Mọi thuyền đi qua đều bất ngờ bị xoáy nước hút, nhanh chóng cuốn vào trung tâm xoáy nước. Có thuyền thậm chí còn lật nhào, người trên thuyền đều rơi xuống sông, chỉ trong chớp mắt đã bị xoáy nước nhấn chìm, không tìm thấy tung tích.
Trên mặt sông là tiếng kêu gào thảm thiết, có chủ thuyền kinh khủng kêu lên: "Thủy quái, gặp phải thủy quái rồi!"
"Mau điều khiển thuyền, a a a, sắp lật rồi."
Kêu gào cũng vô dụng, thuyền lật cứ lật.
Nguyệt kinh ngạc nhìn cảnh tượng đáng sợ diễn ra trước mắt, lại nhìn con thuyền nhỏ của họ vững vàng đi trong xoáy nước, cằm hắn muốn rớt xuống sông. Ông lão đứng ở mũi thuyền, hai chân dạng ra, vững vàng giống như một ngọn núi định hình, thuyền nhỏ vẫn lướt đi theo dòng chảy của xoáy nước, bập bềnh theo làn sóng, giữa tình hình thuyền lật người ngã xuống sông, thuyền họ càng trở nên ly kỳ.
"Ơ, ơ kìa, thuyền sắp lật rồi, nhảy xuống nước, mau nhảy xuống nước." Ông lão quay đầu lại, thấy Lâu Thất đang vẫy tay gọi người trên một chiếc thuyền lớn trước mặt, bộ dạng rõ ràng đang muốn xem kịch.
Nguyệt: "...."
Lâu Thất, ngươi như vậy là muốn người trên thuyền lớn không rơi xuống sông chết đuối thì cũng bị ngươi làm tức hộc máu mà chết sao?
"Tiểu cô nương đứng vững nhé, đợi rơi xuống nước rồi ta cũng không cứu ngươi đâu." Ông lão kêu lên.
Lâu Thất xua tay nói: "Lão cứ lo chèo thuyền là được, nghĩ nhiều vậy làm gì?"
Ông lão cười mắng: "Không biết lòng người tốt."
"Lâu Hất, ngươi quen ông ta sao?" Nguyệt lúc này mới túm được cơ hội hỏi.
Lâu Thất lắc đầu: "Không quen, ai bảo ta quen? Lần đầu gặp mặt." Nhưng là lần đầu gặp người thật, trước đây nàng đã nhìn thấy hình.
Đúng vậy, ông lão này cũng chính là một thành viên trong số xấp hình của lão đạo sĩ thối, có thể thân thiện, Kim Lão.
Kim Lão cũng giống như họ của ông ta, rất thích vàng.
Không thích bạc, chỉ thích vàng, vàng lấp lánh, nói rằng nhìn thấy tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
Kim Lão và Khổng Tu là sư điệt, lão đạo sĩ thối nói, nếu như có người có thể khuyên can được Khổng Tu thì người đó chính là Kim Lão, đáng tiếc Kim Lão hành tung khó đoán, rất khó tìm ra ông ta, ông ta là một lão ngoan đồng, thích ngao du sơn thủy, hơn nữa lại thích chơi đùa, có lúc người gặp ông ta là một đầu bếp, lần sau gặp có lẽ sẽ là một tăng nhân, gặp lại nữa rất có thể ông ta sẽ là thổ phỉ.
Lần này xem ra ông ta đóng giả người lái thuyền.
Khi gặp ông ta ở bên bờ, Lâu Thất đã biết Kim Lão chắc cuối cùng đã nghe được tin tức của Khổng Tu nên mới tới đây, chắc muốn cứu Khổng Tu ra. Nhưng cho dù muốn đi cứu người, ông ta cũng phải chơi đùa, nhân tiện kiếm chút kim diệp.
"Cẩn thận dấy, tiểu tử kia, ngươi giữ vững đuôi thuyền." Kim Lão sai bảo Trầm Sát không hề khách sáo. Trầm Sát không nhìn ông ta, hơi nhích chân, người đã vụt xuất hiện ở đuôi thuyền, dùng Thiên Cân Trụy khiến đuôi thuyền không bị sóng nước xô đẩy.
Mái chèo trong tay Kim Lão chọc bên trái lại chọc bên phải xoáy nước sau đó bất ngờ thét lời: "Lên!"
Chiếc thuyền bay lên, rời khỏi xoáy nước, phóng đi như một phi thuyền trên không trung, sau đó rầm một tiếng hạ xuống mặt nước.
"Giữ vững."
"Nhiều lời." Trầm Sát đứng vững, chân nhấn xuống một chút, chiếc thuyền nhỏ chỉ chòng chành đôi chút sau đó được nội lực thâm hậu của hai người giữ chắc, vững vàng nổi trên mặt sông.
Nguyệt và Lâu Thất đứng ở giữa, chân cũng đứng vững trên lòng thuyền. Kim Lão xoa mặt, nói: "Ôi, lão phu sợ chết mất, đây chính là thủy quái sao?"
Tới Trầm Sát cũng muốn trợn ngược mắt, con mắt nào nhìn thấy lão sợ hãi?
"Mấy người các ngươi khá lắm." Kim Lão nhìn khắp một lượt bọn họ sau đó lại nhìn Lâu Thất: "Vẫn là ngươi thuận mắt nhất, tên là gì vậy?"
"Lâu Thất?"
"Lâu?"
Lâu Thất nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt ông lão, trong lòng giật mình, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì, nói: "Đúng thế, Lâu."
"Theo lý mà nói thì không phải... Lâu gia ở đây..." Kim Lão lập tức ngậm miệng, lắc đầu: "Không có gì, không có gì."
Lâu Thất biết Kim Lão chắc chắn biết điều gì đó, Lâu gia? Trên thế giới này có một Lâu gia địa vị khá đặc biệt sao? Có điều nàng thực sự rất ít nghe thấy có họ Lâu ở đây, không, không phải rất ít mà là từ sau khi tới đây nàng chưa từng thấy ai họ Lâu.
Kim Lão không nói, lần sau nàng hỏi là được.
"Mấy người các ngươi cũng tới đây vì Băng Sơn Huyết Liên sao?"
Lâu Thất gật đầu: "Chúng ta đi xem thôi không được sao?" Nàng tạm thời không muốn nhắc tới việc của Khổng Tu.
"Một bông huyết liên giả có gì đáng để xem chứ? Chi bằng ngươi để hai kẻ kia đi xem, còn ngươi đi cùng ta đi tìm đồ ăn ngon để ăn, có được không?"
Kim Lão nháy mắt ra hiệu với Lâu Thất, giống như kẻ tham ăn đang dụ dỗ kẻ tham ăn.
Lâu Thất thực sự hơi động lòng nhưng tay đã bị Trầm Sát nhéo mạnh một cái, nàng ta thực sự định bỏ mặc hắn đi theo lão già thối kia sao? To gan thật!
"Không được, đây là chủ tử của ta, ta chỉ là thị nữ, phải đi theo chủ tử mới được." Lâu Thất lập tức ai oán lên tiếng.
Kim Lão xùy một tiếng.
"Lão bá, tại sao lão biết bông huyết liên đó là giả?" Lâu Thất an ủi gã hay ghen nọ xong lại nghe ngóng quân tình của Kim Lão. Bông huyết liên đó, sau khi nàng lấy được cũng chưa mở ra xem, khi đó còn tưởng là tuyết liên, không hề tỏ ra hiếu kì. Vì thế nàng thực sự không biết huyết liên trong hộp có hình dạng gì.
"Đó là vì lão phu đã nhìn thấy huyết liên thật sự." Kim Lão bất ngờ lên tiếng.
"Cái gì? Lão bá đã nhìn thấy huyết liên? Nhưng có lẽ bông của Vân Hương Dương là một bông khác."
"Xùy, tiểu cô nương, ngươi tưởng rằng Băng Sơn Huyết Liên nhiều như kẻ ngốc nơi nào cũng gặp được sao?"
Kiểu so sánh gì vậy? Kim lão ngoan đồng hình như đúng là giống hệ với mô tả của lão đạo sĩ thối, ham chơi, nhưng không phải người thường có thể chơi được với ông ta.
Lâu Thất ngạc nhiên nhìn về phía Nguyệt, Nguyệt gật đầu với nàng: "Băng Sơn Huyết Liên, thiên cơ ngẫu nhiên có thể mọc được một cây, ngàn năm chỉ nở một bông."
Xỉu, ngàn năm chỉ ra một bông. Nói như vậy đúng là chỉ có một bông.
Nếu như Kim Lão từng nhìn thấy huyết liên, vậy thì bông của Vân Hướng Dương lấy từ đâu ra? Huyết liên giả nếu như dùng sẽ làm sao?
Có điều thứ đó là giả thì cũng không liên quan gì tới nàng, nếu Vân Phong...
Không đúng!
Lâu Thất đột nhiên dựng tóc gáy.
Vân Phong có biết huyết liên là giả hay không? Nếu như không biết vậy đợi khi hắn biết huyết liên trong tay là giả, có khi nào sẽ tưởng nàng đánh tráo không?
Vì món đồ đó đã nằm trong tay nàng thời gian khá dài, nếu muốn đánh tráo thì hoàn toàn có khả năng. Hơn nữa, ngoài bông huyết liên đó ra, hình như nàng cũng không có lí do nào khác để trà trộn vào Vân Phong Sơn Trang, nếu đã cướp được rồi sao lại có thể trả lại món đồ quý gì như vậy chỉ vì hai bữa cơm ngon mà hắn nấu?
Có phải là ngốc không?
Lâu Thất thực sự thấy rằng rất ngốc.
Nếu như Vân Phong cầm huyết liên đi cứu người, kết quả xảy ra vấn đề có khi nào sẽ đổ việc này lên đầu nàng không?
Lâu Thất liền cảm thấy rầu rĩ, mặc dù nàng không cần quan tâm tới việc sống chết của người khác, nhưng nhỡ vì việc này mà vô tình có thêm kẻ thù, vậy thì nàng cũng thật oang uổng.
Sắc mặt nàng sa sầm, Nguyệt vệ ngẫm nghĩ một lát cũng hiểu được những vấn đề móc nối trong đó, lập tức bật cười: "Lâu Thất, xem ra ngươi thực sự đã làm một việc ngốc nghếch rồi."
"Biến!" Lâu Thất trợn ngược mắt.
"Huyết liên giả cũng không có độc, chỉ là nhìn đẹp nhưng vô dụng, đó là hoa mọc bên cạnh Băng Sơn Huyết Liên thật sự, giống hệt nhau, có điều là do những thứ huyết liên không dùng tới nuôi dưỡng, nếu như ăn nhiều sẽ đi ngoài, không chết được." Kim Lão xua tay thản nhiên nói.
Ý là tạp chất, toàn là tạp chất, nếu đau bụng cũng không sao, không sao.
"Lão bá, ý của lão là bông huyết liên đó bây giờ đang ở trong tay lão?" Lâu Thất ghé sát lại nói nhỏ: "Vậy lão còn chạy tới đây làm gì, lão không sợ người ta biết được, mọi người bao vây tấn công lão sao?"
"Ai nói cho ngươi là món đồ đó ở trong tay ta? Khi ta nhìn thấy nó còn chưa nở hết, ta lại lười đợi ở đó nên đã bỏ đi."
Thứ đồ tốt như vậy mà lão lười đợi, lười! đợi!!!
Nếu như ngước khác nghe được chắc chắn sẽ hộc máu! Luận về chọc tức người khác, lão ngoan đồng này lợi hại hơn nàng!
Lâu Thất bóp trán: "Vậy lão đã đi rồi, sao lại khẳng định không phải Vân Hướng Dương đi tới đó gặp lúc hoa nở, nhân tiện hái về."
"Nơi đó, Vân Hướng Dương không đi được." Kim Lão lắc đầu, "Không, nên nói là không mấy ai đi được."
"Là nơi nào mà thần bí vậy?"
"Ngươi đồng ý giúp ta một việc, lão phu hứa xong việc sẽ dẫn các ngươi đi tìm Băng Sơn Huyết Liên, thế nào?" Kim Lão thần bí thì thầm.
"Lão hãy nói xem đó là việc gì trước."
"Giúp ta cứu một người."
Lâu Thất động lòng, thản nhiên nói: "Cứu người?"
"Không sai, ta không tới đây để vui chơi, ta tới để cứu sư triệt của ta, chỉ là không biết bị nhốt ở nơi nào, ngươi, gọi cả hai tiểu tử kia nữa cùng giúp ta đi tìm."
Lâu Thất trong lòng phì cười. Ha ha ha, là đi tìm Khổng Tu sao? Mối làm ăn này đơn giản, đơn giản!
Nhưng vẻ mặt nàng vẫn tỏ ra khó xử: "Nghe nói Vân Phong Sơn Trang nơi nơi là núi cao, núi lớn núi bé chiếm gần một hòn đảo, tìm một người đâu phải chuyện dễ? Hơn nữa lần này lại có nhiều người tới đây như vậy sẽ càng khó tìm, vạn nhất người ta cho rằng ta muốn lén ăn trộm huyết liên, như vậy ta sẽ trở thành người bị người người lên án? Rất nguy hiểm đấy."
Nguyệt thầm trợn mắt, rõ ràng ngươi biết người đó bị nhốt ở đâu! Rõ ràng mục đích lần này họ tới đây cũng là cứu người đó! Bây giờ lại còn nhân tiện lừa lấy Băng Sơn Huyết Liên?
Kim Lão sững người: "Nguy hiểm vậy sao? Ngươi có thể âm thầm tìm kiếm, ta đâu bắt ngươi khiến cả thiên hạ đều biết?"
"Nhưng đông người tới đây như vậy, chắc chắn sẽ có cao thủ, khó tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn, sẽ có nguy hiểm."
"Vậy ngươi muốn sao?"
"Ta đã mạo hiểm như vậy rồi, đợi sau khi cứu được sư điệt của lão ra, lão phải hứa với ta bất luận xảy ra việc gì, bất luận thế nào đi nữa lão cũng phải dẫn ta đi tìm Băng Sơn Huyết Liên, hơn nữa không được cướp của ta, còn nữa phải đồng ý với ta một việc."
"Việc gì?" Kim Lão nghe thấy không vấn đề gì, ông ta vốn không định cướp huyết liên.
"Việc này hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra, coi như lão nợ ta, sau này khi nào ta nghĩ ra sẽ tìm lão."
Bình luận facebook