Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 305: ÍT NHẤT CŨNG BIẾT ĐƯỢC SỰ THẬT
“Không có chuyện gì hết!” A Hân muốn trốn thoát.
Nhưng Đàm Kiệt đã chặn trước mặt cô ta, hoàn toàn chặn lại con đường chạy trốn của cô ta.
Cô ta mấy lần định xông ra ngoài, nhưng đều bị anh ta chặn lại.
Lần cuối cùng, Cố Cơ Uyển lạnh nhạt nói: "Nếu cô đi, tối nay bạn trai cô nhất định sẽ biết chuyện năm cô mười bảy tuổi."
“Cô có bằng chứng gì chứ?” A Hân không phục.
“Chúng tôi còn biết con gái ngoài giá thú của cô đang ở đâu, cô cho rằng tôi không thể điều tra ra những thứ đó sao?” Đàm Kiệt hừ lạnh.
A Hân hoàn toàn suy sụp, cô ta nhìn chằm chäm Cổ Cơ Uyển, hốc mắt ươn ướt.
"Vì sao cô lại độc ác với tôi như vậy, nhất định muốn ép tôi? Các người muốn bức tử tôi sao!"
"Lúc cô và Cố Vị Y cùng nhau lừa gạt bà cụ, sao cô không cảm thấy mình độc ác hả?”
Trái tim Cố Cơ Uyển lạnh lẽo đến mức ngay cả cô cũng không thể tin được.
“Dù cô không nói thật thì tôi cũng có cách khiến nửa đời sau của cô sống không bằng chết.”
"Cố Cơ Uyển! Đồ đàn bà độc ác!"
"Ai mới là người đàn bà độc ác thì trong lòng cô rõ nhất!"
A Hân liên giống như bong bóng xì hơi.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận rằng nếu không phải cô ta đã từng làm những chuyện đó, thì làm sao Cố Cơ Uyển lại đến tìm cô ta?
Người giàu có, không một ai dễ trêu chọc.
Cho dù đó là Cố Cơ Uyển, Cố Vị Y, hay thậm chí là những người cô ta không biết.
*Tôi không thể nói.” Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, đột nhiên uych một tiếng quỳ xuống.
"Cô chủ, xin cô tha cho tôi, tôi không thể nói, tôi thực sự không thể nói!"
"Sao không thể nói? Rốt cuộc các người đã làm gì?"
"Tôi không thể nói, tôi thực sự không thể nói."
A Hân hít một hơi thật sâu, đột nhiên nức nở: "Nếu tôi nói ra, họ sẽ không tha cho con gái tôi, con gái tôi sẽ gặp nguy hiểm."
Cố Cơ Uyển siết chặt lòng bàn tay của mình, cô không ngờ những người đó lại bắt con gái cô ta làm con tin.
A Hân gạt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cho dù bây giờ tôi có nói cho cô biết sự thật thì cũng vô dụng. Cô đã bị nhà họ Mộ đuổi ra khỏi nhà rồi, cô còn có thể làm được gì?"
"Bỏ qua đi, cô chủ, cậu Mộ đã ở bên Cố Vị Y rồi, anh ta không cần cô nữa. Cô không đấu lại bọn họ đâu!"
Những lời của A Hân không có ý cười trên nỗi đau của người khác, những gì cô ta nói đều là sự thật.
Nếu một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ và không còn tin tưởng bạn nữa, thì những gì bạn nói có ích lợi gì?
Hơn nữa, A Hân biết ở đằng sau Cố Vị Y còn có một thế lực rất mạnh.
Đối mặt với tất cả những điều này, một mình Cố Cơ Uyển, hoặc thêm một vài người bạn nữa thì có thể làm được gì?
Theo quan điểm của A Hân, đây căn bản là lấy trứng chọi đá.
Nhưng mà Cố Cơ Uyển từ trước đến nay không phải là người dễ dàng từ bỏ.
"Tôi có thể đấu lại bọn họ hay không, không cần cô lo lắng, bây giờ cô chỉ cần nói cho tôi biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì."
"Không phải tôi đã nói tôi sẽ giữ bí mật cho cô sao?”
A Hân đứng lên, nhìn cô: "Nhưng tôi chỉ có thể nói với cô rằng tôi sẽ không đến nhà họ Mộ để làm chứng cho cô."
"Mạng sống của con gái tôi đang nằm trong tay những người đó, cho dù cô có ép tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không đi, hi vọng cô hiểu."
"Được, lúc tôi chưa thể đảm bảo an toàn cho con gái cô thì tôi sẽ không ép cô đi làm chứng."
Nhưng bây giờ, cô bắt buộc phải nói cho tôi biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
"Cô hứa trước đi..."
"Tôi hứa, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bạn trai cô biết."
Những lời của Cố Cơ Uyển khiến A Hân thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô ta vẫn còn do dự nhưng sau vài giây chần chừ, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng.
"Hôm đó, Cố Vị Y bảo tôi đẩy bà cụ ra sân sau, giả vờ như không cẩn thận nghe thấy mẹ của Cố Vị Y nói chuyện điện thoại với người khác."
“Dương Hiểu Nha?” Người phụ nữ này không phải đã bị Cố Kính Minh đuổi đi rồi sao? Bà ta trở về lúc nào?
"Đúng vậy, nhiệm vụ của tôi là đẩy lão phu nhân đến nơi đó, cho bà cụ nghe đoạn đối thoại đó."
“Nội dung cuộc đối thoại đó là gì?” Nếu bà cụ đã “nghe thấy”, vậy thì A Hân đẩy xe lần cho bà cụ đương nhiên cũng có thể nghe thấy.
A Hân cố gắng nhớ lại, rồi nói: "Nội dung đại khái chính là, cảm ơn người đó đã giúp đỡ bà ta rất nhiều, còn nói cô mới là con gái ruột của bà ta. Bà ta đã nhẫn nại nhiều năm, tuyên bố với bên ngoài rằng Cố Vị Y là con gái của bà ta, chính là để một ngày kia có thể để cô thay thế thân phận của Cố Vị Y."
A Hân không thể nhớ mấy câu thoại cụ thể, chỉ có thể nhớ đại khái thôi.
"Dù sao cũng có nghĩa là cô và Cố Vị Y hoán đổi thân phận cho nhau. Đối phương thực ra đã biết, nhưng lại không nói với bà cụ, để bà cụ nhầm lẫn hoàn toàn."
Trên thực tế, có rất nhiều chuyện mà A Hân cũng không biết, nhưng cô ta cũng có phần trong việc sắp xếp chuyện này.
Rốt cuộc thì Cố Vị Y muốn tranh giành thân phận gì thì A Hân không rõ lắm.
Dù sao thì Cố Vị Y cũng đã đưa tiên cho cô ta và yêu câu cô ta theo dõi mọi hành tung của bà cụ.
Nếu cô ta không làm được hoặc nói ra chuyện này thì con gái cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
Thực ra thì bị Cố Cơ Uyển đuổi đi cũng là một loại giải thoát cho A Hân.
Chẳng qua là cô ta không ngờ sẽ có một ngày Cố Cơ Uyển sẽ tìm đến cửa.
"Tôi chỉ biết chừng đó thôi, bình thường Cổ Vị Y yêu cầu tôi báo cáo hết chuyện đầu đuôi gốc ngọn của bà cụ cho cô ta."
"Nhưng bà cụ thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo một chút, còn phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi, không có gì để báo cáo hết."
Tất cả những gì nên nói cô ta đều nói hết rồi, cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, có chút không cam lòng, nhưng lại bất lực.
"Cố Cơ Uyển, cô hãy nhớ những gì cô đã hứa, bây giờ tôi có thể đi được chưa?"
Khi A Hân muốn rồi đi, Đàm Kiệt ngay lập tức đưa tay ra ngăn cản.
Cố Cơ Uyển lắc đầu: "Để cô ta đi đi, cô ta không muốn ra làm chứng, giữ lại cô ta cũng vô dụng."
Rốt cuộc, đằng sau chuyện này lại liên lụy đến một đứa bé vô tội.
Bây giờ, không phải là lúc để rồi rằm nữa, ít nhất thì cô đã biết được chuyện gì đã xảy ra rồi.
Đàm Kiệt có chút không cam lòng, anh ta tìm người phụ nữ này, bảo cô ta thừa nhận những chuyện mình đã làm.
Nếu cô ta có thể ra làm chứng với cậu Mộ, ít nhất cậu Mộ có thể tin tưởng Cô Cơ Uyển thêm một chút.
Anh ta thật sự chịu không nổi khi cậu Mộ tin tưởng Cố Vị Y mà không tin Cơ Uyển!
“Để cô ta đi đi” Cố Cơ Uyển quay người đi về phía đầu kia của con hẻm.
Đàm Kiệt không còn cách nào khác đành thả A Hân ra, sau đó đi theo cô.
"Cơ Uyển, cậu thật sự không để cô ta ra làm chứng với cậu Mộ hả?”
Một cơ hội tốt như vậy rất khó gặp!
Nếu thả A Hân ra rồi thì sau này muốn cô ta ra làm chứng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Từng bước dồn ép, có lẽ cô ta sẽ đồng ý.
"Cậu không nghe cô ta nói sao? Những người đó uy hiếp con gái cô ta."
Nếu chỉ cần nói cho họ biết mà có thể giấu được chuyện năm mười bảy tuổi với bạn trai mình, thì cô ta đồng ý cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà, nếu lấy con gái của mình ra mạo hiểm, thì với tư cách là một người mẹ, Cố Cơ Uyển tin rằng sẽ không một ai đồng ý.
Cho dù mất đi bạn trai hiện tại, A Hân cũng sẽ không lấy con gái mình ra để mạo hiểm, cho nên ép cô ta có ích lợi gì?
Hơn nữa, trước khi đảm bảo được an toàn cho con gái của A Hân thì cô không dám mạo hiểm.
Những người ở đằng sau đó, nếu thật sự ngay cả bà cụ cũng dám hại, vậy thì có thể tưởng tượng được thủ đoạn của bọn họ tàn nhẫn như thế nào.
Với một cô gái nhỏ, bọn họ sẽ không mềm lòng.
“Đi thôi.” Cô thu hồi ánh mắt mất mát, cô tự nhủ, ít nhất thì cô đã biết sự thật.
Đàm Kiệt thở dài, bất lực nói: "Được thôi, bây giờ, chúng ta thật sự không còn..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì đột nhiên có một tiếng vang lớn truyền đến từ con hẻm phía sau ...
Nhưng Đàm Kiệt đã chặn trước mặt cô ta, hoàn toàn chặn lại con đường chạy trốn của cô ta.
Cô ta mấy lần định xông ra ngoài, nhưng đều bị anh ta chặn lại.
Lần cuối cùng, Cố Cơ Uyển lạnh nhạt nói: "Nếu cô đi, tối nay bạn trai cô nhất định sẽ biết chuyện năm cô mười bảy tuổi."
“Cô có bằng chứng gì chứ?” A Hân không phục.
“Chúng tôi còn biết con gái ngoài giá thú của cô đang ở đâu, cô cho rằng tôi không thể điều tra ra những thứ đó sao?” Đàm Kiệt hừ lạnh.
A Hân hoàn toàn suy sụp, cô ta nhìn chằm chäm Cổ Cơ Uyển, hốc mắt ươn ướt.
"Vì sao cô lại độc ác với tôi như vậy, nhất định muốn ép tôi? Các người muốn bức tử tôi sao!"
"Lúc cô và Cố Vị Y cùng nhau lừa gạt bà cụ, sao cô không cảm thấy mình độc ác hả?”
Trái tim Cố Cơ Uyển lạnh lẽo đến mức ngay cả cô cũng không thể tin được.
“Dù cô không nói thật thì tôi cũng có cách khiến nửa đời sau của cô sống không bằng chết.”
"Cố Cơ Uyển! Đồ đàn bà độc ác!"
"Ai mới là người đàn bà độc ác thì trong lòng cô rõ nhất!"
A Hân liên giống như bong bóng xì hơi.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận rằng nếu không phải cô ta đã từng làm những chuyện đó, thì làm sao Cố Cơ Uyển lại đến tìm cô ta?
Người giàu có, không một ai dễ trêu chọc.
Cho dù đó là Cố Cơ Uyển, Cố Vị Y, hay thậm chí là những người cô ta không biết.
*Tôi không thể nói.” Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, đột nhiên uych một tiếng quỳ xuống.
"Cô chủ, xin cô tha cho tôi, tôi không thể nói, tôi thực sự không thể nói!"
"Sao không thể nói? Rốt cuộc các người đã làm gì?"
"Tôi không thể nói, tôi thực sự không thể nói."
A Hân hít một hơi thật sâu, đột nhiên nức nở: "Nếu tôi nói ra, họ sẽ không tha cho con gái tôi, con gái tôi sẽ gặp nguy hiểm."
Cố Cơ Uyển siết chặt lòng bàn tay của mình, cô không ngờ những người đó lại bắt con gái cô ta làm con tin.
A Hân gạt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cho dù bây giờ tôi có nói cho cô biết sự thật thì cũng vô dụng. Cô đã bị nhà họ Mộ đuổi ra khỏi nhà rồi, cô còn có thể làm được gì?"
"Bỏ qua đi, cô chủ, cậu Mộ đã ở bên Cố Vị Y rồi, anh ta không cần cô nữa. Cô không đấu lại bọn họ đâu!"
Những lời của A Hân không có ý cười trên nỗi đau của người khác, những gì cô ta nói đều là sự thật.
Nếu một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ và không còn tin tưởng bạn nữa, thì những gì bạn nói có ích lợi gì?
Hơn nữa, A Hân biết ở đằng sau Cố Vị Y còn có một thế lực rất mạnh.
Đối mặt với tất cả những điều này, một mình Cố Cơ Uyển, hoặc thêm một vài người bạn nữa thì có thể làm được gì?
Theo quan điểm của A Hân, đây căn bản là lấy trứng chọi đá.
Nhưng mà Cố Cơ Uyển từ trước đến nay không phải là người dễ dàng từ bỏ.
"Tôi có thể đấu lại bọn họ hay không, không cần cô lo lắng, bây giờ cô chỉ cần nói cho tôi biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì."
"Không phải tôi đã nói tôi sẽ giữ bí mật cho cô sao?”
A Hân đứng lên, nhìn cô: "Nhưng tôi chỉ có thể nói với cô rằng tôi sẽ không đến nhà họ Mộ để làm chứng cho cô."
"Mạng sống của con gái tôi đang nằm trong tay những người đó, cho dù cô có ép tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không đi, hi vọng cô hiểu."
"Được, lúc tôi chưa thể đảm bảo an toàn cho con gái cô thì tôi sẽ không ép cô đi làm chứng."
Nhưng bây giờ, cô bắt buộc phải nói cho tôi biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
"Cô hứa trước đi..."
"Tôi hứa, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bạn trai cô biết."
Những lời của Cố Cơ Uyển khiến A Hân thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô ta vẫn còn do dự nhưng sau vài giây chần chừ, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng.
"Hôm đó, Cố Vị Y bảo tôi đẩy bà cụ ra sân sau, giả vờ như không cẩn thận nghe thấy mẹ của Cố Vị Y nói chuyện điện thoại với người khác."
“Dương Hiểu Nha?” Người phụ nữ này không phải đã bị Cố Kính Minh đuổi đi rồi sao? Bà ta trở về lúc nào?
"Đúng vậy, nhiệm vụ của tôi là đẩy lão phu nhân đến nơi đó, cho bà cụ nghe đoạn đối thoại đó."
“Nội dung cuộc đối thoại đó là gì?” Nếu bà cụ đã “nghe thấy”, vậy thì A Hân đẩy xe lần cho bà cụ đương nhiên cũng có thể nghe thấy.
A Hân cố gắng nhớ lại, rồi nói: "Nội dung đại khái chính là, cảm ơn người đó đã giúp đỡ bà ta rất nhiều, còn nói cô mới là con gái ruột của bà ta. Bà ta đã nhẫn nại nhiều năm, tuyên bố với bên ngoài rằng Cố Vị Y là con gái của bà ta, chính là để một ngày kia có thể để cô thay thế thân phận của Cố Vị Y."
A Hân không thể nhớ mấy câu thoại cụ thể, chỉ có thể nhớ đại khái thôi.
"Dù sao cũng có nghĩa là cô và Cố Vị Y hoán đổi thân phận cho nhau. Đối phương thực ra đã biết, nhưng lại không nói với bà cụ, để bà cụ nhầm lẫn hoàn toàn."
Trên thực tế, có rất nhiều chuyện mà A Hân cũng không biết, nhưng cô ta cũng có phần trong việc sắp xếp chuyện này.
Rốt cuộc thì Cố Vị Y muốn tranh giành thân phận gì thì A Hân không rõ lắm.
Dù sao thì Cố Vị Y cũng đã đưa tiên cho cô ta và yêu câu cô ta theo dõi mọi hành tung của bà cụ.
Nếu cô ta không làm được hoặc nói ra chuyện này thì con gái cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
Thực ra thì bị Cố Cơ Uyển đuổi đi cũng là một loại giải thoát cho A Hân.
Chẳng qua là cô ta không ngờ sẽ có một ngày Cố Cơ Uyển sẽ tìm đến cửa.
"Tôi chỉ biết chừng đó thôi, bình thường Cổ Vị Y yêu cầu tôi báo cáo hết chuyện đầu đuôi gốc ngọn của bà cụ cho cô ta."
"Nhưng bà cụ thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo một chút, còn phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi, không có gì để báo cáo hết."
Tất cả những gì nên nói cô ta đều nói hết rồi, cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, có chút không cam lòng, nhưng lại bất lực.
"Cố Cơ Uyển, cô hãy nhớ những gì cô đã hứa, bây giờ tôi có thể đi được chưa?"
Khi A Hân muốn rồi đi, Đàm Kiệt ngay lập tức đưa tay ra ngăn cản.
Cố Cơ Uyển lắc đầu: "Để cô ta đi đi, cô ta không muốn ra làm chứng, giữ lại cô ta cũng vô dụng."
Rốt cuộc, đằng sau chuyện này lại liên lụy đến một đứa bé vô tội.
Bây giờ, không phải là lúc để rồi rằm nữa, ít nhất thì cô đã biết được chuyện gì đã xảy ra rồi.
Đàm Kiệt có chút không cam lòng, anh ta tìm người phụ nữ này, bảo cô ta thừa nhận những chuyện mình đã làm.
Nếu cô ta có thể ra làm chứng với cậu Mộ, ít nhất cậu Mộ có thể tin tưởng Cô Cơ Uyển thêm một chút.
Anh ta thật sự chịu không nổi khi cậu Mộ tin tưởng Cố Vị Y mà không tin Cơ Uyển!
“Để cô ta đi đi” Cố Cơ Uyển quay người đi về phía đầu kia của con hẻm.
Đàm Kiệt không còn cách nào khác đành thả A Hân ra, sau đó đi theo cô.
"Cơ Uyển, cậu thật sự không để cô ta ra làm chứng với cậu Mộ hả?”
Một cơ hội tốt như vậy rất khó gặp!
Nếu thả A Hân ra rồi thì sau này muốn cô ta ra làm chứng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Từng bước dồn ép, có lẽ cô ta sẽ đồng ý.
"Cậu không nghe cô ta nói sao? Những người đó uy hiếp con gái cô ta."
Nếu chỉ cần nói cho họ biết mà có thể giấu được chuyện năm mười bảy tuổi với bạn trai mình, thì cô ta đồng ý cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà, nếu lấy con gái của mình ra mạo hiểm, thì với tư cách là một người mẹ, Cố Cơ Uyển tin rằng sẽ không một ai đồng ý.
Cho dù mất đi bạn trai hiện tại, A Hân cũng sẽ không lấy con gái mình ra để mạo hiểm, cho nên ép cô ta có ích lợi gì?
Hơn nữa, trước khi đảm bảo được an toàn cho con gái của A Hân thì cô không dám mạo hiểm.
Những người ở đằng sau đó, nếu thật sự ngay cả bà cụ cũng dám hại, vậy thì có thể tưởng tượng được thủ đoạn của bọn họ tàn nhẫn như thế nào.
Với một cô gái nhỏ, bọn họ sẽ không mềm lòng.
“Đi thôi.” Cô thu hồi ánh mắt mất mát, cô tự nhủ, ít nhất thì cô đã biết sự thật.
Đàm Kiệt thở dài, bất lực nói: "Được thôi, bây giờ, chúng ta thật sự không còn..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì đột nhiên có một tiếng vang lớn truyền đến từ con hẻm phía sau ...
Bình luận facebook