-
Chương 192
Dù thế nào đi nữa ở lại đây có nhiều điều bất tiện, hơn nữa sau này nếu hắn và Xuân Nương có con, lẽ nào cũng không để con va chạm với thế giới bên ngoài sao?
Huống hồ chân núi gần đây nhất đã phát hiện ra có hổ, hôm nay hắn suýt chút nữa mất mạng trong miệng hổ, ai biết sau này còn có mãnh thú nào tới nữa hay không?
Vì thế, nơi này không thích hợp để ở tiếp nữa.
Hà Khánh Niên biết vậy.
Khí đen trong người cha ngươi đã bị hút hết, sau này về thành cũng không ai nói gì." Lâu Thất nói.
Hà Khánh Niên lắc đầu nói: "Không, quan hệ với người trong tộc đã không thể giống với trước đây, giờ mà về cũng khiến mọi người nhìn nhau không ưa. Chúng ta sẽ tìm một nơi khác xem có thể an cư được không."
Lâu Thất lúc này liền mỉm cười: "Ta giới thiệu cho ngươi một nơi có được không?"
"Xin tiểu công tử cứ nói!" Hà Khánh Niên rất vui mừng, lúc này hắn cũng rất tin tưởng Lâu Thất, nơi nàng giới thiệu chắc chắn không tồi.
"Thành Phá Vực."
Trần Thập và Lâu Tín nghe nàng giới thiệu Hà Khánh Niên tới thành Phá Vực liền đưa mắt nhìn nhua. Cô nữa vẫn muốn rời xa Đế Quân không quay trở lại nữa, nhưng đọc đường đi có việc nào là không nghĩ để giúp Đế Quân, giúp phá vực đâu? Trên đường gặp người dân chạy nạn, rời bỏ quên hương, không nơi nương tựa nàng đều dụ dỗ họ tới thành Phá Vực.
Đây lẽ nào không phải là vì nàng biết Phá Vực cần người, cần thịnh vượng hơn nữa sao?
Lâu Thất lúc này vẫn không biết rằng việc nàng giới thiệu Hà Khánh Niên tới thành Phá Vực chính là hành vi đâm đầu vào chỗ chết, vì Hà Khánh Niên này không lâu sau sẽ giúp nàng lập được đại công, đẩy nàng tiến lại gần hơn với vị trí đế phi của Cửu Tiêu Điện. Nếu như nàng biết, chắc chắn nàng sẽ nói với hắn rằng: Thế giới bao la, sao ba người nhà các ngươi không đi đây đi đó, tuyệt đối đừng tới Phá vực!
Sáng sớm ngày hôm sau, họ rời Hà gia từ sáng sớm.
Sau khi nghe ông lão mô tả về Thần Ma Cốc, Lâu Thất liền đề cao cảnh giác. Vòng ngoài của Thần Ma Cốc có thể sẽ nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng vài phần, nhưng nàng không sợ, dù sao thì ông Hà cũng chỉ là người thượng, mức độ chịu đựng và kiến thức không giống với nàng.
Mấy ngày tiếp theo quả nhiên không gặp được bóng người nào, dọc đường đi thẳng vào sâu trong núi.
Hai ngày trước, xe ngựa đã không thể đi được, ngựa cũng bỏ lại từ một hôm trước, vì đường trước mặt mang theo ngựa sẽ khó đi.
Hiện tại, vách núi thẳng đứng, cao tới tận mây xanh, nhìn không thấy đỉnh núi, vách núi là bức bình phong khổng lồ tự nhiên chặn trước mặt họ.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong vách núi hình như có con đường nhỏ dài ngoằn ngoèo, thi thoảng nằm trong núi không nhìn thấy, thi thoảng xuất hiện trên vách chỉ để lộ ra một khoảng nhỏ để đặt chân, nhìn vô cùng nguy hiểm.
Trần Thập lẩm bẩm nói: "Lẽ nào là đi từ đây lên sao?"
Phạm Trường Tử hừ một tiếng: "Sợ rồi sao?"
"Ý, Phạm trưởng lão nói như thể ngươi không sợ vậy." Lâu Thất liếc nhìn ông ta, lão già này chắc chắn muốn lấy mạng nàng nhưng cũng vẫn nín nhịn được, chịu đựng tới tận bây giờ mà chưa ra tay.
"Đi qua vách núi này, bên trong chính là Thần Ma Cốc, thánh nữ Vấn Thiên Sơn của chúng ta đã đợi ngươi ở trong Thần Ma Cốc rồi, đi nhanh lên."
Thánh nữ Vấn Thiên Sơn không phải là Nạp Lan Họa Tâm sao?
Ánh mắt Lâu Thất thoáng một luồng ánh sáng u tối.
Nạp Lan Họa Tâm sẽ không giết nàng, nếu không sẽ không để Phạm Trưởng Tử hộ tống nàng tới đây, vậy cô ta hà tất phải đợi ở trong đó? Lẽ nào để gặp nàng một lần sao?
Lâu Thất cũng hiểu biết đôi chút về tâm tư của phụ nữ, ghen tuông đố kỵ là rất bình thường, nhưng giống kiểu như kiểu Nạp Lan Họa Tâm, rõ ràng vô cùng đố kỵ vẫn phải tỏ ra tư thái cao chất ngất, cao hơn người khác hàng trăm lần, rõ ràng là muốn giết người mà vẫn một bụng mưu mô, Lây Thất không thể nào có thiện cảm được.
Thánh nữ Vấn Thiên Sơn hiếm hoi lắm mới trở thành một nhân vật chưa từng gặp mặt đã khiến nàng ghét.
"Mọi người cẩn thận cả đấy." Nàng hạ giọng dặn dò Trần Thập và Lâu Tín.
"Thuộc hạ hiểu."
Lâu Thất không lo lắng Phạm Trường Tử, đã tới đây rồi, Nạp Lan Họa Tâm lại muốn gặp nàng, Phạm Trường Tử không thể để cho nàng chết, người cần cẩn thận là Trần Thập và Lâu Tín.
Mấy người tìm một lúc mới nhìn thấy một sơn động ở dưới chân núi, sau khi đi vào quả nhiên phát hiện ra con đường ngoằn ngoèo hướng lên trên, nhìn giống như vết tích nửa của tự nhiên nửa của con người tạo ra.
"Con đường nhỏ này do ai làm vậy?" Lâu Thất hỏi Phạm Trường Tử.
Phạm Trường Tử lúc này tâm trạng vui vẻ, nghĩ tới nhiệm vụ sắp hoàn thành, ông ta yên tâm hơn hẳn nên có tâm trạng trả lời cô.
"Tương truyền nghìn năm về trước Thần Ma Cốc là nơi đại chiến giữa Thần tộc và Ma tộc, nhưng Nhân tộc là con dân được Thần tộc bảo vệ, muốn đi cổ vũ trợ uy cho Thần tộc, đáng tiếc Nhân tộc không có khả năng hạ thẳng từ trên trời xuống cốc như Thần tộc và Ma tộc, nên đành phải đục ra một con đường, vách đá ở chân núi rất dày khó đả thông, chỉ có thể làm được ở nơi mỏng nhất phía trên vách đá, xuyên thẳng qua, con đường vách đá này được hình thành như vậy."
Lâu Thất nghe xong bĩu môi, đùa sao, Thần tộc và Ma tộc, trên thế gian này đâu thực sự có thần và ma? Nói rằng loài người vì hiếu kỳ thế giới ở phía sau vách đá khổng lồ kia, âm thầm đả thông muốn tới xem thế giới bên kia vách đá, thì nàng tin. Có lẽ tưởng rằng bên đó có kho báu cũng nên.
Có điều con đường nhỏ này trải qua năm tháng đằng đẵng thì là thật, có một số đoạn đường đã có cây cối mọc lên, cây cối bị vách đá đè xuống, không cao được, nhưng trên cây mọc rất nhiều nấm, đây cũng là một kỳ quan của con đường này.
Đường không hề dễ di, có mấy đoạn dốc thẳng xuống, phải dùng cả hai tay và hai chân để bò.
Đường họ đi qua, rộng chỉ cho phép hai người đàn ông sánh bước đi vào là được, có chỗ phải nghiêng người mới có thể đi qua, cũng may họ không phải là người béo, nếu không đi qua cũng sẽ rất phiền phức. Phạm Trường Tử đi ở phía trước, sau đó là Lâu Thất, phía sau là Trần Thập, Lâu Tín, cuối cùng là Nạp Lan Tử Lâm.
Thi thoảng họ có thể nghe thấy tiếng thương ưng bay lượn nhưng âm thanh như từ rất xa xôi. Lâu Thất bỗng nhớ tới Tuyết Sơn Bạch Ưng vương mà Ngọc thái tử Đông Thanh tặng lần trước, đáng tiếc quá, không dẫn nó đi. Nếu như bây giờ có ưng vương nói không chừng nàng có thể cưỡi ưng bay lên, bay qua Thần Ma Cốc. Những việc người khác không dám làm thì nàng đều đã ra điều kiện giúp.
Kiếp trước nàng từng ngồi cả tàu lượn, nhảy dù cũng không biết chơi bao nhiêu lần, nàng không hề sợ hãi cao không trung.
"Chít chít!"
Đột nhiên hai tiếng chuột kêu vang lên.
"Nơi này cũng có chuột sao?"
"Chuột núi, cũng không có gì đáng lạ." Lâu Thất nói, Phạm Trường Tử dừng lại.
"Đúng là nhãi con vô tri!" Ông ta hừ một tiếng nói: "Chuột núi gì chứ? Chỗ này chỉ cách Thần Ma Cốc có một vách đá, bất cứ thứ gì xuất hiện ở đây cũng không thể xem thường, rốt cuộc ngươi có hiểu không vậy?"
"Ông hiểu, ông hiểu... Nghe ông nói vậy tức là đây có thể là chuột thần, hoặc chuột ma?" Lâu Thất tỏ ra rất khiêm nhường. Vừa dứt lời một con chuột núi màu xám nhỏ bé chui ra trước mặt họ. Lâu Thất không ưa những thứ này, liền giơ chân đạp nó xuống vách đá. Con chuột kia kêu lên hai tiếng, rớt xuống không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sau đó nàng lại chân thành hỏi Phạm Trưởng Tử: "Là chuột phần phải không? Nói không chừng nó sẽ bay lên được đấy?"
Đây rõ ràng chỉ là một con chuột bình thường.
Nàng ta cố ý chế giễu ông ta!
Phạm Trường Tử tức tới mức suýt trượt chân ngã.
Trần Thập và Lâu Tín bật cười. Bây giờ họ đã đi tới lưng chừng núi, đoạn đường này là con đường nhỏ làm trong vách núi, chỉ có thể cho phép một người đi qua, dưới chân đã là vực sâu không thấy đáy, nếu bước sai sẽ có thể rơi xuống tan xương nát thị, trong hoàn cảnh này cô nương nhà họ vẫn có tâm trạng để nói đùa mỉa mai Phạm trưởng lão, họ thực sự rất bội phục.
Nhìn có vẻ rất nguy hiểm nhưng không hề xảy ra chuyện gì, khi mà cuối cùng họ cũng đặt chân lên con đường trong sơn động, Lâu Thất cuối cùng cũng thở phào. Dọc đường đi nếu như Phạm Trường Tử muốn ra tay, nàng không dám chắc sẽ thắng được, hơn nữa Trần Thập và Lâu Tín không phải là đối thủ, chỉ cần rơi xuống nhất định sẽ không còn đường sống, nàng không muốn chết cũng không muốn hai thị vệ kiên định đi theo nàng xảy ra chuyện. Vì thế mặc dù bề ngoài nàng rất ung dung tự tại nhưng trong lòng cũng vã mồ hôi hột.
Lúc này nàng cũng phải cảm ơn sự tự phụ của Nạp Lan Họa Tâm. Nạp Lan Họa Tâm chắc cho rằng giết nàng dễ như trở bàn tay, mọi chuyện đều đi theo sự sắp xếp và tâm ý của cô ta vì thế cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng có thể sẽ không giết được nàng chăng?
Đi qua sơn động, cho dù Lâu Thất kiếp trước đã từng đi rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều cảnh đẹp thì nhìn cảnh sắc trước mắt, Lâu Thất cũng phải trầm trồ thán phục.
"Trời ơi, đẹp quá!"
Vốn dĩ tưởng rằng ra khỏi sơn động sẽ vẫn là đường nhỏ ngoằn ngoèo xuống cốc, không ngờ, ra khỏi sơn động là một vùng đất bằng phẳng, cũng không biết là tự nhiên hay do con người xây dựng, nhưng vùng đất này rất rộng, to chừng nửa sân bóng, dưới chân có xanh tươi tốt, hoa đua nhau khoe sắc, bươm bướm dập dờn, có đá tảng bằng phẳng như ngọc thạch, giống như chỗ ngồi chuẩn bị sẵn cho khách tới đây.
Những thứ này không phải cảnh đẹp mà là phía đối diện nơi ngắm cảnh này, ở phía xa là một ngọn núi hùng vĩ, trên đỉnh núi có thác nước khổng lồ giống như đổ từ trên trời xuống, khí thế kinh người. Thác nước tạo thành sương mù như mây, bao quanh đỉnh núi, khiến cả đỉnh núi bồng bềnh như tiên cảnh. Ánh mặt trời chiếu trên mây mù, phản xạ ra hai cây cầu vồng bảy màu, cảnh khiến tiên cảnh thêm phần rực rỡ.
Nhìn xuống dưới, rừng rậm giống như một tấm thảm dày màu xanh, trong rừng muôn hoa đua sắc, giống như những hoa thêu trên tấm thảm khổng lồ, cảnh sắc phô bày ra trước mắt họ, nhưng không thể nhìn thấy mặt đất trông ra sao. Xa hơn một chút là mê vụ màu xanh nhạt dày đặc, kéo dài tới tận dưới thác nước.
Gió núi lạnh toát thổi tới có mang theo hương hoa, khiến tâm thần thư thái.
Nhưng Lâu Thất biết rằng nơi này là Thần Ma Cốc, dưới cảnh sắc tuyệt mĩ kia ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm. Chỉ có điều dù như vậy nàng cũng không thể bỏ qua cảnh đẹp nơi đây, cứ ngắm đã mắt trước rồi tính.
"Vùng mê vụ màu xanh kia là khu vực trung tâm Thần Ma Cốc, muốn sống thì đừng đi vào phía đó." Phạm Trường Tử cũng thở phào, cuối cùng đã đưa được nha đầu này tới đây. Dọc đường đi ông ta thấy rằng tu vi tâm tính của mình lại tăng lên đáng kể, đều là nhờ bị Lâu Thất chọc tức mà thành, nhịn rồi lại nhịn, nhịn tới khổ sở mới không một chưởng đập chết cô ta trên đường đi.
Cũng may thời gian cô ta còn sống không nhiều nữa.
Trên không trung có một tiếng ưng kêu, trong gió mát có tiếng tiêu vang lên réo rắt, uyển chuyển, giống như nhạc tiên.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nữ tử mặc xiêm y đỏ rực rỡ, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, hai mắt tinh tế vạn phần, khăn lụa màu đỏ thêu chỉ vàng che mặt, một tay giữ ưng, một tay cầm Tử Ngọc Tiêu, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.
Trần Thập và Lâu Tín đều tròn mắt nhìn.
Lâu Thất chớp chớp mắt, bất ngờ chỉ tay về phía một người một ưng, kinh ngạc kêu lên: "Nhìn xem, có điểu nhân bay tới!"
Có điểu nhân bay tới.
Điểu nhân.