-
Chương 170
“Lâu Thất, sao đến giờ phút này ngươi vẫn còn vô tư đến vậy?”
“Nếu không thì ta phải làm sao?”
“Ngươi có biết người của Vấn Thiên Sơn đến rồi không?”
Lâu Thất nhìn cô ta, không trả lời, và quay sang hỏi Nhị Linh: “Bữa tối khi nào mới làm xong vậy? Ta đói rồi.”
“Lâu cô nương, khoảng nửa tiếng thì dùng được rồi, hay là, Nhị Linh đi lấy cho cô ít điểm tâm nhé?” Nhị Linh vừa trả lời, vừa tâm trạng thấp thỏm nhìn lén Tuyết.
“Thôi khỏi, ta đợi thêm chút nữa.”
“Lâu Thất!” Tuyết không thể nhịn nữa, cô ta hận không thể trực tiếp xé nát gương mặt của Lâu Thất! Rõ ràng trên đường tới cô đã tự dặn lòng mình, cho dù Lâu Thất có nói gì đi nữa, cô ta cũng phải bình tâm tịnh khí không để bị dắt mũi, nhưng vừa đến trước mặt nàng, cô ta phát hiện thực sự không thể nào nhẫn nhịn mà!
Rất khó!
Lâu Thất dường như được sinh ra để tức chết cô!
“Tuyết đại nhân đến đây rốt cuộc muốn nói gì vậy?” Lâu Thất thở dài một hơi: “Cô cứ gọi tên ta mà không nói gì, thật khiến tôi buồn phiền đó.”
“Ngươi…” Cô ta đã nói rồi cơ mà, chẳng phải đã hỏi nàng ta có biết người của Vấn Thiên Sơn tới chưa? Tự nàng không trả lời.
“Ừ, ta biết rồi, ngươi nói người của Vấn Thiên Sơn?” Lâu Thất bừng tỉnh, “Nhưng đón tiếp khách quý là chuyện của chủ tử và bọn ngươi kia mà, không đến nỗi cần đến một thị nữ như ta đi tiếp đãi chứ? Nói đến việc này, ta lại có chút kì lạ, sao Tuyết đại nhân còn không đi tiếp đãi, chạy đến chỗ của ta làm gì vậy?”
“Ngươi có mặt mũi không vậy? Cái gì mà gọi là chạy tới chỗ của ngươi? Đây là địa bàn của chủ tử!”
“Vậy ngươi đi hỏi chủ tử xem, ở đây có được xem là địa bàn của ta không.”
Nhị Linh có chút lo lắng nhìn Tuyết, cô cảm thấy Tuyết như không được tốt, khuôn mặt đó hóa xanh hóa đỏ lại hóa trắng, tiếp tục như vậy thì không biết cô ta sẽ tức ra chuyện gì nữa? Tại sao cứ phải tìm Lâu cô nương gây phiền phức nhỉ, thật là khó hiểu.
“Được, ngươi được lắm.” Tuyết cắn răng, nói: “Ta chỉ muốn nói với ngươi một tiếng, người đến từ Vấn Thiên Sơn lần này chắc chắn vì chuyện báo thù về Roi Kim Lôi của Nạp Lan Đan Nhi hồi trước, ta thật hi vọng khi bọn họ tìm thấy ngươi thì ngươi có thể việc ai nấy gánh, đừng liên lụy tới chủ tử!”
Nói xong cô ta quay lưng bước đi, ở lại nghe nàng nói thêm điều gì, cô nghi ngờ mình sẽ nôn máu mà chết.
Nhìn theo bóng lưng của cô ta, Nhị Linh cực kì lo lắng, “Lâu cô nương…”
“Không sao, đi xem bữa tối có chưa.” Lâu Thất nhún vai.
Thần y và Ưng biết lần này Trầm Sát không những ăn được Thạch Tủy Ngàn Năm, còn có Băng Sơn Huyết Liên, và thành công đoạt lấy Đông Hải Lệ Minh Châu, hai người họ vui mừng đến nỗi chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vỗ tay như đứa con nít.
“Đem cất gọn gàng đi.” Trầm Sát đưa Đông Hải Lệ Minh Châu cho Thần y, bảo ông ta cất đi.
“Đế Quân, hiện giờ còn thiếu Thất Vị Dược Dẫn, vẫn nên tăng tốc tìm kiếm. May là lần này Đế Quân tìm được Thạch Tủy Ngàn Năm và Băng Sơn Huyết Liên, có thể ức chế vài phần loại độc kia, điều này tranh thủ cho ta thêm một chút thời gian nữa.” Thần y bắt mạch cho chàng, trong mắt ánh lên niềm vui mừng: “Sức khỏe hiện giờ của Đế Quân quả nhiên khỏe mạnh hơn nhiều. Lâu cô nương quả là đoạt được đồ tốt.”
Khi đó ông có nhờ Lâu Thất để ý có Tuyết Trung Hoa trong Băng Nguyên không, cũng chưa biết Lâu Thất có lấy được không.
“Bây giờ nàng đang ở Tam Trùng Điện, ngươi đi tìm nàng đi.” Trầm Sát vẫy vẫy tay, người nữ nhân đó còn luôn miệng bảo mình là đại thị nữ của chàng cơ, chủ tử còn chưa đi nghỉ, nàng đã sớm đi về rồi, thật là quá đáng. Nhưng Trầm Sát không nhẫn tâm phái người gọi nàng tới, lần xuất ngoại này thật sự làm nàng mệt mỏi nhiều rồi.
“Đa tạ Đế Quân.” Thần y vui mừng rời khỏi. Ưng nhìn bộ dạng của ông ta thì có một chút không thoải mái, mừng cái gì mà mừng, giống như một đứa con nít, còn tưởng là người ta xuất ngoại sẽ đem kẹo về cho ông hay sao? Thật là một lão già mất nết.
“Tây Trường Ly còn ở đây không?”
Lần trước bảo Tây Trường Ly đổ thừa chàng liên quan đến vụ mất tích của em trai hắn là Tây Trường Ức, ở nhây trong Phá Vực không chịu rời khỏi, mặt dày hết sức.
Sắc mặt Ưng kì quái, nói: “Còn ở đây, không những tự mình không đi, hôm qua còn nói phái người mang tin tức đến, nói thánh nữ của bọn họ chẳng bao lâu nữa sẽ khởi hành đến Phá Vực.”
Lời nói vừa dứt, Trầm Sát và Nguyệt đều sững người.
“Thánh nữ của Nam Cương đã tuyển được rồi à?”
Nửa năm trước đã nghe tin đại hội tuyển thánh nữ ở Nam Cương, và cũng không có tin tức gì mới mẻ hơn nữa, thật không ngờ thánh nữ Nam Cương đã được tuyển trong âm thầm rồi.
“Tây Trường Ly đang muốn làm trò gì vậy? Còn có thánh nữ kia, vừa lên làm thánh nữ không lo ở Nam Cương củng cố thế lực, chạy từ nơi xa xôi đến Phá Vực để làm gì?” Nguyệt cau mày, “Chủ tử, việc này hơi kì lạ.”
Trầm Sát sắc mặt trầm ngâm: “Không sao.” Cho dù có kì lạ, bọn họ cũng không thể cản trở thánh nữ của Nam Cương đến đây. Sau này nếu Phá Vực thực sự xây dựng quốc gia, những cuộc xã giao này cũng không tránh khỏi, một quốc gia không thể nào tách biệt với thế giới bên ngoài. Chỉ là, nếu đối phương thực sự đến Phá Vực làm bậy, thì chàng sẽ không nương từ đâu.
Ưng nói tiếp: “Chủ tử, có người đến từ Vấn Thiên Sơn đã tới lưng chừng núi, chủ tử có kế sách gì không?” Đối với bọn họ, bây giờ quan trọng nhất là cửa ải này. Người của Vấn Thiên Sơn không dễ đắc tội, lần này chắc chắn không chỉ riêng một mình Nạp Lan Đan Nhi đến không đâu.
“Người của Vấn Thiên Sơn đến lần này, chắc là muốn làm chỗ dựa chống lưng cho Nạp Lan Đan Nhi, bọn người ở đó nổi tiếng bao che, không đến chống đỡ coi sao được.” Trầm Sát tỏ vẻ khinh khi, “Đợi bọn họ đến cửa Cửu Tiêu Điện hẵng nói.”
“Chủ tử, không nghênh đón sao?” Ưng chần chừ hỏi.
“Nghênh đón? Bọn họ có tư cách để bổn Đế Quân đi nghênh đón sao?” Trầm Sát đứng dậy, phủi phủi vạt bào, “Cho Tuyết đi nghênh đón.”
Ưng nhìn theo bóng lưng rời đi của chàng, sững người nhìn Nguyệt: “Để Tuyết đi ư?”
“Đi tìm Tuyết đi.” Nguyệt vỗ vỗ vai của hắn: “Mệt chết đi được, ta cũng phải về nghỉ ngơi.”
“Ê, Nguyệt, ngươi không được làm như vậy, sao ngươi có thể buông tay không quản chứ?” Ưng nhìn bóng lưng nhanh chóng rời khỏi không cam tâm kêu lần nữa. Nguyệt chỉ vẫy vẫy tay, chốc lát đi không thấy hình bóng đâu nữa.
Đột nhiên trời âm u, từng cơn lốc xoáy nhỏ cuộn bay vài chiếc lá, có thị nữ kinh hoảng đi theo sau lưng Tuyết, nhanh chân đi đến trước cửa của Nhị Trùng Điện.
Sự kênh kiệu của Vấn Thiên Sơn có thể thấy rõ hai điều, ngoài Nhất Trùng Điện ở đại điện môn của Cửu Tiêu Điện, nếu là sứ giả, khách khứa, thì cần phải xuống xe ngựa ở cửa ngoài của Nhất Trùng Điện, chờ đợi Đế Quân triệu kiến, hoặc do quản sự nghênh vào. Nhưng người của Vấn Thiên Sơn đến Cửu Tiêu Điện chưa bao giờ cần đợi ở ngoài cửa Nhất Trùng Điện, trực tiếp lái xe đi thẳng tới ngoài cửa lớn của Nhị Trùng Điện. Và, người đến Nhị Trùng Điện cũng không cần xuống xe ngựa, bọn họ không cần đợi người đến sắp xếp dẫn họ vào trong, chỉ là chờ đợi người của Nhị Trùng Điện an bài chỗ ở tốt cho họ thôi.
Tuyết vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ treo đá quý tua rua ở bốn góc trần xe, cô ta không nhịn nổi bèn hít một hơi thở, không dám chậm chạp, lập tức tay trái nắm đấm tay phải thành chưởng áp nhẹ lên đấm trái, cúi đầu hành lễ: “Tuyết của Cửu Tiêu Điện, xin phép diện kiến sứ giả của Vấn Thiên Sơn, mạo gan hỏi đây có phải là tôn giá của Tam trưởng lão không?”
Màn vải của chiếc xe không hề động đậy, người điều khiển xe là một thanh niên mặt mày như ngọc, mặc bộ đồng phục của đệ tử nhất đẳng Vấn Thiên Sơn. Tuy Vấn Thiên Sơn luôn tuyên truyền danh lợi đạm bạc bất màng thế sự, nhưng nhìn bọn đệ tử của họ có phân chia cấp bậc ba sáu chín cũng đủ hiểu, đó chẳng qua là tự lừa dối bản thân mình thôi.
Nhất đẳng đệ tử là trực tiếp bái dưới tên của trưởng lão, giống Nạp Lan Đan Nhi cũng là nhất đẳng đệ tử, và còn là đệ tử của đại trưởng lão, địa vị không giống với những người khác.
Bây giờ có nhất đẳng đệ tử lái xe, nói rõ thân phận của người trong xe không đơn giản, chí ít cũng thuộc cấp bậc trưởng lão. Và Tuyết biết, Tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn thích nhất những vật dụng hoa lệ, xe ngựa của ông phải hoa lệ hoành tráng hơn xe của mấy trưởng lão khác nhiều.
Ngay cả khi Trầm Sát ngồi lên ngôi vị Đế Quân của Phá Vực, Vấn Thiên Sơn chả có vị trưởng lão nào đến đây, nhiều nhất cũng chỉ là nhất đẳng đệ tử, hoặc giống Nạp Lan Đan Nhi của Vấn Thiên Sơn, bây giờ quả thật phái Tam trưởng lão tới, thì việc này không hề nhỏ nhẹ.
Trong lòng của Tuyết rất hoảng loạn, đồng thời cũng hận Lâu Thất tận xương, nếu không phải Lâu Thất, sao có nhiều phiền phức lớn như vậy? Bây giờ Cửu Tiêu Điện vốn dĩ chưa đủ năng lực để chịu đựng cơn giận dữ của Vấn Thiên Sơn! Thật sự cô ta chỉ muốn tốt cho Trầm Sát, cô không muốn chàng xảy ra chuyện gì, tại sao Trầm Sát không thấy được cái tốt của cô, ngược lại còn phải lòng ả tiện nhân lai lịch bất minh kia chứ?
“Ngươi là ai? Trầm Sát đâu? Bảo hắn ra nghênh đón lão phu.”
Trong xe ngựa truyền ra một giọng nói hơi lạnh nhạt, tuy không trực tiếp thừa nhận ông chính là Tam trưởng lão, nhưng nghe âm thanh của ông liền biết rất rõ, ông ta chính là Tam trưởng lão Phạm Trường Tử của Vấn Thiên Sơn.
Phạm Trường Tử là người có tính cách thất thường nhất trong đám trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, một khắc trước ông ta còn đang trò chuyện bình thường với ngươi, một khắc sau có thể trực tiếp ra tay tiêu diệt ngươi.
Nghe nói, Phạm Trường Tử thu nhận vài tên đồ đệ, nhưng không có nữ đệ tử, ông ta vô cùng yêu thích Nạp Lan Đan Nhi, nghe nói ông đối xử với cô ta như con gái ruột. Thực ra lần trước Nạp Lan Đan Nhi bại ở Cửu Tiêu Điện, bọn họ đã từng suy nghĩ trong bụng, lần tới đến gây sự có phải là Phạm Tường Tử hay không, thật không ngờ quả nhiên đến thật rồi.
Phạm Trường Tử đối với Cửu Tiêu Điện đúng thật không hề khách sáo, trực tiếp gọi tên của Trầm Sát, và còn bắt chàng phải đích thân nghênh đón.
Mặt Tuyết lộ vẻ khó khăn, nhưng không dám để lộ vẻ mặt không tình nguyện, chỉ hơi cúi đầu đáp: “Xin Tam trưởng lão thứ lượng, Đế Quân của chúng tôi vừa về đây, thân thể mệt mỏi…”
“Mệt mỏi cỡ nào? Có lết thì cũng phải lết ra đây cho lão phu! Lão phu nguyện đến cái chỗ rách nát này là nể mặt hắn lắm rồi! Đi, lão phu ở đây đợi, gọi hắn cút ra đây cho ta, nếu không đừng trách lão phu không khách sáo!”
Câu nói này của ông được dùng nội lực truyền ra, nội lực dày dặn chấn đến nỗi trong ngực của Tuyết hơi đau tức, chỉ có thể vận khí đè nén xuống. Nhưng mấy thị nữ ở sau lưng cô ta thì thảm rồi, ngay lập tức bị chấn mặt trắng bệch, đồng loạt phun máu, té ngã trên đất.
Ngay cả những người ở đây cũng bị âm thanh nội lực này chấn đến nỗi buồn ngực tức thở. Mỗi một góc trong Nhị Trùng Điện đều có thể nghe được giọng nói của Phạm Trường Tử, Nguyệt và Ưng đồng thời đứng thẳng lưng, sắc mặt có chút nghiêm nghị. Lần này đúng thật là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
Trong Tam Trùng Điện, Trầm Sát ngồi cạnh Lâu Thất đang định cầm đũa dùng bữa tối, đã nghe được câu nói này.
Động tác gắp đồ ăn của chàng khựng lại.
Lúc này, âm thanh kia lại vang tới. “Chẳng qua là một tội đồ bị Vấn Thiên Sơn trục xuất sư môn, hắn còn tưởng mình là hoàng đế sao! Nói khó nghe một chút, chẳng qua là một con chó của Vấn Thiên Sơn bọn ta!”