chính hắn cũng tự dừng lại.
Tại sao lại ghi công? Ghi được mười công trạng là có thể làm phi, nhưng Lâu Thất muốn làm phi ư? Nếu nàng muốn làm phi, lấy bản lĩnh của nàng, muốn lập được mười công còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Nếu nàng muốn lập công, Nguyệt tin rằng chỉ cần cho nàng thời gian một tháng, đừng nói là mười công, không chừng ngay đến hai mươi công nàng rất nhanh có thể hoàn thành.
Nếu nàng muốn làm phi thì cũng sẽ không rời xa bọn hắn.
Nàng rời khỏi Phá Vực, hiển nhiên là không muốn trở lại nữa.
Nghĩ tới đây, không biết tại sao, trong lòng Nguyệt lại có chút chua xót. Hôm nay, hắn có tư cách gì mà trách cứ Lâu Thất không để ý đến tình cảm, nói đi là đi chứ?
Trầm Sát vừa nghĩ đến việc Lâu Thất muốn rời xa hắn, không muốn gặp hắn nữa, trong lòng bỗng nóng như lửa đốt. Cũng như giao dịch làm ăn lần này, nàng cũng đã nói sẽ giao cho Trần Thập và Nguyệt vệ cùng giao dịch. Rõ ràng là nàng không nghĩ muốn gặp hắn, thậm chí còn né tránh tất cả cơ hội có thể gặp hắn. Nàng muốn vạch rõ quan hệ với hắn, hắn đã đồng ý ư?
Cho dù hiện nay không có thời gian đi bắt nàng lại, hắn cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên Trầm Sát nói rõ ràng với Nguyệt: “Bản Đế Quân sẽ lấy Thất Thất, ngươi nhớ kỹ, cho dù thế nào, nàng cũng sẽ là Đế Phi của Cửu Tiêu điện.”
Nguyệt sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Chủ tử, thuộc hạ biết ngài không nỡ rời xa Lâu Thất, nhưng có điều thuộc hạ không hiểu, tai sao lúc trước Lâu Thất muốn đi Thần Ma Cốc, ngài lại không ngăn cản nàng?”
Vốn hắn tưởng rằng, với sự coi trọng của Đế Quân với Lâu Thất, sẽ không để nàng thay Vấn Thiên Sơn đi tìm cái gì mà Tử Kim Đằng. Thế nhưng, Đế Quân lại không ngăn cản a.
Trầm Sát trầm mặc một lát, cuối cùng thấp giọng nói: “Tam Hàn Thu Giao, bản Đế Quân không hi vọng là do Nạp Lan Họa Tâm dâng lên.”