-
Chương 113
Bắc Phù Dung nhìn Tây Trường Ly, sau đó lập tức đi theo Đông Thời Ngọc.
"Ly vương tử, xin mời." Bàn Nhược Hoa tươi cười rạng rỡ giơ tay ôm lấy cánh tay Tây Trường Ly, tì sát người mình lại.
Tây Trường Ly chỉ liếc mắt nhìn ả ta nhưng không rút tay ra, cứ mặc cô ta ôm, hai người thân mật bước vào động.
"Xà Hoa Giáo đúng là danh bất hư truyền." Đông Thời Văn lúc này lắc đầu bất cười, liếc mắt nhìn những nữ nhân của Xà Hoa Giáo. Có người ghét nhưng cũng không thể phủ nhận, thân thể của những nữ nhân này rất đẹp, ngực bự eo thon, nhìn vào khiến máu huyết sục sôi.
Có hai nữ nhân Xà Hoa Giáo nghe hắn nói vậy, liền tươi cười rạng rỡ bước tới hai bên, đồng loạt ôm lấy tay hắn: "Nhị điện hạ, hãy để chúng ta đi cùng điện hạ!"
Mặc dù trên cổ tay họ có rắn độc quấn quanh, nhưng được cơ thể mềm mại của họ tì sát, Đông Thời Văn vẫn cảm thấy tâm trạng xốn xang, liền cười ha ha, sau đó đưa hai tay ôm lấy eo của họ. Y phục của những nữ nhân này vô cùng hở hang, đặc biệt là phần eo không hề có gì che chắn, tay hắn ôm xong liền véo nhẹ lên eo họ, vừa đi vừa xoa nhẹ lên làn da mịn màng của họ, như vậy trông giống như đi chơi vậy.
Sau khi họ đi vào, sau lưng có người mỉa mai: "Nhị hoàng tử của Đông Thanh đúng là không bằng Ngọc thái tử."
Nhưng nói thì nói vậy, khi những nữ nhân của Xà Hoa Giáo chủ động bước tới, có rất ít người từ chối.
"Chủ tử, Lâu Thất..."
Nguyệt chạy bên cạnh Trầm Sát cảm thấy rõ rệt sự tăng tiến tu vi của Trầm Sát, trước đây hắn biết công phu của Trầm Phát ở trên hắn rất nhiều, bây giờ Trầm Sát cho hắn cảm giác thâm sâu khó đoán. Có cảm giác này chứ tỏ họ đã lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm, Trầm Sát cũng đã uống! Nhưng Lâu Thất đi đâu rồi?
Nguyệt nghĩ là, Lâu Thất vẫn rất biết điều, giao Thạch Tủy ngàn năm cho chủ tử, vẫn là nàng ấy có cách giải quyết, rõ ràng lúc trước nghe chủ tử nói sẽ không thay đổi ý định, chủ tử nói một là một hai là hai, nói Thạch Tủy Ngàn Năm để cho Lâu Thất, vậy thì ai khuyên can cũng vô ích.
Chỉ có điều bây giờ Lâu Thất ở đâu?
Trầm Sát cũng muốn về lại bên cạnh Lâu Thất ngay lập tức, hắn dám chắc rằng không có ai vào trước họ, nhưng bây giờ hắn càng tiến về phía trước càng cảm thấy bồn chồn lo lắng, như thể có việc gì mà hắn không biết đang xảy ra.
Khi hắn về tới phòng băng, thấy chỗ Lâu Thất ngồi đã không có một ai, Trầm Sát vung một chưởng đánh mạnh lên tường đá đối diện, bùm một tiếng, cả động băng đều cảm thấy rung chuyển.
"Ai? Cút ra đây cho bổn Đế Quân?"
Giận dữ đùng đùng, hắn quát lên.
Không có Lâu Thất ở đây, không có, hắn có thể cảm nhận được.
Nhưng bây giờ nàng ta rốt cuộc đã đi đâu?
Vách băng kia bị một chưởng của hắn đánh sụp đổ, Nguyệt thất thanh kêu lên: "Chủ tử, người nhìn xem."
Khi những mảnh băng kia đập xuống, lớp băng trên mặt đất có vô số những thứ giống như sợi tơ màu đen đột nhiên điên cuồng ngọ nguậy muốn xông ra.
"Mịch Thần Trùng."
Trầm Sát nhìn thấy những thứ màu đen đó, ánh mặt lập tức trở lên sắc lạnh.
Mịch Thần Trùng, thứ rất ít người biết tới.
Thứ này rất đáng sợ, vì chúng có thể xuyên thấu mọi vật cản, trận pháp cũng vô dụng, chỉ cần thả chúng ra, nơi nào chúng cũng có thể đi, không sợ nước không sợ lửa không sợ lạnh không sợ nóng, đáng sợ hơn nữa là chúng ăn não tủy để sống! Của cả người lẫn động vật.
Thức ăn của chúng không chỉ có não tủy, nghe nói, người bị chúng ăn sẽ không chết nhưng sẽ biến thành kẻ ngốc, hơn nữa tinh khí thần mà họ sở hữu sẽ tạm thời tích trữ trong Mịch Thần Trùng, để người nuôi chúng thu nhận.
Mặc dù rất ít người biết, nhưng ai biết tới loại trùng này cũng đều biết sự lợi hại của nó, hơn nữa càng biết sau lưng chúng đại diện cho thế lực như thế nào.
Một thế lực vô cùng hắc ám.
Vì sự tà ác hiểm độc của loại trùng này, khi xuất hiện vào hơn một trăm năm trước đã bị cao thủ thiên hạ bao vây tiêu diệt, Hắc Thiên giáo chủ của Mịch Thần giáo đã bị đánh xuống vực sâu vạn trượng, nơi đó là Vực Tử Vong, không có ai có thể sống sót quay về, vì thế mọi người đều coi là hắn đã chết, những loại trùng tà ác này đã tuyệt tích.
Nhưng bây giờ họ lại nhìn thấy loại trùng này ở đây.
Trên người Lâu Thất có Ma Ly Đảm, nhưng Trầm Sát không dám chắc Ma Ly Đảm có tác dụng với những thứ này hay không.
"Lẽ nào Hắc Thiên giáo chủ vẫn chưa chết?" Nguyệt kinh hãi kêu lên.
"Không thể nào." Trầm Sát kìm nén cơn bạo nộ đang dâng trào, bước tới, đang muốn kiểm tra kỹ lưỡng đám trùng trong băng, Nguyệt kinh hãi kéo hắn lại.
"Chủ tử."
Đám trùng này xuất hiện, lẽ nào bọn họ không nên rút lui sao?
"Đây không phải Mịch Thần Trùng."
Giọng của Bắc Phù Dung vang lên sau lưng, Trầm Sát giận dữ quay người lại, vốn dĩ muốn đánh ra một chưởng nhưng nghe nàng ta nói vậy hắn liền thu tay lại, nhưng quay ra đánh về phía đài băng liên ở giữa hồ, bông sen bằng băng vỡ vụn rơi xuống hồ, nước bắn tung tóe.
Trầm Sát trong cơn bạo nộ không phải là một tên ngốc, mọi người đều đã theo vào, nếu như đài băng liên kia vẫn còn, người khác rất dễ nhận ra nơi đó là nơi sản sinh ra Thạch Tủy Ngàn Năm, bây giờ hủy đi rồi, chả còn ai nhận ra được nữa.
"Đế Quân làm gì vậy?" Đông Thời Văn tức giận, hắn vừa vào tới nơi, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong, đột nhiên mọi thứ đều đã bị hủy hoại! Mọi người đều kỳ vọng, cho rằng Thạch Tủy Ngàn Năm chắc chắn ở đây, nào ngờ bây giờ chỉ nhìn thấy một cái động hoang tàn toàn vụn băng khắp nơi.
"Ngươi nói đây không phải Mịch Thần Trùng?" Trầm Sát hoàn toàn không để ý tới hắn, nhìn Bắc Phù Dung trầm giọng nói.
"Mịch Thần Trùng?" Tây Trường Ly và Ban Nhược Hoa mặt đều biến sắc.
Nói ra, sự xuất hiện của Hắc Thiên Giáo, sự xuất hiện của Mịch Thần Trùng từng khiến cả Tây Cương và Nam Cương đều bị oan uổng, mọi người Trung Nguyên đều cho rằng Hắc Thiên giáo chủ và thứ Mịch Thần Trùng nham hiểm tà ác này không có nguồn gốc từ Tây Cương thì là Nam Cương, nhưng thực sự không phải vậy! Hắc Thiên giáo chủ cũng không biết chui ra từ đâu, tới Tây Cương vương thất và Nam Cương vương thất trước đây đều chưa từng nghe nói tới Mịch Thần Trùng.
Vì thế đối mặt với Hắc Thiên Giáo và Mịch Thần Trùng, Tây Cương và Nam Cương hiếm khi đứng về một phe với trung nguyên! Đối với bọn họ, chơi quen với trùng, cổ, độc rồi, đột nhiên xuất hiện một kẻ chơi trùng lợi hại hơn họ, trùng của hắn còn lợi hại hơn của họ, đúng là mất mặt. Vì thế, người của hai nơi này còn căm ghét Hắc Thiên giáo chủ và Mịch Thần Trùng hơn người trung nguyên.
"Mịch Thần Trùng xuất hiện rồi sao?" Bàn Nhược Hoa kêu lên thất thanh.
"Không, không phải, đúng là không phải Mịch Thần Trùng." Bắc Phù Dung tỏ ra hoàn toàn không sợ hãi những con trùng màu đen kia, nàng ta bước tới, ngón tay ngọc ngà cầm một tảng băng lên, trong tảng băng có nhốt một bối trùng màu đen, không ngừng cọ quậy trong băng, nhìn giống như vô số sợi tóc ngắn màu đen. "Mịch Thần Trùng không thể bị nhốt, tới tường đồng vách sắt cũng có thể xuyên thấu, huồng hồ chỉ là băng? Đế Quân hãy nhìn xem, đám trùng này rõ ràng bị nhốt trong băng, không ra được."
Mọi người chú ý quan sát, đúng là vậy, đám trùng này chỉ có thể ngọ nguậy trong khối băng, không con nào có thể thoát ra được.
Khí tức của Trầm Sát càng trở nên lạnh hơn.
Nếu như không phải Mịch Thần Trùng, Lâu Thất có Ma Ly Đảm căn bản không sợ, tại sao bây giờ lại không thấy tung tích ở đâu? Trải qua việc lựa chọn mười tám cửa vào lúc trước, hắn tin rằng nàng sẽ không rời đi mà không nói lời gì với hắn, chỉ có thể là nàng đã gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn trong lúc cấp bách khiến nàng không kịp để lại ám hiệu.
"Để ta xem nào." Bàn Nhược Hoa bước tới, đưa tay giật lấy tảng băng trên tay Bắc Phù Dung, Bắc Phù Dung ánh mắt vụt lóe sáng. Từ trước tới giờ chưa từng có ai bất kính với nàng ta như vậy.
Nàng không nói gì, buông tay lùi lại một bước, sau đó lại lui về bên cạnh Đông Thời Ngọc.
Bàn Nhược Hoa giơ cao tảng băng lên trước mắt, thấp thoáng nhìn thấy bóng mình trong băng, nhưng đúng trong lúc này, tảng băng trong tay ả ta nổ bùm một tiếng vỡ tan tành.
Đám trùng màu đen bị nhốt trong đó lập tức bay ra bốn phương tám hướng như những mũi kim nhọn.
Mọi người mặt biến sắc, mặc dù biết đây không phải Mịch Thần Trùng nhưng họ vẫn rất bài xích và khiếp sợ những con trùng này, không cần nghĩ ngợi nhiều, mọi người đồng loạt thi triển nội lực đánh ra.
Trầm Sát liền cảm thấy bất ổn, chỉ kịp nói một chữ: "Đi!"
Cả động băng đồng thời chống chịu sức mạnh của nhiều người ra tay cùng một lúc, băng xung quanh và trên đỉnh đầu bắt đầu rơi xuống, cả động băng rung chuyển.
"Mau đi thôi, động băng sắp sập rồi!"
Đông Thời Ngọc kêu lên.
Trầm Sát dẫn theo thị vệ bay ra trước, động băng này vốn dĩ đã bị người đi trước cải tạo thiết lập cơ quan, không thể chống đỡ được nội lực như vậy, rung chuyển là điều rất bình thường.
Hành động của họ cũng coi là rất nhanh, sau lưng cũng có người bay ra theo, nhưng vẫn có người hành động chậm một chút, căn bản không kịp ra.
Chỉ nghe bùm một tiếng nổ lớn, cả động băng sụp đổ, tảng băng khổng lồ đè xuống, vụn băng bay khắp trời, hai tảng đá ở cửa động trước đây cũng lún xuống do nền đất bên dưới sạt lở. Cả ngọn núi biến đổi, sụt lún nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa, còn không ngừng kéo theo các vùng xung quanh sạt lở theo, cả ngọn núi rạn nứt, sụp đổ liên tục.
Họ không những phải thoát ra khỏi động băng, bây giờ còn phải nhanh chóng xuống núi, xuống núi.
"Trời ơi, lẽ nào ngọn núi này bên trong trống rỗng sao?" Trần Thập lẩm bẩm nói, Nguyệt giơ tay túm lấy hắn, tránh mấy con ong vàng.
Sự phồn hoa trên núi lún hết vào trong băng tuyết sau biến cố, hàng ngàn hàng vạn con ong độc bay ra, đuổi theo họ.
"Những con ong này có độc, có độc!"
Có người kêu lên, nhưng rõ ràng biết là có độc, nhiều ong hoảng sợ như vậy, rất nhiều người vẫn bị ong đốt, kêu lên thất thanh.
Nơi bị đốt nhanh chóng sưng lên, chả mấy chốc liền thành màu tím đen, sau đó bắt đầu chảy mủ.
Những con ong độc này, độc hơn họ tưởng tưởng rất nhiều!
Lập tức, núi sát, ong độc bao vây, mọi người đều điên cuồng bỏ chạy xuống núi thoát thân, tiếng kêu thảm thiết vang động đất trời!