Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-154
CHƯƠNG 155: ANH MUỐN, TÔI SẼ KHÔNG NGĂN CẢN.
Cố Cơ Uyển không nhìn Tàn Nhất và Cố Vị Y lấy một cái mà bước thẳng đến đại sảnh.
"Cô không được cản trở cậu cả Mộ, anh ấy thực sự rất bận." Cố Vị Y muốn ngăn cản.
Tần Nhất nói: "Là cậu cả Mộ bảo cô chủ qua đây, không tính là cản trở."
"Ồ " Cố Vị Y bình thản đáp một tiếng, lại hỏi: "Cậu cả Mộ tìm cô ta làm gì?"
Tần Nhất cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ quặc, bọn họ là vợ chông sắp cưới, tìm cô chủ qua không phải là chuyện bình thường à?
Có điều anh ta coi như vẫn có tính nhẫn nại với Cố Vị Y.
"Đây là chuyện của cậu cả và cô chủ, tôi cũng không rõ ."
Cố Vị Y không nói gì nữa, chắc là cũng biết câu hỏi của mình đối với anh mà nói có chút vượt quá bổn phận.
Tần Nhất thấy sắc mặt cô ta không tốt cho lắm, cứ nghĩ là vì vừa nãy chịu đựng sự tức giận của Cố Cơ Uyển, trong lòng còn buồn bực.
Anh ta an ủi: "Cậu cả nói sau này có chuyện gì có thể tìm cậu ấy."
"Thật không?" Vẻ mặt Cố Vị Y kinh hỉ: "Vậy, tôi có thể nói cho người khác anh ấy là anh trai của tôi không?"
Anh em gì đó, tuy không phải là kết quả cô ta muốn.
Nhưng cậu cả Mộ vẫn chưa kết hôn, trước khi vị hôn thê này biến mất có thể làm em gái của cậu cả Mộ cũng là một chuyện vô cùng vinh hạnh.
Tần Nhất gật đầu: "Tất nhiên là được."
Bằng cách này có lẽ mà mọi người cũng quan tâm nhiều hơn đến cô gái này vì nể thân phận của cậu cả. Cố Vị Y tạm thời vừa lòng.
Cô ta nhìn Tân Nhất, cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh vừa nãy đã giúp tôi, nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc, Cố Cơ Uyển..."
Cô ta cúi đầu xuống, cắn môi không nói gì nữa.
Không, không cần nói đến hiệu quả, mà còn khiến người ta không ngừng nghĩ nhiều.
Giống như bình thường cô ta ở nhà họ Cố vẫn luôn bị Cố Cơ Uyển ăn hiếp.
Cô gái này lần trước bị người của cậu cả đánh một trận, thực ra Tần Nhất cũng ở hiện trường.
Lúc đó cảm thấy, cô ta quả đúng là vô tội.
Giờ lại thấy dáng vẻ này của cô ta, nhất thời trong lòng chua xót thay cô ta.
Anh ta thở dài một hơi, thành thật nói: "Sau này, không còn ai ức hiếp cô nữa rồi."
"Ừ" Cố Vị y gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét cười.
Nụ cười dịu dàng dưới ánh mặt trời đẹp không tả xiết. Trong lúc đó nhất thời đến cả Tần Nhất cũng nhìn đến thất thần.
Cố Vị Y biết mình đẹp thế nào, càng biết được đàn ông thất thân có nghĩa là gì.
Nhưng cô ta giả bộ như không nhìn thấy, tiến hai bước về phía Tân Nhất, dù là hương vị hay âm thanh cũng dịu dàng như vậy.
"Thực sự cảm ơn anh vừa nãy đã ra tay giúp tôi, sau này nếu gặp chuyện gì phiên phức, tôi có thể tìm anh được không?”
"Tất, tất nhiên là được rồi." Tần Nhất liền lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với cô ta.
Nhưng khoảng khắc đến gần vừa rồi đã khiến hơi thở của anh ta loạn đi vài phần.
Mùi hương thoang thoảng trên người cô anh đã ghi nhớ trong lòng rồi.
Thấy anh ta mặt đỏ tai hồng, Cố Vị Y biết mình đã đạt được mục đích, lại cười một cái với anh ta.
"Vậy, tôi có thể đi đạo quanh Vọng Giang Các ngắm cảnh xung quanh không?”
"Cô là em gái của cậu cả, sau này có thể tự do ra vào Vọng Giang Các, sẽ không có người cản cô."
"Cảm ơn”
Cố Vị Y xoay người đi vào sân sau.
Nụ cười tỏa nắng trong khoảng khắc cô quay người lại biến thành hơi thở đắc ý.
Thì ra sau khi bị cậu cả Mộ coi trọng, cuộc sống chẳng khác nào mở ra.
Cảm giác này thật thích thật thích!
Nhờ mẫu máu của Cố Cơ Uyển sau này mới biết được, quả nhiên cô có quan hệ huyết thống với bà cụ.
Bằng không thì cô cũng không đi tới bước đường nguy hiểm để Dương Hiểu Nha diễn trò như vậy trước mặt bà cụ. Bà cụ thực sự già quá rồi, không chỉ bệnh tình nguy kịch mà còn già đến mức không còn khả năng nhận biết nữa. Chỉ cần bà cụ nhận mình là cháu ngoại của bà ấy, với món nợ ấn tình của bà với Mộ Tu Kiệt, anh chắc chắn sẽ không mặc kệ người có quan hệ huyết thống duy nhất với bà cụ.
Mà người có huyết thống duy nhất ấy, giờ đã biến thành cô ta rồi.
Cuộc đời đúng là tươi đẹp quá mà.
Lúc Cố Cơ Uyển bước vào thư phòng, Mộ Tu Kiệt còn đang làm việc.
Thấy cô, tâm trạng vốn hơi chán nản dường như tốt hơn một chút.
Anh nói: "Qua đây."
Trên sổ tay của anh có một bản vẽ thiết kế, là phương án thiết kế sân sau của biệt thự.
Đã bảo người làm suốt một tuần liền, hôm nay mới đưa đến.
Vốn định sau khi về biệt thự sẽ để cô nhóc này xem, nhưng cũng không biết vì sao muốn để cô nhìn thấy sớm hơn nên trực tiếp bảo Lâm Duệ đón người qua.
Mộ Tu Kiệt không biết tâm tính của mình là gì mà đến nửa ngày cũng không đợi được.
Chỉ nghĩ sau khi cô nhóc này chuyển đến kí túc xá vậy mà lại thực sự không muốn quay về.
Hình như anh...đã mấy ngày không gặp cô rồi.
Cố Cơ Uyển bước đến bên cạnh anh, nhưng không nhìn bản thiết kế trên quyển sổ tay mà chỉ nhìn sườn mặt anh.
Từ sau lần cuối bị anh nhìn thấy mình cùng Mộ Khải Trạch ở sân sau, hình như bọn họ chưa từng gặp mặt lại.
Cô cũng có ý nghĩ muốn tránh đi một khoảng thời gian, tâm trạng mình không tốt, càng không muốn về đối mặt với lửa giận của anh.
Chuyển đến kí túc xá, thực ra, là trốn tránh.
Lần này nếu anh đã bảo Lâm Duệ đưa cô qua, vốn cũng nghĩ những chuyện kia nên giải thích rõ ràng.
Nhưng cô không ngờ, vừa đến đã nghe được một tin: Anh đã nhận Cố Vị Y làm em gái.
"Cô ta không được." Cố Cơ Uyển trầm mặt, mở miệng trước Mộ Tu Kiệt, thấp giọng nói: "Anh muốn phụ nữ thế nào tôi không ngăn cản, nhưng, Cố Vị Y thì không được "
Muốn phụ nữ thế nào, cô cũng không ngăn cản ư?
Mộ Tu Kiệt ngưng ngón tay lại, ánh mắt rời khỏi bản thiết kế, chuyển đến trên mặt cô.
Câu nói này dập tắt hào hứng vừa mới có của anh trong nháy mắt.
"Cô bảo tôi muốn người phụ nữ khác?" Anh nheo mắt.
Cố Cơ Uyển biết anh không vui, nhưng, giờ người cùng người khác anh anh em em là anh!
Anh còn có tư cách gì mà không vui?
À, thân phận cao quý, cao cao tại thượng, như vậy thì giỏi à?
"Cố Vị Y tâm địa ác độc, chắc chắn không hiền lành và ngây thơ như bề ngoài tỏ ra vậy!"
"Sau đó thì sao?” Mộ Tu Kiệt bỏ con chuột xuống, chân dài đan chéo, thản nhiên nhìn cô.
Nhưng cô lại nhìn ra dáng vẻ chẳng muốn nghe chút nào của anh.
Ngược lại, rõ ràng kháng cự
"Tôi biết cô ta xinh đẹp, nhưng cô ta quả thực không phải người tốt gì, nếu anh cần phụ nữ cũng xin cảnh giác, tìm người tốt một chút."
"Ví dụ như?" Luôn miệng nói anh cần tìm phụ nữ, giờ, rốt cuộc anh tìm phụ nữ thế nào?
Chuyện lần trước cô với Mộ Khải Trạch, lúc đó anh tức giận, giờ nghĩ lại cũng biết không phải là lỗi của cô.
Với tính cách của Mộ Khải Trạch, cố ý khiến anh tức giận cũng chẳng có gì quái lạ.
Nhưng không ngờ mới tách ra có vài ngày cô vừa đến đã nói anh tìm phụ nữ?
"Phụ nữ tốt một chút, ví dụ như cô à?”
Lời nói của đàn ông mang theo tia ưu tư, Cố Cơ Uyển nghe đến bốc hỏa rồi.
Trong lòng anh, mình và những người phụ nữ kia như nhau ư?
Cảnh chết thảm đời trước thoáng chốc hiện ra trong đầu.
Cô đã nói gì chứ?
Trước khi chết, cô đã nói với mình, nếu có kiếp sau tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông này.
Nhưng giờ thì đang làm gì chứ?
Cố Cơ Uyển không nhìn Tàn Nhất và Cố Vị Y lấy một cái mà bước thẳng đến đại sảnh.
"Cô không được cản trở cậu cả Mộ, anh ấy thực sự rất bận." Cố Vị Y muốn ngăn cản.
Tần Nhất nói: "Là cậu cả Mộ bảo cô chủ qua đây, không tính là cản trở."
"Ồ " Cố Vị Y bình thản đáp một tiếng, lại hỏi: "Cậu cả Mộ tìm cô ta làm gì?"
Tần Nhất cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ quặc, bọn họ là vợ chông sắp cưới, tìm cô chủ qua không phải là chuyện bình thường à?
Có điều anh ta coi như vẫn có tính nhẫn nại với Cố Vị Y.
"Đây là chuyện của cậu cả và cô chủ, tôi cũng không rõ ."
Cố Vị Y không nói gì nữa, chắc là cũng biết câu hỏi của mình đối với anh mà nói có chút vượt quá bổn phận.
Tần Nhất thấy sắc mặt cô ta không tốt cho lắm, cứ nghĩ là vì vừa nãy chịu đựng sự tức giận của Cố Cơ Uyển, trong lòng còn buồn bực.
Anh ta an ủi: "Cậu cả nói sau này có chuyện gì có thể tìm cậu ấy."
"Thật không?" Vẻ mặt Cố Vị Y kinh hỉ: "Vậy, tôi có thể nói cho người khác anh ấy là anh trai của tôi không?"
Anh em gì đó, tuy không phải là kết quả cô ta muốn.
Nhưng cậu cả Mộ vẫn chưa kết hôn, trước khi vị hôn thê này biến mất có thể làm em gái của cậu cả Mộ cũng là một chuyện vô cùng vinh hạnh.
Tần Nhất gật đầu: "Tất nhiên là được."
Bằng cách này có lẽ mà mọi người cũng quan tâm nhiều hơn đến cô gái này vì nể thân phận của cậu cả. Cố Vị Y tạm thời vừa lòng.
Cô ta nhìn Tân Nhất, cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh vừa nãy đã giúp tôi, nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc, Cố Cơ Uyển..."
Cô ta cúi đầu xuống, cắn môi không nói gì nữa.
Không, không cần nói đến hiệu quả, mà còn khiến người ta không ngừng nghĩ nhiều.
Giống như bình thường cô ta ở nhà họ Cố vẫn luôn bị Cố Cơ Uyển ăn hiếp.
Cô gái này lần trước bị người của cậu cả đánh một trận, thực ra Tần Nhất cũng ở hiện trường.
Lúc đó cảm thấy, cô ta quả đúng là vô tội.
Giờ lại thấy dáng vẻ này của cô ta, nhất thời trong lòng chua xót thay cô ta.
Anh ta thở dài một hơi, thành thật nói: "Sau này, không còn ai ức hiếp cô nữa rồi."
"Ừ" Cố Vị y gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét cười.
Nụ cười dịu dàng dưới ánh mặt trời đẹp không tả xiết. Trong lúc đó nhất thời đến cả Tần Nhất cũng nhìn đến thất thần.
Cố Vị Y biết mình đẹp thế nào, càng biết được đàn ông thất thân có nghĩa là gì.
Nhưng cô ta giả bộ như không nhìn thấy, tiến hai bước về phía Tân Nhất, dù là hương vị hay âm thanh cũng dịu dàng như vậy.
"Thực sự cảm ơn anh vừa nãy đã ra tay giúp tôi, sau này nếu gặp chuyện gì phiên phức, tôi có thể tìm anh được không?”
"Tất, tất nhiên là được rồi." Tần Nhất liền lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với cô ta.
Nhưng khoảng khắc đến gần vừa rồi đã khiến hơi thở của anh ta loạn đi vài phần.
Mùi hương thoang thoảng trên người cô anh đã ghi nhớ trong lòng rồi.
Thấy anh ta mặt đỏ tai hồng, Cố Vị Y biết mình đã đạt được mục đích, lại cười một cái với anh ta.
"Vậy, tôi có thể đi đạo quanh Vọng Giang Các ngắm cảnh xung quanh không?”
"Cô là em gái của cậu cả, sau này có thể tự do ra vào Vọng Giang Các, sẽ không có người cản cô."
"Cảm ơn”
Cố Vị Y xoay người đi vào sân sau.
Nụ cười tỏa nắng trong khoảng khắc cô quay người lại biến thành hơi thở đắc ý.
Thì ra sau khi bị cậu cả Mộ coi trọng, cuộc sống chẳng khác nào mở ra.
Cảm giác này thật thích thật thích!
Nhờ mẫu máu của Cố Cơ Uyển sau này mới biết được, quả nhiên cô có quan hệ huyết thống với bà cụ.
Bằng không thì cô cũng không đi tới bước đường nguy hiểm để Dương Hiểu Nha diễn trò như vậy trước mặt bà cụ. Bà cụ thực sự già quá rồi, không chỉ bệnh tình nguy kịch mà còn già đến mức không còn khả năng nhận biết nữa. Chỉ cần bà cụ nhận mình là cháu ngoại của bà ấy, với món nợ ấn tình của bà với Mộ Tu Kiệt, anh chắc chắn sẽ không mặc kệ người có quan hệ huyết thống duy nhất với bà cụ.
Mà người có huyết thống duy nhất ấy, giờ đã biến thành cô ta rồi.
Cuộc đời đúng là tươi đẹp quá mà.
Lúc Cố Cơ Uyển bước vào thư phòng, Mộ Tu Kiệt còn đang làm việc.
Thấy cô, tâm trạng vốn hơi chán nản dường như tốt hơn một chút.
Anh nói: "Qua đây."
Trên sổ tay của anh có một bản vẽ thiết kế, là phương án thiết kế sân sau của biệt thự.
Đã bảo người làm suốt một tuần liền, hôm nay mới đưa đến.
Vốn định sau khi về biệt thự sẽ để cô nhóc này xem, nhưng cũng không biết vì sao muốn để cô nhìn thấy sớm hơn nên trực tiếp bảo Lâm Duệ đón người qua.
Mộ Tu Kiệt không biết tâm tính của mình là gì mà đến nửa ngày cũng không đợi được.
Chỉ nghĩ sau khi cô nhóc này chuyển đến kí túc xá vậy mà lại thực sự không muốn quay về.
Hình như anh...đã mấy ngày không gặp cô rồi.
Cố Cơ Uyển bước đến bên cạnh anh, nhưng không nhìn bản thiết kế trên quyển sổ tay mà chỉ nhìn sườn mặt anh.
Từ sau lần cuối bị anh nhìn thấy mình cùng Mộ Khải Trạch ở sân sau, hình như bọn họ chưa từng gặp mặt lại.
Cô cũng có ý nghĩ muốn tránh đi một khoảng thời gian, tâm trạng mình không tốt, càng không muốn về đối mặt với lửa giận của anh.
Chuyển đến kí túc xá, thực ra, là trốn tránh.
Lần này nếu anh đã bảo Lâm Duệ đưa cô qua, vốn cũng nghĩ những chuyện kia nên giải thích rõ ràng.
Nhưng cô không ngờ, vừa đến đã nghe được một tin: Anh đã nhận Cố Vị Y làm em gái.
"Cô ta không được." Cố Cơ Uyển trầm mặt, mở miệng trước Mộ Tu Kiệt, thấp giọng nói: "Anh muốn phụ nữ thế nào tôi không ngăn cản, nhưng, Cố Vị Y thì không được "
Muốn phụ nữ thế nào, cô cũng không ngăn cản ư?
Mộ Tu Kiệt ngưng ngón tay lại, ánh mắt rời khỏi bản thiết kế, chuyển đến trên mặt cô.
Câu nói này dập tắt hào hứng vừa mới có của anh trong nháy mắt.
"Cô bảo tôi muốn người phụ nữ khác?" Anh nheo mắt.
Cố Cơ Uyển biết anh không vui, nhưng, giờ người cùng người khác anh anh em em là anh!
Anh còn có tư cách gì mà không vui?
À, thân phận cao quý, cao cao tại thượng, như vậy thì giỏi à?
"Cố Vị Y tâm địa ác độc, chắc chắn không hiền lành và ngây thơ như bề ngoài tỏ ra vậy!"
"Sau đó thì sao?” Mộ Tu Kiệt bỏ con chuột xuống, chân dài đan chéo, thản nhiên nhìn cô.
Nhưng cô lại nhìn ra dáng vẻ chẳng muốn nghe chút nào của anh.
Ngược lại, rõ ràng kháng cự
"Tôi biết cô ta xinh đẹp, nhưng cô ta quả thực không phải người tốt gì, nếu anh cần phụ nữ cũng xin cảnh giác, tìm người tốt một chút."
"Ví dụ như?" Luôn miệng nói anh cần tìm phụ nữ, giờ, rốt cuộc anh tìm phụ nữ thế nào?
Chuyện lần trước cô với Mộ Khải Trạch, lúc đó anh tức giận, giờ nghĩ lại cũng biết không phải là lỗi của cô.
Với tính cách của Mộ Khải Trạch, cố ý khiến anh tức giận cũng chẳng có gì quái lạ.
Nhưng không ngờ mới tách ra có vài ngày cô vừa đến đã nói anh tìm phụ nữ?
"Phụ nữ tốt một chút, ví dụ như cô à?”
Lời nói của đàn ông mang theo tia ưu tư, Cố Cơ Uyển nghe đến bốc hỏa rồi.
Trong lòng anh, mình và những người phụ nữ kia như nhau ư?
Cảnh chết thảm đời trước thoáng chốc hiện ra trong đầu.
Cô đã nói gì chứ?
Trước khi chết, cô đã nói với mình, nếu có kiếp sau tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông này.
Nhưng giờ thì đang làm gì chứ?