-
Chương 225
Ánh nắng của buổi sớm mai chiếu vào trong căn phòng, Vân Phong mở mắt ra, cái mà hắn ngửi thấy đầu tiên chính là mùi thuốc nhẹ. Mùi thuốc này ngửi không cảm thấy khó chịu, ngược lại sau khi hít vào lại khiến con người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái phấn chấn lên rất nhiều.
Hắn ở trên giường của Lâu Thất.
Lúc Vân Phong ý thức được ra điều này hắn liền vô thức sờ lên bả vai bị thương, quả nhiên hắn sờ thấy miếng vải đã băng bó vào vết thương của hắn, nhưng lúc này hắn hoàn toàn đã không còn cảm thấy đau đớn chút nào nữa rồi.
Y thuật của Lâu Thất quả nhiên cao siêu. Vân Phong nghĩ tới nhiệm vụ của mình, sắc mặt hắn đột nhiên sa sầm lại. Nếu như Lâu Thất có thể thì sao?
Lúc này, hắn nghe thấy giọng của Trần Thập ở bên ngoài: “Công tử, sao người lại đi ra từ phòng của Vân công tử vậy?”
Phòng của mình nhường cho Vân Phong, nàng cũng chẳng thèm ở lại đó chăm sóc người ta cả đêm, tất nhiên là đổi phòng cho Vân Phong rồi.
Nguyên một ngày Vân Phong dường như chẳng đi đâu cả, hắn nói muốn ở khách trạm nghỉ ngơi. Lâu Thất chỉ nhìn hắn một cái rồi cũng chẳng nói câu nào thừa thãi, nàng nói đúng một câu.
“Sớm trả cho ta tiền xe đưa ngươi tới thành Lạc Dương.”
Vân Phong ngẩn người, sau đó không nén nổi lắc đầu cười. Hắn đưa tay lấy ra một xấp ngân phiếu rồi đặt hết vào trong tay Lâu Thất.
Lâu Thất không tin vào mắt mình vội vã đếm đi đếm lại, vừa tròn một vạn hai nghìn lượng.
“Đại gia đấy, không thịt đi còn chần chừ gì nữa.” Nàng rút trong đó ra hai tờ một nghìn lượng trả lại cho hắn, “Ta là người tốt, để lại cho ngươi ít tiền, không đến lúc lại không có ngân lượng mà trả tiền khách trạm.” Đồng nghĩa với việc nàng nhận tròn trĩnh một vạn lượng.
Khoé miệng Trần Thập giật giật liên hồi.
“Các người hôm nay đi Thịnh Dược Hàng phải không? Ta đi mượn nhà bếp của Lạc chưởng quầy dùng, chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon chờ các người về.” Vân Phong nhìn Lâu Thất, ánh mắt trìu mến.
Lâu Thất vừa nghĩ tới tài nấu ăn của hắn nước miếng suýt chút nữa đã trào ra.
Trần Thập đột nhiên cảm thấy rất đau buồn.
Vân Phong cười cười rồi nói: “Sáng sớm nay chi bằng các người thử đi tới góc đằng trước kia nếm thử bánh của tiệm bánh bao tươi nhân thịt đó xem, đó là tiệm bánh bao nổi tiếng nhất thành Lạc Dương này, ăn cùng đậu hoa và nước ngọt cũng không tồi đâu.”
“Được đấy, Trần Thập, ngươi gọi cả Lâu Tín và Đồ Bôn bọn họ rồi chúng ta cùng đi, bản công tử mời.” Lâu Thất thể hiện sự hào phóng mà mình vừa kiếm được một vạn lượng.
Sắc mặt Trần Thập lại tối sầm lại: “Công tử, mấy người chúng ta vốn dĩ từ trước tới giờ đều được người nuôi.” Còn nói mời mọc cái gì cơ chứ.
Vân Phong nghe vậy bèn khẽ bật cười, Lâu Thất nghẹn lại, sau đó giơ tay ra, ngón trỏ định đưa lên hất cằm Trần Thập, nàng nháy mắt một cái rồi cười hi hi nói: “Ừ ừ, bản công tử ta nuôi được thị vệ tuấn tú nhường này cơ mà~~”
“Lâu Thất, đừng trêu ghẹo thị vệ nhà cô nữa.” Vân Phong giơ tay kéo cánh tay nàng ra, ngón trỏ của Lâu Thất cũng không với được tới cằm Trần Thập như ý nguyện.
Còn Trần Thập thì cũng bối rối lùi lại phía sau hai bước, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên: “Cô nương!”
Trong lúc ngại ngùng còn quên cả gọi công tử.
Tính khí của cô nương nhà bọn họ thật đúng là càng lúc càng tuỳ tiện, điều này lỡ đề Đế Quân nhìn thấy được thử hỏi cái cằm của hắn có còn nguyên vẹn hay không?
“Được rồi được rồi, không trêu ngươi nữa.”
Bọn họ đi được một đoạn, Vân Phong vẫn nghe thấy giọng nói của Lâu Thất vọng lại cùng làn gió.
“Có điều, Trần Thập này, dáng vẻ ngươi lúc đỏ mặt trông đáng yêu lắm đấy.”
“Công tử!”
“Ha ha ha….”
Vân Phong không nhịn nổi lắc đầu khẽ bật cười. Lâu Thất này đúng là hoàn toàn không giống với bất kỳ nữ tử nào mà hắn từng gặp.
Tiệm bánh bao tươi nhân thịt cũng dễ tìm, có lẽ công lớn phải thuộc về tri phủ của thành Lạc Dương, ở mỗi con phố ở đây đều có bảng chỉ đường, mấy tiệm mà có chút danh tiếng đều được viết lên trên đó, còn có cả mũi tên đánh dấu.
Điều này khiến cho Lâu Thất cảm thấy càng khâm phục thêm vị tri phủ của thành Lạc Dương Thúc Trọng Châu này, nàng đột nhiên nhớ lại hôm qua lúc tới thành Lạc Dương Vân Phong có nói một nửa với nàng về chuyện có liên quan tới Thúc Trọng Châu, còn một nửa hắn vẫn chưa nói hết là cái gì?
Lúc bọn họ tới cũng không phải là sớm nữa rồi, so với thời gian của người cổ thì Lâu Thất tuyệt đối thuộc vào dạng ngủ muộn dậy muộn, tiệm bánh bao lúc này rõ ràng đã vừa có một lượt khách rời khỏi, khi bọn họ tới thì cũng vừa dọn dẹp xong mấy bàn trống, tám người ngồi vừa đủ bốn người một bàn.
Mỗi người lên một phần bánh bao, đậu phụ mặn và nước ngọt, Lâu Thất ngửi thấy mùi bánh bao đã thèm thuồng vội mở ra, đang chuẩn bị ăn thì đột nhiên một âm thanh e thẹn cất lên.
“Công tử.”
Lúc đầu Lâu Thất còn không biết là thiếu nữ này đang gọi mình, đến khi cô ta gọi thêm một tiếng nữa, nàng ngẩng đầu lên liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều hai má đang ửng hồng nhìn mình.
“Cô là, gọi ta sao?”
Thiếu nữ gật gật đầu. Cô ta mặc y phục của thị nữ , trên đầu chải hai búi tóc nhỏ, thắt chiếc đai lụa màu xanh, cắm hai đoá hoa đỗ quyên màu hồng, trông vô cùng trẻ trung đáng yêu.
“Xin hỏi công tử xưng hô thế nào? Nhị tiểu thư nhà ta muốn… muốn…” Dường như nhiều nam tử ở đây nhìn chằm chằm khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói ra: “Muốn mời công tử ăn bánh bao!”
“Phì!” Lâu Tín không kìm nổi phun ra một miếng đậu phụ.
Đây là tiết tấu gì vậy? Cô nương nhà bọn họ lại có số đào hoa nhường này?”
Ánh mắt Trần Thập đau thương đến nỗi sắp rơi lệ rồi.
Lâu Thất cũng đau thương không kém, bởi nàng nhìn về phía bên ngoài tiệm bánh bao, nhận ra vị thiếu nữ đang đứng nghịch khăn tay ở đó, chính là vị mà tối qua vừa nhìn thấy nàng ở ngoài khách trạm Lạc Dương đã vội vàng xấu hổ chạy đi.
“Ai dà, bọn họ đều gọi ta là Thất công tử, cô nương cứ gọi tại hạ như vậy là được rồi. Còn bánh bao thì tại hạ tự trả ngân lượng đi, dù gì thì thân là nam nhi sao có thể nữ nhân mời chứ.” Nàng thấy lấy cái tại hạ tại hạ mà suốt ngày Vân Phong cứ lôi ra xã giao để nói cũng không tồi.
Lời nàng vừa dứt, đám Trần Thập đều có chút ai oán nhìn nàng, ai oán lườm nàng. Đây chẳng phải đang nói bọn họ sao? Phải vậy không?
Viên thị nữ đó cũng chẳng nhất quyết đòi tranh trả tiền chỗ bánh bao này cho nàng nữa, con ngươi đảo một vòng rồi cất giọng lảnh lót: “Thất công tử, tiểu thư nhà chúng ta là nhị tiểu thư của Hàn phủ, nô tì là thị nữ Đinh Hương Nhi của nhị tiểu thư, nghe nói công tử cũng là tới để bánn thuốc, không biết công tử hôm qua đã lĩnh mộc bài chưa?”
Lòng Lâu Thất lay động, thiếu nữ đó hoá ra lại là nhị tiểu thư Hàn phủ!
Mắt Đinh Hương Nhi sang rực lên: “Vậy công tử có dược liệu nào vậy!”
Chẳng ai sẽ nghĩ, dược liệu trong tay một người có hai loại hoặc nhiều hơn thế, năm loại dược liệu đó đều vô cùng khó tìm, có một loại đã đáng gờm lắm rồi, nếu như có nhiều loại thì quả thật là khiến người ta phải ghen tức đến mức thổ huyết.
“Tại hạ ăn xong bánh bao sẽ tới Thịnh Dược Hàng nói chuyện, đa tạ nhị tiểu thư và Đinh Hương Nhi đã quan tâm, cô nương mau về cùng nhị tiểu thư đi, đừng đứng ở cửa nữa.” Lâu Thất tuy có chút hiếu kỳ về căn bệnh quái quỷ gì đó mà tối qua Trâu đại phu được mời tới Hàn phủ để chữa trị, nhưng nàng không muốn tiếp xúc với vị nhị tiểu thi này, nhỡ đâu thật sự hại người ta lao tâm đặt trái tim nhầm chỗ thì phiền phức lắm.
Đinh Hương Nhi nghe nàng nói vậy đâu thể mặt dày mà nói tiếp được, vội vã cúi chào một cái rồi chạy ra, cô ta khẽ nói với vị nhị tiểu thư đó vài câu, Hàn tiểu thư đứng ở cửa nhìn nàng khẽ gật đầu một cái rồi đưa Đinh Hương Nhi rời khỏi.
“Tiểu thư, vị Thất công tử đó quả thật đã phụ lại tấm lòng chân thành của tiểu thư.”
“Đinh Hương Nhi.” Hàn tiểu thư quở trách bảo cô ta dừng lại, mặt nàng đỏ bừng nói: “Thất công tử là lo nghĩ cho ta, ta đứng ở cổng tiệm bánh bao đó từ đầu đến cuối sẽ khiến nhiều người để ý.”
Trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng vui sướng, không ngờ hôm nay đích than ra ngoài mua đậu hoa lại gặp được vị công tử đó.
Đinh Hương Nhi nghiêng đầu nói: “Là ý này sao, có điều, tiểu thư à, người nói không sai, Thất công tử đó quả nhiên trông vô cùng tuấn tú.”
Thành Lạc Dương này tuy là thành lớn phồn hoa của Đông Thanh nhưng dù gì cũng ở sát biên quan, khí hậu rất xấu, vào cuối thu đầu đông thường xuyên có gió cát, nam tử trong thành hầu hết trông đều thô lỗ, nho nhã tuấn tú như Thất công tử quả thật là khó thấy. Vì vậy mà Hàn tiểu thư đây mới vừa nhìn Lâu Thất một cái đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho khuynh đảo.
Không biết hai người chủ tớ bọn họ nghĩ sao, trong tiệm bánh bao, Lâu Thất bị đám người Trần Thập, Lâu Tín, Đồ Bôn nhìn chằm chằm cũng cảm thấy có chút bất lực.
“Các ngươi cứ nhìn bản công tử như vậy làm gì? Bản công tử dây trời sinh đã tuấn tú khó mà chối bỏ được, cái này cũng không thể trách ta chứ!”
“Công tử, chúng ta nhanh chóng bán thuốc đổi lấy xe ngựa rồi khỏi thành Lạc Dương đi.” Trong lòng Trần Thập cảm thấy đau thương, hắn thật hy vọng bản thân lúc đầu khi rời khỏi Cửu Tiêu Điện không nghe thấy truyền âm của Đế Quân!
“Chuyến này đi trông coi nàng ấy cho cẩn thận, không được để nàng tiếp cận với nam nhân khác!”
Đế Quân ơi, nhiệm vụ này khó mà hoàn thành được, nam nữ cô nương ấy đều thịt tuốt phải làm sao đây! Đừng nói là nam tử, bây giờ đến nữ tử cũng thích cô nương rồi, áp lực của hắn lớn lắm.
Trần Thập nhìn Lâu Tín cảm thấy ngưỡng mộ, đúng là vô lo vô nghĩ, có mỗi hắn là đau thương như này.
Lâu Thất nhìn thị vệ tuấn tú nhất nhà mình mặt mũi gườm gườm mà không nhịn nổi lắc lắc đầu.
Vân Phong giới thiệu đúng là không tồi, bánh bao, đậu hoa và cả nước ngọt ở đây ăn đều ngon, bọn họ ăn no tới nỗi bụng tròn vo. Ăn xong liền chia ra làm hai hướng, Đồ Bôn đem theo đám người Hầu Tử cùng đi chọn xe ngựa, lần này nàng muốn chọn loại chắc chắn nhất thoải mái nhất để sau này sử dụng luôn.
Lâu Thất thì đem theo Trần Thập và Lâu Tín đi Thịnh Dược Hàng.
Không ngờ rằng Thịnh Dược Hàng sớm thế này đã vô cùng náo nhiệt rồi, Lâu Tín chen qua hỏi người bên đó: “Vị đại thúc này, các người đang làm gì vậy?”
“Cậu không biết sao, Thịnh Dược Hàng vừa có được một con Lưu Quang Tử Vân Hồ! Mọi người đều muốn tới để mở rộng tầm mắt!”
Lâu Thất đứng bên cạnh nghe thấy năm chữ Lưu Quang Tử Vân Hồ ngay lập tức ngẩn ra.
Trên đời này không thể nào có nhiều Lưu Quang Tử Vân Hồ như vậy chứ?
Nhưng mà, con Lưu Quang Tử Vân Hồ đó chẳng phải đã bị Kim lão đưa đi rồi sao? Nàng nghe thấy người xung quanh bàn tán xì xào, họ đều nói về công hiệu của Lưu Quang Tử Vân Hồ.
Lưu Quang Tử Vân Hồ còn sống vốn đã có tác dụng sưởi ấm an thần, còn toàn thân của Tử Vân Hồ cũng đều là báu vật, tuy nhỏ nhưng lông của Tử Vân Hồ nếu lấy ra có thể may thành một chiếc khăn hoặc một đôi găng tay, tác dụng giữ ấm đặc biệt tốt, còn thịt của Tử Vân Hồ sau khi ăn thì vô cùng bổ dưỡng, thậm chí nó còn có tác dụng gia tăng nội lực, máu của Tử Vân Hồ thì lại càng có thể kéo dài tuổi thọ.
Vì vậy mà bất luận là Lưu Quang Tử Vân Hồ sống hay Lưu Quang Tử Vân Hồ chết đều có thể khiến người ta cảm thấy hưng phấn.
Tất nhiên, Tử Vân hồ còn sống thì còn hiếm hoi hơn, bởi nếu có thể nuôi được một con Lưu Quang Tử Vân Hồ thì không chỉ bản thân quanh năm suốt tháng được tiếp xúc với cái lợi của nó mà còn thể hiện được sự uy phong nữa kìa.
“Các vị, các vị Thịnh Dược Hàng trong lúc vô ý đã có được con Lưu Quang Tử Vân Hồ này, chúng ta không dám giấu một mình, đông gia quyết định đem bán đấu giá, nếu ai muốn có nó thì hoan nghênh tham gia.”
“Cái này không sớm tung tin ra liệu có người mua có nhiều tiền như vậy không? Lâu Tín lại hỏi.