-
Chương 166-170
Chương 166: Chấm dứt hợp đồng
Tập đoàn Đường thị.
Đường Sở Sở đang xử lý công chuyện thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, cô nhướng mày, đi đến studio quảng cáo của Đường thị.
"Tổng giám đốc!"
Tôn Tiểu Tiểu đang chờ trong khu vực chụp ảnh, thấy Đường Sở Sở xuất hiện thì không khỏi kêu lên.
Giờ phút này, trên mặt Tôn Tiểu Tiểu hiện rõ dấu bàn tay đỏ chót.
Đường Sở Sở nhìn dấu tay trên mặt Tôn Tiểu Tiểu, nhíu mày hỏi: "Cái cô Chu Doãn Nhi kia đang ở đâu?"
"Tổng giám đốc, thôi ạ, em không sao!"
Tôn Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.
"Em là nhân viên của chị, chị sẽ không để cấp dưới mình bị người khác ức hiếp!"
Nói xong, Đường Sở Sở tiến thẳng về phía phòng hóa trang.
"Tôi nói tôi muốn uống cà phê Americano, xem thử mấy người mua cái gì đây?"
Trong phòng hóa trang truyền ra tiếng quở trách chói tai.
Đường Sở Sở vừa mới mở cửa, một ly cà phê đã bay tới, đổ xòa ra đất, bắn tung tóe lên quần áo của cô.
"Tổng giám đốc!"
Tôn Tiểu Tiểu vội vàng kêu lên.
Trong phòng hóa trang, một cô gái mặc trang phục mỹ lệ, vẻ mặt cao ngạo đang ngồi đó, không ngừng chỉ trích mắng mỏ trợ lý.
"Tổng giám đốc, sao ngài lại tới đây?"
Tổng thanh tra bộ phận quảng cáo của Đường thị bước lên.
Đường Sở Sở đi thẳng tới trước mặt cô gái kiêu ngạo kia: "Cô là Chu Doãn Nhi?"
"Cô là tổng giám đốc Đường thị? Tìm tôi có việc gì không?"
Cô gái kia kiêu căng hất hàm, hỏi.
Cô ta là người đại diện mà tập đoàn Đường thị mời tới quảng cáo, cũng là hoa đán hàng đầu Long Quốc hiện giờ, Chu Doãn Nhi.
"Không biết thư ký tôi làm gì mích lòng cô mà cô lại đánh con bé như thế?"
Đường Sở Sở nhìn Chu Doãn Nhi chằm chằm.
"Ý cô là cái này?"
"Thư ký cô không biết ăn nói, chọc giận tôi, tôi đánh cô ta là chuyện đương nhiên!"
Chu Doãn Nhi hừ lạnh.
"Vậy xin hỏi thư ký của tôi đã nói cái gì?"
Đường Sở Sở hỏi lại.
"Tôi bảo hôm nay thời tiết quá nóng, sáng mai rồi quay tiếp, vậy mà cô ta lại bảo không thể chờ đến ngày mai, nói tất cả mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi. Mấy người chuẩn bị xong thì liên quan gì đến tôi, tôi bảo ngày mai quay thì ngày mai quay, cô ta không đồng ý, tôi đành tặng cho cô ta một bạt tai!"
"Tôi làm vậy có vấn đề gì không nhỉ?"
Chu Doãn Nhi không hề nhận ra cái sai của mình.
"Việc làm của cô không có vấn đề gì!"
"Chẳng qua nếu hôm nay cô Chu đây đã không muốn quay quảng cáo thì ngày mai cũng đừng tới đây nữa!"
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
"Cô có ý gì?"
Chu Doãn Nhi trừng mắt.
"Bây giờ tôi đại diện cho Đường thị chính thức tuyên bố giải trừ hợp đồng với cô Chu, cô không còn là người đại diện của chúng tôi!"
Đường Sở Sở dứt khoát nói.
"Vậy mà cô lại giải trừ hợp đồng với tôi? Chỉ vì một ả thư ký?"
Chu Doãn Nhi đứng bậy dậy, tức giận nhìn Đường Sở Sở chòng chọc.
"Cô bé là nhân viên của tôi, tôi sẽ không để cấp dưới mình phải chịu đựng bất kỳ uất ức gì!"
Lúc này đây, Đường Sở Sở trông rất khí thế, có lẽ là do cô đã trở thành võ giả!
"Chúng ta đã ký hợp đồng, nếu cô dám hủy hợp đồng thì cũng có thể chi trả khoản phí bồi thường nhỉ?"
Vẻ mặt Chu Doãn Nhi vô cùng âm u.
"Chút phí ấy không là gì với Đường thị hết!"
Dứt lời, Đường Sở Sở liền dẫn Tôn Tiểu Tiểu đi ra ngoài.
"Nếu như cô dám giải trừ hợp đồng vớ tôi, cô nhất định sẽ hối hận."
"Chỉ cần một cú điện thoại, tôi có thể khiến Đường thị các người không bao giờ tìm được người đại diện nào nữa!"
Thấy Đường Sở Sở thật sự muốn kết thúc hợp đồng với mình, Chu Doãn Nhi tức giận kêu lên.
Từ khi cô ta ra mắt tới nay luôn được mến mộ, sau lưng còn có sugar daddy chống lưng nên đã dưỡng ra tính tình kiêu căng không thèm để ai vào mắt.
Mặc dù những nhãn hàng hợp tác với Chu Doãn Nhi lúc trước cũng rất khó chịu với thái độ của cô ta, nhưng ai bảo người ta sở hữu lượng fan đông đảo cơ chứ, đành nhịn thôi.
Đường Sở Sở là người đầu tiên dám kết thúc hợp đồng với Chu Doãn Nhi đấy, việc này khiến cô ta mất sạch mặt mũi.
"Tùy cô!"
Đối mặt với lời đe dọa của Chu Doãn Nhi, Đường Sở Sở thờ ơ trả lại hai từ rồi đi thẳng.
"Được, cô chờ đấy cho tôi!"
Chu Doãn Nhi giận dữ gầm lên.
"Tổng giám đốc, cám ơn chị!"
Ngoài studio, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở đầy cảm kích.
"Em đi theo chị lâu như vậy, chị đã xem em như em ruột từ lâu, đương nhiên không thể để em bị người khác ức hiếp được!"
"Hơn nữa cái cô Chu Doãn Nhi kia nổi tiếng thật đấy nhưng tính nết lại chẳng ưa nổi, không thích hợp làm người đại diện cho Đường thị chúng ta!"
"Tìm người khác thôi!"
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
"Dạ!"
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.
Trong biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở cứ nhíu mày đăm chiêu mãi từ sau khi trở về thì không nhị được hỏi: "Vợ, em sao thế?"
"Không có chuyện gì!"
Đường Sở Sở mỉm cười.
"Trông dáng vẻ này là biết có chuyện gì mà, nói cho anh biết được không em?"
Diệp Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Đường Sở Sở đành kể lại chuyện hôm nay: "Em vốn định xả giận thôi, ai ngờ năng lực của cô Chu Doãn Nhi này lại lớn như thế."
"Thật sự khiến cho mấy ngôi sao hạng nhất trong nước từ chối hợp tác với Đường thị, thậm chí ngay cả sao hạng hai cũng không dám nhận danh hiệu này!"
"Chỉ là tìm ngôi sao làm người đại thiện thôi, có tiền còn sợ không tìm được sao à!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Em đã hỏi thăm một phen, công ty sau lưng Chu Doãn Nhi là công ty giải trí lớn nhất nước Đế Vương Ngu Hoan. Bối cảnh của công ty này rất vững chắc, vòng quan hệ rất rộng, một câu nói là có thể đóng băng một ngôi sao."
"Có Đế Vương Ngu Hoan lên tiếng, e rằng không một ngôi sao nào dám với Đường thị chúng ta!"
Đường Sở Sở nhíu mày nói.
"Chị họ, chị có thể tìm Tô Nhược Tuyết nè."
"Cô ấy là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước hiên tại, xin hơn cái cô Chu Doãn Nhi kia nhiều!"
"Quan trọng nhất là Tô Nhược Tuyết và anh rể còn là bạn bè thân thiết, chỉ cần anh rể nói một câu, chắc chắn Tô Nhược Tuyết sẽ đồng ý trở thành người đại diện của Đường thị!"
Trần Tiểu Manh đi tới, nói.
"Chuyện này…"
Ánh mắt Đường Sở Sở khẽ loé lên, cô hơi đắn đo.
"Để anh hỏi Tô Nhược Tuyết xem!"
Diệp Phàm dứt khoát rút điện thoại bấm số Tô Nhược Tuyết.
Trước đó Tô Nhược Tuyết ghé vào tai đọc số điện thoại cho hắn, còn nói gì mà nhất định phải gọi lại cho cô ấy.
"Xin chào, ai vậy ạ?"
Chẳng lâu sau, điện thoại đã kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng Tô Nhược Tuyết.
Chương 167: Lâm Phiệt ra tay với Bách Hoa Lâu
"Là tôi, Diệp Phàm!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Là anh à, anh gọi điện thoại cho tôi thật á?"
Bên kia điện thoại, giọng Tô Nhược Tuyết hơi kích động.
"Cô có thể giúp tôi một việc được không?"
Diệp Phàm mở miệng.
"Giúp anh? Giúp cái gì?"
Tô Nhược Tuyết tò mò hỏi.
"Công ty vợ tôi cần một người đại diện, cô có thể nhận công việc này không?"
Diệp Phàm nói thẳng.
"Vợ anh? Anh kết hôn rồi?"
Tô Nhược Tuyết nghe Diệp Phàm nói xong thì không nhịn được sững sờ, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng dưng thấy hơi mất mát.
"Ừ, sao thế?"
"Việc này cô có thể giúp không?"
"Sẽ không để cô làm không công, tôi sẽ trả thù lao cho cô!"
Diệp Phàm bổ sung.
"Anh đã cứu tôi hai lần, tôi nhất định sẽ giúp anh, anh gửi thông tin về công ty vợ anh cho tôi đi!"
Tô Nhược Tuyết đáp, giọng điệu thoáng nặng nề.
"Được!"
Diệp Phàm vẫn chưa nghe sự biến hóa trong giọng cô ấy.
"Tô Nhược Tuyết đã đồng ý làm người đại diện cho Đường thị!"
Sau đó, Diệp Phàm cúp điện thoại, thông báo với Đường Sở Sở.
"Thật ư?"
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở hưng phấn ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn cái chóc lên mặt hắn.
"Hai người nên cảm ơn em mới đúng!"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
"Tiểu Manh, cám ơn em!"
Đường Sở Sở mỉm cười với Trần Tiểu Manh.
"Chị họ, trường em sắp tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, em có biểu diễn một tiết mục ấy, đến lúc đó hai người nhớ tới cổ vũ cho em nhé!"
Trần Tiểu Manh cười hì hì.
"Được, chắc chắn bọn chị sẽ tới!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Nhà họ Tô ở Đế Đô.
"Hắn đã kết hôn rồi!"
Tô Nhược Tuyết lẩm bẩm, vẻ mặt đầy phức tạp.
"Hắn có vợ, sao mình lại thấy mất mát nhỉ?"
"Lẽ nào mình yêu hắn rồi?"
"Không thể nào!"
Tô Nhược Tuyết buồn cười lắc đầu.
…
Ti giám sát, một trong ba ti ở Long Quốc.
Một người đàn ông mặc trường sam màu đen, đeo mặt nạ nhìn chằm chằm cấp dưới đang quỳ dưới đất: "Cậu chắc chắn thánh nữ của Huyết tộc đang ở cạnh Diệp Phàm?"
"Đúng vậy, thưa đại nhân, đây là tin tức truyền đến, không sai một ly!"
"Hơn nữa vị thánh nữ kia còn mất trí nhớ, không còn một chút ký ức nào!"
Cấp dưới báo cáo.
Trong mắt người đàn ông mặc trường sam màu đen lóe lên tia sáng: "Đây là một cơ hội tốt, nếu có thể giành được thánh nữ Huyết tộc thì có thể nhân cơ hội này khống chế toàn bộ Huyết tộc. Thế lực của mười ba thị tộc Huyết tộc trải rộng khắp phương Tây, nếu khống chế được thì sẽ rất có lợi cho Long Quốc!"
"Đại nhân, có điều bây giờ vị thánh nữ Huyết tộc kia đang ở cạnh Diệp Phàm, e rằng không dễ cướp người!"
Cấp dưới bẩm báo.
"Tên Diệp Phàm kia có mạnh đến đâu dám đối đầu với chính phủ à?"
"Cậu thông báo cho hai vị thủ lĩnh của bộ 3 và bộ 4, để bọn họ dẫn người đi, bất kể thế nào cũng phải mang thánh nữ Huyết tộc về đây. Nếu Diệp Phàm dám to gan quấy nhiễu, giết không tha!"
Người đàn ông mặc trường sam màu đen lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Cấp dưới chắp tay nhận lệnh.
…
Quận Nam Thiên, nhà họ Hạng.
"Tại sao lại như vậy? Thế mà tên này lại có quan hệ với sát thần Tu La!"
Sau khi Hạng Viễn Sơn biết chuyện Ám Võng thì cực kỳ tức giận.
"Lão gia, bây giờ sát thần Tu La đã lên tiếng, sợ rằng chúng ta treo thưởng cũng vô dụng!"
Quản gia nói.
"Treo thưởng vô dụng thì lão phu tự mình ra tay!"
Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn đầy sát khí.
"Lão gia, muốn giết hắn, chúng ta không nên đến quận Giang Nam mà nên dụ hắn vào quận Nam Thiên, ra tay trên địa bàn của mình mới nắm chắc sẽ thành công!"
Quản gia kia nghĩ kế.
"Ông nói không sai!"
"Có điều chúng ta phải nghĩ cách, làm thế nào để dụ hắn tới đây!"
Ánh mắt Hạng Viễn Sơn chớp lóe.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Diệp Phàm đã gặp Cơ Như Yên.
"Sao thế?"
Hắn dò hỏi.
"Thiếu chủ, tối hôm qua Lâm Phiệt ra tay, diệt sạch hai mươi mấy phân bộ Bách Hoa Lâu ở Long Quốc, còn uy hiếp chúng ta phải giao Lâm tiểu thư ra, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục xuống tay với Bách Hoa Lâu!"
Cơ Như Yên nặng nề nói.
Sắc mặt Diệp Phàm thoắt cái lạnh lẽo: "Lâm Phiệt, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa!"
"Thiếu chủ, cứ giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi sẽ nhanh chóng trở về Đế Đô, ngài có việc gì cứ sai Xuân Lan đi làm là được!"
Cơ Như Yên nói.
"Nếu các cô không đối phó được Lâm Phiệt thì lập tức báo cho ta!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bách Hoa Lâu là tâm huyết của Thất sư phụ, đương nhiên hắn sẽ không để người khác hủy diệt!
"Vâng!"
Cơ Như Yên gật đầu, lập tức rời đi.
"Xuân Lan, Lâm Phiệt còn sản nghiệp hay thế lực nào khác ở bên ngoài không?"
Diệp Phàm liếc mắt về phía Xuân Lan.
"Có, Cửu Đại Môn Phiệt ngoại trừ chủ phiệt ra đều sở hữu rất nhiều sản nghiệp và thế lực bên ngoài!"
Xuân Lan hồi đáp.
"Điều tra rõ ràng tất cả những sản nghiệp này cho tôi!"
Diệp Phàm ra lệnh cho Xuân Lan nói, khóe mắt liếc qua U Ảnh: "Cậu chịu trách nhiệm tiêu diệt hết những sản nghiệp bên ngoài của Lâm Phiệt, có vấn đề gì không?"
"Không có!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
U Ảnh lên tiếng.
"Thiếu chủ muốn gậy ông đập lưng ông?"
Xuân Lan kinh ngạc hỏi.
"Nếu Lâm Phiệt đã dám xuống tay với Bách Hoa Lâu, vậy tôi sẽ đáp lễ bọn họ thật hậu hĩnh!"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Thiếu quân chủ!"
Đúng lúc này, Mộ Bạch vội vã đi tới trước mặt Diệp Phàm.
"Sao thế?"
Diệp Phàm hỏi ông.
"Đồ Phu gọi điện thoại tới, nói có chuyện rồi!"
Mộ Bạch nặng nề đáp.
Chương 168: Nhà tù Kim Lăng
“Quân đoàn trưởng Đồ Phu thế nào rồi?”
Diệp Phàm hỏi Mộ Bạch,
“Đồ Phu nói, ông ta tìm được Kình Thiên rồi!”
Mộ Bạch đáp.
“Kình Thiên?”
“Ý ông là quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách – Mục Kình Thiên?”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Đúng vậy, bây giờ Kình Thiên đang ở Kim Lăng quận Giang Bắc, nhưng lại đang gặp phải rắc rối lớn!”
“Con gái của ông ấy bị làm nhục, cuối cùng nhảy lầu tự sát.”
“Vì báo thù cho con gái nên Kình Thiên bị giam vào nhà tù Kim Lăng, hiện tại không rõ sống chết!”
Mộ Bạch nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Nhắc tới tình trạng bi thảm của người anh em Mục Kình Thiên, ánh mắt Mộ Bạch tràn đầy sát ý, ý muốn giết người không thể áp chế!
Ầm!!!
Diệp Phàm nghe được tin này, trên cơ thể trực tiếp tản ra một cỗ sát ý ngập trời.
“Không ngờ lại có kẻ dám đối xử với Mục quân đoàn trưởng như vậy!”
“Đúng là đáng chết!”
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ, trong mắt sát ý vô tận.
Lúc này, không khí xung quanh bị sát khí của Diệp Phạm áp chế, không thể lưu thông!
Quân Thiên Sách là do lục sư phụ của Diệp Phàm thành lập.
Chín vị quân đoàn trưởng chính là anh em cùng nhau tắm máu, sống chết có nhau của lục sư phụ.
Diệp Phàm coi chín người họ giống như trưởng bối của mình.
Bây giờ biết được quân đoàn trưởng Mục Kình Thiên gặp phải chuyện căm phẫn như vậy, trong lòng hắn vô cùng tức giận!
“Đi!”
Diệp Phàm hô lớn.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên, Mộ Bạch và quân Thiên Sách nhanh chóng đi tới Kim Lăng ở quận Giang Bắc.
Cùng lúc với Diệp Phàm.
Trong căn cứ chiến bộ Đế Đô.
“Khốn kiếp!!!”
“Mục Kình Thiên là anh hùng của Long Quốc ta, họ lại dám làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy, bọn họ điên rồi sao?”
Sau khi Long Chiến Thiên nhận được phần tài liệu mà thuộc hạ đưa tới, ông đập bàn nổi giận.
“Long soái, hiện tại phía Diệp Phàm cũng đã nhận được tin tức này, chắc là sắp đuổi tới Kim Lăng, chỉ sợ thành Kim Lăng sắp loạn rồi, chúng ta có cần ngăn cản bọn họ không!”
Anh trai của Triệu Hữu Dung – Triệu Thiên Lâm đứng trước mặt Long Chiến Thiên, lo lắng nói.
“Với tính tình của thằng nhóc kia, ngăn cản thế nào?”
“Hơn nữa, đám người của Kim Lăng quả thật là hơi quá đáng!”
“Ngay cả anh hùng chiến đấu đẫm máu cho Long Quốc cũng dám đối xử như vậy, đúng là không xem ai ra gì!”
“Đã đến lúc dạy cho bọn họ một bài học rồi!”
“Nếu không lại nghĩ, Long Quốc này không ai trị được họ!”
“Cậu cầm lấy soái lệnh của tôi đi triệu tập thành viên Long Hồn, lập tức đi tới Kim Lăng bắt tất cả những người có liên quan, không nhân nhượng bất cứ ai!”
Long Chiến Thiên nhìn Triệu Thiên Lâm nói.
“Đã rõ!”
Triệu Thiên Lâm gật đầu.
...
Quận Giang Bắc là một trong chín quận của Long Quốc.
Hơn nữa, bởi vì có hoàn cảnh địa lý độc lập, trong chín quận của Long Quốc, Giang Bắc là khu vực có kinh tế phát triển nhất.
Kim Lăng là đô thị của huyện Giang Bắc, cũng là Cố Đô của thời kỳ Nam Bắc Triều, có di sản lịch sử và văn hóa vô cùng phong phú.
Cũng chính vì vậy mà trong thành Kim Lăng có rất nhiều thế lực, gia tộc có truyền thừa trăm năm, hoặc là những dòng họ lớn đã tồn tại hơn ba trăm năm.
Thế lực của bọn họ rất rắc rối phức tạp, trải rộng cả huyện Giang Bắc, trở thành bá chủ một phương, thậm chí còn dám thách thức các thế gia ở Đế Đô!
Sân bay Kim Lăng!
Diệp Phàm và Mộ Bạch bước ra ngoài.
Đồ Phu đang đợi ở bên ngoài sân bay.
“Thiếu quân chủ, Mộ Bạch!”
Đồ Phu trông thấy hai người bọn họ thì tiến lên gọi.
“Mục quân đoàn trưởng đang ở đâu?”
Diệp Phàm trầm giọng hỏi.
“Mục Kình Thiên đang bị giam ở nhà tù Kim Lăng!”
“Đây là một trong những nhà tù nghiêm ngặt nhất ở Long Quốc. Không ai bị nhốt vào đó mà có thể sống sót!”
“Đám người kia quá ác!”
“Bây giờ, tôi chỉ hận không thể băm bọn họ thành trăm mảnh!”
Đồ Phu quát lớn với vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Chuyện này là do ai làm?”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
“Tôi đã điều tra qua, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Thanh Môn!”
Đồ Phu đáp.
“Thanh Môn?”
Diệp Phàm hỏi.
“Thanh Môn là thế lực đứng đầu huyện Giang Bắc, bọn đã tồn tại hơn trăm năm, có tổng hơn mười vạn đệ tử phân bố khắp huyện Giang Bắc!”
Chương 169: Trận chém giết bắt đầu
“Con gái của Mục Kình Thiên nhảy lầu ở một tòa hội sở của Thanh Môn, hơn nữa còn có tin đồn là thái tử Thanh Môn là làm nhục con gái Mục Kình Thiên, khiến cho con bé nhảy lầu tự tử.”
“Kình Thiên biết được tin thì đi tìm Thanh Môn, kết quả bị đánh trọng thương, cuối cùng còn bị bọn họ nhốt vào nhà tù Kim Lăng!”
Đồ Phu nói.
“Thanh Môn!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên một tia sát ý.
Trong lòng hắn, Thanh Môn đã bị liệt vào tội chết!
“Đi, tới nhà tù Kim Lăng!”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Thiếu quân chủ, chúng ta cứ vậy mà đi Kim Lăng sao, có cần thông báo cho quận trưởng quận Giang Bắc không?”
Mộ Bạch hỏi.
“Báo cho bọn họ thì có tác dụng gì? Đều là cá mè một lứa!”
“Bây giờ tới nhà tù Kim Lăng, cứu Mục quân đoàn trưởng ra ngoài!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát lớn.
“Thiếu chủ quân, nhà tù Kim Lăng canh giữ rất nghiêm ngặt, chỉ dựa vào mấy người chúng ta sợ là vẫn chưa đủ, hay là đợi Thiên Sách Vệ đến đông đủ rồi hẵng đi!”
Mộ Bạch nói.
Bọn họ đã đến nơi nhưng Thiên Sách Vệ vẫn đang trên đường tới!
“Mục quân đoàn trường sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, không thể chờ đợi thêm!”
“Mấy người sợ rồi à?”
Diệp Phàm nhìn hai vị quân đoàn trưởng nói.
“Một nhà tủ cỏn con, có cái gì mà phải sợ? Năm đó, ngay cả trăm vạn đại quân của năm trước chúng ta cũng không sợ, huống chi chỉ là một nhà tù!”
“Thiếu chủ quân, tôi đi với cậu!”
Đồ Phu trực tiếp nói.
“Thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của thiếu chủ quân!”
Mộ Bạch cũng lên tiếng.
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
Ngay sau đó, ba người bọn họ nhanh chóng đi về phía nhà tù Kim Lăng!
Nhà tù Kim Lăng nằm trên một ngọn núi cách thành Kim Lăng hơn trăm dặm.
Nhà tù có diện tích rất lớn, ba mặt được bao quanh bởi núi non, chỉ có một mặt là lối đi dẫn thông với thế giới bên ngoài.
Hơn nữa, để canh giữ nhà tù, bên trong còn có một vạn chiến sĩ được trang bị võ trang đầy đủ.
Dù sao thì phạm nhân bị nhốt ở nơi này đều là những người vô cùng hung ác, đương nhiên không thể để ra bất cứ sai sót nào!
Một khi để bọn họ thoát ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn!
Lúc này, trong nhà tù tối tăm và u ám này, một nhóm lớn tù nhân tụ tập.
Bọn họ nhìn giữa bãi tập không ngừng vang lên tiếng hò hét, vô cùng kích thích.
Trong bãi tập, một người đàn ông thân hình cường tráng, khuôn mặt dữ tợn, để râu quai nón đang đánh liên tục một người đàn ông trung niên, nói cách khác là đang chà đạp ông ta.
Cánh tay phải của người đàn ông trung niên này nát bấy, như không có xương, toàn thân đầy vết sẹo, bị đánh đến gần chết.
Nhưng ông ta lại không hề có bất cứ phản kháng nào, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm như tro nguội, cảm giác như tuyệt vọng với nhân gian, giống như một mình một thế giới.
Lúc này, ông ta để mặc cho người đàn ông hung ác kia chà đạp, không đánh trả cũng không lên tiếng!
Bịch!!!
Phụt!!!
Tiếng vang lớn truyền tới.
Người đàn ông trung niên bị gã kia đạp bay ra ngoài, đập lên hàng rào thép quanh bãi tập rồi ngã xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu, hơi thở thoi thóp như đang hấp hối, xương cốt trên người không biết đã bị gãy thành bao nhiêu đoạn!
Cảnh tượng này gây ra một loạt tiếng la hét và reo hò của những tù nhân khác đang có mặt.
Gã ta giẫm một chân lên người đàn ông trung niên, kiêu ngạo nói: “Ông không phải quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách gì đó sao? Không phải rất lợi hại à? Bây giờ có khác gì với thứ vô dụng, ngay cả đánh trả cũng biết.”
“Người của quân Thiên Sách đều rác rưởi như ông à? Uổng cho trước kia ông đây còn tôn thờ quân Thiên Sách, không ngờ mấy người lại vô dụng như vậy!”
Cuối cùng, gương mặt vô cảm của người đàn ông trung niên cũng thay đổi vì câu nói này.
Ông chính là quân đoàn trưởng thứ bảy của quân Thiên Sách – Mục Kình Thiên!
“Không cho phép sỉ nhục quân Thiên Sách!”
Mục Kình Thiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông có râu.
“Tao cứ nói thì mày làm gì được?”
Gã đàn ông kia khinh thường đáp.
A!!!
Đột nhiên Mục Kình Thiên ngẩng đầu lên, cắn vào bàn chân đang giẫm lên mình.
Gã đàn ông kêu gào thảm thiết.
“Khốn kiếp!”
Vẻ mặt của người kia vô cùng tức giận, gã đấm lên mặt Mục Kình Thiên làm ông bất tỉnh, máu me văng tung tóe.
Bịch!!!
Ngay sau đó, người đàn ông dùng hai tay nhấc thân thể Mục Kình Thiên rồi hung hăng đập xuống.
Miệng của Mục Kình Thiên không ngừng phun ra máu, ông chỉ còn lại chút hơi thở mong manh.
Chương 170: Quân đoàn trường – Mục Kình Thiên chết rồi?
“Bọn mày tiếp tục đánh cho tao!”
Người đàn ông râu quai nón hô lên với tay sai.
“Rõ!”
Mấy người kia gật đầu rồi đi về phía Mục Kình Thiên, đánh liên tiếp về phía ông ấy.
Tù nhân xung quanh trông thấy cảnh tượng này thì vỗ tay cổ vũ.
Lúc này, bọn họ coi Mục Kình Thiên như một món đồ chơi để mua vui.
Trên lầu nhà tù cách đó không xa.
Có một người đàn ông đầu trọc bụng phệ mặc quân phục, ông ta chính là quản ngục của nhà tù Kim Lăng – Đỗ Thiên Đức.
“Ngục trưởng, nếu còn đánh tiếp thì Mục Kình Thiên sẽ chết thật đấy, có cần bảo bọn họ dừng tay không?”
Một người quản giáo đứng trước mặt Đỗ Thiên Đức nói.
“Chết thì chết thôi!”
“Nhưng dù sao thì ông ta cũng là quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách!”
“Chẳng may ông ta chết ở nơi này, truyền ra ngoài sợ là…”
Người giám ngục lo lắng nói.
“Sợ cái gì?”
“Ông ta đã không còn là người của quân Thiên Sách từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ Mục Kình Thiên chính là thứ vô dụng, quân Thiên Sách còn vì một kẻ phế vật này mà đối đầu với nhà tù Kim Lăng chắc?”
“Người này còn đắc tội với Thanh Môn, có Thanh Môn ở đây, chúng ta còn phải lo cái gì?”
“Huống chi, ông ta bị nhốt vào nhà giam của chúng ta thì càng không có khả năng sống sót ra ngoài, sớm muộn gì cũng chết thôi!”
“Chết sớm thì giải thoát sớm, tôi đây là đang giúp đỡ ông ta!”
Đỗ Thiên Đức cười lạnh.
“Ngục trưởng nói đúng!”
Giám ngục nghe xong thì trong lòng yên tâm hơn nhiều, ông ta cười nịnh nọt.
Ầm!!!
Đúng lúc này, bên ngoài nhà tù đột nhiên vang lên một tiếng động lớn!
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vẻ mặt của Đỗ Thiên Đức thay đổi.
Các tù nhân, cai ngục và thủ vệ trong nhà tù đều giật mình trước tiếng động lớn.
Một giây tiếp theo, cánh cửa thép nặng mấy ngàn cân của nhà tù Kim Lăng vỡ tan thành từng mảnh, như thể bị ngoại lực tác động mạnh!
Cánh cửa bằng sắt thép nặng như hàng tấn như vậy, sức mạnh phải lớn thế nào mới có thể nổ nát?”
Sợ là phải điều động tới cả xe tăng đạn pháo!
Lúc này, tất cả mọi người trong nhà tù Kim Lăng đều bị dọa sớ.
Khi cánh cửa nhà tù vỡ nát.
Ba bóng người bước vào bên trong.
Không ai khác, bọn họ chính là Diệp Phàm, Mộ Bạch và Đồ Phu!
Cánh cửa kia bị Diệp Phàm dùng một quyền nổ tung!
“Vậy mà lại có kẻ dám tự tiện xông vào nhà tù Kim Lăng?”
Người trong nhà tù Kim Lăng đều ngạc nhiên nhìn ba người Diệp Phàm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người xông vào nhà tù Kim Lăng, hơn nữa còn không thèm giấu diếm, nghênh ngang xông bào!
Soạt!
Trong chốc lát, binh lính trong ngục chĩa thẳng súng vào Diệp Phàm và hai người còn lại.
“Các người là ai?”
“Dám tự tiện xông vào nhà tù Kim Lăng, là gan cũng không nhỏ!”
Lúc này, Đỗ Thiên Đức ưỡn cái bụng to đi tới, chỉ tay về phía ba người Diệp Phàm với vẻ mặt cao ngạo.
“Quân đoàn trưởng Mục Kình Thiên ở đâu?”
Diệp Phàm thờ ơ, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Cậu tới tìm cái thứ vô dụng Mục Kình Thiên kia?”
Đỗ Thiên Đức giật mình.
“Sợ là bây giờ ông ta đã chết rồi!”
Người đàn ông râu quai nón đứng ở bãi tập, gã ta nhìn Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Gã phất tay, đám tay sai đang đánh Mục Kình Thiên giải tán, bóng dáng Mục Kình Thiên xuất hiện.
Lúc này Mục Kình Thiên đang nằm trên mặt đất, mặt đầy máu, không biết sống chết!
“Kình Thiên!!!”
Mộ Bạch và Đồ Phu nhìn thấy bộ dáng của người anh em Mục Kình Thiên thì hô lớn, trên người bọn họ tỏa ra sát ý ngất trời.
Ngay khi bọn họ muốn xông về phía Mục Kình Thiên.
“Bọn chúng tới cướp ngục, mau nổ súng, giết không tha!”
Vẻ mặt của Đỗ Thiên Đức thay đổi, ông ta hô lên.
Đoàng đoàng đoàng!!!
Ngay sau đó, binh lính xung quanh trực tiếp nổ súng.
Đạn bay đầy trời bắn về phía ba người Diệp Phàm.
Ầm!!!
Tập đoàn Đường thị.
Đường Sở Sở đang xử lý công chuyện thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, cô nhướng mày, đi đến studio quảng cáo của Đường thị.
"Tổng giám đốc!"
Tôn Tiểu Tiểu đang chờ trong khu vực chụp ảnh, thấy Đường Sở Sở xuất hiện thì không khỏi kêu lên.
Giờ phút này, trên mặt Tôn Tiểu Tiểu hiện rõ dấu bàn tay đỏ chót.
Đường Sở Sở nhìn dấu tay trên mặt Tôn Tiểu Tiểu, nhíu mày hỏi: "Cái cô Chu Doãn Nhi kia đang ở đâu?"
"Tổng giám đốc, thôi ạ, em không sao!"
Tôn Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.
"Em là nhân viên của chị, chị sẽ không để cấp dưới mình bị người khác ức hiếp!"
Nói xong, Đường Sở Sở tiến thẳng về phía phòng hóa trang.
"Tôi nói tôi muốn uống cà phê Americano, xem thử mấy người mua cái gì đây?"
Trong phòng hóa trang truyền ra tiếng quở trách chói tai.
Đường Sở Sở vừa mới mở cửa, một ly cà phê đã bay tới, đổ xòa ra đất, bắn tung tóe lên quần áo của cô.
"Tổng giám đốc!"
Tôn Tiểu Tiểu vội vàng kêu lên.
Trong phòng hóa trang, một cô gái mặc trang phục mỹ lệ, vẻ mặt cao ngạo đang ngồi đó, không ngừng chỉ trích mắng mỏ trợ lý.
"Tổng giám đốc, sao ngài lại tới đây?"
Tổng thanh tra bộ phận quảng cáo của Đường thị bước lên.
Đường Sở Sở đi thẳng tới trước mặt cô gái kiêu ngạo kia: "Cô là Chu Doãn Nhi?"
"Cô là tổng giám đốc Đường thị? Tìm tôi có việc gì không?"
Cô gái kia kiêu căng hất hàm, hỏi.
Cô ta là người đại diện mà tập đoàn Đường thị mời tới quảng cáo, cũng là hoa đán hàng đầu Long Quốc hiện giờ, Chu Doãn Nhi.
"Không biết thư ký tôi làm gì mích lòng cô mà cô lại đánh con bé như thế?"
Đường Sở Sở nhìn Chu Doãn Nhi chằm chằm.
"Ý cô là cái này?"
"Thư ký cô không biết ăn nói, chọc giận tôi, tôi đánh cô ta là chuyện đương nhiên!"
Chu Doãn Nhi hừ lạnh.
"Vậy xin hỏi thư ký của tôi đã nói cái gì?"
Đường Sở Sở hỏi lại.
"Tôi bảo hôm nay thời tiết quá nóng, sáng mai rồi quay tiếp, vậy mà cô ta lại bảo không thể chờ đến ngày mai, nói tất cả mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi. Mấy người chuẩn bị xong thì liên quan gì đến tôi, tôi bảo ngày mai quay thì ngày mai quay, cô ta không đồng ý, tôi đành tặng cho cô ta một bạt tai!"
"Tôi làm vậy có vấn đề gì không nhỉ?"
Chu Doãn Nhi không hề nhận ra cái sai của mình.
"Việc làm của cô không có vấn đề gì!"
"Chẳng qua nếu hôm nay cô Chu đây đã không muốn quay quảng cáo thì ngày mai cũng đừng tới đây nữa!"
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
"Cô có ý gì?"
Chu Doãn Nhi trừng mắt.
"Bây giờ tôi đại diện cho Đường thị chính thức tuyên bố giải trừ hợp đồng với cô Chu, cô không còn là người đại diện của chúng tôi!"
Đường Sở Sở dứt khoát nói.
"Vậy mà cô lại giải trừ hợp đồng với tôi? Chỉ vì một ả thư ký?"
Chu Doãn Nhi đứng bậy dậy, tức giận nhìn Đường Sở Sở chòng chọc.
"Cô bé là nhân viên của tôi, tôi sẽ không để cấp dưới mình phải chịu đựng bất kỳ uất ức gì!"
Lúc này đây, Đường Sở Sở trông rất khí thế, có lẽ là do cô đã trở thành võ giả!
"Chúng ta đã ký hợp đồng, nếu cô dám hủy hợp đồng thì cũng có thể chi trả khoản phí bồi thường nhỉ?"
Vẻ mặt Chu Doãn Nhi vô cùng âm u.
"Chút phí ấy không là gì với Đường thị hết!"
Dứt lời, Đường Sở Sở liền dẫn Tôn Tiểu Tiểu đi ra ngoài.
"Nếu như cô dám giải trừ hợp đồng vớ tôi, cô nhất định sẽ hối hận."
"Chỉ cần một cú điện thoại, tôi có thể khiến Đường thị các người không bao giờ tìm được người đại diện nào nữa!"
Thấy Đường Sở Sở thật sự muốn kết thúc hợp đồng với mình, Chu Doãn Nhi tức giận kêu lên.
Từ khi cô ta ra mắt tới nay luôn được mến mộ, sau lưng còn có sugar daddy chống lưng nên đã dưỡng ra tính tình kiêu căng không thèm để ai vào mắt.
Mặc dù những nhãn hàng hợp tác với Chu Doãn Nhi lúc trước cũng rất khó chịu với thái độ của cô ta, nhưng ai bảo người ta sở hữu lượng fan đông đảo cơ chứ, đành nhịn thôi.
Đường Sở Sở là người đầu tiên dám kết thúc hợp đồng với Chu Doãn Nhi đấy, việc này khiến cô ta mất sạch mặt mũi.
"Tùy cô!"
Đối mặt với lời đe dọa của Chu Doãn Nhi, Đường Sở Sở thờ ơ trả lại hai từ rồi đi thẳng.
"Được, cô chờ đấy cho tôi!"
Chu Doãn Nhi giận dữ gầm lên.
"Tổng giám đốc, cám ơn chị!"
Ngoài studio, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở đầy cảm kích.
"Em đi theo chị lâu như vậy, chị đã xem em như em ruột từ lâu, đương nhiên không thể để em bị người khác ức hiếp được!"
"Hơn nữa cái cô Chu Doãn Nhi kia nổi tiếng thật đấy nhưng tính nết lại chẳng ưa nổi, không thích hợp làm người đại diện cho Đường thị chúng ta!"
"Tìm người khác thôi!"
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
"Dạ!"
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.
Trong biệt thự, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở cứ nhíu mày đăm chiêu mãi từ sau khi trở về thì không nhị được hỏi: "Vợ, em sao thế?"
"Không có chuyện gì!"
Đường Sở Sở mỉm cười.
"Trông dáng vẻ này là biết có chuyện gì mà, nói cho anh biết được không em?"
Diệp Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Đường Sở Sở đành kể lại chuyện hôm nay: "Em vốn định xả giận thôi, ai ngờ năng lực của cô Chu Doãn Nhi này lại lớn như thế."
"Thật sự khiến cho mấy ngôi sao hạng nhất trong nước từ chối hợp tác với Đường thị, thậm chí ngay cả sao hạng hai cũng không dám nhận danh hiệu này!"
"Chỉ là tìm ngôi sao làm người đại thiện thôi, có tiền còn sợ không tìm được sao à!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Em đã hỏi thăm một phen, công ty sau lưng Chu Doãn Nhi là công ty giải trí lớn nhất nước Đế Vương Ngu Hoan. Bối cảnh của công ty này rất vững chắc, vòng quan hệ rất rộng, một câu nói là có thể đóng băng một ngôi sao."
"Có Đế Vương Ngu Hoan lên tiếng, e rằng không một ngôi sao nào dám với Đường thị chúng ta!"
Đường Sở Sở nhíu mày nói.
"Chị họ, chị có thể tìm Tô Nhược Tuyết nè."
"Cô ấy là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước hiên tại, xin hơn cái cô Chu Doãn Nhi kia nhiều!"
"Quan trọng nhất là Tô Nhược Tuyết và anh rể còn là bạn bè thân thiết, chỉ cần anh rể nói một câu, chắc chắn Tô Nhược Tuyết sẽ đồng ý trở thành người đại diện của Đường thị!"
Trần Tiểu Manh đi tới, nói.
"Chuyện này…"
Ánh mắt Đường Sở Sở khẽ loé lên, cô hơi đắn đo.
"Để anh hỏi Tô Nhược Tuyết xem!"
Diệp Phàm dứt khoát rút điện thoại bấm số Tô Nhược Tuyết.
Trước đó Tô Nhược Tuyết ghé vào tai đọc số điện thoại cho hắn, còn nói gì mà nhất định phải gọi lại cho cô ấy.
"Xin chào, ai vậy ạ?"
Chẳng lâu sau, điện thoại đã kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng Tô Nhược Tuyết.
Chương 167: Lâm Phiệt ra tay với Bách Hoa Lâu
"Là tôi, Diệp Phàm!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Là anh à, anh gọi điện thoại cho tôi thật á?"
Bên kia điện thoại, giọng Tô Nhược Tuyết hơi kích động.
"Cô có thể giúp tôi một việc được không?"
Diệp Phàm mở miệng.
"Giúp anh? Giúp cái gì?"
Tô Nhược Tuyết tò mò hỏi.
"Công ty vợ tôi cần một người đại diện, cô có thể nhận công việc này không?"
Diệp Phàm nói thẳng.
"Vợ anh? Anh kết hôn rồi?"
Tô Nhược Tuyết nghe Diệp Phàm nói xong thì không nhịn được sững sờ, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng dưng thấy hơi mất mát.
"Ừ, sao thế?"
"Việc này cô có thể giúp không?"
"Sẽ không để cô làm không công, tôi sẽ trả thù lao cho cô!"
Diệp Phàm bổ sung.
"Anh đã cứu tôi hai lần, tôi nhất định sẽ giúp anh, anh gửi thông tin về công ty vợ anh cho tôi đi!"
Tô Nhược Tuyết đáp, giọng điệu thoáng nặng nề.
"Được!"
Diệp Phàm vẫn chưa nghe sự biến hóa trong giọng cô ấy.
"Tô Nhược Tuyết đã đồng ý làm người đại diện cho Đường thị!"
Sau đó, Diệp Phàm cúp điện thoại, thông báo với Đường Sở Sở.
"Thật ư?"
"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"
Đường Sở Sở hưng phấn ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn cái chóc lên mặt hắn.
"Hai người nên cảm ơn em mới đúng!"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
"Tiểu Manh, cám ơn em!"
Đường Sở Sở mỉm cười với Trần Tiểu Manh.
"Chị họ, trường em sắp tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, em có biểu diễn một tiết mục ấy, đến lúc đó hai người nhớ tới cổ vũ cho em nhé!"
Trần Tiểu Manh cười hì hì.
"Được, chắc chắn bọn chị sẽ tới!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Nhà họ Tô ở Đế Đô.
"Hắn đã kết hôn rồi!"
Tô Nhược Tuyết lẩm bẩm, vẻ mặt đầy phức tạp.
"Hắn có vợ, sao mình lại thấy mất mát nhỉ?"
"Lẽ nào mình yêu hắn rồi?"
"Không thể nào!"
Tô Nhược Tuyết buồn cười lắc đầu.
…
Ti giám sát, một trong ba ti ở Long Quốc.
Một người đàn ông mặc trường sam màu đen, đeo mặt nạ nhìn chằm chằm cấp dưới đang quỳ dưới đất: "Cậu chắc chắn thánh nữ của Huyết tộc đang ở cạnh Diệp Phàm?"
"Đúng vậy, thưa đại nhân, đây là tin tức truyền đến, không sai một ly!"
"Hơn nữa vị thánh nữ kia còn mất trí nhớ, không còn một chút ký ức nào!"
Cấp dưới báo cáo.
Trong mắt người đàn ông mặc trường sam màu đen lóe lên tia sáng: "Đây là một cơ hội tốt, nếu có thể giành được thánh nữ Huyết tộc thì có thể nhân cơ hội này khống chế toàn bộ Huyết tộc. Thế lực của mười ba thị tộc Huyết tộc trải rộng khắp phương Tây, nếu khống chế được thì sẽ rất có lợi cho Long Quốc!"
"Đại nhân, có điều bây giờ vị thánh nữ Huyết tộc kia đang ở cạnh Diệp Phàm, e rằng không dễ cướp người!"
Cấp dưới bẩm báo.
"Tên Diệp Phàm kia có mạnh đến đâu dám đối đầu với chính phủ à?"
"Cậu thông báo cho hai vị thủ lĩnh của bộ 3 và bộ 4, để bọn họ dẫn người đi, bất kể thế nào cũng phải mang thánh nữ Huyết tộc về đây. Nếu Diệp Phàm dám to gan quấy nhiễu, giết không tha!"
Người đàn ông mặc trường sam màu đen lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Cấp dưới chắp tay nhận lệnh.
…
Quận Nam Thiên, nhà họ Hạng.
"Tại sao lại như vậy? Thế mà tên này lại có quan hệ với sát thần Tu La!"
Sau khi Hạng Viễn Sơn biết chuyện Ám Võng thì cực kỳ tức giận.
"Lão gia, bây giờ sát thần Tu La đã lên tiếng, sợ rằng chúng ta treo thưởng cũng vô dụng!"
Quản gia nói.
"Treo thưởng vô dụng thì lão phu tự mình ra tay!"
Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn đầy sát khí.
"Lão gia, muốn giết hắn, chúng ta không nên đến quận Giang Nam mà nên dụ hắn vào quận Nam Thiên, ra tay trên địa bàn của mình mới nắm chắc sẽ thành công!"
Quản gia kia nghĩ kế.
"Ông nói không sai!"
"Có điều chúng ta phải nghĩ cách, làm thế nào để dụ hắn tới đây!"
Ánh mắt Hạng Viễn Sơn chớp lóe.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Diệp Phàm đã gặp Cơ Như Yên.
"Sao thế?"
Hắn dò hỏi.
"Thiếu chủ, tối hôm qua Lâm Phiệt ra tay, diệt sạch hai mươi mấy phân bộ Bách Hoa Lâu ở Long Quốc, còn uy hiếp chúng ta phải giao Lâm tiểu thư ra, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục xuống tay với Bách Hoa Lâu!"
Cơ Như Yên nặng nề nói.
Sắc mặt Diệp Phàm thoắt cái lạnh lẽo: "Lâm Phiệt, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa!"
"Thiếu chủ, cứ giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi sẽ nhanh chóng trở về Đế Đô, ngài có việc gì cứ sai Xuân Lan đi làm là được!"
Cơ Như Yên nói.
"Nếu các cô không đối phó được Lâm Phiệt thì lập tức báo cho ta!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bách Hoa Lâu là tâm huyết của Thất sư phụ, đương nhiên hắn sẽ không để người khác hủy diệt!
"Vâng!"
Cơ Như Yên gật đầu, lập tức rời đi.
"Xuân Lan, Lâm Phiệt còn sản nghiệp hay thế lực nào khác ở bên ngoài không?"
Diệp Phàm liếc mắt về phía Xuân Lan.
"Có, Cửu Đại Môn Phiệt ngoại trừ chủ phiệt ra đều sở hữu rất nhiều sản nghiệp và thế lực bên ngoài!"
Xuân Lan hồi đáp.
"Điều tra rõ ràng tất cả những sản nghiệp này cho tôi!"
Diệp Phàm ra lệnh cho Xuân Lan nói, khóe mắt liếc qua U Ảnh: "Cậu chịu trách nhiệm tiêu diệt hết những sản nghiệp bên ngoài của Lâm Phiệt, có vấn đề gì không?"
"Không có!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
U Ảnh lên tiếng.
"Thiếu chủ muốn gậy ông đập lưng ông?"
Xuân Lan kinh ngạc hỏi.
"Nếu Lâm Phiệt đã dám xuống tay với Bách Hoa Lâu, vậy tôi sẽ đáp lễ bọn họ thật hậu hĩnh!"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Thiếu quân chủ!"
Đúng lúc này, Mộ Bạch vội vã đi tới trước mặt Diệp Phàm.
"Sao thế?"
Diệp Phàm hỏi ông.
"Đồ Phu gọi điện thoại tới, nói có chuyện rồi!"
Mộ Bạch nặng nề đáp.
Chương 168: Nhà tù Kim Lăng
“Quân đoàn trưởng Đồ Phu thế nào rồi?”
Diệp Phàm hỏi Mộ Bạch,
“Đồ Phu nói, ông ta tìm được Kình Thiên rồi!”
Mộ Bạch đáp.
“Kình Thiên?”
“Ý ông là quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách – Mục Kình Thiên?”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Đúng vậy, bây giờ Kình Thiên đang ở Kim Lăng quận Giang Bắc, nhưng lại đang gặp phải rắc rối lớn!”
“Con gái của ông ấy bị làm nhục, cuối cùng nhảy lầu tự sát.”
“Vì báo thù cho con gái nên Kình Thiên bị giam vào nhà tù Kim Lăng, hiện tại không rõ sống chết!”
Mộ Bạch nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Nhắc tới tình trạng bi thảm của người anh em Mục Kình Thiên, ánh mắt Mộ Bạch tràn đầy sát ý, ý muốn giết người không thể áp chế!
Ầm!!!
Diệp Phàm nghe được tin này, trên cơ thể trực tiếp tản ra một cỗ sát ý ngập trời.
“Không ngờ lại có kẻ dám đối xử với Mục quân đoàn trưởng như vậy!”
“Đúng là đáng chết!”
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ, trong mắt sát ý vô tận.
Lúc này, không khí xung quanh bị sát khí của Diệp Phạm áp chế, không thể lưu thông!
Quân Thiên Sách là do lục sư phụ của Diệp Phàm thành lập.
Chín vị quân đoàn trưởng chính là anh em cùng nhau tắm máu, sống chết có nhau của lục sư phụ.
Diệp Phàm coi chín người họ giống như trưởng bối của mình.
Bây giờ biết được quân đoàn trưởng Mục Kình Thiên gặp phải chuyện căm phẫn như vậy, trong lòng hắn vô cùng tức giận!
“Đi!”
Diệp Phàm hô lớn.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên, Mộ Bạch và quân Thiên Sách nhanh chóng đi tới Kim Lăng ở quận Giang Bắc.
Cùng lúc với Diệp Phàm.
Trong căn cứ chiến bộ Đế Đô.
“Khốn kiếp!!!”
“Mục Kình Thiên là anh hùng của Long Quốc ta, họ lại dám làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy, bọn họ điên rồi sao?”
Sau khi Long Chiến Thiên nhận được phần tài liệu mà thuộc hạ đưa tới, ông đập bàn nổi giận.
“Long soái, hiện tại phía Diệp Phàm cũng đã nhận được tin tức này, chắc là sắp đuổi tới Kim Lăng, chỉ sợ thành Kim Lăng sắp loạn rồi, chúng ta có cần ngăn cản bọn họ không!”
Anh trai của Triệu Hữu Dung – Triệu Thiên Lâm đứng trước mặt Long Chiến Thiên, lo lắng nói.
“Với tính tình của thằng nhóc kia, ngăn cản thế nào?”
“Hơn nữa, đám người của Kim Lăng quả thật là hơi quá đáng!”
“Ngay cả anh hùng chiến đấu đẫm máu cho Long Quốc cũng dám đối xử như vậy, đúng là không xem ai ra gì!”
“Đã đến lúc dạy cho bọn họ một bài học rồi!”
“Nếu không lại nghĩ, Long Quốc này không ai trị được họ!”
“Cậu cầm lấy soái lệnh của tôi đi triệu tập thành viên Long Hồn, lập tức đi tới Kim Lăng bắt tất cả những người có liên quan, không nhân nhượng bất cứ ai!”
Long Chiến Thiên nhìn Triệu Thiên Lâm nói.
“Đã rõ!”
Triệu Thiên Lâm gật đầu.
...
Quận Giang Bắc là một trong chín quận của Long Quốc.
Hơn nữa, bởi vì có hoàn cảnh địa lý độc lập, trong chín quận của Long Quốc, Giang Bắc là khu vực có kinh tế phát triển nhất.
Kim Lăng là đô thị của huyện Giang Bắc, cũng là Cố Đô của thời kỳ Nam Bắc Triều, có di sản lịch sử và văn hóa vô cùng phong phú.
Cũng chính vì vậy mà trong thành Kim Lăng có rất nhiều thế lực, gia tộc có truyền thừa trăm năm, hoặc là những dòng họ lớn đã tồn tại hơn ba trăm năm.
Thế lực của bọn họ rất rắc rối phức tạp, trải rộng cả huyện Giang Bắc, trở thành bá chủ một phương, thậm chí còn dám thách thức các thế gia ở Đế Đô!
Sân bay Kim Lăng!
Diệp Phàm và Mộ Bạch bước ra ngoài.
Đồ Phu đang đợi ở bên ngoài sân bay.
“Thiếu quân chủ, Mộ Bạch!”
Đồ Phu trông thấy hai người bọn họ thì tiến lên gọi.
“Mục quân đoàn trưởng đang ở đâu?”
Diệp Phàm trầm giọng hỏi.
“Mục Kình Thiên đang bị giam ở nhà tù Kim Lăng!”
“Đây là một trong những nhà tù nghiêm ngặt nhất ở Long Quốc. Không ai bị nhốt vào đó mà có thể sống sót!”
“Đám người kia quá ác!”
“Bây giờ, tôi chỉ hận không thể băm bọn họ thành trăm mảnh!”
Đồ Phu quát lớn với vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Chuyện này là do ai làm?”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
“Tôi đã điều tra qua, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Thanh Môn!”
Đồ Phu đáp.
“Thanh Môn?”
Diệp Phàm hỏi.
“Thanh Môn là thế lực đứng đầu huyện Giang Bắc, bọn đã tồn tại hơn trăm năm, có tổng hơn mười vạn đệ tử phân bố khắp huyện Giang Bắc!”
Chương 169: Trận chém giết bắt đầu
“Con gái của Mục Kình Thiên nhảy lầu ở một tòa hội sở của Thanh Môn, hơn nữa còn có tin đồn là thái tử Thanh Môn là làm nhục con gái Mục Kình Thiên, khiến cho con bé nhảy lầu tự tử.”
“Kình Thiên biết được tin thì đi tìm Thanh Môn, kết quả bị đánh trọng thương, cuối cùng còn bị bọn họ nhốt vào nhà tù Kim Lăng!”
Đồ Phu nói.
“Thanh Môn!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên một tia sát ý.
Trong lòng hắn, Thanh Môn đã bị liệt vào tội chết!
“Đi, tới nhà tù Kim Lăng!”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Thiếu quân chủ, chúng ta cứ vậy mà đi Kim Lăng sao, có cần thông báo cho quận trưởng quận Giang Bắc không?”
Mộ Bạch hỏi.
“Báo cho bọn họ thì có tác dụng gì? Đều là cá mè một lứa!”
“Bây giờ tới nhà tù Kim Lăng, cứu Mục quân đoàn trưởng ra ngoài!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát lớn.
“Thiếu chủ quân, nhà tù Kim Lăng canh giữ rất nghiêm ngặt, chỉ dựa vào mấy người chúng ta sợ là vẫn chưa đủ, hay là đợi Thiên Sách Vệ đến đông đủ rồi hẵng đi!”
Mộ Bạch nói.
Bọn họ đã đến nơi nhưng Thiên Sách Vệ vẫn đang trên đường tới!
“Mục quân đoàn trường sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, không thể chờ đợi thêm!”
“Mấy người sợ rồi à?”
Diệp Phàm nhìn hai vị quân đoàn trưởng nói.
“Một nhà tủ cỏn con, có cái gì mà phải sợ? Năm đó, ngay cả trăm vạn đại quân của năm trước chúng ta cũng không sợ, huống chi chỉ là một nhà tù!”
“Thiếu chủ quân, tôi đi với cậu!”
Đồ Phu trực tiếp nói.
“Thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của thiếu chủ quân!”
Mộ Bạch cũng lên tiếng.
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
Ngay sau đó, ba người bọn họ nhanh chóng đi về phía nhà tù Kim Lăng!
Nhà tù Kim Lăng nằm trên một ngọn núi cách thành Kim Lăng hơn trăm dặm.
Nhà tù có diện tích rất lớn, ba mặt được bao quanh bởi núi non, chỉ có một mặt là lối đi dẫn thông với thế giới bên ngoài.
Hơn nữa, để canh giữ nhà tù, bên trong còn có một vạn chiến sĩ được trang bị võ trang đầy đủ.
Dù sao thì phạm nhân bị nhốt ở nơi này đều là những người vô cùng hung ác, đương nhiên không thể để ra bất cứ sai sót nào!
Một khi để bọn họ thoát ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn!
Lúc này, trong nhà tù tối tăm và u ám này, một nhóm lớn tù nhân tụ tập.
Bọn họ nhìn giữa bãi tập không ngừng vang lên tiếng hò hét, vô cùng kích thích.
Trong bãi tập, một người đàn ông thân hình cường tráng, khuôn mặt dữ tợn, để râu quai nón đang đánh liên tục một người đàn ông trung niên, nói cách khác là đang chà đạp ông ta.
Cánh tay phải của người đàn ông trung niên này nát bấy, như không có xương, toàn thân đầy vết sẹo, bị đánh đến gần chết.
Nhưng ông ta lại không hề có bất cứ phản kháng nào, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm như tro nguội, cảm giác như tuyệt vọng với nhân gian, giống như một mình một thế giới.
Lúc này, ông ta để mặc cho người đàn ông hung ác kia chà đạp, không đánh trả cũng không lên tiếng!
Bịch!!!
Phụt!!!
Tiếng vang lớn truyền tới.
Người đàn ông trung niên bị gã kia đạp bay ra ngoài, đập lên hàng rào thép quanh bãi tập rồi ngã xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu, hơi thở thoi thóp như đang hấp hối, xương cốt trên người không biết đã bị gãy thành bao nhiêu đoạn!
Cảnh tượng này gây ra một loạt tiếng la hét và reo hò của những tù nhân khác đang có mặt.
Gã ta giẫm một chân lên người đàn ông trung niên, kiêu ngạo nói: “Ông không phải quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách gì đó sao? Không phải rất lợi hại à? Bây giờ có khác gì với thứ vô dụng, ngay cả đánh trả cũng biết.”
“Người của quân Thiên Sách đều rác rưởi như ông à? Uổng cho trước kia ông đây còn tôn thờ quân Thiên Sách, không ngờ mấy người lại vô dụng như vậy!”
Cuối cùng, gương mặt vô cảm của người đàn ông trung niên cũng thay đổi vì câu nói này.
Ông chính là quân đoàn trưởng thứ bảy của quân Thiên Sách – Mục Kình Thiên!
“Không cho phép sỉ nhục quân Thiên Sách!”
Mục Kình Thiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông có râu.
“Tao cứ nói thì mày làm gì được?”
Gã đàn ông kia khinh thường đáp.
A!!!
Đột nhiên Mục Kình Thiên ngẩng đầu lên, cắn vào bàn chân đang giẫm lên mình.
Gã đàn ông kêu gào thảm thiết.
“Khốn kiếp!”
Vẻ mặt của người kia vô cùng tức giận, gã đấm lên mặt Mục Kình Thiên làm ông bất tỉnh, máu me văng tung tóe.
Bịch!!!
Ngay sau đó, người đàn ông dùng hai tay nhấc thân thể Mục Kình Thiên rồi hung hăng đập xuống.
Miệng của Mục Kình Thiên không ngừng phun ra máu, ông chỉ còn lại chút hơi thở mong manh.
Chương 170: Quân đoàn trường – Mục Kình Thiên chết rồi?
“Bọn mày tiếp tục đánh cho tao!”
Người đàn ông râu quai nón hô lên với tay sai.
“Rõ!”
Mấy người kia gật đầu rồi đi về phía Mục Kình Thiên, đánh liên tiếp về phía ông ấy.
Tù nhân xung quanh trông thấy cảnh tượng này thì vỗ tay cổ vũ.
Lúc này, bọn họ coi Mục Kình Thiên như một món đồ chơi để mua vui.
Trên lầu nhà tù cách đó không xa.
Có một người đàn ông đầu trọc bụng phệ mặc quân phục, ông ta chính là quản ngục của nhà tù Kim Lăng – Đỗ Thiên Đức.
“Ngục trưởng, nếu còn đánh tiếp thì Mục Kình Thiên sẽ chết thật đấy, có cần bảo bọn họ dừng tay không?”
Một người quản giáo đứng trước mặt Đỗ Thiên Đức nói.
“Chết thì chết thôi!”
“Nhưng dù sao thì ông ta cũng là quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách!”
“Chẳng may ông ta chết ở nơi này, truyền ra ngoài sợ là…”
Người giám ngục lo lắng nói.
“Sợ cái gì?”
“Ông ta đã không còn là người của quân Thiên Sách từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ Mục Kình Thiên chính là thứ vô dụng, quân Thiên Sách còn vì một kẻ phế vật này mà đối đầu với nhà tù Kim Lăng chắc?”
“Người này còn đắc tội với Thanh Môn, có Thanh Môn ở đây, chúng ta còn phải lo cái gì?”
“Huống chi, ông ta bị nhốt vào nhà giam của chúng ta thì càng không có khả năng sống sót ra ngoài, sớm muộn gì cũng chết thôi!”
“Chết sớm thì giải thoát sớm, tôi đây là đang giúp đỡ ông ta!”
Đỗ Thiên Đức cười lạnh.
“Ngục trưởng nói đúng!”
Giám ngục nghe xong thì trong lòng yên tâm hơn nhiều, ông ta cười nịnh nọt.
Ầm!!!
Đúng lúc này, bên ngoài nhà tù đột nhiên vang lên một tiếng động lớn!
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vẻ mặt của Đỗ Thiên Đức thay đổi.
Các tù nhân, cai ngục và thủ vệ trong nhà tù đều giật mình trước tiếng động lớn.
Một giây tiếp theo, cánh cửa thép nặng mấy ngàn cân của nhà tù Kim Lăng vỡ tan thành từng mảnh, như thể bị ngoại lực tác động mạnh!
Cánh cửa bằng sắt thép nặng như hàng tấn như vậy, sức mạnh phải lớn thế nào mới có thể nổ nát?”
Sợ là phải điều động tới cả xe tăng đạn pháo!
Lúc này, tất cả mọi người trong nhà tù Kim Lăng đều bị dọa sớ.
Khi cánh cửa nhà tù vỡ nát.
Ba bóng người bước vào bên trong.
Không ai khác, bọn họ chính là Diệp Phàm, Mộ Bạch và Đồ Phu!
Cánh cửa kia bị Diệp Phàm dùng một quyền nổ tung!
“Vậy mà lại có kẻ dám tự tiện xông vào nhà tù Kim Lăng?”
Người trong nhà tù Kim Lăng đều ngạc nhiên nhìn ba người Diệp Phàm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người xông vào nhà tù Kim Lăng, hơn nữa còn không thèm giấu diếm, nghênh ngang xông bào!
Soạt!
Trong chốc lát, binh lính trong ngục chĩa thẳng súng vào Diệp Phàm và hai người còn lại.
“Các người là ai?”
“Dám tự tiện xông vào nhà tù Kim Lăng, là gan cũng không nhỏ!”
Lúc này, Đỗ Thiên Đức ưỡn cái bụng to đi tới, chỉ tay về phía ba người Diệp Phàm với vẻ mặt cao ngạo.
“Quân đoàn trưởng Mục Kình Thiên ở đâu?”
Diệp Phàm thờ ơ, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Cậu tới tìm cái thứ vô dụng Mục Kình Thiên kia?”
Đỗ Thiên Đức giật mình.
“Sợ là bây giờ ông ta đã chết rồi!”
Người đàn ông râu quai nón đứng ở bãi tập, gã ta nhìn Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Gã phất tay, đám tay sai đang đánh Mục Kình Thiên giải tán, bóng dáng Mục Kình Thiên xuất hiện.
Lúc này Mục Kình Thiên đang nằm trên mặt đất, mặt đầy máu, không biết sống chết!
“Kình Thiên!!!”
Mộ Bạch và Đồ Phu nhìn thấy bộ dáng của người anh em Mục Kình Thiên thì hô lớn, trên người bọn họ tỏa ra sát ý ngất trời.
Ngay khi bọn họ muốn xông về phía Mục Kình Thiên.
“Bọn chúng tới cướp ngục, mau nổ súng, giết không tha!”
Vẻ mặt của Đỗ Thiên Đức thay đổi, ông ta hô lên.
Đoàng đoàng đoàng!!!
Ngay sau đó, binh lính xung quanh trực tiếp nổ súng.
Đạn bay đầy trời bắn về phía ba người Diệp Phàm.
Ầm!!!