-
Chương 120
Mà cái loại quả này thịt ngập ngụa, cảm giác ăn vào giống như quả anh đào vậy. Bụng nàng còn đang đói sao mà có thể ngừng lại được chứ, nàng hái luôn cả chùm to chén sạch trong một nốt nhạc.
Cái thứ này quả thật là giống hoa quả, nó cũng có thể lấp đầy cái dạ dày, đã vậy còn giải khát. Lâu Thất nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, khi nàng đang chuẩn bị đi tìm cái hang bí mật kia thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hát khẽ văng vẳng lúc ẩn lúc hiện bên tai. Bởi nó thực sự quá khẽ quá xa quá mơ hồ nên nàng chỉ có thể nghe ra được một câu trong đó, “hà nhân thức anh hùng... vi lưu huyết nhiễm mặc hương khốc loạn chủng...”
Ngay lập tức nàng nằm bò trên đất, ghé sát tai nghe xuống lòng đất, cố gắng nghe tỉ mỉ từng chữ một. Nhưng bài hát đó lại chẳng cất lên nữa, đúng vào lúc nàng đang định ngồi dậy thì bỗng nghe thấy một âm thành vô cùng rõ ràng truyền từ một nơi xa xăm vọng tới tai nàng.
“Kẻ nào tới đây?”
Lâu Thất lập tức cảm thấy bất ngờ, lẽ nào lời này là đang nói với nàng sao?
Nàng tức khắc bật dậy, tiếng nói đó lại mênh mang than lên: “Bao nhiêu năm nay chẳng có một bóng người nào đặt chân tới đây, là một tiểu cô nương sao?” Âm thanh đó lại bắt đầu cất lên tựa như đang trò chuyện bên tai nàng, nàng nghe rõ mồn một. Nàng cũng có thể nghe ra được rằng giọng nói này kèm theo cả tiếng vọng khe khẽ, có lẽ nó được phát ra từ một cái động rộng rãi nào đó cách nàng một khoảng cách khá xa.
“Người có phải là Khổng Tu tiền bối không?” Lâu Thất lên tiếng hỏi.
“Ta chính là Khổng Tu.” Nam nhân đó dường như cảm thấy hơi ngỡ ngàng, người đó ngập ngừng lại một lúc rồi nói: “Sao tiểu cô nương ngươi lại biết được tên của ta?”
“Vị trí cụ thể của tiền bối hiện nay đang ở đâu? Ta có thể tới đó không?”
“Ừm, tiểu cô nương chỉ cần đi một vòng theo bát quái là có thể nhìn thấy lối vào.”
Lâu Thất bỗng chốc sững lại, nàng hoàn toàn không nhìn ra nơi này lại có cả một trận pháp! Xem ra người bố trận vô cùng lợi hại, thậm chí còn có thể nói rằng trình độ về phương diện trận pháp của người đó còn cao hơn cả lão đạo sĩ thối kia một bậc. Nhưng sau khi nàng được Khổng Tu chỉ điểm thì mọi chuyện trở nên vô cùng dễ dàng, nàng đi một vòng xong cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, một cửa động được xây bằng đá xuất hiện trước mắt.
Mà ngay tại cổng động này mọc lên một loại hoa chính là có loại quả mà lúc trước nàng đã ăn, một khóm hoa rất to, nó tựa như một tấm thảm màu hồng vậy. Lâu Thất chẳng hề do dự mà bước thẳng vào bên trong.
Sơn động gập ghềnh trùng trùng, lúc tiến lúc lùi, động sâu khó mà lường nổi. Lâu Thất càng đi vào trong lại càng cảm thấy bất ngờ, khoảng cách xa xôi nhường này mà Khổng Tu vẫn có thể xác định chuẩn xác được vị trí của nàng và truyền giọng tới tai nàng, điều thấy thấy rõ được rằng nội lực của vị tiền bối này vô cùng thâm hậu, dẫu rằng nàng lúc trước đã uống vào Thạch Tuỷ nghìn năm cũng khó mà so sánh được với ông ta.
Nhưng mà với võ công thượng thừa như vậy tại sao ông ta lại cam chịu bị giam giữ ở đây mà không ra ngoài? Trận pháp của cổng động ông ta cũng nắm rõ, muốn thoát ra ngoài e là cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Nàng lại đi thêm một trận nữa, ánh sáng của mặt trăng không chiếu được tới tận đây nhưng bích động vẫn có vài vật phát ra ánh sáng dịu nhẹ, đưa tay ra sờ vào cũng bị đinh một chút bột màu bạc, không rõ đó là vật chất gì nhưng nhờ vào thứ này mà động không tối tăm đến nỗi đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay, ít nhất thì nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ.
Trong động có chút hơi khí ẩm ướt bởi dù gì thì độ ẩm bên ngoài cũng cao như vậy cơ mà, huống hồ là nơi này. Lâu Thất đi tới hai ngã rẽ, nàng vừa dừng chân lại thì giọng nói của Khổng Tu kịp thời vang lên: “Tiểu cô nương hãy đi về bên trái.”
Lâu Thất nghe theo lời của người bèn đi về bên trái, nàng đi được một đoạn không xa bèn tới điểm cuối cùng của sơn động này. Nàng vốn dĩ tưởng rằng đôi tay của Khổng Tu tiền bối bị khoá bởi sợi dây xích bằng sắt hoặc chân ông không thể di chuyển ra được khỏi động mà thôi, nhưng nàng nghĩ tới nội lực thâm hậu của ông lại cảm thấy việc mở khoá xích chẳng có gì là khó, thế mà khi nàng tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt ngay lập tức sững người lại.
Ở phía trên bên trái có một lỗ hổng nhỏ, nơi này có một chút ánh trăng chiếu vào, chỗ này còn sáng sủa hơn một chút so với những nơi mà nàng đi qua.
Thế nhưng ngay tại phương hướng đối diện với nàng, ngay chính giữa một viên thạch bích khổng lồ dường như đang chôn một nam nhân ở đó vậy, nói chính xác hơn thì cả thân thể của nam nhân đó đều đang ở trong thạch bích, chỉ có ba lỗ hổng để lộ ra đầu và hai cánh tay của người đó! Trên đỉnh đầu của nam nhân này là một chùm dây mây rủ xuống, trên đó kết thành rất nhiều những trái quả màu đỏ, tay của người đó chỉ vừa đủ để hái những trái quả đó bỏ vào mồm, nhưng muốn di chuyển nhiều hơn nữa ví như ngồi xuống hay nằm xuống là điều hoàn toàn không thể, cả cơ thể dường như bị cố định lại ở đó.
Viên thạch bích đó trông có vẻ khá là dày, tay của nam nhân này có thể duỗi ra cùng lắm cũng chỉ là phần khuỷu tay. Tại sao nam nhân này nhìn vào lại hoàn toàn không thể đoán nổi tuổi tác của người chứ? Da dẻ trắng trẻo nhưng lại có một vài sợi tóc rối che mất nửa khuôn mặt của người, tướng mạo cũng không nhìn được rõ. Đôi cánh tay lộ ra ngoài gầy guộc, dường như chỉ là da bọc xương, chỉ có thể nhìn ra ngón tay rất dài.
Lão đạo sĩ thối đó trước giờ chưa từng nhắc tới việc Khổng Tu bị nhốt ở trong cái động này bằng cách thức như vậy! Có lẽ là đến ngay cả lão đạo sĩ thối cũng không biết rõ được tình trạng thực tế, lão chỉ từng nói với nàng là Khổng Tu là một người vô cùng giữ chữ tín, năm đó lão giúp Khổng Tu một việc, vốn ngỡ rằng hai người có thể trở thành bằng hữu nhưng Khổng Tu lại nói rằng phải trở về sư môn, từ đó họ chẳng gặp lại nhau lần nào nữa. Sau này nàng nghe nói Khổng Tu sau khi quay về, người của Vân Phong sơn trang cho rằng ông đã phản bội lại sơn trang nên đã bắt nhốt ông lại.
Lão đạo sĩ thối nói rằng lão ta cũng từng nhờ người tới hỏi thăm về tình hình của Khổng Tu, Khổng Tu đưa một bức thư hồi âm cho người đó, trong thư viết rằng bản thân mình đang bị nhốt tại đỉnh núi của Thuỷ Vụ Phong nhưng ông thấy là nơi này hoàn cảnh không tồi, ông lại lấy lý do đang luyện công tới thời khắc quan trọng nên không thể lơ là, vì vậy mà tạm thời sẽ không rời khỏi đây.
Cách nói như này mà lão đạo sĩ thối kia lại tin được.
Khổng Tu hoá ra lại bị giam giữ tại nơi đây bởi cách thức tàn nhẫn nhường này! Nếu nói ông bị nhốt tận mấy năm ở đây, vậy thì mấy cái nhu cầu sinh lý cá nhân tạm không nói, chắc chắn đã loạn rồi, còn cả các loại cơ năng khác của cơ thể liệu còn ổn không? Bị khảm như vậy trong cái thạch bích này, không thể động đậy không thể đi lại không thể ngủ, cơ bản là không thể có bất kỳ động tác nào khác, nếu là người bình thường thì đã phát điên từ lâu rồi. Ông cũng đâu phải là Tôn Ngộ Không bị đè dưới Hoa Quả Sơn. Thêm vào đó, chỉ dựa vào mấy trái quả dại trên mọc trên đầu kia liệu có thể chống đỡ được bao lâu? Đây là một sự tuyệt vọng tới mức nào cơ chứ.
Thế nhưng ngữ khí ông nói ban nãy lại bình thản như vậy, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, vốn dĩ không thể nghe ra được có bất kỳ điều gì không thoả đáng.
“Tiểu cô nương ngươi tên gì vậy?” Khổng Tu ngẩng đầu lên nhìn nàng, ông lại còn nở một nụ cười.
“Ta tên Lâu Thất.”
“Ngươi không phải họ Vân sao? Ngươi không phải là người chả Vân Phong sơn trang sao?” Khổng Tu có chút bất ngờ.
Lâu Thất lắc lắc đầu, nàng tiến lại gần hơn một chút, lúc này nàng mới quan sát rõ được tướng mạo của ông. Điều khiến nàng hoàn toàn bị bất ngờ chính là, Khổng Tu lại là một nam tử có dung mạo tuấn tú mỹ miều, nhìn như vậy xem ra mới không quá ba mươi sáu ba mươi bảy, đôi mắt đó trong bắt tựa hồ băng của núi tuyết, đôi mắt đó còn đẹp hơn nhiều tiểu cô nương khác.
Rõ ràng lão đạo sĩ thối từng nói rằng Khổng Tu là một trong những bằng hữu hiếm hoi của lão ta, tuổi tác họ tương đương nhau.... Lão đạo sĩ thối đã năm mươi mấy rồi, vị này liệu có phải đã bị thời gian quên lãng rồi không vậy?
“Ta không phải là người của Vân Phong sơn trang.”
“Vậy tại sao cô nương lại tới đây? Đỉnh núi Thuỷ Vụ Phong đã phải tới mười năm nay không có ai ghé qua rồi.” Ông quan sát nàng một lượt: “Đỉnh núi này nở đầy một loại hoa, hương hoa có độc, sau khi độc khí và sương nước của đỉnh núi kết hợp lại với nhau thì độc tính sẽ mạnh lên gấp hàng trăm lần, độc này không có thuốc giải.”
Hoá ra là có độc. Lâu Thất không cảm thấy bất ngờ trước vệc này, nơi đây giam giữ Khổng Tu, nếu như không phải có lý do thì người của Vân Phong sơn trang ít nhất cũng phải thi thoảng ghé qua liếc một cái chứ, nhưng Khổng Tu lại nói là mười năm nay chẳng có một ai lên đây.
“Cái người nói là loại hoa có màu hồng, dưới cánh hoa mọc ra quả trái có màu đỏ phải không?”
“Đúng vậy, tên của nó là Trường Sinh.” Đáy mắt Khổng Tu bỗng loé lên một tia đau thương, nhưng ngay lập tức lại biến mất. Trường Sinh, một lớp ý nghĩa khác là tiêu vong, vậy đó chính là chết chóc.
“Cái đó chính là Trường Sinh?” Lâu Thất lại cảm thấy bất ngờ trước điều này. Trường Sinh, loại hoa này lão đạo sĩ thối đã từng có lần ngủ mơ mộng du nói tới loài hoa này nhưng sau khi tỉnh dậy thì lão ta lại im bặt nhất quyết không nhắc tới. Nàng từng tưởng rằng Trường Sinh là tên của một người nào đó, không ngờ rằng lại là một loài hoa. Chỉ là một loài hoa thôi mà, có gì mà không thể nhắc tới cơ chứ?
“Đúng vậy, đó chính là Trường... Khổng Tu có chuý ngập ngừng: “Tại sao cô nương lại biết tới Trường Sinh?”
Lâu Thất trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói: “Hiên Viên Khước.”
Khuôn mặt bình thản của Khổng Tu cuối cùng cũng vỡ ra, ông kinh ngạc nhìn nàng, vô cùng kích động, suýt chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi mình: “Ngươi, ngươi quen biết Hiên Viên?”
“Quen biết.”
“Hắn ta là gì của ngươi!”
“Nghĩa phụ, sư phụ.”
“Sao có thể có chuyện đó được?” Khổng Tu ngạc nhiên nói: “Con người của Hiên Viên sao lại nhận nghĩa nữ làm đồ đệ cơ chứ?”
“Lão ta cũng từng nói rằng nếu có lựa chọn thì chắc chắn sẽ không thu nhận ta.” Lâu Thất bây giờ nghĩ lại biểu cảm cay cú của lão đạo sĩ thối lúc nói câu này mà vẫn thấy buồn cười. Lão từng nói nàng sinh ra là khắc tinh của lão, trên đời này chỉ có mỗi nàng là lão không có cách nào đối phó được.
“Hiên Viên đang ở đâu?”
“Lão ta...” Lâu Thất có chút bí từ, ở đâu nhỉ? Cái này nên nói thế nào bây giờ? “Ở một nơi rất xa rất xa, dù sao thì tạm thời không tới đây được.”
“Lâu Thất, cô nương tên Lâu Thất phải không?” Khó khăn lắm Khổng Tu mới bình tĩnh trở lại được, nhưng ánh mắt chả ông lúc này nhìn Lâu Thất đã trở nên trìu mến hơn khi nãy rất nhiều: “Trang chủ của Vân Phong sơn trang bây giờ vẫn là Vân Hướng Dương sao?”
Lâu Thất lắc lắc đầu nói: “Nói thật lòng thì ta cũng không biết nữa.”
Nàng nói với ông ta về việc nàng tới đây như thế nào, và cả tên của những người mà nàng gặp nữa, nhưng Khổng Tu căn bản chẳng biết Vân Diệu cái khỉ gió gì, kể cả việc nhị sư thúc có một ổ côn trùng thì ông cũng không biết nốt.
“Khổng tiền bối người bị nhốt tại đây bao lâu rồi?”
“Mười ba năm, mười ba năm tròn trĩnh.” Khổng Tu đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, hai hàng lệ từ khoé mắt ông chảy ra, rơi xuống.
Mười ba năm! Không ngờ thời gian còn lâu hơn cả nàng dự liệu.
Bị giam giữ như vậy suốt mười ba năm ròng, rốt cuộc ông ta làm thế nào mà chịu được?
“Ngày nào ta cũng hát, ta tự trò chuyện với chính bản thân mình, ta không muốn mất đi khả năng nghe và nói.” Mỗi ngày ta đều tu luyện, chỉ nghĩ tới việc sẽ có một ngày có thể phá vỡ được xiềng xích của thiên thạch này để được nhìn lại ánh mặt trời.” Khổng Tu mắt đỏ au nói với nàng.
Đó là lý do vì sao nội công của ông lại thâm hậu tới nhường này. Mười ba năm nay không làm bất cứ một việc gì, chỉ chuyên tâm tu luyện, nếu không tiến bộ thì mới lạ chuyện lạ đấy.
“Khổng tiền bối...”
“Ngươi là nghĩa nữ và cũng là đồ nhỉ của Hiên Viên, vậy thì ngươi cứ gọi ta một tiếng thúc thúc hoặc sư thúc đi.”
“Thúc thúc.” Lâu Thất sửa cách gọi vô cùng trơn tru: “Sức khoe của thúc vẫn ổn chứ?”
“Ừm, công phu mà ta luyện khác với người thường, sức khoẻ của ta vẫn ổn.” Nói về điều này Khổng Tu có chút kiêu ngạo. Ông vẫn không phải là phế nhân, không phải.
Lâu Thất vô cùng nhạc nhiên, bị giam cầm như vậy suốt mười ba năm mà sức khoẻ lại vẫn tốt? Các cơ năng đều vẫn khoẻ? Quả thật là hiếm có! “Thúc nói đây là xiềng xích của thiên thạch, dựa vào nội lực của thúc mà cũng không thể mở ra sao?”
Khổng Tu lắc lắc đầu nói: “Thiên thạch là thần thạch từ trên trời rơi xuống, đâu dễ dàng phá vỡ như vậy được. Ta nỗ lực bao nhiêu năm nay cũng chỉ khiến nó nứt ra được vài đường ở bên trong.”
Thần thạch? Trên trời thì liệu rơi xuống được thần thạch gì chứ? Đó chắc hẳn là thiên thạch, liệu có khi nào có bức xạ không?
Nàng khẽ lắc đầu, ở chốn này nghĩ mấy cái đó làm gì.