Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 315: CHỈ CẦN CÔ ĐỒNG Ý, TÔI SẼ THA THỨ TẤT CẢ
Cố Cơ Uyển bị dọa đến mức suýt chút nữa hét ầm lên.
Cô không thể ngờ rằng cậu cả Mộ thậm chí không nói một lời nào mà trực tiếp động thủ.
Cô cho rằng Giang Nam là người anh em của anh, ít nhất anh cũng sẽ thủ hạ lưu tình.
Có lẽ, cú đấm này của cậu cả Mộ đã để lại một chút tình cảm, nếu không chỉ sợ Giang Nam đã đứng không vững.
Nhưng dù thế nào, Giang Nam phun ra máu cũng khiến cô bị dọa đến mức suýt chút nữa ngất đi.
Nhìn thấy Mộ Tu Kiệt vẫn còn muốn đi về phía Giang Nam, Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, bước vọt tới trước mặt Giang Nam.
Cô giang hai cánh tay, bảo vệ anh ta ở phía sau, nhìn Mộ Tu Kiệt đang từng bước đi về phía bọn họ, cô hoảng sợ đến mức đầu ngón tay cũng đang run lên.
Giờ phút này cậu cả Mộ thật sự rất khủng bố!
Hơi thở lạnh lẽo, đủ để đông cứng bầu không khí xung quanh.
“Đừng, đừng làm tổn thương anh ấy, không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!” Cô thật sự rất sợ hãi.
Chuyện này thật sự đã gây ra đả kích nghiêm trọng với anh đến mức này sao?
“Đừng làm tổn thương anh ấy!” Trơ mắt nhìn Mộ Tu Kiệt đến gân bọn họ hai bước, cô bị dọa đến mức lùi vê phía sau, trực tiếp ngã vào vòng tay Giang Nam.
“Tôi nói, thả cô ấy ra!” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt giống như nặn ra từ trong kẽ răng.
Cố Cơ Uyển vô thức sợ hãi, Giang Nam lại đứng thẳng người, không chỉ có không có ý định buông cô ra, thậm chí còn nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Đôi mắt Mộ Tu Kiệt híp lại, khí lạnh chết chóc lập tức tràn ra ngoài.
Đến ngay cả Mộ Bác Văn đang đứng ở cửa ra vào cũng nhanh chóng tiến đến, sợ anh cả thật sự nhất thời xúc động, động tay động chân với Giang Nam.
Mặc dù, đã động, nhưng một đấm vừa rồi tốt xấu gì cũng chưa dốc hết sức lực.
Nếu anh cả không giữ lại một chút tình cảm, một đấm kia cũng đủ để phế luôn Giang Nam.
Bọn họ là anh em vào sinh ra tử vài chục năm, Mộ Bác Văn biết, nếu anh cả thật sự đánh chết Giang Nam hoặc đánh anh ta tàn phế, sau này anh cả chắc chắn sẽ hối hận.
“Anh cả…”
Mộ Tu Kiệt cũng không thèm nhìn anh ta cái nào, ánh mắt lạnh lẽo cực điểm đang khóa trên cánh tay mà Giang Nam đang ôm Cố Cơ Uyển.
Cả người anh đều tràn ngập sát khí lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ và tình nghĩa nào.
Anh giống như một cỗ máy giết người, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đại khai sát giới.
Giang Nam mím môi, vẫn ôm Cố Cơ Uyển như cũ, thản nhiên nói: “Chuyện này là lỗi của tôi!”
“Không phải!” Cố Cơ Uyển ôm lấy cánh tay của anh ta, cắn môi, trừng mắt nhìn Mộ Tu Kiệt.
“Là anh cậu cả Mộ sai! Là anh tự tay giao tôi cho anh ấy! Cho tới tình hình lúc này, vì sao anh chỉ biết giận lây sang người khác, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình cũng có trách nhiệm trong đó?”
Anh không nói lời nào, chỉ là dường như cảm giác được bên môi có mùi máu tươi nặng hơn.
Đối mặt với gương mặt cứng rắn luôn luôn lạnh lẽo kia, sự hoảng hốt và đau lòng vẫn luôn dây dưa trong lòng Cố Cơ Uyển.
Việc đến nước này, đã không có đường quay về.
Cho dù đau lòng cũng không thể dừng lại.
Cô rời khỏi lồng ngực Giang Nam, bước về phía Mộ Tu Kiệt.
“Nhóc…’ Giang Nam muốn kéo cô, lại bị cô đẩy ra.
Mãi cho đến khi cách Mộ Tu Kiệt khoảng cách ba bước chân cô mới dừng lại, ngẩng đầu lên nghênh tiếp ánh mắt không chút nhiệt độ của anh.
“Anh chưa bao giờ cho tôi một chút dịu dàng, thậm chí cứ thế đem tôi ở bên cạnh anh giao cho người đàn ông khác.”
“Cậu cả Mộ, tại sao tôi vẫn phải thích anh? Huống chi, mối quan hệ của hai chúng ta, từ khi vừa bắt đầu vốn cũng chỉ vì một tờ thỏa thuận, tôi có nghĩa vụ phải yêu anh sao?”
Cô cười lạnh, mặc dù trong lòng đang chảy máu, nhưng nét mặt của cô lại vô tình và khinh thường hơn bất cứ kẻ nào.
“Vốn tôi cũng không thích anh ấy! Là anh, là anh ép tôi thích anh ấy!”
“Tôi ép cô cái gì? Tôi ép cô bò lên giường của cậu ta sao?”
Mộ Tu Kiệt cầm cổ tay cô, động tác này dọa đến mức Giang Nam lập tức bước về phía trước hai bước.
Đến ngay cả Mộ Bác Văn cũng bước nhanh tới, không dám tới gần, nhưng cũng không dám cách xa.
Cho dù thế nào, trong bụng Cố Cơ Uyển còn có đứa bé, ngộ nhỡ anh cả nhất thời mất khống chế, làm cô và đứa bé bị thương, anh sẽ hối hận cả đời!
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi là một người phụ nữ bị vị hôn phu vứt bỏ, bên cạnh bỗng nhiên có một người đàn ông dịu dàng ấm áp quan tâm, lại còn là một người đẹp trai cực phẩm, đổi lại nếu anh là tôi, cậu cả Mộ, anh sẽ không động tâm sao?”
“Chó má!” Cái gì gọi là tâm động? Chẳng lẽ, tâm động lại là việc dễ dàng như vậy?
Cho dù bên cạnh anh xuất hiện nhiều phụ nữ đi nữa, anh đã động tâm lúc nào?
Cố Cơ Uyển không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh thường và chế giễu của anh, càng như vậy, cô càng nhìn thấy rõ, anh thật sự…là một người đàn ông không dễ dàng động tâm!
Một khi động tình, có lẽ, chính là cả đời.
Không! Chuyện thế này, nghĩ cũng không thể tiếp tục nghĩ, bây giờ cô không có tư cách suy nghĩ nhiều!
“Anh nghĩ thế nào, đó là chuyện của chính anh, tôi chỉ biết rằng tôi yêu Giang Nam, tôi muốn ở bên anh ấy!”
“Thử nói lại lần nữa xem!” Giọng nói của người đàn ông giống như băng, năm ngón tay nắm cổ tay cô lập tức siết chặt.
Sắc mặt Cố Cơ Uyển thay đổi, vì đau đớn mà khuôn mặt nhỏ xoắn xuýt lại vào nhau.
Nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn Mộ Tu Kiệt, lớn tiếng nói: “Tôi muốn ở bên Giang Nam, tôi yêu anh ấy!”
“Cô!!!”
“Lão đại! Chuyện này là tôi chủ động, anh buông cô ãy ra trước đi!”
Giang Nam bước đến với vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn bị Mộ Tu Kiệt đánh một cú tiễn ra ngoài.
Nhìn giống như chỉ là một cứ đấm tùy ý, nhưng những người ở đây đều biết, cú đấm của cậu cả Mộ nặng đến mức nào!
Cú đấm thứ hai tung ra, Giang Nam lại phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải vịn vào bàn, anh ta cũng không đứng vững được!
“Anh đừng có tiếp tục đánh anh ấy! Có bản lĩnh thì anh đánh tôi đi!” Cố Cơ Uyển muốn xông tới, nhưng lại bị Mộ Tu Kiệt chụp lấy cổ tay, không có cách nào giãy dụa được.
“Giang Nam!” Cô nhìn môi Giang Nam đang chảy máu, sự đau lòng trong mắt là thật.
Trái tim Mộ Tu Kiệt vì ánh mắt cô nhìn Giang Nam, mà lại bị đâm thêm một dao!
Đau nhức! Đau đến mức mùi máu tươi bên môi lại nông nặc thêm một lần nữa.
“Nói tôi nghe, cô là bị cậu ta dụ dỗ!”
Hơi thở của anh có chút lộn xộn, lồng ngực bị thứ gì đó níu lấy, đâm vào rất đau, đau đến mức hô hấp có chút khó khăn.
“Chỉ cần cô nói, chỉ cần cô hứa từ nay về sau sẽ quên người đàn ông này đi, tôi…tha thứ cho cô!”
Anh không thể không tha thứ! Anh không thể…mất cô, còn có con của bọn họ, đứa con trong bụng của cô.
Chỉ cần cô nói, chỉ cần cô bằng lòng trở lại bên cạnh anh, anh có thể tha thứ, anh có thể tha thứ tất cả.
Đừng cùng nhau làm tổn thương anh, trái tim anh cũng sẽ đau, sẽ rất đau, rất đau!
“Chúng ta đừng nháo nữa, được không?” Vừa rồi trong cơn tức giận, sau khi cô không hề do dự nói yêu người đàn ông kia, trong nháy mắt, tất cả đều là sợ hãi.
Hóa ra anh cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Anh sợ hãi, thật sự sợ hãi, sợ cô thật sự không quan tâm đến anh, sợ sự quan tâm lúc này của cô đã là người đàn ông khác.
Anh rất sợ, sợ đến mức đầu ngón tay cũng đang run rẩy, sợ đến mức thân hình cao lớn cũng đang run lên, sợ đến mức trước mắt tối đen lại, sợ sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Anh thật sợ, thật sự rất sợ, cô hiểu chưa?
Bờ môi của Mộ Tu Kiệt đang run rẩy, đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
Anh cầm tay cô, cũng không dám tiếp tục dùng sức, cũng không dám làm đau cô.
“Nhóc, chúng ta vẫn tốt, nói cho tôi biết cô bằng lòng ở bên tôi, chúng ta sẽ sống thật tốt, được không?”
Cô không thể ngờ rằng cậu cả Mộ thậm chí không nói một lời nào mà trực tiếp động thủ.
Cô cho rằng Giang Nam là người anh em của anh, ít nhất anh cũng sẽ thủ hạ lưu tình.
Có lẽ, cú đấm này của cậu cả Mộ đã để lại một chút tình cảm, nếu không chỉ sợ Giang Nam đã đứng không vững.
Nhưng dù thế nào, Giang Nam phun ra máu cũng khiến cô bị dọa đến mức suýt chút nữa ngất đi.
Nhìn thấy Mộ Tu Kiệt vẫn còn muốn đi về phía Giang Nam, Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, bước vọt tới trước mặt Giang Nam.
Cô giang hai cánh tay, bảo vệ anh ta ở phía sau, nhìn Mộ Tu Kiệt đang từng bước đi về phía bọn họ, cô hoảng sợ đến mức đầu ngón tay cũng đang run lên.
Giờ phút này cậu cả Mộ thật sự rất khủng bố!
Hơi thở lạnh lẽo, đủ để đông cứng bầu không khí xung quanh.
“Đừng, đừng làm tổn thương anh ấy, không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!” Cô thật sự rất sợ hãi.
Chuyện này thật sự đã gây ra đả kích nghiêm trọng với anh đến mức này sao?
“Đừng làm tổn thương anh ấy!” Trơ mắt nhìn Mộ Tu Kiệt đến gân bọn họ hai bước, cô bị dọa đến mức lùi vê phía sau, trực tiếp ngã vào vòng tay Giang Nam.
“Tôi nói, thả cô ấy ra!” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt giống như nặn ra từ trong kẽ răng.
Cố Cơ Uyển vô thức sợ hãi, Giang Nam lại đứng thẳng người, không chỉ có không có ý định buông cô ra, thậm chí còn nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Đôi mắt Mộ Tu Kiệt híp lại, khí lạnh chết chóc lập tức tràn ra ngoài.
Đến ngay cả Mộ Bác Văn đang đứng ở cửa ra vào cũng nhanh chóng tiến đến, sợ anh cả thật sự nhất thời xúc động, động tay động chân với Giang Nam.
Mặc dù, đã động, nhưng một đấm vừa rồi tốt xấu gì cũng chưa dốc hết sức lực.
Nếu anh cả không giữ lại một chút tình cảm, một đấm kia cũng đủ để phế luôn Giang Nam.
Bọn họ là anh em vào sinh ra tử vài chục năm, Mộ Bác Văn biết, nếu anh cả thật sự đánh chết Giang Nam hoặc đánh anh ta tàn phế, sau này anh cả chắc chắn sẽ hối hận.
“Anh cả…”
Mộ Tu Kiệt cũng không thèm nhìn anh ta cái nào, ánh mắt lạnh lẽo cực điểm đang khóa trên cánh tay mà Giang Nam đang ôm Cố Cơ Uyển.
Cả người anh đều tràn ngập sát khí lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ và tình nghĩa nào.
Anh giống như một cỗ máy giết người, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đại khai sát giới.
Giang Nam mím môi, vẫn ôm Cố Cơ Uyển như cũ, thản nhiên nói: “Chuyện này là lỗi của tôi!”
“Không phải!” Cố Cơ Uyển ôm lấy cánh tay của anh ta, cắn môi, trừng mắt nhìn Mộ Tu Kiệt.
“Là anh cậu cả Mộ sai! Là anh tự tay giao tôi cho anh ấy! Cho tới tình hình lúc này, vì sao anh chỉ biết giận lây sang người khác, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình cũng có trách nhiệm trong đó?”
Anh không nói lời nào, chỉ là dường như cảm giác được bên môi có mùi máu tươi nặng hơn.
Đối mặt với gương mặt cứng rắn luôn luôn lạnh lẽo kia, sự hoảng hốt và đau lòng vẫn luôn dây dưa trong lòng Cố Cơ Uyển.
Việc đến nước này, đã không có đường quay về.
Cho dù đau lòng cũng không thể dừng lại.
Cô rời khỏi lồng ngực Giang Nam, bước về phía Mộ Tu Kiệt.
“Nhóc…’ Giang Nam muốn kéo cô, lại bị cô đẩy ra.
Mãi cho đến khi cách Mộ Tu Kiệt khoảng cách ba bước chân cô mới dừng lại, ngẩng đầu lên nghênh tiếp ánh mắt không chút nhiệt độ của anh.
“Anh chưa bao giờ cho tôi một chút dịu dàng, thậm chí cứ thế đem tôi ở bên cạnh anh giao cho người đàn ông khác.”
“Cậu cả Mộ, tại sao tôi vẫn phải thích anh? Huống chi, mối quan hệ của hai chúng ta, từ khi vừa bắt đầu vốn cũng chỉ vì một tờ thỏa thuận, tôi có nghĩa vụ phải yêu anh sao?”
Cô cười lạnh, mặc dù trong lòng đang chảy máu, nhưng nét mặt của cô lại vô tình và khinh thường hơn bất cứ kẻ nào.
“Vốn tôi cũng không thích anh ấy! Là anh, là anh ép tôi thích anh ấy!”
“Tôi ép cô cái gì? Tôi ép cô bò lên giường của cậu ta sao?”
Mộ Tu Kiệt cầm cổ tay cô, động tác này dọa đến mức Giang Nam lập tức bước về phía trước hai bước.
Đến ngay cả Mộ Bác Văn cũng bước nhanh tới, không dám tới gần, nhưng cũng không dám cách xa.
Cho dù thế nào, trong bụng Cố Cơ Uyển còn có đứa bé, ngộ nhỡ anh cả nhất thời mất khống chế, làm cô và đứa bé bị thương, anh sẽ hối hận cả đời!
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi là một người phụ nữ bị vị hôn phu vứt bỏ, bên cạnh bỗng nhiên có một người đàn ông dịu dàng ấm áp quan tâm, lại còn là một người đẹp trai cực phẩm, đổi lại nếu anh là tôi, cậu cả Mộ, anh sẽ không động tâm sao?”
“Chó má!” Cái gì gọi là tâm động? Chẳng lẽ, tâm động lại là việc dễ dàng như vậy?
Cho dù bên cạnh anh xuất hiện nhiều phụ nữ đi nữa, anh đã động tâm lúc nào?
Cố Cơ Uyển không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh thường và chế giễu của anh, càng như vậy, cô càng nhìn thấy rõ, anh thật sự…là một người đàn ông không dễ dàng động tâm!
Một khi động tình, có lẽ, chính là cả đời.
Không! Chuyện thế này, nghĩ cũng không thể tiếp tục nghĩ, bây giờ cô không có tư cách suy nghĩ nhiều!
“Anh nghĩ thế nào, đó là chuyện của chính anh, tôi chỉ biết rằng tôi yêu Giang Nam, tôi muốn ở bên anh ấy!”
“Thử nói lại lần nữa xem!” Giọng nói của người đàn ông giống như băng, năm ngón tay nắm cổ tay cô lập tức siết chặt.
Sắc mặt Cố Cơ Uyển thay đổi, vì đau đớn mà khuôn mặt nhỏ xoắn xuýt lại vào nhau.
Nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn Mộ Tu Kiệt, lớn tiếng nói: “Tôi muốn ở bên Giang Nam, tôi yêu anh ấy!”
“Cô!!!”
“Lão đại! Chuyện này là tôi chủ động, anh buông cô ãy ra trước đi!”
Giang Nam bước đến với vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn bị Mộ Tu Kiệt đánh một cú tiễn ra ngoài.
Nhìn giống như chỉ là một cứ đấm tùy ý, nhưng những người ở đây đều biết, cú đấm của cậu cả Mộ nặng đến mức nào!
Cú đấm thứ hai tung ra, Giang Nam lại phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải vịn vào bàn, anh ta cũng không đứng vững được!
“Anh đừng có tiếp tục đánh anh ấy! Có bản lĩnh thì anh đánh tôi đi!” Cố Cơ Uyển muốn xông tới, nhưng lại bị Mộ Tu Kiệt chụp lấy cổ tay, không có cách nào giãy dụa được.
“Giang Nam!” Cô nhìn môi Giang Nam đang chảy máu, sự đau lòng trong mắt là thật.
Trái tim Mộ Tu Kiệt vì ánh mắt cô nhìn Giang Nam, mà lại bị đâm thêm một dao!
Đau nhức! Đau đến mức mùi máu tươi bên môi lại nông nặc thêm một lần nữa.
“Nói tôi nghe, cô là bị cậu ta dụ dỗ!”
Hơi thở của anh có chút lộn xộn, lồng ngực bị thứ gì đó níu lấy, đâm vào rất đau, đau đến mức hô hấp có chút khó khăn.
“Chỉ cần cô nói, chỉ cần cô hứa từ nay về sau sẽ quên người đàn ông này đi, tôi…tha thứ cho cô!”
Anh không thể không tha thứ! Anh không thể…mất cô, còn có con của bọn họ, đứa con trong bụng của cô.
Chỉ cần cô nói, chỉ cần cô bằng lòng trở lại bên cạnh anh, anh có thể tha thứ, anh có thể tha thứ tất cả.
Đừng cùng nhau làm tổn thương anh, trái tim anh cũng sẽ đau, sẽ rất đau, rất đau!
“Chúng ta đừng nháo nữa, được không?” Vừa rồi trong cơn tức giận, sau khi cô không hề do dự nói yêu người đàn ông kia, trong nháy mắt, tất cả đều là sợ hãi.
Hóa ra anh cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Anh sợ hãi, thật sự sợ hãi, sợ cô thật sự không quan tâm đến anh, sợ sự quan tâm lúc này của cô đã là người đàn ông khác.
Anh rất sợ, sợ đến mức đầu ngón tay cũng đang run rẩy, sợ đến mức thân hình cao lớn cũng đang run lên, sợ đến mức trước mắt tối đen lại, sợ sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Anh thật sợ, thật sự rất sợ, cô hiểu chưa?
Bờ môi của Mộ Tu Kiệt đang run rẩy, đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
Anh cầm tay cô, cũng không dám tiếp tục dùng sức, cũng không dám làm đau cô.
“Nhóc, chúng ta vẫn tốt, nói cho tôi biết cô bằng lòng ở bên tôi, chúng ta sẽ sống thật tốt, được không?”