-
Chương 190
Thính lực của Lâu Thất tốt hơn Xuân Nương, nàng nghe thấy trước tiên, chỉ nghe thấy nam nhân đó gọi rất lo lắng sợ hãi, thế là liền lấy Phá Sát nhét vào tay Xuân Nương.
Xuân Nương giật mình, vẫn chưa hiểu chuyện gì, sao lại tự nhiên nhét dao găm vào tay cô ta? Việc này...
"Tiểu công tử, ngươi làm vậy là có ý gì?"
Cô vừa hỏi xong liền nghe thấy tiếng gọi của phu quân mình.
"Xuân Nương mang dao lại đây, mau, mau lên!"
Xuân Nương lúc này mới kịp hiểu ra tiểu công tử nhét dao găm vào tay mình để làm gì, cô liền lập tức không nghĩ ngợi nhiều, xông thẳng ra ngoài.
Ông lão cũng rất lo lắng, chống tay đứng dậy muốn ra ngoài xem, Lâu Thất nói: "Lâu Tín, đỡ ông lão dậy." Nói xong nàng cũng bước ra ngoài.
Xuân Nương chạy ra tới cổng liền nhìn thấy phu quân mình đang nhếch nhác chạy lại, phía sau đất cát bụi mù, cô không nhìn rõ thứ gì đang đuổi theo hắn.
"Xuân Nương, mau, đưa dao cho ta, nàng về phòng ngay!"
Nam tử y phục rách bươm, mặt mũi bẩn thỉu, cũng không nhìn xem trong tay Xuân Nương là gì, giật lấy rồi mới trợn tròn mắt: "Ta bảo nàng cầm dao, sao nàng lại mang con dao găm nhỏ này ra làm gì?"
"A, phu quân, hổ! Hổ kìa!"
Xuân Nương kinh hãi chỉ về phía sau hắn kêu lên thất thanh. Trong đầu cô trống rỗng, chỉ nghĩ, con hổ này đã chồm lên không nhảy qua bên này, phu quân cô vừa hay ở dưới miệng hổ, chàng có thể giữ mạng được hay không?
Chắc chắn khó lòng thoát chết!
Nam tử cũng không ngờ hổ nhanh tới vậy, hắn không thể nghĩ ngợi nhiều, cánh tay phải vung mạnh về sau!
Phụt!
Máu tơi nóng tanh bắn đầy đầu và mặt hắn, khiến hắn trở thành một huyết nhân.
Móng vuốt của hổ đã đặt lên vai hắn nhưng đột nhiên chùng xuống, rầm một tiếng, cát bụi bắn tung tóe. Con hổ đó cứ thể đập xuống trước mặt hắn, giãy giụa một lát rồi không nhúc nhích gì nữa.
"..."
Nam tử sửng sốt hồi lâu, hắn ta máy móc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy con hổ vừa nãy đã bị hẳn mổ bụng, nội tạng rơi hết ra ngoài, máu tươi chảy lênh láng mặt đất.
Có điều mặc dù hắn rất khỏe nhưng cũng không thể ly kỳ tới vậy được! Việc này là sao? Hắn một chiêu có thể giết được hổ?
Không, không đúng, không đúng, là con dao găm này!
Nam tử lập tức nhìn con dao găm trong tay, chuôi dao có gắn bảo thạch lập lánh phát sáng, hắn đưa tay ra sờ lên lưỡi dao, á một tiếng, ngón tay bị cứa một một đường nhỏ.
Quả nhiên là thần binh lợi khí! Xuân Nương lấy ở đâu ra vậy?
Nam tử lúc này mới giật mình bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn thì thấy thê tử mình đã mềm nhũn ra đất, trong sân, phụ thân hắn đang đứng cùng với mấy người đàn ông lạ.
Chân núi đêm thu, gió lạnh xào xạc.
Phòng chính đốt mấy ngọn nến trở nên ấm áp hẳn.
Xuân Nương đã nấu xong một bàn thức ăn, lại hâm nóng rượu mời họ lại ăn cơm. Lâu Thất gọi họ lại ngồi cùng, ghế không đủ liền vác mấy gốc cây lại ngồi tạm.
Ông lão cảm thấy mình quá đáng sợ nên kiên quyết về phòng ăn cơm, Lâu Thất cũng không miễn cưỡng. Phạm Trường Tử tuy không hài lòng ngồi cùng bàn với họ nhưng bị Lâu Thất nói một câu, hay là trưởng lão ông cũng bê bát tới chỗ khác ăn? Khiến ông ta nghẹn lời suýt chút nữa hộc máu.
Ông ta đường đường là tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, sao có thể bê bát ra bên ngoài ăn được?
Một bàn thức ăn, rau xanh tự trồng trong vườn, còn có cả dưa, thịt là thịt hổ giết ở trước cửa, cũng không biết Xuân Nương làm thế nào, chế biến rất thơm ngon vừa miệng.
Phu quân của Xuân Nương tên là Hà Khánh Niên, Hà Khánh Niên có nước da bánh mật khỏe mạnh, ngũ quan khá tuấn tú, về ngoại hình, đôi phu thê này rất xứng đôi.
Biết dao găm là của Lâu Thất, Hà Khánh Niên vô cùng cảm kích, luôn miệng nói con dao găm đó đã cứu mạng mình, nếu không phải nó chém sắt như chém bùn, sao có thể một nhát giết chết được hổ! Con dao găm đó lại là của Lâu Thất điều đó cũng có nghĩa là Lâu Thất đã cứu hắn.
Xuân Nương cũng nghĩ vậy, vì thế hai vợ chồng vô cùng biết ơn Lâu Thất, dường như nàng hỏi gì cũng trả lời.
Hà Khánh Niên buổi chiều xuống núi đi săn, không ngờ trên đường xách mấy con thỏ và gà rừng xuống núi về nhà thì gặp phải một con hổ! Khi đó hắn ta suýt nữa sợ chết khiếp, trong lúc cấp bách hắn ta liền vứt thỏ và gà rừng săn được đi nên mới tranh thủ được chút thời gian chạy thoát thân, trên đường đi tới dụng cụ săn bắn cũng bị vứt đi. Chỉ không ngờ con hổ kia sau khi ăn hết thỏ và gà vẫn tiếp tục đuổi, hắn không còn cách nào khác nữa đành gọi Xuân Nương lấy dao.
Lâu Thất nghe xong cảm thấy khá kì lạ: "Mọi người sống ở đây cũng ba bốn năm rồi phải không? Trước đây không thấy hổ ở khu vực này sao tự nhiên lại có hổ?"
"Đúng vậy, ta cũng lấy làm lạ."
Nạp Lan Tử Lâm lúc này mới tiếp lời: "Cũng không có gì lạ cả, nếu như chỗ ở trước đây của hổ đã không có gì để ăn nữa, nó đương nhiên sẽ phải đi tìm nơi khác ở."
Lâu Thất gật đầu: "Vậy vấn đề lại tới rồi, phía trước đều là rừng, rừng già núi sâu sao lại không có đồ ăn? Lẽ nào trong núi còn thiếu các loại động vật nhỏ như thỏ như gà sao?"
Nạp Lan Tử Lâm nghe vậy cũng thấy có lý liền nói: "Chả phải một núi không dung hai hổ sao? Có lẽ có một con hổ khác tới chiếm địa bàn trước đây của con hổ này, hơn nữa con hổ đó lại còn lợi hại hơn con hổ này."
"Vậy vấn đề lại tới rồi, con hổ kia tại sao lại phải dời địa bàn của nó?" Lâu Thất lại gật đầu.
Nạp Lan Tử Lâm sững sờ. Phạm Trường Tử đập bàn, trừng mắt nhìn Lâu Thất: "Ngươi nói vậy có ý nghĩa gì không?"
Lâu Thất vô tội chớp chớp mắt: "Ta nói vậy sao nào? Rất có ý nghĩa mà, ông không biết ta đang phân tích vấn đề sao? Liệt kê hết những điều bất thường của sự việc ra, phân tích từng chút một, như vậy mới có thể dễ dàng tìm ra đáp án và chân tướng. Ôi, Phạm trưởng lão, kiến thức uyên bác quá, ông không hiểu ta cũng không trách ông, không hiểu ông có thể ăn cơm, ăn đi."
Đây là đang ám chỉ ông ta là đồ ăn hại?
Phạm Trường Tử tức nghẹn hỏng, nuốt không trôi, suýt chút nữa tắc thở.
Lâu Thất mặc kệ ông ta, tiếp tục nói: "Chúng ta tiếp tục nói vấn đề ban nãy, vậy con hổ chiếm địa bàn của con hổ chúng ta đang ăn, tại sao lại rời khỏi chỗ ở cũ của nó?"
Xuân Nương thấy nàng nói rất thú vị liền tham gia vào thảo luận: "Có khi nào địa bàn cũ của nó..."
"Xuất hiện thứ đáng sợ." Lâu Thất tiếp lời cô, mọi người không hiểu nhìn nàng, nàng nhún vai nói: "Chúng ta không thể cứ đi theo lối mòn cũ nói có một con hổ khác bá chiếm địa bàn của nó, phải biết rằng, có thể chiếm núi thì đó là vương, làm gì lắm hổ vương tới vậy? Hai con đã rất khủng khiếp rồi. Vì thế chúng ta hãy đổi hướng khác, thứ buộc con hổ đó phải rời đi không phải đồng loại của nó mà là thứ khác?"
Mọi người không thể không thừa nhận nàng ta nói vậy cũng có vài phần đạo lý.
"Nhưng là thứ gì chứ?" Trần Thập hỏi.
Lâu Tín đùa giới: "Có khi nào là ma quỷ?"
"Hổ sợ ma quỷ?" Trần Thập cạn lời.
Lâu Thất đột nhiên nhìn thấy ông Hà bước từ trong nhà ra toàn thân cứng đơ, đứng yên tại chỗ, ánh mắt hốt hoảng.
Ông ta đang sợ gì chứ?
Vừa rồi họ nói gì sao? Hai con hổ vương? Không, không phải. Ép con hồ đó rời đi là thứ khác? Hay là ma quỷ mà Lâu Tín nói?
Lại nhìn sắc mặt xanh xám với những đường lưới màu đen trên mặt ông Hà, Lâu Thất trong lòng ngẫm nghĩ.
"Ông lão, có phải ông biết điều gì đó không? Hãy tới nói cho chúng ta nghe đi."
"Không, không, ta không không, ta không biết." Ông Hà hốt hoảng, quay người định đi, chân ông mềm nhũn ngã ra đất. Hà Khánh Niên và Xuân Nương vội vàng tới đỡ ông dậy, nhưng khi đỡ ông dậy mọi người đều sửng sốt. Những khí đen hình mạng lưới trên mặt ông như thể đang di chuyển, màu sẫm hơn nhiều! Và đồng tử của ông ta dường như cũng đang có khi đen di chuyển, từ từ nhuộm mắt đỏ nhuộm thành mắt đen.
"Cha!"
Hà Khán Niên kêu lên, Xuân Nương cũng sợ hãi lùi lại hai bước.
Lâu Thất vốn không dám chắc, nhưng sau khi thấy vậy trong lòng nàng cũng đã có đáp án. Chỉ có điều tình hình của ông Hà đây đúng là quái dị, tuy nàng biết là tại sao nhưng không biết rốt cuộc ông ta bị nhiễm thứ gì, vì thế cần phải nghe ông đích thân nói ra.
Phạm Trường Tử và Nạp Lan Tử Lâm lùi ra sau mấy bước.
"Đây là... trúng tà rồi sao?" Vấn Thiên Sơn mạnh nhất là võ công, coi bùa chú, cổ thuật, độc thuật là tà môn ngoại đạo. Khá kiêng dè những thứ liên quan tới quỷ thần, vì thế họ đều tránh xa, đừng nói giúp đỡ, lại gần thôi cũng không muốn.
"Cha!" Hà Khánh Niên không quan tâm tới lời Phạm Trưởng Tử nói, hắn lấy hết dũng khí đỡ ông Hà dậy, nhưng tay vừa chạm vào ông, hắn đột nhiên rùng mình.
Hắn đỡ ông vào trong căn phòng bên phải, Xuân Nương mắt đỏ hoe nhìn mọi người: "Xin lỗi các vị, phòng này chỉ có một chiếc giường, phòng bên trái để lại cho vị, các vị cứ tự nhiên."
Lâu Thất vừa rồi cũng đã ăn no rồi liền nói với Trần Thập và Lâu Tín: "Các ngươi tiếp tục ăn, ta đi xem sao."
Phạm Trường Tử giận dữ nói: "Lâu Thất, ngươi đừng nhiều chuyện!"
"Ta hiếu kỳ, muốn đi xem sao, Phạm trưởng lão quản hơi nhiều đấy."
"Ngươi!"
Lâu Thất mặc kệ ông ta, bước ra khỏi cửa đi về phía phòng bên phải, cửa phòng đóng chặt, nàng gõ cửa, Hà Khánh Niên mở cửa nhìn thấy nàng liền hốt hoảng: "Sao không phải là Xuân Nương..."
Ý là, nếu biết là nàng hắn ta sẽ không mở cửa? Nhìn Hà Khánh Niên, mặt và môi đều đã bị lạnh tới tái mét. Lâu Thất nhân lúc hắn không đề phòng liền bước vào trong, tới bên giường của ông lão.
Vừa bước lại gần giường của ông, một luồng hàn khí dị thường ập tới, Lâu Thất rùng mình. Hà Khánh Niên liền đóng cửa lại vội tới kéo nàng: "Tiểu công tử, ngươi đừng lại gần!"
Lúc này Lâu Thất đã nhìn thấy gương mặt của ông lão đã bị màu đen bao phủ, hoàn toàn không nhìn ra được sắc mặt ban đầu, ông ta quay đầu nhìn nàng, đôi mặt đã hoàn toàn là màu đen, nhìn không ra lòng trắng.
Giống như một cái đầu bị thiêu đốt thành than đen.
"Ông lão, ông có muốn chữa bệnh không?"
Lời của Lâu Thất khiến Hà Khánh Niên kinh ngạc: "Có thể chữa sao?"
Ông lão chớp chớp đôi mắt đen hoàn toàn, run rẩy hỏi: "Có, có thể, chữa, sao?"
"Có thể chữa, có điều ông phải kể toàn bộ những chuyện ông đã trải qua, tại sao lại biến thành ra như thế này cho ta nghe!"
"Ta, ta không phải yêu quái..." Ông lão nói ra một câu như vậy.