-
Chương 181
Bởi vì Lâu Tín đang ở trong cánh rừng đó săn thỏ, nên khi Lâu Thất và Trần Thập nghe được tiếng hét thảm thiết kia thì lập tức nhảy lên, chạy về phía cánh rừng.
Sau khi chạy vài bước bọn họ mới nhận ra tiếng hét thảm thiết không phải là của Lâu Tín. Xem ra trong rừng còn có người khác. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã chạy tới đây rồi, hơn nữa trong lòng cũng lo lắng Lâu Tín sẽ xảy ra chuyện nên bọn họ đành tiếp tục chạy về phía cánh rừng.
Bên cạnh một đống lửa khác cạnh xe ngựa, Nạp Lan Tử Lâm khẽ giật giật, ánh mắt Phạm Trường Tử lập tức nhìn sang: “Sao vậy? Ngươi vẫn muốn đi theo che chở nữ nhân kia sao?”
Nạp Lan Tử Lâm ngồi xuống: “Không phải đâu, sư phụ!”
“Tử Lâm, ngươi đừng tưởng rằng sư phụ không biết tâm tư của ngươi. Từ nhỏ ngươi đã thích Họa Tâm, nhưng Họa Tâm lại thích Trầm Sát, vì vậy ngươi ghen ghét với Trầm Sát. Hiện giờ, ngươi cảm thấy Lâu Thất là nữ nhân của Trầm Sát, ngươi muốn đoạt được nữ nhân của hắn để trả thù, đúng không?”
Nạp Lan Tử Lâm sững sờ, lập tức cười rộ lên: “Sư phụ, Tử Lâm không có ý này.”
“Ngươi không thừa nhận cũng được. Lâu Thất là người mà Họa Tâm sư muội của ngươi nói nhất định phải đưa đến Thần Ma Cốc. Nàng có chút tâm tư đặc biệt với Lâu Thất, cho nên ngươi cũng hi vọng được Lâu Thất chú ý để Họa Tâm nhìn ngươi thêm vài lần đúng không? Điểm này sư phụ không nói sai, nhưng sư phụ nói cho ngươi biết, cuối cùng Lâu Thất sẽ phải chết, ngươi đừng để trong lòng nữa.”
“Vâng, sư phụ!”
Nạp Lan Tử Lâm cúi đầu nhìn ngực mình. Khi hắn bị Lâu Thất đạp một cước cũng không cảm thấy đau nhức, nhưng lại trực tiếp bị Lâu Thất đạp bay. Hắn đã sống hơn hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp được nữ nhân nào to gan dám đạp bay hắn như vậy, chỉ là hắn không hiểu vì sao bản thân hắn lại không hề tức giận…
Lâu Thất cùng Trần Thập chạy vào rừng, liếc mắt một cái đã thấy được Lâu Tín, bởi vì hắn đang chạy như bay đi ra, trong tay xách hai con thỏ rừng màu xám. Ở phía sau hắn, có ba người theo sát, giương cung tên trong tay lên.
Có lẽ là Lâu Tín đã giết chết một người của đối phương, cho nên bây giờ đối phương không muốn bỏ qua cho hắn.
Những người đó mặc đồ màu xanh lá cây, trên đầu đội mũ cỏ, nhìn giống như đi vào trong rừng này ngụy trang vậy.
Một người nhắm thẳng vào Lâu Tín, bắn một mũi tên về phía lưng hắn.
“Lâu Tín, nằm xuống!” Lâu Thất kêu lên một tiếng, đồng thời ném một hòn đá về phía mũi tên kia. Lâu Tín nghe thấy âm thanh của nàng thì lập tức ngã nằm xuống đất, hòn đá kia xoẹt qua, đánh thẳng vào mũi tên trên không trung, tạo ra một tiếng vang nhỏ, sau đó rơi xuống mặt đất.
Dường như người kia không ngờ có người lại có thể dùng đá đánh rơi mũi tên của mình, lập tức giận dữ hét lên: “Các huynh đệ, cùng bắn!”
Lâu Thất: “Cắt!”
Ba tên hợp lực sao? Được lắm!
Ba mũi tên đồng thời phá không bắn tới, một cái bay về phía Lâu Tín, hai cái kia bắn về phía Lâu Thất, lực đạo mạnh hơn mũi tên trước đó, tạo ra tiếng xé gió rất rõ ràng.
Bọn họ thật sự muốn nhìn thử xem, người này có thể dùng đá đánh rơi mũi tên của bọn họ nữa không? Trong mắt bọn họ, Lâu Thất chỉ là một tên công tử trắng trẻo khôi ngô mà thôi.
Cổ tay Lâu Thất khẽ run, ba hòn đá lập tức bay ra đón lấy ba mũi tên kia.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Ba hòn đá ném trúng ba mũi tên đang bay, không mũi tên nào thoát được, mà ba hòn đá do Lâu Thất ném ra thì lực đạo còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lực bắn của mũi tên. Vì vậy, lần này cả ba mũi tên kia không chỉ bị bắn rơi, mà đầu mũi tên cũng bị bẻ cong.
Sắc mặt ba người kia lập tức thay đổi.
Lâu Thất cười ha hả: “Bây giờ đến lượt ta ra chiêu!”
Cổ tay Lâu Thất khẽ động, ba người kia cho rằng nàng lại muốn ném đã, vì vậy trợn to mắt chờ nàng ra chiêu, nhưng không ngờ lại có một chút thuốc bột theo gió thổi tới, bọn họ không kịp phòng bị, lập tức hít vào.
Nam tử đứng giữa kêu lên: “Hèn hạ! Không phải ngươi nên ném đá sao?”
“Phì!” Lâu Thất không nhịn được phì cười: “Ngươi cho ra ta đang cùng các ngươi chơi oẳn tù tì sao?”
Ba người đàn ông chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đồng loạt ngã xuống.
Lâu Thất phủi sạch bột dính trên tay: “Trần Thập, nhìn xem bọn họ là ai.”
Trần Thập đang cố nhịn cười, nghe thấy lời của Lâu Thất thì nhanh chóng đáp một tiếng sau đó chạy về phía ba người kia. Hắn lật mũi tên đồng của ba người kia lên, thấy trên đó có một kí hiệu, hắn lập tức đưa mũi tên đến trước mặt Lâu Thất: “Cô nương, thật trùng hợp, vừa nói đến Độc Nhãn của Mãnh Hổ Sơn, ba người này hẳn là thuộc hạ của Độc Nhãn…”
Trên mũi tên kia có khắc hình một con mắt.
Lâu Thất nhìn kĩ mũi tên đồng đó, sau đó lại rút một mũi tên khác ra nhìn thử, ánh mắt lập tức sáng lên: “Các ngươi nhìn này, dọc theo mũi tên đồng này còn được khảm bạc, là bạc thật!”
Trần Thập và Lâu Tín nhìn thử, quả nhiên đúng như vậy.
Lâu Tín có chút khó hiểu: “Khảm bạc thì sao?”
Lâu Thất dùng vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn Lâu Tín: “Là nói rõ sự giàu có của Mãnh Hổ Sơn chứ sao nữa. Ngay cả mũi tên đồng mà cũng được dùng bạc để trang trí như vậy thì nhất định là bọn họ không thiếu tiền!”
“Độc Nhãn từng là cường đạo, nghe nói những thương nhân đi lẻ tẻ và xe ngựa đơn độc thì hắn sẽ không cướp. Mỗi lần động thủ đều tấn công vào những đoàn xe lớn, nhất định là kiếm được rất nhiều!” Lâu Tín nói: “Có lẽ cũng bởi vì hắn ta phú khả địch quốc như vậy nên sau khi Đế Quân đánh hạ được Phá Vực thì đã cho người đến mời Độc Nhãn tới tham gia yến tiệc, nhưng Độc Nhãn không đi…”
“Chỉ là trước giờ cũng chưa từng nghe nói Độc Nhãn muốn đối đầu với Đế Quân.” Trần Thập nói.
Lâu Thất liếc mắt, gõ tay vào đầu hắn: “Dựa vào tâm tư của Trầm Sát, hắn sẽ quản người ta có muốn đối đầu với hắn hay không sao? Hắn muốn thống nhất Phá Vực, kẻ nào không theo thì chính là kẻ địch!”
Hắn phải chịu khổ thì sao hắn lại để cho người khác sung sướng được?
Mặc dù thành của Phá Vực lớn, nhưng Hoang Nguyên ở Phá Vực còn lớn hơn. Trong mắt nàng, Trầm Sát đánh hạ thành Phá Vực, cũng không phải nhắm vào chức thành chủ. Hắn là một người đàn ông có dã tâm, trước khi hắn đánh hạ thành Phá Vực thì đã có ý định muốn bình định Hoang Nguyên ở Phá Vực rồi, bằng không thì sau khi hạ thành Phá Vực, hắn sẽ không quan tâm nhiều chuyện như vậy. Hắn đã sửa lại tường thành của Phá Vực trở nên kiên cố hơn, bởi vì nếu muốn đánh người khác thì trước hết phải có một đại bản doanh cường hãn trước đã, đó cũng chính là nơi mà hắn phát triển lực lượng của mình…
Cho nên, bất kể Độc Nhãn có muốn đối đầu với hắn hay không thì việc Trầm Sát đánh tới đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đã như vậy thì nàng động thủ trước cũng không có gì không ổn.
Trần Thập và Lâu Tín nghe lời nói của Lâu Thất xong, cảm thấy rất có lý, nhưng bọn họ cũng không biết nàng muốn làm gì.
Lâu Thất ngoắc tay, gọi bọn họ đến gần, sau đó hạ thấp giọng nói vài câu khiến cho hai người kia trợn mắt kinh ngạc: “Cô nương, chuyện này có được không vậy?”
Nàng lại nói muốn đánh hạ Mãnh Hổ Sơn, đem tài sản của Độc Nhãn chiếm làm của mình.
“Sao lại không được? Dù sao chúng ta cũng không có việc gì để làm…”
Trần Thập và Lâu Tín suýt nữa thì ngã ngửa. Cái gì gọi là không có việc gì làm chứ? Bọn họ có việc để làm mà! Đây chẳng phải là làm cho bọn họ bận tối mắt tối mũi sao?
“Tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn vẫn còn ở đó…”
“Bởi vì ông ta ở đó nên chúng ta mới phải hành động.” Lâu Thất liếc mắt nhìn bọn họ, cảm thấy không thể uốn nắn được mấy tên đầu gỗ này: “Một người hung bạo mạnh mẽ như vậy lại còn miễn phí, không, là hai người, ngu sao mà không lợi dụng chứ? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng dựa vào ba người chúng ta có thể đánh lên đó sao?”
“Ý cô nương là chúng ta sẽ lợi dụng Tam trưởng lão?” Trần Thập cảm thấy rất khó tin.
“Đúng, không sai!” Đương nhiên, Lâu Thất sẽ lợi dụng Phạm Trường Tử. Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Lâu Thất không có chút áy náy nào.
Nạp Lan Họa Tâm để cho Phạm Trường Tử tới, chính là muốn dùng võ công của ông ta để dọa dẫm nàng, để cho nàng không trốn thoát, cũng không dám chạy. Nhưng Nạp Lan Họa Tâm có tâm tư tính toán tường tận đến mấy thì vẫn tính thiếu một thứ, đó chính là nàng ta không hiểu nàng.
Nàng không sợ đi Thần Ma Cốc, cũng không muốn chạy, đương nhiên không sợ Phạm Trường Tử. Tất nhiên, Nạp Lan Họa Tâm đã đưa một người như vậy tới đây mà nàng không tranh thủ lợi dụng một chút, hút cạn giá trị của ông ta thì sao xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kiêm đệ nhất thiên tài võ học của núi Vấn Thiên chứ?
“Nhưng Tam trưởng lão sao có thể giúp chúng ta đánh hạ Mãnh Hổ Sơn được?” Lâu Tín vẫn cảm thấy có chút choáng váng, hắn cảm thấy việc này có chút vô căn cứ.
Lâu Thất ngoắc tay lần nữa, Trần Thập và Lâu Tín lại tới gần thêm một chút, nghe nàng nhỏ giọng nói kế hoạch của mình với bọn họ.
Lâu Thất nói xong, hai người bọn họ vẫn nửa tin nửa ngờ: “Như vậy là được sao?”
“Chắc chắn tuyệt đối, hai người chỉ cần làm theo lời ta nói là được!” Ánh mắt Lâu Thất lóe sáng lên.
Phạm Trường Tử thấy ba người bọn họ đi từ trong rừng ra, khẽ nói: “Tốt nhất các ngươi đừng gây thêm phiền toái gì, nếu không lão phu sẽ mặc kệ các nguơi.”
Lâu Thất ngồi xuống phía khác của đống lửa, Trần Thập và Lâu Tín cũng vây quanh, bọn họ chuẩn bị nướng hai con thỏ hoang.
Lâu Thất cầm bốn túi đựng tên ngồi gõ gõ đập đập, âm thanh đó khiến lông mày Phạm Trường Tử nhíu lại.
“Lâu Thất, ngươi làm gì vậy?”
Lâu Thất vô tội, chớp chớp mắt: “Phạm trưởng lão, ta chỉ muốn đem chỗ bạc trên mấy cái tên này cạy ra mà thôi.”
“Tên bạc?”
“Đúng vậy, chúng ta gặp được bốn nam tử ở trong rừng, chúng ta giết bọn họ, lấy được túi đựng tên…”
Phạm Trường Tử quét mắt nhìn đồ vật trong tay nàng, thật sự nhìn thấy phần bạc được khảm dọc theo viền tên, không khỏi chế nhạo: “Đúng là một kẻ ánh mắt nông cạn. Một chút bạc như thế mà cũng phải mất công ngồi ở đây gõ gõ đập đập sao?”
Lúc này, Trần Thập nói tiếp: “Cô nương, Tam trưởng lão nói không sai, ít bạc như vậy thật sự không đáng. Mấy người kia là thuộc hạ của Độc Nhãn trên Mãnh Hổ Sơn, nếu chúng ta có thời gian thì đi lên Mãnh Hổ Sơn đi, đừng nói vàng bạc, cho dù kỳ trân dị bảo cũng có, đủ để cho cô nương mang đi…”
Lâu Thất kinh ngạc mở trừng mắt: “Độc Nhãn của Mãnh Hổ Sơn giàu vậy sao?”
Lâu Tín nói tiếp: “Cũng không hẳn, nhưng năm đó hắn là đạo tặc mà các thương hộ lớn đã từng tốn nhiều tiền để treo giải, tài sản trong kho của hắn có thể so sánh với quốc khổ của một quốc giả nhỏ đó.”
“Ồ, lợi hại như vậy?” Ánh mắt Lâu Thất lóe sáng: “Đá quý, trân châu… đều có?”
“Đó là chuyện đương nhiên!”
“Huyết san hô thì sao?”
“Đương nhiên cũng có!”
“Kỳ hoa dị bảo, nhân sâm ngàn năm và mấy dược liệu khác thì sao?”
“Nghe nói năm đó hắn cướp được không ít…”
Ba người bọn họ diễn một màn ngươi hỏi ta đáp, khiến cho Nạp Lan Tử Lâm cũng không nhịn được mà chen ngang.
“Độc Nhãn này ta cũng từng nghe nói, nhưng không phải có lời đồn đại rằng hắn đã sớm bị người khác giết chết rồi sao?”
Lâu Tín lắc đầu nói: “Đó chỉ là tin tức giả hắn phát ra ngoài mà thôi, nếu không phải vậy thì những người đuổi giết hắn kia sao chịu ngừng tay chứ? Dù sao thì giết được hắn cũng có khác gì chiếm được toàn bộ tài sản của hắn đâu?”