-
Chương 41-45
Chương 41: Thần y cấp quốc gia?
Nhưng lúc này, Tần Khải lại thấy hơi tò mò, không biết ai đã cho người nhà họ Đinh dũng khí để chạy đến bệnh viện gây rối.
Nhóm Từ Vọng Đức không biết, nhưng Tần Khải thì lạ gì. Chắc chắn có người đứng sau đâm bị thóc chọc bị gạo, khả năng cao là nhằm vào Trương Khải.
“Tránh ra nào, ai không phận sự thì tránh sang một bên. Thần y đến rồi, đừng làm lỡ dở việc cứu người, các người không chịu tội nổi đâu”.
Một giọng nói toang toác vang lên, các điều dưỡng cùng bệnh nhân đứng xem cũng phải dạt hết sang hai bên.
Tần Khải nghe thấy thế thì ngoái lại, sau đó anh nhìn thấy một người mặc vest đen đang xô đẩy những người khác một cách thô lỗ.
Đi sau người đó là một người thanh niên mặc áo blue, gương mặt đẩy vẻ kiêu căng, mắt thì như mọc trên đỉnh đầu.
Đây chẳng phải ai khác mà chính là Hồ Tiêu Chiêu mà Tần Khải từng gặp một lần ở nhà họ Vương.
Thần y mà người nhà họ Đinh khoe mẽ nãy giờ chắc là đây rồi.
“Thần y, cuối cùng anh cũng đến rồi! Chúng tôi trông anh mãi”.
“Đúng vậy, thần y mau ra tay cho lũ lang băm này sáng mắt ra đi”.
Nhóm con cháu nhà họ Đinh đều xúm tới nịnh bợ.
Đinh Quốc Cường nheo nhéo nãy giờ cũng đã quay ngoắt thái độ, sau đó tươi cười nói với Hồ Tiểu Chiêu: “Bác sĩ Hồ, anh đến rồi đấy à, bệnh của bố tôi trông cậy cả vào anh”.
“Lũ lang băm này không biết chữa bệnh, chỉ lừa đảo là giỏi. Anh xem, họ đã gọi một tên nhà quê đến để lừa chúng tôi đây này”.
Trong lúc lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu, Đinh Quốc Cường không quên đá xéo Tần Khải một câu.
“Này… cậu ăn nói cho cẩn thận, cậu gọi ai là thằng nhà quê hả?”, Trương Khải tức đến đỏ mặt.
Từ Vọng Đức cũng thấy bất bình.
Rõ ràng Tần Khải có y thuật cao siêu, nhưng người nhà họ Đinh lại tỏ vẻ coi thường.
“Ặc… Tôi còn tưởng là ai, ra là anh à?”, Hồ Tiểu Chiêu nhìn Tần Khải với vẻ khinh bỉ, sau đó không nhịn được mà châm chọc: “Lần trước là anh ăn may thôi, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào là thần y cấp quốc gia!”
“Đúng đúng, phì… anh nói đúng”, Tần Khải phì cười gật đầu, nhưng mới nói được nửa câu đã không nhịn được nữa mà cười phụt ra.
Tuy anh có vẻ cúi đầu, nhưng ánh mắt thì chẳng khác nào đang nhìn trẻ lên ba.
Thần y cấp quốc gia ư?
Đến ông cụ nhà anh giỏi thế còn chưa dám nhận cái danh này nữa là.
Hồ Tiểu Chiêu tự dát vàng lên mặt, lời mất mặt nào cũng có thể nói ra được.
Tiếc là Tần Khải chẳng hề nể nang, thậm chí còn không phối hợp diễn xuất với anh ta.
Nợ cũ và mới gộp lại, Hồ Tiểu Chiêu trừng mắt, tức đến đỏ mặt.
“Anh… Loại lang băm như anh thì biết cái quái gì hả?”, anh ta chỉ tay vào mặt Tần Khải rồi mắng nhiếc.
Người nhà họ Đinh coi thường Tần Khải cũng tranh thủ xỉa xói anh.
Song, dù nghe vô vàn những câu nói khó nghe, Tần Khải vẫn tươi roi sói như không hề có chuyện gì.
Hồ Tiểu Chiêu tức đến mức bùng nổ: “Hôm nay có anh ta thì không có tôi, muốn tôi cứu bố anh thì hãy đuổi tên này đi, không thì tôi mặc kệ đấy”.
“Cút, mày mà không đi là tao gọi người đánh gãy chân chó của mày đấy. Thằng nhà quê kia, có nghe thấy thần y nói gì không hả?”, Đinh Quốc Cường không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói hết câu thì đã nhảy dựng lên.
Người nhà họ Đinh đã ngứa mắt với Tần Khải lắm rồi nên thi nhau giậu đổ bìm leo.
Trương Khải và Từ Vọng Đức đứng một bên cũng đã sắp phát điên.
Song, Tần Khải chỉ mỉm cười bình thản nhìn Hồ Tiểu Chiêu.
Anh thở dài một hơi rồi chậm rãi liếc Hồ Tiểu Chiêu một cái, sau đó lẩm bẩm: “Chậc chậc… tình hình của bệnh nhân không ổn, nếu tôi là anh thì sẽ không cậy mạnh vậy đâu. Trước khi ra tay cũng không biết tự lượng sức mình, mà gia đình nhà này cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Hồ Tiểu Chiêu chưa kịp phản bác thì người nhà họ Đinh đã mắng Tần Khải té tát.
Thấy tình thế có lợi với mình, Hồ Tiểu Chiêu vô cùng đắc ý, đuôi anh ta vểnh lên tận trời.
“Tiếc quá, người ta lại tin tôi chứ không phải anh. Còn y thuật của tôi ra sao thì anh chưa đủ tư cách phán xét đâu”, Hồ Tiểu Chiêu vừa cười mỉa vừa nói với giọng kiêu ngạo.
“Đúng, anh là nhất, nhất anh rồi. Nhưng chỉ e có người dù giờ đang đắc ý nhưng lát lại bò đến xin tôi. Thôi, người ta không chào đón mình thì mình nên tìm chỗ nào mát mẻ chờ thôi”, Tần Khải phủi tay, sau đó nhìn Hồ Tiểu Chiêu cùng người nhà họ Đinh bằng ánh mắt sâu xa.
Sau đó, anh quay người bỏ đi mà không hề tức giận chút nào.
Trương Khải và Từ Vọng Đức ngẩn ra, mãi sau mới đi theo Tần Khải.
“Tiểu sư thúc, sao người lại làm thế?”
“Thần y Tần, cậu là người có tài thật sự, sao lại để họ chửi bới coi thường mình thế?”
Vào thang máy rồi, Từ Vọng Đức và Trương Khải mới ấm ức chất vấn Tần Khải.
Nghe thấy thế, Tần Khải chỉ cười rồi nói: “Yên tâm, tôi biết trình của Hồ Tiểu Chiêu đến đâu mà. Hai người cứ chờ mà xem, cùng lắm là nửa tiếng nữa, người nhà họ Đinh sẽ chạy đến xin tôi”.
“Bác sĩ Hồ tuy còn trẻ nhưng đã có tiếng trong ngành. Để cậu chưa cho anh rể tôi, chúng tôi thấy rất yên tâm”.
“Đúng thế, lần này phiền bác sĩ Hồ ra tay. Nếu cậu chưa khỏi cho chồng tôi thì chúng tôi sẽ hậu tạ”.
Người nhà họ Đinh lại bắt đầu lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu.
Thấy mẹ và cậu mình coi trọng Hồ Tiểu Chiêu như vậy, Đinh Quốc Cường vui như mở cờ trong bụng.
Đinh Quốc Cường đã vận dụng nhiều mối quan hệ để mời Hồ Tiểu Chiêu đến chữa bệnh cho bố mình.
Chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu làm được việc thì địa vị của Đinh Quốc Cường sẽ lên như diều gặp gió.
Được mọi người tung hô, mặt Hồ Tiểu Chiêu hơn hớn như gió xuân.
Đinh Quốc Cường thấy thế thì tiến lên, tranh thủ chém gió: “Mẹ, cậu, mọi người cứ yên tâm. Đừng thấy bác sĩ Hồ trẻ tuổi mà coi thường, y thuật của anh ấy giỏi có tiếng đấy ạ. Với bác sĩ Hồ mà nói thì bố con chỉ gặp vấn đề nhỏ thôi, còn chẳng được coi là bệnh ấy chứ”.
“Đương nhiên, cứ giao bệnh nhân cho tôi, chắc chắn đó sẽ là quyết định đúng đắn của mọi người”, Hồ Tiểu Chiêu tươi cười bước vào phòng bệnh trong tiếng khen ngợi của mọi người.
Thấy cửa phòng bệnh đóng lại, người nhà họ Đinh đều sốt sắng chờ bên ngoài.
Trong nhà họ thì chỉ có Đinh Kim Phúc và Đinh Kim Lộc là hai người con trai.
Nhà họ không chỉ trông cậy vào mỗi Đinh Kim Phúc, mà còn cả Đinh Kim Lộc nữa.
Bệnh của Đinh Kim Lộc bỗng dưng chuyển biến xấu, nên giờ ai cũng mong ông ấy mau khoẻ lại.
“Quốc Cường, bố cháu sao rồi?”
Trong lúc mọi người đang chờ thì chợt có một giọng nói lo lắng vang lên từ phía xa…
Chương 42: Thần y Tần đang bực lắm
Đinh Quốc Cường ngoái lại nhìn thì thấy Đinh Kim Phúc đi từ trong thang máy ra, tuy đã có tuổi, nhưng ông ấy vẫn bước nhanh tới với vẻ quan tâm.
“Bác cả, bác yên tâm, bố cháu không sao đâu ạ. Thần y đã vào trong rồi, chắc không lâu nữa bố cháu sẽ tỉnh lại thôi”, Đinh Quốc Cường tiến lên đáp.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Đinh Kim Phúc, Đinh Quốc Cường đã bắt đầu mơ tưởng xa vời.
Chỉ cần bệnh tình của bố anh ta chuyển biến tốt, chủ gia đình là bác cả nhất định sẽ trọng dụng anh ta.
Đến lúc đó, địa vị của anh ta ở nhà họ Định sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn có khả năng làm chủ nhà cũng nên.
Đinh Kim Phúc lo đến mức phát bực nên không hề chú ý đến vẻ khác lạ trong mắt của cháu mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói vậy, ông ấy mới bình tĩnh hơn một chút.
“Thế thì tốt rồi, tuy tiểu thần y còn ít tuổi, nhưng y thuật không phải bàn cãi gì hết”, Đinh Kim Phúc xoa tay rồi hào hứng nói.
Lần này, bệnh của em trai ông ấy chuyển biến xấu, nhưng ông ấy không thể rời khỏi công tử được, song ông ấy đã gọi ngay cho Trương Khải, chỉ đích danh muốn nhờ Tần Khải đến cứu em trai mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói thần y đã vào trong, Đinh Kim Phúc cứ tưởng là Tần Khải nên mới hoàn toàn yên tâm.
Người nhà họ Đinh cũng không biết thần y mà Đinh Kim Phúc nói là ai nên chỉ đứng một bên cười xoà.
Mọi người đều chờ ở bên ngoài mà không biết là Hồ Tiểu Chiêu khi vào phòng thì oai phong, còn giờ thì mặt đen như đít nồi.
Người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh chính là em trai Đinh Kim Lộc của Đinh Kim Phúc, lúc này trên người ông ấy đang cắm cả đống dây dợ.
Người này mày rậm mắt to, nhưng giờ sắc mặt đã tím tái, rõ ràng bệnh đã chuyển nặng, khó mà qua khỏi.
Hồ Tiểu Chiêu luống cuống bận rộn ở một bên, kim châm cứu đã sẵn trong tay, nhưng anh ta quay quanh giường bệnh cả mấy vòng mà vẫn chần chừ chưa dám hạ kim.
Khi anh ta vừa châm vài mũi kim xuống, tuy Đinh Kim Lộc chưa tỉnh lại ngay, nhưng sắc mặt rõ ràng đã hồng hào hơn.
Tưởng mình đã đi đúng hướng, Hồ Tiểu Chiêu cắm kim xuống liên tục, nào ngờ tình trạng của Đinh Kim Lộc bỗng chuyển biến xấu, thậm chí còn gay go hơn ban đầu.
Thấy bệnh nhân có dấu hiệu không ổn, Hồ Tiểu Chiêu cuống đến mức vã mồ hôi, không biết phải làm thế nào.
“Không đúng, sao lâu thế rồi mà không có tin tức gì? Lẽ nào…”, cậu của Đinh Quốc Cường lẩm bẩm.
Mọi người nhìn sang, bấy giờ ông ta mới ý thức được mình lỡ lời nên vội ngậm miệng.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì cũng nhăn mặt rồi giơ cổ tay lên.
Ông ấy nhìn đồng hồ thì mới biết mình đã đến đây được hơn 20 phút rồi.
Vì đã được Tần Khải chữa trị nên ông ấy biết anh chữa bệnh rất nhanh, không tốn quá nhiều thời gian.
Đinh Kim Phúc thoáng nghi ngờ rồi đứng bật dậy, sau đó đi tới cửa phòng bệnh rồi nhìn vào bên trong.
Có tấm kính thuỷ tinh cản mất tầm nhìn nên ông ấy không nhìn rõ tình hình ở bên trong.
Ông ấy nghiến răng rồi giơ tay gõ cửa.
“Thần y Tần, cậu có ở trong đấy không? Em trai tôi thế nào rồi?”
Đinh Kim Phúc vừa lên tiếng, mặt Đinh Quốc Cường đã tái đi.
Sao lại là thần y Tần, thần y họ Hồ cơ mà.
Không chờ Đinh Quốc Cường phản ứng lại, Hồ Tiểu Chiêu mướt mải mồ hôi nghe thấy giọng của Đinh Kim Phúc xong thì cũng biến sắc mặt.
Anh ta biết rõ Đinh Kim Phúc đang gọi ai.
Giá mà bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến tốt một chút thì sao anh ta phải khổ như giờ.
Tuy nhiên, anh ta biết đối mặt thế nào với tình hình hiện nay của bệnh nhân đây…
Trong lúc chột dạ, Hồ Tiểu Chiêu không dám lên tiếng trả lời.
Không nhận được đáp án nên Đinh Kim Phúc càng cuống hơn.
Ông ấy không nói nhiều mà nhấc đi thẳng vào phòng luôn.
Người nhà họ Đinh không ngờ sẽ có chuyện thế này, thấy Đinh Kim Phúc đi vào phòng, họ cuống lên rồi đi vào theo.
“Sao lại là cậu? Tôi gọi thần y Tần đến cơ mà, cậu làm gì ở đây thế hả?”, Đinh Kim Phúc bất ngờ xông vào, thấy bác sĩ bên trong không phải Tần Khải thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Đinh Kim Phúc mà nổi giận thì người nhà họ Đinh chỉ biết dạt hết sang một bên.
Mọi người liên tục lùi lại, còn Đinh Quốc Cường đương nhiên sẽ bị lôi lên ngọn đầu đài.
“Cháu… bác ơi, thần y Tần kia trông như thằng nhà quê, cháu thấy không đáng tin nên đã tự làm theo ý mình và mời thần y Hồ đến. Bác yên tâm, thần y Hồ cũng giỏi lắm ạ”, Đinh Quốc Cường vẫn cố giải thích.
“Cái gì, mày… mày đúng là cái thằng vô tích sự!”, Đinh Kim Phúc nghe xong thì nổi cơn thịnh nộ.
Lửa bốc lên đầu, mắt ông ấy hoa lên, suýt nữa thì ngất xỉu.
Người nhà họ Đinh thấy thế thì vội vàng lên đỡ.
Nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh, Từ Vọng Đức đi vào xem bệnh nhận thì lập tức phát hoảng.
Ông ấy tiến lên rồi đẩy Hồ Tiểu Chiêu sang một bên.
Sau đó, ông ấy bắt mạch cho Đinh Kim Lộc rồi ấn ngay vào chuông cấp cứu ở đầu giường.
“Nhanh, phòng 302, lấy oxy, máy thở, nhanh lên, bệnh nhân nguy kịch lắm rồi”, Từ Vọng Đức cuống quýt nói.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì lập tức trào nước mắt.
Ông ấy nhìn em trai mình trên giường bệnh rồi túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu.
“Mày là đồ lang băm, em trai tao đang bình thường mà bị mày chữa thành ra thế này, a!”, Đinh Kim Phúc nổi đoá rồi hét lên.
Người nhà họ Đinh gồm cả Đinh Quốc Cường ban nãy còn tâng bốc Hồ Tiểu Chiêu lên mây, giờ thì đứng một bên im thin thít.
“Tôi… tại người của bệnh viện số một đã cho bệnh nhân uống thuốc tây trước, họ đã giấu tôi chuyện này nên không phải tại tôi, giờ chỉ là hiện tượng phản ứng thuốc thôi. Ông chủ Đinh, ông hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi đảm bảo…”
Hồ Tiểu Chiêu thấy không ổn, nhưng vẫn cố đùn đẩy trách nhiệm.
Đinh Kim Phúc đâu có phải dạng vừa, nếu ông ấy mà xử lý Hồ Tiểu Chiêu thì anh ta chỉ có xong đời.
“Phản cái con khỉ!”
Đinh Kim Phúc không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói xong đã cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, suýt nữa làm Hồ Tiểu Chiêu tắt thở.
Từ Vọng Đứng đứng cạnh giường bệnh cũng tức điên lên: “Ông chủ Đinh, bệnh của em trai ông rất đặc biệt, người của chúng tôi ngoài chăm sóc hàng ngày ra thì đều làm theo toàn bộ yêu cầu của ông, nên không hề có chuyện cho bệnh nhân uống thuốc. Ông đừng nghe tên lang băm này nói bừa. Với tình hình hiện giờ chắc chỉ có thần y Tần ra tay thì mới cứu vãn được thôi, nhưng…”
Từ Vọng Đứng lườm Hồ Tiểu Chiêu cháy mặt.
Ông ấy chỉ nói lấp lửng rồi dừng.
“Nhưng làm sao?”
Đinh Kim Phúc tạm thời tha cho Hồ Tiểu Chiêu rồi sốt sắng hỏi.
Từ Vọng Đức thở dài rồi nói: “Nhưng… haizz, người nhà của ông thi nhau gọi thần y Tần là lang băm, rồi còn đuổi cậu ấy đi. Giờ thần y Tần đang bực lắm, tôi e là…”
“Cái gì!”
Đinh Kim Phúc suýt tức đến mức thở không nổi.
Chương 43: Không tìm thấy thần y Tần thì tao sẽ đánh gãy chân mày
Thấy Đinh Kim Phúc sa sầm mặt, Đinh Quốc Cường sợ đến tái mặt, toàn thân vô thức run lên.
“Bác ơi, cháu…”, Đinh Quốc Cường lắp bắp định giải thích.
Song Đinh Kim Phúc đang giận tới mức lửa bốc lên đầu nên lập tức bước tới rồi giáng cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, sau đó mắng: “Thằng nghịch tử, mày định hại chết bố mày hả? Hãy xem mày đã làm gì đi, còn cậu nữa. Hôm nay, em trai tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần đền mạng đi”.
Đinh Quốc Cường bị mắng tới mức ù tai, không dám nhúc nhích.
Sau đó Đinh Kim Phúc quay lại rồi mắng Hồ Tiểu Chiêu.
Những người khác của nhà họ Đinh lúc này đều dạt sang một bên quan sát tình hình, ai cũng im như thóc, không dám chen lời vào một câu vì sợ bị liên luỵ.
Còn Hồ Tiểu Chiêu thì vừa lo vừa sợ.
Nếu Đinh Kim Lộc có mệnh hệ gì, sợ là gia tộc nhà anh ta cũng không bảo vệ anh ta được mất.
“Vô dụng, rặt một lũ ăn hại! Chỉ giỏi ăn tài phá hại thôi!”
“Các người còn ngây ra đấy à? Mau đi mời thần y Tần vào đây mau!”
Thấy Đinh Kim Phúc tiếp tục nổi cáu, người nhà họ Đinh không dám nói gì mà tản ra ngay.
Nhìn ai trai mình thoi thóp nằm trên giường bệnh, Đinh Kim Phúc vô lực ngồi cạnh giường, rõ ràng hiện giờ ông ấy đang vô cùng tức giận.
Đinh Quốc Cường thoáng do dự rồi cũng không dám tiến lên.
Nếu ngay từ đầu anh ta biết Tần Khải là thần y thì đâu ra nông nỗi này, đánh chết anh ta cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn đó.
Đinh Kim Phúc chạm vào tay Đinh Kim Lộc để cảm nhận nhiệt độ của em trai mình, bấy giờ mới dịu cơn tức đi phần nào.
Đinh Kim Lộc lúc này đang ở trạng thái nguy hiểm, đã phải thở máy, thậm chí có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào.
“Bác sĩ, em trai tôi còn cứu được nữa không?”, Đinh Kim Phúc điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới chật vật ngẩng đầu lên hỏi Từ Vọng Đức.
Nghe thấy thế, Từ Vọng Đức thở dài nói: “Khó lắm, ngay khi phát hiện ra tình trạng của bệnh nhân, bệnh viện chúng tôi đã lập tức đề nghị mời thần y Tần đến chữa trị rồi. Nhưng tiếc là… trừ khi cậu ấy chịu giúp, không thì bệnh nhân khó mà qua khỏi”.
Đinh Kim Phúc cau mày, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Tuy Từ Vọng Đức không nói thẳng ra, nhưng Đinh Kim Phúc hiểu nếu Tần Khải không giúp thì Đinh Kim Lộc chết là cái chắc.
Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên trùng xuống.
Không lâu sau, người nhà họ Đinh ùa đi tìm Tần Khải đã lục đục trở về.
Đinh Kim Phúc hỏi từng người một, nhưng ai cũng chỉ cúi đầu.
Ban nãy, bọn họ gần như đã lục tung cả bệnh viện lên rồi.
Tiếc là vẫn không thấy bóng dáng của Tần Khải đâu.
Đinh Quốc Cường thấy tình hình không ổn nên càng sợ hãi hơn.
Anh ta co rúm người lại, sau đó định lẩn đi theo bản năng.
“Tất cả là tại thằng ngu xuẩn này, mày còn định trốn à?”
Đinh Kim Phúc thấy thế thì tức phát điên, sau đó lôi Đinh Quốc Cường ra.
Chát chát!
Đinh Quốc Cường đã lĩnh một cơn mưa vả, nhưng Đinh Kim Phúc chẳng bớt giận chút nào, trái lại còn bực hơn.
Nếu không tại thằng nghịch tử này tự tung tự tác rồi đuổi Tần Khải đi thì tình trạng bệnh của Đinh Kim Lộc không thể chuyển biến xấu như hiện giờ được.
Đinh Kim Phúc càng nghĩ càng thấy tức, càng nhìn em mình, ông ấy càng muốn tát chết Đinh Quốc Cường.
Đinh Quốc Cường bị đánh thấy rất uất ức, nhưng chỉ giấu trong lòng, chứ không dám thể hiện ra ngoài.
May có cậu của anh ta liều lĩnh tiến lên can ngăn, bấy giờ Đinh Quốc Cường mới thoát được.
“Bác sĩ Từ, ừm… ông có biết cách liên lạc với thần y Tần không? Chuyện hôm nay là lỗi của họ, hay ông gọi có thần y Tần nói khó vài câu hộ tôi với?”, Đinh Kim Phúc cố nặn ra một nụ cười.
Ông ấy là chủ của nhà họ Đinh, nhưng giờ cũng phải học cách nhún nhường.
Vì tính mạng của em trai mình, Đinh Kim Phúc chẳng màng gì nữa.
Từ Vọng Đức nghe xong thì lắc đầu rồi nói: “Ông chủ Đinh, ông đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ là một bác sĩ điều trị bình thường thì sao biết số điện thoại của thần y Tần được? May ra thì có viện trưởng của chúng tôi biết thôi”.
“Viện trưởng? Trương Khải? Sao tôi lại quên ông ấy nhỉ?”, Đinh Kim Phúc lẩm bẩm, cuối cùng sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn một chút.
Lần trước cũng chính Trương Khải giới thiệu Tần Khải cho ông ấy làm quen, hình như họ còn có quan hệ thân thiết với nhau.
Chỉ cần tìm được Trương Khải thì khéo cũng thấy Tần Khải, em trai ông ấy được cứu rồi.
Đinh Kim Phúc như túm được cái phao cứu sinh nên vội vàng gọi cho Trương Khải ngay.
Chuông vừa reo thì đã có người tắt máy.
Đinh Kim Phúc ngẩn ra, nhưng vẫn tiếp tục gọi lại. Sau vài lần, cuối cùng thì Trương Khải cũng nghe máy.
“Viện trưởng Trương, thực lòng xin lỗi. Chuyện hôm nay là do người nhà tôi không biết điều nên đã đắc tội với ông và thần y Tần. Mong viện trưởng rộng lòng tha thứ, giờ em trai tôi đang gặp nguy hiểm, ông có biết thần y Tần đang ở đâu không? Hay ông gọi cho cậu ấy nói khó vài câu hộ tôi với!”
Đinh Kim Phúc nói chuyện rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần dè dặt.
Trương Khải ở đầu bên kia hừ nói: “Giúp ông? Tôi giúp ông như thế còn chưa đủ à? Tôi vốn đã sắp xếp xong hết rồi, nhưng người nhà họ ông cứ liên tục gây chuyện”.
“Giờ họ đã đắc tội với tiểu sư thúc của tôi, ha ha… đừng nói là tôi, một khi tiểu sư thúc nổi giận thì chẳng nghe ai nói gì đâu, tốt nhất ông nên mời cao nhân khác đi”.
Trương Khải cũng giận không kém.
Dứt lời, ông ấy thẳng tay tắt máy luôn.
Trước đó, ông ấy nể mặt Đinh Kim Phúc nên mới chủ động nhờ tiểu sư thúc nhà mình giúp.
Ai dè nhà họ Đinh rặt một lũ ngu xuẩn, chẳng những không cho Tần Khải chữa trị, mà còn đắc tội với anh.
Đã thế, họ còn liên tục mắng nhiếc anh với những lời lẽ khó nghe.
Giờ còn lâu anh mới ra mặt giúp nữa.
Tốt xấu gì Trương Khải cũng là viện trưởng, họ tưởng ông ấy không biết tức à?
Đừng nói là nhà họ Đinh, kể cả chủ tịch tỉnh đến cũng vậy thôi. Hôm nay, ông ấy sẽ không tiếp ai hết.
Đinh Kim Phúc sợ hãi trong lòng nên tiếp tục gọi điện thoại, lúc này mặt ông ấy vô cùng nhăn nhó.
Rõ ràng bây giờ, nhà họ không chỉ đắc tội với Tần Khải, mà còn chọc giận cả viện trưởng nữa.
“Đúng là lũ ngu xuẩn, ăn hại!”
Ông ấy đẩy người đàn ông trung niên cản mình ra rồi túm lấy cổ áo Đinh Quốc Cường, sao đó tiếp tục vả anh ta bôm bốp.
Đinh Quốc Cường đã ăn đòn nãy giờ nên vết thương cứ chồng chất lên nhau, mặt đã sưng vù.
Thấy bác mình nổi giận ngất trời, anh ta sợ đến mức lùi vào góc tường rồi run lẩy bẩy.
Hồ Tiểu Chiêu cũng đã tái mét mặt.
Nếu biết bệnh của Đinh Kim Lộc khó chữa đến vậy thì anh ta còn lâu mới nhận lời đến đây.
Nhưng giờ chẳng những anh ta không chữa được bệnh, mà còn đắc tội với nhà họ Đinh rồi, đúng là không trộm được gà còn mất thêm nắm thóc.
“Các người còn ngây ra đó à? Mau đi tìm thần y Tần cho tôi, nếu trong vòng nửa tiếng mà không tìm thấy thì đừng mang họ Đinh nữa, tôi sẽ đuổi hết”.
“Còn mày nữa, nếu không tìm được thần y Tần về đây thì tao sẽ sẽ đánh gãy chân mày”.
Đinh Kim Phúc gào lên, cơn giận tuôn trào như sóng thần.
Chương 44: Không có việc nhờ sẽ chẳng đến tìm
Người nhà họ Đinh bị mắng té tát nên lại vội vã chạy hết đi ngay.
Đinh Quốc Cường là chạy nhanh nhất, vì sợ bác mình lại nổi điên lên tiếp.
Hồ Tiểu Chiêu định nhân hỗn loạn rồi chuồn, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Từ Vọng Đức túm cổ áo.
Giờ Đinh Kim Lộc đang nguy kịch, sao có thể thả kẻ gây tội đi được.
Một khi bệnh nhân có mệnh hệ gì thì Hồ Tiểu Chiêu sẽ phải chịu mọi trách nhiệm.
…
Suốt nãy giờ, Trương Khải vẫn đi cùng Tần Khải để xin lỗi anh.
Sau khi đi xa khỏi bệnh viện, cuối cùng Tần Khải mới mỉm cười, bấy giờ Trương Khải mới thở phào một hơi.
Trương Khải cứ tưởng Tần Khải đã nổi giận, nhưng thật ra đây chỉ là chuyện nhỏ, Tần Khải chẳng hề để tâm.
Tần Khải đã gặp nhiều tình huống kiểu này nên cũng quen rồi.
Huống hồ, anh tin chắc là cùng lắm nửa tiếng nữa, người nhà họ Đinh sẽ đến cầu xin mình.
Đến lúc đó, có cứu chữa cho bệnh nhân hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của anh.
Anh lắc đầu rồi quẳng chuyện này ra khỏi tâm trí.
Anh ngâm nga một điệu nhạc, sau đó đủng đỉnh đi ra bên ngoài.
Họ không cần anh điều trị thì càng tốt, so với chữa bệnh cho Đinh Kim Lộc, anh thà đến tập đoàn Triệu Thị xem Triệu Băng Linh làm việc cho thích mắt còn hơn.
Tuy cô chủ nhà họ Triệu hơi kiêu căng lạnh lùng, nhưng từ gương mặt đến dáng người đều không chê vào đâu được.
Quyết vậy xong, anh vừa định đi thì có một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Tần Khải không thèm nhìn mà lập tức rụt chân theo bản năng rồi lùi lại.
Một chiếc Maserati màu đỏ tươi gần như đỗ sát vào người anh.
Sau đó đến một cú trượt bánh sau sát vào người Tần Khải.
Anh nhíu mày, tuy trông hơi bết bát, nhưng vẫn né được.
Nhưng nếu đổi là người khác thì khéo đã bị xe cán qua người rồi.
Chiếc xe dừng lại rồi hạ cửa kính xuống.
Đập vào mắt Tần Khải chính là gương mặt đắc ý của Vương Dao.
“Bà tôi bảo anh giỏi lắm, nhưng tôi thấy cũng bình thường thôi, chẳng ra sao cả!”, Vương Dao liếc mắt nhìn Tần Khải với vẻ coi thường.
Tần Khải vuốt ngực cho bớt cơn giận.
Nếu không nể Vương Dao là phụ nữ, đã thế trông cũng xinh đẹp thì chắc chắn anh đã tiến lên tát cho cô ta vài cái rồi. Tốt nhất phải đánh cho mẹ cô ta không nhận ra con nữa mới hay.
Cô ta phóng xe như điên chỉ để thử thân thủ của anh ư?
Đúng là đắc tội với ai cũng được nhưng phải trừ phụ nữ ra, nhất là phụ nữ biết lái xe, vì nguy hiểm luôn rình rập.
Tần Khải bước về phía xe rồi gần như dính sát mặt mình vào mặt Vương Dao.
“Này chị gái, theo logic của cô thì hình như tôi cần cảm ơn cô vì cô không lái xe tăng, không thì bây giờ chúng ta đâu còn cơ hội nói chuyện tình cảm với nhau nữa rồi”.
Tần Khải nói chuyện chẳng hề nể nang, ngữ phí cũng sặc mùi thuốc súng.
Vương Dao lập tức rụt người về phía sau để tránh xa Tần Khải, sau đó mới liên tục vặn lại anh với vẻ chê bôi: “Biến, ai thèm nói chuyện tình cảm với anh! Tránh xa xe của tôi ra!”
Hai người vừa sáp lại gần nhau thì mặt của Vương Dao đã đỏ lựng.
Tuy cô ta rất nóng tính, nhưng từ nhỏ đã sống trong vinh hoa, làm gì có người đàn ông nào dám áp sát rồi nói chuyện với cô ta theo kiểu đó?
Cô ta chợt nhớ tới cảnh lần trước bị Tần Khải đánh, sau đó lập tức chỉ muốn tát cho anh một cái.
“Thôi, phụ nữ với tiểu nhân là khó đào tạo nhất, tôi cãi lý với cô có khác nào đàn gảy tai trâu đâu”, Tần Khải phủi tay, sau đó lùi lại, tránh xa khỏi chiếc xe.
Cô hai nhà họ Vương này cũng chẳng phải người dễ dây vào.
“Anh bảo ai là tiểu nhân, ai khó đào tạo! Tần Khải, có giỏi anh nói lại thử coi, xem tôi có xé rách mồm anh ra không!”
Vương Dao mở cửa xe ra rồi bước xuống trên đôi giày cao gót.
Cô ta giơ hai tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ chuẩn bị mắng nhiếc.
Vương Dao cũng tức đến phát điên, cô ta cũng không biết mình bị làm sao mà hễ gặp Tần Khải là hoàn toàn mất kiểm soát.
Hôm nay, cô ta đã cố ý mặc quần sooc bò, phối với áo phông ôm sát cùng mũ lưỡi trai để trông trẻ trung năng động.
Nhìn kiểu gì cũng có cảm giác đáng yêu.
Tần Khải vốn đang bực, nhưng khi thấy dáng người bốc lửa của Vương Dao thì cơn giận đã trôi đi đâu hết cả.
Anh nhìn từ cặp đùi của cô ta lên trên rồi ngạc nhiên phát hiện ra rằng dáng người của cô nàng này cũng không thua gì cô vợ hờ của mình cả.
Nếu bắt buộc phải so sánh thì Tần Khải phải nhận xét là ai cũng có ưu điểm riêng.
Phát hiện ra ánh nhìn kỳ lạ của Tần Khải, Vương Dao lập tức đỏ mặt.
Cô ta bắt đầu thấy hối hận khi ăn mặc kiểu này, tự dưng khiến Tần Khải được rửa mắt.
“Có khó đào tạo hay không thì sao cô biết được, hay là… chúng ta về nhà tôi rồi thực hành xem sao đi. Vì chỉ có thực hành mới là cách duy nhất kiểm chứng tính đúng đắn của sự việc”, Tần Khải chớp mắt rồi nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Thực hành cái con khỉ, ai thèm!”
Vương Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay lại xe.
Thấy đã doạ được cô ta, Tần Khải thở phào một hơi.
Anh chẳng ngại đấu võ mồm, khổ cái chỗ này hơi nhiều người qua kẻ lại.
Chẳng may anh chọc cho Vương Dao khóc thì mỗi người đi qua phỉ nhổ cho anh một phát thôi cũng đủ làm anh chết đuối rồi.
Hảo hán không ham cái lợi trước mắt, Tần Khải không phải tên ngốc.
Còn chuyện Vương Dao cố tình lái xe đâm anh thì thôi anh bỏ qua, tạm thời cứ ghi vào sổ tay thù vặt rồi mai này tính sổ sau.
“Lên xe, hôm nay chẳng qua là bà tôi bắt tôi dẫn anh về thôi, chứ tôi chẳng rảnh mà đến gặp anh đâu”.
Sau khi ngồi lại vào trong xe, Vương Dao đã nhới tới chuyện chính.
Ban nãy tức quá, suýt nữa cô ta đã quên nhiệm vụ của mình.
“Ra là thế à? Chậc chậc… nếu thời gian của cô quý thế thì tôi khuyên đừng nên lãng phí”.
Tần Khải đảo mắt rồi cười hì hì nhìn Vương Dao.
Không có chuyện nhờ vả thì đã chẳng đến tìm!
Vương Dao chủ động đến tìm Tần Khải khiến anh thấy rất lạ, giờ thì biết đáp án rồi.
“Tôi… anh muốn chọc cho tôi tức chết đúng không?”
Vương Dao đập tay vào vô lăng, cố nhịn cảm giác muốn đánh người.
Bà nội cô ta là ai chứ, Tần Khải được bà mời đến chính là vinh hạnh của anh, thế mà anh dám từ chối à?
Anh tưởng cô ta không dám đánh anh chắc?
“Ờ… thật ra muốn tôi đi thì cũng được thôi”.
Tần Khải vuốt cằm rồi tỏ vẻ đắn đo.
Vương Dao lập tức có vẻ mong chờ.
Cô ta đã hứa với bà mình trước khi đi rồi, ai dè giờ Tần Khải lại không nể mặt.
“Hay cô xuống xe đi để tôi ngắm tiếp, sau đó tôi sẽ suy nghĩ”.
Tần Khải xoa tay với vẻ cười cợt.
“Tần Khải, anh chán sống rồi đúng không?”
Vương Dao nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ đến tận mang tai.
Biết rõ Tần Khải đang đùa, nhưng cô ta vẫn xấu hổ.
“Không được thì thôi, thật ra tôi cũng không muốn xem lắm đâu, chào nhé”, Tần Khải xua tay rồi cất bước định bỏ đi.
“Đứng lại, anh đứng lại ngay cho tôi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa?”, Vương Dao cuống lên rồi chọn thoả hiệp.
Nhưng ánh mắt của cô ta thì như muốn giết người và ăn tươi nuốt sống Tần Khải.
Chương 45: Tôi khổ quá mà
“Chẳng phải cũng vậy sao”.
Tần Khải hoàn toàn không muốn đi, quay người, mỉm cười như gió xuân.
Anh vươn tay kéo cửa xe, bước vào chiếc xe Maserati của Vương Dao, trực tiếp ngồi ghế sau.
Vương Dao cắn răng, lúc này cô ta mới phản ứng lại, vừa nãy Tần Khải cố tình khiến cô ta thành trò cười.
Tên khốn!
Tôi nhịn!
Sợ Tần Khải không vui thì sẽ không đi nữa, Vương Dao chỉ có thể kiềm chế cơn giận.
Nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt tiểu thư nhà họ Vương như muốn giết người, Tần Khải lại vui vẻ trong lòng.
Vừa nãy Vương Dao lái xe đụng anh, giờ xem như huề rồi.
Tuy Vương Dao trông không tệ, nhưng tính cách như vậy quá nóng nảy, người bình thường thật sự không thể chịu nổi.
Tần Khải thầm tính toán trong lòng, sau này không có chuyện gì thì nên tránh xa con hổ nhỏ này chút.
Nếu không ngày nào đó tâm trạng cô ta không tốt thì mình phải nằm dưới bánh xe mất.
Trên xe.
Tần Khải dựa người vào ghế sau, giọng điệu nhàn nhạt: “Lái chậm chút, đúng rồi, Trung Hải có chỗ bán quần áo không, hay là dẫn tôi đi dạo trước?”
Đã mấy lần rồi, bị người ta chỉ vào mũi mắng đồ nhà quê, Tần Khải quyết định thay đổi quần áo và kiểu tóc, làm lại hình tượng của bản thân.
Trung Hải dù sao cũng không ở bên trong núi, có vài phương diện cũng phải nhập gia tùy tục.
Quan trọng là hiện tại đã có sẵn tài xế, còn có thể tiết kiệm được chút tiền này, há chẳng phải đáng mừng rồi sao.
“Anh không đến nhà chúng tôi sao? Còn mua quần áo nữa à, anh xem tiểu thư tôi đây là tài xế của anh sao!”
Vương Dao siết chặt tay lái trong tay, lại nghiến chặt răng.
Vẻ mặt tức giận nhìn Tần Khải.
“Khụ khụ… Đến nhà cô không cần phải chỉn chu chút sao? Tôi đây cũng là muốn tốt cho cô, vả lại, chuyện này cũng thuận đường, không phải rất đơn giản sao?”
Tần Khải giang tay, cố gắng nói lý.
Vương Dao trừng mắt, tức như muốn ngất đi, hoàn toàn không muốn nói thêm một câu nào với Tần Khải nữa.
Đương nhiên, không phải cô ta không nói lại được Tần Khải, mà cô ta đường đường là đại tiểu thư, không muốn so đo với hạng tiểu nhân như Tần Khải.
Vương Dao cố gắng thuyết phục bản thân trong lòng, cố gắng gượng cười.
Đợi xe khởi động, đại tiểu thư nhà họ Vương này bỗng đảo mắt, nở một nụ cười kỳ quái.
Thích mua quần áo đúng không?
Ha ha… Tiểu thư đây để anh mua cho đã!
Chiếc Maserati chạy nhanh trên đường, Tần Khải la lên mấy lần chạy chậm, đổi lại đều là Vương Dao trừng mắt coi khinh.
Không bao lâu sau, chiếc xe dừng trước con phố đi bộ phồn hoa nhất Trung Hải.
Vương Dao xuống xe trước, liếc nhìn cửa hàng Versace gần nhất, mỉm cười để lộ chiếc “nanh hổ”.
Lúc vừa mới lái xe, Vương Dao trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cách đối phó với Tần Khải.
Con phố đi bộ này, toàn bộ đều là hàng xa xỉ phẩm.
Mặt tiền dọc con phố, có đủ các cửa hàng xa xỉ phẩm rực rỡ muôn màu, không phải nói là tốt nhất Trung Hải, nhưng chắc chắn là mắc nhất.
Siết nắm tay trắng mịn, Vương Dao mỉm cười chân thành.
Trong lòng vô cùng mong chờ, lát nữa Tần Khải mặt mũi xám xịt nhìn giá cả quần áo.
Tần Khải xuống xe, đương nhiên không biết ý đồ của Vương Dao.
Nhưng nhìn ký tự nước người trước cửa tiệm, với cả răng hổ của Vương Dao kia, anh ý thức được chuyện có chút kỳ lạ.
“Đi thôi, không phải anh muốn mua quần áo sao? Này, nghe nói quần áo nam của tiệm này không tệ, chắc hợp với anh đấy?”
Ánh mắt Vương Dao cố ý né tránh Tần Khải, cố nhịn cười.
Versace - thương hiệu xa xỉ phẩm của Ý.
Vương Dao vừa nghĩ đến, với xuất thân của Tần Khải, có lẽ một cái dây nịt ở bên trong này, anh cũng không mua nổi thì cô ta bỗng muốn cười.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, thậm chí là cầu xin cô ta tính tiền, vậy chẳng phải vui không kể xiết sao?
Đến lúc đó, nhất định phải dạy dỗ tên này cho ra bã.
Quét mắt nhìn cửa tiệm Versace, Tần Khải đã biết đồ bên trong chắc chắn không rẻ.
Khóe mắt liếc nhìn gương mặt đang nhịn cười của Vương Dao, Tần Khải làm như không biết lầm bầm tự nói: “Thật sao? Rẻ thật à, đúng là phải vào xem xem”.
Mắt thấy Tần Khải trúng chiêu đi vào cửa hàng Versace, Vương Dao vui mừng vỗ tay một cái, phấn khích không thôi.
Đắc ý một lúc, cô ta mới nhịn cười đi vào.
Đứng cách thu ngân không xa, Vương Dao cố tình giả vờ không quen biết Tần Khải.
Nhưng ánh mắt của cô ta, từ đầu đến cuối đều nhìn Tần Khải, đang đợi Tần Khải bị bẽ mặt.
“Này, cái người kia… chính là anh, đợi đã!”
Quả nhiên, Tần Khải vừa mới đi vào, nhân viên đang định giới thiệu quần áo cho một người giàu trung niên đã vội vã đuổi theo, gọi Tần Khải lại.
“Cô đang gọi tôi sao? Có chuyện sao?”, Tần Khải dừng bước, vẻ mặt vô hại.
“Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng chỗ chúng tôi là cửa hàng Versace, thương hiệu xa xỉ phẩm, là hàng hiệu đấy anh hiểu không? Nếu anh muốn mua quần áo, tôi kiến nghì anh ra ngoài gọi xe, đến khu Nghĩa Ô xem xem, thương hiệu trong đó hợp với anh hơn”.
Nhân viên liếc mắt nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt khinh thường xem nhẹ, hoàn toàn không che giấu.
Nghe thấy mấy chữ Nghĩa Ô này, Vương Dao ở trước cửa suýt chút nữa đã bật cười, cô ta che miệng quay lưng lại, cười đến mức cả người khẽ run.
Cô ta cố ý đưa Tần Khải đến Versace, chính là muốn kết quả như thế này.
“Thương hiệu xa xỉ phẩm? Nhưng tôi là mua đồ xa xỉ phẩm mà!”, Tần Khải vung tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nhân viên khẽ nhếch miệng, suýt nữa tức đến bật cười: “Anh đừng có đùa nữa được không? Chỉ dựa vào anh mà cũng đòi xa xỉ phẩm?”
Vẻ mặt Tần Khải vô tội: “Anh nghĩ tôi đang đùa sao?”
Thấy bộ dạng anh như vậy, nhân viên hoàn toàn cạn lời.
Cô ta làm nghề này chẳng phải một hai năm, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi!
Bộ dạng Tần Khải lúc này: từ trên xuống dưới toàn hàng chợ, cộng lại cũng chừng một hai trăm tệ, còn đòi xa xỉ phẩm? Đúng là nực cười!
Loại người này toàn kiểu vờ tỏ ra hào phóng, thực ra là nghèo mạt rồi, cô ta gặp nhiều rồi.
“Được rồi, nếu muốn xem thử cho biết thì cứ ngắm đi, nhưng tuyệt đối đừng chạm vào, lỡ làm hư có bán anh đi cũng không đền nổi!”
“Người bây giờ sao vậy chứ, mua không nổi cũng không mất mặt, còn giả vờ như vậy là anh không đúng rồi”.
Nhân viên xem thường liếc nhìn anh, không kiên nhẫn quay người rời đi, trong miệng vẫn còn lải nhải.
Chỉ để lại Tần Khải với vẻ mặt ngơ ngác!
Chính vì bị người ta không coi trọng, nên mới muốn thay đổi bề ngoài, không ngờ đến nơi này rồi vẫn bị người ta xem thường!
Tôi khổ quá mà!
Còn Vương Dao tận mắt thấy cảnh này, cười đến mức lưng không thẳng nổi.
Nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, trong lòng Vương Dao vô cùng hả giận.
Đương nhiên Versace cũng có đồ nữ, túi xách này nọ.
Vương Dao cũng đến đây dạo mấy lần, trong lòng cô ta biết rõ, mua đồ ở đây, không có mấy chục nghìn căn bản mua không nổi.
Trừ phi Tần Khải bán thận ngay tại chỗ, nếu không có đánh chết anh cũng không bỏ ra được nhiều tiền như vậy, cuối cùng cũng chỉ bẽ mặt mà thôi.
Vốn nghĩ sau khi bị bẽ mặt, Tần Khải sẽ ủ rũ rời đi.
Nhưng Vương Dao không ngờ, Tần Khải chẳng những không đi, trái lại còn chậm rãi đi dạo.
“Cái này… Hừ, mình phải xem xem, tên này muốn chơi trò gì đây!”
Mà nhân viên rõ ràng cũng không ngờ tới, lại mau chóng đi đến.
Tần Khi đi chậm rãi, nhưng nhân viên lại đi theo sát anh, đề phòng anh không rời nửa bước.
Ánh mắt kia, thậm chí chỉ hận không thể gọi ngay cho cảnh sát.
Nhưng lúc này, Tần Khải lại thấy hơi tò mò, không biết ai đã cho người nhà họ Đinh dũng khí để chạy đến bệnh viện gây rối.
Nhóm Từ Vọng Đức không biết, nhưng Tần Khải thì lạ gì. Chắc chắn có người đứng sau đâm bị thóc chọc bị gạo, khả năng cao là nhằm vào Trương Khải.
“Tránh ra nào, ai không phận sự thì tránh sang một bên. Thần y đến rồi, đừng làm lỡ dở việc cứu người, các người không chịu tội nổi đâu”.
Một giọng nói toang toác vang lên, các điều dưỡng cùng bệnh nhân đứng xem cũng phải dạt hết sang hai bên.
Tần Khải nghe thấy thế thì ngoái lại, sau đó anh nhìn thấy một người mặc vest đen đang xô đẩy những người khác một cách thô lỗ.
Đi sau người đó là một người thanh niên mặc áo blue, gương mặt đẩy vẻ kiêu căng, mắt thì như mọc trên đỉnh đầu.
Đây chẳng phải ai khác mà chính là Hồ Tiêu Chiêu mà Tần Khải từng gặp một lần ở nhà họ Vương.
Thần y mà người nhà họ Đinh khoe mẽ nãy giờ chắc là đây rồi.
“Thần y, cuối cùng anh cũng đến rồi! Chúng tôi trông anh mãi”.
“Đúng vậy, thần y mau ra tay cho lũ lang băm này sáng mắt ra đi”.
Nhóm con cháu nhà họ Đinh đều xúm tới nịnh bợ.
Đinh Quốc Cường nheo nhéo nãy giờ cũng đã quay ngoắt thái độ, sau đó tươi cười nói với Hồ Tiểu Chiêu: “Bác sĩ Hồ, anh đến rồi đấy à, bệnh của bố tôi trông cậy cả vào anh”.
“Lũ lang băm này không biết chữa bệnh, chỉ lừa đảo là giỏi. Anh xem, họ đã gọi một tên nhà quê đến để lừa chúng tôi đây này”.
Trong lúc lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu, Đinh Quốc Cường không quên đá xéo Tần Khải một câu.
“Này… cậu ăn nói cho cẩn thận, cậu gọi ai là thằng nhà quê hả?”, Trương Khải tức đến đỏ mặt.
Từ Vọng Đức cũng thấy bất bình.
Rõ ràng Tần Khải có y thuật cao siêu, nhưng người nhà họ Đinh lại tỏ vẻ coi thường.
“Ặc… Tôi còn tưởng là ai, ra là anh à?”, Hồ Tiểu Chiêu nhìn Tần Khải với vẻ khinh bỉ, sau đó không nhịn được mà châm chọc: “Lần trước là anh ăn may thôi, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào là thần y cấp quốc gia!”
“Đúng đúng, phì… anh nói đúng”, Tần Khải phì cười gật đầu, nhưng mới nói được nửa câu đã không nhịn được nữa mà cười phụt ra.
Tuy anh có vẻ cúi đầu, nhưng ánh mắt thì chẳng khác nào đang nhìn trẻ lên ba.
Thần y cấp quốc gia ư?
Đến ông cụ nhà anh giỏi thế còn chưa dám nhận cái danh này nữa là.
Hồ Tiểu Chiêu tự dát vàng lên mặt, lời mất mặt nào cũng có thể nói ra được.
Tiếc là Tần Khải chẳng hề nể nang, thậm chí còn không phối hợp diễn xuất với anh ta.
Nợ cũ và mới gộp lại, Hồ Tiểu Chiêu trừng mắt, tức đến đỏ mặt.
“Anh… Loại lang băm như anh thì biết cái quái gì hả?”, anh ta chỉ tay vào mặt Tần Khải rồi mắng nhiếc.
Người nhà họ Đinh coi thường Tần Khải cũng tranh thủ xỉa xói anh.
Song, dù nghe vô vàn những câu nói khó nghe, Tần Khải vẫn tươi roi sói như không hề có chuyện gì.
Hồ Tiểu Chiêu tức đến mức bùng nổ: “Hôm nay có anh ta thì không có tôi, muốn tôi cứu bố anh thì hãy đuổi tên này đi, không thì tôi mặc kệ đấy”.
“Cút, mày mà không đi là tao gọi người đánh gãy chân chó của mày đấy. Thằng nhà quê kia, có nghe thấy thần y nói gì không hả?”, Đinh Quốc Cường không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói hết câu thì đã nhảy dựng lên.
Người nhà họ Đinh đã ngứa mắt với Tần Khải lắm rồi nên thi nhau giậu đổ bìm leo.
Trương Khải và Từ Vọng Đức đứng một bên cũng đã sắp phát điên.
Song, Tần Khải chỉ mỉm cười bình thản nhìn Hồ Tiểu Chiêu.
Anh thở dài một hơi rồi chậm rãi liếc Hồ Tiểu Chiêu một cái, sau đó lẩm bẩm: “Chậc chậc… tình hình của bệnh nhân không ổn, nếu tôi là anh thì sẽ không cậy mạnh vậy đâu. Trước khi ra tay cũng không biết tự lượng sức mình, mà gia đình nhà này cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Hồ Tiểu Chiêu chưa kịp phản bác thì người nhà họ Đinh đã mắng Tần Khải té tát.
Thấy tình thế có lợi với mình, Hồ Tiểu Chiêu vô cùng đắc ý, đuôi anh ta vểnh lên tận trời.
“Tiếc quá, người ta lại tin tôi chứ không phải anh. Còn y thuật của tôi ra sao thì anh chưa đủ tư cách phán xét đâu”, Hồ Tiểu Chiêu vừa cười mỉa vừa nói với giọng kiêu ngạo.
“Đúng, anh là nhất, nhất anh rồi. Nhưng chỉ e có người dù giờ đang đắc ý nhưng lát lại bò đến xin tôi. Thôi, người ta không chào đón mình thì mình nên tìm chỗ nào mát mẻ chờ thôi”, Tần Khải phủi tay, sau đó nhìn Hồ Tiểu Chiêu cùng người nhà họ Đinh bằng ánh mắt sâu xa.
Sau đó, anh quay người bỏ đi mà không hề tức giận chút nào.
Trương Khải và Từ Vọng Đức ngẩn ra, mãi sau mới đi theo Tần Khải.
“Tiểu sư thúc, sao người lại làm thế?”
“Thần y Tần, cậu là người có tài thật sự, sao lại để họ chửi bới coi thường mình thế?”
Vào thang máy rồi, Từ Vọng Đức và Trương Khải mới ấm ức chất vấn Tần Khải.
Nghe thấy thế, Tần Khải chỉ cười rồi nói: “Yên tâm, tôi biết trình của Hồ Tiểu Chiêu đến đâu mà. Hai người cứ chờ mà xem, cùng lắm là nửa tiếng nữa, người nhà họ Đinh sẽ chạy đến xin tôi”.
“Bác sĩ Hồ tuy còn trẻ nhưng đã có tiếng trong ngành. Để cậu chưa cho anh rể tôi, chúng tôi thấy rất yên tâm”.
“Đúng thế, lần này phiền bác sĩ Hồ ra tay. Nếu cậu chưa khỏi cho chồng tôi thì chúng tôi sẽ hậu tạ”.
Người nhà họ Đinh lại bắt đầu lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu.
Thấy mẹ và cậu mình coi trọng Hồ Tiểu Chiêu như vậy, Đinh Quốc Cường vui như mở cờ trong bụng.
Đinh Quốc Cường đã vận dụng nhiều mối quan hệ để mời Hồ Tiểu Chiêu đến chữa bệnh cho bố mình.
Chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu làm được việc thì địa vị của Đinh Quốc Cường sẽ lên như diều gặp gió.
Được mọi người tung hô, mặt Hồ Tiểu Chiêu hơn hớn như gió xuân.
Đinh Quốc Cường thấy thế thì tiến lên, tranh thủ chém gió: “Mẹ, cậu, mọi người cứ yên tâm. Đừng thấy bác sĩ Hồ trẻ tuổi mà coi thường, y thuật của anh ấy giỏi có tiếng đấy ạ. Với bác sĩ Hồ mà nói thì bố con chỉ gặp vấn đề nhỏ thôi, còn chẳng được coi là bệnh ấy chứ”.
“Đương nhiên, cứ giao bệnh nhân cho tôi, chắc chắn đó sẽ là quyết định đúng đắn của mọi người”, Hồ Tiểu Chiêu tươi cười bước vào phòng bệnh trong tiếng khen ngợi của mọi người.
Thấy cửa phòng bệnh đóng lại, người nhà họ Đinh đều sốt sắng chờ bên ngoài.
Trong nhà họ thì chỉ có Đinh Kim Phúc và Đinh Kim Lộc là hai người con trai.
Nhà họ không chỉ trông cậy vào mỗi Đinh Kim Phúc, mà còn cả Đinh Kim Lộc nữa.
Bệnh của Đinh Kim Lộc bỗng dưng chuyển biến xấu, nên giờ ai cũng mong ông ấy mau khoẻ lại.
“Quốc Cường, bố cháu sao rồi?”
Trong lúc mọi người đang chờ thì chợt có một giọng nói lo lắng vang lên từ phía xa…
Chương 42: Thần y Tần đang bực lắm
Đinh Quốc Cường ngoái lại nhìn thì thấy Đinh Kim Phúc đi từ trong thang máy ra, tuy đã có tuổi, nhưng ông ấy vẫn bước nhanh tới với vẻ quan tâm.
“Bác cả, bác yên tâm, bố cháu không sao đâu ạ. Thần y đã vào trong rồi, chắc không lâu nữa bố cháu sẽ tỉnh lại thôi”, Đinh Quốc Cường tiến lên đáp.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Đinh Kim Phúc, Đinh Quốc Cường đã bắt đầu mơ tưởng xa vời.
Chỉ cần bệnh tình của bố anh ta chuyển biến tốt, chủ gia đình là bác cả nhất định sẽ trọng dụng anh ta.
Đến lúc đó, địa vị của anh ta ở nhà họ Định sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn có khả năng làm chủ nhà cũng nên.
Đinh Kim Phúc lo đến mức phát bực nên không hề chú ý đến vẻ khác lạ trong mắt của cháu mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói vậy, ông ấy mới bình tĩnh hơn một chút.
“Thế thì tốt rồi, tuy tiểu thần y còn ít tuổi, nhưng y thuật không phải bàn cãi gì hết”, Đinh Kim Phúc xoa tay rồi hào hứng nói.
Lần này, bệnh của em trai ông ấy chuyển biến xấu, nhưng ông ấy không thể rời khỏi công tử được, song ông ấy đã gọi ngay cho Trương Khải, chỉ đích danh muốn nhờ Tần Khải đến cứu em trai mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói thần y đã vào trong, Đinh Kim Phúc cứ tưởng là Tần Khải nên mới hoàn toàn yên tâm.
Người nhà họ Đinh cũng không biết thần y mà Đinh Kim Phúc nói là ai nên chỉ đứng một bên cười xoà.
Mọi người đều chờ ở bên ngoài mà không biết là Hồ Tiểu Chiêu khi vào phòng thì oai phong, còn giờ thì mặt đen như đít nồi.
Người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh chính là em trai Đinh Kim Lộc của Đinh Kim Phúc, lúc này trên người ông ấy đang cắm cả đống dây dợ.
Người này mày rậm mắt to, nhưng giờ sắc mặt đã tím tái, rõ ràng bệnh đã chuyển nặng, khó mà qua khỏi.
Hồ Tiểu Chiêu luống cuống bận rộn ở một bên, kim châm cứu đã sẵn trong tay, nhưng anh ta quay quanh giường bệnh cả mấy vòng mà vẫn chần chừ chưa dám hạ kim.
Khi anh ta vừa châm vài mũi kim xuống, tuy Đinh Kim Lộc chưa tỉnh lại ngay, nhưng sắc mặt rõ ràng đã hồng hào hơn.
Tưởng mình đã đi đúng hướng, Hồ Tiểu Chiêu cắm kim xuống liên tục, nào ngờ tình trạng của Đinh Kim Lộc bỗng chuyển biến xấu, thậm chí còn gay go hơn ban đầu.
Thấy bệnh nhân có dấu hiệu không ổn, Hồ Tiểu Chiêu cuống đến mức vã mồ hôi, không biết phải làm thế nào.
“Không đúng, sao lâu thế rồi mà không có tin tức gì? Lẽ nào…”, cậu của Đinh Quốc Cường lẩm bẩm.
Mọi người nhìn sang, bấy giờ ông ta mới ý thức được mình lỡ lời nên vội ngậm miệng.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì cũng nhăn mặt rồi giơ cổ tay lên.
Ông ấy nhìn đồng hồ thì mới biết mình đã đến đây được hơn 20 phút rồi.
Vì đã được Tần Khải chữa trị nên ông ấy biết anh chữa bệnh rất nhanh, không tốn quá nhiều thời gian.
Đinh Kim Phúc thoáng nghi ngờ rồi đứng bật dậy, sau đó đi tới cửa phòng bệnh rồi nhìn vào bên trong.
Có tấm kính thuỷ tinh cản mất tầm nhìn nên ông ấy không nhìn rõ tình hình ở bên trong.
Ông ấy nghiến răng rồi giơ tay gõ cửa.
“Thần y Tần, cậu có ở trong đấy không? Em trai tôi thế nào rồi?”
Đinh Kim Phúc vừa lên tiếng, mặt Đinh Quốc Cường đã tái đi.
Sao lại là thần y Tần, thần y họ Hồ cơ mà.
Không chờ Đinh Quốc Cường phản ứng lại, Hồ Tiểu Chiêu mướt mải mồ hôi nghe thấy giọng của Đinh Kim Phúc xong thì cũng biến sắc mặt.
Anh ta biết rõ Đinh Kim Phúc đang gọi ai.
Giá mà bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến tốt một chút thì sao anh ta phải khổ như giờ.
Tuy nhiên, anh ta biết đối mặt thế nào với tình hình hiện nay của bệnh nhân đây…
Trong lúc chột dạ, Hồ Tiểu Chiêu không dám lên tiếng trả lời.
Không nhận được đáp án nên Đinh Kim Phúc càng cuống hơn.
Ông ấy không nói nhiều mà nhấc đi thẳng vào phòng luôn.
Người nhà họ Đinh không ngờ sẽ có chuyện thế này, thấy Đinh Kim Phúc đi vào phòng, họ cuống lên rồi đi vào theo.
“Sao lại là cậu? Tôi gọi thần y Tần đến cơ mà, cậu làm gì ở đây thế hả?”, Đinh Kim Phúc bất ngờ xông vào, thấy bác sĩ bên trong không phải Tần Khải thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Đinh Kim Phúc mà nổi giận thì người nhà họ Đinh chỉ biết dạt hết sang một bên.
Mọi người liên tục lùi lại, còn Đinh Quốc Cường đương nhiên sẽ bị lôi lên ngọn đầu đài.
“Cháu… bác ơi, thần y Tần kia trông như thằng nhà quê, cháu thấy không đáng tin nên đã tự làm theo ý mình và mời thần y Hồ đến. Bác yên tâm, thần y Hồ cũng giỏi lắm ạ”, Đinh Quốc Cường vẫn cố giải thích.
“Cái gì, mày… mày đúng là cái thằng vô tích sự!”, Đinh Kim Phúc nghe xong thì nổi cơn thịnh nộ.
Lửa bốc lên đầu, mắt ông ấy hoa lên, suýt nữa thì ngất xỉu.
Người nhà họ Đinh thấy thế thì vội vàng lên đỡ.
Nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh, Từ Vọng Đức đi vào xem bệnh nhận thì lập tức phát hoảng.
Ông ấy tiến lên rồi đẩy Hồ Tiểu Chiêu sang một bên.
Sau đó, ông ấy bắt mạch cho Đinh Kim Lộc rồi ấn ngay vào chuông cấp cứu ở đầu giường.
“Nhanh, phòng 302, lấy oxy, máy thở, nhanh lên, bệnh nhân nguy kịch lắm rồi”, Từ Vọng Đức cuống quýt nói.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì lập tức trào nước mắt.
Ông ấy nhìn em trai mình trên giường bệnh rồi túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu.
“Mày là đồ lang băm, em trai tao đang bình thường mà bị mày chữa thành ra thế này, a!”, Đinh Kim Phúc nổi đoá rồi hét lên.
Người nhà họ Đinh gồm cả Đinh Quốc Cường ban nãy còn tâng bốc Hồ Tiểu Chiêu lên mây, giờ thì đứng một bên im thin thít.
“Tôi… tại người của bệnh viện số một đã cho bệnh nhân uống thuốc tây trước, họ đã giấu tôi chuyện này nên không phải tại tôi, giờ chỉ là hiện tượng phản ứng thuốc thôi. Ông chủ Đinh, ông hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi đảm bảo…”
Hồ Tiểu Chiêu thấy không ổn, nhưng vẫn cố đùn đẩy trách nhiệm.
Đinh Kim Phúc đâu có phải dạng vừa, nếu ông ấy mà xử lý Hồ Tiểu Chiêu thì anh ta chỉ có xong đời.
“Phản cái con khỉ!”
Đinh Kim Phúc không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói xong đã cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, suýt nữa làm Hồ Tiểu Chiêu tắt thở.
Từ Vọng Đứng đứng cạnh giường bệnh cũng tức điên lên: “Ông chủ Đinh, bệnh của em trai ông rất đặc biệt, người của chúng tôi ngoài chăm sóc hàng ngày ra thì đều làm theo toàn bộ yêu cầu của ông, nên không hề có chuyện cho bệnh nhân uống thuốc. Ông đừng nghe tên lang băm này nói bừa. Với tình hình hiện giờ chắc chỉ có thần y Tần ra tay thì mới cứu vãn được thôi, nhưng…”
Từ Vọng Đứng lườm Hồ Tiểu Chiêu cháy mặt.
Ông ấy chỉ nói lấp lửng rồi dừng.
“Nhưng làm sao?”
Đinh Kim Phúc tạm thời tha cho Hồ Tiểu Chiêu rồi sốt sắng hỏi.
Từ Vọng Đức thở dài rồi nói: “Nhưng… haizz, người nhà của ông thi nhau gọi thần y Tần là lang băm, rồi còn đuổi cậu ấy đi. Giờ thần y Tần đang bực lắm, tôi e là…”
“Cái gì!”
Đinh Kim Phúc suýt tức đến mức thở không nổi.
Chương 43: Không tìm thấy thần y Tần thì tao sẽ đánh gãy chân mày
Thấy Đinh Kim Phúc sa sầm mặt, Đinh Quốc Cường sợ đến tái mặt, toàn thân vô thức run lên.
“Bác ơi, cháu…”, Đinh Quốc Cường lắp bắp định giải thích.
Song Đinh Kim Phúc đang giận tới mức lửa bốc lên đầu nên lập tức bước tới rồi giáng cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, sau đó mắng: “Thằng nghịch tử, mày định hại chết bố mày hả? Hãy xem mày đã làm gì đi, còn cậu nữa. Hôm nay, em trai tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần đền mạng đi”.
Đinh Quốc Cường bị mắng tới mức ù tai, không dám nhúc nhích.
Sau đó Đinh Kim Phúc quay lại rồi mắng Hồ Tiểu Chiêu.
Những người khác của nhà họ Đinh lúc này đều dạt sang một bên quan sát tình hình, ai cũng im như thóc, không dám chen lời vào một câu vì sợ bị liên luỵ.
Còn Hồ Tiểu Chiêu thì vừa lo vừa sợ.
Nếu Đinh Kim Lộc có mệnh hệ gì, sợ là gia tộc nhà anh ta cũng không bảo vệ anh ta được mất.
“Vô dụng, rặt một lũ ăn hại! Chỉ giỏi ăn tài phá hại thôi!”
“Các người còn ngây ra đấy à? Mau đi mời thần y Tần vào đây mau!”
Thấy Đinh Kim Phúc tiếp tục nổi cáu, người nhà họ Đinh không dám nói gì mà tản ra ngay.
Nhìn ai trai mình thoi thóp nằm trên giường bệnh, Đinh Kim Phúc vô lực ngồi cạnh giường, rõ ràng hiện giờ ông ấy đang vô cùng tức giận.
Đinh Quốc Cường thoáng do dự rồi cũng không dám tiến lên.
Nếu ngay từ đầu anh ta biết Tần Khải là thần y thì đâu ra nông nỗi này, đánh chết anh ta cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn đó.
Đinh Kim Phúc chạm vào tay Đinh Kim Lộc để cảm nhận nhiệt độ của em trai mình, bấy giờ mới dịu cơn tức đi phần nào.
Đinh Kim Lộc lúc này đang ở trạng thái nguy hiểm, đã phải thở máy, thậm chí có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào.
“Bác sĩ, em trai tôi còn cứu được nữa không?”, Đinh Kim Phúc điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới chật vật ngẩng đầu lên hỏi Từ Vọng Đức.
Nghe thấy thế, Từ Vọng Đức thở dài nói: “Khó lắm, ngay khi phát hiện ra tình trạng của bệnh nhân, bệnh viện chúng tôi đã lập tức đề nghị mời thần y Tần đến chữa trị rồi. Nhưng tiếc là… trừ khi cậu ấy chịu giúp, không thì bệnh nhân khó mà qua khỏi”.
Đinh Kim Phúc cau mày, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Tuy Từ Vọng Đức không nói thẳng ra, nhưng Đinh Kim Phúc hiểu nếu Tần Khải không giúp thì Đinh Kim Lộc chết là cái chắc.
Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên trùng xuống.
Không lâu sau, người nhà họ Đinh ùa đi tìm Tần Khải đã lục đục trở về.
Đinh Kim Phúc hỏi từng người một, nhưng ai cũng chỉ cúi đầu.
Ban nãy, bọn họ gần như đã lục tung cả bệnh viện lên rồi.
Tiếc là vẫn không thấy bóng dáng của Tần Khải đâu.
Đinh Quốc Cường thấy tình hình không ổn nên càng sợ hãi hơn.
Anh ta co rúm người lại, sau đó định lẩn đi theo bản năng.
“Tất cả là tại thằng ngu xuẩn này, mày còn định trốn à?”
Đinh Kim Phúc thấy thế thì tức phát điên, sau đó lôi Đinh Quốc Cường ra.
Chát chát!
Đinh Quốc Cường đã lĩnh một cơn mưa vả, nhưng Đinh Kim Phúc chẳng bớt giận chút nào, trái lại còn bực hơn.
Nếu không tại thằng nghịch tử này tự tung tự tác rồi đuổi Tần Khải đi thì tình trạng bệnh của Đinh Kim Lộc không thể chuyển biến xấu như hiện giờ được.
Đinh Kim Phúc càng nghĩ càng thấy tức, càng nhìn em mình, ông ấy càng muốn tát chết Đinh Quốc Cường.
Đinh Quốc Cường bị đánh thấy rất uất ức, nhưng chỉ giấu trong lòng, chứ không dám thể hiện ra ngoài.
May có cậu của anh ta liều lĩnh tiến lên can ngăn, bấy giờ Đinh Quốc Cường mới thoát được.
“Bác sĩ Từ, ừm… ông có biết cách liên lạc với thần y Tần không? Chuyện hôm nay là lỗi của họ, hay ông gọi có thần y Tần nói khó vài câu hộ tôi với?”, Đinh Kim Phúc cố nặn ra một nụ cười.
Ông ấy là chủ của nhà họ Đinh, nhưng giờ cũng phải học cách nhún nhường.
Vì tính mạng của em trai mình, Đinh Kim Phúc chẳng màng gì nữa.
Từ Vọng Đức nghe xong thì lắc đầu rồi nói: “Ông chủ Đinh, ông đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ là một bác sĩ điều trị bình thường thì sao biết số điện thoại của thần y Tần được? May ra thì có viện trưởng của chúng tôi biết thôi”.
“Viện trưởng? Trương Khải? Sao tôi lại quên ông ấy nhỉ?”, Đinh Kim Phúc lẩm bẩm, cuối cùng sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn một chút.
Lần trước cũng chính Trương Khải giới thiệu Tần Khải cho ông ấy làm quen, hình như họ còn có quan hệ thân thiết với nhau.
Chỉ cần tìm được Trương Khải thì khéo cũng thấy Tần Khải, em trai ông ấy được cứu rồi.
Đinh Kim Phúc như túm được cái phao cứu sinh nên vội vàng gọi cho Trương Khải ngay.
Chuông vừa reo thì đã có người tắt máy.
Đinh Kim Phúc ngẩn ra, nhưng vẫn tiếp tục gọi lại. Sau vài lần, cuối cùng thì Trương Khải cũng nghe máy.
“Viện trưởng Trương, thực lòng xin lỗi. Chuyện hôm nay là do người nhà tôi không biết điều nên đã đắc tội với ông và thần y Tần. Mong viện trưởng rộng lòng tha thứ, giờ em trai tôi đang gặp nguy hiểm, ông có biết thần y Tần đang ở đâu không? Hay ông gọi cho cậu ấy nói khó vài câu hộ tôi với!”
Đinh Kim Phúc nói chuyện rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần dè dặt.
Trương Khải ở đầu bên kia hừ nói: “Giúp ông? Tôi giúp ông như thế còn chưa đủ à? Tôi vốn đã sắp xếp xong hết rồi, nhưng người nhà họ ông cứ liên tục gây chuyện”.
“Giờ họ đã đắc tội với tiểu sư thúc của tôi, ha ha… đừng nói là tôi, một khi tiểu sư thúc nổi giận thì chẳng nghe ai nói gì đâu, tốt nhất ông nên mời cao nhân khác đi”.
Trương Khải cũng giận không kém.
Dứt lời, ông ấy thẳng tay tắt máy luôn.
Trước đó, ông ấy nể mặt Đinh Kim Phúc nên mới chủ động nhờ tiểu sư thúc nhà mình giúp.
Ai dè nhà họ Đinh rặt một lũ ngu xuẩn, chẳng những không cho Tần Khải chữa trị, mà còn đắc tội với anh.
Đã thế, họ còn liên tục mắng nhiếc anh với những lời lẽ khó nghe.
Giờ còn lâu anh mới ra mặt giúp nữa.
Tốt xấu gì Trương Khải cũng là viện trưởng, họ tưởng ông ấy không biết tức à?
Đừng nói là nhà họ Đinh, kể cả chủ tịch tỉnh đến cũng vậy thôi. Hôm nay, ông ấy sẽ không tiếp ai hết.
Đinh Kim Phúc sợ hãi trong lòng nên tiếp tục gọi điện thoại, lúc này mặt ông ấy vô cùng nhăn nhó.
Rõ ràng bây giờ, nhà họ không chỉ đắc tội với Tần Khải, mà còn chọc giận cả viện trưởng nữa.
“Đúng là lũ ngu xuẩn, ăn hại!”
Ông ấy đẩy người đàn ông trung niên cản mình ra rồi túm lấy cổ áo Đinh Quốc Cường, sao đó tiếp tục vả anh ta bôm bốp.
Đinh Quốc Cường đã ăn đòn nãy giờ nên vết thương cứ chồng chất lên nhau, mặt đã sưng vù.
Thấy bác mình nổi giận ngất trời, anh ta sợ đến mức lùi vào góc tường rồi run lẩy bẩy.
Hồ Tiểu Chiêu cũng đã tái mét mặt.
Nếu biết bệnh của Đinh Kim Lộc khó chữa đến vậy thì anh ta còn lâu mới nhận lời đến đây.
Nhưng giờ chẳng những anh ta không chữa được bệnh, mà còn đắc tội với nhà họ Đinh rồi, đúng là không trộm được gà còn mất thêm nắm thóc.
“Các người còn ngây ra đó à? Mau đi tìm thần y Tần cho tôi, nếu trong vòng nửa tiếng mà không tìm thấy thì đừng mang họ Đinh nữa, tôi sẽ đuổi hết”.
“Còn mày nữa, nếu không tìm được thần y Tần về đây thì tao sẽ sẽ đánh gãy chân mày”.
Đinh Kim Phúc gào lên, cơn giận tuôn trào như sóng thần.
Chương 44: Không có việc nhờ sẽ chẳng đến tìm
Người nhà họ Đinh bị mắng té tát nên lại vội vã chạy hết đi ngay.
Đinh Quốc Cường là chạy nhanh nhất, vì sợ bác mình lại nổi điên lên tiếp.
Hồ Tiểu Chiêu định nhân hỗn loạn rồi chuồn, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Từ Vọng Đức túm cổ áo.
Giờ Đinh Kim Lộc đang nguy kịch, sao có thể thả kẻ gây tội đi được.
Một khi bệnh nhân có mệnh hệ gì thì Hồ Tiểu Chiêu sẽ phải chịu mọi trách nhiệm.
…
Suốt nãy giờ, Trương Khải vẫn đi cùng Tần Khải để xin lỗi anh.
Sau khi đi xa khỏi bệnh viện, cuối cùng Tần Khải mới mỉm cười, bấy giờ Trương Khải mới thở phào một hơi.
Trương Khải cứ tưởng Tần Khải đã nổi giận, nhưng thật ra đây chỉ là chuyện nhỏ, Tần Khải chẳng hề để tâm.
Tần Khải đã gặp nhiều tình huống kiểu này nên cũng quen rồi.
Huống hồ, anh tin chắc là cùng lắm nửa tiếng nữa, người nhà họ Đinh sẽ đến cầu xin mình.
Đến lúc đó, có cứu chữa cho bệnh nhân hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của anh.
Anh lắc đầu rồi quẳng chuyện này ra khỏi tâm trí.
Anh ngâm nga một điệu nhạc, sau đó đủng đỉnh đi ra bên ngoài.
Họ không cần anh điều trị thì càng tốt, so với chữa bệnh cho Đinh Kim Lộc, anh thà đến tập đoàn Triệu Thị xem Triệu Băng Linh làm việc cho thích mắt còn hơn.
Tuy cô chủ nhà họ Triệu hơi kiêu căng lạnh lùng, nhưng từ gương mặt đến dáng người đều không chê vào đâu được.
Quyết vậy xong, anh vừa định đi thì có một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Tần Khải không thèm nhìn mà lập tức rụt chân theo bản năng rồi lùi lại.
Một chiếc Maserati màu đỏ tươi gần như đỗ sát vào người anh.
Sau đó đến một cú trượt bánh sau sát vào người Tần Khải.
Anh nhíu mày, tuy trông hơi bết bát, nhưng vẫn né được.
Nhưng nếu đổi là người khác thì khéo đã bị xe cán qua người rồi.
Chiếc xe dừng lại rồi hạ cửa kính xuống.
Đập vào mắt Tần Khải chính là gương mặt đắc ý của Vương Dao.
“Bà tôi bảo anh giỏi lắm, nhưng tôi thấy cũng bình thường thôi, chẳng ra sao cả!”, Vương Dao liếc mắt nhìn Tần Khải với vẻ coi thường.
Tần Khải vuốt ngực cho bớt cơn giận.
Nếu không nể Vương Dao là phụ nữ, đã thế trông cũng xinh đẹp thì chắc chắn anh đã tiến lên tát cho cô ta vài cái rồi. Tốt nhất phải đánh cho mẹ cô ta không nhận ra con nữa mới hay.
Cô ta phóng xe như điên chỉ để thử thân thủ của anh ư?
Đúng là đắc tội với ai cũng được nhưng phải trừ phụ nữ ra, nhất là phụ nữ biết lái xe, vì nguy hiểm luôn rình rập.
Tần Khải bước về phía xe rồi gần như dính sát mặt mình vào mặt Vương Dao.
“Này chị gái, theo logic của cô thì hình như tôi cần cảm ơn cô vì cô không lái xe tăng, không thì bây giờ chúng ta đâu còn cơ hội nói chuyện tình cảm với nhau nữa rồi”.
Tần Khải nói chuyện chẳng hề nể nang, ngữ phí cũng sặc mùi thuốc súng.
Vương Dao lập tức rụt người về phía sau để tránh xa Tần Khải, sau đó mới liên tục vặn lại anh với vẻ chê bôi: “Biến, ai thèm nói chuyện tình cảm với anh! Tránh xa xe của tôi ra!”
Hai người vừa sáp lại gần nhau thì mặt của Vương Dao đã đỏ lựng.
Tuy cô ta rất nóng tính, nhưng từ nhỏ đã sống trong vinh hoa, làm gì có người đàn ông nào dám áp sát rồi nói chuyện với cô ta theo kiểu đó?
Cô ta chợt nhớ tới cảnh lần trước bị Tần Khải đánh, sau đó lập tức chỉ muốn tát cho anh một cái.
“Thôi, phụ nữ với tiểu nhân là khó đào tạo nhất, tôi cãi lý với cô có khác nào đàn gảy tai trâu đâu”, Tần Khải phủi tay, sau đó lùi lại, tránh xa khỏi chiếc xe.
Cô hai nhà họ Vương này cũng chẳng phải người dễ dây vào.
“Anh bảo ai là tiểu nhân, ai khó đào tạo! Tần Khải, có giỏi anh nói lại thử coi, xem tôi có xé rách mồm anh ra không!”
Vương Dao mở cửa xe ra rồi bước xuống trên đôi giày cao gót.
Cô ta giơ hai tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ chuẩn bị mắng nhiếc.
Vương Dao cũng tức đến phát điên, cô ta cũng không biết mình bị làm sao mà hễ gặp Tần Khải là hoàn toàn mất kiểm soát.
Hôm nay, cô ta đã cố ý mặc quần sooc bò, phối với áo phông ôm sát cùng mũ lưỡi trai để trông trẻ trung năng động.
Nhìn kiểu gì cũng có cảm giác đáng yêu.
Tần Khải vốn đang bực, nhưng khi thấy dáng người bốc lửa của Vương Dao thì cơn giận đã trôi đi đâu hết cả.
Anh nhìn từ cặp đùi của cô ta lên trên rồi ngạc nhiên phát hiện ra rằng dáng người của cô nàng này cũng không thua gì cô vợ hờ của mình cả.
Nếu bắt buộc phải so sánh thì Tần Khải phải nhận xét là ai cũng có ưu điểm riêng.
Phát hiện ra ánh nhìn kỳ lạ của Tần Khải, Vương Dao lập tức đỏ mặt.
Cô ta bắt đầu thấy hối hận khi ăn mặc kiểu này, tự dưng khiến Tần Khải được rửa mắt.
“Có khó đào tạo hay không thì sao cô biết được, hay là… chúng ta về nhà tôi rồi thực hành xem sao đi. Vì chỉ có thực hành mới là cách duy nhất kiểm chứng tính đúng đắn của sự việc”, Tần Khải chớp mắt rồi nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Thực hành cái con khỉ, ai thèm!”
Vương Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay lại xe.
Thấy đã doạ được cô ta, Tần Khải thở phào một hơi.
Anh chẳng ngại đấu võ mồm, khổ cái chỗ này hơi nhiều người qua kẻ lại.
Chẳng may anh chọc cho Vương Dao khóc thì mỗi người đi qua phỉ nhổ cho anh một phát thôi cũng đủ làm anh chết đuối rồi.
Hảo hán không ham cái lợi trước mắt, Tần Khải không phải tên ngốc.
Còn chuyện Vương Dao cố tình lái xe đâm anh thì thôi anh bỏ qua, tạm thời cứ ghi vào sổ tay thù vặt rồi mai này tính sổ sau.
“Lên xe, hôm nay chẳng qua là bà tôi bắt tôi dẫn anh về thôi, chứ tôi chẳng rảnh mà đến gặp anh đâu”.
Sau khi ngồi lại vào trong xe, Vương Dao đã nhới tới chuyện chính.
Ban nãy tức quá, suýt nữa cô ta đã quên nhiệm vụ của mình.
“Ra là thế à? Chậc chậc… nếu thời gian của cô quý thế thì tôi khuyên đừng nên lãng phí”.
Tần Khải đảo mắt rồi cười hì hì nhìn Vương Dao.
Không có chuyện nhờ vả thì đã chẳng đến tìm!
Vương Dao chủ động đến tìm Tần Khải khiến anh thấy rất lạ, giờ thì biết đáp án rồi.
“Tôi… anh muốn chọc cho tôi tức chết đúng không?”
Vương Dao đập tay vào vô lăng, cố nhịn cảm giác muốn đánh người.
Bà nội cô ta là ai chứ, Tần Khải được bà mời đến chính là vinh hạnh của anh, thế mà anh dám từ chối à?
Anh tưởng cô ta không dám đánh anh chắc?
“Ờ… thật ra muốn tôi đi thì cũng được thôi”.
Tần Khải vuốt cằm rồi tỏ vẻ đắn đo.
Vương Dao lập tức có vẻ mong chờ.
Cô ta đã hứa với bà mình trước khi đi rồi, ai dè giờ Tần Khải lại không nể mặt.
“Hay cô xuống xe đi để tôi ngắm tiếp, sau đó tôi sẽ suy nghĩ”.
Tần Khải xoa tay với vẻ cười cợt.
“Tần Khải, anh chán sống rồi đúng không?”
Vương Dao nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ đến tận mang tai.
Biết rõ Tần Khải đang đùa, nhưng cô ta vẫn xấu hổ.
“Không được thì thôi, thật ra tôi cũng không muốn xem lắm đâu, chào nhé”, Tần Khải xua tay rồi cất bước định bỏ đi.
“Đứng lại, anh đứng lại ngay cho tôi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa?”, Vương Dao cuống lên rồi chọn thoả hiệp.
Nhưng ánh mắt của cô ta thì như muốn giết người và ăn tươi nuốt sống Tần Khải.
Chương 45: Tôi khổ quá mà
“Chẳng phải cũng vậy sao”.
Tần Khải hoàn toàn không muốn đi, quay người, mỉm cười như gió xuân.
Anh vươn tay kéo cửa xe, bước vào chiếc xe Maserati của Vương Dao, trực tiếp ngồi ghế sau.
Vương Dao cắn răng, lúc này cô ta mới phản ứng lại, vừa nãy Tần Khải cố tình khiến cô ta thành trò cười.
Tên khốn!
Tôi nhịn!
Sợ Tần Khải không vui thì sẽ không đi nữa, Vương Dao chỉ có thể kiềm chế cơn giận.
Nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt tiểu thư nhà họ Vương như muốn giết người, Tần Khải lại vui vẻ trong lòng.
Vừa nãy Vương Dao lái xe đụng anh, giờ xem như huề rồi.
Tuy Vương Dao trông không tệ, nhưng tính cách như vậy quá nóng nảy, người bình thường thật sự không thể chịu nổi.
Tần Khải thầm tính toán trong lòng, sau này không có chuyện gì thì nên tránh xa con hổ nhỏ này chút.
Nếu không ngày nào đó tâm trạng cô ta không tốt thì mình phải nằm dưới bánh xe mất.
Trên xe.
Tần Khải dựa người vào ghế sau, giọng điệu nhàn nhạt: “Lái chậm chút, đúng rồi, Trung Hải có chỗ bán quần áo không, hay là dẫn tôi đi dạo trước?”
Đã mấy lần rồi, bị người ta chỉ vào mũi mắng đồ nhà quê, Tần Khải quyết định thay đổi quần áo và kiểu tóc, làm lại hình tượng của bản thân.
Trung Hải dù sao cũng không ở bên trong núi, có vài phương diện cũng phải nhập gia tùy tục.
Quan trọng là hiện tại đã có sẵn tài xế, còn có thể tiết kiệm được chút tiền này, há chẳng phải đáng mừng rồi sao.
“Anh không đến nhà chúng tôi sao? Còn mua quần áo nữa à, anh xem tiểu thư tôi đây là tài xế của anh sao!”
Vương Dao siết chặt tay lái trong tay, lại nghiến chặt răng.
Vẻ mặt tức giận nhìn Tần Khải.
“Khụ khụ… Đến nhà cô không cần phải chỉn chu chút sao? Tôi đây cũng là muốn tốt cho cô, vả lại, chuyện này cũng thuận đường, không phải rất đơn giản sao?”
Tần Khải giang tay, cố gắng nói lý.
Vương Dao trừng mắt, tức như muốn ngất đi, hoàn toàn không muốn nói thêm một câu nào với Tần Khải nữa.
Đương nhiên, không phải cô ta không nói lại được Tần Khải, mà cô ta đường đường là đại tiểu thư, không muốn so đo với hạng tiểu nhân như Tần Khải.
Vương Dao cố gắng thuyết phục bản thân trong lòng, cố gắng gượng cười.
Đợi xe khởi động, đại tiểu thư nhà họ Vương này bỗng đảo mắt, nở một nụ cười kỳ quái.
Thích mua quần áo đúng không?
Ha ha… Tiểu thư đây để anh mua cho đã!
Chiếc Maserati chạy nhanh trên đường, Tần Khải la lên mấy lần chạy chậm, đổi lại đều là Vương Dao trừng mắt coi khinh.
Không bao lâu sau, chiếc xe dừng trước con phố đi bộ phồn hoa nhất Trung Hải.
Vương Dao xuống xe trước, liếc nhìn cửa hàng Versace gần nhất, mỉm cười để lộ chiếc “nanh hổ”.
Lúc vừa mới lái xe, Vương Dao trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cách đối phó với Tần Khải.
Con phố đi bộ này, toàn bộ đều là hàng xa xỉ phẩm.
Mặt tiền dọc con phố, có đủ các cửa hàng xa xỉ phẩm rực rỡ muôn màu, không phải nói là tốt nhất Trung Hải, nhưng chắc chắn là mắc nhất.
Siết nắm tay trắng mịn, Vương Dao mỉm cười chân thành.
Trong lòng vô cùng mong chờ, lát nữa Tần Khải mặt mũi xám xịt nhìn giá cả quần áo.
Tần Khải xuống xe, đương nhiên không biết ý đồ của Vương Dao.
Nhưng nhìn ký tự nước người trước cửa tiệm, với cả răng hổ của Vương Dao kia, anh ý thức được chuyện có chút kỳ lạ.
“Đi thôi, không phải anh muốn mua quần áo sao? Này, nghe nói quần áo nam của tiệm này không tệ, chắc hợp với anh đấy?”
Ánh mắt Vương Dao cố ý né tránh Tần Khải, cố nhịn cười.
Versace - thương hiệu xa xỉ phẩm của Ý.
Vương Dao vừa nghĩ đến, với xuất thân của Tần Khải, có lẽ một cái dây nịt ở bên trong này, anh cũng không mua nổi thì cô ta bỗng muốn cười.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, thậm chí là cầu xin cô ta tính tiền, vậy chẳng phải vui không kể xiết sao?
Đến lúc đó, nhất định phải dạy dỗ tên này cho ra bã.
Quét mắt nhìn cửa tiệm Versace, Tần Khải đã biết đồ bên trong chắc chắn không rẻ.
Khóe mắt liếc nhìn gương mặt đang nhịn cười của Vương Dao, Tần Khải làm như không biết lầm bầm tự nói: “Thật sao? Rẻ thật à, đúng là phải vào xem xem”.
Mắt thấy Tần Khải trúng chiêu đi vào cửa hàng Versace, Vương Dao vui mừng vỗ tay một cái, phấn khích không thôi.
Đắc ý một lúc, cô ta mới nhịn cười đi vào.
Đứng cách thu ngân không xa, Vương Dao cố tình giả vờ không quen biết Tần Khải.
Nhưng ánh mắt của cô ta, từ đầu đến cuối đều nhìn Tần Khải, đang đợi Tần Khải bị bẽ mặt.
“Này, cái người kia… chính là anh, đợi đã!”
Quả nhiên, Tần Khải vừa mới đi vào, nhân viên đang định giới thiệu quần áo cho một người giàu trung niên đã vội vã đuổi theo, gọi Tần Khải lại.
“Cô đang gọi tôi sao? Có chuyện sao?”, Tần Khải dừng bước, vẻ mặt vô hại.
“Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng chỗ chúng tôi là cửa hàng Versace, thương hiệu xa xỉ phẩm, là hàng hiệu đấy anh hiểu không? Nếu anh muốn mua quần áo, tôi kiến nghì anh ra ngoài gọi xe, đến khu Nghĩa Ô xem xem, thương hiệu trong đó hợp với anh hơn”.
Nhân viên liếc mắt nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt khinh thường xem nhẹ, hoàn toàn không che giấu.
Nghe thấy mấy chữ Nghĩa Ô này, Vương Dao ở trước cửa suýt chút nữa đã bật cười, cô ta che miệng quay lưng lại, cười đến mức cả người khẽ run.
Cô ta cố ý đưa Tần Khải đến Versace, chính là muốn kết quả như thế này.
“Thương hiệu xa xỉ phẩm? Nhưng tôi là mua đồ xa xỉ phẩm mà!”, Tần Khải vung tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nhân viên khẽ nhếch miệng, suýt nữa tức đến bật cười: “Anh đừng có đùa nữa được không? Chỉ dựa vào anh mà cũng đòi xa xỉ phẩm?”
Vẻ mặt Tần Khải vô tội: “Anh nghĩ tôi đang đùa sao?”
Thấy bộ dạng anh như vậy, nhân viên hoàn toàn cạn lời.
Cô ta làm nghề này chẳng phải một hai năm, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi!
Bộ dạng Tần Khải lúc này: từ trên xuống dưới toàn hàng chợ, cộng lại cũng chừng một hai trăm tệ, còn đòi xa xỉ phẩm? Đúng là nực cười!
Loại người này toàn kiểu vờ tỏ ra hào phóng, thực ra là nghèo mạt rồi, cô ta gặp nhiều rồi.
“Được rồi, nếu muốn xem thử cho biết thì cứ ngắm đi, nhưng tuyệt đối đừng chạm vào, lỡ làm hư có bán anh đi cũng không đền nổi!”
“Người bây giờ sao vậy chứ, mua không nổi cũng không mất mặt, còn giả vờ như vậy là anh không đúng rồi”.
Nhân viên xem thường liếc nhìn anh, không kiên nhẫn quay người rời đi, trong miệng vẫn còn lải nhải.
Chỉ để lại Tần Khải với vẻ mặt ngơ ngác!
Chính vì bị người ta không coi trọng, nên mới muốn thay đổi bề ngoài, không ngờ đến nơi này rồi vẫn bị người ta xem thường!
Tôi khổ quá mà!
Còn Vương Dao tận mắt thấy cảnh này, cười đến mức lưng không thẳng nổi.
Nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, trong lòng Vương Dao vô cùng hả giận.
Đương nhiên Versace cũng có đồ nữ, túi xách này nọ.
Vương Dao cũng đến đây dạo mấy lần, trong lòng cô ta biết rõ, mua đồ ở đây, không có mấy chục nghìn căn bản mua không nổi.
Trừ phi Tần Khải bán thận ngay tại chỗ, nếu không có đánh chết anh cũng không bỏ ra được nhiều tiền như vậy, cuối cùng cũng chỉ bẽ mặt mà thôi.
Vốn nghĩ sau khi bị bẽ mặt, Tần Khải sẽ ủ rũ rời đi.
Nhưng Vương Dao không ngờ, Tần Khải chẳng những không đi, trái lại còn chậm rãi đi dạo.
“Cái này… Hừ, mình phải xem xem, tên này muốn chơi trò gì đây!”
Mà nhân viên rõ ràng cũng không ngờ tới, lại mau chóng đi đến.
Tần Khi đi chậm rãi, nhưng nhân viên lại đi theo sát anh, đề phòng anh không rời nửa bước.
Ánh mắt kia, thậm chí chỉ hận không thể gọi ngay cho cảnh sát.
Bình luận facebook