Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-182
CHƯƠNG 183: CŨNG KHÔNG PHẢI NGƯỜI HẦU CỦA ANH
Ngư dân không ngờ cô bé này còn biết cả giá thị trường.
Người đàn ông bên cạnh tác phong nhanh nhẹn, dù là quần áo hay khí chết, hoàn toàn không phải bình thường.
Người đàn ông như vậy, vừa phú lại quý, vừa nhìn đã biết là người có tiên trên vạn người.
Sao ngay cả mua ít đồ cũng cò kè mặc cả?
"Cô nhóc, cô đi ra chợ chưa? Đây mà là giá thị trường gì, đều là tin vịt?"
Ngư dân vẫn chưa từ bỏ, muốn tiếp tục lừa gạt.
"Mấy con ốc móng tay của tôi đây khác, đều bắt tươi ở trên đảo, cô nhìn đi, lấp lánh, giống mấy thứ hàng chợ bên ngoài sao?"
"Ốc móng tay của ai không bắt tươi? Nếu chết, còn ai muốn mua nữa?”
Cô Cơ Uyển một chút cũng không muốn bỏ qua, dáng vẻ chống nhanh trả giá cực kỳ giống các bà.
"Ông cũng không xem ốc của ông to nhỏ thế nào? Bên ngoài 450 nghìn một cân đấy, còn to hơn đầu của ông."
"Đây không phải là vì gần đây chưa vào mùa, õc móng tay còn chưa trưởng thành sao?”
“Mặc kệ là mùa gì, dù sao giá thị trường trước giờ vẫn như vậy, 1 triệu rưỡi toàn bộ.”
"Vậy không được, 1 triệu rưỡi quá rẻ, ít nhất cũng phải 3 triệu."
"Dừng!" Cố Cơ Uyển hừ hừ, xoay người muốn đi.
Giang Nam nhíu mi, mua cái gì cũng trả giá, loại chuyện này, thật sự không phù hợp với thân phận của anh ta
"Nếu như cô thích..."
"Không ăn!" Cố Cơ Uyển khoác tay anh ta, kéo anh ta đi
Không sợ đối thủ mạnh như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Người ta đang cố gắng, anh ta đừng có mà làm loạn.!
Giang Nam vẫn không quen tiếp xúc với phụ nữ, muốn đẩy cô ra, người ngư dân phía sau gọi lên: "Cô bé, hai triệu tư cho cô, thế nào?”
"Triệu rưỡi, không nhiều hơn một đồng!" Cố Cơ Uyển dùng sức kéo Giang Nam rời đi.
Ngư dân này thở phì phò, cuối cùng cả giận nói: "Triệu rưỡi! Bán cho cô !”
Giang Nam còn chưa kịp phản ứng, Cố Cơ Uyển đã thả anh ta ra, nhẹ nhàng đến trước mặt người ngư dân.
Anh ta vốn cho là, âm ï như vậy, mặc dù giao dịch thành công, mặt mũi mọi người cũng không để đâu được.
Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại thấy Cố Cơ Uyển cười hì hì thảo luận với ngư dân.
"Ốc móng tay này hấp ăn vô cùng ngon, nhưng mà mấy người trẻ tuổi thích chơi trên bãi cát, nướng ăn cũng được."
Ngư dân đang nhiệt tình giới thiệu cách làm cho cô: "Chuẩn bị nước sốt tỏi, sau khi nướng xong chấm vào, vô cùng ngon."
"Ừ, đây là cái gì?" Cố Cơ Uyển chỉ vào cá trong một thùng cá.
"Này là cá chim, phải ăn tươi mới ngon."
"Vậy thôi, tôi chuẩn bị nướng."
"Vậy cô nướng cái này, tôm biển, vô cùng ngọt."
"Bao nhiêu tiền?”
"300!"
"180, không thể nhiêu hơn!”
"Cô nhóc này, bạn trai có tiền như vậy, còn so đo chút này với tôi làm gì, keo kiệt như vậy."
"Ông quan tâm bạn trai tôi có tiền không làm gì, dù thật sự có tiên cũng là do người ta nỗ lực đổ mồ hôi nước mắt kiếm về,ai kiếm tiên không vất vả chứ?”
"Rồi rồi rôi, miệng cô lợi hại, nói không hơn được, cua biển này 300 nghìn cho cô hết."
"Được!"
Cuối cùng, Giang Nam tiêu không đến 3 triệu, đổi về một đống đồ.
Mang theo mấy cái túi lớn đi dạo bờ biển, anh ta có chút hoảng hốt, từ lúc nào mình trở thành người đàn ông đi chợ nấu ăn rồi đây?
Nhưng mà, biểu hiện vừa rồi của Cố Cơ Uyển, thật đúng là làm anh ta mở rộng tâm mắt.
Cô bé trước mặt thật sự là vị hôn thê của lão đại, mợ cả tương lai của nhà họ Mộ?
Vì mấy trăm nghìn, lại giống như một bà già làm loạn nữa ngày, cũng không ngại mất mặt?
Lão đại đã từng gặp qua một mặt xấu xí như vậy của cô ta chưa?
"Làm gì mà cứ nhìn tôi như vậy?" Thuê cái lò nướng ngồi xuống trên bãi biển, Cố Cơ Uyển tranh thủ thời gian nhìn anh ta.
"Còn không làm việc? Lát nữa có muốn ăn hay không?”
Giang Nam thật đúng là muốn nói, anh ta cũng không định ăn mấy thứ kỳ quái đó.
Ngoại trừ tôm biển là anh thường xuyên thấy, con ốc móng tay đó, với con cua biển hình dáng kỳ quái kia, có thể ăn sao?
Cố Cơ Uyển cũng không trông cậy anh ta làm cái gì, nhờ ông chủ đốt lò than xong, cô tự mình lấy que trúc, xiên tôm biển, đặt lên nướng.
Sau đó, dùng giấy bạc gói ốc móng tay và cua biển lại, cũng đặt lên..
Không bao lâu, mùi hương bắt đầu bốc lên.
Vài phút sau, tôm đã chính rồi.
Cô rút tôm từ cây xiên ra, sau khi phủi lớp cháy màu đen, thổi thổi lại chấm ít sốt tỏi, ném vào trong miệng.
Hoàn mỹ!
Thật sự quá hưởng thụ?
"Anh không nếm thử sao?" Cố Cơ Uyển cho anh ta một con.
Giang Nam nhìn bàn tay còn có ngón tay bị bẩn của cô, nhíu nhẹ mi.
Trong ấn tượng, mấy cô gái trong tuổi này đều thích làm móng tay.
Anh ta đã từng nhìn thấy những cô bé thích ăn diện, móng tay làm loạn xi.
Nhưng cô không có, ngón tay búp măng như ngọc, móng tay sạch sẽ, không có nước sơn gì.
Cô gái này có chút lạ, không sợ bẩn, không thích đẹp, trả giá như một bác gái, tính toán chỉ li vì mấy trăm nghìn...
"Sao thế? Không ăn? Hay là không muốn bẩn tay?”
"Không muốn bẩn tay.” Anh ta cho rằng cô sẽ bóc cho mình một cái, sau đó anh ta nghĩ xem có nên ăn hay không.
Dù sao, nhìn qua thật sự không vệ sinh, cũng không đpẹ mặt.
Nếu như cô cứ kiên trì, cố làm như vậy, có lẽ anh sẽ ăn thử một cái..
Nhưng không ngờ, Cố Cơ Uyển lột một con, chấm vào sốt tỏi, rồi lại ném vào miệng mình.
Giang Nam nổi giận, trừng mắt nhìn cô.
"Làm sao vậy? Anh muốn ăn thì tự mình động thủ đi, muốn người ta hầu hạ sao? Tôi cũng không phải người hầu của anh."
Giao dịch của bọn họ, chỉ là muốn cô đi cùng anh ta đến mười hai giờ khuya thôi.
Còn trong khoảng thời gian này, không nói gì.
Giang Nam hơi bực mình, cô nhóc này nói chuyện thật không dễ nghe.
Phụ nữ muốn lại gần anh ta, ai mà không trăm phương nghìn kế nịnh nọt?
Nhưng cô một chút cũng không, thậm chí, cô còn ghét bỏ anh tai
Ví dụ như vừa rôi làm việc, anh ta không động thủ, lại ghét bỏ anh ta hết ăn lại nằm.
Mà ngay cả châm lửa, muốn anh ta làm, anh ta lạnh mắt nhìn một cái, lại quở trách anh ta.
Tóm lại, người phụ nữ này một chút cũng không đáng yêu!
Hương thơm, lại truyên đến..
Cố Cơ Uyển lấy giấy bạc gói õc móng tay xuống, mở ra, mùi thơm này thật dụ dỗ người ta phạm tội!
"Anh có muốn thử hay không?" Cô lấy cây tăm trúc, cạy mở ốc móng tay, nhìn anh ta.
Giang Nam vốn không muốn phản ứng, bất đắc dĩ lúc này sắc trời đã tối, cũng đến giờ cơm rôi.
Thấy cô đã chuẩn bị xong, chỉ cân há mồm ăn thôi, anh nhấp môi dưới, đưa cái đĩa của mình đến.
Một con ốc móng tay được ném lên đĩa của anh, không phải là cái Cố Cơ Uyển đã mở ra, mà là, một cái hoàn toàn mới.
"Nhìn, giống như tôi lúc nãy, mở vỏ ra, đưa lên miệng hút là được."
Giang Nam tức giận thiếu chút nữa ném cả đĩa và con ốc kia lên mặt cô!
Hơi quá đáng! Cô lại không muốn hầu hạ anh ta!
"Làm sao vậy? Vẫn không biết sao?Đến đây, lại nhìn tôi một lần."
Cố Cơ Uyển câm lấy con ốc móng tay khác, làm lại một lân cho anh ta xem.
Còn không quên nói thâm: "Ngốc quá, chuyện đơn giản như vậy cũng không biết."
Giang Nam thật muốn bẻ gãy cổ cô!
Đây là cô đang chê anh ta sao?
Cố Cơ Uyển ăn xong con đầu tiên, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhận điện thoại, đầu bên kia truyên đến giọng nói lo lắng của Lâm Duệ: "Mợ chủ, Cố Vị Y... Tự sát, cậu chủ bảo mợ trở về."
Ngư dân không ngờ cô bé này còn biết cả giá thị trường.
Người đàn ông bên cạnh tác phong nhanh nhẹn, dù là quần áo hay khí chết, hoàn toàn không phải bình thường.
Người đàn ông như vậy, vừa phú lại quý, vừa nhìn đã biết là người có tiên trên vạn người.
Sao ngay cả mua ít đồ cũng cò kè mặc cả?
"Cô nhóc, cô đi ra chợ chưa? Đây mà là giá thị trường gì, đều là tin vịt?"
Ngư dân vẫn chưa từ bỏ, muốn tiếp tục lừa gạt.
"Mấy con ốc móng tay của tôi đây khác, đều bắt tươi ở trên đảo, cô nhìn đi, lấp lánh, giống mấy thứ hàng chợ bên ngoài sao?"
"Ốc móng tay của ai không bắt tươi? Nếu chết, còn ai muốn mua nữa?”
Cô Cơ Uyển một chút cũng không muốn bỏ qua, dáng vẻ chống nhanh trả giá cực kỳ giống các bà.
"Ông cũng không xem ốc của ông to nhỏ thế nào? Bên ngoài 450 nghìn một cân đấy, còn to hơn đầu của ông."
"Đây không phải là vì gần đây chưa vào mùa, õc móng tay còn chưa trưởng thành sao?”
“Mặc kệ là mùa gì, dù sao giá thị trường trước giờ vẫn như vậy, 1 triệu rưỡi toàn bộ.”
"Vậy không được, 1 triệu rưỡi quá rẻ, ít nhất cũng phải 3 triệu."
"Dừng!" Cố Cơ Uyển hừ hừ, xoay người muốn đi.
Giang Nam nhíu mi, mua cái gì cũng trả giá, loại chuyện này, thật sự không phù hợp với thân phận của anh ta
"Nếu như cô thích..."
"Không ăn!" Cố Cơ Uyển khoác tay anh ta, kéo anh ta đi
Không sợ đối thủ mạnh như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Người ta đang cố gắng, anh ta đừng có mà làm loạn.!
Giang Nam vẫn không quen tiếp xúc với phụ nữ, muốn đẩy cô ra, người ngư dân phía sau gọi lên: "Cô bé, hai triệu tư cho cô, thế nào?”
"Triệu rưỡi, không nhiều hơn một đồng!" Cố Cơ Uyển dùng sức kéo Giang Nam rời đi.
Ngư dân này thở phì phò, cuối cùng cả giận nói: "Triệu rưỡi! Bán cho cô !”
Giang Nam còn chưa kịp phản ứng, Cố Cơ Uyển đã thả anh ta ra, nhẹ nhàng đến trước mặt người ngư dân.
Anh ta vốn cho là, âm ï như vậy, mặc dù giao dịch thành công, mặt mũi mọi người cũng không để đâu được.
Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại thấy Cố Cơ Uyển cười hì hì thảo luận với ngư dân.
"Ốc móng tay này hấp ăn vô cùng ngon, nhưng mà mấy người trẻ tuổi thích chơi trên bãi cát, nướng ăn cũng được."
Ngư dân đang nhiệt tình giới thiệu cách làm cho cô: "Chuẩn bị nước sốt tỏi, sau khi nướng xong chấm vào, vô cùng ngon."
"Ừ, đây là cái gì?" Cố Cơ Uyển chỉ vào cá trong một thùng cá.
"Này là cá chim, phải ăn tươi mới ngon."
"Vậy thôi, tôi chuẩn bị nướng."
"Vậy cô nướng cái này, tôm biển, vô cùng ngọt."
"Bao nhiêu tiền?”
"300!"
"180, không thể nhiêu hơn!”
"Cô nhóc này, bạn trai có tiền như vậy, còn so đo chút này với tôi làm gì, keo kiệt như vậy."
"Ông quan tâm bạn trai tôi có tiền không làm gì, dù thật sự có tiên cũng là do người ta nỗ lực đổ mồ hôi nước mắt kiếm về,ai kiếm tiên không vất vả chứ?”
"Rồi rồi rôi, miệng cô lợi hại, nói không hơn được, cua biển này 300 nghìn cho cô hết."
"Được!"
Cuối cùng, Giang Nam tiêu không đến 3 triệu, đổi về một đống đồ.
Mang theo mấy cái túi lớn đi dạo bờ biển, anh ta có chút hoảng hốt, từ lúc nào mình trở thành người đàn ông đi chợ nấu ăn rồi đây?
Nhưng mà, biểu hiện vừa rồi của Cố Cơ Uyển, thật đúng là làm anh ta mở rộng tâm mắt.
Cô bé trước mặt thật sự là vị hôn thê của lão đại, mợ cả tương lai của nhà họ Mộ?
Vì mấy trăm nghìn, lại giống như một bà già làm loạn nữa ngày, cũng không ngại mất mặt?
Lão đại đã từng gặp qua một mặt xấu xí như vậy của cô ta chưa?
"Làm gì mà cứ nhìn tôi như vậy?" Thuê cái lò nướng ngồi xuống trên bãi biển, Cố Cơ Uyển tranh thủ thời gian nhìn anh ta.
"Còn không làm việc? Lát nữa có muốn ăn hay không?”
Giang Nam thật đúng là muốn nói, anh ta cũng không định ăn mấy thứ kỳ quái đó.
Ngoại trừ tôm biển là anh thường xuyên thấy, con ốc móng tay đó, với con cua biển hình dáng kỳ quái kia, có thể ăn sao?
Cố Cơ Uyển cũng không trông cậy anh ta làm cái gì, nhờ ông chủ đốt lò than xong, cô tự mình lấy que trúc, xiên tôm biển, đặt lên nướng.
Sau đó, dùng giấy bạc gói ốc móng tay và cua biển lại, cũng đặt lên..
Không bao lâu, mùi hương bắt đầu bốc lên.
Vài phút sau, tôm đã chính rồi.
Cô rút tôm từ cây xiên ra, sau khi phủi lớp cháy màu đen, thổi thổi lại chấm ít sốt tỏi, ném vào trong miệng.
Hoàn mỹ!
Thật sự quá hưởng thụ?
"Anh không nếm thử sao?" Cố Cơ Uyển cho anh ta một con.
Giang Nam nhìn bàn tay còn có ngón tay bị bẩn của cô, nhíu nhẹ mi.
Trong ấn tượng, mấy cô gái trong tuổi này đều thích làm móng tay.
Anh ta đã từng nhìn thấy những cô bé thích ăn diện, móng tay làm loạn xi.
Nhưng cô không có, ngón tay búp măng như ngọc, móng tay sạch sẽ, không có nước sơn gì.
Cô gái này có chút lạ, không sợ bẩn, không thích đẹp, trả giá như một bác gái, tính toán chỉ li vì mấy trăm nghìn...
"Sao thế? Không ăn? Hay là không muốn bẩn tay?”
"Không muốn bẩn tay.” Anh ta cho rằng cô sẽ bóc cho mình một cái, sau đó anh ta nghĩ xem có nên ăn hay không.
Dù sao, nhìn qua thật sự không vệ sinh, cũng không đpẹ mặt.
Nếu như cô cứ kiên trì, cố làm như vậy, có lẽ anh sẽ ăn thử một cái..
Nhưng không ngờ, Cố Cơ Uyển lột một con, chấm vào sốt tỏi, rồi lại ném vào miệng mình.
Giang Nam nổi giận, trừng mắt nhìn cô.
"Làm sao vậy? Anh muốn ăn thì tự mình động thủ đi, muốn người ta hầu hạ sao? Tôi cũng không phải người hầu của anh."
Giao dịch của bọn họ, chỉ là muốn cô đi cùng anh ta đến mười hai giờ khuya thôi.
Còn trong khoảng thời gian này, không nói gì.
Giang Nam hơi bực mình, cô nhóc này nói chuyện thật không dễ nghe.
Phụ nữ muốn lại gần anh ta, ai mà không trăm phương nghìn kế nịnh nọt?
Nhưng cô một chút cũng không, thậm chí, cô còn ghét bỏ anh tai
Ví dụ như vừa rôi làm việc, anh ta không động thủ, lại ghét bỏ anh ta hết ăn lại nằm.
Mà ngay cả châm lửa, muốn anh ta làm, anh ta lạnh mắt nhìn một cái, lại quở trách anh ta.
Tóm lại, người phụ nữ này một chút cũng không đáng yêu!
Hương thơm, lại truyên đến..
Cố Cơ Uyển lấy giấy bạc gói õc móng tay xuống, mở ra, mùi thơm này thật dụ dỗ người ta phạm tội!
"Anh có muốn thử hay không?" Cô lấy cây tăm trúc, cạy mở ốc móng tay, nhìn anh ta.
Giang Nam vốn không muốn phản ứng, bất đắc dĩ lúc này sắc trời đã tối, cũng đến giờ cơm rôi.
Thấy cô đã chuẩn bị xong, chỉ cân há mồm ăn thôi, anh nhấp môi dưới, đưa cái đĩa của mình đến.
Một con ốc móng tay được ném lên đĩa của anh, không phải là cái Cố Cơ Uyển đã mở ra, mà là, một cái hoàn toàn mới.
"Nhìn, giống như tôi lúc nãy, mở vỏ ra, đưa lên miệng hút là được."
Giang Nam tức giận thiếu chút nữa ném cả đĩa và con ốc kia lên mặt cô!
Hơi quá đáng! Cô lại không muốn hầu hạ anh ta!
"Làm sao vậy? Vẫn không biết sao?Đến đây, lại nhìn tôi một lần."
Cố Cơ Uyển câm lấy con ốc móng tay khác, làm lại một lân cho anh ta xem.
Còn không quên nói thâm: "Ngốc quá, chuyện đơn giản như vậy cũng không biết."
Giang Nam thật muốn bẻ gãy cổ cô!
Đây là cô đang chê anh ta sao?
Cố Cơ Uyển ăn xong con đầu tiên, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhận điện thoại, đầu bên kia truyên đến giọng nói lo lắng của Lâm Duệ: "Mợ chủ, Cố Vị Y... Tự sát, cậu chủ bảo mợ trở về."