-
Chương 8: Bảo kê
Sáng hôm sau, khi Vấn Thủy vừa tỉnh lại, Linh Cương đã bận đến tối mày tối mắt rồi.
Mỗi ngày hắn đều có rất nhiều bệnh nhân tới gõ cửa, mà ở chỗ này, nhân lực chính là thứ thiếu thốn nhất. Hắn thực sự muốn tìm cho mình một dược đồng, nhưng đi đâu cũng không tìm nổi. Ở đây mọi người đều là tu sĩ đã phi thăng, vốn luôn quen tiêu dao tự tại. Ngoại trừ những đại môn phái như Thượng Dương Tông có thể tự che chở lẫn nhau, ít có ai nguyện ý trợ giúp người khác.
Vấn Thủy rời chỗ ngủ đi xuống dưới lầu một, liền thấy bên cạnh núi đồ chơi đã có thêm một cái chậu nhỏ bằng gỗ. Bên trong chậu là thịt băm nấu chín cùng cà rốt, phía trên còn có một trái sữa đã cắt làm hai nửa. Cạnh đấy là nửa bát nước màu trắng ngà, chính là nước suối tuyết Thiên Sơn chuyên dùng cho tọa kỵ thượng đẳng uống.
Vấn Thủy ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, sau đó nghoe nguẩy cái đuôi to đi ra ngoài.
Nàng đang chuẩn bị đi tìm Linh Cương, bỗng nghe thấy có tiếng ầm ỹ lạ thường.
Vấn Thủy nhanh lẹ chạy tới, đã thấy một tu sĩ cầm trong tay một lá cờ lớn đang tức giận la hét: “Lại còn dám bắt lão tử xếp hàng cơ đấy, ngươi có biết lão tử là ai không hả?!”
Linh Cương nhiều việc, vốn đã trở tay không kịp, căn bản không rảnh rỗi để bận tâm đến lão ta. Nhưng tu sĩ kia lại một mực tóm lấy áo hắn. Linh Cương nhíu mày: “Buông tay ra.”
Tu sĩ kia đời nào chịu nghe, cả giận nói: “Ngươi có nghe hiểu lão tử nói gì không? Lập tức xem bệnh cho lão tử, bảo mấy thằng ăn hại này cút hết đi!”
Tu sĩ đang khám bệnh cạnh đấy cũng phẫn nộ, nhưng hiển nhiên không phải là đối thủ của lão, trong lòng ôm một cục tức mà không dám nói gì. Linh Cương nhìn bàn tay đang xoắn chặt vạt áo trước ngực mình, lặng lẽ nắm lấy kim châm trong ống tay áo, nhưng rồi lại chậm rãi buông ra.
Tay này là một hỏa tu.
Trong cả ngũ hành, pháp chú của hỏa tu có uy lực cường đại nhất. Có thể theo chân bọn họ đơn đả độc đấu, ngoài kiếm tu và đạo tu, cơ hồ không có mấy người.
Huống chi bản thân hắn lại là mộc tu, ngũ hành hỏa khắc mộc, càng là không có phần thắng.
Linh Cương đang mở miệng định khuyên giải thêm, bỗng nhiên có thứ gì đó trắng trắng bổ nhào về phía này, không rên một tiếng, trực tiếp đớp liền hai phát ở trên mông tu sĩ kia, sau đó xoay người bỏ chạy không chút do dự!
Hỏa tu bị đớp giận đến đỏ mặt tía tai: “Súc sinh từ chỗ nào tới đây, lại dám cắn lão tử!”
Hắn vừa nói dứt lời liền quay ngoắt qua rượt nàng, Linh Cương cũng vội vàng theo chân họ. Nhưng mà một hỏa tu đời nào có thể đuổi được một con tọa kỵ đang ra sức chạy! Thời điểm hắn khập khiễng ra đến nơi, bóng trắng kia đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Mọi người xung quanh đưa tay che miệng, muốn cười nhưng lại không dám cười. Hỏa tu kia thẹn quá hóa giận, một tay vẫy vẫy lá cờ, tức khắc cả người bừng lên màu lửa: “Linh Cương, ngươi lại còn dám sai linh thú đến cắn ta! Để xem hôm nay đại gia có thiêu trụi cái động nhỏ này của ngươi không!”
Lá cờ trong tay hắn càng chuyển động mạnh, quả cầu lửa càng lớn thêm. Linh Cương nghĩ một chút, cảm thấy cũng không cần thiết phải chấp nhặt với loại người đốn mạt này. Nếu xem bệnh cho lão ta, còn sợ không tìm thấy chỗ trút giận sao? Vì thế hắn nói: “Dù sao cũng chỉ là chút thứ tự trước sau thôi mà, hà tất phải dây dưa chứ? Để ta chẩn trị cho ngươi trước là được.”
Hỏa tu kia cười lạnh: “Hiện tại biết sai rồi à? Quá muộn! Tọa kỵ của ngươi cắn lão tử. Giờ hoặc là ngươi đem bắt nó trở về để lão tử hầm canh ăn xả giận. Hoặc là ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái thật vang cho lão tử. Bằng không hôm nay lão tử nhất định phải đốt sạch chỗ này!”
Đương lúc lão đang lên giọng, Vấn Thủy lại đã quay trở lại. Hỏa tu vừa nhìn thấy nàng thì lập tức lửa giận bốc cháy bừng bừng! Con mẹ nó, bảo sao cắn người thuần thục như vậy, hóa ra thật sự là giống chó chính tông!
Hắn duỗi ra tay định tóm lấy nàng, Vấn Thủy lập tức nhảy lùi về phía sau lưng. Hỏa tu kia ngẩn ra, bỗng thấy trước mặt có thêm một người.
Một thân y phục màu đen, bên trên thêu hoa văn chìm bằng chỉ vàng. Xung quanh cổ tay áo quấn gọn gàng là chướng khí tím đen lượn lờ ẩn hiện.
Hắn ngơ ngẩn, một hồi lâu mới thốt nên lời: “Hàn… Hàn Thủy Thạch!”
Kẻ mới xuất hiện đúng là Hàn Thủy Thạch. Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của Linh Cương, rồi lại nhìn đến hỏa tu trước mặt, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Khóe miệng Linh Cương hơi nhếch lên. Hàn Thủy Thạch này trước giờ chưa từng giao du kết bạn với ai. Hắn cũng không trông chờ một người như thế có thể đứng ra giải vây giúp mình, vì vậy chỉ trả lời ngắn gọn: “Không có gì cả.”
Vấn Thủy lúc này mới nhảy tới, tức giận tố cáo: “Thiên Ấn chân nhân! Hỏa tu kia hư lắm! Ông ta bắt nạt Linh Cương chủ nhân, lại còn đòi thiêu rụi hết chỗ này!”
Hỏa tu nghe vậy thì thoáng lui một bước: “Hàn Thủy Thạch, ngươi muốn lo chuyện bao đồng sao?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Không.”
Hỏa tu kia thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì…”
Mới nói được hai chữ, tay phải của Hàn Thủy Thạch đã rút từ tay trái một lưỡi đao tỏa ra ánh lửa màu tím, trực tiếp chém xuống. Hỏa tu nọ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, vội vã liên kết ba điểm trong không trung, tạo thành một tấm khiên chắn bằng lửa.
Sóng nhiệt bức người, Linh Cương lui ra phía sau một bước, chỉ thấy lưỡi đao màu tím phá vỡ sóng lửa bừng bừng, nhẹ nhàng cắt qua tấm khiên lửa chẳng chút khó khăn.
Các tu sĩ xung quanh lập tức lùi về phía sau, những kẻ không may bị chút lửa tím quét qua đều đã bỏng cả. Vấn Thủy lò dò đến gần, đột nhiên ngửi thấy mùi khét bốc lên.
Hai khối thịt lớn không biết từ đâu rớt xuống ngay trước mặt nàng, tỏa ra mùi thơm nức mũi. Vấn Thủy cúi xuống ngửi ngửi. Hóa ra không chỉ bánh rán có nhân, thịt nướng cũng có thể rơi từ trên trời xuống sao?
Nàng còn chưa hết ngạc nhiên, đã có thêm một bàn tay cùng một cái chân đáp xuống.
Vấn Thủy sợ tới mức cong người, nhảy dựng lên. Nàng vừa quay đầu, đã thấy Hàn Thủy Thạch cầm đao đứng đó.
Ngọn lửa màu tím liễm diễm vờn quanh hắn, những sợi tóc bay bay dưới nắng mặt trời, trông chẳng khác nào ác thần Tu La.
Những kẻ xung quanh đều đã lui xa ba thước(1), chỉ có Vấn Thủy nhào tới, hai chân trước vòng quanh ôm lấy eo hắn, ra sức vẫy đuôi. Chiếc đuôi xù xù của nàng bị ánh tím quét đến, bốc lửa trong nháy mắt!
Cái con vật này chẳng biết cảnh giác gì cả, lại còn tưởng là thịt nướng cơ đấy! Hàn Thủy Thạch mắng trong lòng một tiếng, bàn tay nhanh nhẹn dập tắt ngọn lửa trên đuôi nàng. Liền sau đó, hắn đuổi nàng ra, cúi người xuống. Từ trên tay phải của Hàn Thủy Thạch lại bốc lên một ngọn lửa lớn màu xanh lục, từ từ thiêu đốt xác chết của hỏa tu kia thành những hạt linh sa. Vấn Thủy ngồi bên cạnh xem, thỉnh thoảng còn dùng đầu cọ cọ vào chân hắn.
Hàn Thủy Thạch cũng kệ nàng, tập trung thiêu linh sa. Vấn Thủy hỏi: “Thiên Ấn chân nhân, ngọn lửa này sao lại là màu xanh lục?” Hàn Thủy Thạch không nói lời nào, nàng lại hỏi: “Thế nó có nóng không?”
Hàn Thủy Thạch bực mình: “Ngươi tự thử xem!”
Vấn Thủy vâng một tiếng, không do dự chúi mõm vào ngọn lửa màu lục đang cháy hừng hực!
Trong chớp mắt, mõm nàng lập tức bị đốt nóng đến há cả ra, Vấn Thủy chấn động: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ẳng!”
Hàn Thủy Thạch tức giận mắng một tiếng, vươn tay dập lửa trên mõm nàng.
May mắn là hắn ra tay rất nhanh, ngọn lửa kia mới chỉ kịp thiêu hủy bộ râu cùng một nhúm lông màu trắng của nàng. Những tu sĩ đến xem bệnh xung quanh đều đã sớm dạt hết sang một bên. Linh Cương hơi nghiêng người, né được một chút tro tàn màu đen còn vương lại trong không khí: “Ngươi đây là có ý gì?”
Hàn Thủy Thạch cất đi toàn bộ chỗ linh sa vừa thiêu chế xong, xoay người bỏ đi. Linh Cương lại hỏi: “Ngươi biết rõ hắn là người của Cửu Thượng Cung! Còn khiến hắn chết ở nơi này của ta, là có ý gì?”
Hàn Thủy Thạch rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sợ sao?” Thấy Linh Cương đang chỉ tay vào mình, Hàn Thủy Thạch lại tiếp tục: “Nếu thực sự sợ hãi đến vậy, hay là lại đây quỳ xuống dập đầu ba cái thật vang đi, ta bảo kê cho ngươi.”
Linh Cương chán chẳng còn gì để nói.
***
Linh Cương bố trí độc trận ở trước cửa động phủ, còn nghĩ có nên mời thêm hai linh tu đến bảo vệ nơi này hay không. Nhưng bên phía Cửu Thượng Cung trước sau vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng, một buổi sáng, có hai tu sĩ rất khách khí tìm đến chỗ hắn, tự xưng là người của Cửu Thượng Cung. Linh Cương vốn cho rằng người đến là muốn động thủ, ai ngờ hai tu sĩ kia chỉ hỏi qua chuyện đã phát sinh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Linh Cương hơi thấy ngạc nhiên. Dù sao thì, tên hỏa tu đã chết kia cũng được coi như là một trong những nhân vật đứng đầu tại Cửu Thượng Cung.
Kể cả có chút nể mặt hắn, Cửu Thượng Cung cũng không thể cứ thế mà cho qua chuyện này. Hiện giờ bên đó xử lý vấn đề qua loa đại khái như vậy, quả thực hắn cũng có chút bất ngờ.
Hắn lại không biết, ngay hôm đó, Cửu Thượng Cung đã tìm đến một tu sĩ cũng ở đó xem bệnh, từng tận mắt chứng kiến hết thảy những gì đã xảy ra. Sau khi biết được Hàn Thủy Thạch dùng một đao chém kẻ kia thành mấy khối thịt, bọn họ cũng chỉ tấm tắc vài tiếng, sau đó hạ lệnh cho các môn nhân phải biết tiết chế, không được hành sự vô lý với dược sư.
Khi Linh Cương nhận được công văn cùng lễ vật bồi tội của Cửu Thượng Cung đưa tới cửa, cũng phải ngẩn người.
Cửu Thượng Cung quả thật không ngu ngốc. Nếu một mực tìm Linh Cương lý sự, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Hàn Thủy Thạch. Mà cái kẻ tên Hàn Thủy Thạch này, các đại môn phái mỗi lần nhắc tới là đều cảm thấy đau răng.
Vẫn là câu nói kia, nếu tụ tập toàn bộ môn phái đi quyết chiến một phen, đương nhiên sẽ có cửa thắng. Chỉ có điều Hàn Thủy Thạch lại chẳng ngốc, rơi vào tình thế đó chắc chắn sẽ bỏ chạy. Nhưng mà một khi đã đắc tội với hắn, hôm nào đó để hắn gặp được tu sĩ của Cửu Thượng Cung đang ngơ ngẩn một mình ngoài đường, khẳng định là sẽ phải ăn trái đắng.
Không có ai nguyện ý đơn độc đối đầu với Hàn Thủy Thạch. Hơn nữa, hắn cũng chỉ cần đủ linh sa để nuôi dưỡng sư phụ cùng sư đệ của mình, chưa từng tính toán phải tự lập môn phái, giúp Tiểu Yêu Phong phát triển rạng rỡ này kia.
Thế nên các đại môn phái cũng đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Linh Cương trước kia có kết giao với Xuyên Đoạn chân nhân, nhưng chưa từng qua lại cùng Hàn Thủy Thạch. Theo ý tứ của Hàn Thủy Thạch, hắn cũng chẳng muốn dây dưa với bất kỳ kẻ nào ở cái chốn này, tránh cho mai sau thời điểm cần giết người lấy sa lại thấy ngượng tay.
Linh Cương lúc trước cũng chỉ biết hắn là một đạo tu, nghe nói tu vi cao thâm, chiến lực cực kỳ cường hãn. Hiện giờ được mở mang tầm mắt, trong lòng cũng phải toát mồ hôi lạnh. Hỏa tu kia kết ấn đến ba đạo, thế nhưng lại không thể ngăn trở một đao của hắn.
Linh Cương hiểu rất rõ, Hàn Thủy Thạch lần này chịu ra mặt bênh vực kẻ yếu, đương nhiên không phải là vì mình. Xem ra Thiên Sương chân nhân lần trước nói chiếu cố lẫn nhau, cũng không hẳn chỉ là nói suông.
Tuyệt, giờ hắn xem như đã có một bảo kê vừa ngầu vừa miễn phí rồi.
Hắn quay đầu lại, thoáng nhìn Vấn Thủy. Nàng đang cắn cắn phần lông bị cháy xém trên chiếc đuôi to của mình, vừa gặm vừa hu hu kêu đau.
Linh Cương hơi hơi mỉm cười, nói: “Đừng cắn nữa. Đi, ta đưa ngươi đi tỉa lông.”
“Ồ,” Vấn Thủy đáp một tiếng, nhảy nhót theo hắn. Linh Cương sờ sờ đầu nàng, nàng liền hưng phấn liếm liếm tay hắn.
Những yêu ghét ngây ngô ngay thẳng của nàng, sự tín nhiệm vô điều kiện của nàng, ở cái chốn toàn hổ gầm sói đói như thế này, chẳng khác nào trân châu trong vũng bùn lầy.
Khiến cho lòng người không thể không dịu dàng thêm một chút.
(1) Thước: Khoảng 0,33 mét. 3 thước tương đương với khoảng 1 mét.
Mỗi ngày hắn đều có rất nhiều bệnh nhân tới gõ cửa, mà ở chỗ này, nhân lực chính là thứ thiếu thốn nhất. Hắn thực sự muốn tìm cho mình một dược đồng, nhưng đi đâu cũng không tìm nổi. Ở đây mọi người đều là tu sĩ đã phi thăng, vốn luôn quen tiêu dao tự tại. Ngoại trừ những đại môn phái như Thượng Dương Tông có thể tự che chở lẫn nhau, ít có ai nguyện ý trợ giúp người khác.
Vấn Thủy rời chỗ ngủ đi xuống dưới lầu một, liền thấy bên cạnh núi đồ chơi đã có thêm một cái chậu nhỏ bằng gỗ. Bên trong chậu là thịt băm nấu chín cùng cà rốt, phía trên còn có một trái sữa đã cắt làm hai nửa. Cạnh đấy là nửa bát nước màu trắng ngà, chính là nước suối tuyết Thiên Sơn chuyên dùng cho tọa kỵ thượng đẳng uống.
Vấn Thủy ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, sau đó nghoe nguẩy cái đuôi to đi ra ngoài.
Nàng đang chuẩn bị đi tìm Linh Cương, bỗng nghe thấy có tiếng ầm ỹ lạ thường.
Vấn Thủy nhanh lẹ chạy tới, đã thấy một tu sĩ cầm trong tay một lá cờ lớn đang tức giận la hét: “Lại còn dám bắt lão tử xếp hàng cơ đấy, ngươi có biết lão tử là ai không hả?!”
Linh Cương nhiều việc, vốn đã trở tay không kịp, căn bản không rảnh rỗi để bận tâm đến lão ta. Nhưng tu sĩ kia lại một mực tóm lấy áo hắn. Linh Cương nhíu mày: “Buông tay ra.”
Tu sĩ kia đời nào chịu nghe, cả giận nói: “Ngươi có nghe hiểu lão tử nói gì không? Lập tức xem bệnh cho lão tử, bảo mấy thằng ăn hại này cút hết đi!”
Tu sĩ đang khám bệnh cạnh đấy cũng phẫn nộ, nhưng hiển nhiên không phải là đối thủ của lão, trong lòng ôm một cục tức mà không dám nói gì. Linh Cương nhìn bàn tay đang xoắn chặt vạt áo trước ngực mình, lặng lẽ nắm lấy kim châm trong ống tay áo, nhưng rồi lại chậm rãi buông ra.
Tay này là một hỏa tu.
Trong cả ngũ hành, pháp chú của hỏa tu có uy lực cường đại nhất. Có thể theo chân bọn họ đơn đả độc đấu, ngoài kiếm tu và đạo tu, cơ hồ không có mấy người.
Huống chi bản thân hắn lại là mộc tu, ngũ hành hỏa khắc mộc, càng là không có phần thắng.
Linh Cương đang mở miệng định khuyên giải thêm, bỗng nhiên có thứ gì đó trắng trắng bổ nhào về phía này, không rên một tiếng, trực tiếp đớp liền hai phát ở trên mông tu sĩ kia, sau đó xoay người bỏ chạy không chút do dự!
Hỏa tu bị đớp giận đến đỏ mặt tía tai: “Súc sinh từ chỗ nào tới đây, lại dám cắn lão tử!”
Hắn vừa nói dứt lời liền quay ngoắt qua rượt nàng, Linh Cương cũng vội vàng theo chân họ. Nhưng mà một hỏa tu đời nào có thể đuổi được một con tọa kỵ đang ra sức chạy! Thời điểm hắn khập khiễng ra đến nơi, bóng trắng kia đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Mọi người xung quanh đưa tay che miệng, muốn cười nhưng lại không dám cười. Hỏa tu kia thẹn quá hóa giận, một tay vẫy vẫy lá cờ, tức khắc cả người bừng lên màu lửa: “Linh Cương, ngươi lại còn dám sai linh thú đến cắn ta! Để xem hôm nay đại gia có thiêu trụi cái động nhỏ này của ngươi không!”
Lá cờ trong tay hắn càng chuyển động mạnh, quả cầu lửa càng lớn thêm. Linh Cương nghĩ một chút, cảm thấy cũng không cần thiết phải chấp nhặt với loại người đốn mạt này. Nếu xem bệnh cho lão ta, còn sợ không tìm thấy chỗ trút giận sao? Vì thế hắn nói: “Dù sao cũng chỉ là chút thứ tự trước sau thôi mà, hà tất phải dây dưa chứ? Để ta chẩn trị cho ngươi trước là được.”
Hỏa tu kia cười lạnh: “Hiện tại biết sai rồi à? Quá muộn! Tọa kỵ của ngươi cắn lão tử. Giờ hoặc là ngươi đem bắt nó trở về để lão tử hầm canh ăn xả giận. Hoặc là ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái thật vang cho lão tử. Bằng không hôm nay lão tử nhất định phải đốt sạch chỗ này!”
Đương lúc lão đang lên giọng, Vấn Thủy lại đã quay trở lại. Hỏa tu vừa nhìn thấy nàng thì lập tức lửa giận bốc cháy bừng bừng! Con mẹ nó, bảo sao cắn người thuần thục như vậy, hóa ra thật sự là giống chó chính tông!
Hắn duỗi ra tay định tóm lấy nàng, Vấn Thủy lập tức nhảy lùi về phía sau lưng. Hỏa tu kia ngẩn ra, bỗng thấy trước mặt có thêm một người.
Một thân y phục màu đen, bên trên thêu hoa văn chìm bằng chỉ vàng. Xung quanh cổ tay áo quấn gọn gàng là chướng khí tím đen lượn lờ ẩn hiện.
Hắn ngơ ngẩn, một hồi lâu mới thốt nên lời: “Hàn… Hàn Thủy Thạch!”
Kẻ mới xuất hiện đúng là Hàn Thủy Thạch. Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của Linh Cương, rồi lại nhìn đến hỏa tu trước mặt, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Khóe miệng Linh Cương hơi nhếch lên. Hàn Thủy Thạch này trước giờ chưa từng giao du kết bạn với ai. Hắn cũng không trông chờ một người như thế có thể đứng ra giải vây giúp mình, vì vậy chỉ trả lời ngắn gọn: “Không có gì cả.”
Vấn Thủy lúc này mới nhảy tới, tức giận tố cáo: “Thiên Ấn chân nhân! Hỏa tu kia hư lắm! Ông ta bắt nạt Linh Cương chủ nhân, lại còn đòi thiêu rụi hết chỗ này!”
Hỏa tu nghe vậy thì thoáng lui một bước: “Hàn Thủy Thạch, ngươi muốn lo chuyện bao đồng sao?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Không.”
Hỏa tu kia thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì…”
Mới nói được hai chữ, tay phải của Hàn Thủy Thạch đã rút từ tay trái một lưỡi đao tỏa ra ánh lửa màu tím, trực tiếp chém xuống. Hỏa tu nọ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, vội vã liên kết ba điểm trong không trung, tạo thành một tấm khiên chắn bằng lửa.
Sóng nhiệt bức người, Linh Cương lui ra phía sau một bước, chỉ thấy lưỡi đao màu tím phá vỡ sóng lửa bừng bừng, nhẹ nhàng cắt qua tấm khiên lửa chẳng chút khó khăn.
Các tu sĩ xung quanh lập tức lùi về phía sau, những kẻ không may bị chút lửa tím quét qua đều đã bỏng cả. Vấn Thủy lò dò đến gần, đột nhiên ngửi thấy mùi khét bốc lên.
Hai khối thịt lớn không biết từ đâu rớt xuống ngay trước mặt nàng, tỏa ra mùi thơm nức mũi. Vấn Thủy cúi xuống ngửi ngửi. Hóa ra không chỉ bánh rán có nhân, thịt nướng cũng có thể rơi từ trên trời xuống sao?
Nàng còn chưa hết ngạc nhiên, đã có thêm một bàn tay cùng một cái chân đáp xuống.
Vấn Thủy sợ tới mức cong người, nhảy dựng lên. Nàng vừa quay đầu, đã thấy Hàn Thủy Thạch cầm đao đứng đó.
Ngọn lửa màu tím liễm diễm vờn quanh hắn, những sợi tóc bay bay dưới nắng mặt trời, trông chẳng khác nào ác thần Tu La.
Những kẻ xung quanh đều đã lui xa ba thước(1), chỉ có Vấn Thủy nhào tới, hai chân trước vòng quanh ôm lấy eo hắn, ra sức vẫy đuôi. Chiếc đuôi xù xù của nàng bị ánh tím quét đến, bốc lửa trong nháy mắt!
Cái con vật này chẳng biết cảnh giác gì cả, lại còn tưởng là thịt nướng cơ đấy! Hàn Thủy Thạch mắng trong lòng một tiếng, bàn tay nhanh nhẹn dập tắt ngọn lửa trên đuôi nàng. Liền sau đó, hắn đuổi nàng ra, cúi người xuống. Từ trên tay phải của Hàn Thủy Thạch lại bốc lên một ngọn lửa lớn màu xanh lục, từ từ thiêu đốt xác chết của hỏa tu kia thành những hạt linh sa. Vấn Thủy ngồi bên cạnh xem, thỉnh thoảng còn dùng đầu cọ cọ vào chân hắn.
Hàn Thủy Thạch cũng kệ nàng, tập trung thiêu linh sa. Vấn Thủy hỏi: “Thiên Ấn chân nhân, ngọn lửa này sao lại là màu xanh lục?” Hàn Thủy Thạch không nói lời nào, nàng lại hỏi: “Thế nó có nóng không?”
Hàn Thủy Thạch bực mình: “Ngươi tự thử xem!”
Vấn Thủy vâng một tiếng, không do dự chúi mõm vào ngọn lửa màu lục đang cháy hừng hực!
Trong chớp mắt, mõm nàng lập tức bị đốt nóng đến há cả ra, Vấn Thủy chấn động: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ẳng!”
Hàn Thủy Thạch tức giận mắng một tiếng, vươn tay dập lửa trên mõm nàng.
May mắn là hắn ra tay rất nhanh, ngọn lửa kia mới chỉ kịp thiêu hủy bộ râu cùng một nhúm lông màu trắng của nàng. Những tu sĩ đến xem bệnh xung quanh đều đã sớm dạt hết sang một bên. Linh Cương hơi nghiêng người, né được một chút tro tàn màu đen còn vương lại trong không khí: “Ngươi đây là có ý gì?”
Hàn Thủy Thạch cất đi toàn bộ chỗ linh sa vừa thiêu chế xong, xoay người bỏ đi. Linh Cương lại hỏi: “Ngươi biết rõ hắn là người của Cửu Thượng Cung! Còn khiến hắn chết ở nơi này của ta, là có ý gì?”
Hàn Thủy Thạch rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sợ sao?” Thấy Linh Cương đang chỉ tay vào mình, Hàn Thủy Thạch lại tiếp tục: “Nếu thực sự sợ hãi đến vậy, hay là lại đây quỳ xuống dập đầu ba cái thật vang đi, ta bảo kê cho ngươi.”
Linh Cương chán chẳng còn gì để nói.
***
Linh Cương bố trí độc trận ở trước cửa động phủ, còn nghĩ có nên mời thêm hai linh tu đến bảo vệ nơi này hay không. Nhưng bên phía Cửu Thượng Cung trước sau vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng, một buổi sáng, có hai tu sĩ rất khách khí tìm đến chỗ hắn, tự xưng là người của Cửu Thượng Cung. Linh Cương vốn cho rằng người đến là muốn động thủ, ai ngờ hai tu sĩ kia chỉ hỏi qua chuyện đã phát sinh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Linh Cương hơi thấy ngạc nhiên. Dù sao thì, tên hỏa tu đã chết kia cũng được coi như là một trong những nhân vật đứng đầu tại Cửu Thượng Cung.
Kể cả có chút nể mặt hắn, Cửu Thượng Cung cũng không thể cứ thế mà cho qua chuyện này. Hiện giờ bên đó xử lý vấn đề qua loa đại khái như vậy, quả thực hắn cũng có chút bất ngờ.
Hắn lại không biết, ngay hôm đó, Cửu Thượng Cung đã tìm đến một tu sĩ cũng ở đó xem bệnh, từng tận mắt chứng kiến hết thảy những gì đã xảy ra. Sau khi biết được Hàn Thủy Thạch dùng một đao chém kẻ kia thành mấy khối thịt, bọn họ cũng chỉ tấm tắc vài tiếng, sau đó hạ lệnh cho các môn nhân phải biết tiết chế, không được hành sự vô lý với dược sư.
Khi Linh Cương nhận được công văn cùng lễ vật bồi tội của Cửu Thượng Cung đưa tới cửa, cũng phải ngẩn người.
Cửu Thượng Cung quả thật không ngu ngốc. Nếu một mực tìm Linh Cương lý sự, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Hàn Thủy Thạch. Mà cái kẻ tên Hàn Thủy Thạch này, các đại môn phái mỗi lần nhắc tới là đều cảm thấy đau răng.
Vẫn là câu nói kia, nếu tụ tập toàn bộ môn phái đi quyết chiến một phen, đương nhiên sẽ có cửa thắng. Chỉ có điều Hàn Thủy Thạch lại chẳng ngốc, rơi vào tình thế đó chắc chắn sẽ bỏ chạy. Nhưng mà một khi đã đắc tội với hắn, hôm nào đó để hắn gặp được tu sĩ của Cửu Thượng Cung đang ngơ ngẩn một mình ngoài đường, khẳng định là sẽ phải ăn trái đắng.
Không có ai nguyện ý đơn độc đối đầu với Hàn Thủy Thạch. Hơn nữa, hắn cũng chỉ cần đủ linh sa để nuôi dưỡng sư phụ cùng sư đệ của mình, chưa từng tính toán phải tự lập môn phái, giúp Tiểu Yêu Phong phát triển rạng rỡ này kia.
Thế nên các đại môn phái cũng đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Linh Cương trước kia có kết giao với Xuyên Đoạn chân nhân, nhưng chưa từng qua lại cùng Hàn Thủy Thạch. Theo ý tứ của Hàn Thủy Thạch, hắn cũng chẳng muốn dây dưa với bất kỳ kẻ nào ở cái chốn này, tránh cho mai sau thời điểm cần giết người lấy sa lại thấy ngượng tay.
Linh Cương lúc trước cũng chỉ biết hắn là một đạo tu, nghe nói tu vi cao thâm, chiến lực cực kỳ cường hãn. Hiện giờ được mở mang tầm mắt, trong lòng cũng phải toát mồ hôi lạnh. Hỏa tu kia kết ấn đến ba đạo, thế nhưng lại không thể ngăn trở một đao của hắn.
Linh Cương hiểu rất rõ, Hàn Thủy Thạch lần này chịu ra mặt bênh vực kẻ yếu, đương nhiên không phải là vì mình. Xem ra Thiên Sương chân nhân lần trước nói chiếu cố lẫn nhau, cũng không hẳn chỉ là nói suông.
Tuyệt, giờ hắn xem như đã có một bảo kê vừa ngầu vừa miễn phí rồi.
Hắn quay đầu lại, thoáng nhìn Vấn Thủy. Nàng đang cắn cắn phần lông bị cháy xém trên chiếc đuôi to của mình, vừa gặm vừa hu hu kêu đau.
Linh Cương hơi hơi mỉm cười, nói: “Đừng cắn nữa. Đi, ta đưa ngươi đi tỉa lông.”
“Ồ,” Vấn Thủy đáp một tiếng, nhảy nhót theo hắn. Linh Cương sờ sờ đầu nàng, nàng liền hưng phấn liếm liếm tay hắn.
Những yêu ghét ngây ngô ngay thẳng của nàng, sự tín nhiệm vô điều kiện của nàng, ở cái chốn toàn hổ gầm sói đói như thế này, chẳng khác nào trân châu trong vũng bùn lầy.
Khiến cho lòng người không thể không dịu dàng thêm một chút.
(1) Thước: Khoảng 0,33 mét. 3 thước tương đương với khoảng 1 mét.