-
Chương 1-5
Chương 1: Bảy vị sư phụ, Diệp Phàm xuống núi
"Tiểu Phàm, bây giờ con đã học thành tài, nên xuống núi rồi. Sau khi xuống núi, con hãy thừa kế vị trí minh chủ Vũ Minh của vi sư, dẫn dắt giới võ đạo Trung Quốc trở nên lớn mạnh hơn!"
Lúc này, trên núi Cửu Long Trung Quốc.
Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh.
"Tiểu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!"
Lúc này, một lão giả để tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên.
"Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, để cái tên Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!"
Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói với thanh niên.
"Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thể nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!"
Lúc này, một lão giả tóc bạc mái đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười híp mắt nói, toàn thân lộ vẻ thô tục.
"Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước thì phải góp sức cho đất nước, rong ruổi chiến trường, bảo vệ quốc gia, sao có thể hưởng thụ? Tiểu Phàm, con xuống núi thì gia nhập quân Thiên Sách đi. Với năng lực của con, con tuyệt đối có thể dẫn quân Thiên Sách chấn hưng tên tuổi, đánh cho các nước địch không dám xâm phạm ranh giới Trung Quốc chúng ta nữa. Đến lúc đó, con chính là chiến thần thế hệ mới của Trung Quốc chúng ta, trở thành anh hùng được muôn dân kính trọng và ngưỡng mộ, tốt biết bao nhiêu!"
Tiếp đó, một giọng nói to như chuông đồng vang lên.
Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, gương mặt rắn rỏi đứng đó, tỏa ra uy thế thiết huyết tràn đầy cảm giác áp lực, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn thanh niên.
"Các ông nói vớ vẩn gì thế! Khó khăn lắm Tiểu Phàm mới xuống núi một chuyến, vậy mà các ông lại bảo thằng bé đi chém giết, chẳng may Tiểu Phàm nhà chúng ta bị thương thì sao?"
Một giọng nói nũng nịu khiến xương cốt người ta tê dại thình lình vang lên.
Sau đó, hương hoa lan tỏa.
Một người phụ nữ mặc váy hoa, dáng vẻ thướt tha, vóc dáng ma quỷ uốn éo đi tới bên cạnh thanh niên. Bà kéo một tay của đối phương, nói bằng chất giọng cuốn hút:
"Tiểu Phàm đừng nghe lời mấy lão già này. Giờ con đã trưởng thành rồi, nên tìm phụ nữ ấy. Trong Bách Hoa Lâu của vi sư có rất nhiều cô gái xinh đẹp, sau khi xuống núi con hãy cầm Bách Hoa Lệnh mà ta đưa cho con tới Bách Hoa Lâu chọn tùy ý!"
"Chung Vô Diệm, bà đang dạy hư Tiểu Phàm đấy. Bà không sợ vị kia đi ra đánh bà hả?"
Lão giả để tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen kia hừ mũi nhìn người phụ nữ này.
Nhắc đến vị kia, sắc mặt thiếu phụ hơi thay đổi. Bà liếc nhìn nơi nào đó trên núi rồi nói: "Người ta vẫn chưa xuất quan, không nghe thấy đâu!"
"Nhị sư phụ, tam sư phụ, tứ sư phụ, ngũ sư phụ, lục sư phụ, thất sư phụ, con xin nhận tấm lòng của mọi người. Lần này con xuống núi đã có kế hoạch riêng, mọi người không cần bận tâm về con đâu. Sau này con không ở trên núi, mọi người phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó! Khi nào đại sư phụ xuất quan thì mọi người báo cho bà một tiếng, nói là con xuống núi rồi. Khi nào xong việc con sẽ trở về thăm mọi người!"
Diệp Phàm nhìn sáu vị sư phụ có mặt ở đây, cúi đầu chào từng người.
"Con xuống núi đi! Nhưng Tiểu Phàm à, con phải nhớ con là đồ đệ của chúng ta, ngoại trừ chúng ta không ai có thể bắt nạt con. Ai dám bắt nạt con thì không cần khách khí!"
Lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo bào trắng vừa vuốt chòm râu đã bị Diệp Phàm nhổ mất một nửa vừa nói.
"Nhị sư phụ yên tâm, con sẽ không làm mọi người mất mặt đâu!"
Diệp Phàm nở nụ cười xấu xa, sau đó xoay người đi xuống chân núi.
Sau khi Diệp Phàm đi khỏi, sáu vị sư phụ của hắn mang vẻ mặt khác nhau.
"Tiểu Phàm mang nợ máu, lần này thằng bé xuống núi nếu thân phận bị lộ thì e là sẽ dẫn tới vô số sát khí."
Lão giả để tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen lên tiếng, ánh mắt sâu thăm thẳm.
"Ai dám động đến Tiểu Phàm, ta sẽ lấy mạng kẻ đó!"
Người đàn ông mặc bộ đồ dính máu kia sắc mặt chợt lạnh lẽo, ngùn ngụt sát khí, trên người tỏa ra một tầng huyết khí khiến không gian xung quanh như đóng băng. Ông hệt như một vị tu la sát phạt thiên hạ!
"Yên tâm đi, với năng lực của thằng nhóc này, ai dám động vào nó thì chắc chắn kẻ xui xẻo là đối phương!"
Lão giả bạc trắng mái đầu, thân hình mập mạp cười ha hả nói.
"Vô Diễm, bà bảo người của Bách Hoa Lâu âm thầm chú ý tới Tiểu Phàm để tránh xảy ra chuyện!"
Lão giả râu tóc bạc phơ nói với người phụ nữ bên cạnh.
"Yên tâm, ta sắp xếp từ trước rồi. Kẻ nào dám động đến Tiểu Phàm, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"
Người phụ nữ này bĩu môi, ánh mắt tàn nhẫn như bò cạp độc.
Trong khi đó, trên đỉnh núi nào đó thuộc núi Cửu Long.
Một cô gái mặc váy cung đình màu trắng, đeo khăn che mặt đứng đó. Mái tóc đen được buộc lại bằng một sợi dây, bay phất phơ theo gió.
Cô gái này có khí chất thoát tục, ẩn hiện như tiên, tựa thần tiên hạ phàm, mang lại cảm giác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Đôi mắt như làn nước mùa thu chăm chú nhìn theo Diệp Phàm đi xuống chân núi, chất chứa bao cảm xúc phức tạp!
Chẳng mấy chốc Diệp Phàm đã tới chân núi.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng dừng lại dưới chân núi.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn và một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.
Trên gương mặt cô gái này đượm vẻ âu lo.
"Chú Cung, Y Thánh Quỷ Cốc sống ở đây thật sao?"
Cô gái nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh và hỏi.
"Thưa tiểu thư, tôi cũng không chắc, dù sao Y Thánh Quỷ Cốc đã biến mất mấy chục năm. Mấy năm nay, một đám quan chức quyền quý muốn tìm ông ấy khám bệnh nhưng đều không có kết quả."
Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhíu mày, trầm giọng nói.
"Thôi kệ, đây là cách duy nhất có thể cứu mạng ba cháu, dù thế nào cháu cũng phải thử một lần!"
Vẻ mặt cô gái trở nên nghiêm nghị, sau đó cô chuẩn bị đi lên núi.
"Hai người muốn tìm Y Thánh Quỷ Cốc sao?"
Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
"Cậu là ai?"
Người đàn ông trung niên biến sắc, làm tư thế chiến đấu chắn trước mặt cô gái, nhìn Diệp Phàm đầy cảnh giác.
"Đừng lo, tôi không phải người xấu! Hai người muốn tìm Y Thánh Quỷ Cốc hả?"
Diệp Phàm hờ hững hỏi.
"Đúng vậy. Anh biết Y Thánh Quỷ Cốc sao?"
Giang Tuyết hỏi Diệp Phàm.
"Biết chứ, ông ấy là tam sư phụ của tôi."
Diệp Phàm thẳng thắn thừa nhận.
"Anh là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc thật ư? Vậy anh có biết Y Thánh Quỷ Cốc đang ở đâu không? Anh có thể dẫn tôi đi gặp sư phụ của anh được không?"
Giang Tuyết nghe Diệp Phàm nói vậy, lập tức kích động nói.
"Hai người không cần tìm ông ấy nữa, tam sư phụ của tôi đã cất kim châm từ lâu rồi, không cứu người nữa!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Gì cơ?"
Mặt Giang Tuyết biến sắc, cơ thể yêu kiều bỗng run rẩy.
Két két két!
Đúng lúc này, mấy chiếc xe thương vụ đột nhiên dừng ở đây, hai mươi mấy người đàn ông đô con hung ác cầm dao phay xuống xe.
Bọn họ đi thẳng tới chỗ Giang Tuyết.
"Các người là ai? Muốn làm gì?"
Người đàn ông trung niên bên cạnh Giang Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn đám người này quát to.
"Giang đại tiểu thư, có người không muốn cô trở lại Thiên Hải, vì vậy xin lỗi nhé!"
"Xông lên!"
Người đàn ông để đầu đinh trong nhóm người này nhìn Giang Tuyết, lạnh lùng cất lời.
Gã vung tay lên, những người khác liền xông tới.
Chương 2: Nữ chủ tịch xinh đẹp!
“Tiểu thư, chạy nhanh đi!”
Thấy đám đàn ông cầm vũ khí sắp đuổi kịp, người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hét lên, sau đó lao đến, hai tay ra quyền đối phó với đám người này.
Ầm ầm ầm!
Nhưng hổ mạnh không địch nổi bầy sói, mặc dù sức chiến đấu của người đàn ông trung niên này không tồi, nhưng đối mặt với nhiều người cầm theo vũ khí chém như vậy, khó có thể đánh lại tất cả, lập tức có người nhân có hội lao đến chỗ Giang Tuyết.
Giang Tuyết thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau, kết quả chật trân ngã thẳng về phía sau.
Nhưng Giang Tuyết chưa ngã xuống đất, mà bị Diệp Phàm đỡ được, ngã vào trong lòng ngực hắn.
Lúc này, mấy người kia cầm khảm đao chém về phía Giang Tuyết, không chút thương hoa tiếc ngọc!
“Tiểu thư!”
Người đàn ông trung niên hét lên khi thấy Giang Tuyết gặp nguy hiểm, cũng vì vậy anh ta sơ ý bị chém trúng một đao, máu tươi văng khắp nơi.
Vút! Vút! Vút!
Đúng lúc này, Diệp Phàm vung tay, vài vệt sáng bạc bắn ra, trực tiếp đâm thẳng vào trên người mấy người này, lập tức bọn họ không thể cử động.
Giang Tuyết thấy vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng đứng dậy, cảm ơn Diệp Phàm: “Cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
Diệp Phàm tùy ý nói, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang bị đám kia bao vây tấn công, lại bắn ra mấy chục vệt sáng bạc, dừng trên người nhóm người này.
Trong phút chốc, toàn bộ đám người cầm khảm đao này không thể cử động, giống như bị điểm huyệt, trên người bọn họ đều cắm một cây ngân châm!
Lúc này, trong ánh mắt của người đàn ông trung niên hiện lên sự khiếp sợ, nhìn về phía Diệp Phàm, trong lòng rất chấn động.
“Cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp!”
Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm nói.
“Vừa rồi anh đã thi triển quân thể quyền của quân Thiên Sách đúng không!”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nói.
“Cậu cũng biết chiêu thức quân Thiên Sách?”
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, kinh ngạc.
Diệp Phàm hơi mỉm cười, không nói gì.
Người sáng lập quân Thiên Sách chính là lục sư phụ của hắn nên tất nhiên hắn biết!
“Tôi đã từng là một phần của quân Thiên Sách, sau này bị thương nên xuất ngũ!”
Người đàn ông mở miệng nói, khi nói lên quân Thiên Sách, ánh mắt lộ ra sự tiếc nuối, sắc mặt có chút cô đơn.
“Chú Cung, chú bị thương rồi!”
Giang Tuyết nhìn thấy miệng vết thương không ngừng đổ máu trên người người đàn ông này, nói.
“Tiểu thư, không sao, một vết thương cỏn con mà thôi!”
Người đàn ông này lắc đầu.
Vụt!
Đột nhiên Diệp Phàm vung tay lên, một cây ngân châm đâm vào miệng vết thương của người đàn ông này, ngay lập tức miệng vết thương dừng đổ máu.
“Thuật châm cứu thật lợi hại.”
Người đàn ông này cảm thấy kinh sợ trong lòng, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kính nể, sau đó nhìn về phía Giang Tuyết: “Tiểu thư, chỉ sợ đám người này do bên nhị gia phái đến, xem ra mấy người nhị gia muốn xuống tay với vị trí gia chủ nhà họ Giang trong lúc gia chủ bệnh nặng, chúng ta phải nhanh chóng chạy về Thiên Hải, tuyệt đối không thể để nhị gia ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Giang!”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa mời được Y Thánh Quỷ Cốc, bệnh của ba phải làm sao bây giờ?”
Giang Tuyết sốt ruột nói.
“Mặc dù tam sư phụ của tôi sẽ không ra tay, nhưng các người có thể tìm tôi!”
Đột nhiên Diệp Phàm nói.
“Anh nguyện ý ra tay cứu ba của tôi?”
Giang Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
“Không phải mấy người đến từ Thiên Hải hay sao, vừa lúc tôi cũng muốn đi Thiên Hải, mấy người đưa tôi đi Thiên Hải, để báo đáp, tôi sẽ cứu ba của cô một mạng!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Nhưng bệnh của ba tôi rất nặng, đám y sư kia đều nói chỉ có Y Thánh Qủy Cốc mới có thể chữa được!”
Giang Tuyết nhíu mày, nhìn Diệp Phàm.
“Tôi mạnh hơn tam sư phụ của tôi nhiều, ngay cả tôi cũng không cứu được ba cô, vậy cô đi tìm tam sư phụ của tôi cũng vô dụng!”
“Có muốn tôi cứu hay không? Không cần tôi đi đây!”
Diệp Phàm bĩu mối, nói thẳng.
Nếu không phải hắn không muốn lãng phí sức lực đi đến Thiên Hải, còn lâu hắn mới phí thời gian cứu người, bởi vì tam sư phụ từng nói, người của Quỷ Cốc không phải ai cũng cứu!
“Cảm ơn anh, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi!”
Giang Tuyết vội vàng nói.
Tiếp theo, ba người bọn họ lái xe đi đến Thiên Hải.
Dọc đường đi, Giang Tuyết tự giới thiệu một chút, cô là đại tiểu thư của nhà họ Giang, một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải.
“Cô là người Thiên Hải, vậy cô có biết Đường Sở Sở không?”
Diệp Phàm nhìn Giang Tuyết, hỏi.
“Đường Sở Sở?”
“Đó chính là nữ chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải, không chỉ đẹp như thần tiên, hơn nữa còn là một thiên tài thương nghiệp chân chính.”
“Hai năm trước, lão chủ tịch của Đường thị và con trai cả bị tai nạn xe cộ, lão chủ tịch không cứu được nên bỏ mình, con trai cả của nhà họ Đường tàn tật hai chân, trở thành một kẻ tàn phế, toàn bộ Đường thị loạn thành một nồi cháo, mấy tập đoàn lớn khác lúc nào cũng làm khó dễ, muốn thâu tóm Đường thị.”
“Trong lúc Đường thị nguy nan nhất, đại tiểu thư đã biến mất mấy năm nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, dùng năng lực của bản thân ổn định cục diện rối loạn của Đường thị, hóa giải sự chèn ép của mấy tập đoàn lớn. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã làm tài sản của Đường thị tăng gấp mười lần, trở thành tập đoàn lớn đứng đầu Thiên Hải như hiện tại, được người gọi là kỳ tài thương nghiệp!”
“Nữ chủ tịch xinh đẹp này chính là một truyền kỳ, không ai không biết không ai không hiểu!”
Giang Tuyết cảm thán, nói.
“Vợ của tôi ưu tú vậy sao!”
Diệp Phàm sờ cằm, tự hào nói.
“Vợ của anh?”
“Ý của anh là……”
Giang Tuyết sửng sốt khi nghe Diệp Phàm nói vậy.
“Đúng vậy, Đường Sở Sở là vợ tôi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Nghe vậy, Giang Tuyết và chú Cung đang lái xé cũng bị kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đường Sở Sở chính là người đẹp đứng đầu Thiên Hải, hơn nữa có thiên phú thương nghiệp rất mạnh, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể.
Ngay cả đám công tử thiếu gia hào môn quý tộc quận Giang Nam cũng vô cùng si mê cô ấy.
Nhưng Đường Sở Sở lại cực kỳ lạnh nhạt với những người đàn ông đó, không cho bọn họ cơ hội đến gần.
Bởi vậy Đường Sở Sở được gọi là nữ thần lạnh lùng!
Nhưng hiện tại lại có người nói nữ thần lạnh lùng là vợ của anh ta, ai nghe cũng cảm thấy khiếp sợ!
“Công tử, anh đang nói đùa đúng không?”
Giang Tuyết nói.
Hiển nhiên cô không tin lời của Diệp Phàm.
Bởi vì ngay cả đám con cháu quyền quý còn bị nữ thần lạnh lùng Đường Sở Sở có cả trí tuệ và sắc đẹp chướng mắt, sao có thể trở thành vợ người khác như vậy?
“Không tin thì thôi!”
Diệp Phàm không giải thích nhiều.
……
Trải qua lộ trình hơn tiếng đồng hồ.
Cuối cùng đám người Diệp Phàm cũng đến Thiên Hải.
“Nơi này chính là Thiên Hải sao? Đủ phồn hoa, náo nhiệt hơn Cửu Long rất nhiều!”
Diệp Phàm nhìn cảnh tượng đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, cảm giác như người nhà quê lần đầu vào thành phố!
Năm tuổi hắn đã bị đại sư phụ đưa vào sau núi Cửu Long, mười mấy năm, hắn chưa từng rời khỏi núi Cửu Long, bây giờ trở về đô thị, tâm trạng rất khác!
Sau đó, bọn họ đi vào trong một khu biệt thự xa hoa.
Đây chính là nhà họ Giang!
“Công tử, chúng ta đã đến nơi!
“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô thế nào?”
Giang Tuyết nói với Diệp Phàm.
“Gọi tôi là Diệp Phàm là được, đi thôi!”
Diệp Phàm nói.
“Anh Diệp, mời!”
Ngay sau đó, Giang Tuyết dẫn Diệp Phàm đi vào bên trong biệt thự.
Lúc này trong biệt thự có không ít người, đều là người của dòng chính và chi thứ nhà họ Giang.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu trắng, để chòm râu đang ngồi hút xì gà trên sô pha, tư thái kiêu ngạo, không đặt người khác vào mắt.
Ông ta chính là nhị gia nhà họ Giang, chú hai của Giang Tuyết, Giang Thiên Dương.
“Tiểu Tuyết đã về rồi!”
Giang Thiên Dương thấy Giang Tuyết xuất hiện, hai tròng mắt hơi híp lại, nói.
“Sao hả? Chú hai rất thất vọng khi thấy tôi trở về sao?”
Giang Tuyết nhìn chú hai, lạnh lùng nói.
Cô hiểu rất rõ tâm tư của chú hai, vẫn luôn mơ ước vị trí gia chủ nhà họ Giang, lần này nhân lúc ba bị bệnh nặng đã liên hợp với người trong gia tộc ý định cướp vị trí, vì vậy không tiếc sai người giết chết cháu gái ruột của mình!
“Tất nhiên là không, chú chỉ quan tâm Tiểu Tuyết thôi.”
“Dù sao lần này cháu đi tìm kiếm Y Thánh Quỷ Cốc, người có thể cứu được anh cả!”
“Không biết Tiểu Tuyết tìm thấy vị Y Thánh đó chưa?”
Giang Thiên Dương cười nói.
“Chưa, nhưng tôi mời được đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc.”
“Có anh ấy, chắc chắn ba sẽ không sao!”
Giang Tuyết nói xong, nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Diệp, ba tôi ở trên tầng, mời!”
Lúc này người của nhà họ Giang đều sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Phàm tuổi còn rất trẻ.
“Tiểu Tuyết, thằng nhóc này là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc? Không phải cháu bị lừa rồi chứ?”
“Bộ dáng này của nó chính là một tên nhóc nông thôn, sao lại là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc được?”
Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, nở nụ cười lạnh lùng.
“Đúng vậy, thằng kia, mày từ đâu đến, dám chạy đến nhà họ Giang lừa đảo, lá gan không nhỏ, nhanh chóng cút đi!”
Giang Phong, con trai của Giang Thiên Dương chỉ vào Diệp Phàm, mắng to.
Bốp!
Diệp Phàm liếc nhìn Giang Phong, trực tiếp giơ tay tát bay ra ngoài, nằm trên mặt đất nôn ra máu.
“Ồn ào!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Chương 3: Bà xã, anh đến đây!
“Phong Nhi!”
Phong Thiên Dương thấy con trai bị đánh, sắc mặt thay đổi, trực tiếp đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Nhóc con, mày dám động vào con trai tao, người đâu!”
Ngay lập tức một đoàn vệ sĩ mặc quần áo màu đen lao ra, bao vây Diệp Phàm.
“Chú hai, chú muốn làm gì? Anh Diệp chính là người tôi mời về khám bệnh cho ba tôi, chú không được phép động vào anh ấy!”
Giang Tuyết tức giận nhìn Giang Thiên Dương.
“Chỉ bằng một tên nhóc chưa đủ lông cánh này, nó có thể chữa hết bệnh cho anh cả? Nó chỉ là một tên giang hồ lừa bịp, bắt lại!”
Giang Thiên Dương lạnh lùng quát to.
Ngay lập tức một đám vệ sĩ lao vào Diệp Phàm.
Vụt vụt vụt!!!
Diệp Phàm vung tay lên, một đống ngân châm bắt ra, trực tiếp cắn lên trên người đám vệ sĩ kia, một đám ngã xuống đất.
Bịch!
Giang Thiên Dương và đám người nhà họ Giang ở đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thay đổi sắc mặt.
“Ông cảm thấy y thuật của tôi không được, đúng không?”
Diệp Phàm nhìn Giang Thiên Dương, nói.
“Đúng vậy, thắng oắt nhà mày……”
Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó thì bị đối phương ngắt lời.
“Tam sư phụ từng nói, ai dám nghi ngờ y thuật của Y Thánh Quỷ Cốc, không thể tha thứ!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, anh vung tay lên, một câu ngân châm đâm vào ngực của Giang Thiên Dương.
A a a a!!!
Ngay lập tức, Giang Thiên Dương nằm liệt trên mặt đất, lăn qua lộn lại, thống khổ kêu rên.
“Anh Diệp, ông ta……”
Giang Tuyết nhìn thấy vậy, nhăn mày lại.
“Không sao, không chết được!”
Diệp Phàm nói xong, đi thẳng lên tầng.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, bộ dáng bệnh nguy kịch, đây là gia chủ nhà họ Giang, Giang Thiên Thanh!
“Anh Diệp, người này là ba tôi, xin anh hãy cứu ba tôi!”
Giang Tuyết nhìn ba, ánh mắt lộ ra sự thống khổ, cầu xin Diệp Phàm.
“Ba của cô không phải bị bệnh, mà bị trúng độc!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua Giang Thiên Thành đang nằm trên giường.
“Trúng độc? Không thể nào?”
Giang Tuyết kinh sợ.
“Tại sao gia chủ lại trúng độc được? Không lẽ do nhị gia làm?”
Chú Cung đứng bên cạnh mở miệng nói.
“Độc này không phải tên kia có thể có được!”
“Tôi đi giải độc, chuyện còn lại các người tự giải quyết!”
Diệp Phàm nói, trực tiếp ném ra một cây ngân châm, đâm vào một huyệt vị trên người Giang Thiên Thành, sau đó hai tay xoay nhẹ ngân châm, trên ngân châm bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng, một sức mạnh thần bí tiến vào trong cơ thể của Giang Thiên Thành thông qua ngân châm.
Giang Tuyết đứng một bên, khẩn trương nắm chặt tay.
Phụt!
Rất nhanh, Diệp Phàm rút châm ra, nâng Giang Thiên Thành dậy, đối phương trực tiếp nôn ra một ngụm máu đen.
“Ba!”
Giang Tuyết thấy vậy vội vàng hét lên.
“Độc trong cơ thể ba cô đã được rửa sạch sẽ, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ không có vấn đề gì!”
Diệp Phàm nói.
“Anh Diệp, cảm ơn anh, nhà họ Giang chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh!”
Giang Tuyết kích động nhìn Diệp Phàm, nói.
“Đây là báo đáp việc hôm qua cô trở tôi đến Thiên Hải!”
“Con người của tôi không thích thiếu nhân tình!”
“Gặp lại!”
Diệp Phàm lưu loát sạch se nói, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc này Giang Thiên Thành chậm rãi mở mắt, hơi thở trở lại bình thường.
“Ba!”
“Gia chủ!”
Giang Tuyết và chú Cung cùng kêu lên.
Diệp Phàm đi xuống tầng, người của nhà họ Giang sợ hãi nhìn theo hắn.
Giang Thiên Dương còn nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, cả người bị tra tấn, không còn chút sức lực.
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, vung tay lên, ngân châm trên người đối phương biến mất, ông ta cũng không kêu nữa.
“Sau này còn dám nghi ngờ y thuật của Quỷ Cốc, chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt phun ra một câu, làm không khí của cả căn biệt thự đông lại.
Người của nhà họ Giang dại ra.
Chờ đến khi bọn họ lấy lại phản ứng, Diệp Phàm đã biến mất không thấy.
Vị trí trung tâm của Thiên Hải chính là CBD của cả Thiên Hải.
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, có một tòa cao ốc cao hơn trăm mét.
Nơi này chính là tập đoàn Đường thị, tập đoàn đứng đầu Thiên Hải!
Lúc này Diệp Phàm xuất hiện ở đây.
“Đây là công ty của bà xã sao, đủ khí phái!”
Diệp Phàm nhìn tập đoàn Đường thị, cảm thán một câu, đang định đi vào thì bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.
“Ăn mày chui đâu ra vậy, nơi này là nơi cậu có thể tùy tiện đi vào hả?”
Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.
“Ăn mày?”
“Anh nói tôi là ăn mày?”
Diệp Phàm kinh ngạc, nói.
“Đúng vậy, đang nói cậu đó, nhanh cút đi!”
Bảo vệ chỉ vào Diệp Phàm, kêu gào nói.
“Anh gặp qua ăn mày nào đẹp trai như tôi không?”
Diệp Phàm không vui nói.
“Lại đẹp cũng là ăn mày, cút nhanh, đừng ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn Đường thị chúng tôi!”
Tên bảo vệ này khinh thường nói.
“Tôi đến tìm bà xã!”
Diệp Phàm nói.
“Bà xã của cậu? Ở tập đoàn Đường thị?”
Bảo vệ liếc nhìn Diệp Phàm.
“Đúng vậy. Cô ấy chính là chủ tịch của tập đoàn Đường thị các người, Đường Sở Sở!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“WTF? Cậu nói chủ tịch là vợ cậu?”
“Nhãi ranh, tìm đánh đúng không, chỉ bằng cậu cũng dám nói chủ tịch là vợ cậu, nằm mơ chưa tỉnh đúng không!”
Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt đầy sự châm chọc khinh thường.
Chủ tịch của bọn họ có tiếng là nữ chủ tịch xinh đẹp đứng đầu Thiên Hải, nữ thần lạnh lùng tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể tìm một thằng ăn mày làm chồng? Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ!
“Nói nhảm với tên đó làm gì, ném văng ra!”
Một tên bảo vệ khác không kiên nhẫn nói/
Bọn họ đang định ra tay với Diệp Phàm, kết quả hai ngân châm bắn ra.
Trên người hai tên bảo vệ này, mỗi người bị đâm một cây ngân châm, không thể cử động.
“Sao cứ phải ép tôi ra tay vậy!”
Diệp Phàm bĩu môi, trực tiếp bước vào tập đoàn Đường thị.
Trong một phòng họp của tập đoàn Đường thị.
Một đám lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị đang ngồi ở đây, phía trước bọn họ là một người phụ nữ rất trẻ đẹp, mặc bộ trang phục công sở màu đen.
Người phụ nữ này mới hơn hai mươi, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, đôi môi mềm mại căng mọng, cộng thêm gò má hồng hồng với đường cong tuyệt đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, tạo nên một người đẹp quốc sắc thiên hương.
Nhưng trên khuôn mặt tuyệt đẹp này lộ ra vài phần lạnh lùng, cả người tản ra khí chất lạnh nhạt, cho người ta cảm giác cao không thể với tới!
Lúc này đôi mày đẹp của cô đang nhíu lại, nhìn mọi người ở đây, nói: “Các vị, ý của mấy người là định bãi miễn chủ tịch là tôi sao?”
“Chủ tịch, chúng tôi bãi miễn cô bởi vì vấn đề của cô, làm cho tập đoàn Đường thị chúng tôi xuất hiện tổn thất cực lớn, lợi ích của các vị cổ đông ở đây cũng đều bị tổn thất.”
“Chủ tịch không nên gánh vác trách nhiệm này sao?”
Lúc này, một người phụ nữ trang điểm quyến rũ ngồi bên cạnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, cô cần thiết phụ trách trách nhiệm này, bởi vậy hội đồng quản trị chúng tôi quyết định bãi miễn chức vụ chủ tịch của cô!”
Một ông già khác nói thẳng.
“Đúng vậy, cần thiết bãi miễn!”
Không ít lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị phụ họa nói, một cảnh tượng ép vua nhường ngôi!
“Bã xã, anh đến rồi!”
Đúng lúc này.
Đột nhiên cửa phòng họp bị mở ra.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Diệp Phàm.
Chương 4: Anh ấy là chồng tôi!
Theo giọng nói của Diệp Phàm vang lên, hắn vọt thẳng vào văn phòng, ánh mắt đảo qua một vòng thì thấy được Đường Sở Sở.
“Bà xã, cuối cùng cũng gặp được em!”
Nhìn thấy Đường Sở Sở, Diệp Phàm vui mừng kêu lên, lao thẳng về phía đối phương.
“Thằng nhóc này chui đâu ra đấy, dám tự tiện xông vào phòng họp của tập đoàn, mau ra ngoài ngay!”
Lúc này, một người quản lý tập đoàn đứng lên, chắn trước mặt Diệp Phàm.
“Tôi tìm vợ tôi, liên quan gì đến ông?”
“Vậy đợi ở phòng khách đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua đối phương một cái, không vui nói.
“Cậu...”
“Người đâu rồi!”
Vị quản lý này đầu tiên là tức giận, lập tức kêu lên.
Ngay tức khắc, một đám bảo vệ xông vào.
“Các anh làm ăn kiểu gì mà lại để xảy ra chuyện này? Phòng họp của tập đoàn là nơi để người khác tùy tiện xông vào à, các anh còn muốn làm việc ở đây nữa không đấy?”
Giám đốc điều hành chỉ tay vào đám bảo vệ rồi quát lên.
“Tổng giám đốc Hứa, thành thật xin lỗi, là do chúng tôi thất trách!”
Một người đội trưởng đội bảo vệ liên tục gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm: “Người đâu, bắt thằng nhóc này lại cho tôi!”
Lúc này, đám bảo vệ này lập tức muốn nhào về phía Diệp Phàm, kết quả…
“Dừng tay!”
Đường Sở Sở đột nhiên lên tiếng.
“Chủ tịch, thằng nhóc này, cậu ta...”
“Anh ấy là chồng tôi!”
Tổng giám đốc Hứa kia vừa mới mở miệng đã bị Đường Sở Sở cắt ngang lời.
Mà một câu nói của Đường Sở Sở đã làm cho toàn bộ đám giám đốc điều hành, giám đốc tập đoàn Đường Thị ở đây còn có đám bảo vệ kia kinh ngạc, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Ạnh Tiểu Phàm, anh xuống núi rồi à!”
Đường Sở Sở cũng không thèm để ý tới sự ngạc nhiên của mọi người, dứt khoát đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Phàm, vẻ mặt kích động, ánh mắt dịu dàng như nước, tính cách của một người lãnh đạo cấp cao lạnh lùng kia đã không còn sót lại chút nào, trong nháy mắt đã biến thành một người vợ nhỏ đã lâu ngày chưa gặp lại chồng mình.
“Ừm, mấy sư phụ của anh cuối cùng cũng đồng ý cho anh xuống núi!”
“Bà xã, anh nhớ em muốn chết!”
Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở.
“Em cũng nhớ anh!”
Đường Sở Sở rúc vào lòng Diệp Phàm, thân mật ngọt ngào nói.
“Chủ tịch, người này là chồng cô sao?”
“Cô kết hôn từ khi nào thế, sao chúng tôi không biết?”
Lúc này, cô gái xinh đẹp vừa mới nói chuyện kia đưa mắt đảo quanh một vòng, lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Mà các vị giám đốc điều hành ở đây cũng bàn luận sôi nổi, ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ chưa từng nghe nói Đường Sở Sở kết hôn, hơn nữa vị Chủ tịch này luôn luôn lạnh lùng đến tột cùng, từ chối vô số lời tỏ tình của các anh chàng nhà quyền quý, bây giờ sao đột nhiên lại xuất hiện một ông chồng chui từ đâu ra thế?
Đây đúng là một tin tức giật gân!
“Chúng tôi chưa kết hôn, nhưng anh ấy là người chồng mà Đường Sở Sở tôi thừa nhận!”
“Tổng giám đốc Mã, cô có ý kiến gì không?”
Đường Sở Sở nhìn cô gái kia, vẻ mặt lạnh nhạt nói, khí thế của một vị cấp trên lại toát ra trên người cô.
“Đây là chuyện riêng của Chủ tịch, chúng ta đương nhiên không có xen vào.”
“Nhưng hiện giờ chúng ta đang mở hội nghị tập đoàn, nhưng lại có người không liên quan đến tập đoàn xuất hiện ở đây, có phải là không hay lắm không?”
Vị cô gái xinh đẹp tên Mã Yến thản nhiên nói.
“Các người mở cuộc họp là muốn bãi nhiệm vị trí Chủ tịch của vợ tôi phải không?”
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
“Chủ tịch không làm tròn trách nhiệm, làm hại đến quyền lợi của tập đoàn bị tổn thất, đương nhiên nên bãi nhiệm!”
Lúc này, Tổng giám đốc Hứa kia thẳng thắn nói.
“Ông muốn bãi nhiệm vợ tôi ư?”
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía vị Tổng giám đốc Hứa này.
“Đúng vậy!”
Lúc này, Tổng giám đốc Hứa nói dứt khoát.
Bốp!
Diệp Phàm đột nhiên giơ tay tát một bạt tai, trực tiếp đánh vị giám đốc điều hành tập đoàn Đường Thị này ra ngoài.
Uỵch uỵch!
Vị Tổng giám đốc Hứa này bị tát bay ra xa mấy mét, đập xuống đất đến hộc máu.
Ôi không!
Nhìn thấy Tổng giám đốc Hứa bị đánh, sắc mặt của những người khác ở đây đều thay đổi.
“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa không?”
Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn nghiêm túc.
“Cậu lại dám đánh Tổng giám đốc Hứa sao?”
“To gan quá rồi đấy!”
Lúc này Mã Yến chỉ tay vào Diệp Phàm, tức giận quát lên.
“Cô cũng muốn bãi nhiệm vợ tôi đúng không?”
Bốp!!
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Mã Yến, đối phương vừa định lên tiếng, kết quả đã lãnh trọn một bạt tai
Người phụ nữ này cũng bị tát ngã xuống đất, trên khuôn mặt bôi trét đầy phấn son in ra một dấu tay.
Lúc hai vị giám đốc điều hành của tập đoàn bị đánh, các giám đốc điều hành khác ở đây đều sợ tới mức mặt tái mét, nhao nhao lui về phía sau, cách xa Diệp Phàm.
“Cậu... Sao cậu dám đánh tôi?”
“Bảo vệ đâu, mau bắt cậu ta lại!”
Mã Yến nằm trên mặt đất, ôm mặt hét lớn.
“Ồn ào!”
Diệp Phàm nhíu mày, vung tay lên, một cây châm bạc lập tức đâm vào người Mã Yến khiến cô ta câm miệng.
Mà đám bảo vệ kia lại bày ra vẻ mặt khó xử, nếu là người khác mà dám gây chuyện ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ bắt lại mà không hề nương tay..
Nhưng bây giờ, người gây chuyện này chính là chồng của Chủ tịch, đám bảo vệ nhỏ bé như bọn họ sao dám động tay chứ?
“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa?”
Ánh mắt Diệp Phàm đảo quanh những người ở đây.
“Thanh niên kia, cậu làm như vậy là phạm pháp đấy, cậu đừng tưởng là có Đường Sở Sở giúp cậu thì cậu có thể coi trời bằng vung!”
Lúc này, một vị giám đốc của Đường Thị nhìn Diệp Phàm quát.
Mà Diệp Phàm lại đi thẳng về phía đối phương.
“Mau kêu người tới, ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!”
Vị giám đốc này nhìn Diệp Phàm đi tới, sắc mặt tái mét, hét lớn.
“Anh Tiểu Phàm, bỏ đi!”
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
“Vợ tôi đã xin tha giúp ông rồi, coi như ông may mắn!”
Diệp Phàm dừng bước, hậm hực nói với đối phương.
“Mọi người, hôm nay mấy người tổ chức hội nghị này là muốn bãi nhiệm tôi, rốt cuộc là thật sự suy nghĩ cho công ty hay là vì ham muốn cá nhân thì ta không quan tâm.”
“Nhưng vị trí Chủ tịch của tôi là do năm đó ông nội tự tay giao cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng giao nộp như vậy.”
“Về phần khó khăn và tổn thất mà hôm nay công ty phải đối mặt, tôi chắc chắn sẽ tìm cách giải quyết từng chuyện một, xin các vị giám đốc tin tưởng tôi, cho tôi thêm một chút thời gian!”
Đường Sở Sở nhìn mọi người, nghiêm túc nói.
“Chủ tịch Đường, vậy chúng tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
“Trong vòng ba ngày, nếu cô không có một giải pháp tốt, vậy chúng tôi đành phải bãi nhiệm vị trí Chủ tịch của cô rồi, đến lúc đó, cho dù bà cụ Đường có cầu xin giúp cô cũng vô dụng!”
Một vị giám đốc khác quả quyết nói, mà ông ta vừa nói xong thì Diệp Phàm đã nhìn lướt qua ông ta một cái, khiến ông ta sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức ngậm miệng lại.
“Được, chỉ cần ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!”
“Anh Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Đường Sở Sở lập tức muốn dẫn theo Diệp Phàm rời đi, kết quả lại nhìn thấy Mã Yến không nhúc nhích, cô nói: “Anh Tiểu Phàm, cô ấy...”
Diệp Phàm nhìn lướt qua Mã Yến, hắn đi tới, vung tay lên, châm bạc trên người đối phương lập tức biến mất.
Lúc này, thân thể Mã Yến khôi phục bình thường, cô ta thở hồng hộc, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi nói cho cô biết, nếu lần sau cô còn dám không tôn trọng với vợ tôi, vậy tôi sẽ không chỉ cầm kim đâm ngươi như vậy đâu!”
Diệp Phàm nhìn Mã Yến hừ lạnh, sau đó đi theo Đường Sở Sở rời khỏi phòng họp.
“Khốn khiếp!!”
Mã Yến tỏ vẻ tức giận quát lên.
Mà các giám đốc điều hành khác đều thở hổn hển, bị Diệp Phàm dọa sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh sau lưng.
“Thằng nhóc này xuất hiện từ đâu ra thế? Tàn ác quá!”
Những giám đốc điều hành cấp cao có mặt bắt đầu bàn tán về Diệp Phàm.
Chương 5: Tên cặn bã
Tại tập đoàn Đường Thị, trong văn phòng Chủ tịch, Đường Sở Sở và Diệp Phàm đi vào.
Vừa bước vào phòng làm việc, Diệp Phàm đã ôm lấy Đường Sở Sở, thân mật nói: “Bà xã, anh nhớ em chết đi được!”
“Thật sao? Có Đại sư phụ ở đấy, anh vẫn còn có thể nhớ tới em sao!”
Đường Sở Sở hờn dỗi nói.
“Đương nhiên là nhớ rồi, em là người vợ mà anh đã chọn, không nhớ em thì nhớ ai chứ!”
Diệp Phàm cười hì hì nói, theo đó ánh mắt cũng nhìn Đường Sở Sở: “Đúng rồi, bà xã, thân thể Huyền m của em thế nào rồi, không tái phát nữa chứ?”
“Kể từ lần được Tam sư phụ trị liệu xong thì không tái phát nữa!”
Đường Sở Sở nói.
“Vậy thì tốt rồi, lần này anh xuống núi chính là muốn triệt để trị tận gốc thân thể Huyền m của em, để em không còn bị âm khí này giày vò nữa!”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Trên người Đường Sở Sở mang thân thể Huyền m cực kỳ hiếm thấy, mỗi khi cứ đến lúc trăng rằm, trong cơ thể sẽ bộc phát một lượng lớn khí âm hàn, khiến cho cô sống không bằng chết.
Năm năm trước, ông cụ nhà họ Đường vì muốn cứu chữa cháu gái mình, cuối cùng đã vận dụng tất cả mối quan hệ, dẫn theo Đường Sở Sở mười lăm tuổi đến núi Cửu Long, xin Tam sư phụ Y Thánh Quỷ Cốc của Diệp Phàm cứu chữa!
Vốn dĩ Y Thánh Quỷ Cốc đã có phương châm là sẽ không ra tay cứu người nữa.
Nhưng khi đó Diệp Phàm nhìn thấy Đường Sở Sở tiều tuỵ, bị khí âm hàn tra tấn vô cùng đau đớn, trong lòng hắn đã sinh lòng thương hại, lập tức xin Tam sư phụ ra tay, vì thế Y Thánh Quỷ Cốc mới đồng ý ra tay cứu giúp.
Sau đó, Đường Sở Sở đã ở trên núi Cửu Long tiếp nhận trị liệu của Y Thánh Quỷ Cốc.
Lần này thấm thoát đã ba năm trôi qua, mãi đến khi Đường Sở Sở mười tám tuổi, ông nội lại không may qua đời, cô mới xuống núi trở về nhà họ Đường.
Mà trong ba năm này, vẫn luôn là Diệp Phàm chăm sóc Đường Sở Sở, mối quan hệ giữa hai người thiếu nam thiếu nữ cũng ngày càng đi lên, cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau, sinh ra tình yêu!
“Anh Tiểu Phàm, anh tu thành châm thứ năm của Cửu Châm Quỷ Cốc chưa?”
Đường Sở Sở kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, lúc trước cô ở núi Cửu Long đã biết được muốn diệt trừ tận gốc tai họa ngầm của thân thể Huyền m thì nhất định phải vận dụng y thuật bất truyền trong Quỷ Cốc là châm thứ năm của Cửu Châm Quỷ Cốc mới được.
Mà lúc đó, mặc dù Y Thánh Quỷ Cốc có thể thi triển châm thứ năm trong Cửu Châm Quỷ Cốc nhưng vẫn không giúp Đường Sở Sở triệt để trị tận gốc, mà đã giao phần trị liệu còn lại cho Diệp Phàm, nhưng lúc đó Diệp Phàm mới tu được châm thứ ba trong Cửu Châm Quỷ Cốc.
“Ừm, anh đã tu đến châm thứ năm, nhưng muốn triệt để trị tận gốc thân thể Huyền m của em nhất định phải đợi đến đêm trăng tròn mới được, cho nên chúng ta vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Anh Tiểu Phàm, anh thật lợi hại!”
Đường Sở Sở bày ra vẻ sùng bái nói.
“Đó là đương nhiên, chồng em là người lợi hại nhất!”
“Đúng rồi, hôm nay tại sao những người kia lại muốn bãi nhiệm em, là công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.
“Ừm, đích thật xảy ra chút chuyện.”
“Sản phẩm kinh doanh chính của tập đoàn Đường Thị chúng em chính là sản phẩm chăm sóc da làm đẹp, luôn chiếm 70% doanh số của Thiên Hải thậm chí là thị trường quận Giang Nam.”
“Một tuần trước, tập đoàn Cung Thị là tập đoàn lớn thứ hai Thiên Hải đột nhiên phát hành một sản phẩm gọi là Hồi Xuân Sương, chỉ cần bôi một lần là có thể cải thiện làn da trên phạm vi rộng, thậm chí loại bỏ hết tất cả những nếp nhăn và tàn nhang, hiệu quả rất mạnh, vừa phát hành đã gây ra chấn động rất lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến lượng tiêu thụ của công ty em, hiện giờ lượng tiêu thụ sản phẩm của Đường Thị vẫn không ngừng giảm xuống.”
“Mà lúc trước Đại thiếu gia của Cung Thị vẫn luôn theo đuổi em, thậm chí đã từng nói chỉ cần em làm người phụ nữ của anh ta, anh ta sẽ hợp tác với Đường Thị cùng nhau khai phá Xuân Sương, chỉ là em vẫn chưa đồng ý. Bởi vậy những giám đốc kia cảm thấy nguyên nhân từ em mới dẫn đến lợi ích tập thể bị tổn thất, hơn nữa còn có một số người đứng ở phía sau màn giật dây, nên mới có hội nghị bãi nhiệm hôm nay!”
Đường Sở Sở ngồi trên sô pha nói lại chi tiết, cô xoa xoa huyệt thái dương, bởi vì việc này làm cho cô hao tổn rất nhiều tâm tư sức lực!
“Anh còn tưởng là chuyện gì, thì ra là việc này, quá đơn giản!”
“Bà xã, anh sẽ viết cho em mấy công thức, em cầm cho người đi sản xuất, đến lúc đó hiệu quả chắc chắn có thể giết chết cái Hồi Xuân Sương kia trong chớp mắt!”
Diệp Phàm xem thường nói.
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, anh nói thật sao?”
“Đương nhiên, trong y thuật Quỷ Cốc có các loại công thức dược liệu, làm đẹp dưỡng nhan, trị sẹo, công thức trị liệu các loại bệnh tật, anh có một đống, hơn nữa còn có hiệu quả rất trâu bò!”
“Bây giờ anh sẽ viết những công thức này cho em!”
Diệp Phàm nói xong, trực tiếp cầm giấy bút trên bàn làm việc của Đường Sở Sở lên, bắt đầu viết.
“Đây là công thức của đan Trú Nhan, chỉ cần uống một viên là có thể trong nháy mắt làm cho bản thân trẻ hơn mười tuổi!”
“Đây là công thức của kem trị sẹo, chỉ cần bôi một lớp mỏng lên đó thì bất kỳ vết sẹo nào cũng có thể mờ đi trong nháy mắt, sẽ không còn để lại bất kỳ dấu vết nào!”
“Đây là...”
Diệp Phàm lưu loát viết mười tờ công thức, Đường Sở Sở nhìn những công thức này, lộ ra ánh mắt rung động không thôi, tuỳ tiện lấy một trong những công thức này thôi là đã có giá trị liên thành rồi, một khi tiêu thụ sản phẩm được sản xuất ra, chắc chắn tạo ra sức ảnh hưởng còn mạnh hơn cả Hồi Xuân Sương!
“Anh Tiểu Phàm, anh tuyệt vời quá!”
Đường Sở Sở vui mừng ôm Diệp Phàm, hôn một cái.
“Sau này có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em!”
Diệp Phàm tự tin nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh vừa mới xuống núi, vẫn chưa có chỗ ở đúng không!”
Đường Sở Sở hỏi.
“Ừm, anh đây không phải là tới nương nhờ bà xã sao?”
“Bà xã, em phải thu nhận anh chứ!”
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở nói.
“Lúc trước em có mua một căn biệt thự, hay là anh chuyển đến ở cùng em đi!”
Đường Sở Sở nói, chỉ là vừa nói xong, trên mặt cô đã ửng đỏ.
“Được!”
Diệp Phàm không chút do dự đồng ý.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Đường Sở Sở nói với ra ngoài.
Cửa văn phòng được mở ra.
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác đen, phía dưới là một chiếc váy bó sát mông cộng thêm đôi giày cao gót màu đen, có diện mạo xinh đẹp đang cầm một tài liệu đi vào.
“Chủ tịch, người này...”
Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở kêu lên, ánh mắt liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này chính là chồng của Chủ tịch sao, diện mạo cũng chẳng có gì đặc biệt!
Hiện giờ tin tức Đường Sở Sở có chồng đã sớm truyền khắp tập đoàn Đường Thị.
“Tiểu Tiểu, cô tới đúng lúc lắm, cô cầm hai công thức này đi lập tức thông báo cho người của bộ phận nghiên cứu và phát triển, dựa theo phương pháp trên bắt đầu nghiên cứu và sản xuất ra hai sản phẩm này.”
“Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được, cho dù là giám đốc điều hành công ty cũng không thể biết!”
Đường Sở Sở giao công thức của đan Trú Nhan và kem trị sẹo cho Tôn Tiểu Tiểu.
“Vâng, Chủ tịch!”
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
“Bà xã, bây giờ chúng ta về nhà được chưa?”
Diệp Phàm lên tiếng hỏi.
“Chúng ta đến trung tâm thương mại mua cho anh mấy bộ quần áo trước đã, sau đó mới về nhà!”
Đường Sở Sở nói.
“Mua quần áo? Bà xã, anh không còn đồng nào trong người đâu!”
Diệp Phàm xấu hổ nói.
“Không sao, có em đây!”
“Bà xã, em đối xử với anh tốt quá đi!”
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở hôn một cái.
“Tên cặn bã!”
Trong lòng Tôn Tiểu Tiểu âm thầm khinh bỉ nói.
Cô ấy không ngờ Chủ tịch lại tìm được người chồng có diện mạo chẳng ra sao như thế, còn là một kẻ ăn bám, quả thực chính là tên cặn bã.
“Chắc chắn là Chủ tịch đã bị hắn lừa gạt, mình nhất định phải giúp Chủ tịch đuổi tên cặn bã ăn bám này đi mới được!”
Tôn Tiểu Tiểu âm thầm liên tưởng, thẳng thắn nhận định Diệp Phàm là một tên cặn bã lừa gạt thiếu nữ hồn nhiên!
"Tiểu Phàm, bây giờ con đã học thành tài, nên xuống núi rồi. Sau khi xuống núi, con hãy thừa kế vị trí minh chủ Vũ Minh của vi sư, dẫn dắt giới võ đạo Trung Quốc trở nên lớn mạnh hơn!"
Lúc này, trên núi Cửu Long Trung Quốc.
Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh.
"Tiểu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!"
Lúc này, một lão giả để tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên.
"Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, để cái tên Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!"
Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói với thanh niên.
"Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thể nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!"
Lúc này, một lão giả tóc bạc mái đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười híp mắt nói, toàn thân lộ vẻ thô tục.
"Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước thì phải góp sức cho đất nước, rong ruổi chiến trường, bảo vệ quốc gia, sao có thể hưởng thụ? Tiểu Phàm, con xuống núi thì gia nhập quân Thiên Sách đi. Với năng lực của con, con tuyệt đối có thể dẫn quân Thiên Sách chấn hưng tên tuổi, đánh cho các nước địch không dám xâm phạm ranh giới Trung Quốc chúng ta nữa. Đến lúc đó, con chính là chiến thần thế hệ mới của Trung Quốc chúng ta, trở thành anh hùng được muôn dân kính trọng và ngưỡng mộ, tốt biết bao nhiêu!"
Tiếp đó, một giọng nói to như chuông đồng vang lên.
Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, gương mặt rắn rỏi đứng đó, tỏa ra uy thế thiết huyết tràn đầy cảm giác áp lực, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn thanh niên.
"Các ông nói vớ vẩn gì thế! Khó khăn lắm Tiểu Phàm mới xuống núi một chuyến, vậy mà các ông lại bảo thằng bé đi chém giết, chẳng may Tiểu Phàm nhà chúng ta bị thương thì sao?"
Một giọng nói nũng nịu khiến xương cốt người ta tê dại thình lình vang lên.
Sau đó, hương hoa lan tỏa.
Một người phụ nữ mặc váy hoa, dáng vẻ thướt tha, vóc dáng ma quỷ uốn éo đi tới bên cạnh thanh niên. Bà kéo một tay của đối phương, nói bằng chất giọng cuốn hút:
"Tiểu Phàm đừng nghe lời mấy lão già này. Giờ con đã trưởng thành rồi, nên tìm phụ nữ ấy. Trong Bách Hoa Lâu của vi sư có rất nhiều cô gái xinh đẹp, sau khi xuống núi con hãy cầm Bách Hoa Lệnh mà ta đưa cho con tới Bách Hoa Lâu chọn tùy ý!"
"Chung Vô Diệm, bà đang dạy hư Tiểu Phàm đấy. Bà không sợ vị kia đi ra đánh bà hả?"
Lão giả để tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen kia hừ mũi nhìn người phụ nữ này.
Nhắc đến vị kia, sắc mặt thiếu phụ hơi thay đổi. Bà liếc nhìn nơi nào đó trên núi rồi nói: "Người ta vẫn chưa xuất quan, không nghe thấy đâu!"
"Nhị sư phụ, tam sư phụ, tứ sư phụ, ngũ sư phụ, lục sư phụ, thất sư phụ, con xin nhận tấm lòng của mọi người. Lần này con xuống núi đã có kế hoạch riêng, mọi người không cần bận tâm về con đâu. Sau này con không ở trên núi, mọi người phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó! Khi nào đại sư phụ xuất quan thì mọi người báo cho bà một tiếng, nói là con xuống núi rồi. Khi nào xong việc con sẽ trở về thăm mọi người!"
Diệp Phàm nhìn sáu vị sư phụ có mặt ở đây, cúi đầu chào từng người.
"Con xuống núi đi! Nhưng Tiểu Phàm à, con phải nhớ con là đồ đệ của chúng ta, ngoại trừ chúng ta không ai có thể bắt nạt con. Ai dám bắt nạt con thì không cần khách khí!"
Lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo bào trắng vừa vuốt chòm râu đã bị Diệp Phàm nhổ mất một nửa vừa nói.
"Nhị sư phụ yên tâm, con sẽ không làm mọi người mất mặt đâu!"
Diệp Phàm nở nụ cười xấu xa, sau đó xoay người đi xuống chân núi.
Sau khi Diệp Phàm đi khỏi, sáu vị sư phụ của hắn mang vẻ mặt khác nhau.
"Tiểu Phàm mang nợ máu, lần này thằng bé xuống núi nếu thân phận bị lộ thì e là sẽ dẫn tới vô số sát khí."
Lão giả để tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen lên tiếng, ánh mắt sâu thăm thẳm.
"Ai dám động đến Tiểu Phàm, ta sẽ lấy mạng kẻ đó!"
Người đàn ông mặc bộ đồ dính máu kia sắc mặt chợt lạnh lẽo, ngùn ngụt sát khí, trên người tỏa ra một tầng huyết khí khiến không gian xung quanh như đóng băng. Ông hệt như một vị tu la sát phạt thiên hạ!
"Yên tâm đi, với năng lực của thằng nhóc này, ai dám động vào nó thì chắc chắn kẻ xui xẻo là đối phương!"
Lão giả bạc trắng mái đầu, thân hình mập mạp cười ha hả nói.
"Vô Diễm, bà bảo người của Bách Hoa Lâu âm thầm chú ý tới Tiểu Phàm để tránh xảy ra chuyện!"
Lão giả râu tóc bạc phơ nói với người phụ nữ bên cạnh.
"Yên tâm, ta sắp xếp từ trước rồi. Kẻ nào dám động đến Tiểu Phàm, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"
Người phụ nữ này bĩu môi, ánh mắt tàn nhẫn như bò cạp độc.
Trong khi đó, trên đỉnh núi nào đó thuộc núi Cửu Long.
Một cô gái mặc váy cung đình màu trắng, đeo khăn che mặt đứng đó. Mái tóc đen được buộc lại bằng một sợi dây, bay phất phơ theo gió.
Cô gái này có khí chất thoát tục, ẩn hiện như tiên, tựa thần tiên hạ phàm, mang lại cảm giác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Đôi mắt như làn nước mùa thu chăm chú nhìn theo Diệp Phàm đi xuống chân núi, chất chứa bao cảm xúc phức tạp!
Chẳng mấy chốc Diệp Phàm đã tới chân núi.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng dừng lại dưới chân núi.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn và một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.
Trên gương mặt cô gái này đượm vẻ âu lo.
"Chú Cung, Y Thánh Quỷ Cốc sống ở đây thật sao?"
Cô gái nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh và hỏi.
"Thưa tiểu thư, tôi cũng không chắc, dù sao Y Thánh Quỷ Cốc đã biến mất mấy chục năm. Mấy năm nay, một đám quan chức quyền quý muốn tìm ông ấy khám bệnh nhưng đều không có kết quả."
Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhíu mày, trầm giọng nói.
"Thôi kệ, đây là cách duy nhất có thể cứu mạng ba cháu, dù thế nào cháu cũng phải thử một lần!"
Vẻ mặt cô gái trở nên nghiêm nghị, sau đó cô chuẩn bị đi lên núi.
"Hai người muốn tìm Y Thánh Quỷ Cốc sao?"
Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
"Cậu là ai?"
Người đàn ông trung niên biến sắc, làm tư thế chiến đấu chắn trước mặt cô gái, nhìn Diệp Phàm đầy cảnh giác.
"Đừng lo, tôi không phải người xấu! Hai người muốn tìm Y Thánh Quỷ Cốc hả?"
Diệp Phàm hờ hững hỏi.
"Đúng vậy. Anh biết Y Thánh Quỷ Cốc sao?"
Giang Tuyết hỏi Diệp Phàm.
"Biết chứ, ông ấy là tam sư phụ của tôi."
Diệp Phàm thẳng thắn thừa nhận.
"Anh là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc thật ư? Vậy anh có biết Y Thánh Quỷ Cốc đang ở đâu không? Anh có thể dẫn tôi đi gặp sư phụ của anh được không?"
Giang Tuyết nghe Diệp Phàm nói vậy, lập tức kích động nói.
"Hai người không cần tìm ông ấy nữa, tam sư phụ của tôi đã cất kim châm từ lâu rồi, không cứu người nữa!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Gì cơ?"
Mặt Giang Tuyết biến sắc, cơ thể yêu kiều bỗng run rẩy.
Két két két!
Đúng lúc này, mấy chiếc xe thương vụ đột nhiên dừng ở đây, hai mươi mấy người đàn ông đô con hung ác cầm dao phay xuống xe.
Bọn họ đi thẳng tới chỗ Giang Tuyết.
"Các người là ai? Muốn làm gì?"
Người đàn ông trung niên bên cạnh Giang Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn đám người này quát to.
"Giang đại tiểu thư, có người không muốn cô trở lại Thiên Hải, vì vậy xin lỗi nhé!"
"Xông lên!"
Người đàn ông để đầu đinh trong nhóm người này nhìn Giang Tuyết, lạnh lùng cất lời.
Gã vung tay lên, những người khác liền xông tới.
Chương 2: Nữ chủ tịch xinh đẹp!
“Tiểu thư, chạy nhanh đi!”
Thấy đám đàn ông cầm vũ khí sắp đuổi kịp, người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hét lên, sau đó lao đến, hai tay ra quyền đối phó với đám người này.
Ầm ầm ầm!
Nhưng hổ mạnh không địch nổi bầy sói, mặc dù sức chiến đấu của người đàn ông trung niên này không tồi, nhưng đối mặt với nhiều người cầm theo vũ khí chém như vậy, khó có thể đánh lại tất cả, lập tức có người nhân có hội lao đến chỗ Giang Tuyết.
Giang Tuyết thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau, kết quả chật trân ngã thẳng về phía sau.
Nhưng Giang Tuyết chưa ngã xuống đất, mà bị Diệp Phàm đỡ được, ngã vào trong lòng ngực hắn.
Lúc này, mấy người kia cầm khảm đao chém về phía Giang Tuyết, không chút thương hoa tiếc ngọc!
“Tiểu thư!”
Người đàn ông trung niên hét lên khi thấy Giang Tuyết gặp nguy hiểm, cũng vì vậy anh ta sơ ý bị chém trúng một đao, máu tươi văng khắp nơi.
Vút! Vút! Vút!
Đúng lúc này, Diệp Phàm vung tay, vài vệt sáng bạc bắn ra, trực tiếp đâm thẳng vào trên người mấy người này, lập tức bọn họ không thể cử động.
Giang Tuyết thấy vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng đứng dậy, cảm ơn Diệp Phàm: “Cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
Diệp Phàm tùy ý nói, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang bị đám kia bao vây tấn công, lại bắn ra mấy chục vệt sáng bạc, dừng trên người nhóm người này.
Trong phút chốc, toàn bộ đám người cầm khảm đao này không thể cử động, giống như bị điểm huyệt, trên người bọn họ đều cắm một cây ngân châm!
Lúc này, trong ánh mắt của người đàn ông trung niên hiện lên sự khiếp sợ, nhìn về phía Diệp Phàm, trong lòng rất chấn động.
“Cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp!”
Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm nói.
“Vừa rồi anh đã thi triển quân thể quyền của quân Thiên Sách đúng không!”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nói.
“Cậu cũng biết chiêu thức quân Thiên Sách?”
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, kinh ngạc.
Diệp Phàm hơi mỉm cười, không nói gì.
Người sáng lập quân Thiên Sách chính là lục sư phụ của hắn nên tất nhiên hắn biết!
“Tôi đã từng là một phần của quân Thiên Sách, sau này bị thương nên xuất ngũ!”
Người đàn ông mở miệng nói, khi nói lên quân Thiên Sách, ánh mắt lộ ra sự tiếc nuối, sắc mặt có chút cô đơn.
“Chú Cung, chú bị thương rồi!”
Giang Tuyết nhìn thấy miệng vết thương không ngừng đổ máu trên người người đàn ông này, nói.
“Tiểu thư, không sao, một vết thương cỏn con mà thôi!”
Người đàn ông này lắc đầu.
Vụt!
Đột nhiên Diệp Phàm vung tay lên, một cây ngân châm đâm vào miệng vết thương của người đàn ông này, ngay lập tức miệng vết thương dừng đổ máu.
“Thuật châm cứu thật lợi hại.”
Người đàn ông này cảm thấy kinh sợ trong lòng, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kính nể, sau đó nhìn về phía Giang Tuyết: “Tiểu thư, chỉ sợ đám người này do bên nhị gia phái đến, xem ra mấy người nhị gia muốn xuống tay với vị trí gia chủ nhà họ Giang trong lúc gia chủ bệnh nặng, chúng ta phải nhanh chóng chạy về Thiên Hải, tuyệt đối không thể để nhị gia ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Giang!”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa mời được Y Thánh Quỷ Cốc, bệnh của ba phải làm sao bây giờ?”
Giang Tuyết sốt ruột nói.
“Mặc dù tam sư phụ của tôi sẽ không ra tay, nhưng các người có thể tìm tôi!”
Đột nhiên Diệp Phàm nói.
“Anh nguyện ý ra tay cứu ba của tôi?”
Giang Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
“Không phải mấy người đến từ Thiên Hải hay sao, vừa lúc tôi cũng muốn đi Thiên Hải, mấy người đưa tôi đi Thiên Hải, để báo đáp, tôi sẽ cứu ba của cô một mạng!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Nhưng bệnh của ba tôi rất nặng, đám y sư kia đều nói chỉ có Y Thánh Qủy Cốc mới có thể chữa được!”
Giang Tuyết nhíu mày, nhìn Diệp Phàm.
“Tôi mạnh hơn tam sư phụ của tôi nhiều, ngay cả tôi cũng không cứu được ba cô, vậy cô đi tìm tam sư phụ của tôi cũng vô dụng!”
“Có muốn tôi cứu hay không? Không cần tôi đi đây!”
Diệp Phàm bĩu mối, nói thẳng.
Nếu không phải hắn không muốn lãng phí sức lực đi đến Thiên Hải, còn lâu hắn mới phí thời gian cứu người, bởi vì tam sư phụ từng nói, người của Quỷ Cốc không phải ai cũng cứu!
“Cảm ơn anh, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi!”
Giang Tuyết vội vàng nói.
Tiếp theo, ba người bọn họ lái xe đi đến Thiên Hải.
Dọc đường đi, Giang Tuyết tự giới thiệu một chút, cô là đại tiểu thư của nhà họ Giang, một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải.
“Cô là người Thiên Hải, vậy cô có biết Đường Sở Sở không?”
Diệp Phàm nhìn Giang Tuyết, hỏi.
“Đường Sở Sở?”
“Đó chính là nữ chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải, không chỉ đẹp như thần tiên, hơn nữa còn là một thiên tài thương nghiệp chân chính.”
“Hai năm trước, lão chủ tịch của Đường thị và con trai cả bị tai nạn xe cộ, lão chủ tịch không cứu được nên bỏ mình, con trai cả của nhà họ Đường tàn tật hai chân, trở thành một kẻ tàn phế, toàn bộ Đường thị loạn thành một nồi cháo, mấy tập đoàn lớn khác lúc nào cũng làm khó dễ, muốn thâu tóm Đường thị.”
“Trong lúc Đường thị nguy nan nhất, đại tiểu thư đã biến mất mấy năm nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, dùng năng lực của bản thân ổn định cục diện rối loạn của Đường thị, hóa giải sự chèn ép của mấy tập đoàn lớn. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã làm tài sản của Đường thị tăng gấp mười lần, trở thành tập đoàn lớn đứng đầu Thiên Hải như hiện tại, được người gọi là kỳ tài thương nghiệp!”
“Nữ chủ tịch xinh đẹp này chính là một truyền kỳ, không ai không biết không ai không hiểu!”
Giang Tuyết cảm thán, nói.
“Vợ của tôi ưu tú vậy sao!”
Diệp Phàm sờ cằm, tự hào nói.
“Vợ của anh?”
“Ý của anh là……”
Giang Tuyết sửng sốt khi nghe Diệp Phàm nói vậy.
“Đúng vậy, Đường Sở Sở là vợ tôi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Nghe vậy, Giang Tuyết và chú Cung đang lái xé cũng bị kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đường Sở Sở chính là người đẹp đứng đầu Thiên Hải, hơn nữa có thiên phú thương nghiệp rất mạnh, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể.
Ngay cả đám công tử thiếu gia hào môn quý tộc quận Giang Nam cũng vô cùng si mê cô ấy.
Nhưng Đường Sở Sở lại cực kỳ lạnh nhạt với những người đàn ông đó, không cho bọn họ cơ hội đến gần.
Bởi vậy Đường Sở Sở được gọi là nữ thần lạnh lùng!
Nhưng hiện tại lại có người nói nữ thần lạnh lùng là vợ của anh ta, ai nghe cũng cảm thấy khiếp sợ!
“Công tử, anh đang nói đùa đúng không?”
Giang Tuyết nói.
Hiển nhiên cô không tin lời của Diệp Phàm.
Bởi vì ngay cả đám con cháu quyền quý còn bị nữ thần lạnh lùng Đường Sở Sở có cả trí tuệ và sắc đẹp chướng mắt, sao có thể trở thành vợ người khác như vậy?
“Không tin thì thôi!”
Diệp Phàm không giải thích nhiều.
……
Trải qua lộ trình hơn tiếng đồng hồ.
Cuối cùng đám người Diệp Phàm cũng đến Thiên Hải.
“Nơi này chính là Thiên Hải sao? Đủ phồn hoa, náo nhiệt hơn Cửu Long rất nhiều!”
Diệp Phàm nhìn cảnh tượng đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, cảm giác như người nhà quê lần đầu vào thành phố!
Năm tuổi hắn đã bị đại sư phụ đưa vào sau núi Cửu Long, mười mấy năm, hắn chưa từng rời khỏi núi Cửu Long, bây giờ trở về đô thị, tâm trạng rất khác!
Sau đó, bọn họ đi vào trong một khu biệt thự xa hoa.
Đây chính là nhà họ Giang!
“Công tử, chúng ta đã đến nơi!
“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô thế nào?”
Giang Tuyết nói với Diệp Phàm.
“Gọi tôi là Diệp Phàm là được, đi thôi!”
Diệp Phàm nói.
“Anh Diệp, mời!”
Ngay sau đó, Giang Tuyết dẫn Diệp Phàm đi vào bên trong biệt thự.
Lúc này trong biệt thự có không ít người, đều là người của dòng chính và chi thứ nhà họ Giang.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu trắng, để chòm râu đang ngồi hút xì gà trên sô pha, tư thái kiêu ngạo, không đặt người khác vào mắt.
Ông ta chính là nhị gia nhà họ Giang, chú hai của Giang Tuyết, Giang Thiên Dương.
“Tiểu Tuyết đã về rồi!”
Giang Thiên Dương thấy Giang Tuyết xuất hiện, hai tròng mắt hơi híp lại, nói.
“Sao hả? Chú hai rất thất vọng khi thấy tôi trở về sao?”
Giang Tuyết nhìn chú hai, lạnh lùng nói.
Cô hiểu rất rõ tâm tư của chú hai, vẫn luôn mơ ước vị trí gia chủ nhà họ Giang, lần này nhân lúc ba bị bệnh nặng đã liên hợp với người trong gia tộc ý định cướp vị trí, vì vậy không tiếc sai người giết chết cháu gái ruột của mình!
“Tất nhiên là không, chú chỉ quan tâm Tiểu Tuyết thôi.”
“Dù sao lần này cháu đi tìm kiếm Y Thánh Quỷ Cốc, người có thể cứu được anh cả!”
“Không biết Tiểu Tuyết tìm thấy vị Y Thánh đó chưa?”
Giang Thiên Dương cười nói.
“Chưa, nhưng tôi mời được đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc.”
“Có anh ấy, chắc chắn ba sẽ không sao!”
Giang Tuyết nói xong, nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Diệp, ba tôi ở trên tầng, mời!”
Lúc này người của nhà họ Giang đều sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Phàm tuổi còn rất trẻ.
“Tiểu Tuyết, thằng nhóc này là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc? Không phải cháu bị lừa rồi chứ?”
“Bộ dáng này của nó chính là một tên nhóc nông thôn, sao lại là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc được?”
Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, nở nụ cười lạnh lùng.
“Đúng vậy, thằng kia, mày từ đâu đến, dám chạy đến nhà họ Giang lừa đảo, lá gan không nhỏ, nhanh chóng cút đi!”
Giang Phong, con trai của Giang Thiên Dương chỉ vào Diệp Phàm, mắng to.
Bốp!
Diệp Phàm liếc nhìn Giang Phong, trực tiếp giơ tay tát bay ra ngoài, nằm trên mặt đất nôn ra máu.
“Ồn ào!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Chương 3: Bà xã, anh đến đây!
“Phong Nhi!”
Phong Thiên Dương thấy con trai bị đánh, sắc mặt thay đổi, trực tiếp đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Nhóc con, mày dám động vào con trai tao, người đâu!”
Ngay lập tức một đoàn vệ sĩ mặc quần áo màu đen lao ra, bao vây Diệp Phàm.
“Chú hai, chú muốn làm gì? Anh Diệp chính là người tôi mời về khám bệnh cho ba tôi, chú không được phép động vào anh ấy!”
Giang Tuyết tức giận nhìn Giang Thiên Dương.
“Chỉ bằng một tên nhóc chưa đủ lông cánh này, nó có thể chữa hết bệnh cho anh cả? Nó chỉ là một tên giang hồ lừa bịp, bắt lại!”
Giang Thiên Dương lạnh lùng quát to.
Ngay lập tức một đám vệ sĩ lao vào Diệp Phàm.
Vụt vụt vụt!!!
Diệp Phàm vung tay lên, một đống ngân châm bắt ra, trực tiếp cắn lên trên người đám vệ sĩ kia, một đám ngã xuống đất.
Bịch!
Giang Thiên Dương và đám người nhà họ Giang ở đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thay đổi sắc mặt.
“Ông cảm thấy y thuật của tôi không được, đúng không?”
Diệp Phàm nhìn Giang Thiên Dương, nói.
“Đúng vậy, thắng oắt nhà mày……”
Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó thì bị đối phương ngắt lời.
“Tam sư phụ từng nói, ai dám nghi ngờ y thuật của Y Thánh Quỷ Cốc, không thể tha thứ!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, anh vung tay lên, một câu ngân châm đâm vào ngực của Giang Thiên Dương.
A a a a!!!
Ngay lập tức, Giang Thiên Dương nằm liệt trên mặt đất, lăn qua lộn lại, thống khổ kêu rên.
“Anh Diệp, ông ta……”
Giang Tuyết nhìn thấy vậy, nhăn mày lại.
“Không sao, không chết được!”
Diệp Phàm nói xong, đi thẳng lên tầng.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, bộ dáng bệnh nguy kịch, đây là gia chủ nhà họ Giang, Giang Thiên Thanh!
“Anh Diệp, người này là ba tôi, xin anh hãy cứu ba tôi!”
Giang Tuyết nhìn ba, ánh mắt lộ ra sự thống khổ, cầu xin Diệp Phàm.
“Ba của cô không phải bị bệnh, mà bị trúng độc!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua Giang Thiên Thành đang nằm trên giường.
“Trúng độc? Không thể nào?”
Giang Tuyết kinh sợ.
“Tại sao gia chủ lại trúng độc được? Không lẽ do nhị gia làm?”
Chú Cung đứng bên cạnh mở miệng nói.
“Độc này không phải tên kia có thể có được!”
“Tôi đi giải độc, chuyện còn lại các người tự giải quyết!”
Diệp Phàm nói, trực tiếp ném ra một cây ngân châm, đâm vào một huyệt vị trên người Giang Thiên Thành, sau đó hai tay xoay nhẹ ngân châm, trên ngân châm bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng, một sức mạnh thần bí tiến vào trong cơ thể của Giang Thiên Thành thông qua ngân châm.
Giang Tuyết đứng một bên, khẩn trương nắm chặt tay.
Phụt!
Rất nhanh, Diệp Phàm rút châm ra, nâng Giang Thiên Thành dậy, đối phương trực tiếp nôn ra một ngụm máu đen.
“Ba!”
Giang Tuyết thấy vậy vội vàng hét lên.
“Độc trong cơ thể ba cô đã được rửa sạch sẽ, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ không có vấn đề gì!”
Diệp Phàm nói.
“Anh Diệp, cảm ơn anh, nhà họ Giang chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh!”
Giang Tuyết kích động nhìn Diệp Phàm, nói.
“Đây là báo đáp việc hôm qua cô trở tôi đến Thiên Hải!”
“Con người của tôi không thích thiếu nhân tình!”
“Gặp lại!”
Diệp Phàm lưu loát sạch se nói, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc này Giang Thiên Thành chậm rãi mở mắt, hơi thở trở lại bình thường.
“Ba!”
“Gia chủ!”
Giang Tuyết và chú Cung cùng kêu lên.
Diệp Phàm đi xuống tầng, người của nhà họ Giang sợ hãi nhìn theo hắn.
Giang Thiên Dương còn nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, cả người bị tra tấn, không còn chút sức lực.
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, vung tay lên, ngân châm trên người đối phương biến mất, ông ta cũng không kêu nữa.
“Sau này còn dám nghi ngờ y thuật của Quỷ Cốc, chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt phun ra một câu, làm không khí của cả căn biệt thự đông lại.
Người của nhà họ Giang dại ra.
Chờ đến khi bọn họ lấy lại phản ứng, Diệp Phàm đã biến mất không thấy.
Vị trí trung tâm của Thiên Hải chính là CBD của cả Thiên Hải.
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, có một tòa cao ốc cao hơn trăm mét.
Nơi này chính là tập đoàn Đường thị, tập đoàn đứng đầu Thiên Hải!
Lúc này Diệp Phàm xuất hiện ở đây.
“Đây là công ty của bà xã sao, đủ khí phái!”
Diệp Phàm nhìn tập đoàn Đường thị, cảm thán một câu, đang định đi vào thì bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.
“Ăn mày chui đâu ra vậy, nơi này là nơi cậu có thể tùy tiện đi vào hả?”
Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.
“Ăn mày?”
“Anh nói tôi là ăn mày?”
Diệp Phàm kinh ngạc, nói.
“Đúng vậy, đang nói cậu đó, nhanh cút đi!”
Bảo vệ chỉ vào Diệp Phàm, kêu gào nói.
“Anh gặp qua ăn mày nào đẹp trai như tôi không?”
Diệp Phàm không vui nói.
“Lại đẹp cũng là ăn mày, cút nhanh, đừng ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn Đường thị chúng tôi!”
Tên bảo vệ này khinh thường nói.
“Tôi đến tìm bà xã!”
Diệp Phàm nói.
“Bà xã của cậu? Ở tập đoàn Đường thị?”
Bảo vệ liếc nhìn Diệp Phàm.
“Đúng vậy. Cô ấy chính là chủ tịch của tập đoàn Đường thị các người, Đường Sở Sở!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“WTF? Cậu nói chủ tịch là vợ cậu?”
“Nhãi ranh, tìm đánh đúng không, chỉ bằng cậu cũng dám nói chủ tịch là vợ cậu, nằm mơ chưa tỉnh đúng không!”
Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt đầy sự châm chọc khinh thường.
Chủ tịch của bọn họ có tiếng là nữ chủ tịch xinh đẹp đứng đầu Thiên Hải, nữ thần lạnh lùng tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể tìm một thằng ăn mày làm chồng? Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ!
“Nói nhảm với tên đó làm gì, ném văng ra!”
Một tên bảo vệ khác không kiên nhẫn nói/
Bọn họ đang định ra tay với Diệp Phàm, kết quả hai ngân châm bắn ra.
Trên người hai tên bảo vệ này, mỗi người bị đâm một cây ngân châm, không thể cử động.
“Sao cứ phải ép tôi ra tay vậy!”
Diệp Phàm bĩu môi, trực tiếp bước vào tập đoàn Đường thị.
Trong một phòng họp của tập đoàn Đường thị.
Một đám lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị đang ngồi ở đây, phía trước bọn họ là một người phụ nữ rất trẻ đẹp, mặc bộ trang phục công sở màu đen.
Người phụ nữ này mới hơn hai mươi, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, đôi môi mềm mại căng mọng, cộng thêm gò má hồng hồng với đường cong tuyệt đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, tạo nên một người đẹp quốc sắc thiên hương.
Nhưng trên khuôn mặt tuyệt đẹp này lộ ra vài phần lạnh lùng, cả người tản ra khí chất lạnh nhạt, cho người ta cảm giác cao không thể với tới!
Lúc này đôi mày đẹp của cô đang nhíu lại, nhìn mọi người ở đây, nói: “Các vị, ý của mấy người là định bãi miễn chủ tịch là tôi sao?”
“Chủ tịch, chúng tôi bãi miễn cô bởi vì vấn đề của cô, làm cho tập đoàn Đường thị chúng tôi xuất hiện tổn thất cực lớn, lợi ích của các vị cổ đông ở đây cũng đều bị tổn thất.”
“Chủ tịch không nên gánh vác trách nhiệm này sao?”
Lúc này, một người phụ nữ trang điểm quyến rũ ngồi bên cạnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, cô cần thiết phụ trách trách nhiệm này, bởi vậy hội đồng quản trị chúng tôi quyết định bãi miễn chức vụ chủ tịch của cô!”
Một ông già khác nói thẳng.
“Đúng vậy, cần thiết bãi miễn!”
Không ít lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị phụ họa nói, một cảnh tượng ép vua nhường ngôi!
“Bã xã, anh đến rồi!”
Đúng lúc này.
Đột nhiên cửa phòng họp bị mở ra.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Diệp Phàm.
Chương 4: Anh ấy là chồng tôi!
Theo giọng nói của Diệp Phàm vang lên, hắn vọt thẳng vào văn phòng, ánh mắt đảo qua một vòng thì thấy được Đường Sở Sở.
“Bà xã, cuối cùng cũng gặp được em!”
Nhìn thấy Đường Sở Sở, Diệp Phàm vui mừng kêu lên, lao thẳng về phía đối phương.
“Thằng nhóc này chui đâu ra đấy, dám tự tiện xông vào phòng họp của tập đoàn, mau ra ngoài ngay!”
Lúc này, một người quản lý tập đoàn đứng lên, chắn trước mặt Diệp Phàm.
“Tôi tìm vợ tôi, liên quan gì đến ông?”
“Vậy đợi ở phòng khách đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua đối phương một cái, không vui nói.
“Cậu...”
“Người đâu rồi!”
Vị quản lý này đầu tiên là tức giận, lập tức kêu lên.
Ngay tức khắc, một đám bảo vệ xông vào.
“Các anh làm ăn kiểu gì mà lại để xảy ra chuyện này? Phòng họp của tập đoàn là nơi để người khác tùy tiện xông vào à, các anh còn muốn làm việc ở đây nữa không đấy?”
Giám đốc điều hành chỉ tay vào đám bảo vệ rồi quát lên.
“Tổng giám đốc Hứa, thành thật xin lỗi, là do chúng tôi thất trách!”
Một người đội trưởng đội bảo vệ liên tục gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm: “Người đâu, bắt thằng nhóc này lại cho tôi!”
Lúc này, đám bảo vệ này lập tức muốn nhào về phía Diệp Phàm, kết quả…
“Dừng tay!”
Đường Sở Sở đột nhiên lên tiếng.
“Chủ tịch, thằng nhóc này, cậu ta...”
“Anh ấy là chồng tôi!”
Tổng giám đốc Hứa kia vừa mới mở miệng đã bị Đường Sở Sở cắt ngang lời.
Mà một câu nói của Đường Sở Sở đã làm cho toàn bộ đám giám đốc điều hành, giám đốc tập đoàn Đường Thị ở đây còn có đám bảo vệ kia kinh ngạc, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Ạnh Tiểu Phàm, anh xuống núi rồi à!”
Đường Sở Sở cũng không thèm để ý tới sự ngạc nhiên của mọi người, dứt khoát đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Phàm, vẻ mặt kích động, ánh mắt dịu dàng như nước, tính cách của một người lãnh đạo cấp cao lạnh lùng kia đã không còn sót lại chút nào, trong nháy mắt đã biến thành một người vợ nhỏ đã lâu ngày chưa gặp lại chồng mình.
“Ừm, mấy sư phụ của anh cuối cùng cũng đồng ý cho anh xuống núi!”
“Bà xã, anh nhớ em muốn chết!”
Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở.
“Em cũng nhớ anh!”
Đường Sở Sở rúc vào lòng Diệp Phàm, thân mật ngọt ngào nói.
“Chủ tịch, người này là chồng cô sao?”
“Cô kết hôn từ khi nào thế, sao chúng tôi không biết?”
Lúc này, cô gái xinh đẹp vừa mới nói chuyện kia đưa mắt đảo quanh một vòng, lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Mà các vị giám đốc điều hành ở đây cũng bàn luận sôi nổi, ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ chưa từng nghe nói Đường Sở Sở kết hôn, hơn nữa vị Chủ tịch này luôn luôn lạnh lùng đến tột cùng, từ chối vô số lời tỏ tình của các anh chàng nhà quyền quý, bây giờ sao đột nhiên lại xuất hiện một ông chồng chui từ đâu ra thế?
Đây đúng là một tin tức giật gân!
“Chúng tôi chưa kết hôn, nhưng anh ấy là người chồng mà Đường Sở Sở tôi thừa nhận!”
“Tổng giám đốc Mã, cô có ý kiến gì không?”
Đường Sở Sở nhìn cô gái kia, vẻ mặt lạnh nhạt nói, khí thế của một vị cấp trên lại toát ra trên người cô.
“Đây là chuyện riêng của Chủ tịch, chúng ta đương nhiên không có xen vào.”
“Nhưng hiện giờ chúng ta đang mở hội nghị tập đoàn, nhưng lại có người không liên quan đến tập đoàn xuất hiện ở đây, có phải là không hay lắm không?”
Vị cô gái xinh đẹp tên Mã Yến thản nhiên nói.
“Các người mở cuộc họp là muốn bãi nhiệm vị trí Chủ tịch của vợ tôi phải không?”
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
“Chủ tịch không làm tròn trách nhiệm, làm hại đến quyền lợi của tập đoàn bị tổn thất, đương nhiên nên bãi nhiệm!”
Lúc này, Tổng giám đốc Hứa kia thẳng thắn nói.
“Ông muốn bãi nhiệm vợ tôi ư?”
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía vị Tổng giám đốc Hứa này.
“Đúng vậy!”
Lúc này, Tổng giám đốc Hứa nói dứt khoát.
Bốp!
Diệp Phàm đột nhiên giơ tay tát một bạt tai, trực tiếp đánh vị giám đốc điều hành tập đoàn Đường Thị này ra ngoài.
Uỵch uỵch!
Vị Tổng giám đốc Hứa này bị tát bay ra xa mấy mét, đập xuống đất đến hộc máu.
Ôi không!
Nhìn thấy Tổng giám đốc Hứa bị đánh, sắc mặt của những người khác ở đây đều thay đổi.
“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa không?”
Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn nghiêm túc.
“Cậu lại dám đánh Tổng giám đốc Hứa sao?”
“To gan quá rồi đấy!”
Lúc này Mã Yến chỉ tay vào Diệp Phàm, tức giận quát lên.
“Cô cũng muốn bãi nhiệm vợ tôi đúng không?”
Bốp!!
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Mã Yến, đối phương vừa định lên tiếng, kết quả đã lãnh trọn một bạt tai
Người phụ nữ này cũng bị tát ngã xuống đất, trên khuôn mặt bôi trét đầy phấn son in ra một dấu tay.
Lúc hai vị giám đốc điều hành của tập đoàn bị đánh, các giám đốc điều hành khác ở đây đều sợ tới mức mặt tái mét, nhao nhao lui về phía sau, cách xa Diệp Phàm.
“Cậu... Sao cậu dám đánh tôi?”
“Bảo vệ đâu, mau bắt cậu ta lại!”
Mã Yến nằm trên mặt đất, ôm mặt hét lớn.
“Ồn ào!”
Diệp Phàm nhíu mày, vung tay lên, một cây châm bạc lập tức đâm vào người Mã Yến khiến cô ta câm miệng.
Mà đám bảo vệ kia lại bày ra vẻ mặt khó xử, nếu là người khác mà dám gây chuyện ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ bắt lại mà không hề nương tay..
Nhưng bây giờ, người gây chuyện này chính là chồng của Chủ tịch, đám bảo vệ nhỏ bé như bọn họ sao dám động tay chứ?
“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa?”
Ánh mắt Diệp Phàm đảo quanh những người ở đây.
“Thanh niên kia, cậu làm như vậy là phạm pháp đấy, cậu đừng tưởng là có Đường Sở Sở giúp cậu thì cậu có thể coi trời bằng vung!”
Lúc này, một vị giám đốc của Đường Thị nhìn Diệp Phàm quát.
Mà Diệp Phàm lại đi thẳng về phía đối phương.
“Mau kêu người tới, ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!”
Vị giám đốc này nhìn Diệp Phàm đi tới, sắc mặt tái mét, hét lớn.
“Anh Tiểu Phàm, bỏ đi!”
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
“Vợ tôi đã xin tha giúp ông rồi, coi như ông may mắn!”
Diệp Phàm dừng bước, hậm hực nói với đối phương.
“Mọi người, hôm nay mấy người tổ chức hội nghị này là muốn bãi nhiệm tôi, rốt cuộc là thật sự suy nghĩ cho công ty hay là vì ham muốn cá nhân thì ta không quan tâm.”
“Nhưng vị trí Chủ tịch của tôi là do năm đó ông nội tự tay giao cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng giao nộp như vậy.”
“Về phần khó khăn và tổn thất mà hôm nay công ty phải đối mặt, tôi chắc chắn sẽ tìm cách giải quyết từng chuyện một, xin các vị giám đốc tin tưởng tôi, cho tôi thêm một chút thời gian!”
Đường Sở Sở nhìn mọi người, nghiêm túc nói.
“Chủ tịch Đường, vậy chúng tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
“Trong vòng ba ngày, nếu cô không có một giải pháp tốt, vậy chúng tôi đành phải bãi nhiệm vị trí Chủ tịch của cô rồi, đến lúc đó, cho dù bà cụ Đường có cầu xin giúp cô cũng vô dụng!”
Một vị giám đốc khác quả quyết nói, mà ông ta vừa nói xong thì Diệp Phàm đã nhìn lướt qua ông ta một cái, khiến ông ta sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức ngậm miệng lại.
“Được, chỉ cần ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!”
“Anh Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Đường Sở Sở lập tức muốn dẫn theo Diệp Phàm rời đi, kết quả lại nhìn thấy Mã Yến không nhúc nhích, cô nói: “Anh Tiểu Phàm, cô ấy...”
Diệp Phàm nhìn lướt qua Mã Yến, hắn đi tới, vung tay lên, châm bạc trên người đối phương lập tức biến mất.
Lúc này, thân thể Mã Yến khôi phục bình thường, cô ta thở hồng hộc, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi nói cho cô biết, nếu lần sau cô còn dám không tôn trọng với vợ tôi, vậy tôi sẽ không chỉ cầm kim đâm ngươi như vậy đâu!”
Diệp Phàm nhìn Mã Yến hừ lạnh, sau đó đi theo Đường Sở Sở rời khỏi phòng họp.
“Khốn khiếp!!”
Mã Yến tỏ vẻ tức giận quát lên.
Mà các giám đốc điều hành khác đều thở hổn hển, bị Diệp Phàm dọa sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh sau lưng.
“Thằng nhóc này xuất hiện từ đâu ra thế? Tàn ác quá!”
Những giám đốc điều hành cấp cao có mặt bắt đầu bàn tán về Diệp Phàm.
Chương 5: Tên cặn bã
Tại tập đoàn Đường Thị, trong văn phòng Chủ tịch, Đường Sở Sở và Diệp Phàm đi vào.
Vừa bước vào phòng làm việc, Diệp Phàm đã ôm lấy Đường Sở Sở, thân mật nói: “Bà xã, anh nhớ em chết đi được!”
“Thật sao? Có Đại sư phụ ở đấy, anh vẫn còn có thể nhớ tới em sao!”
Đường Sở Sở hờn dỗi nói.
“Đương nhiên là nhớ rồi, em là người vợ mà anh đã chọn, không nhớ em thì nhớ ai chứ!”
Diệp Phàm cười hì hì nói, theo đó ánh mắt cũng nhìn Đường Sở Sở: “Đúng rồi, bà xã, thân thể Huyền m của em thế nào rồi, không tái phát nữa chứ?”
“Kể từ lần được Tam sư phụ trị liệu xong thì không tái phát nữa!”
Đường Sở Sở nói.
“Vậy thì tốt rồi, lần này anh xuống núi chính là muốn triệt để trị tận gốc thân thể Huyền m của em, để em không còn bị âm khí này giày vò nữa!”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Trên người Đường Sở Sở mang thân thể Huyền m cực kỳ hiếm thấy, mỗi khi cứ đến lúc trăng rằm, trong cơ thể sẽ bộc phát một lượng lớn khí âm hàn, khiến cho cô sống không bằng chết.
Năm năm trước, ông cụ nhà họ Đường vì muốn cứu chữa cháu gái mình, cuối cùng đã vận dụng tất cả mối quan hệ, dẫn theo Đường Sở Sở mười lăm tuổi đến núi Cửu Long, xin Tam sư phụ Y Thánh Quỷ Cốc của Diệp Phàm cứu chữa!
Vốn dĩ Y Thánh Quỷ Cốc đã có phương châm là sẽ không ra tay cứu người nữa.
Nhưng khi đó Diệp Phàm nhìn thấy Đường Sở Sở tiều tuỵ, bị khí âm hàn tra tấn vô cùng đau đớn, trong lòng hắn đã sinh lòng thương hại, lập tức xin Tam sư phụ ra tay, vì thế Y Thánh Quỷ Cốc mới đồng ý ra tay cứu giúp.
Sau đó, Đường Sở Sở đã ở trên núi Cửu Long tiếp nhận trị liệu của Y Thánh Quỷ Cốc.
Lần này thấm thoát đã ba năm trôi qua, mãi đến khi Đường Sở Sở mười tám tuổi, ông nội lại không may qua đời, cô mới xuống núi trở về nhà họ Đường.
Mà trong ba năm này, vẫn luôn là Diệp Phàm chăm sóc Đường Sở Sở, mối quan hệ giữa hai người thiếu nam thiếu nữ cũng ngày càng đi lên, cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau, sinh ra tình yêu!
“Anh Tiểu Phàm, anh tu thành châm thứ năm của Cửu Châm Quỷ Cốc chưa?”
Đường Sở Sở kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, lúc trước cô ở núi Cửu Long đã biết được muốn diệt trừ tận gốc tai họa ngầm của thân thể Huyền m thì nhất định phải vận dụng y thuật bất truyền trong Quỷ Cốc là châm thứ năm của Cửu Châm Quỷ Cốc mới được.
Mà lúc đó, mặc dù Y Thánh Quỷ Cốc có thể thi triển châm thứ năm trong Cửu Châm Quỷ Cốc nhưng vẫn không giúp Đường Sở Sở triệt để trị tận gốc, mà đã giao phần trị liệu còn lại cho Diệp Phàm, nhưng lúc đó Diệp Phàm mới tu được châm thứ ba trong Cửu Châm Quỷ Cốc.
“Ừm, anh đã tu đến châm thứ năm, nhưng muốn triệt để trị tận gốc thân thể Huyền m của em nhất định phải đợi đến đêm trăng tròn mới được, cho nên chúng ta vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Anh Tiểu Phàm, anh thật lợi hại!”
Đường Sở Sở bày ra vẻ sùng bái nói.
“Đó là đương nhiên, chồng em là người lợi hại nhất!”
“Đúng rồi, hôm nay tại sao những người kia lại muốn bãi nhiệm em, là công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.
“Ừm, đích thật xảy ra chút chuyện.”
“Sản phẩm kinh doanh chính của tập đoàn Đường Thị chúng em chính là sản phẩm chăm sóc da làm đẹp, luôn chiếm 70% doanh số của Thiên Hải thậm chí là thị trường quận Giang Nam.”
“Một tuần trước, tập đoàn Cung Thị là tập đoàn lớn thứ hai Thiên Hải đột nhiên phát hành một sản phẩm gọi là Hồi Xuân Sương, chỉ cần bôi một lần là có thể cải thiện làn da trên phạm vi rộng, thậm chí loại bỏ hết tất cả những nếp nhăn và tàn nhang, hiệu quả rất mạnh, vừa phát hành đã gây ra chấn động rất lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến lượng tiêu thụ của công ty em, hiện giờ lượng tiêu thụ sản phẩm của Đường Thị vẫn không ngừng giảm xuống.”
“Mà lúc trước Đại thiếu gia của Cung Thị vẫn luôn theo đuổi em, thậm chí đã từng nói chỉ cần em làm người phụ nữ của anh ta, anh ta sẽ hợp tác với Đường Thị cùng nhau khai phá Xuân Sương, chỉ là em vẫn chưa đồng ý. Bởi vậy những giám đốc kia cảm thấy nguyên nhân từ em mới dẫn đến lợi ích tập thể bị tổn thất, hơn nữa còn có một số người đứng ở phía sau màn giật dây, nên mới có hội nghị bãi nhiệm hôm nay!”
Đường Sở Sở ngồi trên sô pha nói lại chi tiết, cô xoa xoa huyệt thái dương, bởi vì việc này làm cho cô hao tổn rất nhiều tâm tư sức lực!
“Anh còn tưởng là chuyện gì, thì ra là việc này, quá đơn giản!”
“Bà xã, anh sẽ viết cho em mấy công thức, em cầm cho người đi sản xuất, đến lúc đó hiệu quả chắc chắn có thể giết chết cái Hồi Xuân Sương kia trong chớp mắt!”
Diệp Phàm xem thường nói.
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, anh nói thật sao?”
“Đương nhiên, trong y thuật Quỷ Cốc có các loại công thức dược liệu, làm đẹp dưỡng nhan, trị sẹo, công thức trị liệu các loại bệnh tật, anh có một đống, hơn nữa còn có hiệu quả rất trâu bò!”
“Bây giờ anh sẽ viết những công thức này cho em!”
Diệp Phàm nói xong, trực tiếp cầm giấy bút trên bàn làm việc của Đường Sở Sở lên, bắt đầu viết.
“Đây là công thức của đan Trú Nhan, chỉ cần uống một viên là có thể trong nháy mắt làm cho bản thân trẻ hơn mười tuổi!”
“Đây là công thức của kem trị sẹo, chỉ cần bôi một lớp mỏng lên đó thì bất kỳ vết sẹo nào cũng có thể mờ đi trong nháy mắt, sẽ không còn để lại bất kỳ dấu vết nào!”
“Đây là...”
Diệp Phàm lưu loát viết mười tờ công thức, Đường Sở Sở nhìn những công thức này, lộ ra ánh mắt rung động không thôi, tuỳ tiện lấy một trong những công thức này thôi là đã có giá trị liên thành rồi, một khi tiêu thụ sản phẩm được sản xuất ra, chắc chắn tạo ra sức ảnh hưởng còn mạnh hơn cả Hồi Xuân Sương!
“Anh Tiểu Phàm, anh tuyệt vời quá!”
Đường Sở Sở vui mừng ôm Diệp Phàm, hôn một cái.
“Sau này có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em!”
Diệp Phàm tự tin nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh vừa mới xuống núi, vẫn chưa có chỗ ở đúng không!”
Đường Sở Sở hỏi.
“Ừm, anh đây không phải là tới nương nhờ bà xã sao?”
“Bà xã, em phải thu nhận anh chứ!”
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở nói.
“Lúc trước em có mua một căn biệt thự, hay là anh chuyển đến ở cùng em đi!”
Đường Sở Sở nói, chỉ là vừa nói xong, trên mặt cô đã ửng đỏ.
“Được!”
Diệp Phàm không chút do dự đồng ý.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Đường Sở Sở nói với ra ngoài.
Cửa văn phòng được mở ra.
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác đen, phía dưới là một chiếc váy bó sát mông cộng thêm đôi giày cao gót màu đen, có diện mạo xinh đẹp đang cầm một tài liệu đi vào.
“Chủ tịch, người này...”
Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở kêu lên, ánh mắt liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này chính là chồng của Chủ tịch sao, diện mạo cũng chẳng có gì đặc biệt!
Hiện giờ tin tức Đường Sở Sở có chồng đã sớm truyền khắp tập đoàn Đường Thị.
“Tiểu Tiểu, cô tới đúng lúc lắm, cô cầm hai công thức này đi lập tức thông báo cho người của bộ phận nghiên cứu và phát triển, dựa theo phương pháp trên bắt đầu nghiên cứu và sản xuất ra hai sản phẩm này.”
“Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được, cho dù là giám đốc điều hành công ty cũng không thể biết!”
Đường Sở Sở giao công thức của đan Trú Nhan và kem trị sẹo cho Tôn Tiểu Tiểu.
“Vâng, Chủ tịch!”
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
“Bà xã, bây giờ chúng ta về nhà được chưa?”
Diệp Phàm lên tiếng hỏi.
“Chúng ta đến trung tâm thương mại mua cho anh mấy bộ quần áo trước đã, sau đó mới về nhà!”
Đường Sở Sở nói.
“Mua quần áo? Bà xã, anh không còn đồng nào trong người đâu!”
Diệp Phàm xấu hổ nói.
“Không sao, có em đây!”
“Bà xã, em đối xử với anh tốt quá đi!”
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở hôn một cái.
“Tên cặn bã!”
Trong lòng Tôn Tiểu Tiểu âm thầm khinh bỉ nói.
Cô ấy không ngờ Chủ tịch lại tìm được người chồng có diện mạo chẳng ra sao như thế, còn là một kẻ ăn bám, quả thực chính là tên cặn bã.
“Chắc chắn là Chủ tịch đã bị hắn lừa gạt, mình nhất định phải giúp Chủ tịch đuổi tên cặn bã ăn bám này đi mới được!”
Tôn Tiểu Tiểu âm thầm liên tưởng, thẳng thắn nhận định Diệp Phàm là một tên cặn bã lừa gạt thiếu nữ hồn nhiên!