-
Chương 161-165
Chương 161: Nhất định phải bắt thằng nhóc này cho tôi
Nam tử kia gật đầu, xoay người rời đi.
"Tu La, năm xưa ông mang đến cho tôi nỗi nhục nhã, lần này chúng ta nên kết thúc rồi!"
Trong mắt người đàn ông này lóe lên sát khí lạnh lẽo.
…
Trong căn cứ dưới lòng đất ở một hải đảo nào đó.
"Tu La, cuối cùng thì ông cũng xuất hiện rồi!"
Lúc này, một nam tử vô cùng kích động sau khi biết tin sát thần Tu La xuất hiện.
"Năm xưa ông diệt Hắc Thiên Sứ của tôi, giết ba của tôi, lần này tôi phải bắt ông nợ máu trả máu!"
Nam tử này siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy sát khí.
"Thiếu chủ, lần này Tu La công khai lên tiếng vì thằng nhóc Long quốc kia, chứng tỏ mối quan hệ giữa ông ta và người này tuyệt đối không đơn giản."
"Nếu chúng ta bắt được người này thì sẽ là một vũ khí đối phó với Tu La."
Một người đàn ông trung niên mũi ưng đứng trước mặt nam tử này lên tiếng.
"Ông nói không sai, có thể khiến Sát Thần biến mất mấy chục năm lên tiếng vì cậu ta, thằng nhóc này chắc chắn có quan hệ mật thiết với Tu La. Bắt cậu ta thì có thể áp chế Tu La, đến lúc đó tôi có thể báo thù cho ba mình và Hắc Thiên Sứ!"
"Ông lập tức dẫn người tới Thiên Hải, nhất định phải bắt thằng nhóc này cho tôi!"
Nam tử lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên mũi ưng.
"Rõ!"
Người đàn ông mũi ưng gật đầu.
…
Ngoại vực.
Trong một cung điện đỏ như máu nào đó.
Một giọng nói khàn đặc vang lên: "Ẩn náu mấy chục năm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa hả?"
"Lập tức cử người đi Long quốc bắt Diệp Phàm, ép hỏi tung tích của Tu La!"
"Vâng!"
Sau khi giọng nói khàn đặc này vang lên, một giọng nói khác tiếp lời.
...
Chiến Bộ ở Long quốc.
"Cậu ta có quan hệ với sát thần Tu La?"
Long Chiến Thiên thốt lên đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy. Không ngờ sát thần Tu La trong truyền thuyết lại vì cậu ta mà đích thân lên tiếng cảnh cáo thế lực ngầm. Đoán chừng lần này không còn ai dám ra tay với cậu ta vì tiền thưởng năm tỷ nữa."
Quân Đao trầm giọng nói.
"Người này không chỉ có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, mà còn có quan hệ với sát thần Tu La, hơn nữa còn có liên hệ mật thiết với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương. Địa vị của thằng nhóc này vượt xa tưởng tượng của chúng ta!"
Long Chiến Thiên cảm thán.
"Long Soái, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Quân Đao nhìn Long Chiến Thiên.
"Hiện tại Mộ Bạch đã đi đón thằng nhóc này, vậy chúng ta chờ xem cậu ta làm thế nào để đưa quân Thiên Sách trở lại thời kỳ đỉnh phong!"
Long Chiến Thiên trầm giọng đáp, sau đó nhìn Quân Đao: "À đúng rồi, trước đó có tin trong chín quân đoàn có kẻ cấu kết với nước địch, cậu âm thầm điều tra xem kẻ này là ai."
"Trong chín quân đoàn có kẻ dám cấu kết với nước địch ư?"
Quân Đao biến sắc, lạnh lùng nói.
"Đúng vậy. Yên ổn vài chục năm, có một số kẻ dần sa đọa, thậm chí còn nảy sinh dã tâm và dục vọng không nên có. Có lẽ Long quốc phải trải qua một trận đại chiến một lần nữa mới có thể khiến chín quân đoàn lớn sục sôi ý chí chiến đấu!"
Long Chiến Thiên thở dài.
"Tôi sẽ điều tra ngay. Nếu tôi biết được kẻ nào dám phản quốc, thì tôi nhất định sẽ chém chết không tha!"
Quân Đao lạnh lùng nói, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Quân Đao rời đi, chiếc điện thoại cơ mật trước mặt Long Chiến Thiên đột nhiên đổ chuông.
Long Chiến Thiên bắt máy: "Có tin tức gì không?"
"Tám nước âm mưu chinh phạt Long quốc!"
Bên kia điện thoại truyền đến tám chữ.
Long Chiến Thiên nghe thấy tám chữ này, con ngươi co lại, mặt biến sắc.
"Tôi biết rồi."
Ông ta cúp máy, thở dài cảm thán: "Xem ra thời thế sắp thay đổi rồi!"
Chương 162: Oan gia ngõ hẹp!
Bách Hoa Lâu, Thiên Hải.
"Thiếu chủ, người của thế lực ngầm lẻn vào Thiên Hải đã rút hết, không còn một ai. Người của hai thế lực cấp S kia cũng chạy luôn rồi!"
"Quả nhiên cách này rất hiệu quả."
Xuân Lan đi tới trước mặt Diệp Phàm, kinh ngạc nói.
"Xem ra tên tuổi của Tứ sư phụ vẫn rất hữu hiệu!"
Diệp Phàm cười khẽ.
"Đối với người của thế giới ngầm mà nói, tên của chủ nhân chính là ác mộng, không ai dám chọc vào!"
U Ảnh trầm giọng nói.
"Cuối cùng cũng không cần lo lắng bị ám sát mỗi ngày nữa."
Diệp Phàm bật cười.
"Xuân Lan, phải mau chóng điều tra kẻ nào đã phát nhiệm vụ treo thưởng này, nhất định phải giải quyết mầm họa này càng sớm càng tốt."
Diệp Phàm dặn dò Xuân Lan.
"Vâng, thưa thiếu chủ."
Xuân Lan gật đầu.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm về đến nhà, còn chưa vào cửa mà Khương Vân Hi đã xuất hiện trước mặt: "Diệp thần y, tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có thời gian không?"
"Mời tôi ăn cơm? Cô muốn hối lộ tôi để tôi dạy cô y thuật chứ gì?"
"Tôi đã nói rồi, cô đừng phí công!"
"Tôi sẽ không dạy cô đâu!"
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, giọng điệu bất đắc dĩ.
"Diệp thần y, tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều."
Vẻ mặt Khương Vân Hi rất chân thành.
Diệp Phàm đang định nói gì đó thì lại có một cô gái xuất hiện, là Triệu Hữu Dung.
"Sao cô cũng tới vậy?"
Diệp Phàm hỏi Triệu Hữu Dung.
"Tôi tìm anh có việc."
Triệu Hữu Dung đáp.
"Triệu tiểu thư cũng quen Diệp thần y sao?"
Lúc này, Khương Vân Hi nhìn sang Triệu Hữu Dung, kinh ngạc nói.
"Khương tiểu thư? Sao lại là cô?"
"Sao cô lại ở đây?"
Triệu Hữu Dung nhìn thấy Khương Vân Hi cũng vô cùng kinh ngạc.
Hai người họ, một người là đại tiểu thư nhà họ Triệu giàu có ở Đế Đô, một người là đại tiểu thư nhà họ Khương thế gia vọng tộc ở Đế Đô. Trước đây ở Đế Đô hai người đã từng gặp nhau, tuy không thân nhưng cũng tính là quen biết.
Song hai người đều không ngờ họ lại gặp nhau ở đây.
"Hai người quen nhau à?"
Diệp Phàm hỏi.
"Triệu tiểu thư, tôi tới mời Diệp thần y ăn cơm, cô có muốn đi cùng không?"
Khương Vân Hi mỉm cười nói với Triệu Hữu Dung.
"Ăn cơm? Được thôi, tôi cũng chưa ăn."
Triệu Hữu Dung gật đầu.
"Hay là hai người đi ăn với nhau đi!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Hai cô gái xinh đẹp chúng tôi ăn cơm cùng anh mà anh dám từ chối?"
"Chúng tôi không cần thể diện chắc!"
"Đi nào!"
Triệu Hữu Dung dứt khoát tiến lên kéo tay Diệp Phàm đi ra ngoài.
Diệp Phàm đang định từ chối thì cánh tay đụng phải một nơi mềm mại, khiến hắn nhất thời không nỡ từ chối!"
Trong một nhà hàng.
Diệp Phàm, Triệu Hữu Dung, Khương Vân Hi ngồi một bàn.
Một nam hai nữ, tổ hợp này khiến phái nam có mặt trong nhà hàng lộ vẻ hâm mộ và ghen tỵ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì thế?"
Diệp Phàm hỏi Triệu Hữu Dung.
"Tôi nhận được tin sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm sắp tới Thiên Hải!"
Triệu Hữu Dung trả lời.
"Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm là ai?"
Diệp Phàm tò mò.
"Ông ta là một trong năm người phụ trách sở tuần tra, Dương Mạc là đệ tử của ông ta."
"Lần này ông ta tới, tôi sợ Dương Mạc sẽ gây bất lợi cho anh nên có lòng nhắc nhở anh."
Triệu Hữu Dung nói với Diệp Phàm.
"Ồ, nếu hai thầy trò bọn họ muốn tìm chết thì tôi sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường!"
Diệp Phàm hờ hững nói.
"Cái tên này lúc này cũng bạo lực như thế!"
"không biết tại sao chủ tịch xinh đẹp Đường Sở Sở lại thích anh nữa!"
Triệu Hữu Dung lẩm bẩm.
"Diệp thần y có bạn gái rồi ư?"
Lúc này, Khương Vân Hi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
"Đúng vậy. Sao thế? Cô muốn làm bạn gái của tôi à?"
Diệp Phàm liếc nhìn Khương Vân Hi.
"Không phải, Diệp thần y hiểu lầm rồi."
Khương Vân Hi đỏ mặt, cuống quít lắc đầu.
"Ôi tiếc ghê, nếu cô làm bạn gái của tôi thì tôi có thể dạy y thuật cho cô!"
"Xem ra chúng ta thật sự không có duyên!"
Diệp Phàm cảm thán.
Hả?
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Khương Vân Hi sững sờ.
"Cái tên này to gan thật, ngay cả Khương tiểu thư mà anh cũng dám đùa giỡn. Anh có biết Khương tiểu thư có thân phận gì không?"
Triệu Hữu Dung lườm Diệp Phàm.
"Vân Hi!"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Một nhóm người xuất hiện trong nhà hàng.
Người dẫn đầu là một thanh niên mặc vest trắng, ngoại hình anh tuấn, toát ra khí chất cao quý.
Anh ta nhìn thấy Khương Vân Hi liền đi thẳng tới.
Người này chính là u Dương Mục, đại thiếu gia nhà u Dương.
" u Dương Mục, sao anh lại ở đây?"
Khương Vân Hi nhìn u Dương Mục, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Vân Hi, anh nghe nói em đến Thiên Hải nên vội vàng theo tới, không ngờ tình cờ gặp được em, thật trùng hợp!"
u Dương Mục mỉm cười nói với Khương Vân Hi.
"Mày là u Dương Mục?"
Chương 163: Tính sổ một thể
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn Âu Dương Mục.
"Mày là ai?"
"Sao mày và Vân Hi lại đi ăn cùng nhau?"
Lúc này Âu Dương Mục mới chú ý tới Diệp Phàm.
Khi anh ta thấy Diệp Phàm và Vân Hi ăn cơm cùng nhau, sắc mặt lập tức tối sầm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Anh ta đã hẹn Vân Hi nhiều lần nhưng chưa từng có cơ hội ăn cơm cùng đối phương.
Vậy mà bây giờ lại có một người đàn ông khác ăn cơm với Vân Hi, điều này khiến Âu Dương Mục cực kỳ tức giận và bất mãn.
"Trước đây mày từng sai người tới Thiên Hải giết tao, mới đó mà mày đã quên rồi à?"
Diệp Phàm cười gằn.
“Là mày!”
"Mày là thằng nhãi Diệp Phàm đã tiêu diệt nhà họ Bạch?"
"Đúng là oan gia ngõ hẹp!"
Nét mặt Âu Dương Mục cứng đờ, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Các anh quen nhau à?"
Khương Vân Hi kinh ngạc hỏi.
"Vân Hi, sao em lại ăn cơm cùng hạng người này?"
Âu Dương Mục chất vấn Khương Vân Hi.
"Âu Dương Mục, tôi ăn cơm với anh mà anh cũng muốn can thiệp sao?"
Khương Vân Hi nhíu mày.
"Nhãi ranh, tao cảnh cáo mày tránh xa Vân Hi một chút. Nếu mày dám tơ tưởng đến Vân Hi, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Âu Dương Mục nhìn Diệp Phàm, cất giọng ngang ngược quát.
"Mày đang đe dọa tao đấy à?"
Diệp Phàm nhìn Âu Dương Mục.
"Phải, tao đang đe dọa mày đấy!"
Âu Dương Mục lạnh lùng nói.
Diệp Phàm lập tức vươn tay bóp cổ Âu Dương Mục: "Không ai có thể đe dọa tao!"
Âu Dương Mục bị Diệp Phàm bóp cổ, sắc mặt đỏ lịm, lập tức giãy giụa. Nhưng đối mặt với Diệp Phàm có thực lực Nhân Cảnh tầng bảy, anh ta không giãy ra được.
Khương Vân Hi và Triệu Hữu Dung thấy vậy thì hoảng sợ.
"Thả thiếu gia ra!"
Vệ sĩ mà Âu Dương Mục dẫn theo đều xông tới tấn công Diệp Phàm.
Vèo vèo vèo!
Diệp Phàm vung tay kia, mấy chục cây kim bạc phóng ra, giết chết đám người này trong nháy mắt.
"Lúc trước mày sai người khử tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ, vậy mà mày đã tự dâng tới cửa!"
"Đã thế thì hôm nay tính sổ một thể đi!"
Diệp Phàm hừ mũi nhìn Âu Dương Mục.
"Tao là đại thiếu gia nhà Âu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Nếu mày dám giết tao, nhà Âu Dương sẽ không tha cho mày đâu."
Âu Dương Mục hét to.
"Diệp thần y đừng kích động!"
Khương Vân Hi biến sắc, vội vàng lên tiếng.
"Thả Âu Dương công tử ra!"
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một thanh kiếm sắc bén màu đen xé rách không gian lao về phía Diệp Phàm.
Chương 164: Bắt tôi, dựa vào ông á?
Thanh kiếm sắc bén kia lao tới, Diệp Phàm ngước mắt, ném Âu Dương Mục xuống đất, đồng thời dùng hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm sắc bén này!
Trong thanh kiếm này chứa lực lượng đáng sợ, nhưng lại bị hai ngón tay của Diệp Phàm kẹp chặt không thể nhúc nhích.
Người cầm chuôi kiếm là một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu đen, vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
"Nhãi ranh, đây là sư phụ của tôi, sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!"
"Cậu to gan thật, dám ra tay với sở trưởng sở tuần tra!"
"Còn không buông tay!"
Dương Mạc xuất hiện, hét lên với Diệp Phàm.
"Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!"
Sắc mặt Triệu Hữu Dung chợt thay đổi.
Rắc!
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ngón tay bóp nhẹ, tức thì thanh kiếm sắc bén màu đen của đối phương bị hai ngón tay của hắn bóp gãy.
Vút!
Diệp Phàm tiện tay quăng ra, nửa lưỡi kiếm gãy trong kẽ tay hắn bắn về phía Dương Mạc.
Dương Mạc ngây ra như phỗng!
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc, vung thanh kiếm gãy trong tay đánh bay nửa lưỡi kiếm kia.
Trong vài giây ngắn ngủi, Dương Mạc đã lượn một vòng quanh quỷ môn quan, trán túa mồ hôi, cơ thể run bần bật.
"Chàng trai đừng quá ngông cuồng!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Thì sao nào?"
Diệp Phàm khinh thường.
"Là người Long quốc thì phải tuân theo pháp luật Long quốc, cậu tùy tiện giết người là coi thường pháp luật Long quốc ta!"
"Tôi có thể bắt giữ cậu ngay lập tức!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Bắt tôi, dựa vào ông á?"
Diệp Phàm cười khẩy, sau đó ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
"Sư phụ, giết cậu ta đi!"
Nét mặt Dương Mạc cực kỳ dữ tợn.
Vừa rồi anh ta bị Diệp Phàm dọa sợ suýt tè ra quần, có thể nói hiện tại anh ta hận Diệp Phàm thấu xương.
"Phải đó sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ông giết nó ngay đi!"
Âu Dương Mục đứng dậy, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, nói với sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm.
Vèo vèo!
Đột nhiên Diệp Phàm vung tay, hai chiếc đũa trong tay hắn phóng thẳng tới hai người này.
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc.
Ông ta lập tức lao tới trước người Âu Dương Mục đánh gãy chiếc đũa kia giúp anh ta.
Phụt!
Một chiếc đũa khác đâm xuyên qua cổ Dương Mạc, máu tươi bắn tung tóe.
Dương Mạc mở to mắt nhìn Diệp Phàm, ngã lăn ra đất.
Dương Mạc bị giết, sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi.
Âu Dương Mục sợ đến mức liên tục nuốt nước bọt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu..."
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm thấy đệ tử của mình bị giết, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn Diệp Phàm.
"Ông điên thật đấy, không cứu đệ tử của mình mà lại cứu người ngoài!"
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, cười gằn.
"Nếu hôm nay Âu Dương công tử chết ở đây thì cậu chết chắc, cả Thiên Hải cũng loạn theo!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng quát.
Ông ta không cứu đệ tử của mình mà cứu Âu Dương Mục bởi vì ông ta biết thân phận của Âu Dương Mục, lại càng biết rõ thế lực phía sau.
Nếu Âu Dương Mục chết, nhà Âu Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là thế lực ẩn sau nhà Âu Dương mới là đáng sợ nhất.
Một khi thế lực phía sau nhà Âu Dương rục rịch, Long quốc sẽ loạn, thậm chí ông ta sẽ bị liên lụy, vì vậy ông ta không tiếc hi sinh đệ tử của mình để cứu Âu Dương Mục!
"Cậu giết đồ đệ của tôi, tôi nhớ kỹ khoản nợ này!"
"Chúng ta đi!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh.
Ông ta dứt khoát hộ tống Âu Dương Mục rời khỏi đây.
Diệp Phàm nhìn Âu Dương Mục bằng ánh mắt lạnh như băng, đang định ra tay thì Khương Vân Hi túm lấy tay hắn: "Diệp thần y, tôi thay Âu Dương Mục xin lỗi anh, anh tha cho anh ta đi!"
"Quan hệ giữa cô và Âu Dương Mục rất tốt à?"
Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi.
"Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi không tệ, anh ta vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Lần này anh ta vì tôi mới đến Thiên Hải, nếu anh ta chết ở đây thì tôi sẽ áy náy bất an."
Khương Vân Hi nói khẽ, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, có phần mủi lòng.
"Cô rất lương thiện. Tôi nể mặt cô tha cho gã!"
"Ăn cơm thôi!"
Diệp Phàm cười khẽ.
Sau đó bọn họ tiếp tục ăn cơm.
Nhưng chỉ có Diệp Phàm ăn ngon lành, Khương Vân Hi và Triệu Hữu Dung đều sầu lo.
Sau khi ăn xong, Triệu Hữu Dung đi trước.
"Để tôi đưa cô về."
Diệp Phàm nói với Khương Vân Hi.
"Cảm ơn anh!"
Khương Vân Hi gật đầu.
Bọn hắn thanh toán, sau đó đi tới bãi đỗ xe của nhà hàng.
Có điều khi hai người đi tới chỗ chiếc xe McLaren, chuẩn bị mở cửa xe bước vào thì hai mắt Diệp Phàm chợt đóng băng, đồng thời hắn kéo Khương Vân Hi lùi lại.
Ầm!
Khi hai người lùi về phía sau, chiếc xe sang trọng này nổ tung tại chỗ.
Năng lượng ngút trời lan ra, nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi mấy mét xung quanh.
Lúc này bốn bề vang lên tiếng hét chói tai.
Khương Vân Hi ngây ra như phỗng.
Vèo!
Đúng lúc này, một con dao găm tanto thình lình xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, đâm về phía hắn.
Tốc độ cực nhanh, hệt như tia chớp, khiến người ta không phát hiện ra được!
Nhưng lạ là Diệp Phàm đã biến mất tại chỗ!
Người cầm dao găm tanto biến sắc, lập tức muốn lùi lại.
Kết quả là hắn ta bị Diệp Phàm bóp cổ.
"Nói đi, mày là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Phụt!
Người này rên một tiếng, khóe miệng chảy máu đen, chết ngay tại chỗ.
Hắn ta ngậm thuốc độc trong miệng.
Diệp Phàm ném đối phương xuống đất, gọi một cuộc điện thoại.
Chương 165: Cách này hay đấy!
"Cô có sao không?"
Sau đó, Diệp Phàm đưa mắt nhìn Khương Vân Hi.
"Tôi không sao. Diệp thần y, vừa rồi cảm ơn anh!"
Khương Vân Hi hoàn hồn. Cô nhìn Diệp Phàm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Cô không cần cảm ơn tôi, bởi vì quả bom kia nhằm vào tôi!"
"Tôi phải xin lỗi là cô mới đúng!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Vì sao lại có nhiều người muốn giết anh như vậy?"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt trong trẻo lộ vẻ tò mò.
"Chắc là vì tôi quá đẹp trai nên người ta ghen tỵ!"
Diệp Phàm lắc đầu than thở.
Phì!
Khương Vân Hi nhìn dáng vẻ tự luyến này của Diệp Phàm, tâm trạng căng thẳng lập tức bình tĩnh lại, không nhịn được bật cười.
Không lâu sau, đám người Cơ Như Yên, Xuân Lan đã tới.
"Điều tra thân phận của người này!"
Diệp Phàm chỉ vào xác chết, lạnh lùng ra lệnh.
"Gã là sát thủ của phái Koga thuộc Anh Quốc!"
Cơ Như Yên kiểm tra thi thể một lượt rồi nói.
"Phái Koga?"
Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.
"Phái Koga là tổ chức sát thủ cực kỳ cổ xưa của Anh Quốc. Tổ chức sát thủ này cực kỳ điên cuồng, không từ thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ!"
Cơ Như Yên giới thiệu.
"Thường thì chỉ có một số thế lực quyền quý Anh Quốc bản địa mới có thể thuê phái Koga ra tay."
"Thiếu chủ, ngài từng đắc tội thế lực Anh Quốc sao?"
Xuân Lan nhìn Diệp Phàm.
"Thế lực Anh Quốc? Chỉ có cô nhóc kia thôi."
Diệp Phàm nghĩ đến cô gái đáng yêu kia.
Người Anh Quốc hắn từng đắc tội chỉ có cô gái đáng yêu kia.
Nhưng Diệp Phàm không cho rằng sát thủ phái Koga là do cô gái đáng yêu kia phái tới.
"Điều tra xem kẻ nào giật dây."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Cơ Như Yên và Xuân Lan gật đầu.
Trong một khách sạn nào đó ở Thiên Hải.
Âu Dương Mục giận dữ đập mọi thứ trong phòng.
"Đồ chết tiệt, tao nhất định phải giết mày!"
Âu Dương Mục hét lên với vẻ mặt dữ tợn.
"Thiếu gia!"
Lúc này, một người đàn ông bước nhanh tới bên cạnh Âu Dương Mục.
"Lập tức trở về gia tộc triệu tập cao thủ nhà Âu Dương cho tôi, tôi muốn băm vằm thằng nhãi kia thành muôn mảnh!"
Âu Dương Mục lạnh lùng quát.
"Thiếu gia, tôi có một cách đối phó với tên này!"
Người đàn ông kia lên tiếng.
"Cách gì?"
Âu Dương Mục lạnh lùng hỏi.
"Thiếu gia xem này."
Người đàn ông kia lấy ra một tập tài liệu và ảnh chụp đưa cho Âu Dương Mục. Tài liệu và ảnh chụp này là của Đường Sở Sở.
"Cô gái này là ai?"
Âu Dương Mục nhìn ảnh của Đường Sở Sở.
"Cô ta là bạn gái của Diệp Phàm, hơn nữa trên cổ còn đeo chiếc vòng cổ Nước Mắt Thiên Sứ mà thiếu gia muốn tặng Khương tiểu thư!"
Người đàn ông kia trả lời.
"Thì ra Nước Mắt Thiên Sứ bị thằng nhãi kia cướp mất."
Âu Dương Mục nhìn chằm chằm Nước Mắt Thiên Sứ trên cổ Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia u ám.
"Ý anh là lợi dụng cô gái này để đối phó với thằng nhãi kia?"
Âu Dương Mục hỏi.
"Đúng vậy. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu chúng ta lợi dụng cô gái này để đối phó với Diệp Phàm thì đảm bảo thằng nhãi kia có mạnh đến mấy cũng xong đời!"
Người đàn ông kia gật đầu.
"Cách này hay đấy."
"Hơn nữa, thằng nhãi kia dám ăn cơm với Vân Hi, vậy thì tôi cũng muốn chơi bạn gái của nó."
"Tôi muốn để nó tận mắt nhìn thấy bạn gái mình bị tôi chơi thế nào."
"Tôi muốn cho nó biết kết cục của việc đối đầu với Âu Dương Mục này!"
Âu Dương Mục nở nụ cười u ám, trong mắt lộ vẻ nham hiểm độc ác.
Nam tử kia gật đầu, xoay người rời đi.
"Tu La, năm xưa ông mang đến cho tôi nỗi nhục nhã, lần này chúng ta nên kết thúc rồi!"
Trong mắt người đàn ông này lóe lên sát khí lạnh lẽo.
…
Trong căn cứ dưới lòng đất ở một hải đảo nào đó.
"Tu La, cuối cùng thì ông cũng xuất hiện rồi!"
Lúc này, một nam tử vô cùng kích động sau khi biết tin sát thần Tu La xuất hiện.
"Năm xưa ông diệt Hắc Thiên Sứ của tôi, giết ba của tôi, lần này tôi phải bắt ông nợ máu trả máu!"
Nam tử này siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy sát khí.
"Thiếu chủ, lần này Tu La công khai lên tiếng vì thằng nhóc Long quốc kia, chứng tỏ mối quan hệ giữa ông ta và người này tuyệt đối không đơn giản."
"Nếu chúng ta bắt được người này thì sẽ là một vũ khí đối phó với Tu La."
Một người đàn ông trung niên mũi ưng đứng trước mặt nam tử này lên tiếng.
"Ông nói không sai, có thể khiến Sát Thần biến mất mấy chục năm lên tiếng vì cậu ta, thằng nhóc này chắc chắn có quan hệ mật thiết với Tu La. Bắt cậu ta thì có thể áp chế Tu La, đến lúc đó tôi có thể báo thù cho ba mình và Hắc Thiên Sứ!"
"Ông lập tức dẫn người tới Thiên Hải, nhất định phải bắt thằng nhóc này cho tôi!"
Nam tử lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên mũi ưng.
"Rõ!"
Người đàn ông mũi ưng gật đầu.
…
Ngoại vực.
Trong một cung điện đỏ như máu nào đó.
Một giọng nói khàn đặc vang lên: "Ẩn náu mấy chục năm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa hả?"
"Lập tức cử người đi Long quốc bắt Diệp Phàm, ép hỏi tung tích của Tu La!"
"Vâng!"
Sau khi giọng nói khàn đặc này vang lên, một giọng nói khác tiếp lời.
...
Chiến Bộ ở Long quốc.
"Cậu ta có quan hệ với sát thần Tu La?"
Long Chiến Thiên thốt lên đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy. Không ngờ sát thần Tu La trong truyền thuyết lại vì cậu ta mà đích thân lên tiếng cảnh cáo thế lực ngầm. Đoán chừng lần này không còn ai dám ra tay với cậu ta vì tiền thưởng năm tỷ nữa."
Quân Đao trầm giọng nói.
"Người này không chỉ có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, mà còn có quan hệ với sát thần Tu La, hơn nữa còn có liên hệ mật thiết với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương. Địa vị của thằng nhóc này vượt xa tưởng tượng của chúng ta!"
Long Chiến Thiên cảm thán.
"Long Soái, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Quân Đao nhìn Long Chiến Thiên.
"Hiện tại Mộ Bạch đã đi đón thằng nhóc này, vậy chúng ta chờ xem cậu ta làm thế nào để đưa quân Thiên Sách trở lại thời kỳ đỉnh phong!"
Long Chiến Thiên trầm giọng đáp, sau đó nhìn Quân Đao: "À đúng rồi, trước đó có tin trong chín quân đoàn có kẻ cấu kết với nước địch, cậu âm thầm điều tra xem kẻ này là ai."
"Trong chín quân đoàn có kẻ dám cấu kết với nước địch ư?"
Quân Đao biến sắc, lạnh lùng nói.
"Đúng vậy. Yên ổn vài chục năm, có một số kẻ dần sa đọa, thậm chí còn nảy sinh dã tâm và dục vọng không nên có. Có lẽ Long quốc phải trải qua một trận đại chiến một lần nữa mới có thể khiến chín quân đoàn lớn sục sôi ý chí chiến đấu!"
Long Chiến Thiên thở dài.
"Tôi sẽ điều tra ngay. Nếu tôi biết được kẻ nào dám phản quốc, thì tôi nhất định sẽ chém chết không tha!"
Quân Đao lạnh lùng nói, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Quân Đao rời đi, chiếc điện thoại cơ mật trước mặt Long Chiến Thiên đột nhiên đổ chuông.
Long Chiến Thiên bắt máy: "Có tin tức gì không?"
"Tám nước âm mưu chinh phạt Long quốc!"
Bên kia điện thoại truyền đến tám chữ.
Long Chiến Thiên nghe thấy tám chữ này, con ngươi co lại, mặt biến sắc.
"Tôi biết rồi."
Ông ta cúp máy, thở dài cảm thán: "Xem ra thời thế sắp thay đổi rồi!"
Chương 162: Oan gia ngõ hẹp!
Bách Hoa Lâu, Thiên Hải.
"Thiếu chủ, người của thế lực ngầm lẻn vào Thiên Hải đã rút hết, không còn một ai. Người của hai thế lực cấp S kia cũng chạy luôn rồi!"
"Quả nhiên cách này rất hiệu quả."
Xuân Lan đi tới trước mặt Diệp Phàm, kinh ngạc nói.
"Xem ra tên tuổi của Tứ sư phụ vẫn rất hữu hiệu!"
Diệp Phàm cười khẽ.
"Đối với người của thế giới ngầm mà nói, tên của chủ nhân chính là ác mộng, không ai dám chọc vào!"
U Ảnh trầm giọng nói.
"Cuối cùng cũng không cần lo lắng bị ám sát mỗi ngày nữa."
Diệp Phàm bật cười.
"Xuân Lan, phải mau chóng điều tra kẻ nào đã phát nhiệm vụ treo thưởng này, nhất định phải giải quyết mầm họa này càng sớm càng tốt."
Diệp Phàm dặn dò Xuân Lan.
"Vâng, thưa thiếu chủ."
Xuân Lan gật đầu.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm về đến nhà, còn chưa vào cửa mà Khương Vân Hi đã xuất hiện trước mặt: "Diệp thần y, tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có thời gian không?"
"Mời tôi ăn cơm? Cô muốn hối lộ tôi để tôi dạy cô y thuật chứ gì?"
"Tôi đã nói rồi, cô đừng phí công!"
"Tôi sẽ không dạy cô đâu!"
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, giọng điệu bất đắc dĩ.
"Diệp thần y, tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều."
Vẻ mặt Khương Vân Hi rất chân thành.
Diệp Phàm đang định nói gì đó thì lại có một cô gái xuất hiện, là Triệu Hữu Dung.
"Sao cô cũng tới vậy?"
Diệp Phàm hỏi Triệu Hữu Dung.
"Tôi tìm anh có việc."
Triệu Hữu Dung đáp.
"Triệu tiểu thư cũng quen Diệp thần y sao?"
Lúc này, Khương Vân Hi nhìn sang Triệu Hữu Dung, kinh ngạc nói.
"Khương tiểu thư? Sao lại là cô?"
"Sao cô lại ở đây?"
Triệu Hữu Dung nhìn thấy Khương Vân Hi cũng vô cùng kinh ngạc.
Hai người họ, một người là đại tiểu thư nhà họ Triệu giàu có ở Đế Đô, một người là đại tiểu thư nhà họ Khương thế gia vọng tộc ở Đế Đô. Trước đây ở Đế Đô hai người đã từng gặp nhau, tuy không thân nhưng cũng tính là quen biết.
Song hai người đều không ngờ họ lại gặp nhau ở đây.
"Hai người quen nhau à?"
Diệp Phàm hỏi.
"Triệu tiểu thư, tôi tới mời Diệp thần y ăn cơm, cô có muốn đi cùng không?"
Khương Vân Hi mỉm cười nói với Triệu Hữu Dung.
"Ăn cơm? Được thôi, tôi cũng chưa ăn."
Triệu Hữu Dung gật đầu.
"Hay là hai người đi ăn với nhau đi!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Hai cô gái xinh đẹp chúng tôi ăn cơm cùng anh mà anh dám từ chối?"
"Chúng tôi không cần thể diện chắc!"
"Đi nào!"
Triệu Hữu Dung dứt khoát tiến lên kéo tay Diệp Phàm đi ra ngoài.
Diệp Phàm đang định từ chối thì cánh tay đụng phải một nơi mềm mại, khiến hắn nhất thời không nỡ từ chối!"
Trong một nhà hàng.
Diệp Phàm, Triệu Hữu Dung, Khương Vân Hi ngồi một bàn.
Một nam hai nữ, tổ hợp này khiến phái nam có mặt trong nhà hàng lộ vẻ hâm mộ và ghen tỵ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì thế?"
Diệp Phàm hỏi Triệu Hữu Dung.
"Tôi nhận được tin sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm sắp tới Thiên Hải!"
Triệu Hữu Dung trả lời.
"Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm là ai?"
Diệp Phàm tò mò.
"Ông ta là một trong năm người phụ trách sở tuần tra, Dương Mạc là đệ tử của ông ta."
"Lần này ông ta tới, tôi sợ Dương Mạc sẽ gây bất lợi cho anh nên có lòng nhắc nhở anh."
Triệu Hữu Dung nói với Diệp Phàm.
"Ồ, nếu hai thầy trò bọn họ muốn tìm chết thì tôi sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường!"
Diệp Phàm hờ hững nói.
"Cái tên này lúc này cũng bạo lực như thế!"
"không biết tại sao chủ tịch xinh đẹp Đường Sở Sở lại thích anh nữa!"
Triệu Hữu Dung lẩm bẩm.
"Diệp thần y có bạn gái rồi ư?"
Lúc này, Khương Vân Hi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
"Đúng vậy. Sao thế? Cô muốn làm bạn gái của tôi à?"
Diệp Phàm liếc nhìn Khương Vân Hi.
"Không phải, Diệp thần y hiểu lầm rồi."
Khương Vân Hi đỏ mặt, cuống quít lắc đầu.
"Ôi tiếc ghê, nếu cô làm bạn gái của tôi thì tôi có thể dạy y thuật cho cô!"
"Xem ra chúng ta thật sự không có duyên!"
Diệp Phàm cảm thán.
Hả?
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Khương Vân Hi sững sờ.
"Cái tên này to gan thật, ngay cả Khương tiểu thư mà anh cũng dám đùa giỡn. Anh có biết Khương tiểu thư có thân phận gì không?"
Triệu Hữu Dung lườm Diệp Phàm.
"Vân Hi!"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Một nhóm người xuất hiện trong nhà hàng.
Người dẫn đầu là một thanh niên mặc vest trắng, ngoại hình anh tuấn, toát ra khí chất cao quý.
Anh ta nhìn thấy Khương Vân Hi liền đi thẳng tới.
Người này chính là u Dương Mục, đại thiếu gia nhà u Dương.
" u Dương Mục, sao anh lại ở đây?"
Khương Vân Hi nhìn u Dương Mục, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Vân Hi, anh nghe nói em đến Thiên Hải nên vội vàng theo tới, không ngờ tình cờ gặp được em, thật trùng hợp!"
u Dương Mục mỉm cười nói với Khương Vân Hi.
"Mày là u Dương Mục?"
Chương 163: Tính sổ một thể
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn Âu Dương Mục.
"Mày là ai?"
"Sao mày và Vân Hi lại đi ăn cùng nhau?"
Lúc này Âu Dương Mục mới chú ý tới Diệp Phàm.
Khi anh ta thấy Diệp Phàm và Vân Hi ăn cơm cùng nhau, sắc mặt lập tức tối sầm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Anh ta đã hẹn Vân Hi nhiều lần nhưng chưa từng có cơ hội ăn cơm cùng đối phương.
Vậy mà bây giờ lại có một người đàn ông khác ăn cơm với Vân Hi, điều này khiến Âu Dương Mục cực kỳ tức giận và bất mãn.
"Trước đây mày từng sai người tới Thiên Hải giết tao, mới đó mà mày đã quên rồi à?"
Diệp Phàm cười gằn.
“Là mày!”
"Mày là thằng nhãi Diệp Phàm đã tiêu diệt nhà họ Bạch?"
"Đúng là oan gia ngõ hẹp!"
Nét mặt Âu Dương Mục cứng đờ, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Các anh quen nhau à?"
Khương Vân Hi kinh ngạc hỏi.
"Vân Hi, sao em lại ăn cơm cùng hạng người này?"
Âu Dương Mục chất vấn Khương Vân Hi.
"Âu Dương Mục, tôi ăn cơm với anh mà anh cũng muốn can thiệp sao?"
Khương Vân Hi nhíu mày.
"Nhãi ranh, tao cảnh cáo mày tránh xa Vân Hi một chút. Nếu mày dám tơ tưởng đến Vân Hi, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Âu Dương Mục nhìn Diệp Phàm, cất giọng ngang ngược quát.
"Mày đang đe dọa tao đấy à?"
Diệp Phàm nhìn Âu Dương Mục.
"Phải, tao đang đe dọa mày đấy!"
Âu Dương Mục lạnh lùng nói.
Diệp Phàm lập tức vươn tay bóp cổ Âu Dương Mục: "Không ai có thể đe dọa tao!"
Âu Dương Mục bị Diệp Phàm bóp cổ, sắc mặt đỏ lịm, lập tức giãy giụa. Nhưng đối mặt với Diệp Phàm có thực lực Nhân Cảnh tầng bảy, anh ta không giãy ra được.
Khương Vân Hi và Triệu Hữu Dung thấy vậy thì hoảng sợ.
"Thả thiếu gia ra!"
Vệ sĩ mà Âu Dương Mục dẫn theo đều xông tới tấn công Diệp Phàm.
Vèo vèo vèo!
Diệp Phàm vung tay kia, mấy chục cây kim bạc phóng ra, giết chết đám người này trong nháy mắt.
"Lúc trước mày sai người khử tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ, vậy mà mày đã tự dâng tới cửa!"
"Đã thế thì hôm nay tính sổ một thể đi!"
Diệp Phàm hừ mũi nhìn Âu Dương Mục.
"Tao là đại thiếu gia nhà Âu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Nếu mày dám giết tao, nhà Âu Dương sẽ không tha cho mày đâu."
Âu Dương Mục hét to.
"Diệp thần y đừng kích động!"
Khương Vân Hi biến sắc, vội vàng lên tiếng.
"Thả Âu Dương công tử ra!"
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một thanh kiếm sắc bén màu đen xé rách không gian lao về phía Diệp Phàm.
Chương 164: Bắt tôi, dựa vào ông á?
Thanh kiếm sắc bén kia lao tới, Diệp Phàm ngước mắt, ném Âu Dương Mục xuống đất, đồng thời dùng hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm sắc bén này!
Trong thanh kiếm này chứa lực lượng đáng sợ, nhưng lại bị hai ngón tay của Diệp Phàm kẹp chặt không thể nhúc nhích.
Người cầm chuôi kiếm là một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu đen, vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
"Nhãi ranh, đây là sư phụ của tôi, sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!"
"Cậu to gan thật, dám ra tay với sở trưởng sở tuần tra!"
"Còn không buông tay!"
Dương Mạc xuất hiện, hét lên với Diệp Phàm.
"Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!"
Sắc mặt Triệu Hữu Dung chợt thay đổi.
Rắc!
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ngón tay bóp nhẹ, tức thì thanh kiếm sắc bén màu đen của đối phương bị hai ngón tay của hắn bóp gãy.
Vút!
Diệp Phàm tiện tay quăng ra, nửa lưỡi kiếm gãy trong kẽ tay hắn bắn về phía Dương Mạc.
Dương Mạc ngây ra như phỗng!
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc, vung thanh kiếm gãy trong tay đánh bay nửa lưỡi kiếm kia.
Trong vài giây ngắn ngủi, Dương Mạc đã lượn một vòng quanh quỷ môn quan, trán túa mồ hôi, cơ thể run bần bật.
"Chàng trai đừng quá ngông cuồng!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Thì sao nào?"
Diệp Phàm khinh thường.
"Là người Long quốc thì phải tuân theo pháp luật Long quốc, cậu tùy tiện giết người là coi thường pháp luật Long quốc ta!"
"Tôi có thể bắt giữ cậu ngay lập tức!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Bắt tôi, dựa vào ông á?"
Diệp Phàm cười khẩy, sau đó ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
"Sư phụ, giết cậu ta đi!"
Nét mặt Dương Mạc cực kỳ dữ tợn.
Vừa rồi anh ta bị Diệp Phàm dọa sợ suýt tè ra quần, có thể nói hiện tại anh ta hận Diệp Phàm thấu xương.
"Phải đó sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ông giết nó ngay đi!"
Âu Dương Mục đứng dậy, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, nói với sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm.
Vèo vèo!
Đột nhiên Diệp Phàm vung tay, hai chiếc đũa trong tay hắn phóng thẳng tới hai người này.
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc.
Ông ta lập tức lao tới trước người Âu Dương Mục đánh gãy chiếc đũa kia giúp anh ta.
Phụt!
Một chiếc đũa khác đâm xuyên qua cổ Dương Mạc, máu tươi bắn tung tóe.
Dương Mạc mở to mắt nhìn Diệp Phàm, ngã lăn ra đất.
Dương Mạc bị giết, sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi.
Âu Dương Mục sợ đến mức liên tục nuốt nước bọt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu..."
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm thấy đệ tử của mình bị giết, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn Diệp Phàm.
"Ông điên thật đấy, không cứu đệ tử của mình mà lại cứu người ngoài!"
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, cười gằn.
"Nếu hôm nay Âu Dương công tử chết ở đây thì cậu chết chắc, cả Thiên Hải cũng loạn theo!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng quát.
Ông ta không cứu đệ tử của mình mà cứu Âu Dương Mục bởi vì ông ta biết thân phận của Âu Dương Mục, lại càng biết rõ thế lực phía sau.
Nếu Âu Dương Mục chết, nhà Âu Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là thế lực ẩn sau nhà Âu Dương mới là đáng sợ nhất.
Một khi thế lực phía sau nhà Âu Dương rục rịch, Long quốc sẽ loạn, thậm chí ông ta sẽ bị liên lụy, vì vậy ông ta không tiếc hi sinh đệ tử của mình để cứu Âu Dương Mục!
"Cậu giết đồ đệ của tôi, tôi nhớ kỹ khoản nợ này!"
"Chúng ta đi!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh.
Ông ta dứt khoát hộ tống Âu Dương Mục rời khỏi đây.
Diệp Phàm nhìn Âu Dương Mục bằng ánh mắt lạnh như băng, đang định ra tay thì Khương Vân Hi túm lấy tay hắn: "Diệp thần y, tôi thay Âu Dương Mục xin lỗi anh, anh tha cho anh ta đi!"
"Quan hệ giữa cô và Âu Dương Mục rất tốt à?"
Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi.
"Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi không tệ, anh ta vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Lần này anh ta vì tôi mới đến Thiên Hải, nếu anh ta chết ở đây thì tôi sẽ áy náy bất an."
Khương Vân Hi nói khẽ, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, có phần mủi lòng.
"Cô rất lương thiện. Tôi nể mặt cô tha cho gã!"
"Ăn cơm thôi!"
Diệp Phàm cười khẽ.
Sau đó bọn họ tiếp tục ăn cơm.
Nhưng chỉ có Diệp Phàm ăn ngon lành, Khương Vân Hi và Triệu Hữu Dung đều sầu lo.
Sau khi ăn xong, Triệu Hữu Dung đi trước.
"Để tôi đưa cô về."
Diệp Phàm nói với Khương Vân Hi.
"Cảm ơn anh!"
Khương Vân Hi gật đầu.
Bọn hắn thanh toán, sau đó đi tới bãi đỗ xe của nhà hàng.
Có điều khi hai người đi tới chỗ chiếc xe McLaren, chuẩn bị mở cửa xe bước vào thì hai mắt Diệp Phàm chợt đóng băng, đồng thời hắn kéo Khương Vân Hi lùi lại.
Ầm!
Khi hai người lùi về phía sau, chiếc xe sang trọng này nổ tung tại chỗ.
Năng lượng ngút trời lan ra, nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi mấy mét xung quanh.
Lúc này bốn bề vang lên tiếng hét chói tai.
Khương Vân Hi ngây ra như phỗng.
Vèo!
Đúng lúc này, một con dao găm tanto thình lình xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, đâm về phía hắn.
Tốc độ cực nhanh, hệt như tia chớp, khiến người ta không phát hiện ra được!
Nhưng lạ là Diệp Phàm đã biến mất tại chỗ!
Người cầm dao găm tanto biến sắc, lập tức muốn lùi lại.
Kết quả là hắn ta bị Diệp Phàm bóp cổ.
"Nói đi, mày là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Phụt!
Người này rên một tiếng, khóe miệng chảy máu đen, chết ngay tại chỗ.
Hắn ta ngậm thuốc độc trong miệng.
Diệp Phàm ném đối phương xuống đất, gọi một cuộc điện thoại.
Chương 165: Cách này hay đấy!
"Cô có sao không?"
Sau đó, Diệp Phàm đưa mắt nhìn Khương Vân Hi.
"Tôi không sao. Diệp thần y, vừa rồi cảm ơn anh!"
Khương Vân Hi hoàn hồn. Cô nhìn Diệp Phàm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Cô không cần cảm ơn tôi, bởi vì quả bom kia nhằm vào tôi!"
"Tôi phải xin lỗi là cô mới đúng!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Vì sao lại có nhiều người muốn giết anh như vậy?"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt trong trẻo lộ vẻ tò mò.
"Chắc là vì tôi quá đẹp trai nên người ta ghen tỵ!"
Diệp Phàm lắc đầu than thở.
Phì!
Khương Vân Hi nhìn dáng vẻ tự luyến này của Diệp Phàm, tâm trạng căng thẳng lập tức bình tĩnh lại, không nhịn được bật cười.
Không lâu sau, đám người Cơ Như Yên, Xuân Lan đã tới.
"Điều tra thân phận của người này!"
Diệp Phàm chỉ vào xác chết, lạnh lùng ra lệnh.
"Gã là sát thủ của phái Koga thuộc Anh Quốc!"
Cơ Như Yên kiểm tra thi thể một lượt rồi nói.
"Phái Koga?"
Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.
"Phái Koga là tổ chức sát thủ cực kỳ cổ xưa của Anh Quốc. Tổ chức sát thủ này cực kỳ điên cuồng, không từ thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ!"
Cơ Như Yên giới thiệu.
"Thường thì chỉ có một số thế lực quyền quý Anh Quốc bản địa mới có thể thuê phái Koga ra tay."
"Thiếu chủ, ngài từng đắc tội thế lực Anh Quốc sao?"
Xuân Lan nhìn Diệp Phàm.
"Thế lực Anh Quốc? Chỉ có cô nhóc kia thôi."
Diệp Phàm nghĩ đến cô gái đáng yêu kia.
Người Anh Quốc hắn từng đắc tội chỉ có cô gái đáng yêu kia.
Nhưng Diệp Phàm không cho rằng sát thủ phái Koga là do cô gái đáng yêu kia phái tới.
"Điều tra xem kẻ nào giật dây."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Cơ Như Yên và Xuân Lan gật đầu.
Trong một khách sạn nào đó ở Thiên Hải.
Âu Dương Mục giận dữ đập mọi thứ trong phòng.
"Đồ chết tiệt, tao nhất định phải giết mày!"
Âu Dương Mục hét lên với vẻ mặt dữ tợn.
"Thiếu gia!"
Lúc này, một người đàn ông bước nhanh tới bên cạnh Âu Dương Mục.
"Lập tức trở về gia tộc triệu tập cao thủ nhà Âu Dương cho tôi, tôi muốn băm vằm thằng nhãi kia thành muôn mảnh!"
Âu Dương Mục lạnh lùng quát.
"Thiếu gia, tôi có một cách đối phó với tên này!"
Người đàn ông kia lên tiếng.
"Cách gì?"
Âu Dương Mục lạnh lùng hỏi.
"Thiếu gia xem này."
Người đàn ông kia lấy ra một tập tài liệu và ảnh chụp đưa cho Âu Dương Mục. Tài liệu và ảnh chụp này là của Đường Sở Sở.
"Cô gái này là ai?"
Âu Dương Mục nhìn ảnh của Đường Sở Sở.
"Cô ta là bạn gái của Diệp Phàm, hơn nữa trên cổ còn đeo chiếc vòng cổ Nước Mắt Thiên Sứ mà thiếu gia muốn tặng Khương tiểu thư!"
Người đàn ông kia trả lời.
"Thì ra Nước Mắt Thiên Sứ bị thằng nhãi kia cướp mất."
Âu Dương Mục nhìn chằm chằm Nước Mắt Thiên Sứ trên cổ Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia u ám.
"Ý anh là lợi dụng cô gái này để đối phó với thằng nhãi kia?"
Âu Dương Mục hỏi.
"Đúng vậy. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu chúng ta lợi dụng cô gái này để đối phó với Diệp Phàm thì đảm bảo thằng nhãi kia có mạnh đến mấy cũng xong đời!"
Người đàn ông kia gật đầu.
"Cách này hay đấy."
"Hơn nữa, thằng nhãi kia dám ăn cơm với Vân Hi, vậy thì tôi cũng muốn chơi bạn gái của nó."
"Tôi muốn để nó tận mắt nhìn thấy bạn gái mình bị tôi chơi thế nào."
"Tôi muốn cho nó biết kết cục của việc đối đầu với Âu Dương Mục này!"
Âu Dương Mục nở nụ cười u ám, trong mắt lộ vẻ nham hiểm độc ác.