Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-327
CHƯƠNG 327: BÂY GIỜ ĐỨA CON ĐÓ ĐANG Ở ĐÂU
Cố Cơ Uyển vừa đến cửa khách sạn, khoảng năm phút sau Giang Nam gọi điện thoại đến.
Cô đi đến thẳng đến cửa khách sạn, hai phút sau cô lên xe Giang Nam.
Đêm nay tâm trạng của cô vốn nặng nề, nhưng vừa rồi cô cứu một ông cụ nên cả người lại vui vẻ hơn.
"Cô đi đâu?” Giang Nam thấy quần áo của cô lộn xộn, ngay cả tóc cũng rối loạn thì nhíu mày lại.
Nhưng cô có vẻ không có bị thương chỗ nào, cho nên sự lo lắng trước đó có chút dư thừa.
Anh ta có hơi sợ, buổi tối cô không về là vì gặp Mộ Tu Kiệt.
"Vừa rồi tôi thấy một ông cụ bị nghẹn đến suýt ngất đi, tôi lập tức ra tay cứu người."
Giọng Cố Cơ Uyển có chút khàn khàn, nhưng cả người có vẻ vô cùng vui vẻ, không giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ.
Giang Nam thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn cô một cái mới lái xe vào đường lớn.
"Cô còn cứu người nữa sao?”
"Đương nhiên, tôi đã bào chế thuốc nhiều năm, có thể tự học thành tài!"
Cho dù cứu người hay là bào chế thuốc thì đời trước cô là cao thủ.
Nhưng cao thủ này vẫn luôn khiêm tốn nên Cố Vị Y không biết gì cũng chiếm lấy công lao của cô.
Nhưng đó là chuyện của đời trước.
Bây giờ cô nghĩ lại dường như rất xa vời.
"Cô còn học bào chế thuốc mấy năm sao? Sao tôi không biết?" Giang Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cô nhóc này bao nhiêu tuổi chứ? Mười tám tuổi nói lời này không sợ rớt răng sao.
"Không tin thì thôi." Cố Cơ Uyển biết những gì mình trải qua sẽ không có ai tin.
Đương nhiên cô cũng không định giải thích.
Trọng sinh? Là truyện không thể nào, người ta chỉ nghĩ cô bị bệnh tâm thần.
Cho dù Giang Nam không khinh thường cô, sợ là anh ta cũng sẽ đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Trọng sinh không phải là chuyện huyền ảo sao?
Cô dựa lưng vào ghế ngồi rồi nhắm mắt lại.
Trong lòng Giang Nam vẫn còn nhiều thắc mắc, anh ta rõ ràng cảm thấy cô không đúng lắm, quần áo nhăn nhúm, tóc cũng rối loạn.
Nhưng tâm trạng của cô lại vui vẻ, làm cho người ta không nhìn ra được những gì cô đã trải qua.
Nhưng cô nhíu mày, luôn có vẻ buồn rầu không bao giờ biến mất...
Nhưng Giang Nam cũng không cơ hội hỏi.
Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại thì tiếng ngáy nhanh chóng vang lên.
Hơn mười hai giờ đêm thật sự đã rất khuya.
Nếu cô nói vừa rồi cứu một ông cụ, có lẽ cả người xốc xếch là do chuyện đó đúng không?
Cô luôn hiền lành như thế, nhìn người khác gặp khó khăn thì nhất định dũng cảm quên mình đến giúp đỡ...
Giang Nam nhìn mấy sợi tóc rơi trên mặt cô thì không nhịn được đưa tay ra muốn giúp cô vén tóc ra sau tai.
Nhưng tay anh ta vẫn chưa chạm vào mặt cô đã thu tay lại.
Động tác quá thân mật sẽ dọa đến cô.
Sau khi anh ta thu tay lại thì nhìn con đường phía trước, tập trung lái xe.
Rạng sáng hôm sau, đây vốn là lúc đi ngủ.
Bởi vì có một ông cụ thật sự rất nôn nóng, cho nên một giờ sáng của nhà họ Cố bị mở ra.
Mặc dù cùng là nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố này đến từ Lăng Châu.
Mà nhà họ Cố ở Lăng Châu và nhà họ Cố ở Bắc Lăng lại khác nhau một trời một vực.
Tuy rằng cùng họ Cố, nhưng bọn họ không hề có quan hệ họ hàng.
Nhà họ Cố ở Bắc Lăng chỉ là một gia đình có tiền bình thường, ngay cả xã hội thượng lưu Bắc Lăng cũng phải khó khăn lắm mới có thể chui vào.
Nhưng nhà họ Cố ở Lăng Châu tuyệt đối là nhà giàu bậc nhất.
Bốn gia tộc lớn đứng đầu Lăng Châu có sự xuất hiện của nhà họ Cố.
Người trước mắt này là ông cụ Cố nhà họ Cố ở Lăng Châu, một nhân vật lớn dậm một chân đã có thể làm cho người dân ở Lăng Châu run sợ!
Cố Kính Minh không biết vì sao bọn họ đến đây, từ trước đến nay nhà họ Cố nho nhỏ này không hề qua lại với nhà họ Cố ở Lăng Châu.
Dương Hiểu Nha và Cố Kính Minh xuống lầu, sau khi nghe nói ông cụ Cố nhà họ Cố ở Lăng Châu thì cả người sửng sốt.
"Kính Minh, gần đây ông có hạng mục lớn nào sao?" Lúc Dương Hiểu Nha xuống lầu thì hỏi lại mấy lần.
Cố Kính Minh vừa luống cuống đeo cà vạt vừa lắc đầu: "Không có."
Huống chi cho dù có hạng mục lớn cũng không thể có liên quan đến nhà họ Cố ở Lăng Châu được, sao người ta có thể để mắt đến tập đoàn nhỏ này chứ?
Giống như nhà họ Cố bọn họ muốn làm ăn với nhà họ Mộ vậy, chính là chuyện nghìn lẻ một đêm!
"Vậy... Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Hơn nửa đêm bỗng nhiên bị đánh thức, bây giờ Dương Hiểu Nha vẫn buồn ngủ.
"Sao tôi biết được? Đi xuống xem đã!" Trong lòng Cố Kính Minh nóng như lửa đốt.
Hai người soi gương trên chiếc bình thủy tinh lớn ở góc cầu thang.
Cố Kính Minh nhanh chóng nhét áo sơ mi vào trong quần, Dương Hiểu Nha lại luống cuống: "Tôi, tôi vẫn chưa trang điểm!"
Ông trời ơi! Ở trước mặt nhân vật lớn như vậy cũng dám để mặt mộc đúng là quá đáng sợ!
"Trang điểm cái gì? Người ta còn đang đợi! Để người ta chờ đợi, lỡ đắc tội thì sao?"
Cố Kính Minh càng đi xuống lầu thì giọng nói càng nhỏ dần, sợ người dưới lầu nghe thấy Dương Hiểu Nha nghe vậy thì sao còn dám quay lại trang điểm gì đó nữa?
Lỡ thật sự chọc giận người ta vì quay lại làm chút việc, chẳng phải công ty nhà bọn họ sẽ biến thành tro bụi sao?
Quan trọng là tiếp đón ông cụ Cố và cậu chủ nhà họ Cố ở phòng khách dưới lầu.
Đám người hầu đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ giống như gặp đại dịch.
Không phải ông cụ Cố khó hầu hạ, mà sự thật là tiếng tăm nhà họ Cố ở Lăng Châu quá vang dội!
"Ông cụ Cố, chào ông cụ Cố!"
Cố Kính Minh vừa xuống lầu đã lập tức đi tới khom lưng, rất cung kính.
Dương Hiểu Nha đi theo bên cạnh ông ta, cũng cung kính ông cụ Cố và cậu chủ Cố, sợ tiếp đón người ta không chu đáo.
"Mau, mau đi pha trà tốt nhất lên đây!"
Cố Kính Minh nhìn ly trà trước mặt thì nóng nảy: "Lấy trà cao cấp trong ngăn tủ ở phòng tôi, mau lên!"
"Vâng vâng vâng!" Quản gia vội vàng lên lầu.
Cố Tĩnh Viễn lại xua tay, nhàn nhạt nói: "Không cần, đêm hôm khuya khoắt cũng không thích hợp uống trà, không cần khách sáo."
"Vâng vâng!"
Người ta đã nói không nên uống trà, Cố Kính Minh làm gì dám làm bậy?
Nhưng bọn họ đứng trước mặt ông cụ Cố và cậu chủ Cố thì vẻ mặt đầy lo lắng, cũng không biết đặt tay ở đâu.
"Ngồi đi, còn đứng làm gì?" Ông cụ Cố có vẻ dễ gần hơn cậu chủ nhà họ Cố một chút.
Ông nở nụ cười thân thiết nhìn Cố Kính Minh và Dương Hiểu Nha: "Mau ngồi đi!"
Hai người nhìn nhau, nơm nớp lo sợ ngồi xuống đối diện ông.
Dương Hiểu Nha lén chọc vào eo Cố Kính Minh, Cố Kính Minh cẩn thận nhìn ông cụ Cố: "Chuyện đó... Ông cụ Cố..."
"Tôi muốn hỏi, có phải trước kia Tang Thanh đã từng đến đây sống một thời gian đúng không?”
Tang Thanh?
Cố Kính Minh và Dương Hiểu Nha nhìn nhau.
Vì sao đột nhiên hỏi chuyện Tang Thanh chứ?
"Vậy, Tang Thanh..." Cố Kính Minh nhìn vợ mình một cái.
Hơn một tháng trước, Dương Hiểu Nha nói với ông ta một số chuyện làm cho ông ta sợ tới mức đến bây giờ vẫn chưa chấp nhận được.
Lúc này, ông cụ Cố nhà họ Cổ ở Lăng Châu là nhân vật lớn mặt như vậy muốn tới tìm Tang Thanh?
"Mười mấy năm trước, bà ấy... Thật sự đã từng ở đây."
Ông cụ Cố sáng mắt lên, Cố Tĩnh Viễn lập tức hỏi: "Có phải lúc ấy bà ấy đang mang thai đúng không, bây giờ đứa con đó đang ở đâu?"
Cố Cơ Uyển vừa đến cửa khách sạn, khoảng năm phút sau Giang Nam gọi điện thoại đến.
Cô đi đến thẳng đến cửa khách sạn, hai phút sau cô lên xe Giang Nam.
Đêm nay tâm trạng của cô vốn nặng nề, nhưng vừa rồi cô cứu một ông cụ nên cả người lại vui vẻ hơn.
"Cô đi đâu?” Giang Nam thấy quần áo của cô lộn xộn, ngay cả tóc cũng rối loạn thì nhíu mày lại.
Nhưng cô có vẻ không có bị thương chỗ nào, cho nên sự lo lắng trước đó có chút dư thừa.
Anh ta có hơi sợ, buổi tối cô không về là vì gặp Mộ Tu Kiệt.
"Vừa rồi tôi thấy một ông cụ bị nghẹn đến suýt ngất đi, tôi lập tức ra tay cứu người."
Giọng Cố Cơ Uyển có chút khàn khàn, nhưng cả người có vẻ vô cùng vui vẻ, không giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ.
Giang Nam thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn cô một cái mới lái xe vào đường lớn.
"Cô còn cứu người nữa sao?”
"Đương nhiên, tôi đã bào chế thuốc nhiều năm, có thể tự học thành tài!"
Cho dù cứu người hay là bào chế thuốc thì đời trước cô là cao thủ.
Nhưng cao thủ này vẫn luôn khiêm tốn nên Cố Vị Y không biết gì cũng chiếm lấy công lao của cô.
Nhưng đó là chuyện của đời trước.
Bây giờ cô nghĩ lại dường như rất xa vời.
"Cô còn học bào chế thuốc mấy năm sao? Sao tôi không biết?" Giang Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cô nhóc này bao nhiêu tuổi chứ? Mười tám tuổi nói lời này không sợ rớt răng sao.
"Không tin thì thôi." Cố Cơ Uyển biết những gì mình trải qua sẽ không có ai tin.
Đương nhiên cô cũng không định giải thích.
Trọng sinh? Là truyện không thể nào, người ta chỉ nghĩ cô bị bệnh tâm thần.
Cho dù Giang Nam không khinh thường cô, sợ là anh ta cũng sẽ đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Trọng sinh không phải là chuyện huyền ảo sao?
Cô dựa lưng vào ghế ngồi rồi nhắm mắt lại.
Trong lòng Giang Nam vẫn còn nhiều thắc mắc, anh ta rõ ràng cảm thấy cô không đúng lắm, quần áo nhăn nhúm, tóc cũng rối loạn.
Nhưng tâm trạng của cô lại vui vẻ, làm cho người ta không nhìn ra được những gì cô đã trải qua.
Nhưng cô nhíu mày, luôn có vẻ buồn rầu không bao giờ biến mất...
Nhưng Giang Nam cũng không cơ hội hỏi.
Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại thì tiếng ngáy nhanh chóng vang lên.
Hơn mười hai giờ đêm thật sự đã rất khuya.
Nếu cô nói vừa rồi cứu một ông cụ, có lẽ cả người xốc xếch là do chuyện đó đúng không?
Cô luôn hiền lành như thế, nhìn người khác gặp khó khăn thì nhất định dũng cảm quên mình đến giúp đỡ...
Giang Nam nhìn mấy sợi tóc rơi trên mặt cô thì không nhịn được đưa tay ra muốn giúp cô vén tóc ra sau tai.
Nhưng tay anh ta vẫn chưa chạm vào mặt cô đã thu tay lại.
Động tác quá thân mật sẽ dọa đến cô.
Sau khi anh ta thu tay lại thì nhìn con đường phía trước, tập trung lái xe.
Rạng sáng hôm sau, đây vốn là lúc đi ngủ.
Bởi vì có một ông cụ thật sự rất nôn nóng, cho nên một giờ sáng của nhà họ Cố bị mở ra.
Mặc dù cùng là nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố này đến từ Lăng Châu.
Mà nhà họ Cố ở Lăng Châu và nhà họ Cố ở Bắc Lăng lại khác nhau một trời một vực.
Tuy rằng cùng họ Cố, nhưng bọn họ không hề có quan hệ họ hàng.
Nhà họ Cố ở Bắc Lăng chỉ là một gia đình có tiền bình thường, ngay cả xã hội thượng lưu Bắc Lăng cũng phải khó khăn lắm mới có thể chui vào.
Nhưng nhà họ Cố ở Lăng Châu tuyệt đối là nhà giàu bậc nhất.
Bốn gia tộc lớn đứng đầu Lăng Châu có sự xuất hiện của nhà họ Cố.
Người trước mắt này là ông cụ Cố nhà họ Cố ở Lăng Châu, một nhân vật lớn dậm một chân đã có thể làm cho người dân ở Lăng Châu run sợ!
Cố Kính Minh không biết vì sao bọn họ đến đây, từ trước đến nay nhà họ Cố nho nhỏ này không hề qua lại với nhà họ Cố ở Lăng Châu.
Dương Hiểu Nha và Cố Kính Minh xuống lầu, sau khi nghe nói ông cụ Cố nhà họ Cố ở Lăng Châu thì cả người sửng sốt.
"Kính Minh, gần đây ông có hạng mục lớn nào sao?" Lúc Dương Hiểu Nha xuống lầu thì hỏi lại mấy lần.
Cố Kính Minh vừa luống cuống đeo cà vạt vừa lắc đầu: "Không có."
Huống chi cho dù có hạng mục lớn cũng không thể có liên quan đến nhà họ Cố ở Lăng Châu được, sao người ta có thể để mắt đến tập đoàn nhỏ này chứ?
Giống như nhà họ Cố bọn họ muốn làm ăn với nhà họ Mộ vậy, chính là chuyện nghìn lẻ một đêm!
"Vậy... Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Hơn nửa đêm bỗng nhiên bị đánh thức, bây giờ Dương Hiểu Nha vẫn buồn ngủ.
"Sao tôi biết được? Đi xuống xem đã!" Trong lòng Cố Kính Minh nóng như lửa đốt.
Hai người soi gương trên chiếc bình thủy tinh lớn ở góc cầu thang.
Cố Kính Minh nhanh chóng nhét áo sơ mi vào trong quần, Dương Hiểu Nha lại luống cuống: "Tôi, tôi vẫn chưa trang điểm!"
Ông trời ơi! Ở trước mặt nhân vật lớn như vậy cũng dám để mặt mộc đúng là quá đáng sợ!
"Trang điểm cái gì? Người ta còn đang đợi! Để người ta chờ đợi, lỡ đắc tội thì sao?"
Cố Kính Minh càng đi xuống lầu thì giọng nói càng nhỏ dần, sợ người dưới lầu nghe thấy Dương Hiểu Nha nghe vậy thì sao còn dám quay lại trang điểm gì đó nữa?
Lỡ thật sự chọc giận người ta vì quay lại làm chút việc, chẳng phải công ty nhà bọn họ sẽ biến thành tro bụi sao?
Quan trọng là tiếp đón ông cụ Cố và cậu chủ nhà họ Cố ở phòng khách dưới lầu.
Đám người hầu đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ giống như gặp đại dịch.
Không phải ông cụ Cố khó hầu hạ, mà sự thật là tiếng tăm nhà họ Cố ở Lăng Châu quá vang dội!
"Ông cụ Cố, chào ông cụ Cố!"
Cố Kính Minh vừa xuống lầu đã lập tức đi tới khom lưng, rất cung kính.
Dương Hiểu Nha đi theo bên cạnh ông ta, cũng cung kính ông cụ Cố và cậu chủ Cố, sợ tiếp đón người ta không chu đáo.
"Mau, mau đi pha trà tốt nhất lên đây!"
Cố Kính Minh nhìn ly trà trước mặt thì nóng nảy: "Lấy trà cao cấp trong ngăn tủ ở phòng tôi, mau lên!"
"Vâng vâng vâng!" Quản gia vội vàng lên lầu.
Cố Tĩnh Viễn lại xua tay, nhàn nhạt nói: "Không cần, đêm hôm khuya khoắt cũng không thích hợp uống trà, không cần khách sáo."
"Vâng vâng!"
Người ta đã nói không nên uống trà, Cố Kính Minh làm gì dám làm bậy?
Nhưng bọn họ đứng trước mặt ông cụ Cố và cậu chủ Cố thì vẻ mặt đầy lo lắng, cũng không biết đặt tay ở đâu.
"Ngồi đi, còn đứng làm gì?" Ông cụ Cố có vẻ dễ gần hơn cậu chủ nhà họ Cố một chút.
Ông nở nụ cười thân thiết nhìn Cố Kính Minh và Dương Hiểu Nha: "Mau ngồi đi!"
Hai người nhìn nhau, nơm nớp lo sợ ngồi xuống đối diện ông.
Dương Hiểu Nha lén chọc vào eo Cố Kính Minh, Cố Kính Minh cẩn thận nhìn ông cụ Cố: "Chuyện đó... Ông cụ Cố..."
"Tôi muốn hỏi, có phải trước kia Tang Thanh đã từng đến đây sống một thời gian đúng không?”
Tang Thanh?
Cố Kính Minh và Dương Hiểu Nha nhìn nhau.
Vì sao đột nhiên hỏi chuyện Tang Thanh chứ?
"Vậy, Tang Thanh..." Cố Kính Minh nhìn vợ mình một cái.
Hơn một tháng trước, Dương Hiểu Nha nói với ông ta một số chuyện làm cho ông ta sợ tới mức đến bây giờ vẫn chưa chấp nhận được.
Lúc này, ông cụ Cố nhà họ Cổ ở Lăng Châu là nhân vật lớn mặt như vậy muốn tới tìm Tang Thanh?
"Mười mấy năm trước, bà ấy... Thật sự đã từng ở đây."
Ông cụ Cố sáng mắt lên, Cố Tĩnh Viễn lập tức hỏi: "Có phải lúc ấy bà ấy đang mang thai đúng không, bây giờ đứa con đó đang ở đâu?"