Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Lục Yến căng thẳng, hoàn toàn tỉnh táo, một phen nắm lấy tay Thẩm Chân, “Thẩm Chân, nàng nghe ta giải thích, không phải như nàng nghĩ đâu!”
Bốn phía yên tĩnh, thời gian phảng phất như ngưng lại.
Thẩm Chân hồng đôi mắt, không biết lấy sức lực từ đâu ra mà gạt tay hắn ra.
Không giống như nàng nghĩ?
Không giống thế nào?!
Lục Yến nhíu mi, thần sắc hơi trầm xuống, ngày thường cặp mắt kia tựa như biển sâu thăm thẳm hoá ra cũng có lúc xuất hiện một tầng hoảng loạn.
Hai người cứ giằng co như vậy, không biết đã qua bao lâu, Thẩm Chân chậm rãi ngước mắt, mấp máy môi, nói: “Đại nhân ngày mai không phải còn phải thượng trị sao? Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ánh trăng thanh lãnh tiêu sái tiến vào như hoà làm một với không khí đông lạnh trong phòng.
Bốn phía gió lạnh gào thét, thổi đến khiến nàng vừa đau vừa lạnh.
Tuy khổ sở, bất quá cũng có chỗ tốt, đó là giúp nàng thanh tỉnh không ít.
Hầu kết Lục Yến lên xuống, đứng dậy thắp đèn, ánh nến lúc sáng lúc tối lập loè trước mặt, nam nhân dùng tay ấn lên huyệt Thái Dương, hít sâu một hơi.
Lúc tay dịch chuyển cũng là lúc thần sắc hắn khôi phục bình tĩnh.
“Đây chỉ là hiểu lầm.”
“Hai ngày trước, Thái Hậu ở trong cung xảy ra chuyện, tới giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lúc ấy Hứa Thất Nương cũng ở đó.” Lục Yến lần nữa nắm lấy tay nàng, “Sở dĩ ta nói mê tên nàng ta, cũng vì hoài nghi nàng ta có quan hệ với chuyện này, không phải giống như nàng suy nghĩ đâu.”
Ánh mắt nam nhân sáng ngời, không có nửa điểm né tránh.
Đây là lý do duy nhất Lục Yến có thể nghĩ ra lúc vừa rồi.
Rốt cuộc Thái Hậu xác thật hôn mê bất tỉnh, Hứa Thất Nương gần đây xuất hiện trong cung cũng thật sự khả nghi……
Thẩm Chân ngưng mày, tỉ mỉ nhìn nam nhân trước mặt.
Nàng sớm đã biết rằng, không có thân phận tam cô nương phủ Vân Dương hầu, giữa nàng và hắn căn bản sẽ không tồn tại hai chữ ngang bằng.
Tựa như hiện tại, hắn nói cái gì, thì là cái đó, hắn nói Thái Hậu bị bệnh, vậy nàng phải tin thái hậu bị bệnh.
Hắn nói bên ngoài trời sập, thì bên ngoài trời sập.
Nàng không có biện pháp không nghi ngờ hắn.
Thẩm Chân từng thấy bộ dáng hắn phá án khi ở Dương Châu, dùng thân phận con trai nhà thương lái, dùng giọng nói Kinh Châu giao tiếp với quan phủ ở quan trường Dương Châu.
Cũng từng thấy qua hắn thâm tình giả ý sủng ái Phù Mạn, rõ ràng là giả nhưng giống thật vô cùng.
Nếu hắn muốn lừa nàng.
Thật sự là dễ như trở bàn tay.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nàng rối rắm trong đó, không có ý nghĩa gì.
Lông mi Thẩm Chân run run, sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, nắm bàn tay hắn, “Ta đã biết, là ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Ngữ khí bình thản, nghe không ra nửa điểm tức giận.
Lục Yến nhìn vào mắt nàng, chỉ hận chính mình không có biện pháp chui vào trong lòng nàng, thăm dò suy nghĩ của nàng.
Bốn mắt giao nhau, Lục Yến giúp nàng sửa lại tóc mai, nhẹ giọng nói: “Vậy đừng khóc nữa nhé?”
“Dạ.” Nàng gật đầu.
Lục Yến một lần nữa thổi tắt đèn, ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, chỉ là tay nắm hông nàng so với ngày thường càng chặt hơn……
——
Hôm sau, Kinh Triệu phủ, phòng ký tên.
Lục Yến nhìn hồ sơ vụ án trong tay mà xuất thần, tay đang viết tờ trình cũng dừng, thất thần rõ ràng như vậy, người bên cạnh tự nhiên để vào trong mắt.
Tôn Húc rướn cổ liếc hồ sơ trong tay Lục Yến, thấy rõ xong, không khỏi nhíu mày, một án trộm cướp rõ ràng như thế, làm gì đến nỗi khiến Lục đại nhân xuất thần cả buổi sáng……
Ánh mắt Tôn Húc chậm rãi di rời, chợt phát hiện dưới mắt hắn có quầng thâm.
Tôn Húc nói: “Hôm qua Lục đại nhân nghỉ ngơi không tốt sao?”
Lục Yến hiện tại vẫn còn xuất thần, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Chân sáng nay.
Dùng bữa, thay quần áo, ngữ khí nói chuyện với hắn không có gì khác thường nhưng hắn lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lục Yến thở dài một hơi.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân thật sự oan uổng, liên tiếp nằm mơ còn chưa tính, thế nhưng còn có tật xấu nói mê.
Nghĩ tới đây, Lục Yến bực bội ném bút lông sói trong tay xuống.
Lúc này, Tôn Húc nâng cao thanh âm nói: “Lục đại nhân?”
Thanh âm rốt cuộc lọt vào tai, Lục Yến nghiêng đầu xem hắn, “Làm sao vậy?”
Tôn Húc cười, trêu ghẹo nói: “Lục đại nhân, bộ dáng hôm nay của ngài thật ra có vài phần giống như khốn đốn vì tình đó nha!”
Khóe miệng Lục Yến chậm rãi nghiêm lại, lâm vào trầm mặc.
Rất nhiều thời điểm, Lục Yến đều nghĩ làm cho hắn ta câm miệng.
“Chẳng lẽ……” Hai hàng lông mày của Tôn Húc nhướn lên, thân thể hơi hướng về phía trước, “Vân Chi cô nương tức giận với ngài sao?”
Hầu kết Lục Yến khẽ nhúc nhích, chưa trả lời, lại nhấm nuốt hai chữ “Tức giận”.
Mắt Tôn Húc đã sớm không giấu nổi chế nhạo, hắn vốn không tin, Lục Yến có thể không bị chuyện phong nguyệt mê hoặc dù chỉ một chút.
Mọi người đều là phàm nhân bằng da bằng thịt, hắn như thế nào lại cứ là một ngoại lệ?
Bên này chuyện của Lục Yến còn chưa bị hỏi ra, lại nghe Lỗ tham quân bên cạnh thở dài một hơi.
Ồ.
Có chuyện xưa nên mới thở dài đây.
“Lỗ tham quân không phải vừa mới tân hôn sao, đây là làm sao vậy?”
Lỗ tham quân năm nay 30, mới vừa cưới một vị kiều thê, trước đó vài ngày, Lục Yến và Tôn Húc mới vừa qua Lỗ phủ uống rượu mừng.
Lỗ tham quân lại thở dài một hơi, “Phu nhân ta về nhà mẹ đẻ, đợi chút tan làm, còn phải đi phủ nhạc phụ tiếp người.”
“Sao nghiêm trọng như thế?” Tôn Húc nói.
Lục Yến nghe bọn họ đối thoại, đột nhiên cảm giác một màn trước mắt có phần quen thuộc.
Tay phải hắn khấu nắp trà, càng lúc càng nhanh dần, trong mắt toát ra vài phần bất an cùng không kiên nhẫn.
Đề cập tới phu nhân nhà mình, một hán tử cao lớn thô kệch như Lỗ tham quân giữa mày cũng nhăn thành một chữ “Xuyên”.
“Nơi này chỉ có ba người chúng ta, Lỗ tham quân cứ an tâm nói?”
Trong lòng Lỗ tham quân phiền muộn, nhưng không có người tâm sự, thấy Tôn Húc đã mở miệng, liền nói thẳng: “Bên người ta có một nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ, theo ta đã rất nhiều năm, sáng nay ta gọi nhũ danh của nàng, bị phu nhân nghe thấy.”
Tôn Húc hiểu rõ, khuyên nhủ: “Lệnh khổn tuổi tác còn nhỏ, ngài đều đã hơn ba mươi, dỗ dành chút là được.”
Lỗ tham quân gật đầu, “Chuyện này ta cũng biết, chỉ là việc này……”
Tôn Húc trở tay vỗ lên bờ vai của hắn, nói: “Ngài thế này vẫn còn tốt lắm, không ở trong mộng gọi nhũ danh nàng ta.”
Tào tham quân nhíu mày nói: “Tôn đại nhân! Như vậy không khỏi cũng quá đả thương người rồi! Ta nghĩ cũng không dám nghĩ!”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Lục Yến đen như đáy nồi.
Hắn luôn luôn không tin chuyện tà thuật, lúc này cũng cảm thấy phủ Kinh Triệu đại khái không hợp bát tự với hắn.
Lục Yến đột nhiên đứng lên.
“Tôn đại nhân.” Lục Yến ước lượng hồ sơ trên tay, “Ta có việc cần đi một chuyến đến Hình Bộ, các ngài tiếp tục.”
Tôn Húc chớp chớp mắt.
——
Lúc chạng vạng, Lục Yến từ Hình Bộ trở về, trực tiếp tan làm.
Vẫn không trở về Trấn Quốc Công phủ.
Trước khi tiến vào Trừng Uyển, bước chân Lục Yến chợt dừng lại, quay đầu hỏi Dương Tông: “Đúng rồi, tìm toà nhà thế nào rồi?”
“Bảo Ninh phường có một chỗ rất thuận tiện, có ba đường dẫn tới căn nhà ấy, rất thích hợp, ngoài ra…… Vĩnh An phường cũng có một gian, nhưng chiếu theo yêu cầu của chủ tử thì còn thiếu một chút, còn có một gian ở đầu Khúc Giang.”
Thần sắc Lục Yến trầm ngâm, nghĩ qua mấy tháng nữa Thẩm Hoằng cũng phải về kinh thành, liền nói: “Vậy chọn Bảo Ninh phường đi.”
“Dạ” Dương Tông nói.
_______
Dùng bữa tối xong, bên ngoài trời còn chưa tối hẳn.
Hạ đũa, Lục Yến ho nhẹ một tiếng, nói với nàng: “Có biết chơi cờ không?”
Thẩm Chân gật đầu, “Biết một ít.”
“Vậy cùng ta hạ một bàn?” Lục Yến hỏi.
Mặt Thẩm Chân lộ vẻ khó xử: “Đại nhân…… Hôm nay ta vẽ lại dạ yến đồ, bây giờ còn chưa có vẽ xong đâu.”
“Dạ yến đồ?” Lục Yến lại khụ một tiếng, “Cho ta nhìn một cái được không?”
Thẩm Chân gật đầu, “Ở trong thư phòng.”
Hai người cùng vào thư phòng, Thẩm Chân đưa bức họa cho hắn xem.
Vừa vặn mới vẽ được một nửa.
“Vậy nàng tiếp tục vẽ đi.” Lục Yến nói.
Thẩm Chân tâm vô tạp niệm, nghiêm túc vẽ tranh, Lục Yến ngồi cách đó không xa, tay cầm quyển sách, một lát lại quay sang liếc nàng.
Hoàng hôn trầm dần, Lục Yến đứng dậy đốt đèn, đi đến bên người nàng, đang chuẩn bị châm hai ngọn nến trên giá cắm nến gần chỗ nàng chợt phát hiện sắc mặt nàng hơi trắng bệch.
Tay trái che lại bụng nhỏ.
Lục Yến nhẹ giọng nói: “Kỳ hành kinh của nàng tới sớm sao?”
Thẩm Chân gật, “Dạ” một tiếng.
“Lại đây ngồi đi?” Lục Yến ôm nàng trở về nội thất.
Tháng này rõ ràng Thẩm Chân không ăn lạnh, nhưng không biết vì sao, lúc này lại còn đau hơn cả tháng trước, mắt thấy mồ hôi đã ra đầy trán.
Lục Yến đối với chứng bệnh này không tính là tinh thông, thừa dịp chưa cấm đi lại ban đêm, liền nói với Dương Tông: “Ngươi tới phường Đãi Hiền, gọi Bạch cô nương tới.”
Phường Đãi Hiền cách Trừng Uyển không xa, không sai biệt lắm qua nửa canh giờ, Phù Mạn bước nhanh tiến vào.
Phù Mạn phúc lễ, “Gặp qua đại nhân.”
Lục Yến từ bên người Thẩm Chân rời đi, trầm giọng nói: “Ngươi mau bắt mạch cho nàng đi.”
Phù Mạn gật đầu, tay đặt lên cổ tay Thẩm Chân, giây lát, lại sờ bụng nhỏ, sau đó nói: “Thẩm cô nương mỗi lần đều đau lợi hại như vậy?”
Thẩm Chân lắc đầu, “Chỉ có lần này là đặc biệt đau, không biết nguyên cớ vì sao?”
Phù Mạn lại hỏi, “Sớm mấy ngày?”
“10 ngày.”
Phù Mạn ôn nhu nói: “Trên người Thẩm cô nương tuy có hàn khí, nhưng không nghiêm trọng, đột nhiên bị đau như vậy có thể là do mệt nhọc quá độ, cũng có thể là tâm tình tích tụ gây ra.”
Tích tụ gây ra.
Rơi vào tai Lục Yến chính là nói, nàng hẳn vẫn còn tức giận……
Phù Mạn không hiểu sắc mặt Lục Yến, tiếp tục nói với Thẩm Chân: “Thẩm cô nương đừng lo lắng, uống thuốc điều trị nửa tháng sẽ tốt lên thôi.” Dứt lời, Phù Mạn khai một phương thuốc, giao cho Lục Yến.
“Đa tạ.” Lục Yến nói.
“Chuyện nhỏ không tốn sức, thực sự không dám nhận.” Phù Mạn nói.
Phù Mạn đi rồi, Lục Yến đặt thêm đệm mềm vào sau lưng Thẩm Chân, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, khóe miệng khẽ cong cong lên, mang theo tia nhận mệnh.
Hắn dùng cái muỗng múc nước thuốc lên, thổi thổi, đưa tới miệng nàng.
Thẩm Chân duỗi tay, “Đại nhân, ta có thể tự uống.”
Ngón tay Lục Yến điều khiển muỗng đưa cho nàng, “Vậy nàng uống từ từ thôi.”
Dùng thuốc xong đã là giờ Hợi.
Tắt đèn, Lục Yến lên giường, nhìn bóng dáng nàng, than nhẹ một tiếng.
Hắn vốn tưởng sau khi giải thích chuyện hôm qua tâm tình nàng ít nhiều cũng sẽ tốt lên, uổng phí hắn tự cho kiêu ngạo hơn người, kết quả người duy nhất đặt trong tâm lại không tin hắn.
Hắn dùng ngón trỏ quấn lấy ngọn tóc nàng.
Đều nói tóc mềm thì tâm cũng mềm, sao nàng lại biết cách dày vò người ta như thế?
Trong mộng hắn chỉ sống đến 27 tuổi, “Hào” độc cũng được, ngực trúng tên cũng thế, không có gì bất ngờ xảy ra, đều sẽ tái hiện vào Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, cũng chính là năm nay.
Chưa tới cuối cùng, hết thảy còn chưa đoán được.
Hắn dính sát vào nàng, nằm xuống, nắm lấy eo nàng, hầu kết lên xuống mấy lượt, chưa mở miệng đã thấy da đầu tê dại, mặt mày trắng bệch giống như bệnh nặng.
“Chân Chân.”
Nam nhân hôn lên cổ nàng một cái, nói giọng khàn khàn: “Lòng ta có ai, nàng không biết sao?”
Lời này vừa ra, mặt mũi Lục Yến gần hai mươi năm chưa từng hồng một lần thì lần này không chỉ đỏ mặt, ngay cả da gà da vịt cũng đều nổi lên một tầng rồi.
Vì dỗ tiểu cô nương, hắn hôm nay cũng coi như là trả bất cứ giá nào.
Chẳng qua con người đều như vậy, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần làm được bước đầu tiên, những bước kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Chân kinh ngạc, huyệt Thái Dương nhảy dựng.
Nàng chưa bao giờ dám nghĩ hắn thế nhưng, thế nhưng sẽ nói ra lời như vậy.
Mũi nam nhân cao thẳng khảm nhập cổ nàng, trầm giọng nói: “Ta cho rằng, ta biểu hiện đã đủ rõ ràng.”.
Bốn phía yên tĩnh, thời gian phảng phất như ngưng lại.
Thẩm Chân hồng đôi mắt, không biết lấy sức lực từ đâu ra mà gạt tay hắn ra.
Không giống như nàng nghĩ?
Không giống thế nào?!
Lục Yến nhíu mi, thần sắc hơi trầm xuống, ngày thường cặp mắt kia tựa như biển sâu thăm thẳm hoá ra cũng có lúc xuất hiện một tầng hoảng loạn.
Hai người cứ giằng co như vậy, không biết đã qua bao lâu, Thẩm Chân chậm rãi ngước mắt, mấp máy môi, nói: “Đại nhân ngày mai không phải còn phải thượng trị sao? Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ánh trăng thanh lãnh tiêu sái tiến vào như hoà làm một với không khí đông lạnh trong phòng.
Bốn phía gió lạnh gào thét, thổi đến khiến nàng vừa đau vừa lạnh.
Tuy khổ sở, bất quá cũng có chỗ tốt, đó là giúp nàng thanh tỉnh không ít.
Hầu kết Lục Yến lên xuống, đứng dậy thắp đèn, ánh nến lúc sáng lúc tối lập loè trước mặt, nam nhân dùng tay ấn lên huyệt Thái Dương, hít sâu một hơi.
Lúc tay dịch chuyển cũng là lúc thần sắc hắn khôi phục bình tĩnh.
“Đây chỉ là hiểu lầm.”
“Hai ngày trước, Thái Hậu ở trong cung xảy ra chuyện, tới giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lúc ấy Hứa Thất Nương cũng ở đó.” Lục Yến lần nữa nắm lấy tay nàng, “Sở dĩ ta nói mê tên nàng ta, cũng vì hoài nghi nàng ta có quan hệ với chuyện này, không phải giống như nàng suy nghĩ đâu.”
Ánh mắt nam nhân sáng ngời, không có nửa điểm né tránh.
Đây là lý do duy nhất Lục Yến có thể nghĩ ra lúc vừa rồi.
Rốt cuộc Thái Hậu xác thật hôn mê bất tỉnh, Hứa Thất Nương gần đây xuất hiện trong cung cũng thật sự khả nghi……
Thẩm Chân ngưng mày, tỉ mỉ nhìn nam nhân trước mặt.
Nàng sớm đã biết rằng, không có thân phận tam cô nương phủ Vân Dương hầu, giữa nàng và hắn căn bản sẽ không tồn tại hai chữ ngang bằng.
Tựa như hiện tại, hắn nói cái gì, thì là cái đó, hắn nói Thái Hậu bị bệnh, vậy nàng phải tin thái hậu bị bệnh.
Hắn nói bên ngoài trời sập, thì bên ngoài trời sập.
Nàng không có biện pháp không nghi ngờ hắn.
Thẩm Chân từng thấy bộ dáng hắn phá án khi ở Dương Châu, dùng thân phận con trai nhà thương lái, dùng giọng nói Kinh Châu giao tiếp với quan phủ ở quan trường Dương Châu.
Cũng từng thấy qua hắn thâm tình giả ý sủng ái Phù Mạn, rõ ràng là giả nhưng giống thật vô cùng.
Nếu hắn muốn lừa nàng.
Thật sự là dễ như trở bàn tay.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nàng rối rắm trong đó, không có ý nghĩa gì.
Lông mi Thẩm Chân run run, sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, nắm bàn tay hắn, “Ta đã biết, là ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Ngữ khí bình thản, nghe không ra nửa điểm tức giận.
Lục Yến nhìn vào mắt nàng, chỉ hận chính mình không có biện pháp chui vào trong lòng nàng, thăm dò suy nghĩ của nàng.
Bốn mắt giao nhau, Lục Yến giúp nàng sửa lại tóc mai, nhẹ giọng nói: “Vậy đừng khóc nữa nhé?”
“Dạ.” Nàng gật đầu.
Lục Yến một lần nữa thổi tắt đèn, ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, chỉ là tay nắm hông nàng so với ngày thường càng chặt hơn……
——
Hôm sau, Kinh Triệu phủ, phòng ký tên.
Lục Yến nhìn hồ sơ vụ án trong tay mà xuất thần, tay đang viết tờ trình cũng dừng, thất thần rõ ràng như vậy, người bên cạnh tự nhiên để vào trong mắt.
Tôn Húc rướn cổ liếc hồ sơ trong tay Lục Yến, thấy rõ xong, không khỏi nhíu mày, một án trộm cướp rõ ràng như thế, làm gì đến nỗi khiến Lục đại nhân xuất thần cả buổi sáng……
Ánh mắt Tôn Húc chậm rãi di rời, chợt phát hiện dưới mắt hắn có quầng thâm.
Tôn Húc nói: “Hôm qua Lục đại nhân nghỉ ngơi không tốt sao?”
Lục Yến hiện tại vẫn còn xuất thần, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Chân sáng nay.
Dùng bữa, thay quần áo, ngữ khí nói chuyện với hắn không có gì khác thường nhưng hắn lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lục Yến thở dài một hơi.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân thật sự oan uổng, liên tiếp nằm mơ còn chưa tính, thế nhưng còn có tật xấu nói mê.
Nghĩ tới đây, Lục Yến bực bội ném bút lông sói trong tay xuống.
Lúc này, Tôn Húc nâng cao thanh âm nói: “Lục đại nhân?”
Thanh âm rốt cuộc lọt vào tai, Lục Yến nghiêng đầu xem hắn, “Làm sao vậy?”
Tôn Húc cười, trêu ghẹo nói: “Lục đại nhân, bộ dáng hôm nay của ngài thật ra có vài phần giống như khốn đốn vì tình đó nha!”
Khóe miệng Lục Yến chậm rãi nghiêm lại, lâm vào trầm mặc.
Rất nhiều thời điểm, Lục Yến đều nghĩ làm cho hắn ta câm miệng.
“Chẳng lẽ……” Hai hàng lông mày của Tôn Húc nhướn lên, thân thể hơi hướng về phía trước, “Vân Chi cô nương tức giận với ngài sao?”
Hầu kết Lục Yến khẽ nhúc nhích, chưa trả lời, lại nhấm nuốt hai chữ “Tức giận”.
Mắt Tôn Húc đã sớm không giấu nổi chế nhạo, hắn vốn không tin, Lục Yến có thể không bị chuyện phong nguyệt mê hoặc dù chỉ một chút.
Mọi người đều là phàm nhân bằng da bằng thịt, hắn như thế nào lại cứ là một ngoại lệ?
Bên này chuyện của Lục Yến còn chưa bị hỏi ra, lại nghe Lỗ tham quân bên cạnh thở dài một hơi.
Ồ.
Có chuyện xưa nên mới thở dài đây.
“Lỗ tham quân không phải vừa mới tân hôn sao, đây là làm sao vậy?”
Lỗ tham quân năm nay 30, mới vừa cưới một vị kiều thê, trước đó vài ngày, Lục Yến và Tôn Húc mới vừa qua Lỗ phủ uống rượu mừng.
Lỗ tham quân lại thở dài một hơi, “Phu nhân ta về nhà mẹ đẻ, đợi chút tan làm, còn phải đi phủ nhạc phụ tiếp người.”
“Sao nghiêm trọng như thế?” Tôn Húc nói.
Lục Yến nghe bọn họ đối thoại, đột nhiên cảm giác một màn trước mắt có phần quen thuộc.
Tay phải hắn khấu nắp trà, càng lúc càng nhanh dần, trong mắt toát ra vài phần bất an cùng không kiên nhẫn.
Đề cập tới phu nhân nhà mình, một hán tử cao lớn thô kệch như Lỗ tham quân giữa mày cũng nhăn thành một chữ “Xuyên”.
“Nơi này chỉ có ba người chúng ta, Lỗ tham quân cứ an tâm nói?”
Trong lòng Lỗ tham quân phiền muộn, nhưng không có người tâm sự, thấy Tôn Húc đã mở miệng, liền nói thẳng: “Bên người ta có một nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ, theo ta đã rất nhiều năm, sáng nay ta gọi nhũ danh của nàng, bị phu nhân nghe thấy.”
Tôn Húc hiểu rõ, khuyên nhủ: “Lệnh khổn tuổi tác còn nhỏ, ngài đều đã hơn ba mươi, dỗ dành chút là được.”
Lỗ tham quân gật đầu, “Chuyện này ta cũng biết, chỉ là việc này……”
Tôn Húc trở tay vỗ lên bờ vai của hắn, nói: “Ngài thế này vẫn còn tốt lắm, không ở trong mộng gọi nhũ danh nàng ta.”
Tào tham quân nhíu mày nói: “Tôn đại nhân! Như vậy không khỏi cũng quá đả thương người rồi! Ta nghĩ cũng không dám nghĩ!”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Lục Yến đen như đáy nồi.
Hắn luôn luôn không tin chuyện tà thuật, lúc này cũng cảm thấy phủ Kinh Triệu đại khái không hợp bát tự với hắn.
Lục Yến đột nhiên đứng lên.
“Tôn đại nhân.” Lục Yến ước lượng hồ sơ trên tay, “Ta có việc cần đi một chuyến đến Hình Bộ, các ngài tiếp tục.”
Tôn Húc chớp chớp mắt.
——
Lúc chạng vạng, Lục Yến từ Hình Bộ trở về, trực tiếp tan làm.
Vẫn không trở về Trấn Quốc Công phủ.
Trước khi tiến vào Trừng Uyển, bước chân Lục Yến chợt dừng lại, quay đầu hỏi Dương Tông: “Đúng rồi, tìm toà nhà thế nào rồi?”
“Bảo Ninh phường có một chỗ rất thuận tiện, có ba đường dẫn tới căn nhà ấy, rất thích hợp, ngoài ra…… Vĩnh An phường cũng có một gian, nhưng chiếu theo yêu cầu của chủ tử thì còn thiếu một chút, còn có một gian ở đầu Khúc Giang.”
Thần sắc Lục Yến trầm ngâm, nghĩ qua mấy tháng nữa Thẩm Hoằng cũng phải về kinh thành, liền nói: “Vậy chọn Bảo Ninh phường đi.”
“Dạ” Dương Tông nói.
_______
Dùng bữa tối xong, bên ngoài trời còn chưa tối hẳn.
Hạ đũa, Lục Yến ho nhẹ một tiếng, nói với nàng: “Có biết chơi cờ không?”
Thẩm Chân gật đầu, “Biết một ít.”
“Vậy cùng ta hạ một bàn?” Lục Yến hỏi.
Mặt Thẩm Chân lộ vẻ khó xử: “Đại nhân…… Hôm nay ta vẽ lại dạ yến đồ, bây giờ còn chưa có vẽ xong đâu.”
“Dạ yến đồ?” Lục Yến lại khụ một tiếng, “Cho ta nhìn một cái được không?”
Thẩm Chân gật đầu, “Ở trong thư phòng.”
Hai người cùng vào thư phòng, Thẩm Chân đưa bức họa cho hắn xem.
Vừa vặn mới vẽ được một nửa.
“Vậy nàng tiếp tục vẽ đi.” Lục Yến nói.
Thẩm Chân tâm vô tạp niệm, nghiêm túc vẽ tranh, Lục Yến ngồi cách đó không xa, tay cầm quyển sách, một lát lại quay sang liếc nàng.
Hoàng hôn trầm dần, Lục Yến đứng dậy đốt đèn, đi đến bên người nàng, đang chuẩn bị châm hai ngọn nến trên giá cắm nến gần chỗ nàng chợt phát hiện sắc mặt nàng hơi trắng bệch.
Tay trái che lại bụng nhỏ.
Lục Yến nhẹ giọng nói: “Kỳ hành kinh của nàng tới sớm sao?”
Thẩm Chân gật, “Dạ” một tiếng.
“Lại đây ngồi đi?” Lục Yến ôm nàng trở về nội thất.
Tháng này rõ ràng Thẩm Chân không ăn lạnh, nhưng không biết vì sao, lúc này lại còn đau hơn cả tháng trước, mắt thấy mồ hôi đã ra đầy trán.
Lục Yến đối với chứng bệnh này không tính là tinh thông, thừa dịp chưa cấm đi lại ban đêm, liền nói với Dương Tông: “Ngươi tới phường Đãi Hiền, gọi Bạch cô nương tới.”
Phường Đãi Hiền cách Trừng Uyển không xa, không sai biệt lắm qua nửa canh giờ, Phù Mạn bước nhanh tiến vào.
Phù Mạn phúc lễ, “Gặp qua đại nhân.”
Lục Yến từ bên người Thẩm Chân rời đi, trầm giọng nói: “Ngươi mau bắt mạch cho nàng đi.”
Phù Mạn gật đầu, tay đặt lên cổ tay Thẩm Chân, giây lát, lại sờ bụng nhỏ, sau đó nói: “Thẩm cô nương mỗi lần đều đau lợi hại như vậy?”
Thẩm Chân lắc đầu, “Chỉ có lần này là đặc biệt đau, không biết nguyên cớ vì sao?”
Phù Mạn lại hỏi, “Sớm mấy ngày?”
“10 ngày.”
Phù Mạn ôn nhu nói: “Trên người Thẩm cô nương tuy có hàn khí, nhưng không nghiêm trọng, đột nhiên bị đau như vậy có thể là do mệt nhọc quá độ, cũng có thể là tâm tình tích tụ gây ra.”
Tích tụ gây ra.
Rơi vào tai Lục Yến chính là nói, nàng hẳn vẫn còn tức giận……
Phù Mạn không hiểu sắc mặt Lục Yến, tiếp tục nói với Thẩm Chân: “Thẩm cô nương đừng lo lắng, uống thuốc điều trị nửa tháng sẽ tốt lên thôi.” Dứt lời, Phù Mạn khai một phương thuốc, giao cho Lục Yến.
“Đa tạ.” Lục Yến nói.
“Chuyện nhỏ không tốn sức, thực sự không dám nhận.” Phù Mạn nói.
Phù Mạn đi rồi, Lục Yến đặt thêm đệm mềm vào sau lưng Thẩm Chân, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, khóe miệng khẽ cong cong lên, mang theo tia nhận mệnh.
Hắn dùng cái muỗng múc nước thuốc lên, thổi thổi, đưa tới miệng nàng.
Thẩm Chân duỗi tay, “Đại nhân, ta có thể tự uống.”
Ngón tay Lục Yến điều khiển muỗng đưa cho nàng, “Vậy nàng uống từ từ thôi.”
Dùng thuốc xong đã là giờ Hợi.
Tắt đèn, Lục Yến lên giường, nhìn bóng dáng nàng, than nhẹ một tiếng.
Hắn vốn tưởng sau khi giải thích chuyện hôm qua tâm tình nàng ít nhiều cũng sẽ tốt lên, uổng phí hắn tự cho kiêu ngạo hơn người, kết quả người duy nhất đặt trong tâm lại không tin hắn.
Hắn dùng ngón trỏ quấn lấy ngọn tóc nàng.
Đều nói tóc mềm thì tâm cũng mềm, sao nàng lại biết cách dày vò người ta như thế?
Trong mộng hắn chỉ sống đến 27 tuổi, “Hào” độc cũng được, ngực trúng tên cũng thế, không có gì bất ngờ xảy ra, đều sẽ tái hiện vào Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, cũng chính là năm nay.
Chưa tới cuối cùng, hết thảy còn chưa đoán được.
Hắn dính sát vào nàng, nằm xuống, nắm lấy eo nàng, hầu kết lên xuống mấy lượt, chưa mở miệng đã thấy da đầu tê dại, mặt mày trắng bệch giống như bệnh nặng.
“Chân Chân.”
Nam nhân hôn lên cổ nàng một cái, nói giọng khàn khàn: “Lòng ta có ai, nàng không biết sao?”
Lời này vừa ra, mặt mũi Lục Yến gần hai mươi năm chưa từng hồng một lần thì lần này không chỉ đỏ mặt, ngay cả da gà da vịt cũng đều nổi lên một tầng rồi.
Vì dỗ tiểu cô nương, hắn hôm nay cũng coi như là trả bất cứ giá nào.
Chẳng qua con người đều như vậy, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần làm được bước đầu tiên, những bước kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Chân kinh ngạc, huyệt Thái Dương nhảy dựng.
Nàng chưa bao giờ dám nghĩ hắn thế nhưng, thế nhưng sẽ nói ra lời như vậy.
Mũi nam nhân cao thẳng khảm nhập cổ nàng, trầm giọng nói: “Ta cho rằng, ta biểu hiện đã đủ rõ ràng.”.