-
Chương 151-155
Chương 151: Đập Bách Hoa Lâu!
Người đàn ông gầy yếu như khỉ vội vàng nói.
"Tôi cũng không tin hắn thật sự dám giết chúng ta, chúng ta là người của Long Hồn mà!”
Người phụ nữ mặc quần áo màu đen hừ lạnh nói.
"Lãnh Nguyệt, cô chớ nên không tin, tên kia ngay cả người của Vũ Phiệt cũng dám giết, giết mấy người Long Hồn như chúng ta có tính là cái gì?"
"Hầu Tử tôi còn trẻ, còn chưa lấy vợ, tôi không muốn chết như vậy đâu, đây chẳng phải quá bất công sao?"
Người đàn ông gầy yếu như khỉ kia bĩu môi.
"Có thể là Long Soái đã biết được thân phận của hắn từ lâu rồi, cho nên mới để chúng ta tới, nếu hắn chỉ là một người bình thường, Long Soái sao có thể bảo chúng ta tới bảo vệ hắn được!"
Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói.
"Đội trưởng nói có lý, vậy chúng ta không cần phải báo cáo cho Long Soái nữa!"
Hầu Tử cười nói.
"Đội trưởng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Người phụ nữ tên Lãnh Nguyệt mở miệng hỏi.
"Trước tiên báo cáo chuyện hôm nay cho Long Soái biết, về phần chuyện giữa hắn và sát thần Tu La thì không cần báo cáo, chờ Long Soái quyết định!"
Vị đội trưởng kia nói thẳng.
Khi bọn họ đang bàn luận về Diệp Phàm, thì lúc này Diệp Phàm đi tới Bách Hoa Lâu.
"Thiếu chủ!"
Xuân Lan đi tới trước mặt Diệp Phàm.
"Thi Âm có khỏe không?"
Diệp Phàm hỏi.
"Tâm trạng của cô Lâm coi như đã ổn định, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của ba cô ấy!"
"Ba cô ấy hẳn là đã rời khỏi Thiên Hải rồi!"
Xuân Lan trầm giọng nói.
"Vậy để tôi lên xem cô ấy!"
Diệp Phàm đi thẳng lên một căn phòng trên tầng cao nhất.
Lúc trước vì bảo vệ Lâm Thi Âm, hắn đã cố ý sắp xếp chỗ này, nơi này hội tụ toàn bộ cao thủ Bách Hoa Lâu, là nơi an toàn nhất!
Diệp Phàm gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.
Hắn đi thẳng vào, nhưng không thấy Lâm Thi Âm đâu.
"Ken két!"
Đang lúc Diệp Phàm nghi ngờ không biết Lâm Thi Âm đi đâu.
Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Lâm Thi Âm tóc tai ướt sũng, trên người quấn một cái khăn tắm đi ra, một vùng lớn cảnh xuân lộ ra ngoài!
Nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng yên tĩnh!
"Thật ngại quá, vừa rồi tôi gõ cửa không ai trả lời, nên tôi đi vào, thật ngại quá!"
Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ nhìn Lâm Thi Âm.
Còn Lâm Thi Âm thì đỏ mặt, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Đợi đến khi cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh lần nữa, đã mặc xong quần áo!
"Vừa rồi..."
"Không có việc gì, vừa rồi tôi đang tắm, nên không nghe thấy tiếng anh gõ cửa!"
Lâm Thi Âm đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói.
"Tôi đến thăm cô, mấy ngày nay cô có khỏe không?"
Diệp Phàm hỏi.
"Chị Xuân Lan chăm sóc tôi rất tốt, chỉ là ba tôi vẫn không có chút tin tức gì, anh nói xem có phải ông đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Vẻ mặt Lâm Thi Âm lo lắng nói.
"Yên tâm, chú ấy nhất định không có việc gì, đoán chừng là chú ấy sợ liên lụy cô, cho nên mới rời đi!"
Diệp Phàm an ủi.
"Tôi chỉ có một người thân là ba, nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi cũng không biết sống như thế nào!"
Giờ phút này vành mắt Lâm Thi Âm phiếm hồng, trông rất đáng thương!
Mà Diệp Phàm cũng không biết làm thế nào, hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thi Âm, nói: "Tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được chú Lâm!"
"Cảm ơn anh, Diệp Phàm!"
Lâm Thi Âm tựa vào người Diệp Phàm, dường như tìm được chỗ dựa mới!
"Ầm!!!"
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng nổ vang.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Lâm Thi Âm vội vàng hỏi.
Diệp Phàm đi thẳng ra ngoài.
Trong đại sảnh lầu một Bách Hoa Lâu.
Một đám người xông tới, dọa khách hàng trong Bách Hoa Lâu chạy mất.
"Các anh là ai? Dám gây sự ở Bách Hoa lâu của tôi, thật to gan!"
Xuân Lan đi ra, vẻ mặt lạnh như băng nói, xung quanh lập tức xuất hiện một đám cao thủ Bách Hoa Lâu.
"Bách Hoa Lâu thì sao?"
"Tôi là người của Lâm Phiệt!"
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu đám người hừ lạnh nói.
Hắn ta chính là Lâm Phong.
Lần này Lâm Phong mang đến một đám cường giả Lâm Phiệt, để bắt lấy Lâm Thi Âm và chém giết Diệp Phàm.
Với lực lượng của Lâm Phiệt, trong vòng vài ngày đã tìm ra tung tích của Lâm Thi Âm.
Bởi vậy Lâm Phong trực tiếp dẫn người đến.
Mặc dù đối phương ẩn thân trong Bách Hoa Lâu, nhưng Lâm Phong cũng không để ý.
Lâm Phiệt cũng không kém Bách Hoa Lâu!
"Lâm Phiệt?"
"Người của Lâm phiệt các người đến Bách Hoa lâu làm gì?
Ánh mắt Xuân Lan cố định, trầm giọng hỏi.
"Người phụ nữ Lâm Thi Âm kia là bị các cô giấu ở đây đúng không?"
"Giao cô ta ra đây!"
Lâm Phong quát lên.
"Nếu tôi không giao thì sao?"
Xuân Lan mở miệng nói.
"Hôm nay tôi sẽ đập nát Bách Hoa Lâu, giết sạch từng người các cô!"
Vẻ mặt Lâm Phong hùng mạnh kêu lên.
Sắc mặt đám người Xuân Lan lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
"Anh có thể đập một cái thử xem?"
Bỗng nhiên, một giọng nói quyến rũ dễ nghe từ bên ngoài truyền đến.
Chương 152: Hoa khôi đệ nhất!
Bên ngoài Bách Hoa Lâu, một nhóm người tràn vào.
Trên người nhóm người này đều mặc quần áo thêu nhiều hoa văn khác nhau, trên mặt mang khăn che mặt, trên cơ thể toát ra khí chất lạnh lùng và đáng sợ!
Hơn nữa tất cả đều là phụ nữ, khí chất không tầm thường!
Dẫn đầu là một người phụ nữ mặc váy dài màu tím tà xẻ cao, người phụ nữ này sinh ra đã cao quý, hào phóng, cử chỉ quyến rũ vô hình, duyên dáng như trăng tròn, đúng là một người đẹp bẩm sinh!
Người phụ nữ này không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn có làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn, đường xẻ cao dưới chiếc váy dài để lộ trọn vẹn đôi chân thon trắng như tuyết, đôi chân mịn màng như ngọc mang một đôi giày cao gót thạch anh tím cao 5 tấc, tôn lên vóc dáng cao ráo hoàn mỹ, tạo cho người ta cảm giác quyến rũ mị hoặc, cô gái này khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác tim đập loạn nhịp!
Ngay cả Lâm Phong cũng cảm thấy hoóc-môn của mình tăng vọt khi nhìn người phụ nữ này.
Hắn ta tự thấy mình có ý chí kiên định, không bị lay động bởi sắc đẹp của phụ nữ, nhưng bây giờ hắn ta nhìn vào người phụ nữ này, thế mà trong lòng lại thấy bồn chồn!
"Đại tiểu thư!"
Đám người Xuân Lan nhìn thấy người phụ nữ mặc váy tím, vội vàng bước đến cung kính chào hỏi.
Người phụ nữ này này chính là Cơ Như Yên, con gái của người đứng đầu hiện tại của Bách Hoa Lâu!
Kể từ khi Lâu chủ của Bách Hoa Lâu biến mất, Bách Hoa Lâu đã do phó Lâu chủ trước đó phụ trách, cũng chính là người đang nắm quyền hiện tại.
Trong vài năm qua, người nắm quyền Bách Hoa Lâu đã bàn giao dần mọi công việc lớn nhỏ trong Bách Hoa Lâu cho con gái Cơ Như Yên của mình quản lý.
Vì vậy, Cơ Như Yên hiện là người phụ trách của Bách Hoa Lâu!
Ở Đế Đô, Cơ Như Yên còn được xưng là hoa khôi đệ nhất của Bách Hoa Lâu, được vô số thanh niên ở Đế Đô săn đón.
Vô số cậu ấm nhà giàu quyền thế nằm mơ cũng muốn được âu yếm với cô hoa khôi này, nhưng đều thất bại!
Hơn nữa, nhiều cậu ấm còn bắt đầu đặt cược xem ai cuối cùng sẽ lấy được sự âu yếm của cô hoa khôi này!
"Anh muốn đập Bách Hoa Lâu của tôi?"
Cơ Như Yên nhìn Lâm Phong mỉm cười quyến rũ.
Hít ~
Ngay lập tức, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác rung động trong lòng và hóc-môn đang tăng lên của mình xuống, hắn ta lạnh lùng nói: “Người mà Lâm Phiệt muốn tìm đang ở trong Bách Hoa Lâu của cô. Nếu hôm nay cô không giao người ra thì đừng trách Lâm Phiệt tôi không nể mặt!"
"Bách Hoa Lâu đã được thành lập ở Long Quốc nhiều năm như vậy, anh có biết đến Bách Hoa Lâu gây sự sẽ có hậu quả gì không?"
Cơ Như Yên bước đi uyển chuyển đến trước mặt Lâm Phong, nét mặt dịu dàng quyến rũ nói.
"Kết quả gì?"
Lâm Phong nhướng mày nhìn Cơ Như Yên.
"Những kẻ gây sự ở Bách Hoa Lâu, phải chết!"
Vẻ mặt Cơ Như Yên quyến rũ nói một câu, trong khi nói, cô ta dùng tay phải đặt lên cổ Lâm Phong, những móng tay trên bàn tay phải của cô ta nhọn như một lưỡi dao, rạch một đường trên cổ Lâm Phong.
"Cô..."
Biểu cảm của Lâm Phong đột nhiên thay đổi, hắn ta đưa tay che cổ, hai mắt trợn to nhìn Cơ Như Yên.
Lúc này, bàn tay che cổ họng của hắn ta nhuộm đầy máu tươi, máu từ chỗ bị rạch không ngừng phun ra. Bịch một tiếng, Lâm Phong ngã xuống đất không nói được lời nào, chết ngay tại chỗ.
Cứ như vậy, một nhân vật đứng đầu của nhánh phụ Lâm Phiệt, một thế hệ trẻ tài năng được xếp vào top 5 trong toàn bộ Lâm Phiệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người ta cắt cổ, chết không nhắm mắt.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh này!
Sau khi Cơ Như Yên giết Lâm Phong, cô ta lấy một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch đầu ngón tay.
Sau khi lau tay xong, cô ấy ném chiếc khăn tay đi, che phủ khuôn mặt của Lâm Phong!
"Lâm thiếu!!!"
Lúc này đám người Lâm Phiệt mới phản ứng lại, vội vàng hét lên.
Ầm, ầm, ầm!!!
Những cường giả của Lâm Phiệt có mặt tại đây nhìn chằm chằm Cơ Như Yên với khuôn mặt giận dữ, tấn công về phía cô ta, đám người đứng sau lưng Cơ Như Yên cũng đồng thời ra tay, đối chiến cùng với cường giả Lâm Phiệt.
Chương 153: Thiếu chủ này thật đáng sợ!
Mặc dù nhóm người do Cơ Như Yên mang đến đều là phụ nữ, nhưng họ là những thành viên ưu tú nhất của Bách Hoa Vệ trong Bách Hoa Lâu, Bách Hoa Vệ đều là cao thủ là do Lâu chủ Bách Hoa Lâu năm đó tự mình bồi dưỡng, năng lực chiến đấu rất mạnh!
Trải qua nhiều năm như vậy, năng lực chiến đấu của Bách Hoa Vệ đã được nâng cao đến cấp độ cao nhất, bất kỳ ai trong số họ đều có thể trở thành cao thủ võ thuật một vùng!
Mặc dù người Lâm Phiệt phái đi đều là cường giả Nhân cảnh cửu trọng trở lên, trong đó còn có cường giả Huyền cảnh cửu trọng, nhưng ở trước mặt đám người Bách Hoa Vệ cũng không chịu nổi một kích!"
Trong chớp mắt, toàn bộ cường giả của Lâm Phiệt đều bị giết!
"Xuân Lan, em cử người đưa toàn bộ thi thể về Lâm Phiệt."
"Nói với người của Lâm Phiệt, Bách Hoa Lâu không phải ai muốn đến gây sự cũng được!"
Cơ Như Yên nhẹ nhàng nói.
"Dạ, đại tiểu thư!"
Xuân Lan cung kính nhẹ gật đầu.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lúc này một tràng vỗ tay vang lên.
Diệp Phàm vừa vỗ tay vừa bước tới, nhìn về phía Cơ Như Yên: "Làm tốt lắm!"
"Đại tiểu thư, đây..."
"Anh là đệ tử của Lâu chủ?"
Xuân Lan đang định giới thiệu Diệp Phàm với Cơ Như Yên, nhưng đối phương đã nói thẳng với Diệp Phàm.
Lúc này, đôi mắt Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm xẹt qua tia sáng kì lạ.
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm gật đầu:
"Thuộc hạ là Cơ Như Yên, con gái của người dẫn dắt Bách Hoa Lâu, bái kiến thiếu chủ!"
Cơ Như Yên ôm quyền nói với Diệp Phàm.
"Cô giống như không tán thành vị trí thiếu chủ này của tôi nhỉ!"
Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên, khẽ mỉm cười.
"Thuộc hạ không dám!"
Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cúi đầu nói.
"Thật không?"
Diệp Phàm đến trước mặt Cơ Như Yên, đưa tay nâng cằm Cơ Như Yên, nâng đầu cô ta lên, khoảng cách hai người nhìn nhau rất gần.
Cơ Như Yên đã từng gặp vô số đàn ông, đối mặt với bất kỳ cường giả nào vẻ mặt cũng chưa bao giờ thay đổi, nhưng khi đối mặt với Diệp Phàm, trong lòng lại bối rối, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
"Từ trong ánh mắt của cô, tôi có thể nhìn thấy tham vọng của cô!"
"Cô muốn làm chủ của Bách Hoa Lâu?"
Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên và nói thẳng.
Bịch!!!
Nghe được lời nói của Diệp Phàm, vẻ mặt của đám người Xuân Lan và những thành viên khác của Bách Hoa Lâu đều thay đổi.
Cơ Như Yên mở to mắt, đối mặt với lời nói của Diệp Phàm, cô ta trực tiếp quỳ xuống nói: "Thuộc hạ tuyệt đối trung thành với Lâu chủ, hoàn toàn không có bất cứ ý định phản bội nào!"
"Cô trung thành tuyệt đối với Thất sư phụ của tôi, nhưng không có lòng trung thành với tôi, phải không?"
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
"Tôi..."
"Đứng lên đi!"
Cơ Như Yên muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Diệp Phàm kêu đứng lên.
"Một người có tham vọng là tốt, tôi cũng không quan tâm đến tham vọng của cô!"
"Với lại tôi cũng không có hứng thú với vị trí Lâu chủ của Bách Hoa Lâu, nếu cô muốn làm thì sẽ là của cô!"
"Nhưng lúc tôi cần Bách Hoa Lâu, các cô nhất định phải lấy ra!"
"Nếu ai dám có bất kỳ ý định khác nào!"
"Vậy cũng đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc!"
Vẻ mặt Diệp Phàm lãnh đạm nói.
Nói xong, hắn còn cố ý nhìn lướt qua Cơ Như Yên, chỉ ánh mắt này đã khiến trong lòng Cơ Như Yên run lên, cảm giác như tóc gáy dựng lên, toát mồ hôi lạnh!
Đây là lần đầu tiên Cơ Như Yên có cảm giác sợ hãi mạnh mẽ như vậy!
Tuy rằng Diệp Phàm không làm gì, nhưng Cơ Như Yên lại có cảm giác như mình bị lột sạch quần áo trước mặt đối phương, không gì có thể che giấu được đôi mắt của đối phương, nội tâm của cô ta đến cả mẹ cô ta cũng nhìn không ra, lại bị Diệp Phàm nhìn thấu!
Người thiếu chủ này thật đáng sợ!
Trước đó Cơ Như Yên đã biết về sự tồn tại của Diệp Phàm, cô ta rất coi thường người thiếu chủ này, hơn nữa còn có ý định loại bỏ hắn, bởi vì cô ta có tham vọng rất lớn, muốn kiểm soát toàn bộ Bách Hoa Lâu!
Mà sự xuất hiện của Diệp Phàm, tất nhiên là điều Cơ Như Yên không muốn nhìn thấy nhất, nhưng hôm nay khi thật sự trông thấy người thiếu chủ này, cô ta mới cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của đối phương!
Chỉ vài câu nói, một cái liếc mắt, nhưng đã khiến Cơ Như Yên trải qua cảm giác sợ hãi và áp lực chưa từng có!
Cho dù trong số những cậu ấm đứng đầu Đế Đô cũng không ai có thể khiến Cơ Như Yên có cảm giác như vậy!
Vị thiếu chủ này, thâm sâu không lường được!
Chương 154: Cửu đại môn phiệt!
“Thuộc hạ nhớ kỹ lời dạy của thiếu chủ!”
Cơ Như Yên khom người nói với Diệp Phàm.
“Những người sau lưng cô hẳn là Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập đúng không?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía thành viên của Bách Hoa Vệ.
“Đúng vậy!”
Cơ Như Yên gật đầu, sau đó nhìn sang những người kia: “Còn không mau bái kiến thiếu chủ!”
“Tham kiến thiếu chủ!”
Người của Bách Hoa Vệ quỳ gối hô to trước mặt Diệp Phàm.
“Cô cũng thật có bản lĩnh, ngay cả Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập cũng có thể thu phục!”
Diệp Phàm nhìn về phía Cơ Như Yên, cơ thể cô ta run rẩy, cúi thấp đầu.
“À, đúng rồi, những người vừa nãy là ai vậy?”
Diệp Phàm hỏi.
“Hồi bẩm thiếu chủ, bọn họ là người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt!”
Cơ Như Yên đáp.
“Cửu Đại Môn Phiệt là thế lực như thế nào?”
Diệp Phàm hỏi.
Trước kia có một Võ Phiệt muốn giết hắn, giờ lại thêm một Lâm Phiệt!
Đây là những thế lực nào?
“Cửu đại môn phiệt chính là chín dòng họ quý tộc cổ xưa ở Long Quốc, bọn họ có truyền thừa cả nghìn năm lịch sử, chứng kiến biết bao triều đại quật khởi rồi lụi tàn!”
“Nhưng cửu đại môn phiệt vẫn luôn tồn tại tới tận bây giờ, nội bộ thâm sâu khó lường.”
“Cho đến ngày nay, thế lực của cửu đại môn phiệt đã trải rộng khắp Long Quốc, bọn họ giống như một con quái vật khổng lồ, không một ai có thể lay chuyển được địa vị!”
“Lâm Phiệt chính là một trong Cửu Phiệt!”
Cơ Như Yên giải thích.
“Hóa ra là như vậy!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.
“Diệp Phàm, bọn họ tới mắt tôi sao?”
Lúc này, Lâm Thi Âm bước xuống nói.
“Ừ, bọn họ cùng phe với nhóm người xông vào nhà cô, người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt của Long Quốc!”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Cửu đại môn phiệt?”
Ánh mắt Lâm Thi Âm lộ ra vẻ khó hiểu.
“Chính là chín dòng họ cường đại, ba cô hẳn là tới từ Lâm Phiệt kia!”
Diệp Phàm đáp.
“Bọn họ không phải là người thân của tôi sao? Vậy mà còn…”
Lâm Thi Âm ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này có lẽ rất phức tạp, nhưng lần này Lâm Phiệt tới bắt cô chắc chắn là có mưu đồ, yên tâm, tôi sẽ không để họ bắt cô đi!”
Diệp Phàm nhìn Lâm Thi Âm nói.
“Diệp Phàm, cảm ơn anh!”
“Nhưng mà tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, cái gì cũng làm không xong, không bảo vệ được ba, còn phải để anh bảo vệ!”
Lâm Thi Âm cô đơn tự trách.
“Sao cô lại vô dụng?”
“Cô quên những lời tôi đã nói với cô rồi sao?”
Diệp Phàm nói.
Lâm Thi Âm nhớ lại những gì Diệp Phàm nói với mình, ánh mắt cô nheo lại: “Diệp Phàm, anh nói với tôi, theo đại sư phụ của anh học đàn sẽ có bản lĩnh bảo vệ bản thân, là thật sao?”
“Không sai!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Tôi muốn theo đại sư phụ anh học đàn, học bản lĩnh bảo vệ bản thân và ba, có được không?”
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên có thể, nhưng cô phải lên núi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ rất nhàm chán!”
Diệp Phàm đáp.
“Không sao!”
“Tôi có thể làm được!”
Lâm Thi Âm kiên định nói.
“Được, ngày mai tôi sẽ cho người dẫn cô tới chỗ đại sư phụ!”
Diệp Phàm mỉm cười nhìn Lâm Thi Âm nói.
“Thất sư phụ, đại sư phụ? Lẽ nào…”
Cơ Như Yến ở bên cạnh nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy thì hai mắt lóe lên, trong lòng thầm suy đoán.
Diệp Phàm gọi người đứng đầu Bách Hoa là thất sư phụ, đương niên là phía trước còn có sáu vị sư phụ.
Với thân phận chủ nhân Bách Hoa mà chỉ là thất sư phụ của Diệp Phàm, vậy sáu vị kia phải mạnh như thế nào?
Trong lòng Cơ Như Yên chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Diệp Phàm!
Vị thiếu chủ này, quả nhiên là không đơn giản!
Trong khu biệt thự Tử Kinh.
Trần Tiểu Manh vừa ăn vừa lẩm bẩm.
“Vậy đừng ăn nữa!”
Diệp Phàm bày ra bộ dáng muốn tịch thu chén đũa của Trần Tiểu Manh.
“Đừng mà, anh rể, em nói đùa đó!”
Trần Tiểu Manh vội vàng giữ lấy chén đũa, lấy lòng nói.
“Tiểu Manh, ngực em to lên rồi.”
Chương 155: Tìm chết
Đường Sở Sở cười cười nhìn Trần Tiểu Manh.
“Chị họ, sao chị biết?”
Trần Tiểu Manh ngạc nhiên hỏi.
“Lúc trước chị lấy nhầm đồ lót, phát hiện áo ngực của em lại tăng lên một size!”
Đường Sở Sở nói.
“Vâng, đúng thế, em sắp không mua được áo lót vừa kích cỡ rồi, phiền chết đi được!”
Trần Tiểu Manh bĩu môi, bất lực nói.
Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh, sau đó lại nhìn bản thân rồi bày ra vẻ mặt hâm mộ.
“Bà xã, có phải em cũng muốn ngực lớn như con nhóc này không, anh có một phương pháp xoa bóp nở ngực, có cần anh giúp đỡ không, bảo đảm còn to hơn của nhóc kia!”
Diệp Phàm cười gian trá.
“Anh Tiểu Phàm, em đâu có!”
Đường Sở Sở đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
“Anh rể, phương pháp mát xa gì vậy, em thấy anh muốn dở trò lưu manh thì có!”
“Trần Tiểu Manh liếc mắt nhìn Diệp Phàm!”
“Anh cũng đâu có nói sai!”
Diệp Phàm đường đường chính chính nói.
“Vậy anh xoa bóp cho em đi, em có to hơn được không!”
Trần Tiểu Manh to gan nói.
“Em? Bỏ đi, em mà còn to nữa là thành khinh khí cầu đó!”
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh, trực tiếp lắc đầu từ chối.
“Hừ, anh rể lại bắt nạt em!”
Trần Tiểu Manh kiêu ngạo nói.
Vút!
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, vang lên tiếng rít gào!
Lúc này, Trần Tiểu Man run cầm cập nói.
Đường Sở Sở nhíu mày nhìn ra bên ngoài.
“Mọi người ăn tiếp đi, anh ra ngoài hoạt động gân cốt một chút!”
Diệp Phàm nói.
Hắn đứng dậy đi ra khỏi biệt thự.
Người đàn ông khoác áo xám, tóc tai bù xù đứng giữa sân biệt thự, mang lại cho người ta một cảm giác u ám.
Bóng người xuất hiện ở nơi này, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ ngưng trọng.
Lúc này, Diệp Phàm bước tới, hắn nhìn người đàn ông nói: “Ông là ai? Nửa đêm nửa hôm đứng ở đây, định dọa chết người à?”
“Cút ra!”
Người đàn ông liếc Diệp Phàm với vẻ âm trầm, hắn lạnh giọng quát lớn.
“Đây là nhà tôi, bảo tôi cút? Ông chui ở đâu ra vậy?”
Diệp Phàm bực mình đáp.
Lúc này, Đường Sở Sở nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài.
“Người kia là ai vậy, trông sợ quá!”
Trần Tiểu Manh sợ hết hồn khi trông thấy người đàn ông.
“Thân thể Huyền Âm!”
Người đàn ông chăm chú nhìn Đường Sở Sở, hưng phấn nói.
“Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng ngày này cũng đã đến!”
“Thân thể Huyền Âm là của bổn tọa!”
Người đàn ông nhìn Đường Sở Sở với ánh mắt tham lam.
Diệp Phàm nghe được những lời đối phương nói cũng hiểu ra, xem ra người này nhắm tới cơ thể Huyền Âm của Đường Sở Sở!
Đường Sở Sở nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
Vụt!
Sau đó, người đàn ông đã xông về phía Đường Sở Sở, hắn ta muốn bắt cô lại.
Bịch.
Ngay khi hắn ta lao tới chỗ Đường Sở Sở, Diệp Phàm đã đạp một cước khiến cho người này bay ra ngoài.
Bịch bịch bịch!!!
Người đàn ông bị Diệp Phàm đạp lùi về phía sau, ông ta rên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ máu, nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi: “Cậu…”
“Vợ của tôi mà cũng dám động?”
Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn đối phương.
“Cậu là người của thế lực nào?”
Người đàn ông trầm giọng hỏi Diệp Phàm.
“Người chết không cần biết những chuyện này!”
Dương Bách Xuyên đi về phía đối phương.
Nếu như đã để mắt tới thân thể Huyền Âm của Đường Sở Sở, vậy thì hắn càng không thể bỏ qua được!
Người đàn ông gầy yếu như khỉ vội vàng nói.
"Tôi cũng không tin hắn thật sự dám giết chúng ta, chúng ta là người của Long Hồn mà!”
Người phụ nữ mặc quần áo màu đen hừ lạnh nói.
"Lãnh Nguyệt, cô chớ nên không tin, tên kia ngay cả người của Vũ Phiệt cũng dám giết, giết mấy người Long Hồn như chúng ta có tính là cái gì?"
"Hầu Tử tôi còn trẻ, còn chưa lấy vợ, tôi không muốn chết như vậy đâu, đây chẳng phải quá bất công sao?"
Người đàn ông gầy yếu như khỉ kia bĩu môi.
"Có thể là Long Soái đã biết được thân phận của hắn từ lâu rồi, cho nên mới để chúng ta tới, nếu hắn chỉ là một người bình thường, Long Soái sao có thể bảo chúng ta tới bảo vệ hắn được!"
Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói.
"Đội trưởng nói có lý, vậy chúng ta không cần phải báo cáo cho Long Soái nữa!"
Hầu Tử cười nói.
"Đội trưởng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Người phụ nữ tên Lãnh Nguyệt mở miệng hỏi.
"Trước tiên báo cáo chuyện hôm nay cho Long Soái biết, về phần chuyện giữa hắn và sát thần Tu La thì không cần báo cáo, chờ Long Soái quyết định!"
Vị đội trưởng kia nói thẳng.
Khi bọn họ đang bàn luận về Diệp Phàm, thì lúc này Diệp Phàm đi tới Bách Hoa Lâu.
"Thiếu chủ!"
Xuân Lan đi tới trước mặt Diệp Phàm.
"Thi Âm có khỏe không?"
Diệp Phàm hỏi.
"Tâm trạng của cô Lâm coi như đã ổn định, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của ba cô ấy!"
"Ba cô ấy hẳn là đã rời khỏi Thiên Hải rồi!"
Xuân Lan trầm giọng nói.
"Vậy để tôi lên xem cô ấy!"
Diệp Phàm đi thẳng lên một căn phòng trên tầng cao nhất.
Lúc trước vì bảo vệ Lâm Thi Âm, hắn đã cố ý sắp xếp chỗ này, nơi này hội tụ toàn bộ cao thủ Bách Hoa Lâu, là nơi an toàn nhất!
Diệp Phàm gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.
Hắn đi thẳng vào, nhưng không thấy Lâm Thi Âm đâu.
"Ken két!"
Đang lúc Diệp Phàm nghi ngờ không biết Lâm Thi Âm đi đâu.
Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Lâm Thi Âm tóc tai ướt sũng, trên người quấn một cái khăn tắm đi ra, một vùng lớn cảnh xuân lộ ra ngoài!
Nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng yên tĩnh!
"Thật ngại quá, vừa rồi tôi gõ cửa không ai trả lời, nên tôi đi vào, thật ngại quá!"
Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ nhìn Lâm Thi Âm.
Còn Lâm Thi Âm thì đỏ mặt, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Đợi đến khi cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh lần nữa, đã mặc xong quần áo!
"Vừa rồi..."
"Không có việc gì, vừa rồi tôi đang tắm, nên không nghe thấy tiếng anh gõ cửa!"
Lâm Thi Âm đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói.
"Tôi đến thăm cô, mấy ngày nay cô có khỏe không?"
Diệp Phàm hỏi.
"Chị Xuân Lan chăm sóc tôi rất tốt, chỉ là ba tôi vẫn không có chút tin tức gì, anh nói xem có phải ông đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Vẻ mặt Lâm Thi Âm lo lắng nói.
"Yên tâm, chú ấy nhất định không có việc gì, đoán chừng là chú ấy sợ liên lụy cô, cho nên mới rời đi!"
Diệp Phàm an ủi.
"Tôi chỉ có một người thân là ba, nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi cũng không biết sống như thế nào!"
Giờ phút này vành mắt Lâm Thi Âm phiếm hồng, trông rất đáng thương!
Mà Diệp Phàm cũng không biết làm thế nào, hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thi Âm, nói: "Tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được chú Lâm!"
"Cảm ơn anh, Diệp Phàm!"
Lâm Thi Âm tựa vào người Diệp Phàm, dường như tìm được chỗ dựa mới!
"Ầm!!!"
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng nổ vang.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Lâm Thi Âm vội vàng hỏi.
Diệp Phàm đi thẳng ra ngoài.
Trong đại sảnh lầu một Bách Hoa Lâu.
Một đám người xông tới, dọa khách hàng trong Bách Hoa Lâu chạy mất.
"Các anh là ai? Dám gây sự ở Bách Hoa lâu của tôi, thật to gan!"
Xuân Lan đi ra, vẻ mặt lạnh như băng nói, xung quanh lập tức xuất hiện một đám cao thủ Bách Hoa Lâu.
"Bách Hoa Lâu thì sao?"
"Tôi là người của Lâm Phiệt!"
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu đám người hừ lạnh nói.
Hắn ta chính là Lâm Phong.
Lần này Lâm Phong mang đến một đám cường giả Lâm Phiệt, để bắt lấy Lâm Thi Âm và chém giết Diệp Phàm.
Với lực lượng của Lâm Phiệt, trong vòng vài ngày đã tìm ra tung tích của Lâm Thi Âm.
Bởi vậy Lâm Phong trực tiếp dẫn người đến.
Mặc dù đối phương ẩn thân trong Bách Hoa Lâu, nhưng Lâm Phong cũng không để ý.
Lâm Phiệt cũng không kém Bách Hoa Lâu!
"Lâm Phiệt?"
"Người của Lâm phiệt các người đến Bách Hoa lâu làm gì?
Ánh mắt Xuân Lan cố định, trầm giọng hỏi.
"Người phụ nữ Lâm Thi Âm kia là bị các cô giấu ở đây đúng không?"
"Giao cô ta ra đây!"
Lâm Phong quát lên.
"Nếu tôi không giao thì sao?"
Xuân Lan mở miệng nói.
"Hôm nay tôi sẽ đập nát Bách Hoa Lâu, giết sạch từng người các cô!"
Vẻ mặt Lâm Phong hùng mạnh kêu lên.
Sắc mặt đám người Xuân Lan lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
"Anh có thể đập một cái thử xem?"
Bỗng nhiên, một giọng nói quyến rũ dễ nghe từ bên ngoài truyền đến.
Chương 152: Hoa khôi đệ nhất!
Bên ngoài Bách Hoa Lâu, một nhóm người tràn vào.
Trên người nhóm người này đều mặc quần áo thêu nhiều hoa văn khác nhau, trên mặt mang khăn che mặt, trên cơ thể toát ra khí chất lạnh lùng và đáng sợ!
Hơn nữa tất cả đều là phụ nữ, khí chất không tầm thường!
Dẫn đầu là một người phụ nữ mặc váy dài màu tím tà xẻ cao, người phụ nữ này sinh ra đã cao quý, hào phóng, cử chỉ quyến rũ vô hình, duyên dáng như trăng tròn, đúng là một người đẹp bẩm sinh!
Người phụ nữ này không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn có làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn, đường xẻ cao dưới chiếc váy dài để lộ trọn vẹn đôi chân thon trắng như tuyết, đôi chân mịn màng như ngọc mang một đôi giày cao gót thạch anh tím cao 5 tấc, tôn lên vóc dáng cao ráo hoàn mỹ, tạo cho người ta cảm giác quyến rũ mị hoặc, cô gái này khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác tim đập loạn nhịp!
Ngay cả Lâm Phong cũng cảm thấy hoóc-môn của mình tăng vọt khi nhìn người phụ nữ này.
Hắn ta tự thấy mình có ý chí kiên định, không bị lay động bởi sắc đẹp của phụ nữ, nhưng bây giờ hắn ta nhìn vào người phụ nữ này, thế mà trong lòng lại thấy bồn chồn!
"Đại tiểu thư!"
Đám người Xuân Lan nhìn thấy người phụ nữ mặc váy tím, vội vàng bước đến cung kính chào hỏi.
Người phụ nữ này này chính là Cơ Như Yên, con gái của người đứng đầu hiện tại của Bách Hoa Lâu!
Kể từ khi Lâu chủ của Bách Hoa Lâu biến mất, Bách Hoa Lâu đã do phó Lâu chủ trước đó phụ trách, cũng chính là người đang nắm quyền hiện tại.
Trong vài năm qua, người nắm quyền Bách Hoa Lâu đã bàn giao dần mọi công việc lớn nhỏ trong Bách Hoa Lâu cho con gái Cơ Như Yên của mình quản lý.
Vì vậy, Cơ Như Yên hiện là người phụ trách của Bách Hoa Lâu!
Ở Đế Đô, Cơ Như Yên còn được xưng là hoa khôi đệ nhất của Bách Hoa Lâu, được vô số thanh niên ở Đế Đô săn đón.
Vô số cậu ấm nhà giàu quyền thế nằm mơ cũng muốn được âu yếm với cô hoa khôi này, nhưng đều thất bại!
Hơn nữa, nhiều cậu ấm còn bắt đầu đặt cược xem ai cuối cùng sẽ lấy được sự âu yếm của cô hoa khôi này!
"Anh muốn đập Bách Hoa Lâu của tôi?"
Cơ Như Yên nhìn Lâm Phong mỉm cười quyến rũ.
Hít ~
Ngay lập tức, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác rung động trong lòng và hóc-môn đang tăng lên của mình xuống, hắn ta lạnh lùng nói: “Người mà Lâm Phiệt muốn tìm đang ở trong Bách Hoa Lâu của cô. Nếu hôm nay cô không giao người ra thì đừng trách Lâm Phiệt tôi không nể mặt!"
"Bách Hoa Lâu đã được thành lập ở Long Quốc nhiều năm như vậy, anh có biết đến Bách Hoa Lâu gây sự sẽ có hậu quả gì không?"
Cơ Như Yên bước đi uyển chuyển đến trước mặt Lâm Phong, nét mặt dịu dàng quyến rũ nói.
"Kết quả gì?"
Lâm Phong nhướng mày nhìn Cơ Như Yên.
"Những kẻ gây sự ở Bách Hoa Lâu, phải chết!"
Vẻ mặt Cơ Như Yên quyến rũ nói một câu, trong khi nói, cô ta dùng tay phải đặt lên cổ Lâm Phong, những móng tay trên bàn tay phải của cô ta nhọn như một lưỡi dao, rạch một đường trên cổ Lâm Phong.
"Cô..."
Biểu cảm của Lâm Phong đột nhiên thay đổi, hắn ta đưa tay che cổ, hai mắt trợn to nhìn Cơ Như Yên.
Lúc này, bàn tay che cổ họng của hắn ta nhuộm đầy máu tươi, máu từ chỗ bị rạch không ngừng phun ra. Bịch một tiếng, Lâm Phong ngã xuống đất không nói được lời nào, chết ngay tại chỗ.
Cứ như vậy, một nhân vật đứng đầu của nhánh phụ Lâm Phiệt, một thế hệ trẻ tài năng được xếp vào top 5 trong toàn bộ Lâm Phiệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người ta cắt cổ, chết không nhắm mắt.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh này!
Sau khi Cơ Như Yên giết Lâm Phong, cô ta lấy một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch đầu ngón tay.
Sau khi lau tay xong, cô ấy ném chiếc khăn tay đi, che phủ khuôn mặt của Lâm Phong!
"Lâm thiếu!!!"
Lúc này đám người Lâm Phiệt mới phản ứng lại, vội vàng hét lên.
Ầm, ầm, ầm!!!
Những cường giả của Lâm Phiệt có mặt tại đây nhìn chằm chằm Cơ Như Yên với khuôn mặt giận dữ, tấn công về phía cô ta, đám người đứng sau lưng Cơ Như Yên cũng đồng thời ra tay, đối chiến cùng với cường giả Lâm Phiệt.
Chương 153: Thiếu chủ này thật đáng sợ!
Mặc dù nhóm người do Cơ Như Yên mang đến đều là phụ nữ, nhưng họ là những thành viên ưu tú nhất của Bách Hoa Vệ trong Bách Hoa Lâu, Bách Hoa Vệ đều là cao thủ là do Lâu chủ Bách Hoa Lâu năm đó tự mình bồi dưỡng, năng lực chiến đấu rất mạnh!
Trải qua nhiều năm như vậy, năng lực chiến đấu của Bách Hoa Vệ đã được nâng cao đến cấp độ cao nhất, bất kỳ ai trong số họ đều có thể trở thành cao thủ võ thuật một vùng!
Mặc dù người Lâm Phiệt phái đi đều là cường giả Nhân cảnh cửu trọng trở lên, trong đó còn có cường giả Huyền cảnh cửu trọng, nhưng ở trước mặt đám người Bách Hoa Vệ cũng không chịu nổi một kích!"
Trong chớp mắt, toàn bộ cường giả của Lâm Phiệt đều bị giết!
"Xuân Lan, em cử người đưa toàn bộ thi thể về Lâm Phiệt."
"Nói với người của Lâm Phiệt, Bách Hoa Lâu không phải ai muốn đến gây sự cũng được!"
Cơ Như Yên nhẹ nhàng nói.
"Dạ, đại tiểu thư!"
Xuân Lan cung kính nhẹ gật đầu.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lúc này một tràng vỗ tay vang lên.
Diệp Phàm vừa vỗ tay vừa bước tới, nhìn về phía Cơ Như Yên: "Làm tốt lắm!"
"Đại tiểu thư, đây..."
"Anh là đệ tử của Lâu chủ?"
Xuân Lan đang định giới thiệu Diệp Phàm với Cơ Như Yên, nhưng đối phương đã nói thẳng với Diệp Phàm.
Lúc này, đôi mắt Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm xẹt qua tia sáng kì lạ.
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm gật đầu:
"Thuộc hạ là Cơ Như Yên, con gái của người dẫn dắt Bách Hoa Lâu, bái kiến thiếu chủ!"
Cơ Như Yên ôm quyền nói với Diệp Phàm.
"Cô giống như không tán thành vị trí thiếu chủ này của tôi nhỉ!"
Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên, khẽ mỉm cười.
"Thuộc hạ không dám!"
Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cúi đầu nói.
"Thật không?"
Diệp Phàm đến trước mặt Cơ Như Yên, đưa tay nâng cằm Cơ Như Yên, nâng đầu cô ta lên, khoảng cách hai người nhìn nhau rất gần.
Cơ Như Yên đã từng gặp vô số đàn ông, đối mặt với bất kỳ cường giả nào vẻ mặt cũng chưa bao giờ thay đổi, nhưng khi đối mặt với Diệp Phàm, trong lòng lại bối rối, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
"Từ trong ánh mắt của cô, tôi có thể nhìn thấy tham vọng của cô!"
"Cô muốn làm chủ của Bách Hoa Lâu?"
Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên và nói thẳng.
Bịch!!!
Nghe được lời nói của Diệp Phàm, vẻ mặt của đám người Xuân Lan và những thành viên khác của Bách Hoa Lâu đều thay đổi.
Cơ Như Yên mở to mắt, đối mặt với lời nói của Diệp Phàm, cô ta trực tiếp quỳ xuống nói: "Thuộc hạ tuyệt đối trung thành với Lâu chủ, hoàn toàn không có bất cứ ý định phản bội nào!"
"Cô trung thành tuyệt đối với Thất sư phụ của tôi, nhưng không có lòng trung thành với tôi, phải không?"
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
"Tôi..."
"Đứng lên đi!"
Cơ Như Yên muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Diệp Phàm kêu đứng lên.
"Một người có tham vọng là tốt, tôi cũng không quan tâm đến tham vọng của cô!"
"Với lại tôi cũng không có hứng thú với vị trí Lâu chủ của Bách Hoa Lâu, nếu cô muốn làm thì sẽ là của cô!"
"Nhưng lúc tôi cần Bách Hoa Lâu, các cô nhất định phải lấy ra!"
"Nếu ai dám có bất kỳ ý định khác nào!"
"Vậy cũng đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc!"
Vẻ mặt Diệp Phàm lãnh đạm nói.
Nói xong, hắn còn cố ý nhìn lướt qua Cơ Như Yên, chỉ ánh mắt này đã khiến trong lòng Cơ Như Yên run lên, cảm giác như tóc gáy dựng lên, toát mồ hôi lạnh!
Đây là lần đầu tiên Cơ Như Yên có cảm giác sợ hãi mạnh mẽ như vậy!
Tuy rằng Diệp Phàm không làm gì, nhưng Cơ Như Yên lại có cảm giác như mình bị lột sạch quần áo trước mặt đối phương, không gì có thể che giấu được đôi mắt của đối phương, nội tâm của cô ta đến cả mẹ cô ta cũng nhìn không ra, lại bị Diệp Phàm nhìn thấu!
Người thiếu chủ này thật đáng sợ!
Trước đó Cơ Như Yên đã biết về sự tồn tại của Diệp Phàm, cô ta rất coi thường người thiếu chủ này, hơn nữa còn có ý định loại bỏ hắn, bởi vì cô ta có tham vọng rất lớn, muốn kiểm soát toàn bộ Bách Hoa Lâu!
Mà sự xuất hiện của Diệp Phàm, tất nhiên là điều Cơ Như Yên không muốn nhìn thấy nhất, nhưng hôm nay khi thật sự trông thấy người thiếu chủ này, cô ta mới cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của đối phương!
Chỉ vài câu nói, một cái liếc mắt, nhưng đã khiến Cơ Như Yên trải qua cảm giác sợ hãi và áp lực chưa từng có!
Cho dù trong số những cậu ấm đứng đầu Đế Đô cũng không ai có thể khiến Cơ Như Yên có cảm giác như vậy!
Vị thiếu chủ này, thâm sâu không lường được!
Chương 154: Cửu đại môn phiệt!
“Thuộc hạ nhớ kỹ lời dạy của thiếu chủ!”
Cơ Như Yên khom người nói với Diệp Phàm.
“Những người sau lưng cô hẳn là Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập đúng không?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía thành viên của Bách Hoa Vệ.
“Đúng vậy!”
Cơ Như Yên gật đầu, sau đó nhìn sang những người kia: “Còn không mau bái kiến thiếu chủ!”
“Tham kiến thiếu chủ!”
Người của Bách Hoa Vệ quỳ gối hô to trước mặt Diệp Phàm.
“Cô cũng thật có bản lĩnh, ngay cả Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập cũng có thể thu phục!”
Diệp Phàm nhìn về phía Cơ Như Yên, cơ thể cô ta run rẩy, cúi thấp đầu.
“À, đúng rồi, những người vừa nãy là ai vậy?”
Diệp Phàm hỏi.
“Hồi bẩm thiếu chủ, bọn họ là người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt!”
Cơ Như Yên đáp.
“Cửu Đại Môn Phiệt là thế lực như thế nào?”
Diệp Phàm hỏi.
Trước kia có một Võ Phiệt muốn giết hắn, giờ lại thêm một Lâm Phiệt!
Đây là những thế lực nào?
“Cửu đại môn phiệt chính là chín dòng họ quý tộc cổ xưa ở Long Quốc, bọn họ có truyền thừa cả nghìn năm lịch sử, chứng kiến biết bao triều đại quật khởi rồi lụi tàn!”
“Nhưng cửu đại môn phiệt vẫn luôn tồn tại tới tận bây giờ, nội bộ thâm sâu khó lường.”
“Cho đến ngày nay, thế lực của cửu đại môn phiệt đã trải rộng khắp Long Quốc, bọn họ giống như một con quái vật khổng lồ, không một ai có thể lay chuyển được địa vị!”
“Lâm Phiệt chính là một trong Cửu Phiệt!”
Cơ Như Yên giải thích.
“Hóa ra là như vậy!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.
“Diệp Phàm, bọn họ tới mắt tôi sao?”
Lúc này, Lâm Thi Âm bước xuống nói.
“Ừ, bọn họ cùng phe với nhóm người xông vào nhà cô, người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt của Long Quốc!”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Cửu đại môn phiệt?”
Ánh mắt Lâm Thi Âm lộ ra vẻ khó hiểu.
“Chính là chín dòng họ cường đại, ba cô hẳn là tới từ Lâm Phiệt kia!”
Diệp Phàm đáp.
“Bọn họ không phải là người thân của tôi sao? Vậy mà còn…”
Lâm Thi Âm ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này có lẽ rất phức tạp, nhưng lần này Lâm Phiệt tới bắt cô chắc chắn là có mưu đồ, yên tâm, tôi sẽ không để họ bắt cô đi!”
Diệp Phàm nhìn Lâm Thi Âm nói.
“Diệp Phàm, cảm ơn anh!”
“Nhưng mà tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, cái gì cũng làm không xong, không bảo vệ được ba, còn phải để anh bảo vệ!”
Lâm Thi Âm cô đơn tự trách.
“Sao cô lại vô dụng?”
“Cô quên những lời tôi đã nói với cô rồi sao?”
Diệp Phàm nói.
Lâm Thi Âm nhớ lại những gì Diệp Phàm nói với mình, ánh mắt cô nheo lại: “Diệp Phàm, anh nói với tôi, theo đại sư phụ của anh học đàn sẽ có bản lĩnh bảo vệ bản thân, là thật sao?”
“Không sai!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Tôi muốn theo đại sư phụ anh học đàn, học bản lĩnh bảo vệ bản thân và ba, có được không?”
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên có thể, nhưng cô phải lên núi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ rất nhàm chán!”
Diệp Phàm đáp.
“Không sao!”
“Tôi có thể làm được!”
Lâm Thi Âm kiên định nói.
“Được, ngày mai tôi sẽ cho người dẫn cô tới chỗ đại sư phụ!”
Diệp Phàm mỉm cười nhìn Lâm Thi Âm nói.
“Thất sư phụ, đại sư phụ? Lẽ nào…”
Cơ Như Yến ở bên cạnh nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy thì hai mắt lóe lên, trong lòng thầm suy đoán.
Diệp Phàm gọi người đứng đầu Bách Hoa là thất sư phụ, đương niên là phía trước còn có sáu vị sư phụ.
Với thân phận chủ nhân Bách Hoa mà chỉ là thất sư phụ của Diệp Phàm, vậy sáu vị kia phải mạnh như thế nào?
Trong lòng Cơ Như Yên chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Diệp Phàm!
Vị thiếu chủ này, quả nhiên là không đơn giản!
Trong khu biệt thự Tử Kinh.
Trần Tiểu Manh vừa ăn vừa lẩm bẩm.
“Vậy đừng ăn nữa!”
Diệp Phàm bày ra bộ dáng muốn tịch thu chén đũa của Trần Tiểu Manh.
“Đừng mà, anh rể, em nói đùa đó!”
Trần Tiểu Manh vội vàng giữ lấy chén đũa, lấy lòng nói.
“Tiểu Manh, ngực em to lên rồi.”
Chương 155: Tìm chết
Đường Sở Sở cười cười nhìn Trần Tiểu Manh.
“Chị họ, sao chị biết?”
Trần Tiểu Manh ngạc nhiên hỏi.
“Lúc trước chị lấy nhầm đồ lót, phát hiện áo ngực của em lại tăng lên một size!”
Đường Sở Sở nói.
“Vâng, đúng thế, em sắp không mua được áo lót vừa kích cỡ rồi, phiền chết đi được!”
Trần Tiểu Manh bĩu môi, bất lực nói.
Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh, sau đó lại nhìn bản thân rồi bày ra vẻ mặt hâm mộ.
“Bà xã, có phải em cũng muốn ngực lớn như con nhóc này không, anh có một phương pháp xoa bóp nở ngực, có cần anh giúp đỡ không, bảo đảm còn to hơn của nhóc kia!”
Diệp Phàm cười gian trá.
“Anh Tiểu Phàm, em đâu có!”
Đường Sở Sở đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
“Anh rể, phương pháp mát xa gì vậy, em thấy anh muốn dở trò lưu manh thì có!”
“Trần Tiểu Manh liếc mắt nhìn Diệp Phàm!”
“Anh cũng đâu có nói sai!”
Diệp Phàm đường đường chính chính nói.
“Vậy anh xoa bóp cho em đi, em có to hơn được không!”
Trần Tiểu Manh to gan nói.
“Em? Bỏ đi, em mà còn to nữa là thành khinh khí cầu đó!”
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh, trực tiếp lắc đầu từ chối.
“Hừ, anh rể lại bắt nạt em!”
Trần Tiểu Manh kiêu ngạo nói.
Vút!
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, vang lên tiếng rít gào!
Lúc này, Trần Tiểu Man run cầm cập nói.
Đường Sở Sở nhíu mày nhìn ra bên ngoài.
“Mọi người ăn tiếp đi, anh ra ngoài hoạt động gân cốt một chút!”
Diệp Phàm nói.
Hắn đứng dậy đi ra khỏi biệt thự.
Người đàn ông khoác áo xám, tóc tai bù xù đứng giữa sân biệt thự, mang lại cho người ta một cảm giác u ám.
Bóng người xuất hiện ở nơi này, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ ngưng trọng.
Lúc này, Diệp Phàm bước tới, hắn nhìn người đàn ông nói: “Ông là ai? Nửa đêm nửa hôm đứng ở đây, định dọa chết người à?”
“Cút ra!”
Người đàn ông liếc Diệp Phàm với vẻ âm trầm, hắn lạnh giọng quát lớn.
“Đây là nhà tôi, bảo tôi cút? Ông chui ở đâu ra vậy?”
Diệp Phàm bực mình đáp.
Lúc này, Đường Sở Sở nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài.
“Người kia là ai vậy, trông sợ quá!”
Trần Tiểu Manh sợ hết hồn khi trông thấy người đàn ông.
“Thân thể Huyền Âm!”
Người đàn ông chăm chú nhìn Đường Sở Sở, hưng phấn nói.
“Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng ngày này cũng đã đến!”
“Thân thể Huyền Âm là của bổn tọa!”
Người đàn ông nhìn Đường Sở Sở với ánh mắt tham lam.
Diệp Phàm nghe được những lời đối phương nói cũng hiểu ra, xem ra người này nhắm tới cơ thể Huyền Âm của Đường Sở Sở!
Đường Sở Sở nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
Vụt!
Sau đó, người đàn ông đã xông về phía Đường Sở Sở, hắn ta muốn bắt cô lại.
Bịch.
Ngay khi hắn ta lao tới chỗ Đường Sở Sở, Diệp Phàm đã đạp một cước khiến cho người này bay ra ngoài.
Bịch bịch bịch!!!
Người đàn ông bị Diệp Phàm đạp lùi về phía sau, ông ta rên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ máu, nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi: “Cậu…”
“Vợ của tôi mà cũng dám động?”
Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn đối phương.
“Cậu là người của thế lực nào?”
Người đàn ông trầm giọng hỏi Diệp Phàm.
“Người chết không cần biết những chuyện này!”
Dương Bách Xuyên đi về phía đối phương.
Nếu như đã để mắt tới thân thể Huyền Âm của Đường Sở Sở, vậy thì hắn càng không thể bỏ qua được!