Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 456: Điềm Điềm GẶP CHUYỆN KHÔNG MAY
Mộ Hạo Phong rốt cuộc vẫn không cầm được rượu, sau khi Cố Cơ Uyển để anh nằm trên giường, anh liên nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn nắm chặt tay cô, không nói gì cũng không buông ra.
Sau khi anh ngủ say, Cố Cơ Uyển cố gắng thật lâu, mới kéo được tay ra khỏi tay anh.
Giương mắt, liền nhìn thấy gương mặt say ngủ an lành của anh, trên khóe môi nở một nụ cười nhẹ, thật hạnh phúc, thật mãn nguyện, hệt như một đứa trẻ.
Đối diện với Hạo Phong như vậy, nếu nói là tình yêu, không bằng nói, giống tình thân hơn.
Cô đã thực sự quen với cảm giác ở bên Hạo Phong, về phần, rốt cuộc có thể trở thành một cặp đôi thực sự hay không thì cô cũng không chắc nữa.
Có lẽ, thật sự có thể thử xem.
Cô quay lại bàn làm việc, mở máy tính bảng và theo thói quen nhìn vào hộp thư trước.
Cả hai kịch bản trước đều đoạt giải, nhưng lần này lại đoạt giải thưởng rất nổi tiếng, giải thưởng lên đến hàng tỷ.
Nhưng cô không bao giờ dám xuất hiện, vì cô không muốn có bất kỳ liên quan nào đến quá khứ.
Nhưng trên thực tế, thật sự có thể trốn cả đời sao?
Đàm Kiệt nói, người đàn ông đó, vẫn đang tìm kiếm cô...
Cố Cơ Uyển thất thần trong chốc lát, trong đầu cô chợt lóe lên một bóng dáng lạnh lùng.
Ánh mắt, giọng nói và tấm lưng của anh ấy lạnh đến mức khiến những đầu ngón tay của người ta phát run.
Người ta nói rằng thời gian có thể làm phai nhòa đi mọi thứ, nhưng tại sao hai năm nay, mỗi khi nghĩ đến hình bóng đó, lòng cô vẫn như bị cái gì đè ép, khó chịu đến vậy?
"Đừng nghĩ nữa, chúng ta hãy sống cuộc đời của mỗi người!"
Cô nhìn bàn tay của mình, ngón tay dần dần siết chặt, sau khi siết chặt lại thả lỏng.
Đã đến lúc phải sống một cuộc sống mới.
Vì Hạo Phong, cũng vì con và hơn hết là vì chính mình!
Đàm Kiệt ở lại nhà bọn họ ba ngày.
Trong ba ngày này, vì sự có mặt của anh, ngay cả bảo mẫu Quyên Thy cũng nghỉ phép dài hạn.
Ngày thứ tư, Đàm Kiệt phải đi.
"Nếu tôi không trở về, đám Lăng Chi bọn sẽ bắt đầu hoài nghi."
Trên thực tế, Đàm Kiệt thật sự rất muốn mang theo đám người Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi đi cùng.
Những người sáng lập truyền thông Cửu Nguyệt bọn họ đã không ở cùng nhau hơn hai năm rồi.
Dù những ngày đầu làm việc căng thẳng và bận rộn nhưng vì được ở bên nhau nên dù bận đến mức ăn ngủ mấy ngày liên ở văn phòng nhưng ai cũng thấy vui.
Sau khi Cơ Uyển cùng Hạo Phong rời đi, đội ngũ của họ như thiếu đi linh hồn.
"Nếu có thể, hãy về sớm một chút." Đàm Kiệt buôn bã nhìn Cố Cơ Uyển.
"Yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở về, chỉ cần..." Mộ Hạo Phong nhẹ nhàng ôm Cố Cơ Uyển vào lòng, người đàn ông lạnh lùng đã thành quen, nụ cười của anh ấy dường như cũng nhiều hơn trong hai năm qua.
Anh khẽ cười: "Chờ chúng tôi thích nghi với cuộc sống mới, chúng tôi sẽ trở lại."
Đàm Kiệt đương nhiên biết cái gọi là cuộc sống mới là cái gì.
Kể từ đêm đó, Mộ Hạo Phong mượn rượu thêm can đảm, không biết đã nói gì với Cố Cơ Uyển nhưng sau đó, hành động của hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Đàm Kiệt đương nhiên là tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt liền biết Hạo Phong coi như thành công hơn phân nửa rồi.
"Phải nhanh chóng thích ứng, biết chưa?" Đàm Kiệt trừng mắt nhìn Mộ Hạo Phong.
"Ai cần anh nhiều chuyện." Mộ Hạo Phong mặc kệ anh, "Mau xem thử anh có còn quên gì không."
"Một người đàn ông như tôi thì cần gì nhiều chứ, chỉ cần mang theo hộ chiếu và điện thoại di động là được rồi, những thứ khác không quan trọng."
Tuy là nói như vậy nhưng Đàm Kiệt vẫn cẩn thận kiểm tra đồ đạc trong túi hành lý túi của mình.
Nếu thực sự quên mất thứ gì đó thì sẽ rất phiền phức nếu yêu cầu họ gửi lại khi đã về đến nơi.
Hai người đàn ông vào phòng, không biết còn đang lấy cái gì, Cố Cơ Uyển cho bọn trẻ ăn thì cửa hành lang đột nhiên bị mở ra.
"Quyên Thy, về rồi à?" Thời gian vừa vặn, bọn họ cũng đang chuẩn bị tiễn Đàm Kiệt ra sân bay.
"Uhm." Quyên Thy gật gật đầu, thay giầy xong thì đi vào phòng bếp.
Cố Cơ Uyển cau mày, Quyên Thy này thường nói nhiều, sao hôm nay về lại không nói một lời?
Nhìn thấy lũ trẻ cũng không thân mật như trước?
Cô đi theo đến cửa bếp, nhưng nhìn thấy Quyên Thy đang đứng trước bồn rửa mặt, không biết cô ta đang nghĩ gì, như thể cô ta đang bàng hoàng.
Cố Cơ Uyển bước tới: "Quyên Thy?"
Quyên Thy giật mình vì tiếng động khi cô đột ngột xuất hiện, và gân như hét lên vì sốc.
"Thưa, thưa cô, cô gọi tôi có việc ư?” Cô ta bị sốc.
"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi xem cô đang làm gì." Thấy bộ dạng cô ta mất hồn mất vía, Cố Cơ Uyển hơi lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Cô không khỏe sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
"Không có việc gì không có việc gì, tôi chỉ đang nghĩ về một chuyện thôi, không sao đâu."
Quyên Thy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng phấn chấn hẳn lên, cười nói: "Cô không đi làm sao? Sắp đến giờ rồi, cô nhanh đi làm đi, Điềm Điềm giao cho tôi là được rồi."
"Được, cô trông Điềm Điềm nhé, chúng tôi muốn tiễn bạn ra sân bay."
Cố Cơ Uyển thấy thời gian thật sự không còn sớm nên lập tức đi ra khỏi bếp.
Quyên Thy lại nhìn chằm chằm theo bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt dần dần lắng xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đầu tiên Mộ Hạo Phong đưa Thiên Hiếu đi nhà trẻ, sau đó mới lái xe, cùng Cố Cơ Uyển tiễn Đàm Kiệt ra sân bay.
"Ở độ tuổi của Thiên Hiếu này, làm sao nhà trẻ lại chịu nhận nó?" Đàm Kiệt hỏi.
Nói chung ở các trường mẫu giáo, trẻ em cần phải đủ ba tuổi và biết cách xử lý một số việc thì mới chịu nhận chúng.
Nhưng Thiên Hiếu, hiện tại chỉ có hơn một tuổi, còn chưa được một tuổi rưỡi nữa.
"Chúng tôi trực tiếp tìm viện trưởng để ông ấy phỏng vấn Thiên Hiếu, khả năng tự chăm sóc bản thân của thằng bé giỏi hơn những đứa trẻ ba tuổi rất nhiều, cho nên, viện trưởng chấp nhận và để cho Thiên Hiếu nhập học."
Đàm Kiệt gật đầu.
Nghĩ lại cũng đúng, chỉ số thông minh của Mộ Thiên Hiếu, thực sự không phải là thứ mà một đứa trẻ ba tuổi trung bình có thể so sánh.
Tuy rằng không bằng người lớn, nhưng không thể không nói là nó biết nhiều hơn một đứa trẻ năm tuổi.
Đứa trẻ đó thật sự là quá lợi hại, quả thực là một thiên tài giống như ba của nó...
Đàm Kiệt lắc đầu, suýt chút nữa muốn tát chính mình.
Vào lúc này, làm sao có thể nghĩ về mối quan hệ giữa Thiên Hiếu cùng Mộ Tu Kiệt chứ?
Sau này không được nghĩ đến chuyện đó nữa.
Đưa Đàm Kiệt đến sân bay xong, Mộ Hạo Phong lạnh lùng nhìn hai người lưu luyến chia tay trong hai phút rồi đẩy Đàm Kiệt vào trong đám người.
Rồi anh dẫn Cố Cơ Uyển lên xe rời sân bay.
"Em còn có chuyện muốn nói với anh ấy, hơn nữa cũng còn thời gian, tại sao lại vội vàng rời đi?”
"Còn nói chuyện gì với anh ta, ba ngày qua bị anh ta quấy rầy còn chưa đủ sao?”
Anh chàng đó giống như một người mắc bệnh nói lảm nhảm, nói không ngừng, trong ba ngày, anh ta đã nói nhiều hơn những gì anh ta đã nói trong hai năm qua.
"Chúng em đã lâu như vậy không gặp nhau nên có nhiều chuyện để nói rồi, sao anh lại có thể ghét bỏ chứ?”
Cố Cơ Uyển nhìn anh ngây người, nếu không thích nói chuyện như anh thì cuộc sống không ngột ngạt sao?
"Lần sau gặp mặt lại tán gẫu nhé."
Mộ Hạo Phong đưa cô đến tầng dưới công ty, Cố Cơ Uyển đã trang điểm xấu xí bước ra khỏi xe, cô lại chìm trong đám đông và không có cơ hội tìm lại được bóng dáng xưa.
Hôm đó cô còn bận công việc, buổi trưa cuối cùng cũng có thời gian rảnh.
Theo thói quen, cô lấy điện thoại ra và bật chức năng giám sát ở nhà, muốn xem Điềm Điềm ở nhà có ngoan không.
Nhưng lần này, dù ở sảnh hay trong phòng, đều không có bóng dáng của Điềm Điềm cùng Quyên Thy.
Chẳng lẽ, đi ra ngoài?
Tuy nhiên, chiếc xe đẩy phải mang theo khi đưa Điềm Điềm ra ngoài vẫn được đặt lặng lẽ ở một góc hành lang.
Nhớ tới bộ dáng Quyên Thy khi trở về sáng nay, đột nhiên, trong lòng Cố Cơ Uyển xẹt qua một tia bất an.
Cô càng tiếp tục theo dõi, sự lo lắng của cô dường như ngày càng nặng hơn.
Cô lập tức bấm số của Quyên Thy nhưng điện thoại báo không liên lạc được!
Sao lại thế này?
Từ mười hai giờ trưa đến một giờ, đã đến giờ ngủ của Điềm Điềm, trong nhà vẫn như trước không có bóng dáng bọn họ.
Cô tiếp tục gọi cho Quyên Thy, nhưng vẫn không thể gọi được.
Cố Cơ Uyển rốt cuộc nhịn không được gọi cho Mộ Hạo Phong: "Hạo Phong, Điềm Điềm cùng Quyên Thy... Hình như đã xảy ra chuyện."
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn nắm chặt tay cô, không nói gì cũng không buông ra.
Sau khi anh ngủ say, Cố Cơ Uyển cố gắng thật lâu, mới kéo được tay ra khỏi tay anh.
Giương mắt, liền nhìn thấy gương mặt say ngủ an lành của anh, trên khóe môi nở một nụ cười nhẹ, thật hạnh phúc, thật mãn nguyện, hệt như một đứa trẻ.
Đối diện với Hạo Phong như vậy, nếu nói là tình yêu, không bằng nói, giống tình thân hơn.
Cô đã thực sự quen với cảm giác ở bên Hạo Phong, về phần, rốt cuộc có thể trở thành một cặp đôi thực sự hay không thì cô cũng không chắc nữa.
Có lẽ, thật sự có thể thử xem.
Cô quay lại bàn làm việc, mở máy tính bảng và theo thói quen nhìn vào hộp thư trước.
Cả hai kịch bản trước đều đoạt giải, nhưng lần này lại đoạt giải thưởng rất nổi tiếng, giải thưởng lên đến hàng tỷ.
Nhưng cô không bao giờ dám xuất hiện, vì cô không muốn có bất kỳ liên quan nào đến quá khứ.
Nhưng trên thực tế, thật sự có thể trốn cả đời sao?
Đàm Kiệt nói, người đàn ông đó, vẫn đang tìm kiếm cô...
Cố Cơ Uyển thất thần trong chốc lát, trong đầu cô chợt lóe lên một bóng dáng lạnh lùng.
Ánh mắt, giọng nói và tấm lưng của anh ấy lạnh đến mức khiến những đầu ngón tay của người ta phát run.
Người ta nói rằng thời gian có thể làm phai nhòa đi mọi thứ, nhưng tại sao hai năm nay, mỗi khi nghĩ đến hình bóng đó, lòng cô vẫn như bị cái gì đè ép, khó chịu đến vậy?
"Đừng nghĩ nữa, chúng ta hãy sống cuộc đời của mỗi người!"
Cô nhìn bàn tay của mình, ngón tay dần dần siết chặt, sau khi siết chặt lại thả lỏng.
Đã đến lúc phải sống một cuộc sống mới.
Vì Hạo Phong, cũng vì con và hơn hết là vì chính mình!
Đàm Kiệt ở lại nhà bọn họ ba ngày.
Trong ba ngày này, vì sự có mặt của anh, ngay cả bảo mẫu Quyên Thy cũng nghỉ phép dài hạn.
Ngày thứ tư, Đàm Kiệt phải đi.
"Nếu tôi không trở về, đám Lăng Chi bọn sẽ bắt đầu hoài nghi."
Trên thực tế, Đàm Kiệt thật sự rất muốn mang theo đám người Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi đi cùng.
Những người sáng lập truyền thông Cửu Nguyệt bọn họ đã không ở cùng nhau hơn hai năm rồi.
Dù những ngày đầu làm việc căng thẳng và bận rộn nhưng vì được ở bên nhau nên dù bận đến mức ăn ngủ mấy ngày liên ở văn phòng nhưng ai cũng thấy vui.
Sau khi Cơ Uyển cùng Hạo Phong rời đi, đội ngũ của họ như thiếu đi linh hồn.
"Nếu có thể, hãy về sớm một chút." Đàm Kiệt buôn bã nhìn Cố Cơ Uyển.
"Yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở về, chỉ cần..." Mộ Hạo Phong nhẹ nhàng ôm Cố Cơ Uyển vào lòng, người đàn ông lạnh lùng đã thành quen, nụ cười của anh ấy dường như cũng nhiều hơn trong hai năm qua.
Anh khẽ cười: "Chờ chúng tôi thích nghi với cuộc sống mới, chúng tôi sẽ trở lại."
Đàm Kiệt đương nhiên biết cái gọi là cuộc sống mới là cái gì.
Kể từ đêm đó, Mộ Hạo Phong mượn rượu thêm can đảm, không biết đã nói gì với Cố Cơ Uyển nhưng sau đó, hành động của hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Đàm Kiệt đương nhiên là tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt liền biết Hạo Phong coi như thành công hơn phân nửa rồi.
"Phải nhanh chóng thích ứng, biết chưa?" Đàm Kiệt trừng mắt nhìn Mộ Hạo Phong.
"Ai cần anh nhiều chuyện." Mộ Hạo Phong mặc kệ anh, "Mau xem thử anh có còn quên gì không."
"Một người đàn ông như tôi thì cần gì nhiều chứ, chỉ cần mang theo hộ chiếu và điện thoại di động là được rồi, những thứ khác không quan trọng."
Tuy là nói như vậy nhưng Đàm Kiệt vẫn cẩn thận kiểm tra đồ đạc trong túi hành lý túi của mình.
Nếu thực sự quên mất thứ gì đó thì sẽ rất phiền phức nếu yêu cầu họ gửi lại khi đã về đến nơi.
Hai người đàn ông vào phòng, không biết còn đang lấy cái gì, Cố Cơ Uyển cho bọn trẻ ăn thì cửa hành lang đột nhiên bị mở ra.
"Quyên Thy, về rồi à?" Thời gian vừa vặn, bọn họ cũng đang chuẩn bị tiễn Đàm Kiệt ra sân bay.
"Uhm." Quyên Thy gật gật đầu, thay giầy xong thì đi vào phòng bếp.
Cố Cơ Uyển cau mày, Quyên Thy này thường nói nhiều, sao hôm nay về lại không nói một lời?
Nhìn thấy lũ trẻ cũng không thân mật như trước?
Cô đi theo đến cửa bếp, nhưng nhìn thấy Quyên Thy đang đứng trước bồn rửa mặt, không biết cô ta đang nghĩ gì, như thể cô ta đang bàng hoàng.
Cố Cơ Uyển bước tới: "Quyên Thy?"
Quyên Thy giật mình vì tiếng động khi cô đột ngột xuất hiện, và gân như hét lên vì sốc.
"Thưa, thưa cô, cô gọi tôi có việc ư?” Cô ta bị sốc.
"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi xem cô đang làm gì." Thấy bộ dạng cô ta mất hồn mất vía, Cố Cơ Uyển hơi lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Cô không khỏe sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
"Không có việc gì không có việc gì, tôi chỉ đang nghĩ về một chuyện thôi, không sao đâu."
Quyên Thy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng phấn chấn hẳn lên, cười nói: "Cô không đi làm sao? Sắp đến giờ rồi, cô nhanh đi làm đi, Điềm Điềm giao cho tôi là được rồi."
"Được, cô trông Điềm Điềm nhé, chúng tôi muốn tiễn bạn ra sân bay."
Cố Cơ Uyển thấy thời gian thật sự không còn sớm nên lập tức đi ra khỏi bếp.
Quyên Thy lại nhìn chằm chằm theo bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt dần dần lắng xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đầu tiên Mộ Hạo Phong đưa Thiên Hiếu đi nhà trẻ, sau đó mới lái xe, cùng Cố Cơ Uyển tiễn Đàm Kiệt ra sân bay.
"Ở độ tuổi của Thiên Hiếu này, làm sao nhà trẻ lại chịu nhận nó?" Đàm Kiệt hỏi.
Nói chung ở các trường mẫu giáo, trẻ em cần phải đủ ba tuổi và biết cách xử lý một số việc thì mới chịu nhận chúng.
Nhưng Thiên Hiếu, hiện tại chỉ có hơn một tuổi, còn chưa được một tuổi rưỡi nữa.
"Chúng tôi trực tiếp tìm viện trưởng để ông ấy phỏng vấn Thiên Hiếu, khả năng tự chăm sóc bản thân của thằng bé giỏi hơn những đứa trẻ ba tuổi rất nhiều, cho nên, viện trưởng chấp nhận và để cho Thiên Hiếu nhập học."
Đàm Kiệt gật đầu.
Nghĩ lại cũng đúng, chỉ số thông minh của Mộ Thiên Hiếu, thực sự không phải là thứ mà một đứa trẻ ba tuổi trung bình có thể so sánh.
Tuy rằng không bằng người lớn, nhưng không thể không nói là nó biết nhiều hơn một đứa trẻ năm tuổi.
Đứa trẻ đó thật sự là quá lợi hại, quả thực là một thiên tài giống như ba của nó...
Đàm Kiệt lắc đầu, suýt chút nữa muốn tát chính mình.
Vào lúc này, làm sao có thể nghĩ về mối quan hệ giữa Thiên Hiếu cùng Mộ Tu Kiệt chứ?
Sau này không được nghĩ đến chuyện đó nữa.
Đưa Đàm Kiệt đến sân bay xong, Mộ Hạo Phong lạnh lùng nhìn hai người lưu luyến chia tay trong hai phút rồi đẩy Đàm Kiệt vào trong đám người.
Rồi anh dẫn Cố Cơ Uyển lên xe rời sân bay.
"Em còn có chuyện muốn nói với anh ấy, hơn nữa cũng còn thời gian, tại sao lại vội vàng rời đi?”
"Còn nói chuyện gì với anh ta, ba ngày qua bị anh ta quấy rầy còn chưa đủ sao?”
Anh chàng đó giống như một người mắc bệnh nói lảm nhảm, nói không ngừng, trong ba ngày, anh ta đã nói nhiều hơn những gì anh ta đã nói trong hai năm qua.
"Chúng em đã lâu như vậy không gặp nhau nên có nhiều chuyện để nói rồi, sao anh lại có thể ghét bỏ chứ?”
Cố Cơ Uyển nhìn anh ngây người, nếu không thích nói chuyện như anh thì cuộc sống không ngột ngạt sao?
"Lần sau gặp mặt lại tán gẫu nhé."
Mộ Hạo Phong đưa cô đến tầng dưới công ty, Cố Cơ Uyển đã trang điểm xấu xí bước ra khỏi xe, cô lại chìm trong đám đông và không có cơ hội tìm lại được bóng dáng xưa.
Hôm đó cô còn bận công việc, buổi trưa cuối cùng cũng có thời gian rảnh.
Theo thói quen, cô lấy điện thoại ra và bật chức năng giám sát ở nhà, muốn xem Điềm Điềm ở nhà có ngoan không.
Nhưng lần này, dù ở sảnh hay trong phòng, đều không có bóng dáng của Điềm Điềm cùng Quyên Thy.
Chẳng lẽ, đi ra ngoài?
Tuy nhiên, chiếc xe đẩy phải mang theo khi đưa Điềm Điềm ra ngoài vẫn được đặt lặng lẽ ở một góc hành lang.
Nhớ tới bộ dáng Quyên Thy khi trở về sáng nay, đột nhiên, trong lòng Cố Cơ Uyển xẹt qua một tia bất an.
Cô càng tiếp tục theo dõi, sự lo lắng của cô dường như ngày càng nặng hơn.
Cô lập tức bấm số của Quyên Thy nhưng điện thoại báo không liên lạc được!
Sao lại thế này?
Từ mười hai giờ trưa đến một giờ, đã đến giờ ngủ của Điềm Điềm, trong nhà vẫn như trước không có bóng dáng bọn họ.
Cô tiếp tục gọi cho Quyên Thy, nhưng vẫn không thể gọi được.
Cố Cơ Uyển rốt cuộc nhịn không được gọi cho Mộ Hạo Phong: "Hạo Phong, Điềm Điềm cùng Quyên Thy... Hình như đã xảy ra chuyện."