-
Chương 114
Đúng trong lúc này, Trầm Sát đột nhiên đứng lại, Nguyệt giật mình: "Chủ tử?"
"Nhỡ Lâu Thất vẫn ở trong động thì sao?"
Trầm Sát chỉ nói một nửa câu nhưng Nguyệt và các thị vệ đều hiểu ý của hắn, vì thế mọi người đều dừng lại, trong đám đông đang lao xuống núi không dám chậm trễ phút giây nào, họ vô cùng nổi bật.
"Đế Quân muốn làm gì?" Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung cách họ không xa, nhìn thấy như vậy vội vàng hỏi.
Trầm Sát không trả lời, chỉ nói với Nguyệt: "Dẫn người xuống núi, xuống núi dựng trai đợi ta." Vừa dứt lời, hắn đã chạy ngược trở lại đỉnh núi.
"Chủ tử!"
"Đế Quân!"
Tốc độ của Trầm Sát cực kỳ nhanh, cho dù bọn họ muốn chạy theo cũng không đuổi kịp, bao gồm cả Đông Thời Ngọc và Tây Trường Ly. Hai người thấy Trầm Sát biến thành một chút bóng đen chỉ trong giây lát, trong lòng vô cùng sợ hãi, khinh công của Trầm Sát đã lợi hại tới mức độ như vậy rồi sao? Nếu như hắn tiến bộ thần tốc như vậy, cho hắn thêm một hai năm nữa há chẳng phải sẽ bỏ xa họ ở sau lưng sao?
Trầm Sát là người đàn ông có dã tâm, nếu cứ để hắn tiếp tục hùng mạnh thêm, Đông Thanh, Bắc Thương, Nam Cương, Tây Cương nói không chừng sẽ trở thành miếng thịt béo mà hắn muốn cắn.
Đông Thời Ngọc và Tây Trường Ly đưa mắt nhìn nhau trong hỗn loạn, có thể nhìn thấy ánh sáng đầy ẩn ý trong ánh mắt nhau.
Ánh mắt Bắc Phù Dung còn phức tạp hơn ánh mắt của họ.
Nguyệt nghiến răng, vung tay nói: "Đi, xuống núi, cẩn thận dẫn theo người bị thương."
"Vâng!"
Trần Thập và mọi người đều tinh tường cánh giác, hai người một dìu đồng đội bị thương, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống núi. Không chỉ bỏ chạy né tránh ong độc như những người khác, họ còn phải đề phòng cả những người khác.
Đế Quân vừa nãy bất ngờ thể hiện khinh công nhanh tới kinh người, chắc chắn đã thu hút sự chú ý của đám người Đông Thời Ngọc, vì đừng nói tới bọn họ, tới những người ở bên cạnh Trầm Sát cũng hoàn toàn không ngờ rằng khinh công của hắn lại tăng nhanh tới vậy! Cũng may vừa mọi mọi người chỉ lo bỏ chạy thoát thân, nguy hiểm xung quanh rình rập, lại có ong độc điên cuồng đuổi theo, không ai có thể bình tĩnh, nếu không sẽ khó tránh khỏi có người liên tưởng tới Thạch Tủy Ngàn Năm.
Nếu như ở Băng Nguyên này họ biết được Đế Quân lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm, họ muốn trở về Phá Vực sẽ trở nên rất khó khăn, dọc được sẽ phải trải qua thập tử nhất sinh. Những người này sẽ không dễ dàng để Đế Quân mang theo Thạch Tủy Ngàn Năm trở về, cho dù biết hắn đã dùng cũng sẽ sợ sau này hắn trở thành mối uy hiếp đối với họ, vì thế sẽ chỉ muốn ngay lập tức giết được hắn ở đây.
Vì thế mọi người bây giờ phải đi thật nhanh, đuổi kịp Đế Quân là điều không thể, đuổi không kịp lại còn có người bị thương cản trở hắn. Nhưng cho dù họ không thể theo kịp Đế Quân thì cũng phải chú ý hơn, họ còn phải theo Đế Quân chinh chiến Phá Vực. tranh thủ sớm ngày nhất thống Phá Vực, chờ đợi Đế Quân xưng hoàng!
Nguyệt dẫn theo tòi bộ thị vệ bỏ chạy, Trầm Sát chạy lên núi không hề sợ ong độc, vừa né tránh đá núi không ngừng rơi xuống, vừa lao về phía hang động kia.
"Lâu Thất!"
Hắn dùng nội lực truyền âm thanh có thể truyền đi rất xa.
Nhưng hắn tìm mãi, ong độc bị hắn đánh chết không biết bao nhiêu, đá núi lăn xuống cũng không biết đã bị hắn đánh bay đi bao nhiêu, y phục màu đen trên người hắn đã bám đầy bụi đất, trên tóc, trên mặt cũng vậy, mặc dù nhếch nhác nhưng sát khí lạnh lùng trên người hắn vẫn khiến người khác phải khiếp sợ.
Một chưởng tiếp tục đánh bay một tảng đá lớn rơi xuống đầu, tảng đá vỡ thành mấy mảnh vui bay đi, trong đó có một mạnh đập xuống, bên đó kêu lên tiếng kêu thảm thiết.
Trầm Sát sắc mặt sa sầm, thân hình lập tức hóa thành một tia sét lao về phía bên đó, chỉ thấy tảng đá kia đang đè một người, bên cạnh rơi vãi mấy chiếc ám khí, nhìn là biết đang định đánh lén hắn, kết quả bị tảng đá hắn đập vỡ đè trúng ngực. Lúc này gã ta đang thổ huyết, chắc chắn không thể cứu sống được.
"Các ngươi có phải đã bắt một cô gái?"
Người đó tưởng rằng như vậy đợi chết là xong, không ngờ ngón tay Trầm Sát nhanh chóng điểm xuống, hắn chỉ thấy mọi đau đớn tăng lên gấp trăm lần, trong cơn đau còn có cảm giác tê và ngứa, khiến hắn sống không bằng chết!
Gã ta là người không chịu được khổ hình, liền kêu lên: "Đế Tiên, Đế Tiên dẫn cô ta đi rồi! Sẽ ra khỏi Băng Nguyên tới Bắc Thương!"
Hai từ Đế Tiên được nói ra, sắc mặt Trầm Sát sa sầm, đồng thời bùng phát một cơn thịnh nộ như thể ngưng tụ thành thực chất muốn hủy diệt nơi này, hắn đưa tay nắm lấy cổ của gã kia, rắc một tiếng bẻ gãy cổ của gã ta.
Hắn đứng dậy, muốn đuổi theo nhưng nhìn ra xung quanh, núi đang sụp đổ, ong độc bay vù vù khắp nơi, khắp trời là vụn băng tuyết tung bay trắng xóa, không biết Lâu Thất bị đi về hướng nào. Mặc dù biết là tới Bắc Thương, nhưng không biết đi về hướng nào xung quanh núi băng này.
Và vấn đề là có người cướp người ngay trước mắt hắn, vậy thì cần công phu lợi hại thế nào và kế hoạch bỏ trốn chu đáo ra sao!
Bắc Thương, Bắc Thương!
"Thái tử điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Cận vệ bên cạnh Đông Thời Ngọc khẽ hỏi.
Họ đã an toàn xuống nùi, cách xa hàng trăm dặm.
Đông Thời Ngọc quay đầu nhìn về phía ngọn núi cuối cùng cũng đã yên tĩnh, như thể vẫn nhìn thấy máu đỏ nhuộm khắp mặt đất.
Lần này, họ tổn thất rất nhiều thị vệ, những người tới tranh đoạt Thạch Tủy Ngàn Năm cũng tử thương vô số. Nhưng họ không nhận được gì.
"Người của Phá Vực ở hướng nào?" Đông Thời Ngọc hỏi.
Thị vệ đó quay đầu hỏi thị vệ phụ trách báo tin, người đó khẽ cúi đầu xuống: "Điện hạ, người của chúng ta đã mất dấu mục tiêu."
Đông Thời Ngọc liếc nhìn hắn, một lúc sau mới "ừ" một tiếng không rõ có ý gì.
Hắn nhìn thấy phía trước không xa, Đông Thời Văn đang đứng đối mặt với Bắc Phù Dung không biết đang nói gì, ánh mắt sa sầm, sau đó lập tức như mây đen tan đi, khôi phục lại khí chất dịu dàng, ôn hòa như thường lệ.
"Vị hoàng đệ này của bổn điện hạ thật tiếc quá, không thể tiếp tục ẩn giấu."
"Công phu của nhị điện hạ không ngờ lại cao tới vậy, thái tử điện hạ, có cần..."
Đông Thời Ngọc lắc đầu nói: "Hãy để cho hắn chơi với mấy vị hoàng đệ còn lại trước rồi tính." Nếu như không có lần này, hắn cũng không biết được hoàng đệ này của mình luôn giấu tài, và thứ hắn giấu là công phu, trước đây thể hiện ra là công phu bình thường, lần này chạy tháo mạng hắn không dám giấu, biểu hiện ra là công lực của một cao thủ.
Đáng tiếc, vẫn kém hơn hắn một chút.
Có lẽ chính vì điểm này nên hắn mới tích cực tới Băng Nguyên tìm Thạch Tủy Ngàn Năm, đúng là đáng để cược một phen. Nếu như hắn tìm được Thạch Tủy Ngàn Năm, công lực đương nhiên sẽ vượt qua hắn, khi đó chắc chắn sẽ có hành động lớn.
Chỉ đáng tiếc, Đông Thời Văn không lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm, tới cả Thẩm Mộng Quân của Bịch Tiên Môn khi trước hắn dùng hết tâm trí để dẫn dụ cũng không hoàn toàn một lòng một dạ theo hắn, sau khi có được Thạch Tủy Ngàn Năm cũng không hề nói với hắn một tiếng.
Có điều tình hình bây giờ vẫn có một số điều không rõ ràng, Thạch Tủy Ngàn Năm trước đây Thẩm Mộng Quân có được là thật hay là giả? Đông Thời Ngọc bây giờ đại khái có thể nghĩ tới việc Thạch Tủy Ngàn Năm trên người Thẩm Mộng Quân đã bị Cảnh Dao trộm mất, con người Cảnh Dao...
Đông Thời Ngọc không khỏi lắc đầu, ai ai cũng là cao thủ đóng kịch.
Có điều hắn cũng đâu phải ngoại lệ.
"Nhị điện hạ lẽ nào muốn lôi kéo công chúa Phù Dung?" Thị vệ cận thân của Đông Thời Ngọc nghiến răng nghiến lợi. Trước đây Thẩm Mộng Quân si mê thái tử điện hạ của họ, nhị điện hạ nhất định giành lấy. Bây giờ Phù Dung công chúa rất có thể sẽ cùng thái tử liên thân, nhị điện hạ lại muốn xen vào sao?
Như vậy cũng thật bỉ ổi!
Thuộc hạ bất bình thay cho mình nhưng Đông Thời Ngọc không mấy quan tâm: "Mặc kệ hắn."
Hắn không nói rằng, nữ nhân dẽ e bị người khác dụ dỗ, Đông Thời Ngọc hắn từ trước tới giờ không màng tới. Thẩm Mộng Quân như vậy, Bắc Phù Dung này cũng vậy.
Nghĩ tới đây trong đầu Đông Thời Ngọc bất ngờ xuất hiện gương mặt của một người con gái khác, hắn hơi sững người, lúc này hắn còn nghĩ tới Lâu Thất làm gì?
Nhưng Lâu Thất đúng là một người con gái mà hắn chưa gặp bao giờ, lần đó nàng cưỡi trên lưng ưng lao từ trên không xuống, cảnh đó khiến trái tim hắn đập xốn xang, mãi lâu không thể hồi thần.
Chỉ có điều Đông Thời Ngọc không thể phân biệt rõ ràng, hắn không quên được con người nàng là vì phong thái ngoạn mục của nàng hay là vì kỹ xảo thuần ưng điêu luyện của nàng khiến hắn không quên được loại năng lực này.
"Truyền lệnh toàn lực tìm Lâu Thất." Đông Thời Ngọc không hề phát giác ra, khi mình hạ lệnh, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng: "Nhớ kỹ, đừng làm nàng ta bị thương."
"Tuân lệnh!"
Cùng lúc ấy, sau khi cắt đuôi được mấy kẻ bám đuôi, Nguyệt hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, thời gian nửa nén nhang.
"Nguyệt vệ đại nhân, đại nhân nói không sai, những người này không kẻ nào có ý đồ tốt cả." Lâu Tín mệt phờ, ngồi phịch xuống đất không muốn đứng dậy.
"Nguyệt vệ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Trần Thập vẻ mặt lo lắng, "Không biết Đế Quân có tìm được Lâu cô nương hay không."
"Không chỉ có Đế Quân muốn tìm Lâu cô nương, chúng ta cũng phải đi tìm." Nguyệt vệ nhìn mấy người bị thương, nhíu mày: "Bây giờ chúng ta thiếu thuốc, phải phân công vài người đi tìm thuốc, người bị thương không thể bôn ba khắp nơi, vì thể phải có hai người ở lại chăm sóc họ, người còn lại đi tìm Đế Quân và Lâu cô nương."
Lúc này có người bị thương lên tiếng: "Có khi nào Lâu cô nương lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm, sau đó bỏ chạy rồi không?"
Hắn vừa dứt lời, Trần Thập liền quát lên: "Ngươi nói linh tinh gì vậy?"
"Lâu cô nương không phải người như vậy." Lâu Tín cũng nói.
Thị vệ bị thương nói: "Nhân cách của Lâu cô nương chúng ta cũng đều biết, nhưng đó là Thạch Tủy Ngàn Năm."
Ý của hắn cũng rất rõ ràng, có lẽ bình thường Lâu Thất rất tốt, nhưng giá trị của Thạch Tủy Ngàn Năm đúng là rất lớn, công hiệu khiến người khác động lòng, bất luận là ai chắc cũng khó kháng cự lại được sự mê hoặc của Thạch Tủy Ngàn Năm.
"Vậy ý của ngươi là nếu như ngươi có được Thạch Tủy Ngàn Năm trước, ngươi cũng sẽ không thể kháng cự được mê hoặc mà chiếm làm của riêng?" Lâu Tin hừ một tiếng, giọng không mấy thân thiện. Hắn từ chịu ơn cứu mạng của Lâu Thất, vô cùng sùng bái nàng, căn bản không thể chấp nhận người khác nói xấu nàng.
Thị vệ kia không phục: "Chúng ta đã đi theo Đế Quân lâu như vậy rồi, Lâu cô nương mới đi theo Đế Quân không bao lâu!"
Câu này đúng là thật. Ai cũng nói lâu ngày hiểu lòng người, Lâu Thất tới bên họ cũng chưa được bao lâu.
"Được rồi, đừng suy đoán lung tung nữa." Nguyệt lạnh lùng nói.