Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40-44
Chương 40: Hối hận muộn màng
Sau khi rời khỏi nơi ở của Tần Long, điện thoại của Khương Thạch Hải bị Vương Tử Hào và Diệp Hổ gọi nhiều tới mức sắp cháy máy.
Khuôn mặt già nua vui mừng của ông ta lập tức trở nên u ám khi nhìn thấy số điện thoại của hai người họ.
Vốn dĩ Khương Thạch Hải không liên quan gì đến Vương Tử Hào, nhưng lần này tập đoàn Tam Bảo đứng sau Vương Tử Hào đã tặng một lô thiết bị Đông y mới nhất cho hiệp hội Đông y tỉnh Xương Nam, để báo đáp ân tình đó, Khương Thạch Hải mới đi cùng Vương Tử Hào đến nhà họ Diệp.
"Đều tại hai người này, hại mình suýt chút nữa đã đắc tội với sư tổ! Suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn... thôi vậy, đi xem thử, cũng bày tỏ thái độ luôn!"
Khương Thạch Hải bắt taxi và đi thẳng đến nhà họ Diệp.
Vương Tử Hào và Diệp Hổ vẫn ở trong đại sảnh, khuôn mặt Diệp Hổ hết sức lo lắng, Diệp Viên Viên hồn bay phách lạc trở về phòng, Trương Linh Linh gõ cửa thế nào cô cũng không mở.
Trương Linh Linh lo lắng bước xuống lầu, nhìn thấy Diệp Hổ đi tới đi lui trong đại sảnh, bà ấy nhất thời nổi giận.
"Tôi nói này, ông đi qua đi lại làm gì vậy hả? Bây giờ con gái đã ra nông nỗi này, ông không thể nghĩ được cách gì sao?", Trương Linh Linh chống hông buồn bực nói.
Diệp Hổ liếc nhìn bà ấy, lặng lẽ châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sô pha ngẫm nghĩ.
Vương Tử Hào ở bên cạnh cười tủm tỉm: "Chú Diệp, chú đang làm gì vậy? Bệnh của Viên Viên bây giờ có hy vọng chữa khỏi rồi, chú nên vui mừng mới đúng chứ”.
"Nên vui mừng...”, Diệp Hổ uể oải nói, trong lòng luôn cảm thấy lần này đã làm sai. Nếu bình thường, ông ấy đã sớm mừng phát điên, nhưng bây giờ ông ấy không thể nào vui nổi.
Nghĩ đến sự thay đổi thái độ của thần y Khương trước đó, ông ấy lại có cảm giác bất an.
"Thưa ông, thần y Khương tới rồi”.
Lúc này, quản gia đi vào, Khương Thạch Hải vội vàng theo sau.
Diệp Hổ đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, nở nụ cười tươi rói nghênh đón.
"Thần y Khương, ông đi đâu vậy? Khiến tôi lo lắng quá”.
Tuy nhiên, Khương Thạch Hải chỉ liếc nhìn ông ấy, mà không bắt tay.
Bàn tay lơ lửng giữa không trung của Diệp Hổ lập tức cứng đờ, hết sức lúng túng.
Trương Linh Linh và Vương Tử Hào nhìn nhau, Vương Tử Hào cau mày nói: "Thần y Khương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những lời ông nói trước đó là có ý gì? Vừa nãy ông lại đi đâu đấy?"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi, Khương Thạch Hải chỉ thốt ra năm từ: "Tôi đi xin lỗi rồi”.
"Xin lỗi...”, đám người Vương Tử Hào sửng sốt.
"Chẳng lẽ... ông đi xin lỗi Tần Long?", tim Diệp Hổ đập loạn xạ, khó tin nói.
"Đương nhiên”, Khương Thạch Hải lạnh lùng hừ một tiếng: "Ông Diệp, Thạch Hải sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho con gái của ông, hy vọng sau này ông có thể tích cực phối hợp với tôi trong những ngày điều trị, cũng đừng hoài nghi y thuật của tôi”.
Nói xong, ông ta quay đầu về phía Vương Tử Hào: "Cậu Vương, sau chuyện này, tôi sẽ không liên quan gì đến tập đoàn Tam Bảo nữa, cảm ơn cậu đã quyên tặng thiết bị y tế”, nói xong, ông ta rời đi luôn.
Ông ta nói nhanh, đi cũng nhanh.
Không ai trong phòng biết chuyện gì đang xảy ra.
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Vương Tử Hào.
Diệp Hổ lao nhanh về phía trước.
"Thần y Khương, chờ một chút”.
"Ông Diệp, còn gì chỉ giáo sao?", Khương Thạch Hải hờ hững nói.
Mặc dù lời nói của ông ta không có gì không ổn, nhưng giọng điệu rất xa cách.
Diệp Hổ thấp thỏm, thận trọng hỏi: "Xin hỏi thần y Khương, ông có quan hệ gì với... Tần Long?"
Vốn dĩ Khương Thạch Hải đang định nói ra, nhưng nghĩ đến những gì tông chủ đã nói trong điện thoại, ông ta ngẫm nghĩ một lát, lạnh lùng đáp: "Ông Diệp, chuyện này không liên quan gì tới ông mà nhỉ?”
Dứt lời, ông ta mở cửa.
Biểu cảm của Diệp Hổ cực kỳ cứng nhắc.
"Nếu không phải sư... Tần Long yêu cầu thì tôi sẽ không tiếp tục chữa trị. Mặc dù chuyện này cũng có liên quan đến tôi, nếu tôi không tới thì ông Diệp sẽ không bị dao động, nhưng nếu trong lòng ông Diệp không có ý nghi ngờ y thuật của Tần Long thì sự việc cũng sẽ không phát triển đến mức này, cho nên ông Diệp, chuyện này cũng không trách tôi được”.
Khương Thạch Hải bước ra ngoài cửa.
"Ngoài ra, Tần Long nói có thể chữa khỏi 100% bệnh cho con gái của ông, tôi xác định chắc chắn là thật”.
Dứt lời, cánh cửa đóng sầm lại.
Thật sao?
Đây là sự thật à?
Đầu óc của Diệp Hổ như bị va đập mạnh, ngây người đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như hóa đá.
Trương Linh Linh ngồi xuống ghế sô pha, trợn mắt há mồm.
"Những gì ông ấy nói... là thật sao?"
"Sao có thể chứ? Tôi... Tôi đã từ bỏ cơ hội chữa trị cho Viên Viên ư?", Diệp Hổ run rẩy nói.
"Mau! A Hổ, mau đi tìm Tần Long! Chúng ta xin lỗi cậu ta! Chúng ta bồi thường đầy đủ cho cậu ta!", Trương Linh Linh vội vàng đứng phắt dậy, hét lớn.
"Vô dụng thôi”.
Diệp Hổ khổ sở lắc đầu: "Tần Long là một người rất cao ngạo, chúng ta đã từ chối cậu ta, cậu ta sẽ không bao giờ quay lại đâu, cậu ta bảo... Khương Thạch Hải tiếp tục chữa trị cho Viên Viên đã là phần tình cảm cuối cùng của cậu ta đối với Viên Viên rồi...”
Chương 41: Tề Tường
"Vậy ... Viên Viên phải làm sao? Con gái cưng của tôi phải làm thế nào bây giờ?", Trương Linh Linh hỏi với ánh mắt thất thần.
Diệp Hổ nghiến răng, nặng nề thở dài: "Chúng ta đã tự tay bỏ lỡ cơ hội cứu Viên Viên rồi”.
Phòng khách vang lên tiếng oán than.
Vương Tử Hào khinh thường khịt mũi, liếc nhìn hai người họ rồi vẫy tay.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da ngay lập tức bước tới.
"Đi kiểm tra kỹ càng mọi thông tin của tên Tần Long kia cho tôi”.
"Rõ”.
"Chúng ta về thôi”.
Vương Tử Hào thờ ơ nói, hắn cũng không thèm chào hỏi Diệp Hổ đang sững sờ, mà cứ thế rời đi luôn.
...
Hai ngày nay Diệp Viên Viên không đến trường, có lẽ cô không biết nên đối mặt với Tần Long như thế nào.
Tư Khả Hân cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng, cho dù ở trong lớp, thỉnh thoảng cô ấy vẫn quay đầu nhìn Tần Long, điều này càng khơi dậy sự tò mò của đám bạn học.
"Hai ngày nay Diệp hoa khôi không lên lớp, có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa, Tư hoa khôi và Diệp hoa khôi là bạn thận, có lẽ cô ấy sẽ biết gì đó, nhưng tại sao Tư hoa khôi lại nhìn mãi về phía sau thế kia?"
"Hình như cậu ấy đang nhìn Tần Long?"
"Tần Long? Chẳng lẽ Tư hoa khôi cũng sa vào lưới tình rồi ư?"
"Không thể nào!", có người đầy căm phẫn nói: "Tư hoa khôi tuyệt đối sẽ không thích loại người như Tần Long đâu”.
"Vậy tại sao?"
"Có lẽ là có liên quan tới Diệp hoa khôi”.
Nhiều người đoán già đoán non.
Đột nhiên không đi học, lại có liên quan đến nam học sinh này, hơn nữa cô hoa khôi không đi học này còn có tình ý với nam học sinh này.
Ngay lập tức, suy nghĩ của vô số người đã đi theo chiều hướng lệch lạc bị cấm kỵ.
"Chẳng... chẳng lẽ là?"
Nam sinh trong lớp âm thầm trao đổi ánh mắt, mỗi người đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của nhau.
Vì vậy, khi buổi học buổi sáng còn chưa kết thúc, đã có một hàng nam sinh thất thần đứng trước cửa lớp 12- 9. Tất cả đều bị gọi tên nhưng không trả lời được, thậm chí còn bao gồm một số học sinh giỏi được các giáo viên từng coi trọng.
Reng reng reng!
Lúc này, tiếng chuông vang lên.
Hết tiết học thứ tư, thầy giáo dạy toán già lưng gù bước ra khỏi lớp.
Mọi người nhao nhao thu dọn sách vở chuẩn bị đi thẳng đến căng tin, nhưng vào lúc này...
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên trong phòng học, lấn át tiếng đám đông ồn ào.
Tất cả học sinh trong lớp đều nhìn về phía phát ra âm thanh, vậy mà lại là Tề Tường - lớp phó kiêm ủy viên học tập của lớp 12-9!
Khuôn mặt Tề Tường thể hiện vẻ hung ác và phẫn nộ, hai tay ấn chặt cuốn sách, hô hấp dồn dập, ánh mắt dữ tợn, giống như dã thú sắp nổi điên.
Các học sinh xung quanh lần lượt lùi lại, nhìn hắn với vẻ không thể tin được
Thường ngày Tề Tường là một người rất hòa nhã lịch sự, sao hôm nay đang yên đang lành lại đột nhiên biến thành bộ dạng này.
“Tề Tường, cậu làm sao vậy?”, một nữ sinh thầm mến mộ Tề Tường lớn tiếng nói.
Nhưng Tề Tường lại làm ngơ, thô bạo đẩy cô ta ra, trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Long và Huy Thái Lang đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng học từ cửa sau, lớn tiếng quát tháo: "Tần Long, đứng lại!"
"Hả?"
Tần Long nghiêng đầu nhìn.
“Lớp phó?”, Huy Thái Lang sửng sốt, ấn tượng của cậu ta về lớp phó này không tốt lắm, mặc dù lớp 12- 9 được coi là lớp đứng đầu nhưng đó là khóa trước, ở khóa này trong ba năm cấp ba, trình độ tổng thể của lớp 12-9 chỉ có thể xếp vào loại trung bình.
Nhưng Tề Tường thì khác, hắn là người có thành tích học tập tốt nhất trong lớp, từ khi hắn vào lớp 12-9 đã luôn đứng đầu trong bài kiểm tra cuối kỳ của mỗi kỳ thi. Hắn cũng là học sinh giỏi xếp trong top 10 của khóa, là học sinh xuất sắc nổi tiếng của lớp 12-9. Hắn còn là cục cưng của các giáo viên và niềm tự hào của lớp. Cả người hắn như phát sáng lấp lánh trong niềm vinh dự, do đó cũng trở thành người vô cùng kiêu ngạo.
Trong lớp hắn chỉ nói chuyện với một vài nữ sinh có học lực tương đối tốt, còn về nam sinh thì hắn phớt lờ luôn. Bởi vỉ học giỏi nên dù có xích mích với bạn nam nào trong lớp thì thầy cô cũng luôn đứng về phía hắn, có thể nói hắn là con cưng danh xứng với thực.
Đối với những học sinh yếu kém như Tần Long và Huy Thái Lang ngồi ở hàng sau, Tề Tường thậm chí còn không thèm liếc nhìn chứ đừng nói đến việc đi đến cuối lớp. Từ lúc học lớp 10 đến nay, chưa bao giờ hắn đi cửa sau của lớp, theo như hắn nói, những học sinh ngồi ở một phần ba cuối lớp đều là cặn bã!
Đây là sự khinh miệt từ học sinh xuất sắc.
Nhưng không ai dám nghi ngờ, bởi vì ở phương diện học tập, hắn chính là vị thần cao vời vợi của lớp 12-9.
Nhưng bây giờ, Tề Tường lần đầu tiên lên tiếng, ngăn cản Tần Long.
Vô số cặp mắt tập trung vào hắn.
"Chuyện gì thế?", Tần Long tò mò hỏi.
“Nói cho tôi biết, Viên Viên thế nào rồi?”, khuôn mặt thanh tú của Tề Tường hơi méo mó, hắn đẩy chiếc kính vàng trên sống mũi và nói.
Chương 42: So tài
“Tôi không biết”.
Tần Long lắc đầu, quay người định đi.
Tề Tường nổi giận, giơ tay đẩy đám bạn học trước mặt sang hai bên rồi xông tới chặn trước mặt anh.
“Tề Tường, cậu muốn làm gì? Muốn đánh nhau hả? Ông đây tiếp cậu!”, Huy Thái Lang tiến lên trước một bước, nói với vẻ mặt hung dữ.
Mặc dù bản thân cậu ta đánh nhau rất kém, nhưng quả đầu xanh phối hợp với vẻ mặt hung dữ lại cực kỳ có tính uy hiếp.
Tề Tường nhíu mày lùi ra sau một bước, nhưng không bị dọa sợ, ngược lại còn nói với vẻ mặt cao ngạo: “Huy Thái Lang, tôi tìm Tần Long, không có liên quan gì tới cậu”.
“Anh Long là đại ca của tôi, cậu tìm anh ấy cũng chính là tìm tôi, sao lại không có liên quan gì tới tôi?”, Huy Thái Lang nói.
Tề Tường chẳng buồn bận tâm tới cậu ta, nói với Tần Long: “Tần Long, tôi nói cho cậu biết, Viên Viên không phải là người mà hạng cặn bã như cậu có thể với tới! Nếu như cậu vẫn còn tự biết điều thì nên sớm rời xa Viên Viên, đừng quấy rầy cô ấy nữa”.
Lời này vừa thốt ra, các bạn học xung quanh lập tức bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra Tề Tường này đang ghen.
Có lẽ hắn cũng bị mấy tin vịt của đám học sinh trong lớp tẩy não, cho rằng Diệp Viên Viên hai ngày qua không tới trường là do Tần Long hãm hại, mặc dù đoán đúng được quá nửa...
“Cặn bã?”
Tần Long vô cùng bất ngờ, tự nhìn lại mình một lượt, sau đó kinh ngạc nhìn Tề Tường: “Tôi đẹp trai như vậy, giống với cặn bã chỗ nào chứ?”
“Nếu như cậu không phải cặn bã thì sao lại vô duyên vô cớ chuyển trường? Sao lại ngồi cùng với loại người rác rưởi như Huy Thái Lang? Nguyên nhân chắc chắn là do thành tích quá thấp, hoặc là đánh lộn trốn học! Ngoại trừ những điều này ra, tôi nghe nói chuyện Trương Hồng Cường, Vu Tuấn Nghệ nhập viện cũng có liên quan tới cậu, cậu còn nói cậu không phải cặn bã?”, Tề Tường khoanh tay trước ngực nói đầy lạnh lùng.
Tần Long vô cùng ngạc nhiên.
Đây chính là đầu óc của một học sinh giỏi sao?
“Tần Long, tương lai của hạng cặn bã như cậu đã được định đoạt rồi, thành tích của cậu không tốt, sau khi tốt nghiệp chắc chắn chẳng thi đỗ được mấy trường đại học tốt, tới lúc đó không phải rửa bát trong quán cơm thì là tới mấy khu vực nhỏ làm bảo vệ cho người ta, một tháng vất vả cực nhọc cũng chỉ kiếm được hai ba nghìn tiền lương. Một người giống như cậu, nuôi sống bản thân đã khó rồi thì làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho Viên Viên? Còn tôi! Tương lai ít nhất cũng thi đỗ được trường đại học trọng điểm, xuất sắc vượt trội khỏi phải nói. Tương lai của tôi huy hoàng như thế, tôi có thể cung cấp cho Viên Viên điều kiện vật chất tốt hơn, cô ấy muốn cái gì tôi cũng đều có thể đáp ứng cho cô ấy cái đó. Về điểm này, cậu vĩnh viễn không bao giờ làm được, vậy nên vì hạnh phúc của Viên Viên, tôi hy vọng cậu lập tức dừng tay lại, đừng quấy rầy Viên Viên thêm nữa, hiểu không?”
Nghe thấy những lời cao ngạo này của Tề Tường, rất nhiều người đều ngẩn ra.
Tề Tường lại dám sỉ nhục Tần Long trước mặt mọi người... hơn nữa... còn khó nghe tới vậy?
Đây chính là sức mạnh của học sinh giỏi!
Đây chính là sự kiêu ngạo của học sinh giỏi!
Tần Long không nói gì, thế nhưng Tề Tường vẫn chưa nói xong.
“Tôi biết cậu rất giỏi đánh đấm, khoảng thời gian trước cậu còn đánh bại cả đạo chủ tướng Taekwondo Hồ Á Luân, có điều theo tôi thấy, cậu chẳng qua chỉ được cái thô bạo mà thôi. Loại người giống như cậu chỉ phù hợp đi bê gạch, cả đời này của cậu cũng chỉ có thể bê gạch! Tần Long, nếu như cậu rất tức giận, muốn đánh tôi trước mặt mọi người thì tôi sẽ không đánh trả. Thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu cậu không nghe lời khuyên của tôi, vẫn cố chấp quấy rầy Viên Viên, tôi đảm bảo sau năm năm hoặc mười năm nữa cậu sẽ cảm thấy hối hận vì tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay. Bởi vì tới lúc đó, ngay cả tư cách ngước nhìn tôi, cậu cũng không có nữa!”
Tề Tường ngạo mạn nói, cả người bừng bừng khí thế, cả gương mặt ngập tràn vẻ cương quyết giống như một tráng sĩ coi thường cái chết.
Rất nhiều bạn học đều bị sự ngạo mạn điên cuồng của hắn tác động, không khỏi sinh lòng khâm phục.
Không thể không nói, Tề Tường có bản lĩnh để nói ra được những lời này. Dù gì hắn cũng đã được không ít các trường đại học nổi tiếng trong nước để ý tới, nghe nói phòng tuyển sinh của một trường nổi tiếng bên phía Yên Kinh đã liên hệ với trường trung học số một Thịnh Hoa, trong số những học sinh được bàn luận có cả Tề Tường.
Tiền đồ của Tề Tường huy hoàng ra sao đã là điều mọi người đều trông thấy được. Trước mắt ấn tượng của mọi người về Tần Long vẫn chỉ dừng lại ở việc anh giỏi đánh đấm, mà đối với Tề Tường thì hoàn toàn khác biệt.
Huy Thái Lang tức giận giậm chân, chỉ muốn tung một cú đấm qua đó ngay lập tức.
Một số học sinh nữ không nhịn được mà lên tiếng, cảm thấy Tề Tường nói quá đáng, quá làm tổn thương tự tôn của người khác.
Thế nhưng bọn họ cũng không phản đối những lời này của Tề Tường...
“Nói nhiều như vậy, cậu chẳng qua đang cho rằng thành tích của tôi không tốt, không có tiền đồ có phải không?”
Tần Long tổng kết lại một chút, nhìn hắn cười nói.
“Lẽ nào không phải sao?”
“Đương nhiên không phải”, Tần Long lắc đầu: “Từ lúc tôi chuyển trường tới đây, lớp chúng ta mới chỉ có đúng một bài kiểm tra nhỏ vào hôm trước, cậu không biết gì về tôi thì sao biết thành tích của tôi không tốt?”
“Thành tích tốt mà phải chuyển trường à? Thành tích tốt mà lại bị xếp tới hàng cuối cùng ư? Ngồi cùng với hạng người rác rưởi như Huy Thái Lang?”, Tề Tường chất vấn.
“Cậu nói cái gì?”
Huy Thái Lang tức điên người.
Thế nhưng lại bị Tần Long giơ tay ra ngăn lại.
“Tôi không có hứng thú gây sự với cậu, Tề Tường, cậu thích Diệp Viên Viên, đó là việc của cậu. Cậu muốn sỉ nhục tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận. Có điều cậu muốn chửi bạn tôi thì không được đâu”, Tần Long cười nói.
“Vậy thì cậu có thể làm được gì? Chửi lại? Đánh lại? Nếu như cậu có bản lĩnh thì thắng tôi trên phương diện học tập đi”, Tề Tường khinh thường nói.
“Vậy được thôi, sắp tới kỳ thi tháng rồi, chúng ta lấy kỳ thi tháng lần này ra để đấu nhé”, Tần Long thuận miệng nói.
Vừa nói dứt lời, cả lớp lập tức trở nên yên lặng...
“Cậu muốn đấu thành tích với tôi hả?”, Tề Tường cho rằng bản thân nghe nhầm, trợn mắt nhìn Tần Long, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Không phải cậu muốn tôi thắng cậu trên phương diện học tập sao? Tôi đồng ý với cậu rồi, sắp sửa tới kỳ thi tháng rồi, chúng ta cạnh tranh thử đi, xem xem ai có thể đạt được thành tích tốt nhất trong kỳ thi tháng, thế nào?”, Tần Long mỉm cười bình thản, vẻ mặt như thường.
“Anh Long! Đừng mà!”, Huy Thái Lang phía bên cạnh vội vàng kéo lấy cánh tay của Tần Long, gấp rút nói: “Anh Long, chúng ta đừng làm theo cảm tính! Đấu võ thuật với hắn chứ đấu thành tích gì chứ?”
Huy Thái Lang rất muốn nói anh căn bản không phải là đối thủ của Tề Tường. Tần Long ngồi ngay bên cạnh cậu ta, mặc dù mỗi ngày đều đến lớp đúng giờ, thế nhưng Huy Thái Lang phát hiện tên này chỉ cầm sách ngủ cả ngày, nào có nghe giảng? Thật sự muốn đấu thành tích thì căn bản không phải là đối thủ của Tề Tường.
“Không sao, tôi tự biết chừng mực”, Tần Long nói.
“Phải đó Huy Thái Lang, bản thân cậu không được thì đừng có ngăn cản Tần Long. Nói không chừng trước khi Tần Long chuyển trường cũng là một học sinh xuất sắc thì sao”.
“Lớp phó Tề, cậu phải cẩn thận một chút, đừng có trồng cây chuối ở đây đấy, có đúng không học sinh xuất sắc Tần?”
Mấy học sinh nam đã không ưa Tần Long từ lâu lập tức bật cười, ngôn từ ngập tràn tính chế nhạo và khiêu khích.
Chương 43: Điểm số cao nhất lớp
Tề Tường bật cười lạnh lùng, trừng mắt nhìn Tần Long: “Đây là do cậu tự mình chuốc lấy, không thể trách tôi được đâu! Nếu như cậu muốn đấu thành tích với tôi thì tôi đồng ý. Nói đi, đấu như thế nào?”
“Còn có thể đấu như thế nào được nữa? Thành tích của ai cao thì người đó thắng”.
“Có cần tôi nhường cho cậu tí điểm không? Bằng không người ta lại nói tôi ức hiếp hạng học kém như cậu!”, Tề Tường khoanh tay trước ngực cười nói.
“Chuyện này... không ổn lắm thì phải?”, Tần Long xoa đầu, nói với vẻ mặt vô hại: “Vẫn nên đừng nhường thì hơn, trước đây Hồ Á Luân cũng nói nhường tôi, kết quả lại nuốt lời, tôi sợ cậu cũng sẽ nuốt lời, vậy nên dẹp đi thì hơn”.
“Tôi là loại người giống như Hồ Á Luân sao?”, Tề Tường nổi điên, đập mạnh tay lên trên mặt bàn: “Tần Long, mỗi môn tôi nhường cậu hai mươi điểm, tôi sẽ cố ý để trống không làm hai mươi điểm! Loại học kém như cậu... tôi đoán ngay cả một trăm điểm cậu cũng chẳng thi nổi đâu!”
“Ồ?”
Tần Long híp mặt lại, khóe miệng nở một nụ cười thú vị.
“Không dám nữa ư?”, Tề Tường cười lạnh lùng.
“Không phải, tôi nghĩ cậu tốt nhất đừng nhường nữa, thật ra ban nãy tôi đang suy tính nên nhường chút điểm cho cậu”, Tần Long cười nói.
Lời này vừa thốt ra, đám học sinh xung quanh đều yên lặng.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn Tần Long giống như nhìn một kẻ thiểu năng.
“Cậu nhường tôi điểm hả?”, Tề Tường cũng ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói ra những lời như vậy với hắn. Phải biết rằng, mặc dù Tề Tường không đứng đầu toàn trường, thế nhưng ít nhất cũng thường xếp trong top 10, mấy nghìn học sinh của trường trung học số một Thịnh Hoa, học sinh giỏi nhiều vô số, mà chặng đường cạnh tranh tiến vào top 10 khó khăn tới độ nào? Top 10 mà hắn giành được gần như tương đương với top 10 của thành phố Thịnh Hoa.
Không có ai dám chất vấn năng lực học tập của hắn.
Thế nhưng bây giờ, một học sinh chuyển trường lại nhảy ra muốn so điểm số với mình, lại còn muốn nhường điểm?
“Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm Tần Long! Cậu rất có bản lĩnh! Nếu như cậu đã muốn tìm cái chết thì tôi cũng không nể nang gì nữa! Cậu nói đi, cậu nhường tôi mấy điểm?”, Tề Tường nghiến răng, tức giận tới độ bật cười mà nói.
“Cái này...”, Tần Long suy nghĩ một lát, vỗ tay cười nói: “Tôi nhường cậu một điểm là được rồi!”
“Một điểm thì nhường kiểu gì?”
“Tần Long, có phải cậu đang chơi bọn tôi không?”, mấy học sinh nam phía bên cạnh lại lên tiếng.
“Một điểm có cách nhường của một điểm mà”, Tần Long cười nói, cũng chẳng buồn giải thích với bọn họ.
“Nhường một điểm thì nhường một điểm, chẳng sao hết, dù gì ở trong mắt tôi, cậu nhường bao nhiêu điểm cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì cậu nhường không nổi”, Tề Tường cười nói, cũng học theo Tần Long híp mắt lại: “Nói đi, nếu như cậu thua thì sẽ thế nào?”
“Cậu muốn tôi thế nào?”
“Lập tức thôi học!”
“Được!”, Tần Long đồng ý không chút do dự.
Đồng ý nhanh chóng như vậy ngược lại khiến cho Tề Tường cảm thấy hơi bất an.
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”, Tần Long hỏi ngược lại.
“Tôi cũng thôi học”, Tề Tường nghĩ ngợi một chút, nói: “Mặc dù đây là chuyện không có khả năng”.
“Trước đây Hồ Á Luân cũng nói với tôi những lời giống như vậy”, Tần Long cười nói: “Có điều tôi lại chẳng có hứng thú với việc cậu có thôi học hay không, chi bằng như này đi, cậu cũng học theo Hồ Á Luân, cởi sạch đồ chạy quanh sân tập mười vòng, thế nào?”
“Chuyện này...”, sắc mặt Tề Tường lập tức biến đổi.
“Làm sao? Không dám nữa?”, Huy Thái Lang lập tức lên giọng.
“Có... có cái gì không dám chứ?”, Tề Tường nghiến răng, giống như đã đưa ra quyết định gì đó, hắn nói: “Cược thì cược, cậu thắng thì tôi sẽ cởi hết đồ chạy, nếu như cậu thua thì phải cút ra khỏi trường trung học số một Thịnh Hoa cho tôi!”
“Nói lời giữ lời!”
“Nơi này có nhiều bạn học đang nhìn như vậy, tôi nghĩ cậu sẽ không nuốt lời đâu”.
“Đương nhiên”, Tần Long gật đầu.
Hai người thỏa thuận xong xuôi, bên trong lớp học lại trở nên xôn xao, ngay cả bên ngoài lớp học cũng có không ít học sinh nghe tin chạy tới, ồn ào ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Tin tức này e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp cả trường.
Tư Khả Hân bên trong đám người trầm mặc không nói, không biết đang nghĩ gì.
Học sinh nữ xung quanh lại đang rì rầm nói xấu, có điều đều đang nói Tề Tường, dù gì vẻ ngoài của Tần Long cũng không tệ, được đám học sinh nữ trong lớp khá là ngưỡng mộ.
“Đều chưa đi sao?”
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên phía trước cửa lớp.
Đám học sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy giáo viên toán học đang khom lưng bước lên bục giảng.
“Thầy Vương?”
Mọi người vô cùng bất ngờ.
“Mọi người ngồi xuống trước đi, làm phiền các em vài phút, thầy tuổi tác đã cao rồi, ban nãy quên phát bài cho các em, bây giờ sẽ trả bài kiểm tra hôm trước, các em cầm giúp bài cho các bạn đã rời đi nhé, mọi người trở về xem lại cẩn thận, phân tích những chỗ mình sai, ngày mai thầy sẽ giảng lại trọng điểm cho các em!”
Thầy giáo toán học nói.
Lớp học lập tức xôn xao.
“Hôm nọ có bài kiểm tra à?”, Huy Thái Lang nhìn Tần Long với vẻ mặt mịt mờ.
Tần Long suy nghĩ một lát, gật gật đầu: “Hình như là vậy”.
Cũng chỉ có dạng học sinh kém tiêu chuẩn như Huy Thái Lang ngay cả chuyện bản thân đã làm bài thi hay chưa cũng không biết.
“Đề thi của bài kiểm tra lần đó là đề của kỳ thi đại học tỉnh Xương Nam năm trước, độ khó tương đối lớn, vậy nên điểm của các em học sinh cũng không được lý tưởng cho lắm”, thầy giáo toán học đưa bài thi cho tổ trưởng mỗi tổ.
“Phải đó, lúc tôi làm đã cảm nhận được rồi”.
“Quá khó! Có thể đạt yêu cầu đã là không tệ rồi”.
“Cũng không biết câu đó tôi giải có đúng không”.
Lớp học vừa mới yên tĩnh lại trở nên xôn xao, có điều thông thường những người lên tiếng đều là học sinh giỏi, học sinh kém căn bản không quan tâm tới điểm số.
Tề Tường nhìn thầy giáo toán học, ánh mắt chờ mong, hắn biết quả thực đề thi lần này khó hơn một chút so với bình thường, thế nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn là mức độ bình thường.
“Mặc dù đề thi khá khó, thế nhưng lần này lớp chúng ta vẫn có một em học sinh thi đạt điểm tuyệt đối”.
Lúc này, thầy giáo toán học lại bổ sung thêm một câu.
“Ồ!”
Đám học sinh kinh hô lên.
Gần như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Tề Tường.
Là học sinh luôn xếp số một của lớp, chuyện đạt điểm tuyệt đối cũng chỉ có thể có liên quan tới hắn.
Tề Tường vô cùng đắc ý, cả gương mặt ngập tràn vẻ cao ngạo, thứ hắn hưởng thụ nhất chính là những ánh mắt đố kỵ, ngưỡng mộ, kính phục của các bạn học.
Những ánh mắt này có thể khiến cho trái tim hư vinh của hắn có được sự thỏa mãn rất lớn.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng kết cục đã được định sẵn, thầy giáo toán học lại lên tiếng.
“Em học sinh đó chính là Tần Long mới chuyển tới lớp chúng ta! Mọi người hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt để chúc mừng bạn học Tần Long nào!”
Nói xong, thầy giáo cũng là người đầu tiên vỗ tay.
“Cái gì?”
Tề Tường sững sờ.
Học sinh cả lớp đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Tần Long.
Không phải Tề Tường đạt điểm tuyệt đối mà là Tần Long?
Chuyện này là sao vậy chứ?
Cái miệng nhỏ nhắn của Tư Khả Hân há hốc, quay đầu nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh tên tóc xanh ở hàng cuối cùng với vẻ mặt không thể tin nổi.
Đại ca... lần đầu tiên thi đã đạt được điểm tuyệt đối?
Huy Thái Lang ngã lăn xuống từ trên ghế, mãi một lúc sau mới bò dậy được.
Vẻ mặt Tần Long thản nhiên, dưới ánh nhìn chăm chú của học sinh cả lớp, anh đứng dậy bước lên trên bục giảng và lấy lại bài thi.
“Bạn học Tần Long, tiếp tục giữ phong độ nhé!”
Thầy giáo toán học hiền từ gật gật đầu.
“Cảm ơn thầy ạ”, Tần Long nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Tề Tường đang nghệt mặt ra.
Chương 44: Nói thật không ai tin, nói dối lại chẳng ai chất vấn
Một trăm bốn mươi ba điểm.
Tề Tường cầm bài thi trong tay, mười ngón tay run rẩy, hai mắt dường như sắp rơi ra từ hốc mắt.
Người được điểm tối đa không phải hắn mà là tên Tần Long kia?
Sao có thể? Sao có thể như vậy được?
Đầu Tề Tường trắng xóa.
Không ai có thể ngờ được, Tần Long lại được điểm tối đa...
"Bạn học Tề Tường thi không tồi, nếu như câu hỏi phân tích cuối cùng có thể bớt đi hai bước dư thì đúng là hoàn hảo, hi vọng em có thể tiếp tục duy trì trạng thái này và dành được thành tích ưu tú hơn!", giáo viên toán mỉm cười nói, sau đó quay người rời khỏi phòng học.
Giáo viên vừa rời đi, phòng học lập tức bùng nổ.
Mọi người cùng lao về phía Tần Long.
"Tần Long, chuyện gì thế này? Cậu được điểm tối đa á? Trời ạ, câu hỏi này tôi còn không hiểu cơ, cậu làm thế nào vậy?"
"Trước khi cậu chuyển trường, thành tích lúc trước của cậu như nào vậy?"
"Chẳng trách cậu dám cược so thành tích với Tề Tường à? Vừa đánh đấm được, học còn giỏi nữa! Tần Long, cậu lợi hại quá!"
Các bạn học kích động vây quanh Tần Long reo hò, mấy nữ sinh mê anh như điếu đổ, vô cùng kích động, mắt sắp biến thành hình trái tim đến nơi rồi.
Một người vừa đẹp trai, vừa giỏi võ, vừa học giỏi, chắc chắn sẽ được vô số cô gái đang độ tuổi mới lớn theo đuổi, nếu như Tần Long còn có tiền nữa thì đúng là không thể bắt bẻ.
Nhìn thấy mọi người vây quanh Tần Long, Tề Tường cảm nhận được sự thất bại trước nay chưa từng có.
"Bài kiểm tra này... không bị sao chứ! Không bị sao!"
Tề Tường nghiến răng, ngẩng đầu, nhìn Tần Long đang được đám người bao vây: "Tần Long, chẳng qua lúc trước cậu từng nhìn thấy bài kiểm tra toán của cuộc thi đại học năm ngoái, sau đó học thuộc đáp án nên mới may mắn đạt được điểm tối đa thôi! Cậu đừng có tự mãn, đây chẳng là gì đâu".
Hắn vừa nói như vậy, phòng học vốn huyên náo chợt trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Mọi người đều nhìn hắn.
"Sao vậy? Tề Tường? Không phục à? Có bản lĩnh thì cậu cũng được điểm tối đa đi, không có bản lĩnh thì đứng đây càm ràm cái gì?", Huy Thái Lang cười khẩy.
"Lúc trước giáo viên cũng bảo rồi, bài kiểm tra này là của kỳ thi đại học năm ngoái, trên mạng cũng có một đống. Các bạn học đều làm rồi, ai cũng biết độ khó của bài thi đến đâu, Tần Long cho dù có học giỏi đến đâu, muốn đạt điểm tối đa cũng là chuyện không thể!", Tề Tường hừ nói.
Vừa dứt lời, một nửa số bạn học bắt đầu chau đầu ghé tai.
Tề Tường nói vậy cũng có khả năng.
"Bây giờ nhiều lời thì có tác dụng gì, hẹn đến bài kiểm tra tháng rồi nói, đến lúc đó ai thắng ai bại sẽ rõ".
Tần Long mỉm cười, cũng chẳng muốn tranh cãi với Tề Tường, anh đi xuyên qua đám người đi ra ngoài.
Huy Thái Lang cũng vội vàng đuổi theo.
Tề Tường lạnh lùng trợn trừng mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Tần Long, ngón tay cầm chặt bài kiểm tra.
"Tần Long... cậu đợi đấy, bài kiểm tra tháng lần này tôi sẽ cho cậu chứng kiến sự lợi hại của Tề Tường tôi!"
...
"Anh Long, đúng là thoải mái mà! Anh không nhìn thấy mặt Tề Tường đâu, ha ha ha ha, buồn cười lắm!", Huy Thái Lang vô cùng mừng rỡ, cậu ta hoa tay múa chân liên tục.
Người học dốt như cậu ta ngày thường rất hay bị mấy người học giỏi khinh bỉ, cho dù có mấy người học giỏi cũng khá tốt tính không giống như Tề Tường luôn kiêu căng, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn luôn lộ ra vẻ khinh bỉ, điều này như cái gai đâm vào trái tim đám học dốt bọn họ.
Mà hôm nay Tần Long đã xoay chuyển tình thế, mặc dù đắc tội không ít người học giỏi, nhưng trong tim đám học dốt, anh đúng là anh hùng.
"Có điều nói đi nói lại, anh Long này, sao anh thi được điểm tối đa vậy? Lúc trước anh đi học ở trường nào? Trước kia anh cũng giỏi như vậy sao?", Huy Thái Lang mở miệng hỏi, nói thật lòng cậu ta cũng không tin vào số điểm này, bởi vì Tần Long giống cậu ta, khi đi học toàn chơi game, vậy thì sao cậu ta thi chỉ được từng này điểm, còn Tần Long thi lại được điểm tối đa?
"Lúc trước tôi chưa từng đi học, tốn chút tiền chuyển qua đây học, còn về tôi thi thế nào mà được điểm tối đa? Rất đơn giản, tôi là thiên tài", Tần Long nghiêm túc nói.
"Anh đừng có xàm!", Huy Thái Lang không tin: "Đều là anh em với nhau, anh cứ nói thật đi".
"Vậy được thôi, Tề Tường nói đúng rồi, tôi từng nhìn thấy đề thi đại học năm ngoái", Tần Long tùy tiện nói bừa.
"Hóa ra là vậy thật", Huy Thái Lang thất vọng nói: "Vậy kỳ thi tháng thì làm thế nào?"
Tần Long liếc mắt, nói thật chẳng ai tin, nói dối thì chẳng ai chất vấn?
"Phải làm thế nào thì đành làm như thế thôi".
"Anh Long, anh không sợ bị đuổi học à?"
"Cùng lắm thì lại chuyển trường thôi".
"..."
Sau khi rời khỏi nơi ở của Tần Long, điện thoại của Khương Thạch Hải bị Vương Tử Hào và Diệp Hổ gọi nhiều tới mức sắp cháy máy.
Khuôn mặt già nua vui mừng của ông ta lập tức trở nên u ám khi nhìn thấy số điện thoại của hai người họ.
Vốn dĩ Khương Thạch Hải không liên quan gì đến Vương Tử Hào, nhưng lần này tập đoàn Tam Bảo đứng sau Vương Tử Hào đã tặng một lô thiết bị Đông y mới nhất cho hiệp hội Đông y tỉnh Xương Nam, để báo đáp ân tình đó, Khương Thạch Hải mới đi cùng Vương Tử Hào đến nhà họ Diệp.
"Đều tại hai người này, hại mình suýt chút nữa đã đắc tội với sư tổ! Suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn... thôi vậy, đi xem thử, cũng bày tỏ thái độ luôn!"
Khương Thạch Hải bắt taxi và đi thẳng đến nhà họ Diệp.
Vương Tử Hào và Diệp Hổ vẫn ở trong đại sảnh, khuôn mặt Diệp Hổ hết sức lo lắng, Diệp Viên Viên hồn bay phách lạc trở về phòng, Trương Linh Linh gõ cửa thế nào cô cũng không mở.
Trương Linh Linh lo lắng bước xuống lầu, nhìn thấy Diệp Hổ đi tới đi lui trong đại sảnh, bà ấy nhất thời nổi giận.
"Tôi nói này, ông đi qua đi lại làm gì vậy hả? Bây giờ con gái đã ra nông nỗi này, ông không thể nghĩ được cách gì sao?", Trương Linh Linh chống hông buồn bực nói.
Diệp Hổ liếc nhìn bà ấy, lặng lẽ châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sô pha ngẫm nghĩ.
Vương Tử Hào ở bên cạnh cười tủm tỉm: "Chú Diệp, chú đang làm gì vậy? Bệnh của Viên Viên bây giờ có hy vọng chữa khỏi rồi, chú nên vui mừng mới đúng chứ”.
"Nên vui mừng...”, Diệp Hổ uể oải nói, trong lòng luôn cảm thấy lần này đã làm sai. Nếu bình thường, ông ấy đã sớm mừng phát điên, nhưng bây giờ ông ấy không thể nào vui nổi.
Nghĩ đến sự thay đổi thái độ của thần y Khương trước đó, ông ấy lại có cảm giác bất an.
"Thưa ông, thần y Khương tới rồi”.
Lúc này, quản gia đi vào, Khương Thạch Hải vội vàng theo sau.
Diệp Hổ đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, nở nụ cười tươi rói nghênh đón.
"Thần y Khương, ông đi đâu vậy? Khiến tôi lo lắng quá”.
Tuy nhiên, Khương Thạch Hải chỉ liếc nhìn ông ấy, mà không bắt tay.
Bàn tay lơ lửng giữa không trung của Diệp Hổ lập tức cứng đờ, hết sức lúng túng.
Trương Linh Linh và Vương Tử Hào nhìn nhau, Vương Tử Hào cau mày nói: "Thần y Khương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những lời ông nói trước đó là có ý gì? Vừa nãy ông lại đi đâu đấy?"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi, Khương Thạch Hải chỉ thốt ra năm từ: "Tôi đi xin lỗi rồi”.
"Xin lỗi...”, đám người Vương Tử Hào sửng sốt.
"Chẳng lẽ... ông đi xin lỗi Tần Long?", tim Diệp Hổ đập loạn xạ, khó tin nói.
"Đương nhiên”, Khương Thạch Hải lạnh lùng hừ một tiếng: "Ông Diệp, Thạch Hải sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho con gái của ông, hy vọng sau này ông có thể tích cực phối hợp với tôi trong những ngày điều trị, cũng đừng hoài nghi y thuật của tôi”.
Nói xong, ông ta quay đầu về phía Vương Tử Hào: "Cậu Vương, sau chuyện này, tôi sẽ không liên quan gì đến tập đoàn Tam Bảo nữa, cảm ơn cậu đã quyên tặng thiết bị y tế”, nói xong, ông ta rời đi luôn.
Ông ta nói nhanh, đi cũng nhanh.
Không ai trong phòng biết chuyện gì đang xảy ra.
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Vương Tử Hào.
Diệp Hổ lao nhanh về phía trước.
"Thần y Khương, chờ một chút”.
"Ông Diệp, còn gì chỉ giáo sao?", Khương Thạch Hải hờ hững nói.
Mặc dù lời nói của ông ta không có gì không ổn, nhưng giọng điệu rất xa cách.
Diệp Hổ thấp thỏm, thận trọng hỏi: "Xin hỏi thần y Khương, ông có quan hệ gì với... Tần Long?"
Vốn dĩ Khương Thạch Hải đang định nói ra, nhưng nghĩ đến những gì tông chủ đã nói trong điện thoại, ông ta ngẫm nghĩ một lát, lạnh lùng đáp: "Ông Diệp, chuyện này không liên quan gì tới ông mà nhỉ?”
Dứt lời, ông ta mở cửa.
Biểu cảm của Diệp Hổ cực kỳ cứng nhắc.
"Nếu không phải sư... Tần Long yêu cầu thì tôi sẽ không tiếp tục chữa trị. Mặc dù chuyện này cũng có liên quan đến tôi, nếu tôi không tới thì ông Diệp sẽ không bị dao động, nhưng nếu trong lòng ông Diệp không có ý nghi ngờ y thuật của Tần Long thì sự việc cũng sẽ không phát triển đến mức này, cho nên ông Diệp, chuyện này cũng không trách tôi được”.
Khương Thạch Hải bước ra ngoài cửa.
"Ngoài ra, Tần Long nói có thể chữa khỏi 100% bệnh cho con gái của ông, tôi xác định chắc chắn là thật”.
Dứt lời, cánh cửa đóng sầm lại.
Thật sao?
Đây là sự thật à?
Đầu óc của Diệp Hổ như bị va đập mạnh, ngây người đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như hóa đá.
Trương Linh Linh ngồi xuống ghế sô pha, trợn mắt há mồm.
"Những gì ông ấy nói... là thật sao?"
"Sao có thể chứ? Tôi... Tôi đã từ bỏ cơ hội chữa trị cho Viên Viên ư?", Diệp Hổ run rẩy nói.
"Mau! A Hổ, mau đi tìm Tần Long! Chúng ta xin lỗi cậu ta! Chúng ta bồi thường đầy đủ cho cậu ta!", Trương Linh Linh vội vàng đứng phắt dậy, hét lớn.
"Vô dụng thôi”.
Diệp Hổ khổ sở lắc đầu: "Tần Long là một người rất cao ngạo, chúng ta đã từ chối cậu ta, cậu ta sẽ không bao giờ quay lại đâu, cậu ta bảo... Khương Thạch Hải tiếp tục chữa trị cho Viên Viên đã là phần tình cảm cuối cùng của cậu ta đối với Viên Viên rồi...”
Chương 41: Tề Tường
"Vậy ... Viên Viên phải làm sao? Con gái cưng của tôi phải làm thế nào bây giờ?", Trương Linh Linh hỏi với ánh mắt thất thần.
Diệp Hổ nghiến răng, nặng nề thở dài: "Chúng ta đã tự tay bỏ lỡ cơ hội cứu Viên Viên rồi”.
Phòng khách vang lên tiếng oán than.
Vương Tử Hào khinh thường khịt mũi, liếc nhìn hai người họ rồi vẫy tay.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da ngay lập tức bước tới.
"Đi kiểm tra kỹ càng mọi thông tin của tên Tần Long kia cho tôi”.
"Rõ”.
"Chúng ta về thôi”.
Vương Tử Hào thờ ơ nói, hắn cũng không thèm chào hỏi Diệp Hổ đang sững sờ, mà cứ thế rời đi luôn.
...
Hai ngày nay Diệp Viên Viên không đến trường, có lẽ cô không biết nên đối mặt với Tần Long như thế nào.
Tư Khả Hân cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng, cho dù ở trong lớp, thỉnh thoảng cô ấy vẫn quay đầu nhìn Tần Long, điều này càng khơi dậy sự tò mò của đám bạn học.
"Hai ngày nay Diệp hoa khôi không lên lớp, có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa, Tư hoa khôi và Diệp hoa khôi là bạn thận, có lẽ cô ấy sẽ biết gì đó, nhưng tại sao Tư hoa khôi lại nhìn mãi về phía sau thế kia?"
"Hình như cậu ấy đang nhìn Tần Long?"
"Tần Long? Chẳng lẽ Tư hoa khôi cũng sa vào lưới tình rồi ư?"
"Không thể nào!", có người đầy căm phẫn nói: "Tư hoa khôi tuyệt đối sẽ không thích loại người như Tần Long đâu”.
"Vậy tại sao?"
"Có lẽ là có liên quan tới Diệp hoa khôi”.
Nhiều người đoán già đoán non.
Đột nhiên không đi học, lại có liên quan đến nam học sinh này, hơn nữa cô hoa khôi không đi học này còn có tình ý với nam học sinh này.
Ngay lập tức, suy nghĩ của vô số người đã đi theo chiều hướng lệch lạc bị cấm kỵ.
"Chẳng... chẳng lẽ là?"
Nam sinh trong lớp âm thầm trao đổi ánh mắt, mỗi người đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của nhau.
Vì vậy, khi buổi học buổi sáng còn chưa kết thúc, đã có một hàng nam sinh thất thần đứng trước cửa lớp 12- 9. Tất cả đều bị gọi tên nhưng không trả lời được, thậm chí còn bao gồm một số học sinh giỏi được các giáo viên từng coi trọng.
Reng reng reng!
Lúc này, tiếng chuông vang lên.
Hết tiết học thứ tư, thầy giáo dạy toán già lưng gù bước ra khỏi lớp.
Mọi người nhao nhao thu dọn sách vở chuẩn bị đi thẳng đến căng tin, nhưng vào lúc này...
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên trong phòng học, lấn át tiếng đám đông ồn ào.
Tất cả học sinh trong lớp đều nhìn về phía phát ra âm thanh, vậy mà lại là Tề Tường - lớp phó kiêm ủy viên học tập của lớp 12-9!
Khuôn mặt Tề Tường thể hiện vẻ hung ác và phẫn nộ, hai tay ấn chặt cuốn sách, hô hấp dồn dập, ánh mắt dữ tợn, giống như dã thú sắp nổi điên.
Các học sinh xung quanh lần lượt lùi lại, nhìn hắn với vẻ không thể tin được
Thường ngày Tề Tường là một người rất hòa nhã lịch sự, sao hôm nay đang yên đang lành lại đột nhiên biến thành bộ dạng này.
“Tề Tường, cậu làm sao vậy?”, một nữ sinh thầm mến mộ Tề Tường lớn tiếng nói.
Nhưng Tề Tường lại làm ngơ, thô bạo đẩy cô ta ra, trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Long và Huy Thái Lang đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng học từ cửa sau, lớn tiếng quát tháo: "Tần Long, đứng lại!"
"Hả?"
Tần Long nghiêng đầu nhìn.
“Lớp phó?”, Huy Thái Lang sửng sốt, ấn tượng của cậu ta về lớp phó này không tốt lắm, mặc dù lớp 12- 9 được coi là lớp đứng đầu nhưng đó là khóa trước, ở khóa này trong ba năm cấp ba, trình độ tổng thể của lớp 12-9 chỉ có thể xếp vào loại trung bình.
Nhưng Tề Tường thì khác, hắn là người có thành tích học tập tốt nhất trong lớp, từ khi hắn vào lớp 12-9 đã luôn đứng đầu trong bài kiểm tra cuối kỳ của mỗi kỳ thi. Hắn cũng là học sinh giỏi xếp trong top 10 của khóa, là học sinh xuất sắc nổi tiếng của lớp 12-9. Hắn còn là cục cưng của các giáo viên và niềm tự hào của lớp. Cả người hắn như phát sáng lấp lánh trong niềm vinh dự, do đó cũng trở thành người vô cùng kiêu ngạo.
Trong lớp hắn chỉ nói chuyện với một vài nữ sinh có học lực tương đối tốt, còn về nam sinh thì hắn phớt lờ luôn. Bởi vỉ học giỏi nên dù có xích mích với bạn nam nào trong lớp thì thầy cô cũng luôn đứng về phía hắn, có thể nói hắn là con cưng danh xứng với thực.
Đối với những học sinh yếu kém như Tần Long và Huy Thái Lang ngồi ở hàng sau, Tề Tường thậm chí còn không thèm liếc nhìn chứ đừng nói đến việc đi đến cuối lớp. Từ lúc học lớp 10 đến nay, chưa bao giờ hắn đi cửa sau của lớp, theo như hắn nói, những học sinh ngồi ở một phần ba cuối lớp đều là cặn bã!
Đây là sự khinh miệt từ học sinh xuất sắc.
Nhưng không ai dám nghi ngờ, bởi vì ở phương diện học tập, hắn chính là vị thần cao vời vợi của lớp 12-9.
Nhưng bây giờ, Tề Tường lần đầu tiên lên tiếng, ngăn cản Tần Long.
Vô số cặp mắt tập trung vào hắn.
"Chuyện gì thế?", Tần Long tò mò hỏi.
“Nói cho tôi biết, Viên Viên thế nào rồi?”, khuôn mặt thanh tú của Tề Tường hơi méo mó, hắn đẩy chiếc kính vàng trên sống mũi và nói.
Chương 42: So tài
“Tôi không biết”.
Tần Long lắc đầu, quay người định đi.
Tề Tường nổi giận, giơ tay đẩy đám bạn học trước mặt sang hai bên rồi xông tới chặn trước mặt anh.
“Tề Tường, cậu muốn làm gì? Muốn đánh nhau hả? Ông đây tiếp cậu!”, Huy Thái Lang tiến lên trước một bước, nói với vẻ mặt hung dữ.
Mặc dù bản thân cậu ta đánh nhau rất kém, nhưng quả đầu xanh phối hợp với vẻ mặt hung dữ lại cực kỳ có tính uy hiếp.
Tề Tường nhíu mày lùi ra sau một bước, nhưng không bị dọa sợ, ngược lại còn nói với vẻ mặt cao ngạo: “Huy Thái Lang, tôi tìm Tần Long, không có liên quan gì tới cậu”.
“Anh Long là đại ca của tôi, cậu tìm anh ấy cũng chính là tìm tôi, sao lại không có liên quan gì tới tôi?”, Huy Thái Lang nói.
Tề Tường chẳng buồn bận tâm tới cậu ta, nói với Tần Long: “Tần Long, tôi nói cho cậu biết, Viên Viên không phải là người mà hạng cặn bã như cậu có thể với tới! Nếu như cậu vẫn còn tự biết điều thì nên sớm rời xa Viên Viên, đừng quấy rầy cô ấy nữa”.
Lời này vừa thốt ra, các bạn học xung quanh lập tức bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra Tề Tường này đang ghen.
Có lẽ hắn cũng bị mấy tin vịt của đám học sinh trong lớp tẩy não, cho rằng Diệp Viên Viên hai ngày qua không tới trường là do Tần Long hãm hại, mặc dù đoán đúng được quá nửa...
“Cặn bã?”
Tần Long vô cùng bất ngờ, tự nhìn lại mình một lượt, sau đó kinh ngạc nhìn Tề Tường: “Tôi đẹp trai như vậy, giống với cặn bã chỗ nào chứ?”
“Nếu như cậu không phải cặn bã thì sao lại vô duyên vô cớ chuyển trường? Sao lại ngồi cùng với loại người rác rưởi như Huy Thái Lang? Nguyên nhân chắc chắn là do thành tích quá thấp, hoặc là đánh lộn trốn học! Ngoại trừ những điều này ra, tôi nghe nói chuyện Trương Hồng Cường, Vu Tuấn Nghệ nhập viện cũng có liên quan tới cậu, cậu còn nói cậu không phải cặn bã?”, Tề Tường khoanh tay trước ngực nói đầy lạnh lùng.
Tần Long vô cùng ngạc nhiên.
Đây chính là đầu óc của một học sinh giỏi sao?
“Tần Long, tương lai của hạng cặn bã như cậu đã được định đoạt rồi, thành tích của cậu không tốt, sau khi tốt nghiệp chắc chắn chẳng thi đỗ được mấy trường đại học tốt, tới lúc đó không phải rửa bát trong quán cơm thì là tới mấy khu vực nhỏ làm bảo vệ cho người ta, một tháng vất vả cực nhọc cũng chỉ kiếm được hai ba nghìn tiền lương. Một người giống như cậu, nuôi sống bản thân đã khó rồi thì làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho Viên Viên? Còn tôi! Tương lai ít nhất cũng thi đỗ được trường đại học trọng điểm, xuất sắc vượt trội khỏi phải nói. Tương lai của tôi huy hoàng như thế, tôi có thể cung cấp cho Viên Viên điều kiện vật chất tốt hơn, cô ấy muốn cái gì tôi cũng đều có thể đáp ứng cho cô ấy cái đó. Về điểm này, cậu vĩnh viễn không bao giờ làm được, vậy nên vì hạnh phúc của Viên Viên, tôi hy vọng cậu lập tức dừng tay lại, đừng quấy rầy Viên Viên thêm nữa, hiểu không?”
Nghe thấy những lời cao ngạo này của Tề Tường, rất nhiều người đều ngẩn ra.
Tề Tường lại dám sỉ nhục Tần Long trước mặt mọi người... hơn nữa... còn khó nghe tới vậy?
Đây chính là sức mạnh của học sinh giỏi!
Đây chính là sự kiêu ngạo của học sinh giỏi!
Tần Long không nói gì, thế nhưng Tề Tường vẫn chưa nói xong.
“Tôi biết cậu rất giỏi đánh đấm, khoảng thời gian trước cậu còn đánh bại cả đạo chủ tướng Taekwondo Hồ Á Luân, có điều theo tôi thấy, cậu chẳng qua chỉ được cái thô bạo mà thôi. Loại người giống như cậu chỉ phù hợp đi bê gạch, cả đời này của cậu cũng chỉ có thể bê gạch! Tần Long, nếu như cậu rất tức giận, muốn đánh tôi trước mặt mọi người thì tôi sẽ không đánh trả. Thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu cậu không nghe lời khuyên của tôi, vẫn cố chấp quấy rầy Viên Viên, tôi đảm bảo sau năm năm hoặc mười năm nữa cậu sẽ cảm thấy hối hận vì tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay. Bởi vì tới lúc đó, ngay cả tư cách ngước nhìn tôi, cậu cũng không có nữa!”
Tề Tường ngạo mạn nói, cả người bừng bừng khí thế, cả gương mặt ngập tràn vẻ cương quyết giống như một tráng sĩ coi thường cái chết.
Rất nhiều bạn học đều bị sự ngạo mạn điên cuồng của hắn tác động, không khỏi sinh lòng khâm phục.
Không thể không nói, Tề Tường có bản lĩnh để nói ra được những lời này. Dù gì hắn cũng đã được không ít các trường đại học nổi tiếng trong nước để ý tới, nghe nói phòng tuyển sinh của một trường nổi tiếng bên phía Yên Kinh đã liên hệ với trường trung học số một Thịnh Hoa, trong số những học sinh được bàn luận có cả Tề Tường.
Tiền đồ của Tề Tường huy hoàng ra sao đã là điều mọi người đều trông thấy được. Trước mắt ấn tượng của mọi người về Tần Long vẫn chỉ dừng lại ở việc anh giỏi đánh đấm, mà đối với Tề Tường thì hoàn toàn khác biệt.
Huy Thái Lang tức giận giậm chân, chỉ muốn tung một cú đấm qua đó ngay lập tức.
Một số học sinh nữ không nhịn được mà lên tiếng, cảm thấy Tề Tường nói quá đáng, quá làm tổn thương tự tôn của người khác.
Thế nhưng bọn họ cũng không phản đối những lời này của Tề Tường...
“Nói nhiều như vậy, cậu chẳng qua đang cho rằng thành tích của tôi không tốt, không có tiền đồ có phải không?”
Tần Long tổng kết lại một chút, nhìn hắn cười nói.
“Lẽ nào không phải sao?”
“Đương nhiên không phải”, Tần Long lắc đầu: “Từ lúc tôi chuyển trường tới đây, lớp chúng ta mới chỉ có đúng một bài kiểm tra nhỏ vào hôm trước, cậu không biết gì về tôi thì sao biết thành tích của tôi không tốt?”
“Thành tích tốt mà phải chuyển trường à? Thành tích tốt mà lại bị xếp tới hàng cuối cùng ư? Ngồi cùng với hạng người rác rưởi như Huy Thái Lang?”, Tề Tường chất vấn.
“Cậu nói cái gì?”
Huy Thái Lang tức điên người.
Thế nhưng lại bị Tần Long giơ tay ra ngăn lại.
“Tôi không có hứng thú gây sự với cậu, Tề Tường, cậu thích Diệp Viên Viên, đó là việc của cậu. Cậu muốn sỉ nhục tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận. Có điều cậu muốn chửi bạn tôi thì không được đâu”, Tần Long cười nói.
“Vậy thì cậu có thể làm được gì? Chửi lại? Đánh lại? Nếu như cậu có bản lĩnh thì thắng tôi trên phương diện học tập đi”, Tề Tường khinh thường nói.
“Vậy được thôi, sắp tới kỳ thi tháng rồi, chúng ta lấy kỳ thi tháng lần này ra để đấu nhé”, Tần Long thuận miệng nói.
Vừa nói dứt lời, cả lớp lập tức trở nên yên lặng...
“Cậu muốn đấu thành tích với tôi hả?”, Tề Tường cho rằng bản thân nghe nhầm, trợn mắt nhìn Tần Long, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Không phải cậu muốn tôi thắng cậu trên phương diện học tập sao? Tôi đồng ý với cậu rồi, sắp sửa tới kỳ thi tháng rồi, chúng ta cạnh tranh thử đi, xem xem ai có thể đạt được thành tích tốt nhất trong kỳ thi tháng, thế nào?”, Tần Long mỉm cười bình thản, vẻ mặt như thường.
“Anh Long! Đừng mà!”, Huy Thái Lang phía bên cạnh vội vàng kéo lấy cánh tay của Tần Long, gấp rút nói: “Anh Long, chúng ta đừng làm theo cảm tính! Đấu võ thuật với hắn chứ đấu thành tích gì chứ?”
Huy Thái Lang rất muốn nói anh căn bản không phải là đối thủ của Tề Tường. Tần Long ngồi ngay bên cạnh cậu ta, mặc dù mỗi ngày đều đến lớp đúng giờ, thế nhưng Huy Thái Lang phát hiện tên này chỉ cầm sách ngủ cả ngày, nào có nghe giảng? Thật sự muốn đấu thành tích thì căn bản không phải là đối thủ của Tề Tường.
“Không sao, tôi tự biết chừng mực”, Tần Long nói.
“Phải đó Huy Thái Lang, bản thân cậu không được thì đừng có ngăn cản Tần Long. Nói không chừng trước khi Tần Long chuyển trường cũng là một học sinh xuất sắc thì sao”.
“Lớp phó Tề, cậu phải cẩn thận một chút, đừng có trồng cây chuối ở đây đấy, có đúng không học sinh xuất sắc Tần?”
Mấy học sinh nam đã không ưa Tần Long từ lâu lập tức bật cười, ngôn từ ngập tràn tính chế nhạo và khiêu khích.
Chương 43: Điểm số cao nhất lớp
Tề Tường bật cười lạnh lùng, trừng mắt nhìn Tần Long: “Đây là do cậu tự mình chuốc lấy, không thể trách tôi được đâu! Nếu như cậu muốn đấu thành tích với tôi thì tôi đồng ý. Nói đi, đấu như thế nào?”
“Còn có thể đấu như thế nào được nữa? Thành tích của ai cao thì người đó thắng”.
“Có cần tôi nhường cho cậu tí điểm không? Bằng không người ta lại nói tôi ức hiếp hạng học kém như cậu!”, Tề Tường khoanh tay trước ngực cười nói.
“Chuyện này... không ổn lắm thì phải?”, Tần Long xoa đầu, nói với vẻ mặt vô hại: “Vẫn nên đừng nhường thì hơn, trước đây Hồ Á Luân cũng nói nhường tôi, kết quả lại nuốt lời, tôi sợ cậu cũng sẽ nuốt lời, vậy nên dẹp đi thì hơn”.
“Tôi là loại người giống như Hồ Á Luân sao?”, Tề Tường nổi điên, đập mạnh tay lên trên mặt bàn: “Tần Long, mỗi môn tôi nhường cậu hai mươi điểm, tôi sẽ cố ý để trống không làm hai mươi điểm! Loại học kém như cậu... tôi đoán ngay cả một trăm điểm cậu cũng chẳng thi nổi đâu!”
“Ồ?”
Tần Long híp mặt lại, khóe miệng nở một nụ cười thú vị.
“Không dám nữa ư?”, Tề Tường cười lạnh lùng.
“Không phải, tôi nghĩ cậu tốt nhất đừng nhường nữa, thật ra ban nãy tôi đang suy tính nên nhường chút điểm cho cậu”, Tần Long cười nói.
Lời này vừa thốt ra, đám học sinh xung quanh đều yên lặng.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn Tần Long giống như nhìn một kẻ thiểu năng.
“Cậu nhường tôi điểm hả?”, Tề Tường cũng ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói ra những lời như vậy với hắn. Phải biết rằng, mặc dù Tề Tường không đứng đầu toàn trường, thế nhưng ít nhất cũng thường xếp trong top 10, mấy nghìn học sinh của trường trung học số một Thịnh Hoa, học sinh giỏi nhiều vô số, mà chặng đường cạnh tranh tiến vào top 10 khó khăn tới độ nào? Top 10 mà hắn giành được gần như tương đương với top 10 của thành phố Thịnh Hoa.
Không có ai dám chất vấn năng lực học tập của hắn.
Thế nhưng bây giờ, một học sinh chuyển trường lại nhảy ra muốn so điểm số với mình, lại còn muốn nhường điểm?
“Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm Tần Long! Cậu rất có bản lĩnh! Nếu như cậu đã muốn tìm cái chết thì tôi cũng không nể nang gì nữa! Cậu nói đi, cậu nhường tôi mấy điểm?”, Tề Tường nghiến răng, tức giận tới độ bật cười mà nói.
“Cái này...”, Tần Long suy nghĩ một lát, vỗ tay cười nói: “Tôi nhường cậu một điểm là được rồi!”
“Một điểm thì nhường kiểu gì?”
“Tần Long, có phải cậu đang chơi bọn tôi không?”, mấy học sinh nam phía bên cạnh lại lên tiếng.
“Một điểm có cách nhường của một điểm mà”, Tần Long cười nói, cũng chẳng buồn giải thích với bọn họ.
“Nhường một điểm thì nhường một điểm, chẳng sao hết, dù gì ở trong mắt tôi, cậu nhường bao nhiêu điểm cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì cậu nhường không nổi”, Tề Tường cười nói, cũng học theo Tần Long híp mắt lại: “Nói đi, nếu như cậu thua thì sẽ thế nào?”
“Cậu muốn tôi thế nào?”
“Lập tức thôi học!”
“Được!”, Tần Long đồng ý không chút do dự.
Đồng ý nhanh chóng như vậy ngược lại khiến cho Tề Tường cảm thấy hơi bất an.
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”, Tần Long hỏi ngược lại.
“Tôi cũng thôi học”, Tề Tường nghĩ ngợi một chút, nói: “Mặc dù đây là chuyện không có khả năng”.
“Trước đây Hồ Á Luân cũng nói với tôi những lời giống như vậy”, Tần Long cười nói: “Có điều tôi lại chẳng có hứng thú với việc cậu có thôi học hay không, chi bằng như này đi, cậu cũng học theo Hồ Á Luân, cởi sạch đồ chạy quanh sân tập mười vòng, thế nào?”
“Chuyện này...”, sắc mặt Tề Tường lập tức biến đổi.
“Làm sao? Không dám nữa?”, Huy Thái Lang lập tức lên giọng.
“Có... có cái gì không dám chứ?”, Tề Tường nghiến răng, giống như đã đưa ra quyết định gì đó, hắn nói: “Cược thì cược, cậu thắng thì tôi sẽ cởi hết đồ chạy, nếu như cậu thua thì phải cút ra khỏi trường trung học số một Thịnh Hoa cho tôi!”
“Nói lời giữ lời!”
“Nơi này có nhiều bạn học đang nhìn như vậy, tôi nghĩ cậu sẽ không nuốt lời đâu”.
“Đương nhiên”, Tần Long gật đầu.
Hai người thỏa thuận xong xuôi, bên trong lớp học lại trở nên xôn xao, ngay cả bên ngoài lớp học cũng có không ít học sinh nghe tin chạy tới, ồn ào ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Tin tức này e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp cả trường.
Tư Khả Hân bên trong đám người trầm mặc không nói, không biết đang nghĩ gì.
Học sinh nữ xung quanh lại đang rì rầm nói xấu, có điều đều đang nói Tề Tường, dù gì vẻ ngoài của Tần Long cũng không tệ, được đám học sinh nữ trong lớp khá là ngưỡng mộ.
“Đều chưa đi sao?”
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên phía trước cửa lớp.
Đám học sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy giáo viên toán học đang khom lưng bước lên bục giảng.
“Thầy Vương?”
Mọi người vô cùng bất ngờ.
“Mọi người ngồi xuống trước đi, làm phiền các em vài phút, thầy tuổi tác đã cao rồi, ban nãy quên phát bài cho các em, bây giờ sẽ trả bài kiểm tra hôm trước, các em cầm giúp bài cho các bạn đã rời đi nhé, mọi người trở về xem lại cẩn thận, phân tích những chỗ mình sai, ngày mai thầy sẽ giảng lại trọng điểm cho các em!”
Thầy giáo toán học nói.
Lớp học lập tức xôn xao.
“Hôm nọ có bài kiểm tra à?”, Huy Thái Lang nhìn Tần Long với vẻ mặt mịt mờ.
Tần Long suy nghĩ một lát, gật gật đầu: “Hình như là vậy”.
Cũng chỉ có dạng học sinh kém tiêu chuẩn như Huy Thái Lang ngay cả chuyện bản thân đã làm bài thi hay chưa cũng không biết.
“Đề thi của bài kiểm tra lần đó là đề của kỳ thi đại học tỉnh Xương Nam năm trước, độ khó tương đối lớn, vậy nên điểm của các em học sinh cũng không được lý tưởng cho lắm”, thầy giáo toán học đưa bài thi cho tổ trưởng mỗi tổ.
“Phải đó, lúc tôi làm đã cảm nhận được rồi”.
“Quá khó! Có thể đạt yêu cầu đã là không tệ rồi”.
“Cũng không biết câu đó tôi giải có đúng không”.
Lớp học vừa mới yên tĩnh lại trở nên xôn xao, có điều thông thường những người lên tiếng đều là học sinh giỏi, học sinh kém căn bản không quan tâm tới điểm số.
Tề Tường nhìn thầy giáo toán học, ánh mắt chờ mong, hắn biết quả thực đề thi lần này khó hơn một chút so với bình thường, thế nhưng đối với hắn mà nói thì vẫn là mức độ bình thường.
“Mặc dù đề thi khá khó, thế nhưng lần này lớp chúng ta vẫn có một em học sinh thi đạt điểm tuyệt đối”.
Lúc này, thầy giáo toán học lại bổ sung thêm một câu.
“Ồ!”
Đám học sinh kinh hô lên.
Gần như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Tề Tường.
Là học sinh luôn xếp số một của lớp, chuyện đạt điểm tuyệt đối cũng chỉ có thể có liên quan tới hắn.
Tề Tường vô cùng đắc ý, cả gương mặt ngập tràn vẻ cao ngạo, thứ hắn hưởng thụ nhất chính là những ánh mắt đố kỵ, ngưỡng mộ, kính phục của các bạn học.
Những ánh mắt này có thể khiến cho trái tim hư vinh của hắn có được sự thỏa mãn rất lớn.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng kết cục đã được định sẵn, thầy giáo toán học lại lên tiếng.
“Em học sinh đó chính là Tần Long mới chuyển tới lớp chúng ta! Mọi người hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt để chúc mừng bạn học Tần Long nào!”
Nói xong, thầy giáo cũng là người đầu tiên vỗ tay.
“Cái gì?”
Tề Tường sững sờ.
Học sinh cả lớp đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Tần Long.
Không phải Tề Tường đạt điểm tuyệt đối mà là Tần Long?
Chuyện này là sao vậy chứ?
Cái miệng nhỏ nhắn của Tư Khả Hân há hốc, quay đầu nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh tên tóc xanh ở hàng cuối cùng với vẻ mặt không thể tin nổi.
Đại ca... lần đầu tiên thi đã đạt được điểm tuyệt đối?
Huy Thái Lang ngã lăn xuống từ trên ghế, mãi một lúc sau mới bò dậy được.
Vẻ mặt Tần Long thản nhiên, dưới ánh nhìn chăm chú của học sinh cả lớp, anh đứng dậy bước lên trên bục giảng và lấy lại bài thi.
“Bạn học Tần Long, tiếp tục giữ phong độ nhé!”
Thầy giáo toán học hiền từ gật gật đầu.
“Cảm ơn thầy ạ”, Tần Long nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Tề Tường đang nghệt mặt ra.
Chương 44: Nói thật không ai tin, nói dối lại chẳng ai chất vấn
Một trăm bốn mươi ba điểm.
Tề Tường cầm bài thi trong tay, mười ngón tay run rẩy, hai mắt dường như sắp rơi ra từ hốc mắt.
Người được điểm tối đa không phải hắn mà là tên Tần Long kia?
Sao có thể? Sao có thể như vậy được?
Đầu Tề Tường trắng xóa.
Không ai có thể ngờ được, Tần Long lại được điểm tối đa...
"Bạn học Tề Tường thi không tồi, nếu như câu hỏi phân tích cuối cùng có thể bớt đi hai bước dư thì đúng là hoàn hảo, hi vọng em có thể tiếp tục duy trì trạng thái này và dành được thành tích ưu tú hơn!", giáo viên toán mỉm cười nói, sau đó quay người rời khỏi phòng học.
Giáo viên vừa rời đi, phòng học lập tức bùng nổ.
Mọi người cùng lao về phía Tần Long.
"Tần Long, chuyện gì thế này? Cậu được điểm tối đa á? Trời ạ, câu hỏi này tôi còn không hiểu cơ, cậu làm thế nào vậy?"
"Trước khi cậu chuyển trường, thành tích lúc trước của cậu như nào vậy?"
"Chẳng trách cậu dám cược so thành tích với Tề Tường à? Vừa đánh đấm được, học còn giỏi nữa! Tần Long, cậu lợi hại quá!"
Các bạn học kích động vây quanh Tần Long reo hò, mấy nữ sinh mê anh như điếu đổ, vô cùng kích động, mắt sắp biến thành hình trái tim đến nơi rồi.
Một người vừa đẹp trai, vừa giỏi võ, vừa học giỏi, chắc chắn sẽ được vô số cô gái đang độ tuổi mới lớn theo đuổi, nếu như Tần Long còn có tiền nữa thì đúng là không thể bắt bẻ.
Nhìn thấy mọi người vây quanh Tần Long, Tề Tường cảm nhận được sự thất bại trước nay chưa từng có.
"Bài kiểm tra này... không bị sao chứ! Không bị sao!"
Tề Tường nghiến răng, ngẩng đầu, nhìn Tần Long đang được đám người bao vây: "Tần Long, chẳng qua lúc trước cậu từng nhìn thấy bài kiểm tra toán của cuộc thi đại học năm ngoái, sau đó học thuộc đáp án nên mới may mắn đạt được điểm tối đa thôi! Cậu đừng có tự mãn, đây chẳng là gì đâu".
Hắn vừa nói như vậy, phòng học vốn huyên náo chợt trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Mọi người đều nhìn hắn.
"Sao vậy? Tề Tường? Không phục à? Có bản lĩnh thì cậu cũng được điểm tối đa đi, không có bản lĩnh thì đứng đây càm ràm cái gì?", Huy Thái Lang cười khẩy.
"Lúc trước giáo viên cũng bảo rồi, bài kiểm tra này là của kỳ thi đại học năm ngoái, trên mạng cũng có một đống. Các bạn học đều làm rồi, ai cũng biết độ khó của bài thi đến đâu, Tần Long cho dù có học giỏi đến đâu, muốn đạt điểm tối đa cũng là chuyện không thể!", Tề Tường hừ nói.
Vừa dứt lời, một nửa số bạn học bắt đầu chau đầu ghé tai.
Tề Tường nói vậy cũng có khả năng.
"Bây giờ nhiều lời thì có tác dụng gì, hẹn đến bài kiểm tra tháng rồi nói, đến lúc đó ai thắng ai bại sẽ rõ".
Tần Long mỉm cười, cũng chẳng muốn tranh cãi với Tề Tường, anh đi xuyên qua đám người đi ra ngoài.
Huy Thái Lang cũng vội vàng đuổi theo.
Tề Tường lạnh lùng trợn trừng mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Tần Long, ngón tay cầm chặt bài kiểm tra.
"Tần Long... cậu đợi đấy, bài kiểm tra tháng lần này tôi sẽ cho cậu chứng kiến sự lợi hại của Tề Tường tôi!"
...
"Anh Long, đúng là thoải mái mà! Anh không nhìn thấy mặt Tề Tường đâu, ha ha ha ha, buồn cười lắm!", Huy Thái Lang vô cùng mừng rỡ, cậu ta hoa tay múa chân liên tục.
Người học dốt như cậu ta ngày thường rất hay bị mấy người học giỏi khinh bỉ, cho dù có mấy người học giỏi cũng khá tốt tính không giống như Tề Tường luôn kiêu căng, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn luôn lộ ra vẻ khinh bỉ, điều này như cái gai đâm vào trái tim đám học dốt bọn họ.
Mà hôm nay Tần Long đã xoay chuyển tình thế, mặc dù đắc tội không ít người học giỏi, nhưng trong tim đám học dốt, anh đúng là anh hùng.
"Có điều nói đi nói lại, anh Long này, sao anh thi được điểm tối đa vậy? Lúc trước anh đi học ở trường nào? Trước kia anh cũng giỏi như vậy sao?", Huy Thái Lang mở miệng hỏi, nói thật lòng cậu ta cũng không tin vào số điểm này, bởi vì Tần Long giống cậu ta, khi đi học toàn chơi game, vậy thì sao cậu ta thi chỉ được từng này điểm, còn Tần Long thi lại được điểm tối đa?
"Lúc trước tôi chưa từng đi học, tốn chút tiền chuyển qua đây học, còn về tôi thi thế nào mà được điểm tối đa? Rất đơn giản, tôi là thiên tài", Tần Long nghiêm túc nói.
"Anh đừng có xàm!", Huy Thái Lang không tin: "Đều là anh em với nhau, anh cứ nói thật đi".
"Vậy được thôi, Tề Tường nói đúng rồi, tôi từng nhìn thấy đề thi đại học năm ngoái", Tần Long tùy tiện nói bừa.
"Hóa ra là vậy thật", Huy Thái Lang thất vọng nói: "Vậy kỳ thi tháng thì làm thế nào?"
Tần Long liếc mắt, nói thật chẳng ai tin, nói dối thì chẳng ai chất vấn?
"Phải làm thế nào thì đành làm như thế thôi".
"Anh Long, anh không sợ bị đuổi học à?"
"Cùng lắm thì lại chuyển trường thôi".
"..."