-
Chương 231
“Hàn nhị tiểu thư lúc này không trở về nhà, đến nhà trọ Lạc Dương định làm gì vậy?”
Hàn Tiểu Thù nói: “Thất công tử, cha của ta đã sớm một bước trở về nhà chuẩn bị yến tiệc, muốn mời Thất công tử đến chung vui vài ly, không biết Thất công tử có vui lòng tham dự không?”
“Tới Hàn phủ? Chẳng quen biết với người của nhà họ Hàn, đột nhiên đến nhà hình như không được tốt cho lắm?” Lâu Thất nhíu mày.
Hàn Tiểu Thù vội vàng nói: “Người nhà của ta rất dễ gần, tổ mẫu, mẫu thân, và tỷ tỷ tỷ phu đều rất thương yêu ta…”
“...” Đinh Hương Nhi đứng sau lưng kéo kéo áo cô ta, đáp án này có phải hơi lệch phương hướng không? Cách nói của Thất công tử chỉ là trả lời khách sáo, sao liên quan tới sự thương yêu của phu nhân mọi người khác rồi?
Hàn Tiểu Thù lúc này mới ý thức được lời nói của mình có chút kì quặc, mặt đỏ bừng, hơi cúi đầu nói: “Trên thực tế, là tổ mẫu và mẫu thân nghe nói về Lưu Quang Tử Vân Hồ, lại được nghe đồn về phong thái của Thất công tử. Thật tình rất hiếu kì, bèn nhờ cha của ta mời Thất công tử mang theo Tử Vân Hồ cùng dự tiệc.”
Lâu Thất sờ mó Tử Vân Hồ, cong mắt cười: “Hàn nhị tiểu thư sao lại nói vậy, khiến ta cảm thấy cùng U U đến Hàn phủ như trò khỉ diễn xiếc vậy.” Tò mò về nàng và Tử Vân Hồ, liền muốn nàng tới đó cho trên dưới Hàn phủ tham quan sao?
Vừa mới đầu Hàn Tiểu Thù không nghe ra ý nghĩa của nàng, nhưng khi phản ứng lại thì mặt đỏ chót vẫy tay liên tục nói: “Thất công tử, chúng tôi không có ý đó, chỉ là, chỉ là…”
Chỉ là nửa ngày trời cô ta cũng chả nói ra được gì thêm. Nhìn cô ta dáng vẻ lúng túng, Lâu Thất thở dài, “Mời Hàn nhị tiểu thư trở về.”
Hàn Tiểu Thù lại vội vàng nói: “Thất công tử, cha ta không chỉ mời một mình người, còn mời thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng nữa.”
Lâu Thất nghe đến đây bèn có chút ngạc nhiên, “Thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng.”
“Đúng vậy đúng vậy, cha ta cũng vừa biết được thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng vừa đến thành Lạc Dương tối nay, cha ta chỉ là muốn kết giao với hai vị, chúng tôi không có ý gì khác!” Hàn Tiểu Thù rất sợ Lâu Thất không đồng ý đi, dường như muốn giơ tay níu níu áo của nàng.
“Đúng rồi, cha ta còn nói, ông biết được kẻ nào muốn cướp đoạt Tử Vân Hồ!”
“À?”
Lâu Thất trầm ngâm một hồi, chắc có lẽ lần này Hàn gia chủ quyết tâm mời cho bằng được nàng đến phủ, nếu nàng không đồng ý, không biết ông ta sẽ gây ra chuyện gì nữa, hay là quang minh chính đại ẵm theo Tử Vân Hồ tới đó, dù sao thì, ứng phó với ông ta lần này, ngày mai nàng đã rời khỏi thành Lạc Dương rồi.
“Được thôi, vậy thì bổn công tử theo ngươi đi một phen.”
Hàn nhị tiểu thư vui mừng, “Mời Thất công tử ra cửa đi cùng xe ngựa với ta.”
Lâu Thất lắc lắc đầu đáp: “Nhị tiểu thư cứ ngồi xe ngựa của mình, ta cưỡi ngựa với thị vệ là được rồi.”
Hai bữa nay Đạp Tuyết cũng vô cùng buồn bực, vừa vặn có thể dắt theo cho nó đi dạo đêm.
Hàn nhị tiểu thư ngồi trong xe ngựa, nhẹ nhàng vén màn cửa lên, nhìn bóng lưng thẳng đứng đang cưỡi ngựa của Lâu Thất, ánh trăng ảm đạm, màu tuyết thanh thoát, tô điểm cho khuôn mặt ngọc ngà của nàng.
Đinh Hương Nhi nhìn nàng, hi ha cười nói nhỏ tiếng: “Nhị tiểu thư có phải càng nhìn càng yêu thích trong lòng không?”
Hàn nhị tiểu thư làm bộ đánh cô ta: “Cái miệng nhọn của ngươi thật là sắc bén, xem ta bữa nào phải cho ngươi một trận.”
Hàn phủ là tỷ phú đứng đầu bảng của thành Lạc Dương, nhìn nguyên mảnh đất xây lên căn nhà hoa lệ và khu rừng xinh đẹp một cách dị thường thì biết ngay. Khi chưa đến trước cửa lớn của Hàn phủ, có con đường dài thập lý, trái phải đều treo đầy lồng đèn, trên lồng đèn có viết chữ “Hàn”, đi trên con đường vừa rộng vừa dài, Lâu Thất có thể tưởng tượng được mỗi ngày Hàn gia chủ đi ngang qua đây cực kì kiêu ngạo và tự hào.
Đến trước cửa lớn, nhìn thấy cánh cửa được rộng mở, Hàn gia chủ đích thân đón ngoài cửa, và bên cạnh ông ta còn có một người nam nhân mặc chiếc cẩm bào màu trắng ngà, khoác chiếc áo khoác màu xám nhạt, trên mặt đeo mặt nạ bằng chất liệu bạc. Chiếc mặt nạ đó là một chiếc mặt nạ hoàn chỉnh, chỉ để lộ đôi mắt và cái miệng.
Lâu Thất ba người xuống xe, Hàn gia chủ lập tức cho người hầu dắt ngựa vào chuồng ngựa.
“Hoan nghênh Thất công tử đại giá quang lâm, khiến hàn xá thật là sáng lạn rực rỡ.” Hàn gia chủ tiến lên đón tiếp, ôm nắm đấm cười ha hả với Lâu Thất.
Lâu Thất bất chợt cười: “Nếu nhà của Hàn gia chủ là hàn xá, thì thiên hạ này không còn căn nhà nào tốt nữa rồi.”
“Quá khen, quá khen. Thất công tử, vị này là thiếu gia của Thịnh Dược Hàng, Triệu thiếu đông gia.”
Lâu Thất ngước mắt nhìn vị nam tử đang đứng ở bậc thềm, lạnh nhạt nói: “Chào buổi tối Triệu thiếu đông gia.”
Đây là lời chào hỏi kiểu gì vậy?
Đáy mắt của ông chủ Triệu lóe lên ý cười, gật đầu không lên tiếng, và là người đầu tiên quay lưng bước vào cánh cửa lớn. Hàn gia chủ hơi rùng mình nhẹ giọng nói với Lâu Thất: “Thất công tử đừng để ý, có lẽ Triệu thiếu đông gia cũng đối xử như vậy với rất nhiều người khác, Hàn mậu và hắn gặp mặt nhau chào hỏi hắn cũng không thèm trả lời.”
“Bổn công tử không thèm để ý.” Lâu Thất lắc lắc đầu, đi theo vào Hàn phủ.
Vừa vào cửa nàng liền cảm nhận được có nhiều hơi thở ở nhiều góc tối, trầm ổn, rõ ràng là cao thủ. Cũng chả biết có phải vốn dĩ đó giờ Hàn phủ đã có sự phòng ngự như vậy, hay là thiết lập vì sự có mặt của nàng và Triệu thiếu đông gia kia. Nhưng việc gì đến cũng sẽ đến, điều quan trọng nhất là…
Nàng đói rồi, nàng ngửi được mùi thơm ngào ngạt của món ăn, không lấp đầy cái bụng đói trước làm sao được.
Băng ngang vườn hoa sạch sẽ đã quét sạch lớp tuyết tích tụ, lên sáu bậc thang, bước qua bậc cửa cao đi vào sảnh tiệc. Lâu Thất quả thật bị sự xa hoa của bữa tiệc ở Hàn phủ làm cho lóa mắt.
Trên mặt đất là những tấm thảm cẩm thêu dày dặn, bốn góc của sảnh tiệc trưng bày lư hương hình thần thú được chế bằng đồng, trong đó đang đốt than ngân tơ thượng đẳng, bởi vì mùi thơm của loại than này không giống với những loại than rẻ tiền khác, tách biệt với bầu không khí lạnh giá ở bên ngoài, cho nên khi họ vừa bước vào, liền có thị nữ xinh đẹp dịu kì tiến lên hầu hạ cởi áo khoác giúp họ, sau đó mang đến một chỗ khác xông tinh dầu thơm rồi.
Trên đỉnh đầu treo lủng lẳng hơn mười ngọn đèn lưu ly tạo dáng cực kì sang trọng, dưới ngọn đèn được gắn đá quý to đùng, ánh sáng chói lóa, lấp lánh tia sáng đẹp đẽ.
Chính giữa đại sảnh, cả bức tường là một bức tranh thêu Tô Châu, sợi tơ chỉ phát sáng, thêu lên tám con tuấn mã, đàn ngựa huyên náo, bá khí phi phàm.
Còn có các vật dụng cỡ to trang trí tô điểm thêm, bó san hô to lớn màu đỏ, cây bích ngọc thụ bự tổ chảng, giống như không cần tiền mua vậy.
Trong sảnh không có trưng bày bàn bát tiên, mà chỗ thượng vị sắp xếp bàn dài, mỗi một chiếc bàn dài hiện giờ được bày đầy ấp món ăn ngon khiến người ta nhìn thấy liền nổi cơn đói bụng, ly rượu thủy tinh.
Mỗi một bàn dài đều có thị nữ đứng hầu sẵn ở phía sau, chuẩn bị phục vụ dùng bữa.
Lúc này, ở một bên sau bức bình phong có một hàng người đi ra nối đuối nhau, người đi đầu là lão phu nhân mặc một bộ y phục sang trọng, chắc là Hàn lão phu nhân, sau lưng bà ta có bốn người đàn bà xinh đẹp, mỗi người một vẻ, chắc là vợ thiếp của Hàn gia chủ. Sau đó có hai thiếu nữ nhỏ hơn một hai tuổi so với Hàn nhị tiểu thư, dáng vẻ cũng thanh lệ thoát tục, có lẽ là Hàn tam tiểu thư và Hàn tứ tiểu thư.
“Triệu thiếu đông gia, Thất công tử, đây là mẹ già và thê tử, và hai đứa nữ nhi.” Hàn gia chủ dẫn họ tiến lên phía trước, lại nói với đám nữ quyên của mình, “Mau mau diện kiến Triệu thiếu đông gia, Thất công tử.”
Hàn lão phu nhân trang phục lộng lẫy cài trâm vàng, nhưng xem ra trong phủ này địa vị của bà cũng không đặc biệt cao cho lắm, nghe lời nói của con trai, bèn lập tức mỉm cười hỏi thăm: “Lão thân cùng Hàn phủ thân quyên diện kiến thiếu đông gia, Thất công tử, hai vị công tử thật là tuấn tú lịch sự.”
Lâu Thất rất muốn nói rằng, bổn công tử tuấn tú lịch sự thì còn nghe được, còn cái người họ Triệu kia, ngay cả mặt ngươi còn chả nhìn thấy được, sao biết người ta tuấn tú lịch sự, hay là cái mặt như cải xanh?
Cuối cùng nàng đáp: “Lão phu nhân thật có cái nhìn sáng suốt.”
Hàn lão phu nhân đột nhiên không biết tiếp lời, đâu có ai trả lời như vậy đâu chứ? Cho dù ngươi sinh trưởng khôi ngô, không phải nên khiêm tốn xíu sao?
Triệu thiếu đông gia vẫn không mở miệng, chỉ lạnh nhạt gật gật đầu.
Mấy vị thê thiếp và nữ nhi của Hàn gia chủ đều tỏ vẻ trang nhã hoặc mắc cỡ hoặc lén lén nhìn đánh giá hai vị khách quý, Triệu thiếu đông gia thân hình cao to, khí chất lạnh lùng, mặt nạ bạc khiến hắn trông thật huyền bí. Còn đôi mắt đen láy của Thất công tử, mặt mày như ngọc, ngũ quan tinh tế khôi ngô, thần thái ưu mỹ. Trong lòng ôm con tiểu hồ ly màu bạc tím khiến đám nữ nhân này không ai không xiêu lòng.
Ai cũng có vẻ đẹp riêng biệt.
“Đây đây đây, mời ngồi, đừng để món ăn nguội lạnh.” Hàn gia chủ cực kì nhiệt tình.
Quy tắc của Hàn phủ cũng thật khiến người ta cảm thán, chiêu đãi hai vị khách nam đang tuổi thanh niên, lại phải có sự hiện diện của thê thiếp, nữ nhi chưa xuất giá của gia chủ.
Nhưng điều Lâu Thất cảm thấy kì lạ, chẳng phải còn có Hàn đại tiểu thư và phu thế sao? Sao không thấy xuất hiện?
Hàn gia chủ cùng mẫu thân, chính thê ngồi ở thượng tọa, bốn chiếc bàn dài bên phải, phía đầu là Triệu thiếu đông gia, sau đó là Lâu Thất và Trần Thập Lâu Tín, kì quái là kế tiếp Hàn gia tam tỷ muội. Bên trái là bốn vị thê thiếp của Hàn gia chủ, còn trống một bàn chưa có ai tới.
Bọn họ ngồi xuống, nữ bồi bàn xinh đẹp tiến lên rót rượu, sắc rượu trong vắt nhẹ nhàng đổ xuống chiếc ly thủy tinh sáng óng ánh, mùi thơm nồng mũi.
Lâu Thất bất giác khen ngợi: “Rượu ngon.”
Hàn gia chủ cười ha hả: “Xem ra Thất công tử cũng là người hảo rượu.”
Trần Thập thấp giọng nói: “Công tử đừng ham uống nhiều.”
Lâu Thất nghĩ Trần Thập hiện giờ đích thực đang sải bước lớn trên con đường trở thành bà quản gia rồi.
“Đây, thiếu đông gia, Thất công tử, nhờ hai vị không chê, đã nể mặt của Hàn mậu, Hàn mậu xin được cạn một ly.” Dứt lời, ngước đầu uống sạch ly rượu.
Triệu thiếu đông gia cũng giơ ly rượu lên ra hiệu, uống sạch.
Khi hắn đặt ly rượu xuống, vừa vặn Lâu Thất cũng đặt ly xuống. Thị nữ phía sau tiếp tục tiến lên rót đầy rượu.
“Mời dùng món, lúc nãy Thất công tử ở Thịnh Dược Hàng quả thật khiến người khác mở rộng tầm nhìn, mọi người hãy ăn chút xíu trước, nếu không đợi một lát Thất công tử kể về sự tích anh dũng của mình, bảo đảm mọi người nghe xong bỏ quên việc ăn cơm luôn!” Hàn gia chủ nói.
Lâu Thất nhướng mày, từ khi nào mà nàng bảo sẽ kể sự tích anh dũng của mình vậy? Và, nàng anh dũng sao? Nàng còn oanh liệt nữa kìa, xí xí xí, đồng ngôn vô kị.
Vừa rủa thầm trong bụng, vừa cầm đũa lên nếm thử từng món ăn.
Trần Thập và Lâu Tín nhận được ra hiệu của nàng, liền cầm đũa lên ăn. Khi Lâu Thất đang gắp một miếng thịt gà chuẩn bị đưa vào miệng, bạn Tử Vân Hồ U U đã tỉnh dậy. Nó khịt khịt chiếc mũi trước, sau đó ngồi trên đùi Lâu Thất ngước đầu lên, đôi mắt vừa nhìn thấy miếng thịt gà đang đưa tới sát miệng Lâu Thất, nó liền nhảy cẫng lên, há miệng cắn.
U U. Thơm quá!
Lâu Thất nhìn đôi đũa trống trơn, và từ từ cúi đầu nhìn Tử Vân Hồ, liền nổi giận.
“Ngươi dám cả gan cướp đồ ăn của bổn công tử! Không cho ngươi biết tay thì ngươi không biết chủ tử của mình là ai!” Nàng đập đũa xuống, một tay tóm lấy Tử Vân Hồ.
“U u…”
Bạn Tử Vân Hồ U U vừa nhanh chóng nhai nuốt miếng thịt trong miệng, vừa nhìn nàng với vẻ tội nghiệp.