Phía dưới rất yên tĩnh, hắn vẫn nghe được nhịp thở bình ổn của Lâu Tín, tuy không nghe được của Lâu Thất, nhưng cũng chẳng nghe được bất cứ âm thanh đứng dậy nào của Lâu Thất cả.
Trần Thập cảm thấy rất lạ lẫm, hắn giương mắt nhìn về hướng của Nạp Lan Họa Tâm, phát hiện bên đó cũng chả có động tĩnh gì cả.
Tiếng động vang dội như thế, chẳng lẽ chỉ mình hắn nghe thấy sao?
Trần Thập nhíu chặt mày, tay nắm chui kiếm, toàn thân kéo căng, đôi mắt tựa ưng dán chặt vào khu rừng. Trong tiềm thức hắn cảm thấy khu rừng đó có vấn đề, bóng trắng khi nãy hắn nhìn thấy tuyệt đối không phải ảo giác.
Lại một cơn gió thổi qua, Trần Thập ớn lạnh run người.
Cơn gió này cũng hơi kì lạ!
Hắn cảm thấy không nên để Lâu Thất và Lâu Tín tiếp tục ngủ, đang định lên tiếng gọi bọn họ, đột nhiên sau lưng lạnh gáy, có một bàn tay đặt lên vai của hắn, từng chút từng chút mò sang vị trí bờ ngực, đồng thời, hắn ngửi được một mùi khiến người khác phải buồn nôn, nhưng sau lưng lại chả có khí tức gì cả, một chút hơi người cũng chẳng có, điều này khác hẳn với cảm giác về những kẻ có công lực cao thâm hoàn toàn không nhận biết được hơi thở, đây là một hơi thở chết chóc.
Trần Thập cảm thấy toàn thân phát lạnh, loại ớn lạnh này được phát ra từ sâu thẫm trong tim, thậm chí hắn chưa động tay đã có cảm giác tuyệt vọng, bởi vì hắn hoàn toàn không xuất ra được tinh thần nghênh chiến.
Ngay lúc này, vút một tiếng xé toạc bầu không khí, một cây roi màu đen quất lên cánh tay đang chuẩn bị đặt lên vai của hắn, khạc một tiếng, là âm thanh vỡ xương.
Giọng nói của Lâu Thất như là một ngọn lửa cháy bỏng trong bóng đêm, khiến sự tuyệt vọng của hắn được xóa tan.
“Xương cốt của người ta còn đang động, người sống sờ sờ như ngươi mà sao đứng như xác chết vậy.”
Lâu Thất ném Lâu Tín đến bên cạnh hắn, giơ chân đá cái vật thể nằm trên hòn đá xuống dưới đất. Trần Thập lúc này mới quay người nhìn kĩ, một bộ hài cốt vỡ nát trên mặt đất. Xương tay, xương đùi, bộ lâu cốt của con người.
Lúc nãy chính là cái thứ này chạm lên vai của hắn.
“Cô nương, đây chính là những bộ hài cốt mà Hà lão trượng nói sao.” Cuối cùng hắn cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Lâu Thất gật gật đầu nói: “Không sai, chính là thứ này, ta còn tưởng mình sẽ bỏ sót, không ngờ nó thực sự xuất hiện.”
Hài cốt hồi sinh? Nàng thật không hiểu rõ lắm về những chuyện như vậy, nhưng đến thế giới này gặp phải những chuyện kì lạ còn ít sao? Nàng phải sớm tập quen mới đúng. Nhưng chỉ có ông trời mới biết được nàng rất muốn về tới thời hiện đại nơi đã mắng nàng giả thần giả quỷ nặn cái bùa quyết cũng bị la, mới có chút xíu chuyện kì dị là mọi người xúm lại đào xới, nhìn từ góc độ khoa học để nói với toàn thể nhân loại, trên đời này không có ma quỷ.
Trần Thập và Lâu Tín nghe đến nỗi mồ hôi vã đầy người, ý của nàng không phải muốn nói nàng đang chờ đợi suốt cái đống này xuất hiện chứ?
“Cô nương, cô gái lúc nãy hát hò mọi người có nghe thấy không?” Trần Thập phát hiện lúc này âm thanh không còn phát ra nữa, nhưng hắn phát hiện cái âm thanh mà hắn không biết mô tả sao thì nó đã biến mất một cách thầm lặng rồi.
Lâu Thất và Lâu Tín đồng thời sững người: “Có cô gái hát hò sao?”
“Không có, ta không nghe thấy.” Lâu Tín lắc đầu nói.
“Sao không có được?” Trong lòng của Trần Thập rợn da gà, chẳng lẽ chỉ có mình hắn nghe thấy sao?
Và ngay lúc này, giọng hát của cô gái đó lại vang lên lần nữa, và lần này rõ ràng hơn nhiều.
Đến đây, đến, Sơn Âm Quỷ Nguyệt, đến đây.
Lâu Thất nhìn Trần Thập đột nhiên trở nên trầm lặng, bỗng cảm thấy hơi bị sai, ánh mắt của hắn dường như đơ cứng.
“Trần Thập?”
“Sơn Âm Quỷ Nguyệt.” Trần Thập nhịp nhàng nói.
Lâu Thất cau mày, liền thấy Trần Thập nhảy xuống tảng đá khổng lồ, bay về hướng khu rừng, tốc độ bỗng nhiên nhanh cực kì.
Đây là tiềm năng được kích phát ra của hắn, như đang đâm vào cảnh nguy hiểm ý chí của con người sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, có thể làm những việc mà bình thường không thể làm, nhưng hiện giờ chưa có gì cả mà tiềm năng của hắn được kích phát!
“Đuổi theo!”
Lâu Thất không suy nghĩ thêm gì nữa, lập tức đuổi theo hắn. Lâu Tín cũng nhanh chóng dí theo sau.
Trong núi rừng có ba bóng ảnh đuổi bay vút qua, ngoài bìa rừng ở một gốc cây to lớn, một cô gái tuyệt sắc mặc y phục màu đen ánh mắt tràn đầy lạnh lùng và ghen tuông. Thấy ba người kia chạy vào một nơi nào đó của khu rừng, cô ta mới nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, lập tức có hai tên nữ đệ tử mặc y phục màu ngọc đồng bộ của Vấn Thiên Sơn tiến lên phía trước khoác lên người cô ta một chiếc áo khoác màu đỏ.
Nạp Lan Họa Tâm giơ tay lên, nhìn y phục màu đen của mình, lạnh lùng nói: “Lâu Thất, ngươi không xứng mặc y phục giống hệt chàng.”
Nam tử đó luôn luôn mặc bộ cẩm bào màu đen, và lần gặp gỡ đầu tiên cô thấy trên người Lâu Thất mặc bộ y phục nam tử màu đen, kiểu dáng, cách may, kể cả kiểu thêu ở cổ, đều y hệt Trầm Sát. Ngay phút giây đó cô ta đã hận thù Lâu Thất, lần trước Nạp Lan Đan Nhi trở về có nói, Trầm Sát cho phép Lâu Thất vào ở Tam Trùng Điện, vào đêm Tam Trùng Điện chỉ có ám vệ ẩn núp trong bóng tối, không có một thị nữ nào cả, vậy chẳng phải hai người bọn họ cô nam quả nữ hay sao? Vả lại, bộ y phục như vậy, nếu không có sự đồng ý của Trầm Sát, người của Cửu Tiêu Điện ai dám cắt may một bộ y hệt với Đế Quân?
Cho dù là hoàng hậu! Cũng chả có quyền hạn được mặc y phục y chang với hoàng đế!
Chỉ đơn giản từ điều này có thể thấy rõ vị trí của Lâu Thất trong trái tim của Trầm Sát!
Lâu Thất thì không chú ý đến điểm này, nàng từng nói muốn lấy vài bộ y phục dạng nam giới, Trầm Sát bèn dặn dò người may, nàng chỉ cần cho số đo, không cần quản những thứ khác. Khi thành phẩm mang tới là do Nhị Linh cất giữ, vào lúc nàng cần thay mới phát hiện có một bộ giống y hệt với bộ mà Trầm Sát hay mặc, nhưng mặc vào nàng cảm thấy rất soái khí, nên cũng ưng lắm, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nếu biết được lần gặp gỡ đầu tiên Nạp Lan Họa Tâm vì bộ y phục này mà hận nàng, vậy thì nàng vẫn sẽ mặc.
Tóm lại thì có mặc bộ y phục này hay không, Nạp Lan Họa Tâm cũng sẽ lấy mạng của nàng.
“Thánh nữ, bây giờ chúng ta cần phải gấp rút đi đường?”
“Ừ.” Nạp Lan Họa Tâm đột nhiên lạnh lùng nói: “Để người ta đi theo âm thầm lặng lẽ, bọn người cũng chả có giá trị để tồn tại nữa rồi.”
Trong chỗ khuất, có giọng nói phát ra từ các nơi khác nhau: “Thuộc hạ biết tội!”
Nạp Lan Họa Tâm nhìn về hướng Lâu Thất rời khỏi một lần nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lâu Thất, không ngờ ngươi cũng thông minh đấy chứ, không đi theo tuyến đường mà ta chỉ định sẵn đi tìm Tử Kim Đằng, còn âm thầm đi theo tới đây, định trà trộn vào để giật Tam Hàn Thu Giao, mang về lấy lòng Trầm Sát? Mơ tưởng đi. Lần này ngươi sẽ có đi mà không được trở về.
Trong lòng Nạp Lan Họa Tâm hừ nhẹ, nhón chân lên, con người bay như một con chim sinh động trong màn đêm, bay về phía nội vệ.
Lại nói về phía Lâu Thất, tuy tốc độ của Trần Thập tăng lên rất nhiều, nhưng tu vi nội lực của nàng vốn dĩ mạnh hơn hắn nhiều lần, đuổi theo hắn không thành vấn đề, điều khiến nàng kinh hãi đó là dường như Trần Thập mất đi ý thức, không biết đã bị gì khống chế. Và bốn chữ khi nãy hắn nói có ý gì?
Sơn Âm Quỷ Nguyệt.
Nàng đã thử mấy lần gọi tỉnh Trần Thập, nhưng Trần Thập chả có phản ứng gì với âm thanh của nàng, nàng lại sợ đánh hắn ngất xỉu sẽ để lại di chứng gì nên không dám ra tay, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Xuyên qua một khu rừng, hai bên vách núi kẹp giữa một con đường, hai bên có một ít cây tre, gió thổi những lá tre vang tiếng xào xạc, khiến trong lòng con người nổi lên chút kì dị. Lâu Thất ngước đầu, đột nhiên kinh hãi.
Giữa vách núi lộ ra một nứt trời, và ngay tại cái vết nứt tối kia, có một mặt trăng đang treo ở chính giữa, điều khiến nàng kinh ngạc chính là giữa vách núi dường như có khói vi vu quanh đó, và làn khói đó có màu xanh đen, che mờ đi ánh trăng tròn trịa kia, nhìn trăng như vốn dĩ mang màu xanh đen vậy.
Trăng tròn đến vậy! Điều đầu tiên nổi lên trong đầu Lâu Thất đó là, hôm nay lại là mười lăm nữa rồi, không biết Trầm Sát như thế nào. Tiếp đó nàng mạnh mẽ lắc đầu, ở nơi quái dị như vậy, nàng không nên thất thần!
Trần Thập đã dừng lại, cũng đang ngước đầu nhìn vầng trăng tròn kia.
“Sơn Âm Quỷ Nguyệt.” Hắn lại lẩm bẩm một lần nữa.
Lâu Tín cũng đã đuổi lên, đứng bên cạnh Lâu Thất, kinh hãi nói: “Cô nương, Trần Thập bị gì vậy? Sơn Âm Quỷ Nguyệt lại là thứ gì?”
Lâu Thất ra dấu cho hắn đừng mở miệng.
Trần Thập đột nhiên quay người qua, nhìn Lâu Thất nói: “Cô ta đang ở đây.”
“Ai? Ai đang ở đây?” Lâu Thất nhẹ nhàng hỏi.
“Cô ta, Âm Nguyệt giáo chủ.”
Bốn chữ Âm Nguyệt giáo chủ vừa vang lên, sắc mặt của Lâu Tín đại biến. Lâu Thất thì thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng cười lên tiếng.
“Âm Nguyệt giáo chủ, đừng có giả vờ ma quỷ nữa, ra đây đi!”
Sao Âm Nguyệt giáo chủ có mặt ở Ma Cốc! Lâu Tín kinh sợ nhìn nàng: “Cô nương! Nghe nói, Âm Nguyệt giáo chủ có thế lực ở dưới địa phủ, và cả trên nhân gian, xếp vào hàng quỷ binh.”
“Một chân ở địa phủ, một chân ở nhân gian? Được sắc làm quỷ binh?” Lâu Thất nhịn không nổi bèn cười.
“Ngươi cười cái gì?” Một tiếng âm u của giọng nữ vang lên, bay bay bổng bổng không biết từ nơi nào vang tới. Cả người Lâu Tín run rẩy, đôi chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.
Lâu Thất liếc hắn: “Quỳ Đế Quân của các người thì không nói, ngươi mà dám quỳ loạn xạ, coi chừng ta bẻ gãy đôi chân của ngươi.”
Giọng điệu của nàng mang vẻ hăm dọa, đây là lần đầu tiên Lâu Tín nghe Lâu Thất nói chuyện với giọng điệu như thế, đột nhiên trong tiềm thức hắn đứng thẳng lại. Nhưng mà, truyền thuyết về Âm Nguyệt giáo chủ đã truyền được mấy chục năm nay, vẫn ít nhiều khiến hắn bộc lộ cái nhìn kinh hoảng.
Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: “Ha ha, tiểu muội muội, ngươi không sợ bổn giáo chủ sao?”
“Lão bà già, ngươi rất đáng sợ sao?”
Lâu Tín vừa nghe nàng gọi Âm Nguyệt giáo chủ là lão bà già, trong lòng run rẩy một hồi. Theo lời đồn thì Âm Nguyệt giáo chủ là nữ nhân mà Minh Quân phải lòng, cho nên ban cho bà ta dung nhan bất lão, nhưng trên thực tế bà ta đã đạt một nửa chặn đường tuổi tác của đời người. Bà không thích nhất là có người lấy tuổi tác của bà ra bàn tán, không thích người ta nói bà già. Bây giờ Lâu cô nương nói ra cả ba chữ lão bà già, có phải cố tình chọc tức bà ta không?
Âm Nguyệt giáo chủ quả nhiên nổi giận, “Vốn dĩ bổn giáo chủ thấy thiên chất của ngươi không tệ định nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng tính cách của tiểu cô nương thật không được lòng người ta! Nếu đã như vậy, bổn giáo chủ bèn nhận hai tên thị vệ của ngươi thôi vậy.” Giọng điệu của bà ta chuyển lạnh, “Hai người các ngươi, nếu giết ả ta, bổn giáo chủ sẽ nhận các ngươi vào Âm Nguyệt giáo, truyền cho các ngươi bản lĩnh của ta.”
Bà ta vừa dứt lời, Trần Thập liền rút kiếm ra, đầu kiếm chỉa thẳng về phía Lâu Thất.
“Trần Thập!” Lâu Tín kinh hãi, Âm Nguyệt giáo chủ quả thật lợi hại, chẳng cần hiện thân, đã có thể khống chế Trần Thập! Sao hắn không nghĩ ra là bà ta, bàn tay hài cốt trước đó, đáng lẽ phải biết kia là quỷ binh của Âm Nguyệt giáo chủ mới phải!
“Cô nương, thuộc hạ cản trở Trần Thập, cô mau chạy.”
“Lâu Tín.” Lâu Thất đột nhiên vỗ vỗ vai của hắn, Lâu Tín ngạc nhiên quay đầu nhìn.
Lâu Thất ngoắt ngoắt ngón tay, đè thấp giọng xuống nói: “Đi ra phía sau, đốt lửa, đốt hai bên rừng tre cho ta.”
Bình luận facebook