Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Giang Vãn Lê không uống nhiều rượu nhưng tửu lượng của cô thực sự rất kém, hơn nữa rượu này tác dụng rất chậm, vừa rồi cô đi WC không có cảm gì, qua mười phút mới bắt đầu phát tác.
Hai má dần dần đỏ lên.
Mặt Bùi Thầm hơi nhăn lại, muốn giáo dục vài câu, nhưng lại bị cái ôm của cô làm cho mềm nhũn, cuối cùng không nói gì, dắt tay cô đi vào chỗ đang ồn ào.
Nhóm người kia có thể không biết Tạ Hoài Dư, nhưng bọn họ biết Bùi Thầm.
Linh Độ là quán bar của bạn Bùi Thầm, thỉnh thoảng Bùi Thầm cũng đến uống rượu, tuy anh ta không chạm mặt anh, nhưng làm gì có ai không biết thanh danh của anh.
Biết anh nhưng lại không biết vợ anh trông như thế nào.
Càng không biết anh và vợ ân ái như vậy.
Bùi Thầm đã đến, giờ bọn họ không thể đánh nhau.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Có chuyện gì?”
Tạ Hoài Dư lười trả lời, nhóm đàn ông kia cũng không trả lời, chỉ có mấy đồng nghiệp nữ như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói mấy người này đến gần bọn họ, muốn xin phương thức liên lạc.
Đồng nghiệp nữ thêm mắm dặm muối: “Có thể là do Đại tiểu thư xinh đẹp.”
Người kia bị dọa đến mức sắp ra quần: “Chúng tôi không biết…”
Căn bản không biết cô đã kết hôn.
Càng không biết chồng cô là Bùi Thầm.
Nếu bọn họ biết, có trăm lá gan cũng không dám trêu chọc, đừng nói xin phương thức liên hệ, cho dù gặp trên đường cũng không dám liếc nhìn.
“Vậy nên mới nói, cưới vợ đẹp cũng là một tai họa.” Tạ Hoài Dư hừ nhẹ: “Lại còn không tự biết.”
Tuy đầu có hơi đau, Giang Vãn Lê không quên đấu võ mồm cùng gia hỏa này: “Anh mới không tự biết.”
“Tôi nói sai sao, nếu không phải cô thì sẽ xảy ra chuyện này sao?”
“Đây là vấn đề tại tôi sao?”
“Vậy là vấn đề của tôi?”
Miệng Giang Vãn Lê không đấu lại được anh ta, nhìn về phía Bùi Thầm xin giúp đỡ, muốn anh gia nhập đội quân cãi nhau.
“Đừng nói chuyện với cậu ta.” Bùi Thầm thấp giọng dỗ: “Cậu ta là một cẩu độc thân, không hiểu gì, em bao dung chút.”
Lấy lui làm tiến, dăm ba câu biến Tạ Hoài Dư thành tiểu bối làm sai, mà bọn họ thì lại nguyện ý bao dung.
Tạ Hoài Dư tức giận, nếu không phải có nhiều người ở đây, sợ ồn ào ảnh hưởng đến hình tượng thiếu gia của anh ta, thì anh ta chắc chắn sẽ tranh cãi với Giang Vãn Lê đến mức người chết tôi sống.
Ở trước mặt người khác, cô hùng hổ, nhưng khi nói chuyện với Bùi Thầm, liền biến thành bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng anh, ôm cánh tay người đàn ông, Tạ Hoài Dư nhìn vậy nghĩ đến một câu thành ngữ: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Bùi Thầm đến khiến không khí cực kỳ quái dị, mấy người gây chuyện sợ không dám làm gì, may vừa rồi bọn họ chưa động tay, động chân, nếu không bây giờ thần tiên cũng không cứu được bọn họ.
“Định giải quyết mấy người này thế nào?” Tạ Hoài Dư không ngại xem náo nhiệt.
Bùi Thầm nhìn đồng hồ: “Gọi Trần Tranh lại đây.”
“Tôi còn nghĩ.” Tạ Hoài Dư: “Với trình độ thiên vị vợ của cậu sẽ đánh chết mấy người này.”
Bùi Thầm không trả lời.
Không biết giả thiết này có thể xảy ra hay không.
Nhìn tình hình bây giờ thì chắc là không có khả năng, vợ nhỏ uống say dựa vào người anh, ôm chặt cánh tay anh, anh chỉ có thể dùng một tay gọi cho ông chủ ở đây.
“Lấy lý do tìm cớ gây sự.” Bùi Thầm lời ít ý nhiều: “Nhốt bọn họ vào đồn cảnh sát thôi.”
“À.” Tạ Hoài Dư cười khẽ.
Không biết người đàn ông này giả vờ hay trưởng thành rồi, không giống như trước, nếu là trước kia, người chọc anh, chắc chắn sẽ có một cuộc huyết chiến xảy ra.
Trước kia bốn người họ rất côn đồ, là những thiếu niên bất lương đúng nghĩa, Bùi Thầm khác bọn họ ở chỗ, sau khi gây chuyện xong, anh có thể rút lui an toàn, hơn nữa còn hoàn thành tốt bài tập giáo viên cho, sau đó lấy danh hiệu học sinh tốt ngồi ở phòng học, khiến mọi người nhắc đến Tạ Hoài Dư thì đều nghĩ đến thiếu gia bất lương, mà Bùi Thầm ở trong mắt người ta thì lại là học thần cao lãnh.
Có thể vì nguyên nhân này nên hầu như nữ sinh trong trường đều ái mộ anh, trong đó có Mộ Mai Mạn.
Anh rõ ràng là một người hung ác nhưng lại biết giả vờ.
Trần Tranh dẫn cảnh sát đến đây, bắt đầu xử lý chuyện vừa xảy ra, thời điểm nghe thấy tin vợ Bùi Thầm bị bắt nạt, anh ta thấy nao nao.
Dường như Bùi Thầm coi chuyện này là việc nhỏ, hơn nữa còn nói với bọn họ “Cho bọn họ vào nhà giam ăn cơm một bữa.”, cực kỳ khoan dung.
Nhưng khi người bị đưa đi, anh cười nhạt nói chuyện cùng phó đội trưởng đội cảnh sát.
“Ở nhà giam, thỉnh thoảng sẽ xảy ra chuyện đánh nhau, chuyện này cũng không tránh được đúng không?”
Không bị chỉ đích danh nhưng lưng Trần Tranh đổ mồ hôi lạnh, chỉ biết chuyện không đơn giản như vậy, cô gái được người đàn ông sủng trong lòng bàn tay, những người trêu chọc cô đâu thể ngồi trong nhà giam vài ngày được.
Nhưng anh ở trước mắt Giang Vãn Lê vẫn có bộ dáng nhã nhặn, lịch sự, nghe cô nói hoa quả ở đây không ngọt, bảo nhân viên đi mua hoa quả ngọt chút.
“Rất khát.” Giang Vãn Lê ngồi ở ghế dài, dựa vào người đàn ông: “Em muốn uống nước dưa hấu.”
Bùi Thầm không từ chối, nhẹ giọng trấn an: “Ừ, chờ một lát.”
Trần Tranh và Tạ Hoài Dư bên cạnh há hốc mồm, bây giờ đã vào đông, không có nhiều dưa hấu, khả năng đi siêu thị cũng không mua được, nếu mua được có lẽ cũng không ngọt.
Nhưng Bùi Thầm gọi mấy người phục vụ, anh lấy một tờ chi phiếu để thưởng, nói ai mua được dưa hấu nhanh sẽ được thưởng.
Mùa này không dễ mua dưa hấu, Giang Vãn Lê không chờ được, lại nháo muốn uống rượu.
“Em không say, em chỉ hơi chóng mặt thôi.” Cô thề son sắt, cầm ly: “Có thể uống được tiếp.”
Có thể thỏa mãn cô bất cứ thứ gì nhưng uống rượu thì không thể, Bùi Thầm cầm tay cô, dỗ: “Rượu này uống không ngon, chúng ta đổi ly khác nhé?”
“Đổi một ly? Cũng được.”
Vì vậy Bùi Thầm dặn nhân viên đưa một ly sữa đến.
Trong ly chứa chất lỏng màu trắng ngà, Giang Vãn Lê nhìn một hồi rồi hỏi: “Đây là rượu sao?”
“Đương nhiên là rượu.” Bùi Thầm nói: “Không phải em nói không say sao? Sao rượu mà cũng không nhận ra?”
“À… Vừa rồi có hơi hoa mắt.” Cô uống một ngụm, mùi vị quen thuộc khiến cô hoài nghi nhân sinh, nhưng dưới ánh mắt chắc chắn của người đàn ông, mỉm cười: “Rượu này uống rất ngon.”
Những người bên cạnh: “…”
Trần Tranh ở bên cạnh thấy thích thú, vừa kinh doanh lời, không mất tiền cũng được xem kịch vui.
“Buồn cười cái gì?” Tạ Hoài Dư thờ ơ: “Hai người này thật là xứng đôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng thấy bọn họ rất xứng đôi.”
“Kẻ xướng người họa.”
Cảnh bây giờ là cảnh Tạ Hoài Dư không muốn nhìn thấy nhất, vẻ mặt thối không chịu được.
“Hoài Dư.” Trần Tranh sâu sa nói: “Chuyện đã qua lâu vậy rồi, cậu nên buông xuống.”
“Buông xuống thế nào?” Tạ Hoài Dư không bộc lộ cảm xúc: “Nếu không phải tại cậu ta, Mai Mạn sẽ không ra nước ngoài, sẽ không cắt đứt liên lạc với chúng ta, sẽ không bị bạn trai cưỡng gian, phá hủy cuộc sống của chính mình.”
“Đó là lựa chọn của cậu ta.” Trần Tranh thở dài: “Không ai ép cậu ta.”
Trần Tranh biết Tạ Hoài Dư tức giận cái gì, nhưng đó không liên quan đến bọn họ, cũng không liên quan đến Bùi Thầm, cuộc sống là do bản thân tự lựa chọn, nếu Mộ Mai Mạn có quyết định chính xác, tích cực hướng về phía trước, không ra nước ngoài, có thể sẽ hạnh phúc.
Cuộc sống bây giờ của cô ta rất khác với hồi trước, từng là cô gái nổi bật nhất, bây giờ sống ở nước ngoài, làm giúp việc cho một gia đình giàu có, không lâu trước đó nghe tin cô ta đã sinh đứa con thứ ba.
Cô ta không hạnh phúc, thường xuyên oán giận trên mạng xã hội, Tạ Hoài Dư đều xem được những thứ đó, vừa bất lực vừa phẫn nộ, đem hết oán hận trút lên đầu Bùi Thầm.
Cuộc sống của nữ thần tăm tối, đầu sỏ gây tội lại liếc mắt đưa tình với vợ, Tạ Hoài Dư không nuốt trôi được cục tức trong lòng.
Vợ đi toilet, người kia cũng không yên tâm, bảo đồng nghiệp vào cùng, còn mình thì đứng ngoài chờ, thấy một màn như vậy, Tạ Hoài Dư càng thấy nực cười, dựa vào đâu?
Hàng lang chật hẹp, Tạ Hoài Dư đứng trước mặt Bùi thầm, chất vấn: “Vợ cậu biết chuyện năm đó không?”
Bùi Thầm thờ ơ, không đáp lại.
Tạ Hoài Dư nói: “Nếu cô ta biết cậu ra vẻ đạo mạo, trong lòng ngoài mặt không giống nhau, có thể sẽ chán ghét cậu? Đoán chừng còn không thèm liếc mắt nhìn cậu.”
“Tạ Hoài Dư.”
“Cái gì?”
“Có thể cút xa một chút không?”
Thái độ lạnh nhạt cộng với giọng điệu ra lệnh của Bùi Thầm trong tai Tạ Hoài Dư là thẹn quá hóa giận, bởi vì chọc đúng tâm tư nên mới lo lắng sợ người khác biết.
Càng như vậy càng khiến Tạ Hoài Dư vui vẻ, cuối cùng người này cũng biết sợ.
“Có vẻ cậu rất thích cô vợ của mình.” Tạ Hoài Dư cười: “Nếu cô ta biết cậu là một người bội bạc, biết cậu khiến cho người mình thích sa đọa, rơi xuống đáy vực, liệu cô ta còn dám ôm cậu không?”
Dừng lại, anh ta càng cười tươi hơn: “Giống như vừa rồi, thoạt nhìn cậu rất nhân nhượng, nhưng thực tế thì muốn giết chết mấy người trêu chọc cô ta, nếu không phải xã hội pháp trị, sợ cậu làm được chuyện đó.”
Trên đường đến đây vì quá sốt ruột nên Bùi Thầm chưa tháo kính xuống, ngọn đèn ở hành lang ảm đạm, đôi mắt thâm sâu, vẻ tàn bạo khó phát hiện ra, bản chất cực kỳ hung ác nhưng lại giả vờ mình là người tốt.
Anh lạnh lùng nhìn người trước mặt, dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào, nhưng ánh mắt nhìn thấy cô gái cách đó không xa, lại khôi phục vẻ bình tĩnh, an tĩnh giống như mặt biển, không có gió, cũng không có gợn sóng.
Không biết Giang Vãn Lê đứng đó từ lúc nào, nghe được nhiều hay ít, khuôn mặt nhỏ nhắn lơ mơ.
Chuyện trước kia, Bùi Thầm có nói với cô, cô cũng biết, nhưng từ miệng người khác nói ra sẽ có ý khác.
Bùi Thầm thấy cô đi tới với vẻ mặt kinh ngạc, hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng giải thích, thì thấy cô kéo cánh tay anh về phía sau cô, sau đó trừng người kia, nói: “Tạ Hoài Dư, không được bắt nạt chồng tôi.”
Hai má dần dần đỏ lên.
Mặt Bùi Thầm hơi nhăn lại, muốn giáo dục vài câu, nhưng lại bị cái ôm của cô làm cho mềm nhũn, cuối cùng không nói gì, dắt tay cô đi vào chỗ đang ồn ào.
Nhóm người kia có thể không biết Tạ Hoài Dư, nhưng bọn họ biết Bùi Thầm.
Linh Độ là quán bar của bạn Bùi Thầm, thỉnh thoảng Bùi Thầm cũng đến uống rượu, tuy anh ta không chạm mặt anh, nhưng làm gì có ai không biết thanh danh của anh.
Biết anh nhưng lại không biết vợ anh trông như thế nào.
Càng không biết anh và vợ ân ái như vậy.
Bùi Thầm đã đến, giờ bọn họ không thể đánh nhau.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Có chuyện gì?”
Tạ Hoài Dư lười trả lời, nhóm đàn ông kia cũng không trả lời, chỉ có mấy đồng nghiệp nữ như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói mấy người này đến gần bọn họ, muốn xin phương thức liên lạc.
Đồng nghiệp nữ thêm mắm dặm muối: “Có thể là do Đại tiểu thư xinh đẹp.”
Người kia bị dọa đến mức sắp ra quần: “Chúng tôi không biết…”
Căn bản không biết cô đã kết hôn.
Càng không biết chồng cô là Bùi Thầm.
Nếu bọn họ biết, có trăm lá gan cũng không dám trêu chọc, đừng nói xin phương thức liên hệ, cho dù gặp trên đường cũng không dám liếc nhìn.
“Vậy nên mới nói, cưới vợ đẹp cũng là một tai họa.” Tạ Hoài Dư hừ nhẹ: “Lại còn không tự biết.”
Tuy đầu có hơi đau, Giang Vãn Lê không quên đấu võ mồm cùng gia hỏa này: “Anh mới không tự biết.”
“Tôi nói sai sao, nếu không phải cô thì sẽ xảy ra chuyện này sao?”
“Đây là vấn đề tại tôi sao?”
“Vậy là vấn đề của tôi?”
Miệng Giang Vãn Lê không đấu lại được anh ta, nhìn về phía Bùi Thầm xin giúp đỡ, muốn anh gia nhập đội quân cãi nhau.
“Đừng nói chuyện với cậu ta.” Bùi Thầm thấp giọng dỗ: “Cậu ta là một cẩu độc thân, không hiểu gì, em bao dung chút.”
Lấy lui làm tiến, dăm ba câu biến Tạ Hoài Dư thành tiểu bối làm sai, mà bọn họ thì lại nguyện ý bao dung.
Tạ Hoài Dư tức giận, nếu không phải có nhiều người ở đây, sợ ồn ào ảnh hưởng đến hình tượng thiếu gia của anh ta, thì anh ta chắc chắn sẽ tranh cãi với Giang Vãn Lê đến mức người chết tôi sống.
Ở trước mặt người khác, cô hùng hổ, nhưng khi nói chuyện với Bùi Thầm, liền biến thành bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng anh, ôm cánh tay người đàn ông, Tạ Hoài Dư nhìn vậy nghĩ đến một câu thành ngữ: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Bùi Thầm đến khiến không khí cực kỳ quái dị, mấy người gây chuyện sợ không dám làm gì, may vừa rồi bọn họ chưa động tay, động chân, nếu không bây giờ thần tiên cũng không cứu được bọn họ.
“Định giải quyết mấy người này thế nào?” Tạ Hoài Dư không ngại xem náo nhiệt.
Bùi Thầm nhìn đồng hồ: “Gọi Trần Tranh lại đây.”
“Tôi còn nghĩ.” Tạ Hoài Dư: “Với trình độ thiên vị vợ của cậu sẽ đánh chết mấy người này.”
Bùi Thầm không trả lời.
Không biết giả thiết này có thể xảy ra hay không.
Nhìn tình hình bây giờ thì chắc là không có khả năng, vợ nhỏ uống say dựa vào người anh, ôm chặt cánh tay anh, anh chỉ có thể dùng một tay gọi cho ông chủ ở đây.
“Lấy lý do tìm cớ gây sự.” Bùi Thầm lời ít ý nhiều: “Nhốt bọn họ vào đồn cảnh sát thôi.”
“À.” Tạ Hoài Dư cười khẽ.
Không biết người đàn ông này giả vờ hay trưởng thành rồi, không giống như trước, nếu là trước kia, người chọc anh, chắc chắn sẽ có một cuộc huyết chiến xảy ra.
Trước kia bốn người họ rất côn đồ, là những thiếu niên bất lương đúng nghĩa, Bùi Thầm khác bọn họ ở chỗ, sau khi gây chuyện xong, anh có thể rút lui an toàn, hơn nữa còn hoàn thành tốt bài tập giáo viên cho, sau đó lấy danh hiệu học sinh tốt ngồi ở phòng học, khiến mọi người nhắc đến Tạ Hoài Dư thì đều nghĩ đến thiếu gia bất lương, mà Bùi Thầm ở trong mắt người ta thì lại là học thần cao lãnh.
Có thể vì nguyên nhân này nên hầu như nữ sinh trong trường đều ái mộ anh, trong đó có Mộ Mai Mạn.
Anh rõ ràng là một người hung ác nhưng lại biết giả vờ.
Trần Tranh dẫn cảnh sát đến đây, bắt đầu xử lý chuyện vừa xảy ra, thời điểm nghe thấy tin vợ Bùi Thầm bị bắt nạt, anh ta thấy nao nao.
Dường như Bùi Thầm coi chuyện này là việc nhỏ, hơn nữa còn nói với bọn họ “Cho bọn họ vào nhà giam ăn cơm một bữa.”, cực kỳ khoan dung.
Nhưng khi người bị đưa đi, anh cười nhạt nói chuyện cùng phó đội trưởng đội cảnh sát.
“Ở nhà giam, thỉnh thoảng sẽ xảy ra chuyện đánh nhau, chuyện này cũng không tránh được đúng không?”
Không bị chỉ đích danh nhưng lưng Trần Tranh đổ mồ hôi lạnh, chỉ biết chuyện không đơn giản như vậy, cô gái được người đàn ông sủng trong lòng bàn tay, những người trêu chọc cô đâu thể ngồi trong nhà giam vài ngày được.
Nhưng anh ở trước mắt Giang Vãn Lê vẫn có bộ dáng nhã nhặn, lịch sự, nghe cô nói hoa quả ở đây không ngọt, bảo nhân viên đi mua hoa quả ngọt chút.
“Rất khát.” Giang Vãn Lê ngồi ở ghế dài, dựa vào người đàn ông: “Em muốn uống nước dưa hấu.”
Bùi Thầm không từ chối, nhẹ giọng trấn an: “Ừ, chờ một lát.”
Trần Tranh và Tạ Hoài Dư bên cạnh há hốc mồm, bây giờ đã vào đông, không có nhiều dưa hấu, khả năng đi siêu thị cũng không mua được, nếu mua được có lẽ cũng không ngọt.
Nhưng Bùi Thầm gọi mấy người phục vụ, anh lấy một tờ chi phiếu để thưởng, nói ai mua được dưa hấu nhanh sẽ được thưởng.
Mùa này không dễ mua dưa hấu, Giang Vãn Lê không chờ được, lại nháo muốn uống rượu.
“Em không say, em chỉ hơi chóng mặt thôi.” Cô thề son sắt, cầm ly: “Có thể uống được tiếp.”
Có thể thỏa mãn cô bất cứ thứ gì nhưng uống rượu thì không thể, Bùi Thầm cầm tay cô, dỗ: “Rượu này uống không ngon, chúng ta đổi ly khác nhé?”
“Đổi một ly? Cũng được.”
Vì vậy Bùi Thầm dặn nhân viên đưa một ly sữa đến.
Trong ly chứa chất lỏng màu trắng ngà, Giang Vãn Lê nhìn một hồi rồi hỏi: “Đây là rượu sao?”
“Đương nhiên là rượu.” Bùi Thầm nói: “Không phải em nói không say sao? Sao rượu mà cũng không nhận ra?”
“À… Vừa rồi có hơi hoa mắt.” Cô uống một ngụm, mùi vị quen thuộc khiến cô hoài nghi nhân sinh, nhưng dưới ánh mắt chắc chắn của người đàn ông, mỉm cười: “Rượu này uống rất ngon.”
Những người bên cạnh: “…”
Trần Tranh ở bên cạnh thấy thích thú, vừa kinh doanh lời, không mất tiền cũng được xem kịch vui.
“Buồn cười cái gì?” Tạ Hoài Dư thờ ơ: “Hai người này thật là xứng đôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng thấy bọn họ rất xứng đôi.”
“Kẻ xướng người họa.”
Cảnh bây giờ là cảnh Tạ Hoài Dư không muốn nhìn thấy nhất, vẻ mặt thối không chịu được.
“Hoài Dư.” Trần Tranh sâu sa nói: “Chuyện đã qua lâu vậy rồi, cậu nên buông xuống.”
“Buông xuống thế nào?” Tạ Hoài Dư không bộc lộ cảm xúc: “Nếu không phải tại cậu ta, Mai Mạn sẽ không ra nước ngoài, sẽ không cắt đứt liên lạc với chúng ta, sẽ không bị bạn trai cưỡng gian, phá hủy cuộc sống của chính mình.”
“Đó là lựa chọn của cậu ta.” Trần Tranh thở dài: “Không ai ép cậu ta.”
Trần Tranh biết Tạ Hoài Dư tức giận cái gì, nhưng đó không liên quan đến bọn họ, cũng không liên quan đến Bùi Thầm, cuộc sống là do bản thân tự lựa chọn, nếu Mộ Mai Mạn có quyết định chính xác, tích cực hướng về phía trước, không ra nước ngoài, có thể sẽ hạnh phúc.
Cuộc sống bây giờ của cô ta rất khác với hồi trước, từng là cô gái nổi bật nhất, bây giờ sống ở nước ngoài, làm giúp việc cho một gia đình giàu có, không lâu trước đó nghe tin cô ta đã sinh đứa con thứ ba.
Cô ta không hạnh phúc, thường xuyên oán giận trên mạng xã hội, Tạ Hoài Dư đều xem được những thứ đó, vừa bất lực vừa phẫn nộ, đem hết oán hận trút lên đầu Bùi Thầm.
Cuộc sống của nữ thần tăm tối, đầu sỏ gây tội lại liếc mắt đưa tình với vợ, Tạ Hoài Dư không nuốt trôi được cục tức trong lòng.
Vợ đi toilet, người kia cũng không yên tâm, bảo đồng nghiệp vào cùng, còn mình thì đứng ngoài chờ, thấy một màn như vậy, Tạ Hoài Dư càng thấy nực cười, dựa vào đâu?
Hàng lang chật hẹp, Tạ Hoài Dư đứng trước mặt Bùi thầm, chất vấn: “Vợ cậu biết chuyện năm đó không?”
Bùi Thầm thờ ơ, không đáp lại.
Tạ Hoài Dư nói: “Nếu cô ta biết cậu ra vẻ đạo mạo, trong lòng ngoài mặt không giống nhau, có thể sẽ chán ghét cậu? Đoán chừng còn không thèm liếc mắt nhìn cậu.”
“Tạ Hoài Dư.”
“Cái gì?”
“Có thể cút xa một chút không?”
Thái độ lạnh nhạt cộng với giọng điệu ra lệnh của Bùi Thầm trong tai Tạ Hoài Dư là thẹn quá hóa giận, bởi vì chọc đúng tâm tư nên mới lo lắng sợ người khác biết.
Càng như vậy càng khiến Tạ Hoài Dư vui vẻ, cuối cùng người này cũng biết sợ.
“Có vẻ cậu rất thích cô vợ của mình.” Tạ Hoài Dư cười: “Nếu cô ta biết cậu là một người bội bạc, biết cậu khiến cho người mình thích sa đọa, rơi xuống đáy vực, liệu cô ta còn dám ôm cậu không?”
Dừng lại, anh ta càng cười tươi hơn: “Giống như vừa rồi, thoạt nhìn cậu rất nhân nhượng, nhưng thực tế thì muốn giết chết mấy người trêu chọc cô ta, nếu không phải xã hội pháp trị, sợ cậu làm được chuyện đó.”
Trên đường đến đây vì quá sốt ruột nên Bùi Thầm chưa tháo kính xuống, ngọn đèn ở hành lang ảm đạm, đôi mắt thâm sâu, vẻ tàn bạo khó phát hiện ra, bản chất cực kỳ hung ác nhưng lại giả vờ mình là người tốt.
Anh lạnh lùng nhìn người trước mặt, dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào, nhưng ánh mắt nhìn thấy cô gái cách đó không xa, lại khôi phục vẻ bình tĩnh, an tĩnh giống như mặt biển, không có gió, cũng không có gợn sóng.
Không biết Giang Vãn Lê đứng đó từ lúc nào, nghe được nhiều hay ít, khuôn mặt nhỏ nhắn lơ mơ.
Chuyện trước kia, Bùi Thầm có nói với cô, cô cũng biết, nhưng từ miệng người khác nói ra sẽ có ý khác.
Bùi Thầm thấy cô đi tới với vẻ mặt kinh ngạc, hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng giải thích, thì thấy cô kéo cánh tay anh về phía sau cô, sau đó trừng người kia, nói: “Tạ Hoài Dư, không được bắt nạt chồng tôi.”