-
Chương 111
Thực ra Trầm Sát không thực sự quá quan tâm tới việc nàng có được ghi nhận công lao này hay không, trên thực tế, hắn vẫn tin rằng chỉ cần để nàng ở bên cạnh mình, nàng sẽ có rất nhiều cơ hội lập công, vì thế không thiếu một công trạng lần này.
Động băng rất yên tĩnh, mặc dù hồ nước vẫn có nước chảy, nhưng rất chậm và không hề có tiếng động, âm thanh ở bên ngoài không truyền vào trong này được, hắn cũng không biết Nguyệt có dẫn theo người vào đây không.
Một lúc sau, Trầm Sát cũng cảm thấy năng lượng trong người mỗi lúc một đặc, mỗi lúc một mạnh, khiến hắn không thể không nhắm mắt chuyên tâm chỉ dẫn luồng năng lượng đó dung hợp với nội lực vốn có của mình.
Trong động không có nhật nguyệt, lần dung hợp này hai người không biết mình đã ngồi bao lâu.
Năng lượng của Thạch Tủy Ngàn Năm mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ. Đợi tới khi Trầm Sát dung hợp hoàn toàn, hắn thở phào một hơi dài sau đó mở choàng mắt, hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng Lâu Thất ngồi bên cạnh mình toàn thân từ tóc tới mỗi ngón tay đều được bao bọc bởi một lớp băng tuyết mỏng trong suốt, tới lông mi và lông mày của nàng cũng kết thành một lớp băng tuyết mỏng, nhìn giống như một người tuyết, càng làm tôn lên nước da trắng như tuyết của nàng, có cảm giác đẹp tới mê hồn.
Hai mắt nàng nhắm chặt, hơi thở sâu và đều đặn, cảm giác được rằng nàng đang trong trạng thái tu luyện viên mãn.
Trầm Sát không làm ồn tới nàng, hắn khẽ đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra trên người mình cũng đã kết một lớp băng tuyết. Họ đã ngồi thiền ở đây bao lâu?
Khẽ vận công, lớp băng tuyết trên người hắn liền tan chảy, y phục tuy không có cơ hội hong khô nhưng có nội lực thâm hậu, băng tuyết vừa tan chảy ngấm vào y phục đã lập tức khô liền. Vừa vận công, Trầm Sát liền phát hiện ra nội lực trong người mình đã trở nên thâm hậu hơn rất nhiều! Dạt dào như đại dương, cảm giác liên miên không hết!
Hắn chỉ dùng một ngụm nhỏ mà đã có thu hoạch như vậy, không biết Lâu Thất ra sao.
Lúc này, hắn loáng thoáng nghe được tiếng giao chiến vọng tới, hắn lập tức nhướng mày. Có người phát hiện ra nơi này sao? Tiếng giao chiến mỗi lúc một gần, giống như thể có người vừa đánh vừa lui tới bên này.
Sợ họ sẽ ảnh hưởng tới Lâu Thất, Trầm Sát nhìn Lâu Thất, sau đó không thấy hắn có hành động gì, chỉ trong chớp mắt đã ở xa trăm bước.
Đợi khi hắn đã đi được một khoảng mới phát hiện ra động băng này đã có sự thay đổi, lúc trước khi hắn tới không giống thế này, bây giờ mười tám cửa vào đều đã bị phá hủy, chỉ còn lại một đống băng vụn và một cửa vào lớn, còn hắn đang đứng ở chỗ này. Bên ngoài vốn dĩ có rất nhiều cột băng, nhũ băng, thác băng, bây giờ trở thành một động băng nơi nơi là những đống băng tuyết khổng lồ, giống như bị thứ gì đó nghiền nát một lượt.
Trước mắt có xác của bảy tám con sói tuyết, hắn nhận ra một trong số đó chính là Lang Vương. Có điều sao Lang Vương lại chết ở đây, lẽ nào Nguyệt và mọi người không dẫn dụ nó và ong độc đi sao?
Người hắn khẽ cử động, lập tức đứng trên một ngọn núi vụn băng khổng lồ, bây giờ hắn có thể nhìn thấy hai bên đang giao chiến kịch liệt ở đầu bên kia. Điều khiến Trầm Sát bất ngờ là một bên chính là Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung! Nguyện dẫn theo các thị vệ rõ ràng là đứng cùng phe với bọn họ, cho dù là như vậy nhưng họ vẫn liên tục thất bại rút lui.
Đối địch với họ là mấy nhóm người tụ hợp lại, trong đó hắn nhìn thấy Tây Trường Ly, Tây Trường Ly và mấy thị vệ của hắn công phu không tồi, nhưng gây ra áp lực cho phép bên Nguyệt là bảy tám nữ tử mặc xiêm y màu xanh có thêu hình rắn, vô cùng xinh đẹp. Y phục của những nữ tử đó rất hở hang, chiếc áo ngắn bó sát người để lộ ra vùng eo thon thả, trên bụng còn vẽ một đóa hoa đỏ tươi rực rỡ, váy bên dưới gần như trong suốt, chỉ giống như một tấm vải voan mỏng, khi di chuyển sẽ để lộ ra đôi chân mịn màng.
Cách ăn vận như vậy dường như không khác gì với những vũ cơ quyến rũ mà đàn ông thích, nhưng những nữ tử này rõ ràng không phải những vũ cơ xinh đẹp quyến rũ. Gương mặt họ tràn ngập sát khí, có một con rắn nhỏ sặc sỡ sắc màu quấn trên cổ tay họ, có con màu đỏ có con màu xanh hoặc màu đen hoặc màu vàng rực.
Những con rắn đó đang nhả lưỡi phì phì, ngẩng đầu như thể tìm kiếm cơ hội phóng đi, cho đối thủ một nụ hôn chí mạng.
Xà Hoa Giáo của Nam Cương.
Trong Xà Hoa Giáo toàn là nữ tử, ai nấy cũng lòng dạ hiểm độc, giết người không chớp mắt, mặc dù nổi danh thiên hạ nhưng đều là tiếng thối tiếng ác. Đa số mọi người đều không thích Nam Cương, và Xà Hoa Giáo chính là một trong những bang phái khiến nhân sĩ chính đạo căm ghét nhất ở Nam Cương. Tại sao lại nói chỉ có nhân sĩ chính đạo căm ghét, là vị trong võ lâm có một số nam tử lại rất thích Xà Hoa Giáo, vì nữ tử trong Xà hoa Giáo đề coi thường trinh tiết, nếu như họ ưng ý ngươi, có thể lập tức cùng ngươi nên mối lương duyên ngắn ngủi.
Sánh bước với đệ tử Xà Hoa Giáo là hơn mười đại hán lực lưỡng y phục mỗi người một vẻ, binh khí cầm trên tay đều thuộc hạng nặng, đại đao, trường thương, song chùy, cách đánh cũng như thể bất cần đời, công phu mặc dù không cao, nhưng với cách đánh đó cũng khiến người khác lạnh sống lưng, ít nhiều có phần kiêng dè.
Ngoài ra còn có một số nam nữ có vẻ như mới tập trung lại, tới từ các môn phái khác nhau, công phu cũng không giống nhau, nhưng ai ai cũng là cao thủ.
Bên ngoài chiến trường, Trầm Sát nhìn thấy một gương mặt cũng coi là quen biết. Tây Trường Ức, bên cạnh hắn là một nữ tử, tuổi chừng mười tám, xinh đẹp như một đóa hoa mai. Nàng ta giữ chặt lấy tay áo của Tây Trường Ức, dường như trước đây còn khuyên hắn ta không được ra tay, không được ra tay.
Nữ tử này...
Trầm Sát ánh mắt vụt sáng, vừa hay nhìn thấy rắn độc trong tay mọt nữ tử Xà Hoa Giáo đang lặng lẽ phóng đi, mục tiêu chính là gáy của Lâu Tín.
Hắn ta búng ngón tay, một luồng chỉ phong phóng đi, trúng ngay đầu con rắn độc kia, chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, đầu rắn nổ tung, chỉ còn mình rắn rơi xuống đất, quằn quại một lát mới dừng lại.
"Đế Quân!"
Thị vệ nhìn thấy Trầm Sát lập tức vui mừng kêu lên.
Tiếng gọi đồng thời cũng khiến người của hai bên đang giao chiến tối tăm mặt mũi đều dừng tay lại, đồng loạt quay đầu lại nhìn Trầm Sát.
Trầm Sát mặc huyền y, vẻ mặt lạnh nhạt đứng trên một đống vụn băng tuyết trắng xóa, giống như Diêm Vương, mang vẻ lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ.
"Đế Quân Phá Vực Trầm Sát?"
Một nữ tử của Xà Hoa Giáo bước tới hai bước, gương mặt vốn mang sát khí lập tức dịu lại, giống như một đóa hoa nở rộ, gương mặt nham hiểm cũng thay đổi hẳn, xinh đẹp và quyến rũ. Vóc dáng của ả ta cũng thuộc hạng đẹp trong số các nữ nhân, ngực bự eo thon, chân dài miên man, đúng là một mỹ nhân.
Thấy ả ta nét mặt đưa tình nhìn Trầm Sát, đại công chúa Bắc Thương Bắc Phù Dung lập tức nghiến răng, thầm chửi một tiếng vô sỉ. Đông Thời Ngọc quay sang nhìn nàng ta, nở nụ cười an ủi, tâm trạng của Bắc Phù Dung mới dịu lại, cũng nhìn về phía Trầm Sát. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng ta có cảm giác Trầm Sát gặp lại lần này đã khác với trước đây, nhưng nếu muốn nàng ta nói ra là khác ở điểm nào, nàng ta không thể nói ra được.
Có lẽ là nghĩ tức trên người đã trầm tĩnh hơn, có lẽ là trong ánh mắt có chút... lo lắng vướng bận mà trước đây hắn chưa từng có?
"Chủ tử!"
Nguyệt nhìn thấy hắn liền thở phào, Trầm Sát giơ tay lên, họ lập tức lùi ra sau lưng hắn.
Cũng không thấy Trầm Sát hành động thế nào, người hắn khẽ bay xuống khỏi đống vụn băng. Nhìn đám người thái độ khác nhau trước mặt, hắn lạnh lùng nói với những nữ nhân kia: "Tên của bổn Đế Quân, ngươi không xứng được gọi."
Bắc Phù Dung nghe nói vậy lập tức giải hận. Trước đây ả tiện nhân lẳng lơ này còn quyến rũ Ngọc thái tử không thành, bây giờ lại quay sang quyến rũ Trầm Sát, nhưng Trầm Sát không phải Đông Thời Ngọc, tới từ chối cũng rất nhẹ nhàng, Trầm Sát trước giờ không biết nể mặt ai, không cần biết ngươi có phải là nữ nhân hay không, không cần biết ngươi có xinh đẹp hay không.
Không, có một người phụ nữ nhận được sự ưu ái quan tâm của hắn! Lâu Thất! Cô ta đâu rồi?
Bắc Phù Dung đưa mắt tìm kiếm, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lâu Thất đâu cả, thông tin trước đây họ nhận được là Thạch Tủy Ngàn Năm được sinh ra trong băng động giữ núi Tuyết Sơn, có người đã tìm được Tuyết Sơn như vậy, vì thế mọi người mới tới đây.
Đông Thời Ngọc tuy ngờ vực, vì hắn biết Thạch Tủy Ngàn Năm đã bị Thẩm Mộng Quân lấy được, mặc dù sau đó phát hiện ra thứ đồ đó không còn ở trên người cô ta, nhưng lẽ nào trong Băng Nguyên có hai phần Thạch Tủy Ngàn Năm sao? Dù thế nào đi chăng nữa, thông tin không rõ thật ra, phải tới điều tra rõ ràng, nhỡ là thật thì sao?
Họ tới đây thì phát hiện ra có không ít người cũng tới, nhưng người của Phá Vực thì đang chuẩn bị vào động, Trầm Sát và Lâu Thất không thấy tăm hơi. Đông Thời Ngọc đón họ vào động trước rồi, liền lập tức đi theo, nhưng người khác đương nhiên cũng theo vào. Nhưng sợ Thạch Tủy Ngàn Năm quá ít, không đủ chia, bên nào cũng có lòng tư lợi, sau một hồi tranh đấu, Nguyệt và Đông Thanh thái tử cùng Bắc Phù Dung đứng về một phe, dù sao trước đây họ cũng từng tới Phá Vực chúc mừng Trầm Sát tuyển phi, mặc dù cuối cùng không chỉ có Bắc Phù Dung không thể ở lại làm đế phi, Đế Quân thậm chí còn không chọn nữ nhân nào cả.
Có một Lâu Thất, bây giờ không biết có tính không.
Bắc Phù Dung đưa mắt ra hiệu cho một gã mặc áo choàng đứng bên cạnh mình, gã đó liền lén lút lùi ra sau, để đám đông che chắn cho mình.
Hai tay hắn thò ra khỏi áo choàng, trắng bệch, không hề có chút màu máu nào, móng tay rất dài, cũng có màu trắng bệch, sau trong kẽ móng tay có một tia màu đen.
Hắn cắm hai tay xuống lớp băng trên mặt đất, có thể nhìn bằng mắt thường thấy một tia màu đen rất mảnh phóng ra từ móng tay hắn len lỏi vào trong lớp băng, sau đó lan đi rất nhanh trong lòng đất về phía trước, biến mất không vết tích.
Gã đàn ông đó đứng dậy, không còn phải che giấu thân hình mình nữa.
Lúc này Đông Thời Ngọc như thể vô tình nhìn qua, gã đàn ông đó không khỏi chột dạ, có điều Đông Thời Ngọc không hề có hành động gì.
Nữ nhân Xà Hoa Giáo bị Trầm Sát lạnh lùng đối đãi dường như không hề nổi giận, ngược lại còn cười tươi như hoa, khi nở nụ cười ánh mắt cũng đong đưa, chất chứa phong tình. Lập tức không ít đàn ông có mặt tim đập loạn xạ, ánh mắt xuất hiện vẻ khao khát tham lam, còn có một hán tử thô kệch bất giác đưa tay lên lau nước miếng, khiến người đứng cạnh hắn cười ha ha.
"Sớm nghe nói Đế Quân Phá Vương tuấn mỹ như thần, bây giờ gặp mặt quả nhiên là vậy." Nữ nhân đó mỉm cười quyến rũ nói: "Tiểu nữ tử Bàn Nhược Hoa lần trước không kịp tới tham dự đại lễ tuyển phi của Đế Quân, lần này liền tìm cơ hội để tới."