-
Chương 138
Khổng Tu vừa nãy còn chưa nhìn rõ tướng mạo của Trầm Sát, lúc này khi hắn bước lại gần, nhìn rõ ràng rồi ông lập tức kinh hãi kêu lên: "Ngươi là ai?"
Động tác định đâm vào đá của Trầm Sát lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ông ta có ý gì? Gặp ma sao?
Lâu Thất cũng ngạc nhiên hỏi: "Khổng tiền bối sao vậy?"
Khổng Tu bình tĩnh lại nhưng vẫn nhìn chằm chặp mặt Trầm Sát, ánh mắt lộ ra ánh sáng quái dị, nét mắt thì lại có chút đau khổ: "Giống, rất giống!"
"Giống ai?" Trầm Sát trầm giọng hỏi.
"Đoạn Trần Tông tông chủ."
Ông vừa nói xong, không chỉ Lâu Thất với Trầm Sát, ngay cả Kim Lão cũng sững người.
Trong động lập tức yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng thở.
Một lúc lâu sau Lâu Thất mới tìm lại được nhịp tim của mình. Đùa gì vậy? Trầm Sát giống với tông chủ của Đoạn Trần Trông? Đùa gì vậy!
"Phụ thân phụ mẫu ta đã qua đời rồi." Trầm Sát lạnh nhạt nói. Ý của hắn là hắn không phải đứa con hoang thân phận không rõ ràng, hắn có cha mẹ đương nhiên không có bất cứ quan hệ gì với Đoạn Trần Tông tông chủ chết tiệt kia.
Khổng Tu gượng cười nói: "Ta không nói ngươi là có khả năng là con trai của hắn, tuổi tác không khớp."
"Việc này rốt cuộc là sao?" Kim Lão hỏi: "A Tu, lẽ nào ngươi đã từng gặp Đoạn Trần Tông tông chủ?" Họ đều nói hắn hành tung bất định, theo như họ nói, trên thế gian này người thất bí nhất chính là Đoạn Thần Tông tông chủ. Đoàn Thần Tông tồn tại nhiều năm, thiên hạ này không ai nhìn thấy gương mặt thật của Đoạn Trần Tông tông chủ.
Khổng Tu sao có thể gặp hắn chứ?
"Ra ngoài rồi nói." Lâu Thất có cảm giác vô cùng bất an, nơi này không thể ở lâu được nữa.
Trầm Sát cũng không hỏi nữa, ánh mắt sắc lạnh, sau vài động tác liền thấy tảng thiên thạch mà nội lực của họ khó lòng phá vỡ trở thành như đậu phụ dưới lưỡi Phá Sát, chém vài nhát đã vỡ tung.
Tảng đá vừa bị chém vỡ, Lâu Thất liền quay người lại, sau đó gỡ tay nải trên lưng xuống, đưa cho Kim Lão.
Kim Lão vốn không biết nàng tại sao khi đi nàng còn trộm hai bộ trang phục, giày tất của nam tử, bây giờ ông mới bừng tỉnh.
Bị nhốt trong đá suốt mười năm, quần áo trên người Khổng Tu đã rách nát từ lâu, bây giờ ông ta đang ở trần.
Vì nhiều năm không nhìn thấy ánh mặt trời nên da dẻ ông trắng không giống người thường. Điều khiến họ ngạc nhiên là, cơ thể ông không hề teo tóp hoặc biến dạng, chỉ trắng mà thôi.
Nhưng vì nhiều năm không vận động, hơn nữa ở bên trong bị đá tảng cố định tư thế đứng, bây giờ đột nhiên được tự do, hai chân căn bản không nghe theo điều khiển, ngã khuỵu xuống đất.
Trầm Sát tuyệt đối sẽ không đưa tay ra đỡ một người đàn ông trần truồng, ngược lại còn chê bai lùi lại ba bước, về lại bên cạnh Lâu Thất. Ừ, vẫn là ở bên nữ nhân của hắn khiến hắn yêu thích.
Cũng may Kim Lão kịp thời đỡ lấy Khổng Tu.
Giúp hắn mặc đồ và đi giày tất, Lâu Thất lúc này mới quay người lại, sờ tay lên eo lấy ra một chiếc bình nhỏ, vốn dĩ nàng sẽ đút cho ông ta nhưng dưới ánh mắt chảy bỏng của gã nọ nàng đành phải giao bình cho Kim Lão.
"Lão bá, hãy cho Khổng tiền bối uống hết chỗ thuốc trong này."
Nắp bình vừa mở ra, một làn hương thơm kỳ lạ bay ra, mặc dù không biết là thứ gì nhưng Kim Lão và Khổng Tu đều biết không phải vật tầm thường.
Bên trong có năm viên thuốc màu trắng, nói thực lòng nếu không phải Khổng Tu là bạn thân của lão đạo sĩ, nàng cũng không nỡ lấy ra thứ đồ này. Phải biết rằng đây là món đồ tốt nhất mà nàng mang từ hiện đại tới, là thuốc dùng để cứu mạng.
Thuốc vừa cho vào miệng đã tan giống như mùi mỹ tửu, thơm mát say lòng. Khổng Tu trong lòng vô cùng ngạc nhiên, một lát sau ông cảm thấy có một luồng khí nóng từ đan điền lan ra tứ chi, chả mấy chốc đôi chân cứng như đá không chịu sự điều khiển của cơ thể đã mềm hơn, ấm hơn.
Khổng Tu có cảm giác được lắp đặt về lại cơ thể, nhất thời thấy nước mắt rơm rớm, sống mũi cay cay.
"Được rồi, đi thôi, có việc gì đợi chúng ta rời khỏi đây rồi nói." Lâu Thất có phần căng thẳng, nàng không muốn xảy ra chuyện gì ở đây, nàng vẫn còn chưa ngắm kỹ thế giới bên ngoài, vẫn luôn phải bôn ba, nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Kim Lão tuy đã nhiều tuổi nhưng với tu vi của ông ta, cõng thêm Khổng Tu nữa cũng không hề có vấn đề gì.
Bốn người ra khỏi động lập tức đi xuống khỏi Thủy Vụ Phong.
Nhưng vừa tới lưng chừng núi, Lâu Thất đột nhiên dừng lại, kinh hãi nhìn xuống dưới núi: "Mọi người nhìn xem."
Mây mù mờ mịt, vốn dĩ không nhìn thấy gì nhưng họ có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh lửa.
"Lửa, sơn trang bốc cháy rồi." Kim Lão thất thanh kêu lên.
Từ xa thế này vẫn có thể nhìn thấy lửa, lửa đó phải lớn tới chừng nào?
"Vân Hương Dương quả nhiên có âm mưu."
"Lão bá, đường tới bến sông lúc trước ta vẽ lão đã nhìn rõ rồi chứ?" Lâu Thất nói nhanh: "Lão hãy dẫn Khổng tiền bối đi tìm Nguyệt trước, chúng ta sẽ tới muộn một chút." Nói xong nàng liền kéo Trầm Sát chạy về một hướng khác.
"Thất nha đầu cẩn thận đấy." Kim Lão rầu rĩ nói, sau đó tiếp tục cõng Khổng Tu xuống núi.
"Tìm gì vậy?" Trầm Sát hỏi Lâu Thất, rõ ràng lo lắng muốn rời đi sao bây giờ lại chạy vào trong sơn trang?
"Trùng!" Lâu Thất mặc dù rất ghét trùng nhưng cần dùng tới, không thể không lấy. Mặc dù nàng thấy rằng nếu Vân Hướng Dương muốn làm gì đó, vậy thì nhị sư thúc cũng là nhị trang chủ chắc sẽ không dùng hết trùng, mà đã chuyển đi rồi, nhưng không xem thì sao có thể chắc chắn được.
Dựa vào bản lĩnh của nàng tìm trùng không khó, nơi nuôi vô số trùng chắc chắn sẽ có mùi đặc trưng.
Đó là một hang đá khổng lồ. Chỉ nhìn quy mô của hang đá cũng biết nơi này nuôi bao nhiêu trùng.
"Thật ghê tởm, ổ trùng này là của nhị trang chủ Vân Phong Sơn Trang, chàng có nghe nói bao giờ không?" Lâu Thất hỏi.
Trầm Sát lắc đầu: "Chưa nghe nói về người này bao giờ."
Hắn bước lại gần quan sát, ổ trùng quả nhiên trống trơn, nhưng cho dù đã trống trơn thì xung quanh và ở dưới nền vãn có một ít trùng đang bò. Nghe nói ổ trùng chính là vứt các loại trùng vào với nhau, để chúng tự sinh tự diệt, những con sống sót đều là những con mạnh nhất. Cũng giống như nuôi cổ, giống như quy tắc sinh tồn tàn khốc mà họ thực hành ở các tổ chức dung binh, không ngừng chém giết, người có năng lực mới có thể tồn tại.
Bây giờ những con này đều là những con còn sống, đương nhiên là trùng mạnh nhất, có lẽ vì đối phương đi quá vội vàng nên bỏ sót lại.
"Trong ổ có mấy thạch thất."
Trầm Sát đột nhiên chỉ xuống bên dưới nói.
Lâu Thất thò đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy trong vách đá bên trên hang đá có đúc mấy thạch thất nhỏ có thể dung nạp một người, có cửa đá đóng chặt, trên cửa đá có ba lỗi nhỏ, một cánh cửa đá trong số đó đang mở, họ mới nhìn được không gian bên trong.
"Cái này..." Nghĩ tới lần trước bọn họ định bắt nàng tới ổ trùng, nói những con trùng này đã rất lâu rồi không được ăn thức ăn tươi mới, Lâu Thất đại khái có thể hiểu được tác dụng của những hang đá này.
Nhốt người ở bên trong, những con trùng đói phát hiện ra thực ăn sẽ liều mang bò vào từ mời mấy lỗ nhỏ này, nhưng trên cửa chỉ có ba lỗ nhỏ, có thể chui vào trong được đều dựa vào bản lĩnh của mình.
Đây là huấn luyện trùng, nhưng đối với người ở bị nhốt trong hang đá thì là cực hình.
Lâu Thất nhìn qua sau đó bước sang một bên, giẫm một nhát trên mặt đất, cửa của mấy thạch thất còn lại đều mở tung ra, sau đó nàng nhìn thấy trong một thạch thất có một bộ xương cốt.
"Nàng ở đây, bổn Đế Quân đi xem sao."
Vì trong người có một con tuyệt cổ, vua của vạn cổ, Trầm Sát không hề sợ hãi những con trùng này, hắn nhảy xuống, cong người tiến vào thánh thật, trong thạch thất chỉ dung nạp được một người, hắn chỉ có thể nghiêng người lấy Phá Sát lật bộ xương cốt kia lên.
Thịt đã bị gặm hết, trang phục trên người cũng rách bươm, đầy lỗ trùng.
Nhưng trong miệng của bộ xương thì vẫn cắn một mảnh ngọc bài.
Trầm Sát tuyệt đối không có khái niệm không động vào thi thể người khác, hắn lấy Phá Sát cắm vào xoay một vòng, răng trong miệng rơi hết ra, sau đó hắn lấy hai ngón tay kẹp lấy ngọc bài mang ra và nhảy lên trên.
Khi hắn làm những việc đó, Lâu Thất đã lấy bình nhặt mấy con trùng đựng vào trong, cất đi.
"Đây là gì vậy?" Thấy Trầm Sát cầm thứ gì đó, nàng rầu rĩ đọc chữ ở bên trên: "Thiên?"
"Đây là lệnh bài của Vân Phong Sơn Trang trang chủ." Trầm Sát nói: "Xương cốt đó rất có thể là Vân Hướng Dương."
"Sao cơ?"
Lâu Thất kêu lên, nếu đó là xương cốt của Vân Hướng Dương, vây thì Vân Hướng Dương của Vân Phong Sơn Trang hiện tại là ai? Không, không đúng, Vân Hương Dương đó chỉ truyền lời ra ngoài, không từng xuất hiện!
Vậy thì nhị sư thúc đâu? Hắn và Vân Hướng Dương không phải là sư huynh đệ sao?
"Nếu như đây đúng là Vân Hướng Dương, vậy thì việc hôm nay chắc tới cả rất nhiều người của Vân Phong Sơn Trang cũng bị sập bẫy." Lâu Thất nhíu mày nói. Nàng nhớ tới đám người Vân Diệu, Vân Diệu vẫn còn đang nghĩ xem phải dày vò nàng thế nào, chăn bản không giống như đã biết buổi tối có việc cần phải rút lui bất cứ lúc nào.
Nhưng đám người Vân Diệu đó sống hay chết đâu liên quan gì tới nàng, kể cả là những người hôm nay tới đây có sống hay chết cũng không liên quan gì tới nàng, chỉ có điều không biết Nguyệt vệ đã ra chưa.
"Nguyệt không phải kẻ ngốc, chắc đã tới bến sông mà nàng nói rồi. Chúng ta đi thôi." Trầm Sát nắm lấy tay nàng, hai người liền lao nhanh về phía bến sống.
Tới dưới chân núi, nhìn về phía sơn trang, lửa đã bốc cháy ngút trời, cả Vân Phong sơn Trang ngập chìm trong biển lửa. Lửa cháy bùng bùng, ánh lửa ngút trời chiếu sáng màn đêm, thế lửa lớn như vậy không thể nào cứu hỏa được.
Thỉnh thoảng lại có một vài "hỏa nhân" lảo đảo bước ra khỏi màn lửa, sau đó ngã rầm xuống đất, trên người hỏa nhân lửa cháy bùng bùng.
Quả nhiên có rất người vẫn say mèm, không kịp thời chạy thoát thân, bị thiêu sống trong đó. Lửa lớn thiêu rụi cây cối, trong đó còn xen lẫn tiếng gào thét hoặc to hoặc khẽ.
Như thể mọi người đều tới tham dự một bữa tiệc chết chóc.
Trầm Sát sắc mặt sa sầm, kéo Lâu Thất đi không dừng bước, xông tới bên sông với tốc độ nhanh nhất. Đúng là xông, vì dù sao vẫn còn rất nhiều cao thủ không chìm đắm trong mĩ tửu, lúc này đang điên cuồng chạy tới nơi dừng thuyền bên bờ sông muốn rời đi!
Và trong lúc chạy thoát thân, chả ai quen biết ai, ai cản được của mình thì chỉ có giết, giết và giết!