-
Chương 209
Lâu Thất liếc mắt nhìn ông một cái, quyết định lừa bán ông, à không, là nhờ ông hỗ trợ.
“Ông già, muốn hoạt động cho giãn gân cốt một chút không? Ta sợ sợ bộ xương già của ông không chịu nổi giày vò, sau này không thể diễn kịch được nữa rồi...”
Ông trừng mắt nhìn Lâu Thất, sau đó lại sửng sốt: “Diễn kịch gì cơ?”
“Ta làm sao biết được ông đang diễn vở kịch nào chứ, Kim lão.”
Hai chữ “Kim lão” vừa nói ra, ông lập tức nhảy lên, lui về sau ba bước, trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Lâu Thất: “Không thể nào! Sao ngươi lại nhận ra ta?”
Lâu Thất liếc mắt: “Ta chỉ trẻ tuổi hơn ngươi thôi chứ đâu có đần hơn ngươi?” Chưa kể mỗi người đều có một hương vị khí tức khác nhau, người bình thường thì sẽ không cảm nhận được, nhưng từ nhỏ Lâu Thất đã được ngâm trong nước thuốc gay mũi, nàng còn cảm nhận được hương vị khoai tây chiên mà lão đạo sĩ thối ngồi ăn ở bên ngoài, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này nàng còn không đoán được sao?
Lâu Thất vốn đã có nghi ngờ trong lòng, hơn nữa Kim lão biết nàng không cần cầu xin ông, ông lại mong chờ nàng xin ông giúp đỡ khiến cho nàng càng thêm nghi ngờ. Linh quả mà ông tìm mất nửa năm đều đưa cho nàng ăn, bắt ông dẫn đường tìm Tam Hàn Thu Giao ông cũng không oán giận nửa lời, còn dẫn bọn họ đi hơn hai canh giờ, sau đó ở chỗ này giúp nàng trông coi Tam Hàn Thu Giao. Nếu như nói đây là người xa lạ thì ai sẽ tin chứ?
Ai sẽ đối xử với người lạ tốt như vậy?
Chưa kể, Kim lão chính là một lão ngoan đồng, hành tung bất định, rất thích giả trang thành các nhân vật khác nhau. Lần trước, khi đi qua Vân Phong sơn trang thì ông đóng vai một người lái thuyền tham tiền. Hiện giờ ông lại đóng vai một cao thủ canh bảo vật ở trong Thần Ma Cốc. Ngoài ông ra, chắc hẳn không còn ai có thú vui kì lạ này nữa.
Trần Thập và Lâu Tín đều kinh ngạc nhìn Kim lão, bọn họ căn bản không hề nhận ra.
Không ngờ, ông lão kia lại chính là Kim lão. Bọn họ có chút dở khóc dở cười, đúng là vai nào ông cũng có thể diễn...
Kim lão liếc mắt: “Chơi không vui! Hừ! Đóng đạt như vậy mà vẫn bị ngươi nhận ra! Thất nha đầu, ngươi nói cho ta biết, ta có sơ hở ở chỗ nào, lần sau ta sẽ thay đổi!”
“Khi nào rảnh rỗi ta sẽ nói, hiện giờ ta muốn đi giết người, ông đi không?”
“Thất nha đầu, đi giết người mà ngươi lại nói thản nhiên như đi ăn cơm vậy sao? Ngươi chắc chắn tên nhóc vừa lạnh lùng vừa xấu tính kia sẽ thích ngươi chứ?”
Lâu Thất trợn mắt nhìn sang, ông lập tức giơ tay lên: “Được! Được! Lão phu không nói gì nữa! Đi thôi, ngươi muốn giết ai, lão phu cùng ngươi đi giết!”
“Ông muốn đi hoạt động gân cốt thì có!” Lâu Thất lườm một cái.
Trần Thập và Lâu Tín cố gắng nhịn cười. Nói trắng ra thì cô nương nhà bọn họ không muốn thiếu nợ nhân tình người khác, hơn nữa chuyện này có lẽ có liên quan đến việc lần trước Kim lão cầm vàng bỏ chạy...
Vẻ mặt Kim lão vô cùng đau khổ. Ông đi theo hỗ trợ mà lại nói rằng ông muốn hoạt động gân cốt... Nha đầu này thật là...
Công phu của hai người đương nhiên không cần phải nói. Bọn họ lặng lẽ đi về phía Nạp Lan Họa Tâm, không có ai phát hiện. Bọn họ chia ra hành động, một người đến từ bên trái, một người đến từ bên phải, rất nhanh đã tìm được đối tượng để ra tay.
Lâu Thất không ngờ người đầu tiên nàng gặp phải lại là Vấn Mặc.
Bởi vì thời gian chưa tới, Nạp Lan Họa Tâm đang cho mọi người rải rác ra xung quanh, bảo vệ khu vực này. Nếu như không phải chỉ có vài người thì e rằng cả chỗ này đã bị bao vây lại rồi.
Không thể đốt lửa, chỉ có thể mượn ánh trăng để làm việc mà thôi. Vấn Mặc đè tay trên chuôi kiếm, đứng dưới gốc cây nhìn về phía trước, thở dài. Lâu Thất nhìn theo phương hướng của hắn, nhìn thấy Vấn Kiếm.
Chẳng lẽ hắn đang lo lắng Vân Hoa trùng trong cơ thể của Vấn Kiếm? Nàng rất muốn nói với hắn, bảo hắn đừng lo lắng, bởi vì nàng sẽ giết chết hắn ta trước, để hắn ta không phải cảm nhận sự đau đớn của cái chết nữa. Có phải nàng rất tốt bụng không?
Vấn Mặc đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, hắn âm thầm nắm chặt kiếm, sau đó đột nhiên xoay người sang chỗ khác muốn rút kiếm ra, nhưng hắn không còn cơ hội nữa.
Bởi vì ngay khi hắn quay đầu lại thì có một luồng sáng lóe lên, hắn chỉ cảm thấy ngực mình bị thứ gì đó đâm trúng, sự sợ hãi trước khi chết lập tức bao phủ hắn.
Lâu Thất! Là Lâu Thất!
Hắn muốn dùng chút sức lực cuối cùng để kêu lên tên nàng, nhưng hắn lại không thể phát ra âm thanh nào.
Lâu Thất đưa tay kéo hắn lại, nhẹ nhàng đánh ngã, tránh cho âm thanh thi thể ngã xuống đất làm ảnh hưởng đến những người khác. Nhìn hắn há hốc miệng, nàng cười lạnh.
Buổi chiều nay nàng vừa điều chế ra thuốc câm, hiện tại đã có đất dụng võ rồi. Trong cốc này có quá nhiều dược liệu, khiến cho nàng gặp loại dược liệu nào cũng nhặt về điều chế ra một ít thuốc. Những thứ này nếu muốn ra ngoài mua thì nhất định cũng tốn không ít tiền...
Giải quyết xong Vấn Mặc, nàng chạy lên trước vài bước, Một thị vệ đang lặng lẽ bước ra sau một cái cây lớn, rất nhanh đã truyền đến tiếng nước chảy.
Đêm không trăng, gió lại lớn, người đi giải quyết nhu cầu cũng không tránh được mà bị giết. Nhưng Lâu Thất rất tốt bụng, nàng chờ người ta giải quyết xong chuyện, kéo quần lên rồi mới giết.
Sau đó ánh mắt nàng nhìn về Vấn Kiếm ở cách đó không xa.
Vấn Kiếm đột nhiên xoay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía bên này.
Quả nhiên nhạy bén! Lâu Thất âm thầm khen một tiếng. Nhưng càng xuất sắc thì khi chết đi sẽ khiến cho Nạp Lan Họa Tâm càng thêm đau lòng. Nàng cũng không tin Vấn Thiên Sơn kia có thể dễ dàng bồi dưỡng ra nhiều thị vệ tinh anh như vậy!
Bộ pháp quỷ dị, ánh trăng mờ ảo, khí độc nhẹ nhàng lan tỏa. Vấn Kiếm lập tức rút trường kiếm ra, mặc dù không nhìn thấy ai, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết có nguy hiểm, vì vậy nhanh chóng đâm một kiếm về phía trước.
Lâu Thất nhíu mày tránh thoát. Kiếm đâm vào bên cạnh nàng, rơi vào khoảng không. Nhưng điều này khiến cho nàng không thể không khen ngợi một tiếng. Người bình thường không có trực giác chuẩn xác như vậy, bắt được khí tức của nàng. Nếu như không phải nàng tránh thoát nhanh thì e rằng một kiếm kia của hắn đã đâm trúng nàng rồi.
“Là ai?” Vấn Kiếm trầm giọng hỏi.
“Vấn Kiếm, nhanh như vậy mà ngươi đã quên mất cô nương mà ngươi muốn thuần phục rồi sao?”
Trong lòng Vấn Kiếm chợt lạnh lẽo: “Lâu Thất? Ngươi còn sống sao?”
Lâu Thất bước ra, đi đến gần hắn: “Chậc chậc, sao ngươi có thể lạnh lùng, vô tình vô nghĩa như vậy chứ? Ai là người đã nói sẽ mưu phản Vấn Thiên Sơn, căm hận Thánh Nữ, muốn làm tùy tùng của ta vậy?”
Vấn Kiếm chưa từng nghe ai nói như vậy, nhất thời hắn không phản bác được gì.
Ngay khi hắn kịp phản ứng là nên tranh thủ thời gian để cảnh cáo mọi người, báo cho Thánh Nữ biết Lâu Thất tới, biết Lâu Thất chưa chết thì một chiếc roi màu đen đánh tới, trong lòng hắn khẽ run lên, muốn lấy kiếm ra đỡ. Không ngờ cây roi màu đen kia nhìn thì bình thường mà lại nhanh chóng đánh cho kiếm của hắn vỡ làm đôi...
“Đây là cái gì...” Lời còn chưa nói hết thì chiếc roi kia đã cuốn lấy cổ hắn. Vấn Kiếm kinh hãi, lập tức dùng tay kéo ra.
Lâu Thất dùng lực giữ chặt lại, hai mắt hắn trừng lớn, sắc mặt đỏ lên, không nói được nửa lời.
Hắc Kim Đằng Vương này có thể chặt đứt bảo kiếm, quấn chặt lấy cổ hắn thì sao có thể bị hắn kéo đứt được. Trước khi chết, Vấn Kiếm nhìn thấy gương mặt Lâu Thất một cách rõ ràng.
Gương mặt nhỏ bé đầy nếp nhăn, giống như bà lão bốn, năm mươi tuổi, nhưng cặp mắt kia lại bình tĩnh lạnh lùng, không có chút sát ý nào. Chỉ còn một khả năng duy nhất, đó chính là sát ý kia đã sớm bị đè nén rồi, ngay từ đầu nàng đã không định giữ lại tính mạng hắn.
Vấn Kiếm ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Lâu Thất cũng mặc kệ hắn nhắm mắt hay không nhắm mắt. Giết xong Vấn Kiếm và Vấn Mặc, mục đích của nàng cũng coi như đã đạt được, nếu như Kim lão ở bên kia giết thêm hai người nữa thì bên Nạp Lan Họa Tâm kia cũng chỉ còn có bốn người. Năm đánh bốn, phần thắng của bên nàng rất lớn.
Lâu Thất im lặng không tiếng động trở về, đã thấy Kim lão trở về trước, đang nhàn nhã gặm trái cây. Lâu Thất im lặng: “Hình như có người nói rằng trái cây nơi này đều có độc, không thể ăn bừa bãi được.”
Kim lão không ngẩng đầu: “Đúng vậy, nhưng lão phu cũng không phải là người bình thường, cái gì ăn được, cái gì không ăn được thì lão phu đều biết cả.”
Trần Thập và Lâu Tín đồng thời nuốt nước miếng. Bọn họ khát sắp chết rồi!
Lâu Thất đi qua, nhanh chóng lấy hai trái cây trong ngực Kim lão, ném cho mỗi người một quả: “Mau tạ ơn Kim lão!”
Trần Thập và Lâu Tín cũng nhanh trí, lập tức lên tiếng: “Đa tạ Kim lão.” Sau đó bắt đầu gặm trái cây.
“Thất nha đầu, ngươi đúng là xấu bụng. Ngươi chỉ biết đối xử tốt với hai tên kia thôi! Đây là trái cây mà ta phải rất vất vả mới hái được đó!”
“Ngươi giúp ta giải quyết mấy người?” Lâu Thất ngắt lời ông.
Kim lão dựng thẳng một ngón tay lên.
“Một người?” Lâu Thất trợn trừng mắt: “Thật sự không xứng với tuổi tác và thân phận của ngươi!”
Nhưng người ta chịu ra tay giúp đỡ nàng đã rất tốt rồi, nàng không thể ép ông giúp nàng giết hết mọi người được.
Đêm nay cũng không yên tĩnh, bởi vì nơi này cách thác nước Ly Phi không xa, cho nên âm thanh thác nước có thể át đi tiếng nói chuyện của bọn họ. Lúc này, trong thác nước đột nhiên có một màu tím lóe lên.
Kim lão và Lâu Thất đang nhìn về phía đó nên cả hai người đều đồng thời thấy được.
Kim lão lập tức đứng lên, mặc cho trái cây trong ngực lăn đầy đất. Ông kinh ngạc nhìn về chỗ đó: “Thì ra là ở đó...”
Lâu Thất biết ông muốn tìm đồ, nhưng nàng cũng không biết ông muốn tìm thứ gì. Thứ màu tím hiện lên bên trong thác nước kia là thứ ông cần tìm sao? Chẳng lẽ bên trong thác nước kia lại tồn tại một thứ giống như Thủy Liêm Động của Tôn Ngộ Không sao?
“Thất nha đầu, ta không thể ở đây giúp ngươi được nữa. Ta đi tìm vật kia trước đây! Ngươi làm xong chuyện thì hãy tới tìm ta.” Kim lão vội vàng nói một câu, thân hình bay về phía thác nước, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Lâu Thất định gọi ông một tiếng, nhưng cuối cùng lại thôi. Còn tưởng rằng ông có thể giúp đỡ một tay, ai ngờ đến lúc quan trọng thì ông lại bỏ chạy...
“Cô nương, sắp tới giờ Tý rồi.” Trần Thập kêu lên.
Lâu Thất ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương. Lúc này, nàng phát hiện phía bên Nạp Lan Họa Tâm đột nhiên lóe lên một ánh sáng màu lam, khiến khu vực xung quanh đều được chiếu sáng.
“Không phải nói rằng không phát sáng được sao?” Lâu Tín suýt nữa nhảy dựng lên.
Trần Thập nhíu mày: “Chỉ là không thể tiếp xúc với ánh nắng, ánh lửa mà thôi. Bởi vì những thứ kia đều là ánh sáng nóng, có nhiệt độ cao, sẽ ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của Tam Hàn Thu Giao. Nhưng ánh sáng bên Nạp Lan Họa Tâm rất nhạt, nhìn giống ánh sáng lạnh.”
“Đó là gì vậy?” Còn có ánh sáng lạnh sao?
“Lam Hải dạ minh châu.” Trần Thập nói.
Lam Hải? Lâu Thất đã từng nghe nói đến, đó là một hải vực to lớn, nhưng lại cách xa nơi sinh sống của con người. Gần Lam Hải chỉ có hai, ba làng chài nhỏ, vô cùng lạc hậu mà thôi. Không biết từ khi nào lại có một hiệu buôn để ý đến Lam Hải, sau đó lập ra một thương đội chuyên đi tới đó tìm kiếm vật báu, trao đổi sản phẩm với các thôn dân của làng chài. Cá khô, rong biển... có rất nhiều. Nhưng nhiều hơn cả là san hô, trân châu... muôn hình vạn trạng, vô cùng xinh đẹp. Bảo bối đẹp nhất, nổi danh nhất trong số đó thì phải kể đến Lam Hải dạ minh châu. Lam Hải không biên giới, muốn đi qua đó phải lặn lội đường xa, trèo đèo lội suối, nửa đường có thể gặp được núi băng, đầm lầy, mãnh thú.... cho nên đồ vật được mang về có giá cả không hề thấp. Dạ minh châu này thường được bán với giá trên trời. Nghe nói mỗi nhóm kiếm được mười hai viên, tất cả đều bị mua hết trong vòng một ngày....