Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-164
CHƯƠNG 165: CÁI ĐÓ, CHẤN ĐỘNG NÃO THẾ NÀO?
Vì sự cố chấp của Mộ Tu Kiệt, Cố Cơ Uyển chỉ đành quay lại trường học trước. Nếu Cô mà không đồng ý, người đàn ông này sẽ thật sự không chịu xử lý vết thương của mình đâu.
Lâm Duệ đưa Cố Cơ Uyển lên xe, nhìn thấy chiếc xe lái đi rồi, mới nhanh chóng chạy về phòng phẫu thuật. Không ngờ, bác sĩ lại nói với anh ta, căn bản không cần phẫu thuật.
Trong phòng y tế bên ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ vẫn đang khâu vết thương cho Mộ Tu Kiệt, người bệnh nhân bị thương đã ngồi dậy rồi, lướt xem tin tức trên điện thoại di động. Còn người lúc nãy bị thương đến mức không thế đi lại được, còn chìm vào trong trạng thái hôn mê đâu rồi? Sao bây giờ lại tràn đầy tinh thần, ngay cả khâu vết thương cũng không cần thuốc tê, còn có thể vừa khâu vừa xem điện thoại nữa?
“Chắc chắn là đưa đi rồi chứ?” Nhìn thấy Lâm Duệ vào cửa, Mộ Tu Kiệt hỏi.
“Đưa, đưa đi rồi.” Lâm Duệ vẫn có chút không phản ứng kịp.
Nhưng nhìn ánh mắt của cậu cả, hồi nãy không có thần khí gì cả, bây giờ đã trở lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trước giờ rồi!
Đột nhiên, anh ta hình như hiểu ra chút gì đó.
Cậu cả nói muốn anh ta đích thân đưa mợ chủ lên xe, Lâm Duệ còn tưởng là cậu chủ không yên tâm.
Không ngờ, là sợ mợ chủ đã đi rồi mà còn quay lại!
Không lẽ tất cả những gì hồi nãy, đều là cậu cả...diễn kịch sao?
Còn Mộ Tu Kiệt, mệnh lệnh mà anh ra tiếp theo đây, khiến cho Lâm Duệ hoàn toàn hiểu ra, tất cả những gì hôi nãy, thật sự chỉ là giả mà thôi.
“Bảo người điều tra chuyện tiền trợ cấp định cư mỗi người 300 triệu, tại sao lại trở thành mỗi hộ 300 triệu rồi.”
“Cái hạng mục này, là ai xử lý?”
“Tạm thời đừng kinh động đến người tiếp nhận hạng mục này, đừng để người đó biết người của chúng ta đang điều tra.”
“Phái người đến cục cảnh sát một chuyến, đừng làm khó mấy cư dân đó, nhưng mà bên trong rõ ràng là có người gây chuyện, túm bọn họ ra!”
Lâm Duệ thật há hốc mồm, đến nỗi những lời mà cậu cả nói anh ta suýt chút không có nhớ hết.
“Có vấn đề?” Ánh mắt lạnh băng của Mộ Tu Kiệt ném tới.
“Không, không có vấn đề gì hết, lập tức đi làm ngay.” Lâm Duệ ấp a ấp úng nói.
Theo bên cạnh cậu cả nhiều năm như vậy, vậy mà không phát hiện ra cậu cả còn một bản lĩnh mạnh đến vậy!
Cái kỹ năng diễn xuất này, ngay cả anh ta cũng bị gạt nữa!
Mợ chủ mới vừa đi, anh liền lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh quyết đoán thường ngày.
Đây mới là cậu chủ cả của anh ta, nói rồi mà, một cục gạch nhỏ nhoi, sao có thế khiến cho cậu cả trở nên yếu đuối như vậy chứ?
Cuối cùng, tất cả các nghi vấn, đã hoàn toàn được cởi bỏ rồi.
"Vậy, cậu cả, bên bệnh án...có phải cũng nên sửa một chút không?”
Bây giờ cậu cả rõ ràng không có vấn đề gì cả, mợ chủ sau khi tan học chắc chắn sẽ vội vàng chạy qua đây.
Đến lúc đó mà hỏi, chỉ sợ cậu cả cũng không diễn tiếp được.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Duệ nói: “Cái đó, chấn động não thế nào?”
Đôi con ngươi Mộ Tu Kiệt khẽ trầm xuống, suy nghĩ rồi nhàn nhạt nói: “Đến chỗ tài vụ nhận tiền thưởng.”
“Vâng! Xử lý tất cả những thứ này, lập tức đi ngay!”
Lâm Duệ kích động đến nỗi muốn bay lên, cảm thấy cuộc đời vẫn đang đạt tới đỉnh cao.
“Bác sĩ, biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
“Biết, biết rồi.”
Cố Cơ Uyển vốn dĩ không muốn về trường học, tuy rằng có tiết, nhưng cậu cả Mộ bị thương như vậy, sao mà nỡ đi được chứ? Thằng cha đó cũng không biết tại sao lại cố chấp như vậy, còn đòi Lâm Duệ đích thân đưa cô lên xe nữa. đi học rồi, nhưng mà, cả hai tiết học, đều hồn đế đâu đâu. cả giáo viên nói về chủ đề gì, cơ bản không có nghe vào được mấy câu.
biết tình hình cậu cả Mộ bây giờ thế nào rồi, gọi điện thoại cho Lâm Duệ, cứ nới là vẫn còn đang phẫu thuật. vết thương trên trán, sao lại phải làm phẫu thuật lâu như vậy?
Lẽ nào còn có vết thương khác nữa?
Lòng cô như lửa đốt, vừa mới tan học, lập tức chạy ra khỏi trường.
Lâm Duệ nói là đã chuẩn bị xe cho cô, quả nhiên từ cửa sau đi ra thì nhìn thấy rồi.
Nhưng từ trường học đến bệnh viện, cô gọi cho Lâm Duệ vô số cuộc, Lâm Duệ vẫn nói câu đó, đã ra ngoài rồi, nhưng tinh thần không được tốt lắm.
Đến bệnh viện, Lâm Duệ đích thân đợi ở bãi đậu xe.
Thấy Cố Cơ Uyển đi xuống, anh ta lập tức tiến lên nghênh đón: “Mợ chủ, mợ chủ cuối cùng cũng đến rồi."
"Thế nào rồi? Bây giờ anh ấy có ổn không?” Cố Cơ Uyển xuống xe, cùng anh ta bước nhanh đến thang máy.
"Trông như không có gì, nhưng mà tinh thần không được tốt lắm.” Lâm Duệ cẩn thận mà cân nhắc lời nói: “Quan trọng nhất là, cậu chủ không thích người nào khác chăm sóc, thuốc không chịu uống, cũng không chịu tiêm thuốc...” Mà sự thật, vốn dĩ phải tiêm thuốc tiêu viêm, nhưng cậu cả không chịu. Cậu cả ghét tiêm thuốc, chuyện này cả nhà họ Mộ ai cũng biết.
Lâm Duệ nhân lúc cáo trạng: “Y tá muốn tiêm thuốc cho cậu ấy, suýt chút nữa bị cậu ấy mắng đến khóc rồi.”
"Cậu cả Mộ sao mà biết mắng người?”
" Hình như nói hơi khoa trương rồi, Lâm Duệ đối giọng: “Cậu cả không cần mắng, chỉ trừng người ta một cái thôi, tiểu cô nương suýt chút sợ đến phát khóc rồi."
Như vậy thì có khả năng, ánh mắt của cậu cả Mộ, có lúc thật sự rất đáng sợ.
Nhưng mà.... “Không phải anh nói sau khi anh ấy ra ngoài thì tinh thần cũng không được tốt lắm, thường xuyên chóng mặt sao? Sao còn có thể doạ người ta được?”
“Ờm..” Anh ta có nói như vậy qua sao?
Lâm Duệ vỗ vỗ đầu, vội vàng giải thích: “Cái đó, tinh thần của cậu ấy quái quái, có lúc tốt, có lúc không tốt, phần lớn thời gian thì có chút chóng mặt khó chịu.”
“Nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng, bây giờ tôi đưa mợ chủ đi xem.”
Chuyện tiếp theo đây giao lại cho cậu cả thôi nhỉ? Anh ta thật sự là không có giỏi lừa gạt những cô gái thiếu hiểu biết.
Khi bước vào thang máy, anh ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho người nào đó: “Mợ chủ đang lên."
Trong phòng bệnh, Mộ Bác Văn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bận rộn với laptop.
“Cái hạng mục này là lão ngũ làm, nhưng cậu ta làm việc trước giờ luôn cẩn thận, xử sự cũng công bằng, loại chuyện làm tổn hại đến lợi ích của Mộ Thị, cậu ta không thế làm được.”
Tuy Mộ Bác Văn và người em năm này trước giờ không có qua lại nhiều, nhưng cậu năm nhà họ Mộ - Mộ Bách Lạc trước giờ làm việc luôn biểu hiện xuất sắc.
Làm ra một sự hỗn loạn với như vậy, không giống với phong cách của anh ta chút nào.
“Chỉ e, có người lợi dụng sơ hở ở giữa, lão ngũ chưa chắc là biết."
“Bất kế là có biết hay không, chuyện này cũng nên để cậu ta đích thân xử lý.”
Tiếng chuông tin nhắn trên điện thoại vang lên, Mộ Tu Kiệt câm lên xem một cái, lập tức đấy laptop ra.
Bên ngoài, xa xa đã truyền đến giọng nói lớn của Lâm Duệ: “Mợ chủ, cậu cả ngay cả thuốc cũng không chịu uống, mợ phải khuyên cậu ấy đàng hoàng đó.”
Mộ Bác Văn có chút ngạc nhiên, Cố Cơ Uyển đến rồi sao?
Quay đầy lại, vậy mà lại nhìn thấy cậu cả Mộ vừa nãy còn ngồi trên giường bệnh, tỉnh thần phơi phới bình tĩnh chững chạc mà thảo luận chuyện với mình, bây giờ vậy mà đã nằm trên giường, bộ dạng ngủ mê.
Mộ Bác Văn còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Lâm Duệ đã gõ cửa phòng bệnh: “Cậu cả, mợ chủ đến rồi.”
Bên trong không có bất kỳ đáp lại nào, Lâm Duệ nhìn Cố Cơ Uyển rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cố Cơ Uyển không ngờ Mộ Bác Văn cũng ở đây, đang định chào hỏi thì nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường.
“Cậu cả Mộ, anh thế nào rồi?” Nhìn anh bệnh hoạn mệt mỏi nằm trên giường, Cố Cơ Uyển làm gì còn tâm tư quan tâm người khác nữa. Nhanh bước đi tới, ngồi xổm xuống ở bên cạnh giường bệnh, cấn thận nhìn khuôn mặt tái nhợt vì bị thương của anh.
Mộ Tu Kiệt khẽ mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Cái bộ dạng này, là bộ dạng thần trí bất minh!
Cố Cơ Uyển sốt sảng, quay đầu trừng Lâm Duệ: “Không phải nói anh ấy đã đỡ hơn nhiều rồi sao? Sao lại thế này?”
Vì sự cố chấp của Mộ Tu Kiệt, Cố Cơ Uyển chỉ đành quay lại trường học trước. Nếu Cô mà không đồng ý, người đàn ông này sẽ thật sự không chịu xử lý vết thương của mình đâu.
Lâm Duệ đưa Cố Cơ Uyển lên xe, nhìn thấy chiếc xe lái đi rồi, mới nhanh chóng chạy về phòng phẫu thuật. Không ngờ, bác sĩ lại nói với anh ta, căn bản không cần phẫu thuật.
Trong phòng y tế bên ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ vẫn đang khâu vết thương cho Mộ Tu Kiệt, người bệnh nhân bị thương đã ngồi dậy rồi, lướt xem tin tức trên điện thoại di động. Còn người lúc nãy bị thương đến mức không thế đi lại được, còn chìm vào trong trạng thái hôn mê đâu rồi? Sao bây giờ lại tràn đầy tinh thần, ngay cả khâu vết thương cũng không cần thuốc tê, còn có thể vừa khâu vừa xem điện thoại nữa?
“Chắc chắn là đưa đi rồi chứ?” Nhìn thấy Lâm Duệ vào cửa, Mộ Tu Kiệt hỏi.
“Đưa, đưa đi rồi.” Lâm Duệ vẫn có chút không phản ứng kịp.
Nhưng nhìn ánh mắt của cậu cả, hồi nãy không có thần khí gì cả, bây giờ đã trở lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trước giờ rồi!
Đột nhiên, anh ta hình như hiểu ra chút gì đó.
Cậu cả nói muốn anh ta đích thân đưa mợ chủ lên xe, Lâm Duệ còn tưởng là cậu chủ không yên tâm.
Không ngờ, là sợ mợ chủ đã đi rồi mà còn quay lại!
Không lẽ tất cả những gì hồi nãy, đều là cậu cả...diễn kịch sao?
Còn Mộ Tu Kiệt, mệnh lệnh mà anh ra tiếp theo đây, khiến cho Lâm Duệ hoàn toàn hiểu ra, tất cả những gì hôi nãy, thật sự chỉ là giả mà thôi.
“Bảo người điều tra chuyện tiền trợ cấp định cư mỗi người 300 triệu, tại sao lại trở thành mỗi hộ 300 triệu rồi.”
“Cái hạng mục này, là ai xử lý?”
“Tạm thời đừng kinh động đến người tiếp nhận hạng mục này, đừng để người đó biết người của chúng ta đang điều tra.”
“Phái người đến cục cảnh sát một chuyến, đừng làm khó mấy cư dân đó, nhưng mà bên trong rõ ràng là có người gây chuyện, túm bọn họ ra!”
Lâm Duệ thật há hốc mồm, đến nỗi những lời mà cậu cả nói anh ta suýt chút không có nhớ hết.
“Có vấn đề?” Ánh mắt lạnh băng của Mộ Tu Kiệt ném tới.
“Không, không có vấn đề gì hết, lập tức đi làm ngay.” Lâm Duệ ấp a ấp úng nói.
Theo bên cạnh cậu cả nhiều năm như vậy, vậy mà không phát hiện ra cậu cả còn một bản lĩnh mạnh đến vậy!
Cái kỹ năng diễn xuất này, ngay cả anh ta cũng bị gạt nữa!
Mợ chủ mới vừa đi, anh liền lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh quyết đoán thường ngày.
Đây mới là cậu chủ cả của anh ta, nói rồi mà, một cục gạch nhỏ nhoi, sao có thế khiến cho cậu cả trở nên yếu đuối như vậy chứ?
Cuối cùng, tất cả các nghi vấn, đã hoàn toàn được cởi bỏ rồi.
"Vậy, cậu cả, bên bệnh án...có phải cũng nên sửa một chút không?”
Bây giờ cậu cả rõ ràng không có vấn đề gì cả, mợ chủ sau khi tan học chắc chắn sẽ vội vàng chạy qua đây.
Đến lúc đó mà hỏi, chỉ sợ cậu cả cũng không diễn tiếp được.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Duệ nói: “Cái đó, chấn động não thế nào?”
Đôi con ngươi Mộ Tu Kiệt khẽ trầm xuống, suy nghĩ rồi nhàn nhạt nói: “Đến chỗ tài vụ nhận tiền thưởng.”
“Vâng! Xử lý tất cả những thứ này, lập tức đi ngay!”
Lâm Duệ kích động đến nỗi muốn bay lên, cảm thấy cuộc đời vẫn đang đạt tới đỉnh cao.
“Bác sĩ, biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
“Biết, biết rồi.”
Cố Cơ Uyển vốn dĩ không muốn về trường học, tuy rằng có tiết, nhưng cậu cả Mộ bị thương như vậy, sao mà nỡ đi được chứ? Thằng cha đó cũng không biết tại sao lại cố chấp như vậy, còn đòi Lâm Duệ đích thân đưa cô lên xe nữa. đi học rồi, nhưng mà, cả hai tiết học, đều hồn đế đâu đâu. cả giáo viên nói về chủ đề gì, cơ bản không có nghe vào được mấy câu.
biết tình hình cậu cả Mộ bây giờ thế nào rồi, gọi điện thoại cho Lâm Duệ, cứ nới là vẫn còn đang phẫu thuật. vết thương trên trán, sao lại phải làm phẫu thuật lâu như vậy?
Lẽ nào còn có vết thương khác nữa?
Lòng cô như lửa đốt, vừa mới tan học, lập tức chạy ra khỏi trường.
Lâm Duệ nói là đã chuẩn bị xe cho cô, quả nhiên từ cửa sau đi ra thì nhìn thấy rồi.
Nhưng từ trường học đến bệnh viện, cô gọi cho Lâm Duệ vô số cuộc, Lâm Duệ vẫn nói câu đó, đã ra ngoài rồi, nhưng tinh thần không được tốt lắm.
Đến bệnh viện, Lâm Duệ đích thân đợi ở bãi đậu xe.
Thấy Cố Cơ Uyển đi xuống, anh ta lập tức tiến lên nghênh đón: “Mợ chủ, mợ chủ cuối cùng cũng đến rồi."
"Thế nào rồi? Bây giờ anh ấy có ổn không?” Cố Cơ Uyển xuống xe, cùng anh ta bước nhanh đến thang máy.
"Trông như không có gì, nhưng mà tinh thần không được tốt lắm.” Lâm Duệ cẩn thận mà cân nhắc lời nói: “Quan trọng nhất là, cậu chủ không thích người nào khác chăm sóc, thuốc không chịu uống, cũng không chịu tiêm thuốc...” Mà sự thật, vốn dĩ phải tiêm thuốc tiêu viêm, nhưng cậu cả không chịu. Cậu cả ghét tiêm thuốc, chuyện này cả nhà họ Mộ ai cũng biết.
Lâm Duệ nhân lúc cáo trạng: “Y tá muốn tiêm thuốc cho cậu ấy, suýt chút nữa bị cậu ấy mắng đến khóc rồi.”
"Cậu cả Mộ sao mà biết mắng người?”
" Hình như nói hơi khoa trương rồi, Lâm Duệ đối giọng: “Cậu cả không cần mắng, chỉ trừng người ta một cái thôi, tiểu cô nương suýt chút sợ đến phát khóc rồi."
Như vậy thì có khả năng, ánh mắt của cậu cả Mộ, có lúc thật sự rất đáng sợ.
Nhưng mà.... “Không phải anh nói sau khi anh ấy ra ngoài thì tinh thần cũng không được tốt lắm, thường xuyên chóng mặt sao? Sao còn có thể doạ người ta được?”
“Ờm..” Anh ta có nói như vậy qua sao?
Lâm Duệ vỗ vỗ đầu, vội vàng giải thích: “Cái đó, tinh thần của cậu ấy quái quái, có lúc tốt, có lúc không tốt, phần lớn thời gian thì có chút chóng mặt khó chịu.”
“Nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng, bây giờ tôi đưa mợ chủ đi xem.”
Chuyện tiếp theo đây giao lại cho cậu cả thôi nhỉ? Anh ta thật sự là không có giỏi lừa gạt những cô gái thiếu hiểu biết.
Khi bước vào thang máy, anh ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho người nào đó: “Mợ chủ đang lên."
Trong phòng bệnh, Mộ Bác Văn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bận rộn với laptop.
“Cái hạng mục này là lão ngũ làm, nhưng cậu ta làm việc trước giờ luôn cẩn thận, xử sự cũng công bằng, loại chuyện làm tổn hại đến lợi ích của Mộ Thị, cậu ta không thế làm được.”
Tuy Mộ Bác Văn và người em năm này trước giờ không có qua lại nhiều, nhưng cậu năm nhà họ Mộ - Mộ Bách Lạc trước giờ làm việc luôn biểu hiện xuất sắc.
Làm ra một sự hỗn loạn với như vậy, không giống với phong cách của anh ta chút nào.
“Chỉ e, có người lợi dụng sơ hở ở giữa, lão ngũ chưa chắc là biết."
“Bất kế là có biết hay không, chuyện này cũng nên để cậu ta đích thân xử lý.”
Tiếng chuông tin nhắn trên điện thoại vang lên, Mộ Tu Kiệt câm lên xem một cái, lập tức đấy laptop ra.
Bên ngoài, xa xa đã truyền đến giọng nói lớn của Lâm Duệ: “Mợ chủ, cậu cả ngay cả thuốc cũng không chịu uống, mợ phải khuyên cậu ấy đàng hoàng đó.”
Mộ Bác Văn có chút ngạc nhiên, Cố Cơ Uyển đến rồi sao?
Quay đầy lại, vậy mà lại nhìn thấy cậu cả Mộ vừa nãy còn ngồi trên giường bệnh, tỉnh thần phơi phới bình tĩnh chững chạc mà thảo luận chuyện với mình, bây giờ vậy mà đã nằm trên giường, bộ dạng ngủ mê.
Mộ Bác Văn còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Lâm Duệ đã gõ cửa phòng bệnh: “Cậu cả, mợ chủ đến rồi.”
Bên trong không có bất kỳ đáp lại nào, Lâm Duệ nhìn Cố Cơ Uyển rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cố Cơ Uyển không ngờ Mộ Bác Văn cũng ở đây, đang định chào hỏi thì nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường.
“Cậu cả Mộ, anh thế nào rồi?” Nhìn anh bệnh hoạn mệt mỏi nằm trên giường, Cố Cơ Uyển làm gì còn tâm tư quan tâm người khác nữa. Nhanh bước đi tới, ngồi xổm xuống ở bên cạnh giường bệnh, cấn thận nhìn khuôn mặt tái nhợt vì bị thương của anh.
Mộ Tu Kiệt khẽ mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Cái bộ dạng này, là bộ dạng thần trí bất minh!
Cố Cơ Uyển sốt sảng, quay đầu trừng Lâm Duệ: “Không phải nói anh ấy đã đỡ hơn nhiều rồi sao? Sao lại thế này?”