-
Chương 137
Vào đêm, vì người tới quá đông, đêm nay, đệ tử của Vân Phong Sơn Trang đều bận rộn tiếp đón những người này. Vì không phải thực sự phát thiệp mời, người trong thiên hạ nghe nói là huyết liên liền đổ tới, đương nhiên loại người nào cũng có.
Mặc dù trên sông xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, nuốt chửng tính mạng của rất nhiều người, nhưng Vân Phong Sơn Trang đã lên tiếng, việc này không liên quan gì tới Vân Phong Sơn Trang, nhưng người đó cũng không nghĩ tới con người có thể tạo ra một xoáy nước lớn tới vậy ở dưới đáy sông, vì vậy không hề đẩy trách nhiệm việc này lên đầu Vân Phong Sơn Trang. Có người nói đó là thủy quái, có người lại bảo là Giang Thần nổi giận vì bị quấy nhiễu, ít nhiều khiến một số người chùn bước, không dám tới, nhưng phần lớn là những người không sợ chết, thích mạo hiểm, không thể chống cự lại với sự mê hoặc của Băng Sơn Huyết Liên, cũng có một số người đúng là có bản lĩnh đã đi qua được xoáy nước đó.
Một số người tố chất thấp vốn tới vì cá Tinh La và nữ đệ tử xinh đẹp của Vân Phong Sơn Trang, vì thế vừa tới đêm đã có người đòi ăn cá, còn có một số người lợi dụng đủ các lý do để mời nữ đệ tử tới, sau đó giở trò.
Nghe lại có tiếng thét của nữ tử vọng lại, Kim Lão chửi một tiếng súc sinh, sau đó lại nói: "Vân Hướng Dương lần này chắc phải tức tới dựng ngược tóc."
Họ tới nhà bếp kiếm đồ ăn mang về, mấy người đều đã cơm no rượu say, đương nhiên Mộc Lan đang ngủ say ở một căn phòng khác thì không có phần.
Ăn no mới có thể làm việc Lâu Thất nghe nói xong liền nói: “Nhưng Vân Hương Dương tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện."
"Cá Tinh La mai mới được ăn, có điều ta vừa tới nhà bếp phát hiện ra họ chuẩn bị rất nhiều rượu ngon, tối nay chắc chắn sẽ đủ rượu để uống. Dọc đường đi những người đó đều uống như thể bắt được món hời." Nguyệt vệ vừa nói vừa lắc đầu. Có điều rượu của Vân Phong Sơn Trang đúng là rất ngon, ai nấy cũng sợ uống chậm sẽ uống ít hơn người khác, e rằng chỉ có Lâu Thất mới nghĩ tới việc bảo hắn mang rượu về để kiểm tra kỹ lưỡng.
"Mục đích của Vân Hướng Dương không hề đơn giản, cứu người xong chúng ta lập tức đi khỏi đây." Trầm Sát bất ngờ lên tiếng. Nhiều người tới Vân Phong Sơn Trang, lại còn hành động bừa bãi nhưng trang chủ Vân Hướng Dương vẫn không hề lộ diện, điều này là bất thường. Không chỉ Vân Hướng Dương chưa từng lộ diện, tới nhị trang chủ, tam trang chủ cũng đều chưa từng xuất hiện, điều này không phải rất kì lạ sao.
Nghe hắn nói vậy mọi người đều cảm thấy bất an.
"Được, mọi việc không thể chậm trễ, chúng ta mau đi cứu người, sau đó rời khỏi đây liền." Lâu Thất quyết đoán: "Nguyệt vệ đại nhân ở lại đây trông chừng Mộc Lan, một canh giờ sau nếu như ngươi phát hiện ra có gì không ổn liền dẫn cô ta tới gần bến sông đợi chúng ta."
Kế hoạch vốn dĩ không phải như vậy nhưng nghe lời Trầm Sát nói, nàng lập tức thay đổi kế hoạch.
"Bến sông?" Không phải về lại bờ sông sao? Thuyền của họ đều dừng ở đó.
Trầm Sát nói: "Nói tiếp đi."
"Vừa nãy nghe chủ tử nói vậy, ta cảm thấy việc này rất bất ổn, mặc dù ta không hiểu Vân Hướng Dương nhưng người tới đông thế này, cá Tinh La nếu như thực sự ít vậy sao hắn có thể hứa hẹn mọi người đều được thưởng thức cá Tinh La, như vậy phải bắt bao nhiêu cá? Ta không tin hắn ta rộng lượng tới vậy. Trừ khi hắn biết mọi người không thể đợi được tới ngày mai! Như vậy tức là rất có khả năng tối nay hắn sẽ ra tay! Nếu như ra tay mọi người cho rằng hắn còn để lại thuyền bên bờ sông cho mọi người chạy thoát thân sao?"
“Vì thế, những chiếc thuyền đó nói không chừng bây giờ đã bị xử lý rồi." Trầm Sát trầm giọng nói: "Nàng nói bến nước là nơi để thuyền của bọn họ sao?"
Lâu Thất gật đầu nói: "Không sai, lần trước chúng ta đã trộm thuyền ở đó, hơn nữa nơi đó có một trận pháp của ta, khi cần thiết có thể giúp chúng ta tranh thủ thời gian."
"Bến nước ở đâu?" Nguyệt vệ nói.
"Ta sẽ vẽ đường đi cho ngươi." Lâu Thất lục tìm một lát liền xé một mảnh khăn trải giường, dùng bút chì vẽ đường dẫn tới bến nước, "Tới nơi rồi hãy dừng lại, nếu như chúng ta vẫn chưa tới ngươi hãy tìm chỗ nào đó để ẩn trước, đừng đi ra, vì ở đó có rất nhiều giống trùng kì quái, rất nguy hiểm. Viên thuốc này ngươi hãy cầm lấy, vạn nhất bị trùng cắn phải thì lập tức bóp ra rắc lên vết thương, đứng im đó đợi ta."
Lâu Thất liền đưa thuốc cho hắn, nàng không sợ trùng, vì thế không chuẩn bị nhiều thuốc: "Còn về ả kia, ngươi bảo vệ mặt ả ta không bị thương là được, những chỗ khác không cần quan tâm."
"Hiểu rồi."
"Chúng ta đi cứu người."
Lâu Thất nói xong liền dắt tay Trầm Sát, không cần hỏi cũng biết hắn sẽ đi cùng nàng, không thể ở lại, vì thế nàng căn bản không hỏi ý kiến của hắn.
Vân Diệu bố trí họ ở đây chắc chắn có người thầm theo dõi, nhưng ba người họ công phu đều rất lợi hại, theo dõi có tác dụng gì sao?
Trong bóng tối, ba bóng người lặng lẽ lao đi, lướt qua mái nhà, bay nhanh như chim yến.
Chẳng mấy chốc, Kim Lão liền cảm thấy kì lạ liền đuổi theo Lâu Thất, nhíu mày nói: "Không đúng à, Lâu nha đầu, chúng ta đi tìm người, ngươi không dừng lại quan sát ở mỗi khu nhà, như vậy sao mà tìm?"
"Lão cứ theo ta là được." Lâu Thất mím môi mỉm cười, nắm chặt tay Trầm Sát, hai người liền tăng tốc độ, hóa thành hai đạo tàn ảnh lao về phía Thủy Vụ Sơn.
Kim Lão nhướng hàng lông mày hoa râm, vung cánh tay, lập tức vận khí đuổi theo.
Đuổi theo, đuổi theo sẽ biết nha đầu đó đang định làm gì.
Thủy Vụ Phong vẫn như vậy, tới tối sương mù sẽ càng dày đặc, lên tới lưng chừng núi đã không thể nhìn xa. Trên đỉnh núi còn rất tĩnh mịch, Lâu Thất không dừng bước, đi thẳng một mạch lên cao. Trầm Sát đương nhiên cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh nàng, Kim Lão thì ngờ vực tới mức gần như không nhịn được nữa.
Đợi tới khi họ lên tới đỉnh núi, nhìn thấy những đám hoa kì dị kia, Kim Lão thất thanh kêu lên: "Trường Sinh!"
"Đúng, chính là Trường Sinh."
Dọc đường tới đây, rất khát. Lâu Thất bước tới đưa tay hái vài quả Trường Sinh, đưa cho Trầm Sát hai quả: "Ăn không?"
"Không được ăn." Kim Lão kinh hãi kêu lên, vung tay áo muốn hất quả trên tay Lâu Thất đi.
"Sao lại không được ăn, mùi vị rất ngon." Lâu Thất chớp mắt, ném một quả vào miệng.
"A, nha đầu điên này, ngươi điên rồi! Mau nôn ra!" Kim Lão lo lắng mặt biến sắc.
Lâu Thất bật cười ha ha: "Không sao đâu lão bá, ta biết đây là Trường Sinh, ta biết nó có độc, nhưng ta không sợ."
"Ngươi không sợ độc của Trường Sinh?" Kim Lão kinh hãi nhìn nàng, nhưng lúc này ông ta cũng phát hiện ra, đúng rồi, sao họ đứng ở đây lâu vậy mà vẫn không sao? Độc khí của Trường Sinh tới ông ta cũng không chịu nổi! Vốn dĩ ở gần thế này, họ đã phải trúng độc rồi mới đúng!
"Ta đã giải độc cho lão rồi!" Lâu Thất nhìn ra sự ngờ vực của ông ta, nói: "Trong rượu."
Có thể tránh được độc của Trường Sinh, chỉ có máu của nàng.
Còn về Trầm Sát, trong người hắn có kịch độc còn có tuyệt cổ, bách độc trên thế gian này đều vô hiệu với hắn.
Kim Lão bừng tỉnh: "Ngươi đã biết sư điệt của ta bị nhốt ở đây từ lâu? Không đúng, cho dù biết chỗ thì sao ngươi biết được nơi này có mọc nhiều Trường Sinh?" Ông dừng lại, lắc đầu nói: "Không đúng, vẫn không đúng, cho dù ngươi biết ở đây có Trường Sinh thì sao lại có thuốc giải của Trường Sinh, theo lão phu được biết, độc Trường Sinh không thể giải."
Lâu Thất nhún vai nói: "Thiên hạ có độc không giải được, vì trước đây thiên hạ không có ta."
Kim Lão: "..."
Trầm Sát nhìn Lâu Thất càng nhìn càng thấy thích. Thật bá khí, không sai, nói rất đúng, hắn thích.
"Đi thôi, đi cứu Khổng Tu tiền bối, chúng ta tới nơi rồi nói." Thấy Kim Lão lông mày dựng ngược sắp nổi đóa, Lâu Thất vội vàng nói: "Cửa động ở bên kia." Nói xong liền kéo Trầm Sát đi trước.
Lần trước đã tới rồi nên nàng đương nhiên đã rất quen đường, phá trận pháp để đi, lập tức tìm được cửa động.
Kim Lão nhìn trận pháp đó có một lát trầm ngâm.
Ba người chưa vào tới động, giọng của Khổng Tu đã vọng ra: "Là Lâu Thất sao?"
"Khổng tiền bối, là ta."
Lâu Thất vội vàng đáp lời, dẫn đường đi vào.
Đợi Kim Lão nhìn thấy tình hình trong động lập tức dấy lên hàng loạt tâm trạng: kinh hãi, ngạc nhiên, tức giận, bực bội..., đan xen lẫn nhau, sắc mặt ông lúc tái mét lúc sa sầm rồi lại sa sầm tái mét, hai tay nắm chặt, toàn thân run rẩy, mãi một hồi lâu mới lên tiếng được.
"Là kẻ nào, là kẻ nào làm?"
"Sư thúc?" Khổng Tu nhìn thấy Kim Lão liền kinh ngạc gọi.
"A Tu, nói cho ta biết là kẻ nào, kẻ nào đã đối xử với ngươi như vậy! Ta sẽ đi băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh."
Khổng Tu gượng cười lắc đầu: "Sư thúc, đệ tử cũng không biết đối phương là ai."
Vấn đề này lần trước Lâu Thất cũng từng hỏi, đáng tiếc Khổng Tu thực sự không biết, khi đó ông ta ngất đi, khi tỉnh dậy đã thấy ở đây, ông ta thậm chí không biết tại sao người đó lại nhốt mình ở trong tảng thiên thạch này.
Kim Lão mắt đỏ hoe, nóng lòng muốn cứu Khổng Tu ra, nhưng ngay lập tức ông ta phát hiện ra công lực của mình không hề khiến khối đá này nhúc nhích, nếu như cố tình phá hủy có lẽ có thể nhưng tuyệt đối sẽ làm bị thương Khổng Tu.
"Sư thúc, để Lâu Thất." Không Tu không nỡ nhìn Kim Lão bỗng trở nên tuyệt vọng, thấy ông như thể vẫn chưa biết gì, chắc Lâu Thất đã gạt ông.
Mặc dù không biết tại sao Lâu Thất lại đi cùng vị sự thúc hành tung bất định này, nhưng ông tin rằng sư thúc chắc chắn không thể gạt được Lâu Thất.
"Thất nha đầu sao? Là ý gì?" Kim Lão quay đầu nhìn Lâu Thất.
Lâu Thất tươi cười hớn hở lấy Phá Sát ra, nói giọng rất gợi đòn: "Lão bá, lão già rồi thì đứng cố quá!" Còn tưởng rằng ông ta đã tìm hiểu kĩ tình hình bên này rồi mới tới cứu Khổng Tu, hóa ra là chẳng biết gì.
"Ngươi nói ai già?" Kim Lão lông mày dựng ngược, nhưng vẫn lập tức nhường chỗ.
Lâu Thất đang chuẩn bị ra tay thì Trầm Sát nắm lấy tay nàng, đoạt lấy Phá Sát: "Đứng qua một bên."
Hắn không muốn để nàng đi cứu nam nhân khác, mặc dù nàng từng nói tuổi tác của nam nhân này có thể làm phụ thân nàng, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy hắn mới biết, nam nhân này trẻ hơn rất nhiều so với tuổi, nàng không nên tiếp cận quá thì hơn.
Lâu Thất trợn ngược mắt, chỉ muốn nói một câu: Vua ghen tuông, ngươi thôi đi!